← Quay lại trang sách

Chương 10

Cuối cùng thì ngày bầu cử cũng đã tới. Jason phát điên lên vì bồn chồn. Anh không thể ngăn mình hoài nghi về phản ứng của chồng Jenny. Liệu hắn sẽ giữ lời chứ? Hắn sẽ để cô ấy rời đi chứ? Và nếu hắn thất bại trong cuộc bầu cử thì sao? Vậy phản ứng của hắn sẽ là thế nào đây?

Marcy cố gắng làm yên lòng anh ta để anh thấy khá hơn. Sau 10 giờ một chút, cuối cùng Jenny cũng gọi cho Jasson nhưng cô đang đầm đìa nước mắt. Cô gái có vẻ đang khiếp sợ.

- Jason, em không biết phải làm gì nữa. Em đang ở tổng hành dinh và các tin đồn rất tệ. Em nghĩ là hắn ta sẽ thua cuộc! Hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ. Chưa ai dám báo tin cho hắn là có thể hắn sẽ thất bại cả!

- Em hãy bình tĩnh, em cần phải rời khỏi đó trong lúc hắn ta còn đang bận với nhóm làm việc của hắn. Em có hộ chiếu bên mình chứ?

- Có.

- Vậy hãy đi khỏi ngay lập tức! Hãy tới sân bay và bắt chuyến bay đầu tiên đến Châu Âu bất kể điểm đến là gì. Anh sẽ tới đón em ở nơi mà em đến.

- Rời đi như vậy, mà không…

- Jenny, cuộc sống của em đang gặp hiểm nguy, mọi thứ còn lại không có quan trọng gì hết. Hãy lập tức làm như anh nói với em.

- Được rồi. Em sẽ gọi cho anh ngay khi em biết em sẽ hạ cánh ở đâu.

- Anh yêu em.

- Em cũng vậy, em yêu anh. Em không biết mình sẽ phải làm gì mà không có anh…

Một giờ sau, Jenny gọi lại. Cô ấy đã ở sân bay và có một vé cho chuyến bay tiếp theo tới Paris.

- Sáng mai em tới sân bay Charles de Gaulle.

- Tuyệt, anh sẽ ở đó. Hãy cho anh số chuyến bay của em.

- 118 673.

- Hãy gọi cho anh ngay khi em vào trong máy bay để anh được chắc chắn là mọi chuyện đều tốt cả. Anh sẽ lập tức đi ngay tới Paris.

- Vâng!

Trong khi Marcy đặt chỗ cho các chuyến bay từ Leeds/Luân Đôn rồi là Luân Đôn/Paris, Jason nhanh chóng sắp xếp hành lý của mình.

- Cậu sẽ bắt chuyến bay tới Luân Đôn trong hai giờ nữa.

- Tuyệt vời. Chúng ta có vừa đủ thời gian để đi đến sân bay.

- Tại sao hai người không cùng nhau quay lại đây?

- Không phải ngay lúc này, bọn mình cần phải ở cùng nhau, cậu hiểu chứ?

- Tất nhiên rồi!

- Tớ có cảm giác là mình bỏ rơi cậu…

- Không hề. Nhờ cậu, mình mới cảm thấy khá hơn và mình cảm thấy sẵn sàng cho một khởi đầu mới. Mình đã xóa bỏ Luke rồi.

- Cậu vẫn luôn có những ác mộng như thế…

- Tớ chỉ nghĩ rằng, tớ cần thêm một khoảng thời gian nữa cho chuyện này… Đi đi, cần phải đi đến đó và đừng quên là các cậu được chào đón ở Angelview!

- Bọn mình sẽ tới, hứa đấy.

Bọn họ lập tức đi đến sân bay ở Leeds. Ngay khi những thủ tục để lên máy bay đã xong xuôi, Marcy và Jason chia tay nhau bằng những cái ôm hôn dài lâu.

- Hãy gọi cho mình ngay khi các cậu tìm được nhau để cho tớ biết những tin tức mới.

- Tất nhiên rồi, còn cậu, hãy tự chăm sóc bản thân mình. Và tớ sẽ luôn sẵn sàng nếu cậu cần trả tiền sửa mái nhà…

- Cảm ơn cậu, nhưng tớ phải tự lo liệu cho bản thân…

- Hãy nghĩ tới một phương án kép. Pat chắc sẽ thích đi chơi vào mùa hè. Và việc đó sẽ đem lại cho cậu một khoản thu.

- Tớ sẽ suy nghĩ. Người nổi tiếng làm tớ thấy sợ… Tớ vẫn còn muốn ẩn náu trong một cái ổ chuột.

- Và như vậy sẽ thực sự đáng tiếc đó… Hãy để vài tuần nữa trôi qua và bọn mình sẽ bàn lại chuyện này sau.

- Đồng ý.

Bọn họ ôm chặt nhau một lần cuối và Jason đi qua những cánh cửa kính để hoàn thành những thủ tục an ninh trong khi giơ tay lên chào tạm biệt một lần cuối cùng. Marcy đáp lại anh và khi anh ta biến mất, cô quay đi, tràn ngập nước mắt. Cô sẽ nhớ cậu ta làm sao! Cô đang chuẩn bị ra về thì đụng phải một người đàn ông đi qua. Ngay lập tức cô nhận ra đó là cơ thể của Luke và nâng mắt lên nhìn về phía anh với sự e sợ. Cô không cảm thấy mình có can đảm để nói chuyện với anh ngay vào thời điểm này.

- Cảnh tượng ra đi thật đẹp và thú vị làm sao. Ai sẽ là người tiếp theo?

- Đủ rồi đấy Luke. Tôi không muốn tranh luận.

- Không muốn hay không có can đảm? Cần phải đối đầu với những hậu quả của hành động của mình, cô gái trẻ ạ.

- Điều này là ý gì chứ?

- Điều đó ý là khi đùa giỡn với một người đàn ông, thì sau đó không cần phải ngạc nhiên về những phản ứng của anh ta.

- Anh đang nói với tôi rằng tôi xứng đáng với những gì đã xảy ra với Pricetown sao?

- Đó là một điều hiển nhiên.

- Chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau nữa cả Luke ạ, – Marcy trả lời trong khi quay lưng đi khỏi anh. Tức giận, cô đang cực kỳ tức giận… Và buồn, rất buồn… Cô đã rung động với những va chạm của anh biết bao, cơ thể cô cần anh biết bao… Nhưng cô cần phải lý tính hơn: anh thật đê tiện và cô chắc chắn cần phải làm quen với ý nghĩ rằng giữa họ sẽ không bao giờ có thể tồn tại điều gì hết…

Về phần Luke, anh cảm thấy đột nhiên mình thật khốn khổ trong cái sảnh sân bay này. Màn tạm biệt của Marcy và Jason đã làm anh trở nên nổi giận. Anh muốn mình tin vào điều đó; hiển nhiên là Jason là tình nhân của cô! Cô ta đã diễn xuất giỏi làm sao! Cô ta đã chi phối ảnh hưởng lên anh làm sao! Rõ ràng, anh có thiên khiếu thu hút những người đàn bà giả dối, vụ lợi, điều khiển người khác! Anh tới lấy lại hành lý của mình trên thảm trượt rồi đi tới chỗ xe mình ở một trong những bãi đậu xe của sân bay. Anh cần phải quên người con gái ấy đi thay vì bị ám ảnh bởi cô ta như vậy!

Marcy vẫn còn lái xe dưới cú sốc của cơn giận. Chiếc mùi trần chỉ chờ được tăng tốc và cô đã lấy lại lý trí để không phóng quá nhanh. Giờ đã là đêm khuya và ít có xe cộ lưu thông trên đường.

Vài cây số trước khi về đến Angelview, chiếc xe trở nên không ổn định. Lo Lắng, Marcy dừng lại bên lề đường và kinh hoàng phát hiện ra nó đã bị nổ lốp! Cô không có khả năng thay một bên bánh và nổi cơn giận dữ, cô đá vào bánh xe một cái, nó đúng là quá sành điệu để bỏ mặc cô trong những thời điểm tệ hại nhất! Cô khóa chiếc xe mui trần lại và bắt đầu đi bộ về Angelview. Ngày mai cô sẽ gọi điện cho Ted để anh ta tới sửa nó… Nhưng ngay khi cô nghe thấy tiếng động cơ đằng sau lưng mình, cô biết ngay rằng đó là chiếc Jaguar của Luke. Cô siết chặt hàm răng lại và tăng tốc bước nhanh hơn một cách hão huyền. Dù thế nào, anh chắc chắn sẽ không dừng lại sau cuộc cãi nhau của họ ở sân bay… Anh phóng vượt qua cô rồi đột nhiên phanh lại trước mặt cô. Marcy dừng bước lại và cúi đầu xuống chờ đợi anh tới nói với cô.

- Lên đi. Muộn rồi, đi bộ trong ban đêm như thế rất nguy hiểm.

- Lên xe với một kẻ xa lạ còn nguy hiểm hơn.

- Một kẻ xa lạ?! Cô thật là táo tợn!

- Cái người đã nói chuyện với tôi ở sân bay là một kẻ xa lạ đối với tôi. Hãy để tôi đi. Đi đi.

- Không, tôi sẽ đưa em về, – anh khẳng định trong khi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô – Và tôi xin lỗi về những thứ mà tôi đã nói với em. Lẽ ra tôi không nên hoài nghi về cuộc tấn công của Pricetown với em.

Marcy rốt cuộc cũng ngẩng đầu về phía anh và chìm ngập trong cái nhìn của anh.

- Bởi vì thế mà phụ nữ không dám đưa khiếu nại. Họ quá sợ những lời đồn đại rằng đó là lỗi của họ hoặc điều đó không phải là sự thật.

- Anh biết, anh xin lỗi. Anh đã cáu giận, em hiểu không? Lại đây, Angelview vẫn còn xa lắm…

Marcy do dự vài giây rồi ra hiệu là cô đã đồng ý. Bọn họ ngồi lên xe và bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm lên họ. Luke không nói gì với cô hết cho đến khi táp vào trước bậc thềm của trang viên.

- Bạn… của em đi lâu chứ?

- Ừ.

- Bọn em… bọn em đã chia tay à?

- Không, – Marcy nói trong khi biết là anh đã hiểu rằng cô có quan hệ với Jason. Nhưng ngay lập tức cô ngăn không vặc lại, cô nói thêm dù không muốn trong khi nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Luke. – Không, không phải như anh nghĩ đâu. Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.

- Bạn bè? Vậy thì chúng ta không cùng chung quan niệm về phương diện bạn bè!

- Jason là bạn thân nhất của tôi từ thời niên thiếu. Bọn tôi theo học những khóa học nhảy cùng nhau và đó là bạn nhảy của tôi. Vì thế mới có sự ăn khớp như thế giữa chúng tôi. Bọn tôi thấu hiểu tâm can nhau và tôi không thấy sợ khi chúng tôi tiếp xúc đụng chạm lẫn nhau, bởi vì điều này cực kỳ bình thường giữa hai chúng tôi.

- Chưa từng có gì giữa hai người sao?

- Lúc niên thiếu chúng tôi từng có một chút tán tỉnh chẳng đi tới đâu cả nhưng bọn tôi nhanh chóng hiểu ra rằng bọn tôi là bạn bè chứ không phải là người yêu của nhau. Cả hai bọn tôi chỉ là những đứa trẻ; tôi coi anh ấy như anh trai mình và tôi chắc chắn rằng anh ấy cũng coi tôi như là em gái vậy.

Luke hít thở thật sâu rồi đáp trả.

- Tôi xin lỗi, nhưng vậy thì mối quan hệ giữa hai người phải là loạn luân thì đúng hơn.

- Không hề, tôi có thể bảo đảm với anh vậy. Khi bọn tôi nhảy trên nền nhạc Grease, nó mãnh liệt hơn là chúng tôi. Bọn tôi từng thường xuyên nhảy trên nền bản nhạc này trong những cuộc thi khiêu vũ! Và bọn tôi thường xuyên đoạt giải, anh biết đấy.

- Tôi không nghi ngờ một phút giây nào về điều này. – anh đáp lại một cách mỉa mai.

- Jason đã đi tới đón người yêu của anh ấy tối nay. Việc đó chắc chắn sẽ có mặt trên tất cả các báo về người nổi tiếng trong vài ngày tới.

- Tại sao?

- À ừ, tôi không biết liệu anh có nhận ra anh ấy với bộ râu hay không, nhưng đó là Jasson Barnes.

- Ca sỹ sao? Đó là lý do mà lúc nào anh ta cũng chơi guitar trên sân khấu sao…

- Đúng vậy, và tôi xin thừa nhận mình là người hâm mộ đầu tiên của anh ấy.

- Cả cái guitar của anh ta nữa…

- Đúng vậy, đó là một thứ mà Jason thường xuyên sử dụng và tôi biết, chắc là anh đã nghĩ rằng… Rốt cuộc thì, dù sao đi nữa, đúng là anh ấy đang yêu, nhưng đó không phải là tôi. Anh ấy đang yêu vợ của một chính trị gia người Mỹ. Vì vậy mà anh ấy mới tới Leeds, anh ấy không muốn báo chí biết điều đó. Nhưng hôm nay Jenny đã rời khỏi chồng cô ấy bởi vì hắn ta rất vũ phu với cô, và Jason và cô ấy cần phải gặp nhau ở Paris ngày mai.

- Tôi khó có thể tin em được…

- Chuyện đó thực sự là hiếm gặp…

- Em đã thấy khá hơn chưa Marcy? Em đã bớt buồn bã chưa?

- Em càng ngày càng ít khóc hơn và em nghĩ rằng dần dần em sẽ quên đi thôi…

- Các công việc sửa chữa đang bắt đầu rồi chứ?

- Đừng có làm vậy để đạt được mục đích kia. Tôi sẽ giữ lại được Angelview và tôi nói lại với anh lần nữa, rằng trang viên không phải và sẽ không phải để bán! – Marcy cộc cằn trả lời, nổi giận vì anh đã chạm tới cả vấn đề mà cô đang thực sự lo lắng – Cảm ơn vì đã đưa tôi về. Tạm biệt! – cô nói thêm trong khi bước xuống xe và đóng sầm cửa lại.

- Marcy! Coi này! – Luke kêu lên trong khi cô bước lên thềm nhà và nhanh chóng đi vào trang viên.

Luke lắc đầu không tin nổi. Nhưng mà tại sao vì cái quái quỷ gì mà cô lại phản ứng như thế ngay lúc anh nói về Angelview? Tại sao cô lại cáu giận chống đối lại anh như thế? Dù sao đi nữa, anh cũng cảm thấy mừng vì đã có thể nói chuyện được với cô. Những nanh vuốt của sự ghen tuông không còn cấu chặt vào tim anh nữa và rốt cuộc anh cảm thấy mình cũng đã được giải phóng khỏi cơn đau nhói không thể chịu nổi ấy…