Chương 6 (2)
Cảm ơn Marcy, em thật tốt bụng – Lisa ôm lấy nàng và nói.
- Ồ không có gì. Em rất mừng vì món đồ chơi đã được hồi sinh.
- Nó làm anh nhớ tới một bộ phim hoạt hình – Luke bật cười.
Đúng lúc đó thì John đi đến, Marcy cảm thấy anh ta luôn đề phòng nàng. Không nghi ngờ gì nữa, anh ta luôn nghi ngờ tất cả những người phụ nữ đến gần cậu em trai bé nhỏ của mình…
Một lúc sau, trong khi Lisa và Lilly đưa Marcy đi thăm quan ngôi nhà, hai anh em Luke ngồi đối diện với nhau.
- Vì sao anh lại lạnh lùng với Marcy như thế? bây giờ Luke mới hỏi anh mình.
- Anh tự hỏi có lẽ em không lẫn lộn mọi thứ.
- Anh muốn nói gì?
- Đó là chủ nhân của Angelview và em luôn sẵn sàng làm tất cả để sở hữu ngôi nhà ấy.
- Anh đang nói bóng gió về việc em sẵn sàng quyến rũ Marcy để có được Angelview? John, anh nói thật vô căn cứ. Em chỉ cố gắng mua lại trang viên khi nó bị bỏ hoang. Bây giờ thì Marcy đã ở đó, em không còn nghĩ tới việc mua nó nữa! Đó chỉ là một ngôi nhà mà thôi!
- Nhưng có lẽ em đã vô tình lẫn lộn giữa tình cảm dành cho Marcy và mong muốn sở hữu ngôi nhà.
- Thẳng thắn thì John, anh đã đi quá giới hạn rồi đó. Hãy dừng việc quan tâm tới đời sống cá nhân của em đi.
- Ở bất cứ hoàn cảnh nào, thái độ xử sự của em với Pricetown cũng liên quan tới cả gia đình.
- Anh muốn nói gì?
- Tại sao em vẫn cố mua thêm một trong những công ty của hắn?
- Em cần một nhà máy trong khuc vực ấy và Pricetown thì đang rao bán.
- Em sẽ dừng việc mong muốn trả thù hắn chứ?
- Việc này chỉ liên quan tới mình em thôi.
- Không đâu, rồi một ngày em sẽ có nguy cơ trắng tay vì theo đuổi những giấc mơ trẻ con của mình. Luke, hãy nói với anh đã xảy ra chuyện gì đi.
- Không có gì hết.
- Ồ, anh chắc chắn rằng có liên quan tới cô nàng kia!
- Đừng nói về cô ấy như thế!
- Chẳng phải nguyên nhân là cô ta sao?
- Em không muốn nói về chuyện này nữa.
- Đừng để mình bị điều khiển bởi một cô nàng xinh xắn dễ thương…
- Marcy không điều khiển em. Cô ấy rất tốt chứ không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp. Đó thực sự là một người tốt.
- Anh mong điều đó là đúng. Nhưng đừng quên rằng tình yêu làm người ta mù quáng…
- John, làm ơn đi, hãy cố gắng để hiểu cô ấy. Cô ấy rất quan trọng đối với em…
- Được rồi – John đáp lại và vỗ nhẹ lên lưng chàng.
Một lúc sau Lisa, Lilly và Marcy trở lại. Họ ngồi vào bàn và bữa trưa diễn ra trong không khí vui vẻ, có được điều ấy là đặc biệt nhờ vào Lilly.
- Chú Luke, mẹ nói rằng món quà của chú đang trên đường tới. Đó là gì thế?
- Nếu nó giống như chú nghĩ thì hẳn phải rất lớn!
- Đúng đấy – Lisa cười khẳng định.
- Nhưng đó là gì cơ ạ? – Lilly hỏi Luke.
- Chú đã xin ông già Noel tắng chúng ta 2 con ngựa rừng.
- Những con ngựa rừng giống như trong bộ phim hoạt hình yêu thích của cháu ư?
- Đúng thế.
- Thật tuyệt diệu. Chúng ta có thể đến thăm chúng chứ?
- Sau bữa trưa nhé. Chúng ta có thể đi dạo chơi nữa, đúng không Marcy?
- Sẵn lòng, nhưng em vẫn chưa chuẩn bị gì.
- Chị đã có tất cả những gì chúng ta cần rồi – Lisa tươi cười đảm bảo.
Khi bữa ăn kết thúc, tất cả tụ họp tại chuồng ngựa. Trong lúc Luke đi tìm hai chú hai chú ngựa rừng Bắc Mỹ thì Marcy đứng đối diện với John.
- Có vẻ em trai tôi rất bám dính lấy cô.
- Có vấn đề gì sao John? Tôi có ấn tượng rằng anh không thích tôi.
- Tôi không biết rõ cô lắm để mà có thể nói rằng tôi có mến cô hay không, Marcy ạ. Luke đã có rất nhiều cuộc phiêu lưu tình ái, cô cũng đoán được điều đó mà. Đã có hai lần thực sự nghiêm túc và lần nào cũng là kết thúc tồi tệ. Những cô nàng ấy thực sự chỉ tìm cách lợi dụng nó mà thôi. Tôi không muốn nó đau khổ vô ích. Nó có mong muốn tạo dựng gia đình và nó có quyền được hưởng niềm hạnh phúc ấy.
- Tôi không thấy có vấn đề gì ở đây?
- Tôi không muốn cô lợi dụng nó.
- Lợi dụng anh ấy ư? Nhưng tại sao anh lại nói thế?
- Tôi không biết. Một ấn tượng thôi. Dạo gần đây, em trai tôi đã không còn là nó nữa.
- Tôi không hiểu anh muốn nói gì?
- Dù sao đi nữa, Marcy ạ, hãy nhớ rằng tôi luôn ở đây và sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương nó.
Marcy vẫn sững sờ đứng đó ngay cả khi John đã rời khỏi. Nàng không hiểu rốt cuộc anh ta đề cập tới chuyện gì. Phải chăng anh ta nghĩ rằng nàng đang nhắm vào tài sản của em trai mình. Thật là một sự hiểu lầm tồi tệ về nàng!
Luke trở lại ngay sau đó và mỉm cười với nàng.
- Có gì không ổn ư?
- Không, chẳng có gì đâu.
- Chúng ta đi bây giờ chứ?
- Vâng.
Hai chú ngựa Bắc Mỹ đúng là những con ngựa đáng ngưỡng mộ. Lilly vuốt ve chúng rất lâu và cho chúng ăn cà rốt. Sau khi thư giãn trong trường đua ngựa, Luke và Marcy quyết định đi dạo. Hai người phi nước đại tới tận dòng suối chảy qua khu đất.
- Thật hạnh phúc làm sao! – Luke cảm thán.
- Ồ vâng, chúng thật đẹp và cưỡi lên rất dễ chịu.
Họ cột những con ngựa dưới một gốc cây và cho chúng uống nước. Luke và Marcy ngồi xuống cạnh nhau bên dòng suối.
- Anh nghĩ rằng có điều gì đó không ổn – Luke nhận xét.
- Thực ra thì, đó là do anh trai anh. Anh ấy không thích em.
- Không phải như thế đâu. Anh ấy đã nuôi dạy anh cho dù bọn anh chỉ cách nhau 6 tuổi. Anh đã có vài mối tình đau khổ và anh ấy không muốn anh buồn đau thêm nữa.
- Anh đã rất yêu họ?
- Ai cơ?
- Những cô gái trong các cuộc phiêu lưu tình cảm của anh ấy.
- Vẫn chưa tới mức muốn cưới họ. Em ghen ư?
- Thật kinh khủng.
- Chẳng sao cả. Nó đã thuộc về quá khứ rồi.
- Em cũng thích mình có thể bỏ lại quá khứ đằng sau…
- Rồi điều đó sẽ đến thôi. Anh trai anh nghĩ rằng…
- Vâng?
- Rằng em đang tìm cách lợi dụng anh.
- Lợi dụng ư? Nhưng như thế nào cơ? Tại sao lại thế? – Marcy sững sờ hỏi lại.
- Anh ấy nghĩ rằng anh muốn trả thù Pricetown vì em.
- Anh đã nói với anh ấy về chuyện của em? Về những chuyện đã xảy ra ư? – Marcy giận dữ, toan đứng lên rời đi.
- Không phải tất cả! – Luke kêu lên và giữ lấy nàng. Anh ấy cho rằng mối thù hận giữa anh với Pricetown vẫn đang tồn tại là do có liên quan tới em.
- Có chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Pricetown?
- Là như thế này, lúc đầu bố anh ta là nguồn gốc làm cho bà anh phá sản. Bà đã nợ ông ta một số tiền và ông ta từ chối giúp đỡ bằng việc không chịu gia hạn thêm cho bà. Điều đó đã dẫn tới việc gia đình của mẹ anh trắng tay. Về phần Charles, hắn đã xử sự như kẻ vô giáo dục với mẹ anh vào cái ngày mà bà muốn tới Sellwoods để mua quà cho bố anh nhưng lại thiếu vài đồng. Hắn đã cười nhạo trước mặt tất cả mọi người giới thượng lưu cho dù mới ở đầu lứa tuổi hai mươi. Lúc đó anh chỉ là đứa trẻ và anh không bao giờ quên được nỗi ưu phiền của mẹ ngày ấy. Chính bởi thế mà anh đã làm tất cả để mua lại chuỗi cửa hàng bách hóa. Đó là sự trả thù cho mẹ anh đối với cái gia đình đó… Chàng bỗng nhiên im lặng.
- Anh đã làm thế nào để mua lại chúng?
- Anh bắt đầu làm việc như một chuyên viên chứng khoán sau khi kết thúc chương trình học về kinh tế nhưng nghề đó không hề phù hợp với anh. Cho tới khi có kha khá vốn liếng, anh đã tự gây dựng nên công ty của riêng mình. Chẳng khó khăn gì để mua lại các cửa hàng Sellwoods. Pricetown đã có một cuộc sống quá xa hoa, luôn ngập chìm trong những buổi tiệc tùng hoành tráng. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn ta vô cùng giàu có nhưng thực ra hắn đang phung phí gia sản của mình. Hắn đang phải bán dần của cải để duy trì lối sống ấy.
- Em không muốn anh trả thù cho em. Làm vậy cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Em tin chắc rằng một ngày nào đó cuộc đời sẽ trừng phạt hắn. Điều em chờ đợi ở anh, đó là anh có thể đánh bại mọi thứ ngăn cản tình yêu của em dành cho anh.
Nàng đến bên chàng và họ hôn nhau say đắm. Marcy cảm thấy dục vọng đang dần xâm chiếm. Những vuốt ve mơn trớn của Luke ngày càng gấp gáp. Chàng hôn lên cổ nàng và nàng ưỡn lên để đón nhận nhiều hơn nữa. Nhưng sau đó chàng lại buông nàng ra.
- Anh nghĩ tốt hơn là nên dừng ở đây thôi. Ai đó có thể nhìn thấy chúng ta…
- Phải rồi – Marcy ngượng ngùng nói.
Họ liền lên ngựa quay về. Lilly đang đứng ở trong vườn với Lisa.
- Ôi chú Luke, mấy con ngựa đẹp quá! Cháu có thể leo lên được không?
- Được, lên phía trước chú đi nào. Chúng ta sẽ làm một vòng. Bám chắc nhé!
Lisa và Marcy mỉm cười nhìn họ đi về phía trước.
- Hai người đi dạo vui vẻ chứ?
- Vâng – Marcy xấu hổ trả lời.
- Chị thấy rồi, thấy rồi – Lisa cười rồi thân thiết choàng tay Marcy. Tiếp đó hai người cũng nhau uống trà. Lisa nài nỉ Marcy ở lại ăn tối, sau đó Luke đưa Marcy về nhà.
- Em đã có một ngày tuyệt vời – Marcy thì thầm.
- Anh cũng vậy. Anh rất vui vì em đã chấp nhận gia đình anh.
- Anh có muốn dùng trà hay uống chút gì đó không?
- Không, anh phải về rồi, thế thì tốt hơn – Luke nói trong lúc đặt một nụ hôn lên môi nàng.
- Em biết rồi – Marcy đáp lại đầy lưu luyến.
Chiều hôm sau, nàng tới thành phố mua đồ. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy một tiếng gọi rất nhỏ. Nàng ngoảnh lại thì trông thấy Lilly và Luke ở đối diện.
- Xin chào Lilly, cháu khỏe chứ?
- Chào cô. Chú Luke đang đưa cháu tới hội chợ. Ở đó có rất nhiều rất nhiều đu quay nhé. Cô có muốn đi cùng với cháu không? Cô thích đi đu quay chứ?
- Rất sẵn lòng. Cô rất thích đu quay.
- Vậy thì đi thôi – Luke nói rồi vòng cánh tay trái qua eo nàng trong khi tay phải nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lilly.
Hội chợ được tổ chức ở Leeds để mừng lễ giáng sinh. Lilly sung sướng khám phá các trò chơi cũng như những gian hàng giáng sinh.
- Chúng ta có thể đi tàu lượn chứ?
- Cháu còn quá nhỏ!
- Không đâu, Roy cũng đã đi với mẹ cậu ấy rồi mà.
- Roy ư?
- Đó là bạn trai ở trường của cháu.
- Cháu cũng có bạn trai ở trường rồi cơ đấy! – Luke cười đáp.
Chàng hỏi người hướng dẫn xem cô bé có thể đi không; đu quay phù hợp với trẻ em trong độ tuổi này và họ tìm cho mình một toa. Lilly ngồi giữa hai người, cô bé lúc thì reo hò lúc lại hét lên sợ hãi trong suốt vòng quay. Mary và Luke mỉm cười quan sát cô bé.
- Vậy bây giờ, chúng ta có thể đi một vòng đu quay lớn chứ?
- Ôi, cô chưa bao giờ thích cái đu quay ấy – Marcy nhăn nhó. Cô không an tâm khi lơ lửng ở tít trên cao.
- Khi ở bên chú Luke cô sẽ không sợ nữa đâu – cô bé quả quyết.
- Đương nhiên rồi, mà khung cảnh trên cao cũng đáng xem lắm. Vậy chúng ta đi chứ? – Luke hỏi.
- Đồng ý – Marcy nói nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
- Chú hãy ngồi giữa đi. Cháu không sợ đâu.
- Cháu gái anh thật đáng kinh ngạc.
- Anh biết mà.
Luke ngồi giữa hai người, chàng vòng tay ôm lấy Marcy và Lilly. Cô bé cuộn mình trong lòng chàng còn Marcy thì bám chặt lấy.
- Em đang rất sợ hãi đấy!
- Vâng, không biết tại sao những cái đu quay lớn và em hoàn toàn không thể dung hợp.
Sau nhiều vòng quay, bánh xe cũng ngừng lại trên cao trong sự tuyệt vọng của Marcy. Nàng cảm thấy hết sức căng thẳng. Luke siết chặt lấy nàng và hôn nhẹ lên trán.
- Nhìn xem, ta đang nhìn bao quát tất cả nơi đây. Chúng ta nhìn thấy Angelstone, Angelview và cả nhà em nữa.
- Đúng vậy. Thật tuyệt vời.
Marcy bắt đầu dần dần thả lỏng và quen dần với những vòng quay.
- Cô xem này, cái đu quay thật lớn – Lilly cười vui vẻ. Cháu đã nói với cô rằng đã có chú Luke rồi, bọn mình không việc gì phải sợ cả.
- Cháu nói rất đúng.
- Tất nhiên là tất cả đều đúng rồi – chàng trai trẻ mỉm cười rồi dịu dàng ôm lấy nàng.
- Nói đi cô Marcy, có phải là cô đang sống trong ngôi nhà rất đẹp trên đường không?
- Đúng vậy. Cháu có muốn đến thăm nó không?
- Có chứ ạ, nó thật sự rất rất đẹp.
- Được rồi, vậy cháu hãy nói với mẹ đến nhà cô uống trà vào thứ bảy này nhé?
- Tuyệt vời! Chú cũng sẽ đi chứ?
- Rất sẵn lòng!
Khi bước xuống mặt đất vững chắc, họ lập tức đãi nhau món kẹo bông. Sau đó họ chia tay nhau và Luke ra dấu sẽ gọi cho nàng. Marcy mỉm cười và quay về xe mình, hạnh phúc vì những giây phút vừa trải qua…