← Quay lại trang sách

Chương 7

Cho dù là những ngày lễ cuối năm, nhưng Luke rất bận công việc. Chàng gọi cho Marcy nhiều lần nhưng chẳng thể đến gặp nàng trước thứ bảy. Marcy cực kỳ vui sướng khi có khách đến thăm Angleview và nàng làm một chiếc bánh cuộn sôcôla cho Lily. Khi Luke đến cùng với Lisa và con gái, Marcy có cảm giác tim mình như muốn nổ tung. Nàng nhớ chàng biết bao! Nàng muốn lao mình vào vòng tay chàng biết bao! Nàng say đắm nhìn chàng bước lên cầu thang. Chàng trai trẻ rõ ràng quá quyến rũ.

Marcy vui vẻ dẫn Lisa và Lilly đi thăm quan ngôi nhà. Mỗi phòng đều khiến cho cô nhóc con kêu lên thán phục. Thế nhưng điều khiến nó thích thú nhất chính là những chiếc cầu thang. Nó rảo bước leo lên một phía rồi lại xuống từ phía còn lại.

- Sao đây chỉ được gọi là trang viên chứ không phải là một lâu đài nhỉ? – cô bé hỏi Marcy

- Thực chất, lãnh chúa của một trang viên sống nhờ vào tiền tô tức thu được từ các vùng lãnh địa của họ. Chú của con đã mua những mảnh đất cổ xưa ở Angleview. Những nhà quý tộc giàu có hơn, bọn họ ấy à, họ sống trong những căn nhà lớn hơn, những lâu đài vì họ có những nguồn thu quan trọng mang nhiều tiền bạc về cho họ.

- Còn con, con nghĩ là có một cái nhà đúng nghĩa cho công chúa đấy – cô nhóc con tuyên bố

- Ừ, nếu con muốn vậy thì là vậy. Mình có thể leo lên gác mái để tìm xem có bộ váy nào của công chúa trong các rương không nhé.

- Vâng, tuyệt quá ạ.

Lucy quyết định pha trà trong lúc Luke, Marcy và Lilly leo lên tầng trên. Luke và Marcy nhìn cô bé con một cách trìu mến khi thấy nó lục tung một cái rương to đề tìm cho ra một bộ váy công chúa đẹp nhất. Cuối cùng nó quyết định chọn một bộ màu vàng satin. Marcy giúp nó mặc vào.

- Đây là chiếc váy của Người Đẹp! – Lilly vừa nói vừa xoay vòng vòng

- Con thậm chí còn đẹp hơn cả cô ta – Luke nói

Luke nắm tay Marcy và nàng cảm nhận rõ ràng là chàng đang xúc động nhìn cô bé con hớn hở.

Con bé tận dụng thời gian leo xuống, dưới cái nhìn đầy yêu thương của mẹ nó.

- Tuyệt quá Marcy. Cháu thích nhà cô lắm. Chú Luke có lý khi muốn mua nhà cô.

Marcy nhìn Luke với vẻ không hiểu.

- Không Lily, chú không muốn mua nữa. Bây giờ cô Marcy ở đây luôn.

- Tiếc thật…

- Lily, thôi nào – Lisa thốt lên đầy ngượng nghiụ

Marcy quay mặt đi để không lộ ra sự thất vọng. Luke nắm lấy tay nàng để xin lỗi và thế là nàng quên tuốt hết. Để tỏ ra trang trọng cho hợp với bộ quần áo của Lily, họ uống trà trong một phòng khách nhỏ với những tách sứ hảo hạng mà bà Marcy để lại.

- Thật là nhẹ! – Lilly thốt lên trong lúc kề miệng vào tách.

- Đúng thế, nó rất dễ vỡ! Cho nên cô chỉ dành nó cho những dịp gì trang trọng, chẳng hạn để tiếp đón một nàng công chúa…

Lilly cười phá lên rạng rỡ

- Mẹ đã bao giờ đến một ngôi nhà cổ và xinh đẹp như thế này chưa mẹ?

- Rồi con ạ – Lisa thở hắt ra xúc động thấy rõ và ngượng nghịu trước câu hỏi của con bé.

- Thế à?

- Một ngày nào đó, mẹ sẽ giải thích cho con.

Luke nheo mắt về phía Marcy, ra hiệu rằng chàng muốn thay đổi chủ đề nói chuyện.

- Thêm trà nhé – Marcy đề nghị

- Vâng, cám ơn cô.

Sau bữa trà, Lilly cởi bộ váy ra.

- Cô cho con đấy Lily, con mặc bộ đấy đẹp lắm

- Ôi, cảm ơn cô Marcy. Thế lần khác con có thể đến Angelview nữa không?

- Dĩ nhiên rồi, bất cứ lúc nào con muốn.

-

Lisa và Lilly ôm Marcy rồi cùng leo lên ô tô của Luke.Chàng trai trẻ nán lại một chút với Marcy bên trong nhà.

- Cảm ơn Marcy

- Đâu có gì đâu anh.

- Hẹn sớm gặp lại – chàng thì thầm trong lúc ôm ghì lấy nàng và đặt môi mình lên môi nàng.

Chàng đợi chờ cho Marcy thả lỏng và cuối cùng lưỡi họ trượt vào nhau. Marcy cảm nhận được cơ thể mình được chàng ôm ấp mơn trớn. Bàn tay Luke lướt khắp người nàng và cơ thể họ áp sát vào nhau khít khao. Luke nán lại với cái ôm một lúc rồi lưu luyến thầm thì trong lúc rời khi:

- Anh phải đi rồi…

- Vâng…

Marcy buồn bã nhìn chàng đi xa dần. Lúc này mà nàng đã thấy nhớ chàng biết bao rồi.

Luke mời nàng đến dự buổi tiệc tất niên. Một bữa tiệc lớn được tổ chức ở tòa thị chính tuyêt đẹp ở Leeds. Gần đây nàng cũng có ý định xuất hiện trước mọi người nhưng Luke đã thuyết phục nàng khoan đã.

Lisa gọi nàng và họ quyết định sửa soạn cùng nhau. Bọn họ tám chuyện về cách ăn mặc và cùng cười suốt cả một buổi chiều.

- Em thực là thành thạo về trang điểm và làm tóc! – Lisa bình luận

- Em làm việc trong lãnh vực thời trang mà. Bọn em bắt buộc phải biết hết mấy thứ này, vị lợi ích công việc thôi.

- Chính xác thì em làm gì?

- Chẳng có gì quan trọng cả đâu. Chuyện quá khứ ấy mà.

- Chuyện quá khứ! Nói cứ như là em già lắm rồi ấy.

- Cứ coi như là em lật qua một trang khác đi… Chị là người vùng này à?

- Không hề. Chị ở phía nam nước Anh, vùng Bath. Chị gặp John trong một kỳ nghỉ ở đây khi chị mười lăm tuổi. Cha mẹ chị đã cực kỳ giận dữ. Theo họ thì anh ấy không xứng với chị. Bọn chị lén lút gặp nhau và khi chị phải quay về, bọn chị viết cho nhau cả đống thư từ. Năm chị mười tám tuổi, bởi cha mẹ chị không muốn nghe nhắc đến anh ấy nữa, chị đã bỏ trốn. Chị bất ngờ đến nhà anh trong một đêm. Chị đã sợ phản ứng của anh, nhưng trên thực tế, bọn chị chẳng bao giờ rời xa nhau nữa…Bọn chị kết hôn chóng vánh và rồi bọn chị có Lily. Anh ấy thật tuyệt vời, chị cảm thấy mình rất may mắn.

- Thế còn cha mẹ chị?

- Từ đó đến giờ chị không còn gặp lại họ

- Họ không biết là có Lilly sao?

- Không, chị xuất thân từ một gia đình quý tộc và họ không chấp nhận cuộc hôn nhân của chị và John. Chính vì thế, Luke tưởng em đối xử trịch thượng với nó khi hai đứa bọn em gặp nhau lần đầu.

- Anh ấy đã kể với chị….

- Đúng vậy, đó thật sự là một người em trai của chị, em biết đó. Nó xứng đáng được hạnh phúc. Nó đã rất suy sụp sau chuyện lần vừa rồi. Rốt cuộc nó đã được giải thích rằng Sophie thật ra chỉ yêu….Chị chưa bao giờ ưa nổi cô ta. Cô ta đẹp nhưng giả tạo. Nhưng đúng là nhìn vào cô ta, người ta sẽ có thể cho rằng cô ta là một người đáng tin tưởng…

- Em nghĩ là Luke đã có nhiều mối quan hệ…

- Ừ, dĩ nhiên, nó quá quyến rũ. Nhưng trên hết, nó tìm kiếm một mối quan hệ nghiêm túc để xây dựng gia đình, em biết mà. Thật khó khăn khi người ta không còn gia đình mình nữa. Ngay lúc này đây, cha mẹ bọn chị đang ở vùng này, tại nhà của bạn bè và họ chẳng hề gọi chị đến.

- Thật ngu xuẩn làm sao!

- Ừ. Chị biết là họ không đáng để cho chị phải đau khổ như thế nhưng chị vẫn muốn họ biết đến John và Lily. Chính vì thế mà chị thấy xúc động ở nhà em. Chị lớn lên trong một trang viên như Angelview và chị thấy buồn lòng vì Lilly thậm chí chẳng được biết về nó. Thôi, nói thế là đủ rồi, chúng ta phải sửa soạn cho xong đã.

Lisa chọn một chiếc váy màu lam ngọc, cùng màu với mắt nàng. Còn Marcy, nàng mặc một chiếc váy truyền thống màu đen. Khi họ đi xuống cầu thang, Luke và John huýt sáo.

- Bọn tôi ghen tị đấy.

- Chúng tôi cũng thế mà – Lisa đáp lại

Họ rời đi trong chiếc Jaguar của Luke. Tòa thị chính Leeds là một công trình cực kỳ nổi tiếng. Những cuộc chiêu đãi tổ chức ở đó luôn luôn vô cùng xa hoa. Sau khi chào hỏi vài người, Luke dìu Marcy vào vòng khiêu vũ. Chàng mỉm cười ôm ghì lấy nàng.

- Đêm nay em rực rỡ quá. Anh không thể rời mắt khỏi em

Marcy không biết phải trả lời chàng thế nào. Nàng cũng không thể rời mắt khỏi chàng trai trẻ này. Chàng xiết chặt vòng ôm. Cơ thể của họ khít vào nhau. Luke là một người khiêu vũ giỏi, điều đó làm vui lòng Marcy. Nàng rất thích khiêu vũ. Khi đọan nhạc kết thúc, họ quay trở lại bàn với Lisa và John. Thức ăn ngon và không khí thoải mái. Từ lúc đó John ít tỏ ra ngờ vực với Marcy hơn. Lúc họ đang chờ món tráng miệng, Lisa quan sát những vị khách khác và bất thình thình sững sờ.

- Chuyện gì vậy em yêu? – John hỏi vợ mình

- Cha mẹ em đang ở đây!

- Không thể thế đựơc! Anh đã được thuyết phục rằng nhà Pricetown tổ chức tiệc ở nhà họ mà.

- Nhà Pricetown? – Marcy hỏi

- Ừ, cha mẹ của Lisa ở nhà của họ khi đến vùng này. Bọn họ là bạn bè thân thiết. – John giải thích.

- Mọi người có nghĩ là họ thấy chúng ta không? Mọi người có tin được là họ tới ăn tối mà thậm chí không đến nói chuyện với tôi không? – Lisa hỏi mà giọng nghẹn ngào.

- Thôi đủ rồi. – John kiên quyết nói – Anh sẽ đến nói chuyện với họ và nếu họ không muốn tiếp chuyện, chúng ta đi về nhà.

John đứng dậy và đến gần một cặp đôi khoảng sáu mươi tuổi.Người đàn ông và người đàn bà có vẻ bất ngờ trước sự xông tới của anh, rồi sau đó theo anh đi sang một gian phòng khác. Marcy đặt tay mình lên tay Lisa để an ủi nàng.

- Chị không tin nổi là bọn họ ở ngay gần như vậy mà vẫn không muốn nói chuyện với chị. Đã tám năm rồi, tám năm chị chưa gặp họ.

- John quay về kìa – Luke thì thầm.

John ngồi lại vào chỗ cũ cạnh Lisa và mỉm cười ôn nhu với nàng.

- Cha mẹ em rất muốn chúng ta nối lại liên hệ. Họ đợi chúng mình ở gian phòng bên cạnh. Mẹ em rất xúc động với ý nghĩ được gặp lại em.

- Thật ư?

- Đúng thế, tình yêu của anh. Họ đã không thấy chúng ta ở đây.

John và Lisa nhanh chóng rời đi để đi gặp cha mẹ người thiếu phụ trẻ.

- Rồi cũng đến lúc đâu vào đấy – Luke kết luận một cách cay đắng. Anh xin lỗi nhưng nhà Princetown hẳn cũng có mặt ở đây đấy.

- Vâng, em thấy rồi, họ ở bàn tiệc của ông thị trưởng.

- Bình thường thôi. Đó là việc tối thiểu với những người được kính trọng như vậy.

- Tất cả những gì em muốn là mình đừng gặp họ.

John từ từ trở lại và nhờ Marcy hộ tống Lisa.

- Cả hai mẹ con cô ấy đang khóc. Họ cần giúp trang điểm lại.

- Không vấn đề gì. Em có mấy thứ đồ trang điểm ngay trong túi đây.

Marcy hộ tống Lisa và làm quen với bà Turner. Đó là một phụ nữ thanh nhã, hơi kiêu kỳ, rõ ràng là xuất thân từ giới quý tộc, giống như cả nhà Princetown. Bà nắm lấy tay con gái duy nhất của mình với nỗi lo lắng.

- Mẹ mong là từ nay về sau mọi chuyện sẽ ổn

- Vâng, tất nhiên rồi mẹ ạ.

Gia đình Turner ngồi vào cùng với Luke, Marcy, Lisa và John để ăn món tráng miệng, sau khi xin lỗi những vị khách xung quanh. Ba người đàn ông cố gắng khơi ra chuyện để nói nhưng không khí càng lúc càng căng thẳng.

- Thật là một buổi tiệc chiêu đãi xuất sắc – sau cùng John cất tiếng để làm giảm bớt không khí căng thằng

- Đúng thế. Đây là lần đầu tiên chúng tôi dự tất niên ở Leeds. – ông Turner trả lời

- Bọn con cũng vậy – John đáp lời – Năm ngoái, Luke ở New York còn hai đứa con vẫn còn ở London

- Chúng mình đã đi du lịch ở London Eye, anh nhớ không? – Lisa hỏi chồng, đôi mắt ánh lên sáng ngời

- Tất nhiên rồi, thật là xứ thần tiên.

Họ rõ ràng rất yêu nhau và điều này hiển hiện trước mặt nhà Turner.

- Còn cô, cô Marcy, – bà Turner hỏi để ngắt quãng hai vợ chồng Lisa và John – cô đã ở London chứ?

- Năm ngoái, – Marcy thì thầm, nhớ lại cuộc sống trong quá khứ của mình, – Không, đêm 31 tôi ở Sydney, Úc.

- Ở Sidney? Lisa phấn khích – Em may mắn thật! Em có ngồi xem pháo hoa bắn trên nóc nhà hát không?

- Có, thật kỳ lạ. Nó là một ngày hội không thể tin nổi.

- Cô đi du lịch nhiều lắm à?

- Tôi đi đây đó nhiều vì công việc thôi.

- Thế cô làm việc gì?

- Tôi làm việc trong ngành thời trang.

- À, tôi biết rồi…- Ông Turner nói với một nụ cười châm biếm

- Thế ông biết cái gì? Marcy hỏi lại, không chút nhún nhường.

- Thì đó là trung tâm của chốn trụy lạc và bọn đồng tính, ai cũng biết thế.

- Ông chủ tôi thực chất chính là người đồng tính đấy, nhưng tôi tin là trong cả cái phòng này, chẳng có quý ông nào lịch thiệp, tử tế, ngay thẳng và trung thực như anh ấy. Dù gì đi nữa, tôi cũng thừa biết là trong đám bạn bè của ông, có ối kẻ chẳng cao quý như họ ra vẻ đâu.

- Món tráng miệng này ngon quá! – bà Turner nói, khéo léo và đầy kinh nghiệm trong việc thay đổi chủ đề câu chuyện.

Họ lặng lẽ ăn món tráng miệng, rồi cuối cùng bà Turner không nhịn được, hỏi con gái:

- Mẹ tha thiết muốn gặp con gái con.

- Con gái chúng con – Lisa trả lời.

- Tất nhiên tất nhiên rồi.

- Lilly là một cô bé tuyệt vời, hơi tinh nghịch và thu hút.

- Lilly?

- Vâng, bọn con gọi con bé như thế vì nó còn nhỏ quá, đâu thể gọi là Elisabeth được.

- Chuyện gọi đúng tên của bọn trẻ rất quan trọng!

- Ôi, mẹ, con xin đấy!

Luke, John và Marcy liếc mắt nhìn nhau một cái. Rõ ràng là mối quan hệ giữa Lisa và cha mẹ cô sẽ không dễ dàng có thể tái lập lại…

- Xin lỗi con, xin lỗi, mẹ không có ý tỏ ra khó chịu như thế

- Thế ngày mai bố mẹ đến nhà vào buổi chiều để gặp Lilly nhé? – John đề nghị

- Cảm ơn con. Chúng ta rất hân hạnh. – ông Turner trả lời

- Con có bức ảnh nào của Lilly để cho chúng ta xem không? – bà Turner hỏi con gái

- Ôi không có mẹ ạ. Con không mang theo nó trong cái túi xách hôm nay.- Lisa đáp

- Bà cầm lấy này – Luke đưa cho bà Turner điện thoại của mình, trong đó có ảnh của Lilly

- Lilly thật có lý khi nói em là ông chú tuyệt nhất trên đời. – Lisa kêu lên ngọt ngào.

- Con bé xinh lắm, bà Turner ngắm nhìn bức ảnh một lúc lâu. Liệu nó có ngạc nhiên về sự xuất hiện của hai ta không?

- Con bảo với con bé là bố mẹ sống ở rất xa. Con bé rất dễ gần và nó sẽ hăm hở làm quen với bố mẹ ngay.

- Con phải đưa nó về nhà mới được, mẹ chắc chắn là nó sẽ rất thích Faircastle.

- Chúng con rất vui sướng được đến nhà, khi nào John có vài ngày nghỉ.

- Tất nhiên rồi, cả John cùng đến nữa chứ.

John cười gượng và Marcy nở một nụ cười thông cảm đáp lại anh. Rõ ràng là nhà Turner vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận anh vào gia đình họ.

- Con yêu John vô cùng – Lisa nói, mắt nhìn thẳng vào cha mẹ mình.

- Lisa, giờ không phải lúc. John nói với một chút cay đắng. Chúng ta cùng cầu nguyện cho năm mới mở đầu bằng tình hiếu khách và mối quen biết giữa cha mẹ và Lilly.

Lúc này các vị khách bắt đầu đếm lùi từng giây một trước khi năm mới bước đến. Họ cùng nâng cốc sâm panh chúc tụng và Luke cũng ôm lấy Marcy.

- Chúc mừng năm mới Marcy – anh thì thầm, nhìn đắm đuối vào đôi mắt màu lục bảo.

Trong những giây phút đầu tiên của năm mới, anh hôn lên đầu cô và ôm cô thật lâu.

- Chúc mừng năm mới Luke, Marcy trả lời, giọng chan chứa cảm xúc.

- Anh cầu chúc năm mới sẽ mang đến cho em nhiều may mắn.

- Em cũng mong anh được như vậy, Luke.

- Em biết điều anh khao khát nhất là gì không?

Marcy không trả lời anh được vì John và Lisa đã đến, chúc mừng năm mới họ. Bạn bè của Luke và John cũng hòa vào, chúc tụng và Marcy cảm thấy mình như bị cuốn vào một đám hỗn độn. Bất ngờ, cô đối mặt với Pricetown. Hắn sáp vào cô và tỏ vẻ muốn ôm lấy cô. Marcy lùi lại nhanh chóng và nói cương quyết:

- Đừng có chạm vào tôi, không thì tôi hét lên bây giờ đấy!

- Marcy, thôi nào, đừng có diễn trò sợ hãi trẻ con. Cả thế giới đều biết là trong giới người mẫu, mọi sự tình diễn tiến thế nào. Hơn nữa, lúc cô ở với tay trùm nhà Taylor, trông cô đâu có rụt rè nhút nhát như thế.

- Luke không có dính líu gì với lũ người như anh hết.

- Cô em tin thế thật à? Hắn là một thương gia đáng gờm đấy, sẵn sàng đạp đổ tất cả để đạt được cái hắn muốn. Hắn vô cảm, tin tôi đi. Nghĩ đi, hắn muốn có cái gi đấy từ cô em, mà nói thẳng ra là hắn muốn ngủ với cô.

Tim Marcy đập nhanh, nhưng Pricetown thấy cô đang nghĩ đến một thứ gì khác. Marcy nhớ lại ngày mà Luke cùng Lisa và Lilly ghé thăm Angleview.

- Thấy chưa, nó có thể là cái gì được chứ? À mà đương nhiên rồi, chính là cái trang viên be bé của cô em. Người ta đồn là hắn mơ có cái trang viên ấy từ khi hắn còn bé tí. Giống như tất cả bọn trưởng giả mới nổi, hắn muốn mua tất cả những biểu tượng quý tộc. Nhưng hắn chỉ tự lừa mình thôi. Quý tộc là thứ mà khi sinh ra người ta đã có hoặc sẽ chẳng bao giờ có.

- Thế thì rõ ràng là ông chẳng có cái khí chất ấy rồi – Marcy rì rầm nói.

- Con ngốc!

Luke nhận ra rằng Pricetown đang nói chuyện với Marcy và anh tiến về phía họ.

- Không được đến gần cô ấy hơn nữa, anh nghe tôi cảnh cáo rồi đấy. Nếu không thì anh sẽ biết tay tôi.

- Đe dọa…., trước ngần này người. Ở địa vị của anh thì như thế không thông minh lắm đâu.

- Đừng có thách thức tôi, Pricetown

- Ta tha cho các người – hắn gầm gừ - Và chúc mừng năm mới Marcy – hắn hướng về Marcy với vẻ giễu cợt.

Luke hộ tống đưa cô đến một nơi vắng vẻ.

- Sao vậy em? Hắn nói gì với em thế?

- Ừm, không có gì đáng kể. Dù gì đi nữa, em cũng phải làm quen với ý nghĩ là sẽ phải đối mặt với hắn đôi lần.

- Anh không muốn hắn quấy rầy em.

- Chắc rồi, em đảm bảo với anh.

- Được rồi, đúng là một tối chả ra sao.

Marcy rõ ràng đã trải qua một buổi tối kỳ lạ, trải qua từ vui sướng hạnh phúc cho đến cảm giác buồn thương sâu sắc. Liệu Pricetown có lý không? Có phải Luke chỉ muốn giễu cợt cô? Cô không biết năm mới này đang mở ra những vận tốt hay vận rủi…