- 5 -
Trong biệt thự của Fujima, trừ vợ chồng Sakazaki ra, mọi người đang ngồi quây quần quanh chiếc bàn ở phòng khách. Tsukumi đứng yên tại chỗ, mắt đảo quanh nhìn khắp lượt bọn họ.
“Tiếp theo tôi xin nói về giải pháp cho câu hỏi thời sự. Dù gọi là như vậy, nhưng không có môn học nào mang tên thời sự cả. Mà câu hỏi thời sự được khéo léo lồng ghép trong các câu hỏi về lịch sử, địa lý hay công dân. Dù chiếm tỷ lệ trong thang điểm không nhiều, nhưng những đứa trẻ học tốt chắc chắn kiếm được điểm ở dạng câu hỏi này. Cũng không phải đánh đố gì cả, thắng thua đều dựa vào kiến thức cơ bản thôi, nên anh chị hãy nghĩ rằng con mình giải được mấy câu hỏi này trong tầm tay.” Tsukumi nói rành mạch như phát thanh viên truyền hình, trên gương mặt ưa nhìn ấy hầu như không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì. “Những gia đình đang có thông lệ xem TV vào giờ ăn, hãy duy trì thói quen đó, xem thời sự nhiều nhất có thể. Trong trường hợp bữa ăn không trùng với giờ chiếu thời sự, có thể ghi hình vào video, đến giờ ăn thì bật lên xem. Không phải để con xem một mình đâu nhé, cả nhà cùng phải xem, rồi bàn luận với nhau. Bởi cách làm này đọng lại ấn tượng sâu sắc hơn hết thảy. Nếu chương trình xuất hiện những từ bọn trẻ không hiểu thì bố mẹ cố gắng giải thích ngay lúc đó.”
Yunsuke ngáp không ngừng nghỉ, anh đưa tay đeo đồng hồ xuống dưới bàn, len lén nhìn giờ. Đã tám giờ bốn mươi phút rồi.
“Không biết tôi giải thích được cho con không?” Giọng Fujima Kazue xen lẫn bất an.
“Bố mẹ hãy học tập hằng ngày để làm được như thế.” Tsukumi nói như muốn buông xuôi. “Dẫu không trả lời được ngay, cũng phải tìm hiểu ngay lúc ấy, chứ đừng bỏ ngỏ. Với những câu hỏi về thời sự này, chỉ cần bố mẹ lật lại những bài báo cũ là hầu như biết được đáp án.”
Các ông bố bà mẹ gật gù không ngớt trước lời căn dặn của thầy giáo luyện thi. Yunsuke cũng làm bộ ghi chép lại.
“Có lẽ phải tổng hợp lại tất cả những tin tức thời sự quan trọng đã xảy ra tính đến thời điểm này của năm nay.” Fujima nhìn về phía vợ và nói.
“Việc đó cũng quan trọng, nhưng tôi cho rằng cần chú trọng những tin tức được đưa ra từ thời điểm bây giờ đến cuối năm hơn. Vì nghe đồn những câu hỏi trong kỳ thi đầu vào sẽ được soạn ra từ bây giờ. Con người làm ra câu hỏi, nên có khuynh hướng sử dụng những sự kiện còn mới trong ký ức của mình.”
“Ra là vậy. Những câu hỏi sẽ được soạn từ bây giờ à?” Fujima lẩm nhẩm trong miệng. Ngồi bên cạnh, Sekitani ho nhẹ.
Tsukumi nói xong cũng là lúc kim đồng hồ chỉ hơn chín giờ.
Yunsuke nói thầm vào tai Minako, “Anh không nghĩ là có cả hội học tập cho bố mẹ đấy.”
“Có phải chuyện gì to tát đâu.”
“Đúng vậy. Chuyện chẳng có gì to tát. Chỉ là giọng điệu của anh ta khiến anh liên tưởng đến mấy kẻ làm công việc tư vấn doanh nghiệp. Mặc dù nội dung sơ sài, nhưng lại dùng cách nói ra vẻ trịnh trọng lắm, làm người nghe lầm tưởng rằng mình đang nghe chuyện hệ trọng.”
Không đợi chồng nói hết câu, Minako đã đứng dậy. “Thầy vất vả rồi. Để tôi pha cà phê nhé.” Cô nói và đi về phía bếp.
“À thôi, tôi không cần đâu.” Tsukumi khẽ xua tay. “Tôi lo cho bọn trẻ nên muốn về biệt thự đằng kia.”
“Không sao đâu, uống một cốc cà phê không mất nhiều thời gian đến thế.” Fujima cố giữ chân.
“Tôi không cần thật mà. Cảm ơn mọi người.”
“Tôi cũng không uống cà phê đâu nhé! Tôi sẽ về phòng vì có việc cần làm.” Sekitani nói rồi rời đi trước.
Chừng hai, ba phút sau, Tsukumi quay lại, gương mặt phảng phất sự nghi hoặc.
“Ơ, thầy giáo à? Thầy để quên đồ sao?” Minako hỏi.
“Không, thật ra tôi bị mất giày. Mà chỉ mất một chiếc.”
“Giày á? Một chiếc ư?” Fujima bật cười. “Hay anh Sakazaki đi nhầm giày của thầy nhỉ? Nhưng mà nhầm một chiếc thì cũng lạ đấy.”
Mọi người cùng đổ xô về phía sảnh ra vào. Yunsuke cũng đi theo.
Trước sảnh, giày da của đàn ông và xăng-đan của phụ nữ được xếp gọn gàng. Nhưng cách đó không xa, chỉ có một chiếc giày da lộn bên chân trái.
“À đúng thật này. Lạ thật.” Đến sau Minako, Yunsuke nhìn xuống chiếc giày da chỉ có một bên và nói.
“Có khi để vào tủ giày rồi cũng nên.” Fujima Kazue nhòm vào tủ giày. “Không có rồi.”
“Lạ nhỉ, chắc anh Sakazaki không đi nhầm đấy chứ?” Fujima lặp lại câu nói ban nãy.
“Chắc không có ở ngoài đâu nhỉ?” Sekitani Yasuko nghiêng đầu, chân xỏ xăng-đan bước ra ngoài.
“Thầy có chắc là để giày ở đây không?” Yunsuke xác nhận lại.
“Chắc chắn tôi để ở đây. Tại vì chiếc giày bên trái vẫn đây mà, chuyện đó nhầm làm sao được.”
Vợ chồng Fujima lại tìm trong tủ giày một lần nữa, Minako thì đi hẳn ra ngoài. Yunsuke cũng đi theo sau. Họ bắt đầu công cuộc tìm giày. Sekitani Yasuko cầm đèn pin trên tay, rọi vào bụi cây cách đó không xa để tìm kiếm.
“Rất xin lỗi mọi người.” Tsukumi ở đằng sau nói. “Sao lại xảy ra chuyện này nhỉ?”
“Có khi bọn mèo hoang tha đi mất rồi.” Minako nói, tay cầm chổi quơ vào bụi cây.
“Ở đây có mèo hoang không nhỉ?” Sekitani Yasuko nói khi đi men theo tường của biệt thự. “Cứ cho là có mèo đi chăng nữa, làm sao chúng mở được cửa sảnh ra?”
“Hay là bọn trẻ bày trò?” Yunsuke đóng góp ý kiến. “Trên đường quay lại biệt thự đằng kia, chúng cố tình giấu đi chẳng hạn.”
“Chúng mà làm việc trẻ con đó à?” Minako nói.
“Thì chúng là trẻ con còn gì.”
“Ý em là bọn trẻ không đến mức trẻ con như anh nghĩ đâu.”
“Anh thì không cho là thế.” Yunsuke nghiêng đầu hoài nghi.
Sekitani Yasuko ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Cô ta bước vào trong bụi cây, ngồi thụp xuống, tiếp theo cầm một chiếc giày da lộn rồi đứng dậy. “Thầy Tsukumi, có phải giày của thầy đây không?”
“À, đúng rồi, đó là giày của tôi. Chắc chắn đấy.”
“Sao lại ở đó được nhỉ?” Không hiểu vì lý do gì, Minako nhìn Yunsuke. Anh dang tay sang hai bên tỏ ý không biết.
“Dù sao cũng tìm được rồi. May quá. Cảm ơn mọi người.” Tsukumi cúi đầu, xỏ chiếc giày vừa tìm thấy vào chân bên phải.
“Tìm thấy giày rồi à?” Fujima đứng ở sảnh ra vào. “Sao lại thế nhỉ? Chuyện thế này đã bao giờ xảy ra đâu.”
“Quả nhiên là trò của lũ mèo hoang rồi. Mà thôi, mọi người vào trong đi ạ. Ngoài này lạnh lắm.”
Tsukumi giục mấy người cùng Yunsuke đi vào trong biệt thự. Riêng anh ta không vào, hai chân vẫn xỏ giày, rồi cúi đầu. “Xin lỗi vì đã làm phiền. Hẹn mọi người ngày mai.”
“Chúc thầy ngủ ngon.” Mọi người cùng nhau nhìn theo bóng lưng thầy giáo luyện thi, cho đến khi anh ta đi khuất dạng.