← Quay lại trang sách

- 4 -

Đến bữa tối, buổi tiệc nướng được tổ chức trong phòng khách và sân vườn. Duy có thời gian này, bố mẹ mới được ở cùng con cái nên các gia đình tự khắc đứng quay lại cạnh nhau.

“Việc học thế nào hả con? Có hiệu quả không?” Yunsuke hỏi Shota lúc cậu bé đang cắn xiên thịt. Hai người ngồi cạnh nhau, ngồi lên thùng bia thay cho ghế. Minako đang chuyển đồ uống cho mọi người ở cách đó không xa.

“Vâng, cũng tàm tạm ạ.” Shota trả lời bằng giọng đều đều không ngữ điệu. Kiểu tóc dài phủ kín đôi tai của cậu bé là kiểu tóc mà Minako yêu thích. Tay chân cậu bé thon dài, cổ nhỏ.

“Học từ sáng đến tối chắc con vất vả lắm nhỉ?”

“Tại con không được lựa chọn mà.” Shota trả lời, đầu vẫn cúi gằm.

Yunsuke cầm lon bia trên tay, ghé tai Shota, thì thầm, “Mặc kệ việc thi cử đi con. Nếu con không muốn vào trường trung học tư thục thì không thi cũng được. Không cần gượng ép bản thân làm việc mà mình không muốn.”

Shota không phản ứng lại. Chỉ cúi đầu nhìn bàn tay đang cầm xiên thịt. Trong thoáng chốc, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ miệng đứa trẻ mười một tuổi.

Yunsuke đi tìm Eriko. Cô đang vui vẻ tán gẫu gì đó với Sakazaki, trên tay cầm ly rượu vang.

“Cô ta có mục đích gì thế nhỉ?” Minako đã đến bên cạnh Yunsuke, thì thầm vào tai anh từ lúc nào. “Em tưởng cô ta chỉ đến đưa đồ cho anh thôi, ai dè lại bất thình lình xuất hiện ở đây thế này.”

“Em không biết cô ấy được mời đến đây à?”

“Em không biết.”

“Anh cũng tưởng cô ấy về ngay lúc đó rồi.”

“Dù người ta có mời mọc thế nào, thì cũng đừng vô tư nhận lời như thế chứ. Đúng là không biết ý biết tứ gì cả. Trong khi đám Tsukumi chắc chỉ mời xã giao thôi.”

Yunsuke im lặng, nghiêng lon bia.

Thấy Sakazaki đã lảng ra chỗ khác, Eriko nhìn nhanh về phía Yunsuke. Anh đứng dậy, đi về phía cô. Minako bắt đầu nói chuyện với Sekitani Yasuko.

“Anh có những người bạn vui tính đấy.” Eriko ngước nhìn Yunsuke.

“Sao em lại tắt điện thoại? Anh đã gọi em mấy lần rồi.”

“Thế à? Tại em tưởng không có việc gì gấp.”

“Thôi, chuyện đó thế nào cũng được. Quan trọng hơn, việc em đang làm ở đây có mục đích gì vậy?”

“Có gì không được sao?”

“Chắc chắn là không rồi. Em đến đây làm gì? Lại còn nói dối là anh bỏ quên đồ. Em đã nói gì với mấy người ở công ty thế?”

“Em xin nghỉ phép rồi. Mà em không ngờ lại bị anh nói thế này. Bởi em chỉ đang làm theo lệnh của anh thôi.”

“Lệnh của anh ư? Anh không nhớ là mình đã bảo em đến đây.”

“Nhưng anh đã lệnh cho em làm việc đó.”

“Việc đó thì…” Yunsuke đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, rồi mới hạ giọng. “Đúng là anh đã nhờ em làm việc đó, nhưng em không cần phải đến tận đây, đúng không? Ngược lại, em có thể tranh thủ điều tra nhân lúc bọn họ không ở đó.”

“Vì vậy…” Eriko lè cái lưỡi màu hồng ra như thể trêu chọc. “Em đã điều tra tất cả những gì có thể và đến đây để hoàn thiện việc điều tra đó đây.”

“Vậy, em nắm được thông tin gì rồi à?”

“Có lẽ.” Eriko nhếch một bên khóe môi.

“Nói vậy là em biết kẻ đó là ai rồi sao? Quả nhiên là Tsukumi đúng không?” Dù anh cố nói nhỏ, nhưng không giấu được giọng điệu gay gắt.

“Vẻ mặt đáng sợ đó sẽ khiến anh bị nghi ngờ đấy. Vợ anh đang nhìn chúng ta.” Eriko nhìn ra phía sau anh. “Chi tiết em sẽ nói sau nhé. Gần đây có một khách sạn tên là Lakeside, anh có biết không?”

“Vậy sao? Anh không biết.”

“Ra khỏi khu biệt thự, rẽ trái, đi thêm khoảng năm mươi mét là thấy. Tầng một của khách sạn đó là sảnh phục vụ đồ uống. Chúng ta hãy gặp nhau ở đó lúc mười giờ, à không, mười giờ ba mươi phút đi. Hình như sảnh đó mở đến mười một giờ.”

“Em biết rõ thật đấy.”

“Tại vì em sẽ nghỉ tại khách sạn đó.”

“Nghỉ tại đó ư? Nhưng chẳng phải ban nãy em bảo sẽ ngủ ở đây sao?”

“Anh muốn em làm thế à?” Cô nhìn anh, nụ cười vẫn phảng phất trên môi.

Yunsuke quay mặt đi một chốc, rồi lại nhìn cô. “Anh khó mà viện lý do để rời khỏi đây vào thời gian đó.”

“Nếu vậy thì anh không đến cũng được.”

“Anh nhất định sẽ đến. Nhưng trước tiên anh muốn biết tên của kẻ đó ngay bây giờ, tại đây.”

“Hiện giờ em chưa thể nói gì. Nhưng mà sau hai tiếng nữa, chắc em sẽ biết thôi. Đừng lo, em đã nắm thóp của hắn ta.” Nói rồi, cô nhanh nhẹn bước qua Yunsuke. Trước khi rời đi, cô còn quay lưng về phía anh nói thêm, “Shota có vẻ là một cậu bé ngoan, lại học tốt nữa. Chắc cậu bé sẽ thi đỗ vào ngôi trường mình hằng mong muốn.”

Yunsuke hít một hơi. Nhưng anh chưa kịp nói điều gì, Eriko đã nhanh chân rời khỏi đó.

“Con đã quyết định sẽ làm gì trước khi đi ngủ chưa?” Fujima hỏi cậu con trai Naoto. Hai bố con ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn kê ở ngoài vườn.

“Bài kiểm tra chữ Kanji.” Naoto bực bội trả lời. Cậu bé có vóc dáng thâm thấp, đậm người, gương mặt trắng trẻo như con gái.

“Con định làm mấy trang?”

“Con chưa nghĩ đến.”

“Thế thì không được rồi. Phải quyết định mình sẽ làm đến đâu ngay từ đầu chứ. Nếu không, con sẽ chỉ kéo thời gian dài lê thê ra thôi. Bố hiểu rồi, vậy con làm ba trang đi. Làm xong mà vẫn dư thời gian thì làm thêm bài tập Toán. Con thấy được không?”

Cậu con trai gật đầu, nét mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ. Biểu cảm trên gương mặt hằm hằm ấy như nói rằng món gà nướng đang ăn không còn ngon một chút nào.

“Này con, bạn Shota giỏi thế cơ à?” Ở bên cạnh lẳng lặng ngồi nghe cuộc hội thoại của hai bố con, sau cùng Kazue cũng lên tiếng. Naoto đang uống nước ép, im lặng gật đầu thay cho câu trả lời.

“Em nói gì vậy? Sao lại nhắc đến Shota ở đây?” Fujima hỏi.

“Là tại vì lúc nãy thầy Tsukumi cũng nói còn gì. Rằng Shota rất giỏi.”

“Đó đơn thuần là lời khen xã giao thôi. Em không cần cả nghĩ.”

“Thế nhỡ Shota thi đỗ, còn Naoto nhà mình trượt thì sao?”

“Thôi đi.” Fujima chau mày. “Chuyện đó không thể nào xảy ra. Vì Naoto là con trai anh.”

“Nhưng mà, vẫn có những chuyện chẳng may mà.”

“Không bao giờ có chuyện đó.” Fujima nốc cạn lon bia. “Anh đang cố gắng làm hết mọi việc trong khả năng của mình. Em hiểu rõ điều đó mà.”

“Thì đúng là như vậy, nhưng mà…”

“Em không cần lo lắng gì cả. Chỉ cần nghĩ xem làm thế nào để tạo ra môi trường thuận lợi cho Naoto học thôi.”

Kazue đăm chiêu thở dài.

“Em đâu cần phải gắng gượng để tới đây.” Sakazaki cắn miếng thịt trên xiên rồi nói với vợ mình. Kimiko hầu như không nói gì, chỉ lặng lẽ uống nước. Có lẽ thấy lạnh nên cô khoác thêm áo len mỏng. Cậu con trai lớn Takuya đang nhai miếng dứa ở cách đó không xa.

“Người nói em nhất định phải tham gia trại luyện thi là anh đấy nhé.”

“Thì anh đã bảo là mình anh lo được cho Takuya rồi mà. Em đến tận đây rồi lại sốt thế này là làm phiền mọi người chứ còn gì nữa.”

“Ờ, ý anh là biết thế để em ở nhà đúng không? Bỏ lại mình em và mẹ anh, trong căn hộ chật chội đó?”

“Em cũng có thể về nhà bố mẹ mình.” Sakazaki bỏ xiên thịt lên trên đĩa.

Kimiko không nhìn mặt chồng, cô cọ người vào chiếc áo khoác len.

“Anh nói vậy nghĩa là không muốn em đến đây?”

“Không phải như vậy, anh chỉ nói nếu em mệt thì không cần gượng ép bản thân thế.”

“Thôi được rồi, anh khỏi cần giải thích. Anh tưởng em không biết gì sao?”

Nghe vậy, Sakazaki hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, rồi mới hỏi, “Em nói chuyện gì?”

“Anh đừng vờ vịt. Ban ngày anh chơi tennis vui vẻ đến thế mà.”

“Em nói thế là sao? Chẳng lẽ anh không được chơi tennis à?”

“Em không hề có ý đó. Anh biết rõ mà.”

“Anh chẳng hiểu em đang nói chuyện gì nữa.” Sakazaki bực dọc đứng dậy.

Tám giờ, bọn trẻ quay lại biệt thự cho thuê. Bố mẹ của từng đứa cũng tập trung lại trước sảnh để tiễn con mình.

“Anh Sakazaki, vậy nhờ anh giúp đỡ mấy đứa trẻ.” Fujima Kazue nói với Sakazaki.

“Vâng, cứ giao việc đó cho tôi.”

“Ồ, anh Sakazaki sẽ đến biệt thự đằng đó à?” Takashina Eriko hỏi.

“Ừ, cũng phải đi chứ để một mình thầy Tsukumi xoay xở thì áy náy lắm.”

“Vậy à. Hẳn biệt thự đó cũng đẹp lắm nhỉ?”

“Nói thế nào nhỉ? Vì đó là biệt thự cho thuê mà.” Sakazaki nghiêng đầu, sau một thoáng phân vân, anh ta mở lời nói tiếp. “Nếu tiện thì cô có muốn đi cùng tôi qua đó không?”

“Tôi đi được không ạ?” Cô tròn mắt ngạc nhiên.

“Được chứ sao. Cũng không ảnh hưởng gì mà.” Sakazaki ướm lời, mắt dò xét những người khác.

“Tuy là biệt thự cho thuê, nhưng khá lộng lẫy. Mới hơn hẳn căn này.” Fujima tươi cười nói.

“Vậy, cho tôi ngắm một chút được không ạ?”

Sakazaki gật đầu liên tục. “Vậy, xin mời, xin mời.”

“Thế thì tạm thời chưa xếp phòng cho cô Takashina vội. Biết đâu cô ấy lại bảo thích ở biệt thự cho thuê hơn.” Nghe Fujima nói, vài người mỉm cười.

Sau cuộc trao đổi trên, Sakazaki dẫn bốn đứa trẻ, cùng với Eriko rời biệt thự của Fujima. Bọn trẻ cắm cúi đi đằng trước, hai người nối gót ở đằng sau.

“Tôi thấy ghen tị với anh Namikishi, khi ngày ngày được làm việc chung với người như cô Takashina đây.” Sakazaki buông lời khen ngợi, chân vẫn bước đi. Anh liếc sang bên cạnh nhìn gương mặt nghiêng của Eriko.

“Anh khéo nói thật đấy. Anh luôn khen ngợi phụ nữ thế này à?”

“Đâu có, tôi nói thật lòng mà. Có thể cô nghĩ tôi đang tâng bốc, nhưng thật lòng tôi nghĩ cô là một người phụ nữ tuyệt vời.”

“Cảm ơn anh đã dành lời khen.” Eriko cúi đầu, rồi sau đó nhìn bọn trẻ đang đi phía trước. “Takuya xem ra có năng khiếu vận động, cậu bé chơi môn thể thao gì vậy?”

“Thằng bé chơi bóng đá. Mặc dù nó vận động cơ thể tốt, nhưng đầu óc lại không nhanh nhạy lắm. Tôi cứ lo nó sẽ làm vướng tay vướng chân những đứa khác.”

“Nhưng cậu bé đã đặt mục tiêu thi vào trường trung học tư thục nhỉ? Thế cũng là giỏi rồi.”

“Đặt mục tiêu thì ai chẳng làm được. Cá nhân tôi thấy trường công lập ở địa phương cũng không tồi, nhưng mà tôi còn giao du với mọi người nữa, cho nên không thể tách nhóm, một mình một kiểu được.”

“Vậy ra mọi người đều cho con dự thi vào trường trung học tư thục à?”

“Ừ, gọi là đi theo cả nhóm thì…” Sakazaki bỏ lửng vế cuối.

Họ đã đến biệt thự cho thuê kiểu nhà xếp gỗ. Bọn trẻ im lặng nhìn Sakazaki mở khóa cửa. Cả lúc cửa mở, đi vào trong nhà rồi, bọn chúng vẫn yên lặng không nói lời nào.

“Cả bốn đứa đều đi giày giống nhau nhỉ? Đó là do nhà trường yêu cầu ư?” Eriko nói khi nhìn những đôi giày bọn trẻ cởi ra.

“Chúng tôi mua ở cùng một cửa hàng mà anh Fujima giới thiệu. Nghe đâu những đôi giày đó giúp bọn trẻ thông minh hơn.”

“Đầu óc thông minh hơn ư?” Eriko cười ngặt nghẽo.

“Cô cười cũng phải thôi. Đến tôi lúc nghe chuyện đó còn không nghĩ là thật. À không, đến giờ tôi vẫn thấy khó tin đấy. Nó giống như một dạng bùa may mắn.”

“Vậy có căn cứ khoa học nào không ạ?”

“À có đấy. Anh ấy nói chân trái và chân phải của con người vốn có chiều dài khác nhau, nên xương sống dần dần bị cong vẹo để tạo sự cân bằng cho hai chân. Và trong xương sống có tủy sống, mà dây thần kinh trong tủy sống chạy đến não, nên xương sống bị cong vẹo khiến não hoạt động kém.”

“À!” Eriko gật gù. “Nếu nghe giả thuyết đó thì cũng thấy thuyết phục đấy chứ.”

“Đúng vậy không? Vì trên đời này thiếu gì thiên tài với dáng người xiêu vẹo.”

Trong lúc hai người mải nói chuyện, bọn trẻ đã đi lên cầu thang. Sakazaki mở cánh cửa cuối hành lang ra. Trong đó là một sảnh phục vụ đồ uống rộng rãi. Chính giữa căn phòng là một cái bàn lớn. Ở bên cạnh có tấm bảng trắng do Fujima đem đến.

“Biệt thự đẹp quá. Tiền thuê bao nhiêu nhỉ? Có khi lần tới mình cũng thu xếp đến đây cùng ai đó.” Eriko lẩm bẩm một mình khi nhìn quanh bức tường được tạo nên bởi các khối gỗ xếp chồng lên nhau.

“Cô muốn dẫn ai đến đây à?” Sakazaki cười toe toét. Nhưng cô chỉ cười thay cho câu trả lời. Sakazaki mở tủ lạnh ở bên cạnh bồn rửa tay nhỏ.

“Cô muốn uống gì không? Thấy bảo có một ít đồ uống trong này.” Không thấy Eriko trả lời, anh lấy ra hai lon nước ép bởi không thấy đồ uống có cồn trong tủ lạnh.

“Vậy anh và thầy Tsukumi sẽ trông chừng tối nay nhỉ?”

“Ừ, hôm nay tới phiên của tôi.” Sakazaki đặt hai lon nước ép lên bàn, xếp cạnh nhau và ngồi xuống ghế. “Cô cũng ngồi đi!”

“Vợ anh trông không được khỏe, anh ở đây thế này có sao không?”

Sakazaki giật khoen lon nước, cười xếch một bên gò má. “Chuyện như cơm bữa mà. Sau cuộc phẫu thuật đó, cô ấy cứ ốm đau liên miên. Tôi cũng quen với việc đó rồi.”

“Phẫu thuật ư?”

“Cô ấy bị u ác tính, nên đã cắt bỏ tử cung và buồng trứng.”

“Ra vậy.” Eriko nói rồi ngồi xuống ghế. Chỗ cô ngồi ở giữa Sakazaki và cái bàn.

“Ngọt bùi đắng cay tôi đều trải qua hết rồi, dù gì vợ tôi cũng không còn là phụ nữ nữa.” Sakazaki nhíu mày đăm chiêu, uống lon nước ép, sau đó đắm đuối nhìn Eriko. “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của tôi.”

“Câu hỏi ban nãy ư?”

“Người yêu í, cô có không?”

“Ai mà biết được.” Eriko lại mỉm cười.