← Quay lại trang sách

Chương 11

Mỗi khi đêm đến, Marcy không thể nào ngăn mình rơi lệ. Cô đã thử tự thuyết phục bản thân hàng tuần lễ rằng cô đã không thực sự yêu anh, rằng tất cả mọi điều xảy ra không trầm trọng như nó thế, rằng thật không xứng đáng để cô phải khóc vì anh… Nhưng dù vậy chỉ cần một ánh nhìn, một thoáng lướt qua cũng đủ để tất cả nỗi đau đớn mà cô đã vùi chôn tật sâu đáy lòng, một lần nữa lại dậy sóng. Và cô hiển nhiên đã phải đầu hàng thú nhận: cô đã yêu anh hơn hết thảy mọi thứ, cô yêu anh mặc cho anh như thế nào và cô chỉ ao ước một điều rằng anh sẽ ôm cô dựa vào anh như trước đây.. Cô sẽ lại cảm nhận được mái ấm bình yên trong vòng tay anh. Nhưng... tại sao cô lại yêu một người đàn ông chỉ biết thỏa mãn những giấc mơ từ thuở ấu thơ? Tại sao anh chỉ nghĩ đến việc đoạt lấy Angleview từ tay cô? Cô phải làm gì đây để cứu lấy khu trang viên? Ngay cả khi cô chấp nhận quay lại thế giới người mẫu thì tiền biểu diễn của cô cũng sẽ không bao giờ đủ để trang trải tất cả đống chi phí đó. Hơn thế nữa, cô sẽ cần phải xây dựng lại một chỗ đứng trong giới mà không cần sự thương hại và cô thì không còn muốn phải chạy quanh khắp thế giới không ngừng nghĩ và đánh mất cả thời gian để sống.. Một mình trong căn nhà rộng lớn này, cô cảm nhận một nỗi thất vọng sự đơn độc và sự phản bội. Ngày hôm sau, cô nhận được một cuộc gọi vào cuối buổi sáng từ Jason. Anh ấy đã phát điên lên vì vui mừng khi tìm thấy Jenny. Họ quyết định ở lại Paris, thành phố của những đôi tình nhân, và hơn hết cùng với nhau, họ đã sẵn sàng đối mặt với đám phóng viên săn ảnh. Marcy chân thành chúc mừng cho họ và cô nhắc lại rằng họ luôn được chào mừng ở Angleview. Cô đang rất nóng lòng được làm quen với Jenny! Những tuần lễ dài trôi qua nặng nề đối với cô gái trẻ. Cô cố gắng vực dậy bằng cách dọn dẹp lại khu trang viên và cô đang sống trong sự hãi khi cơn gió đang bóc dần từng miếng bạt che trên nóc nhà. Cô khẩn cấp tìm mọi dụng cụ để chữa lại vết tróc. Thời gian gần đây, Luke dường như mất tích. Cô phải thú nhận rằng mình vẫn luôn ngóng nhìn những người qua đường. Larry gọi cho cô thường xuyên hơn và mỗi lần như thế, cô lại khước từ những lời đề nghị kí hợp đồng. Cô không muốn trở lại cuộc sống trước đây. Tuy nhiên, vào một ngày nọ, Larry gọi cho cô với vẻ hoàn toàn kích động: - Em yêu à, em yêu ơi, thật không thể tin được. Em sẽ không thể từ chối hợp đồng lần này đâu. Thật kì lạ! - Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào, Marcy cười, cô đã quá quen với cái kiểu bồng bột của vị chủ cũ này rồi. Có chuyện gì vậy? - Em có thấy đoạn quảng cáo mà em đã quay năm ngoái cho hãng nước hoa Xanadu đang được chiếu lại từ hàng tuần nay trên ti vi hay không? - Vâng, nhưng tại sao? - Tin tốt là vị tổng tài của một tập đoàn khổng lồ đã bị em thu hút. Ông ta ra quyết định rằng phải là em, mới xứng đáng là người đại diện cho nhãn hiệu và một chuỗi các cửa hàng của công ty ông. Vì vậy ông ta đề nghị em kí một hợp đồng độc quyền. Em sẽ chỉ phải làm việc vài ngày trong một năm và nhận được cả một kho báu đấy!! Larry thông báo với cô về khoảng tiền biểu diễn mà cô sẽ nhận được và cô gái trẻ tin rằng cô đã nghe nhầm. - Bao nhiêu cơ? - Vâng, đúng thế, em yêu, em đã nghe rõ rồi đấy! Họ đã đi tìm một cô gái từ nhiều tháng nay và tất cả các công ty chi nhánh đều phát sốt lên. Thời điểm đấy, anh đã không nộp hồ sơ của em bởi em đã ngừng làm việc rồi. Nhưng vị tổng tài đó chẳng chịu buông tha: Chính em là người ông ta muốn. Em phù hợp một cách chuẩn xác với hình mẫu mà ông ấy muốn đưa ra. - Em xin nhắc lại với anh rằng em đã đội một bộ tóc giả đen trong đoạn quảng cáo đấy. Điều đó hẳn phải làm cho người ta nghĩ đến những bộ váy đen của đấng tạo hóa chứ - Chính xác, đó là vấn đề duy nhất đối với ông ấy và khi mà anh gởi đến cho ông ta tập ảnh của em, ông ta thật sự vui mừng: ông ta muốn một người phụ nữ trẻ tóc vàng hoàn toàn khác biệt. Đó hoàn toàn là em, không phải sao? - Hãy thôi trêu chọc em đi. Và này trước hết thì đó là tập đoàn thời trang nào vậy? Em chắc chắn là có điều ẩn khuất gì đằng sau sự việc này.

- Anh không thể nói tên của họ. Họ quyết giữ bí mật về chiến dịch này đến phút cuối cùng. - Thôi bỏ qua đi, em không muốn có liên hệ gì về hợp đồng với một công ty mà mình không biết đến. Điều đó quá nguy hiểm. - Chờ đã nào, đó không phải điều mà anh muốn nói. Họ mong muốn gặp em thứ sáu tuần sau ở chi nhánh tại London và họ sẽ trao đổi với em về những điều khoản trong hợp đồng. Rồi em sẽ biết rốt cuộc họ là ai. Họ rất nghiêm túc và có danh tiếng tuyết đối. Hãy tin anh đi nào. - Em không biết…Một hợp đồng tuyệt như thế, em sợ mình không xứng đáng… - Đừng nói vớ vẩn nào! Em tuyệt vời và lộng lẫy như một viên đá quý; họ đã hoàn toàn bị lung lay khi nhìn thấy em… Dù sao đi nữa, đến London vào thứ sáu này cũng không gây hại gì cho em cả. - Em sẽ suy nghĩ… - Em thật là bướng bỉnh! – Larry gắt trong tiếng dập máy. Marcy vẫn còn ngồi thừ bên cạnh điện thoại. Lời đề nghị này thật quá mức mong đợi. Cô sẽ có thể giải quyết được những lo lắng về tài chính và rồi cô sẽ thực thi tất cả những tu bổ cần thiết ở Angleview. Cô sẽ trở nên hoàn toàn độc lập. Điều đó thật khó có thể từ chối. Cô phát một cử chỉ hướng về chiếc điện thoại rồi mỉm cười. Tốt hơn hết là nên mong chờ xem, cô quyết định và nở một nụ cười.