PHẦN II - 1 -
Phụ nữ thì đợi ở đây, chứ lũ lượt kéo nhau ra chỉ tổ thu hút sự chú ý thôi.” Fujima nói với mấy bà vợ. “Và hãy cẩn trọng, đừng để cô Kimiko phát hiện ra chuyện này.”
“Chúng ta sẽ giữ bí mật chuyện này với cô ấy à?” Yunsuke hỏi.
“Bí mật càng ít người biết càng tốt. Quan trọng hơn, không có gì đảm bảo rằng cô Kimiko sẽ đồng tình với suy nghĩ của chúng ta.”
Yunsuke khựng lại một chút rồi gật đầu.
“Vậy thì chuyển cái xác ra ngoài nào!” Sekitani đứng dậy.
“Để tôi khiêng cho.” Yunsuke đứng trước mặt Sekitani.
“Hai người khiêng thì dễ hơn mà.”
“Không, một mình tôi là đủ rồi. Phiền mọi người chuẩn bị xe ô tô.”
“Nhưng mà…”
“Anh Sekitani…” Fujima nói sau lưng Sekitani. “Anh Namikishi—người tường tận về người phụ nữ đã chết nhất—nói là sẽ khiêng một mình.”
“À à…” Sekitani há hốc miệng. “Vậy tôi đợi ở ngoài nhé!”
Yunsuke rời phòng khách, leo lên cầu thang. Anh đứng trước phòng mình, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh bản thân, rồi xoay tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Đôi mắt của Takashina Eriko vẫn đang nhìn chăm chăm vào thinh không. Yunsuke đứng thẫn thờ một lúc lâu ở cửa. Sau đó, anh đi vào trong phòng, chậm rãi ngồi xuống. Đầu gối anh run lên bần bật.
Anh với tay phải, chạm vào má cô. Làn da đã không còn đàn hồi. Hơi ấm cũng lìa bỏ thân xác. Yunsuke chăm chú nhìn khuôn mặt Eriko, rồi đưa môi mình lại gần môi cô. Nhưng anh đã dừng lại ngay trước khi chạm vào bờ môi đó. Anh buồn bã thở dài. Rồi nhắm mắt, lắc đầu sang hai bên.
Anh luồn tay xuống dưới cơ thể đó, cúi người, nhấc cô lên. Mái tóc bết máu dính chặt bị giật ra, tạo thành tiếng loạt soạt.
Lúc anh xuống cầu thang, Sekitani Yasuko đang ở hành lang. Nhìn cái xác được Yunsuke ôm trên tay, cô ta khẽ hét lên, sợ hãi lùi ra sau, nhưng rồi ngay lập tức lấy lại vẻ bình tĩnh. Cô ta nhìn Yunsuke, hỏi han, “Mọi việc ổn chứ?”
“Tôi ổn. Xin lỗi, nhưng nhờ cô bảo Minako vệ sinh phòng giúp tôi. Thảm thì bị bẩn, còn những mảnh vỡ của đèn ngủ vương vãi khắp nơi.”
“Vâng, việc đó cứ để chúng tôi làm.” Yasuko gật đầu, tay cô ta đặt lên ngực.
Cánh cửa sảnh ra vào mở ra, Sekitani từ ngoài đi vào. Trên tay anh ta ôm tấm bạt nylon màu xanh.
“Hãy bọc bằng cái này rồi khiêng ra.” Nói rồi, anh ta đặt nó xuống sàn.
“Anh lấy thứ này ở đâu vậy?”
“Tôi đem từ nhà đi đấy. Định dùng để trải dưới đất lúc ăn tiệc nướng ngoài trời. Cái này bán nhan nhản ở khắp nơi, nên nếu cảnh sát có muốn điều tra nguồn gốc cũng không sao. Đương nhiên họ sẽ không lần ra chỗ tôi mua.”
Đợi Sekitani trải xong tấm bạt trên sàn nhà, Yunsuke đặt cái xác lên trên đó. Đôi mắt Takashina Eriko vẫn mở trừng trừng.
“À này, anh Namikishi, dùng cái này đi.” Sekitani chìa đôi găng tay ra. Tay anh ta đã đeo sẵn găng. “Anh bảo phải cẩn thận, không để lại dấu vân tay mà.”
“Ừ, suýt thì tôi quên mất.” Yunsuke xỏ hai tay vào găng.
Sau khi cuộn cái xác trong bạt nylon, Yunsuke cùng Sekitani khiêng nó ra ngoài. Fujima tay cầm đèn pin, đi xuống từ bãi đỗ xe. Anh ta cũng đeo găng tay.
“Hai người có khiêng được không?”
“Được mà. Quan trọng hơn, anh có tìm được thứ gì nặng không?” Sekitani hỏi.
“Tôi nhặt được vài hòn đá to. Cho chúng vào là ổn thôi.”
Đến bãi đỗ xe, đúng như lời Fujima nói, khoảng hơn chục hòn đá to như quả bóng ném đã được xếp ở góc.
“Trong thời gian hạn hẹp vậy mà anh lấy được từng này cơ à?” Yunsuke thán phục.
“Không. Tôi cũng phải lao lực lắm chứ. Chạy đôn đáo khắp nơi để nhặt đấy. Quan trọng hơn, chúng ta cần nhanh chóng khiêng cái xác lên xe. Nếu bị trông thấy thì phiền lắm. À mà dùng xe nào đây?”
“Dùng xe của tôi là thích hợp nhất nhỉ?” Sekitani nói. “Xe con bình thường có lẽ khó để khiêng hết lên.”
“Có được không vậy?”
Sekitani gật đầu đáp lại câu hỏi của Yunsuke, nét mặt anh ta vẫn đăm chiêu.
“Giờ làm gì còn cách nào nữa. Sau khi xong xuôi, tôi sẽ làm lễ thanh tẩy hay cái gì đó đại loại như vậy.”
“Xin lỗi anh.” Yunsuke cúi đầu nói, trên tay vẫn ôm cái xác được quấn bằng bạt nylon.
Fujima lấy chìa khóa xe trong túi Sekitani, mở cửa sau chiếc xe Wagon một khoang màu đỏ. Khoang hành lý trên xe khá rộng, lại còn được dọn dẹp sạch sẽ. Yunsuke và Sekitani khiêng cái xác cho lên đó. Fujima thì chất mấy hòn đá lên. Yunsuke và Sekitani cũng phụ một tay.
“Suýt thì quên một thứ quan trọng.” Fujima ném cuộn dây thừng lên xe sau cùng. Cuộn dây khá to, bện bằng nylon.
“Đây là gì vậy?” Yunsuke hỏi.
“Tôi mua ở Tokyo đợt trước. Nếu chỉ bọc cái xác bằng bạt, sợ sẽ bị tuột ra, nên sau cùng cứ bó lại bằng cái dây này cho chắc.”
“Ra thế, anh suy nghĩ thấu đáo thật.”
Sau khi đóng cửa sau, ba người leo lên xe. Lái xe hiển nhiên là Sekitani, Yunsuke thì ngồi ở ghế phụ. Khi Sekitani bật động cơ, bật đèn pha, con đường tối đen trước mặt bỗng sáng bừng lên.
“Nào, xuất phát thôi!” Fujima ra hiệu, Sekitani lái xe đi.
Chạy xe khoảng vài phút là đến hồ Himegami. Con đường ven hồ với nhiều nhà hàng, quán cà phê, cửa hàng bán đặc sản. Quả nhiên vào đêm khuya, những cửa tiệm đó đều đóng cửa, tắt hết đèn.
Đi hết con đường đó, cái hồ đã hiện ra trước mặt.
“Rẽ trái ở đây.” Fujima ngồi ở đằng sau chỉ dẫn. Sekitani đánh vô-lăng sang bên trái.
Một con đường hẹp được làm bao quanh hồ. Xe ô tô chầm chậm chạy trên con đường đó. Một loáng sau, đã đến kịch đường, Sekitani dừng xe lại. Khi đèn pha tắt, xung quanh lại chìm trong màn đêm tối đen. Chỉ còn thấy ánh sáng leo lắt của đèn đường ở đằng xa.
Fujima xuống xe trước tiên. Anh ta cầm đèn pin trên tay. Đi bộ về phía cái hồ, tầm hai, ba phút sau thì quay lại.
“Đúng như tôi thấy hồi trưa. Mấy cái thuyền cho thuê vẫn ở đây.”
“Thế có dùng được không?” Yunsuke hỏi.
“Tôi nghĩ là dùng được.”
Trong khi Fujima rọi đèn pin, hai người Yunsuke và Sekitani khiêng cái xác ra khỏi xe.
“Nào…” Fujima có vẻ ngập ngừng. “Cứ thế này mà ném xuống hồ thì không hay. Chúng ta phải làm gì đó để cảnh sát không xác minh được nhân thân của cái xác.”
Sau phút chốc im lặng, Sekitani cũng đưa ý kiến.
“Vân tay, khuôn mặt và răng nhỉ?”
“Hủy đi à?” Yunsuke nói.
Tất cả đều im bặt trong giây lát.
“Tại vì, nếu không làm gì đó thì…” Fujima lặp lại lời ban nãy.
“Khuôn mặt thì không cần phải làm đến mức thế đâu nhỉ?” Sekitani lầm bầm. “Tôi nghe nói xác bị ngâm trong nước sẽ không nhận dạng được.”
“Nhưng với răng thì vô ích thôi, nếu chúng ta không tác động gì. Vân tay cũng thế.”
“Tôi hiểu rồi. Để tôi làm cho.” Yunsuke gật đầu nói. “Đâm lao thì phải theo lao vậy.”
Hai người còn lại nhìn nhau. Fujima đưa tay phải gãi tóc mai.
“Đúng vậy. Để anh Namikishi xử lý việc đó là tốt nhất.”
“Trước mắt, chúng ta khiêng cái xác đến chỗ thuyền đã. Nhét đá vào bên trong bạt rồi mới làm việc đó.”
“À, hay đấy.” Sekitani đồng tình với Yunsuke.
Hầu hết thuyền đều được đặt úp xuống, riêng một chiếc thuyền vẫn ngửa lên như khi vừa từ hồ về bờ. Họ đặt cái xác ở bên cạnh con thuyền ấy, rồi nhét đá vào bên trong bạt nylon xanh.
“Vậy thì, anh Namikishi, nhờ anh xử lý việc kia nhé!” Fujima ngại ngần mở lời.
Yunsuke hít thở sâu một hơi.
“Cho tôi mượn đèn pin được không? Và phiền hai người lánh mặt đi một chút.”
Fujima gật đầu, tay đưa đèn pin. Sau đó, anh ta cùng Sekitani đi thêm mấy mét, rồi quay lưng về phía này.
Trước tiên, Yunsuke lôi tay phải của Eriko ra. Bàn tay lạnh ngắt, cứng đơ, không còn đàn hồi như thể tay của ma-nơ-canh. Anh lấy bật lửa trong túi áo khoác, châm lửa, đưa bật lửa lại gần đầu ngón tay đó.
Làn da cháy sun lại. Mùi khét bắt đầu nồng nặc tỏa trong không khí. Yunsuke căng thẳng nuốt nước bọt liên tục. Đốt các đầu ngón tay bên trái và phải xong, anh đăm đăm nhìn vào gương mặt đã chết của Eriko. Gương mặt với những đường nét sắc sảo ngày nào giờ đây đã trở thành một gương mặt tầm thường. Anh rọi đèn pin, thử chạm đầu ngón tay vào môi cô. Nhưng đôi môi ấy cũng không còn đàn hồi nữa.
Yunsuke cầm một hòn đá lên. Khi giơ nó lên cao bằng với vai mình thì anh dừng lại. Anh đặt hòn đá sang một bên, quấn cơ thể Eriko trong bạt nylon, đoạn kiểm tra vị trí mặt cô từ bên ngoài lớp bạt, rồi lại cầm hòn đá trên tay.
Anh nhắm hờ mắt, nín thở, đập hòn đá xuống. Nhắm đúng mặt Eriko mà dồn sức đập. Nhưng lực đập hơi yếu. Dù vậy, có vẻ Sekitani vẫn nghe thấy tiếng hòn đá đập xuống, nên mới quay sang hỏi Fujima, “Anh ta làm xong rồi à?”
“Chưa, có vẻ lực đập chưa đủ mạnh.”
“À…” Sekitani vẫn quay lưng đi. Fujima thì không nói gì nữa.
Lần này, Yunsuke cầm hòn đá bằng hai tay. Anh hít thở vài lần để trấn tĩnh lại, rồi nâng hòn đá đến ngang đầu mình. Một lần nữa anh nín thở, nhắm nghiền mắt lại. Đập hòn đá xuống… Thanh âm trầm đục phát ra. Thanh âm lần này khác rõ rành với lần trước. Yunsuke rón rén mở mắt. Hòn đá đã lõm vào tấm bạt nylon màu xanh. Chỗ lõm đó là mặt của Eriko.
Hai tay anh nhấc hòn đá lên, giáng thêm một cú nữa. Chỗ lõm ban nãy càng lõm sâu hơn. Anh đập thêm một lần cuối. Nhưng lần này không thấy trên bạt thay đổi nhiều so với lần trước.
“Cuối cùng cũng xong.” Giọng Yunsuke nghe như tiếng rên rỉ.
Fujima và Sekitani đã đi về phía anh.
“Xử lý xong răng rồi chứ?” Fujima lên tiếng.
“Tôi nghĩ là ổn rồi, nhưng cũng không chắc. Vì tôi không kiểm tra bằng mắt.”
“Chắc là ổn rồi. Anh Namikishi đập những ba lần mà.”
Dẫu Sekitani nói vậy, Fujima vẫn ngồi xuống bên cạnh cái xác, cẩn thận mở hé bạt nylon ra xem. Ngay tức khắc, anh ta rên lên một tiếng.
Yunsuke nhìn ra chỗ khác. Sekitani cũng nhăn nhó quay mặt đi. “Chắc anh hay phải làm việc này, đúng là bác sĩ có khác.”
“Tôi cũng đâu muốn làm như vậy. Nhưng chúng ta phải đề phòng bất trắc.” Fujima đóng bạt nylon lại. “Thế này thì ổn rồi đấy.”
Họ quấn vài vòng dây thừng ở bên ngoài bạt nylon. Sau đó, ba người cùng khiêng cái xác lên thuyền. Chỉ riêng đá đã đủ làm nặng con thuyền.
“Chắc không cần cả ba người lên thuyền đâu.” Fujima nói. “Anh Sekitani hãy ra xe để canh chừng. Anh có cầm điện thoại theo nhỉ?”
“Vâng.”
“Vậy, nếu có chuyện gì hãy gọi điện nhé. Tùy trường hợp mà có thể phải vứt thuyền ở chỗ khác.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Vậy thì đi thôi nào!” Fujima nói với Yunsuke. Yunsuke im lặng gật đầu.
Ba người ra sức đẩy thuyền, đến chỗ thuyền nổi được thì Fujima và Yunsuke trèo lên. Dựa vào vị trí lúc lên thuyền, Yunsuke nhận trách nhiệm chèo thuyền. Ban đầu có hơi mất sức, nhưng dần dà anh đã quen với chuyển động của mái chèo.
“Chúng ta chèo đến chỗ nào bây giờ?” Yunsuke vừa chèo thuyền vừa hỏi.
“Chỗ càng sâu càng tốt. Cứ đến gần giữa hồ là được nhỉ?”
“Nhưng tối om thế này, tôi không xác định được đâu là giữa hồ.”
“Thế thì chỉ còn cách dựa vào trực giác thôi. Trực giác của hai chúng ta đó.”
Yunsuke không đáp lại. Sự im lặng đó kéo dài một lúc lâu. Chỉ có tiếng mái chèo rẽ nước là lặp lại không ngừng nghỉ.
Yunsuke tiếp tục chèo thuyền thêm hồi lâu nữa. Xung quanh gần như là màn đêm bao phủ. Xa xăm kia có vài chấm sáng nhỏ trông như những vì sao rơi.
“Anh mệt rồi à?”
“Không, tôi ổn. Quan trọng hơn…”
“Có chuyện gì à?”
“Anh làm việc này có sao không? Mặc dù tôi rất biết ơn vì mọi người hết lòng che giấu sai lầm của vợ tôi.”
“Anh Namikishi, giờ anh nói chuyện đó để làm gì. Không thể quay lại như lúc đầu được đâu. Chẳng phải hiện giờ chúng ta chỉ có thể làm những việc chúng ta nên làm một cách hoàn hảo, không để xảy ra sai sót gì sao?”
“Tôi hiểu điều đó, nhưng nếu kết cục chuyện này lộ ra với cảnh sát thì…”
“Thế nên chúng ta đang bỏ bao công sức xoay xở để cái xác không bị tìm ra, đúng không? Hoặc không may có bị tìm thấy thì cũng không xác định được tung tích của nó. Bản thân anh hẳn cũng khổ tâm khi phải tự tay hủy hoại gương mặt của người mình yêu.”
Yunsuke cúi đầu.
“Anh Namikishi.” Fujima đổi giọng. “Tôi muốn anh thành thật trả lời một điều tại đây, ban đầu anh định thế nào với cô Minako? Ly hôn cô ấy và đến với người phụ nữ này à?”
“Đến mức đó thì…”
“Nghĩa là anh chưa nghĩ đến đúng không? Ra vậy. Nhưng chắc anh phải nói điều gì đó ám chỉ rằng mình sẽ cưới người phụ nữ này chứ. Nếu không thì cô ta sẽ không đời nào làm cái việc trơ trẽn như vậy. Có điều, anh đừng hiểu lầm. Tôi không định trách móc gì anh cả. Vì đàn ông trên đời này, ai cũng làm những việc giống anh. Chỉ là tôi không hiểu, đối với anh thì gia đình hiện tại là gì? Chuyện Shota là con riêng của Minako, tôi cũng biết. Tôi không muốn suy bụng ta ra bụng người đâu, nhưng chẳng phải cách anh đối xử với thằng bé không như đối với con ruột của mình hay sao?”
“Tôi đang rất cố gắng để làm việc đó.”
“Tôi biết. Nhưng mà, chúng tôi lại không cần sự cố gắng đó.”
“Anh nói vậy nghĩa là sao?”
“Đó là yêu thương con mình mà không cần sự cố gắng nào cả. Đó là tình yêu vô điều kiện. Chúng tôi khác với anh.”
“Nếu bị nói vậy thì tôi…”
“Vậy thì tôi lại hỏi anh, gia đình hiện giờ là gì đối với anh? Là thứ có thể dễ dàng vứt bỏ bất cứ lúc nào à? Là thứ anh sẵn sàng đánh đổi với bất kỳ người phụ nữ hấp dẫn nào ư?”
“Miệng anh bảo không trách móc, nhưng cách nói của anh quả nhiên đang chĩa mũi dùi về phía tôi.”
“Tôi không trách móc anh. Chỉ thấy lạ thôi. Nếu gia đình hiện tại đối với anh không quan trọng đến thế, thì tại sao lần này anh lại đến đây?”
Yunsuke nhìn Fujima, tay vẫn đang chèo thuyền. Dù anh không nhìn rõ, nhưng có cảm giác Fujima cũng đang nhìn mình.
“Lúc nãy tôi nói rồi mà.” Yunsuke khẽ nói. “Việc đến đây cũng là một trong những sự cố gắng của tôi.”
Bẵng đi một lúc mới thấy tiếng Fujima đáp lại, “Ra vậy.”
“Đến đây chắc được rồi nhỉ?” Yunsuke nói sau hồi lâu chèo thuyền.
“Ừ nhỉ. Tôi cũng nghĩ đến đây là được rồi.”
Yunsuke ngừng chèo thuyền. Anh đặt tay lên sợi dây buộc cái xác.
“Anh cẩn thận đấy. Đứng không khéo sẽ làm thuyền bị lật.”
“Tôi biết mà.”
Yunsuke và Fujima vẫn ngồi, tay lăn cái xác để đẩy nó về góc thuyền. Sự chênh lệch trọng lượng làm cho con thuyền nghiêng ngả. Hai người vừa phải di chuyển vị trí ngồi để giữ cho thuyền thăng bằng, vừa phải ấn chặt cái xác cuộn trong bạt nylon. Thuyền tròng trành dữ dội, nước thì bắn tung tóe. May thay, sự tròng trành đó lại giúp ích cho họ. Con thuyền nghiêng vài lần, bạt nylon cuộn cái xác lăn tròn theo nhịp nghiêng ấy rồi rơi tùm xuống nước.
Yunsuke thở dài một tiếng, nhìn sang bên cạnh, thấy Fujima đang chắp tay cầu nguyện. Yunsuke quay lại nhìn mặt nước, rồi ngắm sóng gợn một lúc.
Thấy cái xác không nổi lên, Yunsuke mới yên tâm chèo thuyền đi. Trên đường quay lại, Fujima gọi điện cho Sekitani. Sekitani đã bật sẵn đèn pha, Yunsuke chỉ việc lần theo ánh đèn đó để chèo về bờ.
“Có bị ai trông thấy không?” Khi thuyền đã quay về bờ, chui vào trong xe, Fujima hỏi Sekitani. Sekitani vừa phóng xe đi, vừa lắc đầu.
“Không có ai đến đó cả. Với lại, từ trên bờ hoàn toàn không trông thấy con thuyền của hai người.”
“Trong bóng tối đó thì đúng là không thấy thật.”
“Tôi thật sự không biết phải nói gì với mọi người nữa.” Yunsuke cúi đầu.
“Anh Namikishi, xin anh đấy, anh đừng xin lỗi nữa. Chúng ta vẫn còn việc quan trọng hơn cần giải quyết.” Fujima nói với lên từ ghế sau.
“Việc quan trọng hơn ư? Đó là việc gì vậy?”
“Đó là…” Fujima khoanh tay, tựa người vào ghế. “Về đến biệt thự, anh sẽ biết thôi.”