Chương 8
Một lúc sau, cả 4 người bọn họ rời khỏi bữa tiệc. Vì chỉ có một chiếc xe, Luke Taylor đưa Marcy về Angelview trước, sau đó trở về nhà với anh trai của anh và Lisa. Marcy cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó. Pricetown đã gieo vào tim cô sự nghi ngờ, giờ cô lại cảm thấy không thể tin tưởng vào bất cứ một người đàn ông nào.
Buồn bã, cô chuẩn bị đi ngủ, cô thu mình lại trên chiếc giường với một túi chườm nóng. Trang viên càng lúc càng lạnh trong những ngày đầu đông. Những suy nghĩ u ám len lỏi trong tâm trí cô. Cô đột nhiên nhớ lại lời luật sư của Luke nói:
- Đủ rồi! Đó chỉ là vấn đề về tiền bạc. Ngài Taylor muốn Angelview và ngài ấy sẽ có nó!
- Ông hãy nói với ngài Taylor rằng nhà tôi luôn là nhà của tôi và mong muốn của ngài ấy sẽ không bao giờ thực hiện được. Tạm biệt, thưa ông.
Cô không thể ngăn mình chảy nước mắt. Ngu ngốc, cô đã quá ngu ngốc. Giờ đây, cô bắt đầu tưởng tượng đến điều tệ nhất. Nếu Luke Taylor muốn mua Angelview để tặng cho anh trai của anh như một sự đền bù cho nhà Turner? Và nếu anh coi thường cô bởi nguồn gốc cao quý của anh? Và nếu…nếu… Cô quên sự tử tế và quan tâm của anh với cô.
Maudit Pricetown đã làm hại những người mà anh ta muốn! Kiệt sức, cô cuối cùng cũng thiếp đi. Nửa đêm, cô lại mơ thấy cuộc tấn công ấy. Cô kêu lên, nhưng Larry không tới. Cô chống cự nhưng vô ích, rồi tự nhìn mình rơi vào tuyệt vọng… Cuối cùng, cô tỉnh giấc, run lẩy bẩy và khóc nức nở. Cô sẽ trở thành ai khi cô không thể tin Luke nữa? Cô sẽ ra sao khi không tìm thấy được chỗ dựa ấm áp trong vòng tay anh?
Hôm sau, lúc đầu giờ chiều, Luke đến thăm cô. Nhà Turner vẫn ở nhà anh và anh để họ lại trong nhà cùng với John, Lisa và Lilly. Marcy lúng túng không biết, rằng cô nên đối xử với anh như trước, hay cho anh thấy là cô đã mất niềm tin vào anh… Đúng lúc ấy, trời đổ mưa rào, thời tiết càng làm cho cô trở nên khó chịu.
- Chào Marcy. Em ngủ ngon chứ?
- Không, thực sự là không.
- Tối qua, đáng ra là anh phải ở lại bên em. Anh biết rằng cuộc nói chuyện với Pricetown đã làm em bối rối.
- Vâng.
- Thật không? Anh hỏi, nghiêng người về phía cô với vẻ chọc ghẹo
Marcy cứng đờ người. Dường như điều kỳ diệu đã hoàn toàn biến mất giữa họ.
- Xảy ra chuyện gì vậy, Marcy?
- Không có gì, em mệt mỏi và cảm thấy chán ngấy cơn mưa này. – Cuối cùng cô thoái thác.
Gió thổi mạnh và đột nhiên họ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên trong vườn. Cả hai chạy ra và thấy những viên đá đen lợp nhà rải rác trên mặt đất.
- Ôi không – Marcy kêu lên – mái nhà có vấn đề rồi.
Cô vội trèo lên thang, leo lên tầng gác mái của tòa nhà. Nước đã len lỏi vào qua những lỗ thủng trên mái và trực tiếp rơi xuống nhiều nơi.
- Hãy đi kiếm những chiếc xô. Anh sẽ lấy những đồ đang nguy hiểm để vào chỗ kín, Luke nói với cô.
Marcy chạy đi kiếm xô và những bình chứa, nhưng vẫn không đủ để bảo vệ sàn nhà nếu trời cứ mưa như thế này. Họ sắp xếp tất cả lại nhưng cần đổ nước ở xô thường xuyên để tránh bị ngập
- Anh sẽ gọi thợ lợp nhà anh quen. Việc sửa nhà sẽ tốn nhiều tiền đấy. Em có khả năng chi trả được không?
- Anh nói gì vậy? Anh nghĩ rằng ngay từ trở ngại đầu tiên, em sẽ từ bỏ sao? Anh nghĩ em sẽ bán Angelview cho anh ư?
- Không phải thế, em hãy nhìn xem! Việc sửa chữa rất khó khăn và anh thấy lo lắng cho em!
- Anh không cần phải lo cho tôi! Anh đã gây đủ nỗi lo cho Angelview rồi!
- Nghe này Marcy, tâm lý của em đang bị áp lực. Anh sẽ gọi điện cho thợ. Họ sẽ trùm bạt lên mái nhà trong khi em có thể sửa chữa chúng.
- Tôi không cần anh phải làm như vậy! Tôi có thể tự xoay sở lấy một mình!
- Marcy, tại sao em luôn có thái độ đó với anh?
- Để tôi yên, Luke, anh hãy đi đi!
- Marcy!
- Anh đi đi!
- Nghe này! Thực sự thỉnh thoảng em cư xử rất vô lối.
- Tôi tin rằng với anh tôi xử sự vô lối!
- Đủ rồi! Tôi chán ngấy việc bị em chửi rồi! – Luke Taylor kêu lên và rời khỏi ngôi nhà với khuôn mặt đỏ lựng vì tức giận.
Marcy sụp xuống đất và khóc. Rõ ràng Luke chỉ quan tâm đến cô vì trang viên… 1 lúc lâu sau, cô tự trấn tĩnh lại. Cô phải xử lí cái mái này. Cô gọi điện cho Ted để nhờ anh ta giúp. Người đàn ông trẻ nhiệt tình nhanh chóng giới thiệu người thợ lợp mái, bạn của anh ta. Ông ta hứa với cô sẽ đến ngay khi thời gian cho phép. Hai hôm sau, ông ta mới đến. Marcy cảm thấy kiệt sức bởi những cố gắng ngăn cho ngôi nhà khỏi bị ngập. Cô tốn nhiều thời gian, cả ngày lẫn đêm để thay các bình chứa.
- Cần phải thay cả mái nhà, tôi rất tiếc. Trong khi chờ đợi, chúng tôi sẽ trùm bạt lên. Việc này sẽ ngăn nước được mấy hôm.
Marcy hỏi ông ta về chi phí sửa, mặt cô tái xanh khi nghe bản dự toán. Cô chỉ có thể trả lời:
- Trải bạt 2 lần!
Những ngày tiếp theo, Marcy càng lúc càng tuyệt vọng. Cô không thể ngăn mình nghĩ tới Luke Taylor. Cô mong anh đến thăm hay gọi điện cho cô. Một tối, khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Marcy nhấc máy với hy vọng đó là anh.
- Marcy, Jason đây
- Jason! Mọi việc ổn chứ?
- Ôi, chẳng ổn chút nào. Bây giờ tớ cần rời New York cho đến khi cuộc bình chọn diễn ra. Tớ sợ sẽ bị paparazi khám phá về mối quan hệ với Jenny. Thằng chồng của cô ta đang điên lên với ý nghĩ rằng chuyện đó sẽ có thể chường lên một bài báo.
- Cậu sẽ đến Angelview à?
- Đúng thế, tớ muốn đến đó. Ở Angelview, cánh báo chí sẽ để tớ yên
- Cậu đến nhanh đi nhé, tớ rất muốn gặp cậu.
- Tại sao vậy?
- Tớ đã nhầm, Jason ạ. Luke Taylor không phải là người như tớ tưởng. Anh ta chỉ muốn có được Angelview thông qua tớ.
- Ôi, cô bạn của tôi, cậu có chắc chắn không? Tớ không thể tin vào điều đó.
- Có, tớ chắc chắn. Tớ rất nóng lòng chờ cậu đến.
- Tớ sẽ đến ngay trong ngày mai. Tớ có thể sẽ gặp Jenny khi ở đây và điều đó thật nguy hiểm.
- Cuộc bình chọn sẽ diễn ra trong một tháng rưỡi nữa. Sau đó, mọi việc sẽ ổn thôi
- Dù sao đi nữa, tớ cũng mong vậy.
Marcy cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Jason sẽ đến đây. Sự cô đơn giày vò cô và cô cần phải nghĩ đến những thứ khác, ngoài Angelview, ngoài Luke và ngoài tương lai của cô…