← Quay lại trang sách

Chương 6

Ngày Noël càng đến gần, Marcy càng cảm thấy buồn bã, bởi kể từ ngày Luke đột nhiên phải đi công tác ở nơi cách nửa vòng trái đất, chàng vẫn chưa có tin tức gì. Điều này cũng hoàn toàn bình thường thôi: chàng mới quen nàng được vài tuần và nàng vẫn như một người xa lạ đối với chàng… Thế nhưng chàng đã có một vị trí quan trọng trong lòng nàng đến nỗi mà nàng chỉ đành chịu đựng sự vắng mặt và im lặng của chàng. Dần dần, nàng bị thuyết phục rằng chuyến đi này chỉ là một cái cớ để không phải nhìn thấy nàng. Chàng đã phát ngấy những giọt nước mắt và việc ở bên cạnh một người phụ nữ cứ luôn từ chối mình. Cuối cùng, vài ngày trước Noel, nàng tự nhủ rằng chẳng đáng phải đau khổ và quyết định quên anh ta đi thôi. Điều này đương nhiên là nói dễ hơn làm…

Nàng không buồn sạc điện thoại nữa vì nàng đã chờ đợi quá đủ cho một cái tin nhắn chẳng bao giờ đến. Ngày 24 tháng 12, Marcy tỉnh dậy với con tim thắt nhói. Nàng sẽ phải trải qua Noel một mình trong ngôi nhà rộng lớn này. Tuy nhiên Larry đã tìm mọi cách để thuyết phục nàng trở về Luân Đôn.

- Hãy đến đây đi nào. Được, tôi biết điều này sẽ không giống như thỏa thuận nhưng chúng ta đã rất vui vẻ vào năm ngoái mà…

Vào năm ngoái, Marcy đã trải qua Noel cùng với Larry và ba người bạn đồng tính của anh ta. Bọn họ đã từng chơi đùa rất vui vẻ làm sao, bọn họ đã từng rất cưng chiều nàng làm sao, nàng cũng chưa từng phải suy nghĩ gì ở thời điểm ấy…

- Anh thật tốt bụng, Larry. Nhưng em thích ở lại Angelstone hơn.

- Ít nhất em sẽ không ở một mình chứ?

- Không – nàng nói dối. Em sẽ đến nhà mấy người bạn.

Trên thực tế, nhà Walkers có mời nhưng nàng đã lịch sự từ chối. Nàng không muốn Ted có những hi vọng sai lầm. Marcy chẳng buồn chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt. Nàng vẫn ăn vài miếng sandwiches vô vị như mọi khi…

Vì trời mưa nên nàng ở trong nhà cả ngày để lên danh sách những việc cần làm. Buổi tối, nàng ngồi ở salon xem chương trình tivi chẳng lấy gì làm thú vị. Nàng cuộn mình trong chăn. Như thường lệ, ngọn lửa bên trong chiếc lò sưởi tồi tệ đang dần lụi tàn vào cuối ngày.

* * *

Máy bay cuối cùng đã hạ cánh tại sân bay ở Leeds, Luke đã mệt nhoài bởi chuyến đi châu Á vừa rồi. Vấn đề cung ứng hàng đã xảy ra vào đúng khoảng thời gian tồi tệ. Chàng đã phải bỏ lại Marcy một mình và chàng tự hỏi không biết cô gái trẻ ấy sẽ như thế nào. May thay, chàng đã thành công kết thúc công việc vào phút cuối để kịp về đón Noel với gia đình.

Chàng đi lấy xe và lái hết tốc lực để về gặp anh trai, chị dâu Lisa và Lilly để cùng ăn bữa đêm giáng sinh. Cô bé Lilly là người đầu tiên ra đón chàng.

- Chú Luke! Cháu cứ sợ là chú không về. Chú có tin rằng ông già Noel sẽ tới không?

- Đương nhiên rồi. Sao lại không chứ? Cháu là đứa bé gái ngoan nhất quả đất, không phải sao? – vừa nói chàng vừa xoay tròn con bé.

- Bố đã đốt lửa rất to trong lò sưởi…

- Chúng ta sẽ tắt nó vào tối nay…

John và Lisa ôm lấy chàng, sau một cuộc thảo luận nhanh chóng về chuyến đi, chàng lên gác thay quần áo. Bữa ăn diễn ra thật thoải mái. Luke rất hạnh phúc khi được ở bên gia đình: chú dì cô bác cũng như những anh em họ hàng đều ở đây. Tuy nhiên chàng vẫn cảm thấy trống rỗng và cô đơn lạ thường. Chàng nhớ Marcy và tự hỏi nàng đang ở đâu, làm gì và với ai. Chàng đã gọi cho nàng nhiều lần từ khi về đến Anh nhưng điện thoại của nàng đều tắt máy. Đến 10h, chàng nhận trách nhiệm đưa cháu gái đi ngủ.

- Hãy nói đi chú Luke, chú có nghĩ rằng nếu không đi ngủ cháu sẽ nhìn thấy ông già Noel chứ?

- Không đâu, cháu yêu. Ông ấy chỉ đến khi những đứa trẻ đã ngủ thật say…

- Chú có chắc rằng ông ấy biết cháu đang ở đây bây giờ không? Ông ấy sẽ không đến Luân Đôn chứ?

- Không, ông ấy biết tất cả mọi thứ mà.

- Vậy thì, tốt rồi…

Chàng dịu dàng ôm hôn con bé và để đèn ngủ để con bé dễ ngủ. Khi đi qua hành lang, chàng nhìn về phía Angelview và thấy đèn vẫn sáng. Marcy đang ở đây sao? Chàng có linh cảm rằng nàng đang ở một mình. Chàng cần phải kiểm tra lại điều đó. Một cách kín đáo, chàng gọi và kéo chị dâu vào bếp.

- Em có những món quà cho Lilly trong cốp chiếc Jaguar. Chị giúp em lo liệu việc này nhé?

- Được thôi. Nhưng tại sao em không tự mang chúng để dưới gốc cây thông?

- Em muốn tới chỗ Marcy.

- À…

Còn rất nhiều đồ ăn, Lisa giúp chàng gói ghém món tôm hùm, cá hồi, thịt gà và tất cả những món ngon nhất. Lisa cũng cắt ra 2 miếng từ chiếc bánh ngọt hình khúc củi và thêm vào một chai sâm panh.

- Thật may là tối nay em hầu như chẳng động đến cái đĩa…

- Em thật sự không đói mà…

- Hãy đi mau đi.

Khi Luke nâng cái đập cửa nặng trịch bằng sắt rèn của trang viên lên, chàng tự nhủ trông mình thật buồn cười với chiếc giỏ đựng thức ăn trên tay. Marcy chắc chắc đã mời bạn bè đến…

Marcy giật mình khi nghe tiếng đập cửa. Ai lại đến vào lúc 10h đêm giáng sinh như thế này? Nàng đang mặc một chiếc váy ngủ và chẳng muốn ra mở cửa chút nào. Nhưng lại có tiếng gõ cửa. Nàng nhẹ nhàng mở cửa và nhìn thấy Luke đang cầm một chiếc giỏ picnic.

- Luke?

- Anh thấy ánh đèn và nghĩ rằng chúng ta có thể cùng ăn tối…

Gương mặt của Marcy bừng sáng. Nàng không thể ngăn mình ngã vào lòng chàng.

- Em đã rất nhớ anh!

- Anh cũng vậy, Marcy. Anh phải đến Trung Quốc và rất khó để liên lạc về châu Âu – chàng thì thầm và vòng tay ôm lấy nàng. Vậy bây giờ anh có thể vào chứ?

- Đương nhiên rồi. Nhưng anh ăn mặc quá tao nhã… Hãy để em đi thay quần áo đã.

- Đồng ý. Trong lúc ấy anh sẽ bày biện bàn ăn.

- Tất cả bát đĩa đều ở trong cái tủ bên cạnh lò sưởi ấy

- Tuyệt lắm…

Marcy chạy lên tầng. Nàng tìm kiếm một chiếc váy và cuối cũng chọn một chiếc váy dạ hội màu đỏ. Nàng chải lại mái tóc đang để buông xõa trên vai, trang điểm nhẹ rồi xỏ chân vào đôi giày đế mỏng. Hài lòng với kết quả đạt được, nàng quay trở lại phòng khách. Nàng thốt lên kinh ngạc khi khám phá ra chiếc bàn ăn đã được bày biện thịnh soạn. Luke đã trải một chiếc khăn trải bàn màu trắng và đặt lên đó bộ dao dĩa bạc cùng những chiếc đĩa gốm sứ viền vàng. Những chiếc ly pha lê sáng lung linh. Chàng đặt chai sâm panh vào trong chiếc xô bạc. Nhưng trên hết, Luke đã nghĩ đến việc thắp nến lên trên hai chiếc thân nến để tạo một khung cảnh lãng mạn cho bàn ăn.

- Thật tuyệt vời…

- Anh chỉ mở tủ bát đĩa ra thôi mà. Đống chén bát thật lộng lẫy.

- Vâng, rất lâu rồi chúng không được dùng đến…

- Nào nào, không được khóc…

- Được rồi – Marcy thì thầm và cúi đầu thấp xuống.

Chàng đến gần, nâng cằm nàng lên.

- Em định trải qua Noel một mình sao?

- Em không muốn giả vờ vui vẻ trước mặt bạn bè. Em tự hỏi anh đang làm gì, liệu anh có nghĩ tới em không…

- Anh không làm gì khác ngoài việc nghĩ về em, và anh phát điên lên vì phải ra đi khi mà em đang cần đến anh…

Luke cúi đầu hôn nàng. Marcy cảm thấy chàng đang cố kiềm chế để không làm nàng sợ… Họ lưu luyến rời nhau ra và ngồi vào bàn ăn.

- Em rất thích tôm hùm! Nhưng anh không phải ăn với gia đình sao?

- Thực ra anh đã ăn với họ rồi. Mọi người ăn sớm vì Lilly. Anh đến đây ngay sau bữa tráng miệng.

- Mọi người chắc phải ngạc nhiên lắm!

- Anh đã để Lisa tìm giúp anh một lí do…

- Thế anh còn đói không?

- Anh đang đói phát điên đấy – chàng vừa cười vừa cảm thán.

Marcy cũng mỉm cười nhưng nàng nghi ngờ rằng còn có ẩn ý gì ở đây…

- Chuyến đi của anh tốt đẹp chứ?

- Ừ, anh cần phải thu xếp một số thứ. Nhưng anh muốn có một nhà máy ở Leeds, vậy thì không phải sang tận châu Á mỗi lần điều khoản hợp đồng không được tôn trọng…

Bữa ăn thật tuyệt vời. Marcy khó mà tin nổi rằng cuối cùng mình đã có được một bữa tối giáng sinh đẹp đẽ… Sau bữa ăn, hai người ngồi trên tràng kỷ trò chuyện. Luke và Marcy chia sẻ những kỉ niệm thời thơ ấu, vui có buồn có, và hai người kể cho nhau nghe những điều làm họ cảm thấy gắn bó với nơi này. Dần dần, Marcy cảm thấy cơn buồn ngủ đang ập tới.

- Em muốn đi ngủ không?

- Em không muốn anh đi đâu.

- Em muốn anh ở lại, như lần trước ư?

- Vâng, nhưng thế có phải đòi hỏi quá đáng không?

- Không đâu, anh sẽ cư xử như một quý ông hoàn hảo…

Họ ôm nhau bước lên cầu thang. Marcy luôn mơ ước được bước lên những bậc thang ở Angelview trong vòng tay người yêu… Nàng đã chuẩn bị cho tối nay và mặc một chiếc áo ngủ dài.

- Anh định ngủ trong bộ âu phục này sao…

- Một bộ đồ ngủ sang trọng mà!

- Em không biết liệu Angelo có ủng hộ điều đó không.

- Angelo?

- Đúng vậy, chẳng phải đó là âu phục của Angelo Rossi sao?

- Đúng thế, làm sao em biết?

- Ồ, em làm trong giới thời trang ở Luân Đôn mà.

- Thế em đã dừng công việc đó chưa?

- Rồi ạ, sau cuộc tấn công ấy, em không thể chịu nổi nơi đó nữa…

Luke lại gần bàn trang điểm, trên đó đặt những lọ nước hoa của những nhãn hiệu lớn.

- Luke? Em thật sự không coi trọng những lọ nước hoa và những bộ váy đẹp.

- Anh hi vọng thế, em biết đấy. Anh đã chán ngấy những cô gái chỉ nghĩ đến việc tỏ vẻ ta đây…

Marcy đến bên Luke và chàng vòng tay ôm lấy thân hình nàng. Nàng áp vào sát chàng.

- Luke, em không giống họ. Em không ham muốn vật chất, em biết rõ điều gì quan trọng nhất, đó là được ở bên những người mình yêu… Và anh biết không, bộ sưu tập nước hoa này còn có liên hệ với cha mẹ em.

- Với cha mẹ em ư?

- Vâng, anh hãy lại đây nào…

Marcy cầm tay, dẫn Luke tới phòng cha mẹ nàng. Nàng hé mở cánh tủ và nói:

- Xem này…

Rồi nàng mở hẳn cánh tủ ra và một chai nước hoa Channel N°5 cao gần 1m xuất hiện trước mắt hai người. Nó vẫn còn tới ba phần tư.

- Cái gì thế này! – Luke bất cười thốt lên.

- Cha em là một kĩ sư nhưng lại có phong cách sáng tạo kỳ quặc. Trước ngày cưới, cha định tặng mẹ một món quà và một trong những người bạn đã khuyên ông mua tặng nước hoa. Cha em liền đến Leeds và tại một cửa hàng nước hoa, ông đã yêu cầu một chai nước hoa thật to, phải là to nhất, vì nó dành cho một dịp vô cùng quan trọng… Rồi ông trở lại với chai nước hoa này…

- Cha em đã mua chai nước hoa này sao? Thật chứ?

- Thật mà!

- Anh tin rằng người ta chẳng cho loại nước hoa xịn vào một cái chai như thế này đâu…

- Đúng mà… Khi cha tặng cho mẹ, bà đã không thế ngừng cười trong vòng 15 phút. Bà còn nói rằng mình yêu ông bởi chính cái tính nết kì quái ấy… Điều này làm ông có hơi tự ái một chút!

- Anh tưởng tượng ra rồi…

- Nhất là cái giá cha đã trả cho món quà này! Mẹ em đã giữ chai nước hoa rất cẩn thận và dùng nó hằng ngày cho đến khi bà qua đời… Chính vì vậy mà những chai nước hoa này luôn có một ý nghĩa đặc biệt với em…

- Thật là một câu chuyện đẹp. Anh đã sợ rằng mỗi lọ nước hoa trong bộ sưu tập này đều ẩn giấu một câu chuyện tình…

- Không mà, em đã nói với anh rồi: Đó chỉ là những món quà nhờ công việc mà thôi…

Rồi hai người tay trong tay trở về phòng ngủ của Marcy. Luke âu yếm siết chặt lấy nàng.

- Anh vẫn chưa thể tin rằng em đang ở trong vòng tay anh.. Em là món quà giáng sinh đẹp nhất của anh…

- Anh cũng vậy, Luke, anh là món quà tuyệt vời nhất của em…

Họ hôn nhau rất lâu. Marcy cảm thấy Luke đang cố kiềm chế để không làm nàng sợ.

- Được rồi, nếu em muốn anh ngoan ngoãn thì hãy dừng ở đây thôi…

- Em biết rồi.

Hai người nằm xuống, Marcy cuộn mình trong vòng tay chàng. Họ nói chuyện từ những thứ nhỏ nhặt, hết chuyện này đến chuyện kia, rồi ôm nhau ngủ. Giữa đêm, Marcy bắt đầu trở mình. Bị đánh thức bởi những cử động của Marcy, Luke ôm chặt nàng và khẽ lay gọi để đánh thức nàng khỏi cơn ác mộng.

- Marcy, Marcy, tỉnh lại đi em! Em đang gặp ác mộng đấy!

- Không… Marcy hét lên rồi mở choàng mắt.

- Em ổn chứ?

- Vâng… Em xin lỗi đã đánh thức anh.

- Em luôn gặp ác mộng mỗi tối sao?

- Vâng. Nhưng tình hình cũng có chút tiến triển. Em không còn khóc thường xuyên như trước và dần ngủ được mà không cần tới thuốc ngủ. Bác sĩ nói đúng: Cần phải có thời gian.

- Marcy à, chúng ta có thời gian. Em phải tin tưởng bản thân mình và học cách tin tưởng người khác.

Hai người nói chuyện một lúc rồi lại ngủ tiếp. Sáng hôm sau, lúc 7h hơn, Luke và Marcy thức dậy.

- Anh phải đi rồi – Luke giải thích. Lilly sẽ dậy lúc 8h và anh muốn có mặt ở đó lúc con bé mở quà.

- Đương nhiên rồi.

- Em cứ ngủ đi, vẫn còn sớm mà. Anh rất muốn em ăn trưa cùng với gia đình anh hôm nay. Anh cũng muốn giới thiệu em với anh trai anh, chắc chắn em sẽ rất hợp với Lisa.

- Em…

- Không, đừng ngại. Anh thật sự mong em đến. Chuyện này rất quan trọng đó, em hiểu mà…

- Em còn chưa chuẩn bị quà…

- Vậy thì, nói thẳng là, anh chẳng hề bận tâm tới điều đó. Em chính là món quà giáng sinh đẹp nhất, Marcy, anh đã nói với em điều đó rồi mà.

Nàng đỏ mặt xấu hổ. Chàng vòng tay ôm nàng, đặt một nụ hôn lên môi nàng và thì thầm:

- Anh vừa trải qua mùa giáng sinh đẹp nhất trong đời và anh muốn em mãi ở bên anh trong tất cả những mùa giáng sinh sau này. Mary ôm lấy chàng, quá đỗi xúc động không nói nên lời.

Luke đi rồi, nàng cuộn tròn trong chăn và vùi mặt vào chiếc gối vẫn còn thoảng mùi hương của chàng…

Khi Luke mở cửa ra, Lilly đang đi xuống cầu thang.

- Chào chú Luke. Cháu không thể kiềm chế được nữa rồi – cô bé hét lên và xoay người đi trước mặt chàng để vào phòng khách. Cháu muốn xem liệu ông già Noel có tới không! Nhưng sao quần áo của chú nhàu nhĩ thế?

Luke bật cười: kể cả khi vội vàng, con bé vẫn để ý đến mọi thứ! Chàng đi theo và quan sát cô bé đang đứng im giữa căn phòng, giương to mắt nhìn…

- Tất cả là của cháu sao?

- Có một vài món cho người lớn ở góc bên trái – mẹ con bé cười đáp.

Con bé bắt đầu mở món quà trong niềm reo vui thích thú. Trái tim Luke dường như se lại trước niềm vui của cô bé. Thật dễ chịu biết mấy khi đem đến niềm vui cho những người thân yêu…

Luke đến tìm Marcy vào buổi trưa rồi cũng nhau đến nhà chàng để ăn bữa mừng giáng sinh. Ngay khi hai người vừa tới thì gặp Lilly.

- Cô là ai thế ạ? – Cô bé nhíu mày hỏi.

- Lilly! Con không được dạy dỗ chào hỏi sao?

- Xin lỗi cô… Con bé thẹn thùng nói. Chào cô. Cô tên là gì ạ?

- Cô là Marcy.

- Cô có muốn xem những món quà của cháu ko? Ông già Noel đã mang tới rất nhiều!

- Cô rất vui lòng. Đúng rồi, ông già Noel đã đến nhà cô đấy, và vì biết cô sẽ tới thăm cháu hôm nay nên ông ấy đã đưa cô một món quà nhỏ cho cháu.

- Nó đâu ạ!

Marcy mỉm cười và đưa cho cô bé một gói quà. Nàng đã tìm thấy món đồ chơi bằng gỗ này trong chiếc rương đựng đồ chơi ở phòng mình. Nàng tin rằng cô bé sẽ thích nó.

- Cháu có thể mở nó không?

- Đương nhiên rồi!

Lilly tròn xoe mắt khi khám phá món đồ chơi gỗ. Cô bé đặt chú chó nhỏ xuống đất và kéo sợi dây.

- Nó mới thật buồn cười làm sao! Nó lè lưỡi trong lúc lăn kìa! Cháu không biết rằng còn có những món đồ chơi bằng gỗ hay như thế!

- Người ta đã làm chúng bằng gỗ trước – chàng giải thích. Đây là một món quà tuyệt đẹp, cháu biết đấy.

Luke cầm lấy món đồ chơi và xoa nhẹ lên lớp véc ni gỗ.

- Con đã cảm ơn cô ấy chưa? – Lisa hỏi trong lúc đi tới.

- Ôi không, con quên mất. Cám ơn cô Marcy – vừa nói con bé vừa thơm nhẹ lên má nàng. Cháu phải đi khoe với Mistigri. Điều này sẽ buồn cười lắm đây!

- Ai là Mistigri?

- Đó là con mèo của cháu.

Con bé vừa đi vừa chạy, kéo theo cả món đồ chơi.