← Quay lại trang sách

- 7 -

Yunsuke nhìn xoáy sâu vào gương mặt vợ mình. “Em nói sao?”

Minako xoay cổ, bằng các động tác lóng ngóng như một cỗ máy.

“Em nói là mình đã giết người. Em đã đập vào đầu và giết chết người này.”

“Nhưng tại sao?” Giọng Yunsuke khản đặc.

“Anh Namikishi, câu chuyện này có nhiều uẩn khúc lắm. Anh hãy bình tĩnh lắng nghe Minako nói.” Fujima ở đằng sau nói xen vào.

“Dù anh có bảo tôi bình tĩnh thì…” Yunsuke nhìn thi thể Eriko, rồi lại nhìn vợ và lắc đầu thật mạnh như thể không muốn tin vào những gì ở trước mắt.

“Chúng ta tạm thời xuống dưới được không? Làm ầm lên ở đây sẽ khiến Kimiko tỉnh giấc.” Sekitani nói.

“Đúng rồi. Anh Namikishi, cô Minako, chúng ta xuống dưới thôi.” Fujima đồng tình.

Sekitani Yasuko dìu Minako đi qua hành lang. Yunsuke đi đằng sau họ; trước khi rời căn phòng, anh ngoảnh đầu lại nhìn một lần nữa. Cái đèn ngủ để chỏng chơ ở bên cạnh Eriko. Phần gốm ở chụp đèn vỡ tan tành và dính máu. Trông thấy cảnh tượng ấy, toàn thân anh lại run lẩy bẩy.

Xuống đến phòng khách, Sekitani Yasuko bảo đi pha cà phê nên ra bếp. Yunsuke và Minako ngồi kẹp ở hai góc bàn, vợ chồng Fujima và Sekitani cũng ngồi xuống đó.

“Anh Namikishi rời đây được một lúc thì người đó đến. Cái cô Takashina Eriko đó.” Fujima mở miệng nói. “Lúc ấy chúng tôi đều có mặt ở đây giống lúc này. Rồi Takashina bước vào, bảo là có chuyện cần nói với Minako. Chúng tôi thoáng chút ngạc nhiên vì tưởng cô ta đã cùng anh quay về Tokyo rồi.”

“Là vì sự cố lần này của tôi không liên quan tới cô ấy, cho nên cô ấy không đi cùng.” Yunsuke phân trần.

“Có vẻ là như vậy. Thế rồi Minako hỏi có chuyện gì muốn nói, thì Takashina bảo muốn nói chuyện riêng hai người với nhau thôi. Do đó, Minako mới ngỏ ý nói chuyện trong phòng mình, rồi hai người họ cùng rời khỏi đây. Một lúc sau, chắc tầm mười lăm phút gì đó, Minako quay lại một mình. Nhìn thấy cô ấy, chúng tôi đều kinh ngạc. Rõ là cô ấy cư xử rất kỳ quặc. Thấy máu chảy từ cổ tay cô ấy, tôi mới hỏi có chuyện gì. Và thế là Minako…” Nói đến đây, Fujima ngừng lời, đau đáu nhìn Minako. Minako thì vẫn cúi đầu nhìn xuống bàn.

“Vợ tôi nói rằng mình đã giết cô ấy sao?” Yunsuke hỏi.

“Đúng rồi. Cô ấy đã nói như vậy.”

“Nghe vậy, chúng tôi đều bàng hoàng và bảo nhau đi lên tầng hai.” Sekitani nói thêm. “Nhìn cảnh tượng bên trong phòng, chúng tôi còn sửng sốt hơn.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Yunsuke hỏi Minako. “Em đã nói chuyện gì với cô ấy?”

Minako không nhìn anh, cô còn cúi đầu hơn nữa, và cứ thế trả lời, “Nói về anh.”

“Về anh? Về chuyện gì liên quan đến anh?”

Nhưng cô không trả lời ngay tức khắc. Thấy vậy, Fujima nói thêm vào, dường như anh ta không sao đứng nhìn thêm được nữa. “Hình như Takashina yêu cầu Minako phải chia tay anh đấy.”

Yunsuke ngạc nhiên trợn trừng mắt. “Không thể nào…”

“Thật đấy.” Minako cuối cùng cũng chịu mở miệng. Nhưng cô vẫn ủ rũ cúi đầu. “Cô ta đã nói như thế.”

“Làm gì có chuyện ngu ngốc như vậy.” Yunsuke lắc đầu. “Cô ấy không đời nào nói thế.”

“Nhưng cô ta đã nói điều đó, còn em cực chẳng đã mới làm như vậy.” Cô nói thêm rồi quay mặt về phía Yunsuke. “Việc anh qua lại với cô ta là sự thật đúng không?”

Yunsuke không trả lời, anh chột dạ. Một giọt mồ hôi lăn dài trên thái dương. Anh rút khăn tay ra lau nó.

“Em đã nói thế này: ‘Không đời nào tôi chia tay anh ấy đâu.’ Đến đây, cô ta bảo: ‘Thế thì tôi sẽ làm theo ý mình.’”

“Làm theo ý mình là sao?”

“Cô ta nói sẽ sinh đứa bé ra.” Minako nhìn Yunsuke. “Sinh con của anh.”

“Cái gì…” Yunsuke bối rối nhìn vợ chồng Fujima và Sekitani.

“Cô ta nghĩ rằng chỉ cần sinh đứa trẻ ra là có thể trói chân anh được. Vì anh không có con ruột, nên nếu cô ta sinh đứa bé đó ra, chắc chắn anh sẽ lựa chọn cô ta. Miệng lưỡi cô ta tự tin lắm.”

“Cô ấy nói là đang có thai ư?”

Minako khẽ gật đầu. Yunsuke buông tiếng thở dài não nề.

“Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện riêng với vợ mình không?” Anh nói với tất cả những người còn lại.

“Không cần đâu.” Minako nói. “Mọi người biết cả rồi. Bởi ban nãy em đã nói cho họ.”

“Vâng, đúng là chúng tôi nên rời đi để hai người nói chuyện riêng.”

Thấy Fujima toan đứng dậy, Minako liền hét lên, “Mọi người hãy ở lại đây. Có như thế thì tôi mới bình tâm được.”

Sau khi lộ vẻ khó xử trên gương mặt, Fujima lại bất đắc dĩ ngồi xuống ghế.

Sekitani Yasuko đã mang cà phê đến. Cô ta đặt cốc cà phê ở trước mặt từng người, rồi ngồi xuống cái ghế đẩu ở chiếc bàn quây cách đó không xa.

“Đúng là…” Yunsuke nói. “Anh thừa nhận mình có qua lại với cô ấy. Nhưng mà chuyện đó, nói thế nào đây…”

“Anh thôi đi được rồi.” Minako ngắt lời. “Đến nước này, anh có nói gì cũng vô ích thôi. Chuyện đã hết đường cứu vãn.”

Yunsuke im bặt, anh với tay lấy cốc cà phê đang bốc khói nghi ngút, uống một ngụm rồi lại thở dài.

“Biết chuyện cô ấy mang thai nên em nổi điên và ra tay giết cô ấy à?”

“Không phải như vậy.”

“Vậy thì như thế nào?”

“Vì cô ta nói với em rằng vì bản thân mình, em nên rút lui trong êm đẹp ngay từ bây giờ.”

“Anh không hiểu câu đó.”

“Cô ta còn tuyên bố rằng: ‘Dẫu cô không chia tay anh ấy, chỉ cần đứa bé ra đời, bố của đứa bé sẽ là anh ấy. Thế nên, dù cô có chọn con đường nào, gia đình Namikishi cũng sẽ bị hủy hoại. Shota cũng không thể thi vào trung học được nữa. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Shota, đúng không? Cô thấy thế cũng được hay sao?’ Minako hướng gương mặt vô cảm về phía chồng. Cô ta đã nói như thế đấy, rồi còn cười nhạo em.”

Cốc cà phê Yunsuke cầm trên tay vang lên những tiếng lạch cạch khi đập xuống bàn.

“Cô ta bảo em suy nghĩ cho kĩ rồi toan rời đi. Nhìn tấm lưng của cô ta, có thứ gì đó bên trong thôi thúc em không thể bỏ qua thế này được, em phải làm điều gì đó. Phải để cho người phụ nữ này im lặng. Thế là em lập tức cầm cái đèn ngủ lên, từ đằng sau đập vào đầu cô ta. Người đó ngã gục xuống mà không kêu lên tiếng nào. Em thì quá ngạc nhiên…” Đến đây, Minako cười phá lên. “Lạ thật nhỉ? Em là người gây án mà lại ngạc nhiên. Lúc lay người cô ta mãi mà không thấy có phản ứng gì, em mới nhận ra có khi cô ta chết rồi.”

Minako lảng tránh ánh mắt của Yunsuke, cô đưa hai tay lên má, lẩm bẩm, “Vì cô ta dám nhắc đến tên Shota.”

Rồi cô lại bất động như tảng đá. Sekitani Yasuko đứng dậy, vòng ra sau lưng cô. Cô ta nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Minako như muốn an ủi. Yunsuke sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Hơi thở của anh gấp gáp hơn. Chỉ có tiếng thở đó là lặp đi lặp lại trong không gian bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng.

“Dù sao chúng tôi cũng là người ngoài nên không tiện xen vào vấn đề nam nữ. Nhưng mà anh Namikishi, anh định thế nào?” Fujima hỏi. Trong bầu không khí tĩnh mịch này, giọng nói của anh ta càng vang vọng.

“Anh hỏi tôi thế có nghĩa là gì?”

“Tôi muốn hỏi chuyện sắp tới. Chắc anh phải có biện pháp nào đó để giải quyết tình huống này chứ?”

“À…” Yunsuke gãi tóc mái, rồi cứ thế ôm đầu. “Chắc mọi người báo cảnh sát rồi nhỉ?”

“Chưa đâu, chúng tôi chưa kịp làm điều đó. Lúc mọi người đang bàn nhau xem nên làm gì thì anh gọi điện về.”

“Thế ư? Vậy phải ưu tiên làm việc đó trước nhỉ?”

“Anh nói vậy nghĩa là…?”

Nghe câu hỏi của Fujima, Yunsuke nhìn mặt hết thảy mọi người.

“Là báo mọi chuyện cho cảnh sát. Hiển nhiên phải làm việc đó rồi.”

Fujima lập tức nhìn sang Sekitani, tránh né ánh mắt Yunsuke. Sekitani xoa tay lên má mình. Râu trên mặt anh ta mọc lởm chởm.

“Anh Namikishi, thật ra chúng tôi đã bàn chuyện đó rồi…” Fujima nói. “… Bàn xem có nên cứ để thế này mà gọi cảnh sát không.”

Yunsuke chớp mắt liên hồi, rồi liếm môi.

“Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu ý anh.”

“Tôi cũng muốn hỏi anh Namikishi chuyện này, Takashina có thật sự tới đây để đưa đồ anh bỏ quên không? Tôi đoán là không phải như vậy. Cô ta muốn cướp người yêu mình khỏi tay của vợ anh ta nên mới lặn lội đường xa tới đây. Và chẳng có món đồ bỏ quên nào cả. Tôi nói đúng chứ?”

“Giả sử đúng thế thì sao?”

“Nếu sự thật là như vậy, thế thì chẳng phải không có ai biết việc cô ta đến đây sao?”

“Cô ấy nói là đã xin với công ty cho nghỉ phép…”

“Quả nhiên là như vậy.” Fujima và Sekitani nhìn nhau rồi gật đầu cùng lúc.

“Gì vậy? Anh tính làm gì với việc đó à?”

“Anh thấy làm thế này có được không.” Sekitani ở bên cạnh nói xen vào. “Làm theo cách của anh thì Minako sẽ bị bắt với tội danh giết người đấy. Và không dừng lại ở đó, nếu ngọn ngành được sáng tỏ, chắc chắn địa vị xã hội của anh sẽ bị lung lay. Anh sẵn sàng đón nhận điều đó chứ?”

“Tất nhiên là không, nhưng đến nước này rồi thì tôi còn làm được gì nữa?”

“Vấn đề ở chỗ đó.” Fujima nói. “Chúng ta có thể làm được gì nào? Chúng tôi đã bàn về việc này đấy.”

“Dẫu anh có nói vậy, nhưng người đã chết rồi thì đâu thể sống lại.”

“Thì đúng là như vậy.” Fujima chống khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau. “Chúng tôi không muốn giao nộp Minako cho cảnh sát. Dù việc Minako làm đáng lẽ phải bị pháp luật trừng trị, nhưng xét về tình người, hành vi đó có thể hiểu được. Nói là chúng tôi thông cảm với hành động của cô ấy cũng không sai. Lúc bàn bạc chuyện này, không rõ ai trong chúng tôi đã lên tiếng trước, rằng có cách nào để Minako không bị bắt không. Thật tâm chúng tôi cũng không muốn người xung quanh mình trở thành tội phạm giết người. Vả lại, nếu chuyện này bị phơi bày, có lẽ cuộc sống riêng tư của chúng tôi cũng sẽ bị truyền thông làm xáo trộn đáng kể. Rồi hệ lụy của nó sẽ khiến bọn trẻ không thi vào trung học được nữa. Thế nên người chịu những tổn hại trên phương diện xã hội không chỉ có mình anh Namikishi đâu.”

Minako bắt đầu thổn thức.

“Tôi xin lỗi.” Từ kẽ bàn tay đang che lên mặt cô lọt ra giọng nói nhỏ nhẹ. “Chỉ vì hành động của tôi mà gây rắc rối cho mọi người.”

“Cô đừng bận tâm đến chúng tôi.” Fujima Kazue ân cần nói. “Mọi người đều yêu quý cô nên muốn làm điều gì đó cho cô. Đó mới là điều quan trọng nhất.”

“Đúng thế đấy.” Fujima bổ sung. “Và chúng tôi đưa ra ý kiến này không chỉ xuất phát từ tình cảm dành cho cô, mà còn vì nghĩ cho hoàn cảnh của mọi người nữa. Mong cô hiểu cho điều đó.”

“Được mọi người nghĩ giúp cho đến thế, tôi lấy làm biết ơn.” Giọng Yunsuke lí nhí. “Thực tế, dù lực bất tòng tâm, nhưng bản thân tôi cũng muốn tránh để Minako bị bắt.”

“Anh Fujima…” Sekitani nói. “Hay là thử nói kế hoạch ban nãy cho anh Namikishi nghe xem sao.”

“Ừ, làm thế đi.”

“Kế hoạch gì vậy?”

Thấy Yunsuke hỏi, Fujima nhoài người lên một chút. Ánh mắt anh ta bỗng trở nên sắc lạnh.

“Cách để Minako không trở thành hung thủ giết người chỉ có một. Đó là làm sao để biến vụ án từ có thành không có. Cụ thể hơn là xử lý cái xác đó. Bằng đôi tay của chúng ta đây.”

Nghe những lời phát ra từ miệng Fujima, Yunsuke nghiêm trang ngồi thẳng lưng dậy. Ngoại trừ Minako và chính bản thân anh, mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý về phía này. Yunsuke một mặt đón nhận những cái nhìn đó, nhưng lại lắc đầu phủ nhận.

“Việc đó chắc chắn không làm được.”

“Thế sao?”

“Đó là việc làm thiếu suy nghĩ. Mọi người định xử lý thế nào? Nếu cảnh sát xác định được nhân thân của cái xác, chúng ta bị đưa vào diện tình nghi là cái chắc.”

“Thế nên, chúng ta phải nghĩ cách xử lý để cái xác không bao giờ bị tìm ra. Hoặc cho dù có bị tìm thấy, thì cũng không có cách nào xác định được nhân thân của nó.”

“Nếu chúng ta tác động vào khuôn mặt và vân tay, có lẽ không tìm ra tung tích đâu.” Sekitani đưa ý kiến.

“Hai thứ đó và răng nữa.” Fujima điềm tĩnh nói.

Sekitani Yasuko và Fujima Kazue im lặng gật đầu. Cảnh tượng trước mắt khiến Yunsuke không nhẫn nhịn được mà đập tay lên bàn.

“Mọi người có hiểu mình đang nói gì không đấy? Sao có thể làm mấy trò nhảm nhí đó được?”

Hai bàn tay vẫn đặt trên bàn, Yunsuke hít thở hai, ba lần. Mọi người im lặng nhìn anh một lúc lâu.

“Quả thật…” Fujima nói. “Việc mà chúng tôi định làm là nhảm nhí. Và không đáng được dung thứ. Nhưng thế cũng được chứ sao. Tất cả đều là vì vợ anh. Còn anh bảo cách này không được thì anh có cách nào tốt hơn không? Nếu có thì xin mời anh nói ra.”

“Nhưng ngoài cách báo cảnh sát đấy nhé.” Sekitani tiếp lời. “Cách đó không tính.”

Yunsuke nắm chặt cái khăn vừa lau mồ hôi trong tay. Minako vẫn lấy tay che mặt, tư thế ngồi bất động không suy chuyển.

“Dàn dựng như bị tai nạn hoặc tự sát thì sao?”

“Không đáng để đưa ra.” Fujima bác bỏ ngay tắp lự. “Ý kiến đó cũng được đưa ra rồi, nhưng nó phi thực tế. Tuy tôi không rành về cảnh sát lắm, nhưng có thể khẳng định một điều, những người nghiệp dư như chúng ta không qua mắt được nghiệp vụ điều tra khoa học của họ đâu.”

“Nhắc tới điều tra khoa học, cách anh đưa ra lại càng không có giá trị. Dù anh có xóa vân tay hoặc hủy hoại gương mặt, với công nghệ giám định ADN hiện giờ, cảnh sát vẫn có thể tìm ra mọi thứ.”

“Tôi cũng nghĩ đến ADN rồi. Nhưng anh Namikishi này, người ta chỉ giám định ADN khi đã xác định được nhân thân của cái xác thôi. Nếu không có manh mối gì về thi thể thì họ muốn giám định cũng không có ADN của ai để so sánh cả.”

“Takashina Eriko có gia đình. Việc họ trình báo cảnh sát chỉ còn là vấn đề thời gian. Nếu tìm thấy những thi thể không rõ tung tích, cảnh sát chắc chắn sẽ đối chiếu với dữ liệu của những người mất tích đã được trình báo theo cách trên. Từ giới tính, đặc điểm cơ thể, tuổi tác dự tính, cảnh sát hẳn sẽ suy đoán thi thể đó là Eriko.”

“Dù việc đó có xảy ra, chúng ta chỉ cần đảm bảo không còn ADN của cô ta lúc sinh thời, họ sẽ không có gì để đối chiếu.”

“Việc đó thì có gì khó. Nếu lục tìm trong căn hộ của cô ấy, thế nào chẳng thấy một, hai sợi tóc rơi vãi.”

“Đấy là nếu lúc đó căn hộ của cô ta vẫn còn.”

“Ý anh là sao?”

“Takashina Eriko có sống cùng gia đình không?”

“Không, cô ấy sống một mình.”

Fujima gật đầu. “Sống trong căn hộ phân lô hay gì?” Fujima hỏi.

“Làm gì có, cô ấy ở nhà thuê.”

“Cũng phải. Nếu vậy, đến một lúc nào đó sẽ phải trả lại nhà nhỉ?”

Yunsuke khẽ mở miệng, rồi nhìn Fujima. Fujima từ tốn lắc đầu hai lần.

“Có nghĩa là nếu trả phòng rồi thì vật dụng để điều tra ADN cũng biến mất.”

“Cho nên cái xác bị phát hiện càng muộn thì càng có lợi cho chúng ta. Lý tưởng là nó không bị tìm ra dù đã vài năm trôi qua kể từ khi trình báo mất tích. Và đương nhiên vĩnh viễn không tìm thấy là tốt nhất.”

“Thì ra là vậy.” Yunsuke gật gù, rồi đưa tay lên xoa cổ. Sau đó, anh cởi áo khoác, lấy bật lửa và thuốc lá trong túi áo ra. “Tôi hút thuốc được chứ?”

“Nhưng hút thuốc vào buổi tối là vi phạm quy định về phòng ngừa cháy nổ.” Sekitani ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn với tay lấy cái gạt tàn ở kệ sau lưng đặt lên bàn.

Thấy Yunsuke châm lửa, Fujima nói mình cũng hút, rồi rút một điếu thuốc.

“Anh nói xử lý cái xác, là anh định vứt nó ở đâu? Hay anh định đào hố để chôn?”

“Thoạt đầu tôi định làm thế. Nhưng suy đi tính lại, tôi thấy việc chôn xác quá nguy hiểm. Bởi chúng ta không biết được cái xác có bị phát hiện vì một nguyên cớ nào không. Thêm nữa, chúng ta không dễ dàng gì khi đào được một cái hố đủ sâu để giấu cái xác một cách hoàn hảo, đúng không?”

“Nếu vậy thì anh tính làm gì?”

“Đây là ý tưởng của tôi.” Sekitani mở lời. “Nếu chôn ở dưới đất không ổn, vậy chôn ở dưới nước thì sao?”

“Ở trong nước ư?” Yunsuke hỏi lại và kinh ngạc mở to mắt. “Trong hồ Himegami á?”

“Tôi cho rằng cách đó là tốt nhất. Chắc chắn, lại nhanh gọn hơn hết thảy.”

“Tôi cũng nghĩ cách đó ổn.” Fujima nói.

Yunsuke khẽ rên lên, rồi lại bồn chồn hút thuốc. Điếu thuốc ngay lập tức cháy rụi.

“Ý anh là sau đây sẽ vứt cái xác xuống hồ à?”

“Đúng vậy. Nếu đã quyết rồi thì không nên chần chừ thêm một giây nào nữa.” Fujima quả quyết.

“Bây giờ, đem xuống hồ?” Yunsuke mở bao thuốc lá, rút thêm một điếu trong đó, châm lửa.

“Tôi nói thế này có thể là khiếm nhã nhưng mà…” Sekitani nói. “Để mà nói thì tôi thấy anh Namikishi đang gặp may đấy.”

Yunsuke nhìn Sekitani. Khói thuốc trào ra từ miệng anh.

“Là tại vì, nếu một mình anh lâm vào cảnh ngộ này, anh sẽ làm thế nào? Tự mình xử lý cái xác gần như là không thể, dù có quyết làm một mình thì nguyên việc sợ sệt cũng đủ lấy mất bao nhiêu thời gian của anh rồi. Nhưng giờ đây anh lại có những cộng sự như thế này. Chẳng phải gọi đó là may mắn cũng được hay sao?”

“May mắn ư? Anh nói việc này á?”

“Thôi thôi, tôi cũng hiểu điều anh Sekitani muốn nói, nhưng mà anh Namikishi đang ở trong tình cảnh đau đớn nhất.” Fujima cố xoa dịu bầu không khí căng thẳng. “Anh ấy vừa mất đi nhân tình.”

Lời nói khiến vẻ mặt Sekitani bừng tỉnh, như thể đã vỡ ra điều gì đó, anh ta liền lúng túng nói, “Tôi xin lỗi vì đã nói vậy.”

Yunsuke dập điếu thuốc cháy dở vào trong gạt tàn.

“Anh Namikishi.” Fujima đứng dậy. “Anh định thế nào? Chúng tôi thì đã hạ quyết tâm rồi.”

Trừ Minako, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Yunsuke lần nữa. Anh lảng tránh những ánh mắt đó. Khoảng lặng kéo dài một hồi lâu. Loáng thoáng có tiếng côn trùng kêu.

Yunsuke nhìn Minako, rồi thốt ra lời than trách, “Tại sao? Tại sao em lại hành động hấp tấp như vậy? Không giống em ngày thường chút nào.”

“Giờ này anh còn nói thế phỏng có ích gì?” Sekitani Yasuko nói.

“Anh Namikishi!” Fujima giục lần nữa.

Yunsuke lau mồ hôi bằng khăn tay, rồi cắn môi. Anh vẫn cúi gằm mặt và nói, “Vứt xuống hồ thì chẳng phải cái xác sẽ nổi lên sao?”

“Chúng ta sẽ bọc cái xác bằng bạt nylon cùng với món đồ nặng nào đó.” Sekitani tức khắc trả lời.

Yunsuke khẽ gật đầu. Ánh mắt của mọi người vẫn chưa rời khỏi anh.

“Phải cẩn thận để vân tay chúng ta không dính trên đó.” Anh lí nhí.