← Quay lại trang sách

- 6 -

Yunsuke quay lại phòng mình, sửa soạn để chuẩn bị ra ngoài. Anh chờ năm phút, rồi xuống cầu thang. Minako đang nói chuyện với Fujima cùng mấy người nữa trong phòng khách. Trông thấy chồng, cô liền cất lời hỏi, “Có chuyện gì vậy? Sao giờ này anh lại ăn mặc thế kia?”

“Có chuyện không hay.” Yunsuke làm điệu bộ nhăn nhó. “Video quảng cáo anh làm hôm trước gặp sự cố. Hết cách rồi, anh phải đi ngay bây giờ.”

“Bây giờ ư? Vì công việc sao? Đi vào lúc này ư?” Minako tròn mắt ngạc nhiên. Những người khác cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc trên gương mặt.

“Anh muốn giải quyết xong xuôi trước buổi trưa mai.” Yunsuke nhìn về phía Fujima cùng mấy người kia rồi cúi đầu.

“Tôi có việc đột xuất như đã nói ở trên. Xin lỗi vì vừa mới đến mà đã phải đi thế này, vậy tôi xin phép cáo lui.”

“Anh đã nói vậy thì cũng không còn cách nào khác.” Sau Fujima, đến lượt vợ anh ta niềm nở.

“Nhưng mà anh hãy cẩn thận đấy. Đêm hôm khuya khoắt thế này mà lái xe thì vất vả lắm.”

“Cảm ơn hai người,” Yunsuke cúi đầu lần nữa.

Anh đi ra sảnh, thấy đôi giày của mình được xếp ngay ngắn ở đó, ngoài đôi giày đó ra, không thấy đôi nào nữa.

“Kazue dọn đấy.” Minako nói. “Chuyện giày của thầy Tsukumi bị mất khiến cô ấy cứ bận lòng mãi. Dù chuyện cũng chẳng có gì.”

“Ừ.”

Vợ chồng Fujima tiễn anh ra cửa. Fujima cũng bảo sẽ giải thích với những người khác giúp anh. Yunsuke nói xin lỗi một lần nữa, rồi rời căn biệt thự. Minako cũng nối gót theo sau.

Lúc chồng sắp chui vào ô tô, cô hỏi, “Thế có chuyện gì vậy?”

“Ý em là sao?”

“Là việc anh về vào giờ này đấy.”

“Thì lúc nãy anh đã giải thích rồi đó. Công việc của anh gặp sự cố.”

“Nhưng em chưa bao giờ thấy anh vội vội vàng vàng thế này cả. Đó là sự cố gì vậy?”

“Anh có nói em cũng không hiểu đâu.” Yunsuke chui vào trong xe, thắt dây an toàn. Anh bật động cơ, mở cửa kính xe. “Anh sẽ giải quyết xong xuôi trước buổi sáng. Rồi sau đó quay lại đây.” Minako không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn mặt chồng. Yunsuke đóng cửa kính, rồi phóng xe lao vút đi.

Rời khu biệt thự, chạy xe thêm vài chục mét nữa, anh trông thấy tấm biển “KHÁCH SẠN LAKESIDE”. Đó là một tòa nhà nhỏ xinh, trước sảnh tòa nhà là một bãi đỗ xe rộng. Dù có khoảng hai, ba chục xe đang đỗ ở đó, bãi vẫn còn hơn nửa để trống. Yunsuke đỗ xe vào trong góc, tay cầm áo khoác, bước xuống xe.

Bước qua hai cái cửa kính, anh thấy quầy lễ tân ở bên trái; đằng trước quầy lễ tân, một hành lang trải dài tít tắp. Yunsuke nhìn vào bên trong. Một sảnh phục vụ đồ uống với không gian mở. Bên trong sảnh náo nhiệt với khách khứa tấp nập.

Anh ngồi vào chỗ có thể dễ dàng quan sát cửa ra vào, gọi một cốc soda bourbon. Tiếp đó, anh lấy ra bao thuốc trong túi áo khoác, châm lửa bằng chiếc bật lửa Zippo, rít một hơi thật sâu. Làn khói thuốc màu xám anh phả ra trôi bồng bềnh trong không gian chìm trong bóng tối mờ ảo.

Uống hết một nửa cốc soda bourbon, anh lấy ví ra, nhìn bằng lái xe và thẻ hội viên cửa hàng cho thuê băng đĩa nhét bên trong. Một góc của túi đựng bao cao su lộ ra. Anh cất ví lại chỗ cũ. Sau đó, anh rít thêm một hơi thuốc, nuốt trôi soda bourbon qua cổ họng.

Sau khi đưa cốc soda bourbon thứ hai lên miệng, anh nhìn đồng hồ. Đã gần mười một giờ, Eriko không xuất hiện. Những vị khách xung quanh lần lượt từng người rời chỗ. Yunsuke hút thêm một điếu thuốc nữa, định bụng đợi thêm năm phút nữa thôi. Năm phút lại trôi qua, anh dụi điếu thuốc ấy vào gạt tàn và đứng dậy. Dẫu đã được đổ vài lần, nhưng bên trong cái gạt tàn, đầu mẩu thuốc lá vẫn chất thành đống.

Bước ra khỏi quán bar, Yunsuke lấy điện thoại ra, thử gọi đến số được lưu trên danh bạ là “ET”. Nguyên ngày hôm nay, đã mấy lần anh phải nghe tin nhắn trả lời tự động từ số này. Lần này điện thoại đã được kết nối. Tiếng đổ chuông vang đến bên tai anh.

Nhưng chuông reo hơn chục lần, Eriko vẫn không nhấc máy. Yunsuke bỏ cuộc, bực bội tắt cuộc gọi, bật màn hình, trực tiếp ấn số điện thoại. Không chệch đi đâu được, số anh ấn hiện dòng chữ “ET” trên màn hình. Anh đợi thêm chút nữa, điện thoại lại chuyển sang chế độ trả lời tự động. Anh chép miệng, bất giác lẩm bẩm trong miệng: Cô ta đang làm cái quái gì thế không biết.

Sảnh phục vụ đồ uống đến giờ đóng cửa, nhân viên bắt đầu dọn dẹp. Những vị khách còn lại lũ lượt tản ra. Vài người bước vào trong thang máy của khách sạn, vài người khác đi ra bên ngoài khách sạn.

Yunsuke thở dài đánh thượt, bước qua tấm cửa kính.

Anh quay lại ô tô, gọi điện thoại thêm lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy. Anh đan tay để sau đầu, ưỡn người ra sau, buông một tiếng thở dài.

Anh lại rút điện thoại ra, lần này gọi một số khác lưu trên điện thoại. Tiếng chuông điện thoại vang lên. Chuông reo hết lần thứ tư thì điện thoại được kết nối.

“Vâng, tôi Fujima đây.” Giọng Fujima Kazue lí nhí.

“Alo, xin lỗi cô vì gọi điện vào giờ này. Tôi là Namikishi đây.”

“À anh Namikishi, có chuyện gì thế ạ?”

“À, có chút chuyện thôi, vợ tôi có ở đó không ạ?”

“Để tôi xem. À có đây, vậy tôi chuyển máy cho anh nhé.”

“Vâng, xin nhờ cô. À chờ chút đã, cô Takashina có ở đó không vậy?”

“Cô Takashina ư? Cô ấy không có ở đây.”

“Vậy cô có biết cô ấy ở đâu không? Tôi không gọi được cho cô ấy.”

“Biết nói sao nhỉ…” Fujima Kazue nín thinh một lát, rồi nói. “Tạm thời tôi cứ chuyển máy cho Minako đã nhé.”

“Vâng, xin nhờ cô.”

Yunsuke áp điện thoại lên tai, đầu ngón tay gõ nhẹ vào vô-lăng. Trong khoảng thời gian chờ đợi ấy, anh không thôi hướng mắt nhìn về sảnh khách sạn. Quả nhiên Takashina Eriko không xuất hiện.

“Alo.” Giọng Minako truyền đến tai anh. Giọng nói thều thào nhỏ hơn hẳn thường ngày.

“Anh đây.”

“Có chuyện gì ạ?”

“Không có chuyện gì. Thực ra lúc nãy người của công ty gọi cho anh, nói là sự cố được giải quyết ổn thỏa rồi. Thế nên anh sẽ quay xe lại.”

“Quay xe lại… Ý anh là quay lại đây á?”

“Ừ. Anh đã quay xe ngay trước đường cao tốc. Chắc mười phút nữa về đến biệt thự thôi.”

Minako không trả lời.

“Thế có chuyện gì sao?” Anh hỏi. “Anh không được quay về đó à?”

“Không phải như vậy. Chỉ là chuyện xảy ra đột ngột nên em hơi bối rối.”

“Tóm lại mọi chuyện là như vậy, em hãy giải thích cho những người khác giúp anh.”

“Em hiểu rồi.”

“Vậy nhờ em.” Yunsuke nói rồi dập máy. Sau đó, anh nhìn đồng hồ. Mười một giờ mười phút rồi.

Chờ đến mười một giờ hai mươi phút, anh bật động cơ, phóng ô tô đi. Anh lái xe quay lại con đường đã qua, rẽ vào trong khu biệt thự, rồi lại đánh xe vào bãi đỗ xe ban nãy. Trong biệt thự của Fujima, các ô cửa sổ vẫn sáng đèn rực rỡ.

Anh bấm chuông cửa và đứng chờ, có tiếng mở khóa, cửa mở ra. Fujima đứng ở đó.

“Anh vất vả rồi.” Fujima nhìn Yunsuke rồi nói. Trên gương mặt đó, không còn nụ cười niềm nở của vài tiếng đồng hồ trước.

“Vợ tôi đã giải thích tình hình cho anh chưa?”

“Rồi, tôi biết là anh đã giải quyết xong sự cố.”

“Đúng vậy. Nên tôi mới lập tức quay về đây. Xin lỗi vì tôi toàn tự làm theo ý mình.” Yunsuke cúi đầu.

“Không sao, anh đừng bận tâm chuyện đó.” Fujima không nhìn mặt Yunsuke, chỉ đi khóa cửa lại.

Không biết từ lúc nào, vợ chồng Sekitani và Fujima Kazue đã có mặt ở tiền sảnh. Nhìn thấy bọn họ, Yunsuke lại cúi đầu lần nữa. “Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho mọi người.”

Nhưng không ai trong số họ đáp lại lời xin lỗi ấy. Mọi người chỉ cúi mặt lảng tránh, gương mặt ai nấy đều ủ rũ.

“Có chuyện gì vậy?” Yunsuke hỏi, lần này cũng không ai trả lời anh. “Vợ tôi… Minako đang ở đâu vậy?”

Nghe như Sekitani Yasuko hít vào một hơi. Thấy Yunsuke nhìn mình, cô ta cũng ngước nhìn lại.

“Vợ anh đang ở trong phòng khách.”

“Cô ấy đang làm gì à?”

“Không phải như vậy.” Yasuko vẫn chưa ngẩng mặt lên.

“Anh Namikishi.” Fujima cất tiếng. “Anh hãy đến chỗ vợ mình đi!”

Yunsuke nhìn Fujima, sau đó quay sang nhìn mọi người một lần nữa, rồi mới cởi giày ra. Anh bước trên hành lang, mở cửa phòng khách ra.

Thoạt đầu anh tưởng trong phòng khách không có ai. Nhưng mà không phải. Khi tiến sâu vào trong, Yunsuke bắt gặp Minako đang ngồi thu lu dưới cái bàn. Cô vòng tay ôm đầu gối, gương mặt vùi trong hai cánh tay.

“Em đang làm gì ở đây vậy?”

Nghe thấy giọng anh, Minako từ từ ngẩng mặt lên. Lớp trang điểm xung quanh mắt nhòe nhoẹt vì nước mắt. Cổ tay phải của cô quấn băng.

“Em bị sao vậy? Vết thương đó là thế nào?”

Thế nhưng cô chỉ nhìn anh bằng ánh mắt vô hồn.

“Để tôi giải thích cho anh.” Giọng nói vọng ra đằng sau lưng Yunsuke. Đám người cùng Fujima đã đi vào trong phòng từ bao giờ. “Thật ra ban nãy…”

“Đợi đã!” Minako ngắt lời. “Tôi sẽ tự nói.” Cô uể oải đứng dậy. Máu thấm đẫm băng trên tay.

“Sao vậy? Đã có chuyện gì?” Yunsuke hỏi đám người Fujima.

“Để em giải thích. Anh hãy đi cùng em.” Minako nói rồi rời phòng khách. Yunsuke đi theo sau.

Cô leo lên cầu thang, dừng bước trước căn phòng của hai người. Sau khi xoay tay nắm cửa, cô quay lại nhìn Yunsuke dặn dò, “Anh đừng giật mình nhé!”

Anh nuốt nước bọt. Fujima và những người khác đã đứng sau lưng anh.

Minako mở cửa ra. Nhưng cô không vào bên trong, chỉ nói với Yunsuke, “Anh hãy tự nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.”

Yunsuke băng qua Minako, đặt chân vào phía bên kia cánh cửa. Ngay giây phút đó, anh bất thình lình hét lên.

Một cô gái nằm gục bên cạnh chiếc giường. Anh thấy bộ váy liền sát nách này quen lắm.

“Eriko…” Yunsuke tiến thêm hai, ba bước rồi dừng lại. Người anh run lên bần bật.

Takashina Eriko đang mở mắt, nhưng đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Tấm thảm ở dưới đầu cô nhuộm màu máu. Đôi vai, lẫn cánh tay hở ra đều đã biến thành màu đất.

Anh lấy tay che miệng, nhưng không giấu nổi tiếng rên dưới bàn tay đó. “Tại sao lại ra nông nỗi này?”

Minako đứng bên cạnh anh. Cô cũng nhìn Eriko và thì thào nói, “Em đã giết người.”