← Quay lại trang sách

- 2 -

Lúc họ quay lại biệt thự, đèn ở hầu hết các phòng đã tắt. Fujima đã gọi điện nhắc trước, đảm bảo mấy người phụ nữ đợi ở trong phòng vợ chồng họ. Cho nên Yunsuke cùng mọi người cũng đến phòng họ ở tầng ba. Trong căn phòng kiểu Nhật rộng tám tấm chiếu, Minako, Sekitani Yasuko, Fujima Kazue đang ngồi quanh cái bàn vuông. Trông thấy Yunsuke cùng mấy ông chồng, Yasuko sốt sắng hỏi, “Thế nào rồi anh?”

“Ừ, mọi chuyện xong xuôi rồi.” Chồng cô ta đáp.

“Nghĩa là cái xác chìm hẳn rồi nhỉ?” Kazue hỏi chồng mình.

“Chắc chắn rồi. Sau ngần ấy việc chúng ta làm, tạm thời nó không nổi lên được đâu.”

Ba người đàn ông cũng ngồi xuống. Minako im lặng, cúi đầu. Yunsuke quay sang nhìn gương mặt nghiêng của vợ, rồi nhắc nhở.

“Mọi người đã nhọc công vì chúng ta. Em nên nói tiếng cảm ơn họ.”

Nghe vậy, cô ngẩng đầu lên, song chưa kịp nói gì, Fujima đã xua tay.

“Cảm ơn và xin lỗi thế đủ rồi. Anh Namikishi cũng đừng trách móc Minako thêm nữa. Bởi lỗi không hoàn toàn thuộc về cô ấy.”

Yunsuke cúi đầu, anh rơi vào trầm tư.

“Kimiko có phát hiện ra không?” Sekitani hỏi vợ.

“Không sao. Ban nãy em đi kiểm tra rồi, cô ấy đang say giấc. Chắc do tác dụng của thuốc.”

“Vậy thì tốt.”

“Như lúc nãy tôi nói, càng ít người biết bí mật này càng tốt. À còn việc đó, mọi người đã biết gì chưa?” Fujima nhìn một lượt mấy người phụ nữ.

“Đây là đồ đạc lấy ra từ trong túi của cô ta.” Sekitani Yasuko đặt một bọc bằng giấy nhỏ lên trên bàn. Giở bọc giấy ra, thấy bên trong có chìa khóa. Trên chìa khóa gắn tấm kim loại nhỏ màu vàng. Trên đó ghi dòng chữ 0305.

“Không dính vân tay đâu.”

“Đây là chìa khóa phòng ở khách sạn Lakeside.” Sekitani nói.

“Quả nhiên cô ta thuê phòng ở đó.” Fujima nói.

“Tại sao nhỉ? Với khoảng cách từ Tokyo đến đây, cô ta thừa sức đến rồi rời đi ngay trong ngày.”

Thấy vẻ băn khoăn ấy, vợ Sekitani nhanh trí huých vào khuỷu tay chồng.

“Thế anh nghĩ cô ta thật sự đến đây để đưa đồ cho anh Namikishi sao? Chuyện đó là không thể nào.”

“Hả, à, thế à.” Sekitani khẽ liếc Yunsuke.

“Từ đầu cô ta đã có ý định ở lại đây. Thế nên mới xin nghỉ làm vào ngày mai. Tôi suy luận như vậy không sai đâu nhỉ?” Fujima hỏi Yunsuke.

“Thì chính miệng cô ấy nói thế mà.” Yunsuke đáp.

“Mong là cô ta không nói với ai chuyện mình đuổi theo anh Namikishi đến hồ Himegami.”

“Chắc gì cô ta đã làm thế. Cũng như chúng ta, đâu có tiết lộ bí mật của mình cho bất cứ ai.”

“Thì đúng là thế.” Yunsuke lẩm bẩm.

“Dù sao…” Fujima nói. “Cũng may là biết được chỗ cô ta ở. Chứ mà không biết, hay trơ mắt ra không làm gì, thì sớm muộn khách sạn đó cũng xôn xao lên cho mà xem. Nếu bị xác định là mất tích ở vùng này, không loại trừ khả năng cảnh sát sẽ điều tra ở mức độ nào đó. Nên bằng mọi cách, phải để cô ta quay lại Tokyo. Nếu là mất tích sau khi về Tokyo, cảnh sát ở đây sẽ làm việc qua loa thôi.”

“Anh nói là để cô ấy quay lại Tokyo, nhưng người chết rồi làm sao quay lại được?” Yunsuke lẩm bẩm.

“Ý tôi là chúng ta phải làm cho người ta nghĩ như vậy. Nếu như cô ta ở khách sạn Lakeside…” Fujima toan với tay lấy chìa khóa, rồi lại thu tay về. “… Thì phải làm thủ tục trả phòng khách sạn. Hơn nữa, sao cho nhân viên khách sạn không nghi ngờ.”

“Có nghĩa là ai đó sẽ thay cô ta làm việc đó nhỉ?” Sekitani nói. “Cải trang thành cô ta.”

“Chắc không cần làm gì quá mức đúng không? Quan trọng là không gây sự chú ý. Đối với nhân viên khách sạn, việc trả phòng của khách trọ chỉ là một thủ tục bình thường trong chuỗi công việc thường ngày của họ. Lý tưởng nhất là việc trả phòng này nằm lẫn trong mớ ký ức thường ngày đó. Chứ cải trang, rồi hành xử lạ lùng thì càng khắc sâu vào trí nhớ của họ thôi, nếu thế thì thà chẳng làm gì còn hơn.”

Sekitani gật đầu, thể hiện bản thân cũng đồng tình với cách nghĩ đó.

“Xin lỗi.” Minako từ từ đứng dậy. “Vai đó, để tôi làm cho.”

Câu nói khiến tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Minako.

Fujima liếm môi rồi hỏi, “Cô làm được không?”

“Tôi làm được. Hãy để tôi làm.”

“Không được, quá mạo hiểm,” Yunsuke nói. “Với trạng thái tinh thần của em hiện giờ, sao có thể bình tĩnh hành động được. Nếu cứ cố chấp mà xuất hiện trước mặt người khác thì e rằng…” Anh nhìn sang Fujima, mong đợi sự đồng tình của anh ta. “Anh Fujima cũng cho rằng làm thế là mạo hiểm nhỉ?”

“Không sao đâu. Em sẽ làm tốt.”

“Anh hiểu là em muốn làm gì đó có ích. Nhưng giờ không phải lúc để chúng ta mạo hiểm. Em hãy ngoan ngoãn ở yên tại đây đi.”

“Không, anh Namikishi. Thật ra tôi lại có suy nghĩ là để Minako thế thân.”

Yunsuke chớp mắt liên hồi. “Anh nói thật lòng đấy à?”

“Đương nhiên là tôi nói thật lòng. Vì vai này chỉ có Minako diễn được thôi. Ban nãy, tôi nói là nếu không để lại ấn tượng cho nhân viên khách sạn thì không cần cải trang gì hết, quả thật, dáng dấp tương đồng nhau là tốt nhất. Mà trong số những người ở đây, người đem lại ấn tượng gần giống với người phụ nữ đã chết nhất chẳng phải là Minako hay sao?”

Yunsuke nhìn Sekitani Yasuko và Fujima Kazue, ngầm so sánh, quả thật hai người họ đều đẫy đà. Hai người đó cũng nhìn nhau, rồi chẳng ai bảo ai mà cùng lúc cúi mặt xuống.

“Minako trông trẻ hơn tuổi từ ngày xưa nhỉ. Phong cách cũng ổn nữa.” Yasuko lẩm bẩm.

“Dù là cô gái đã chết kia hay cô Minako, đều là người phụ nữ được anh Namikishi chọn lựa, nên đương nhiên sẽ đem lại ấn tượng tương đồng.” Sekitani nói vu vơ.

“Vì những lý do trên, việc này nhất định phải để cho Minako thực hiện.” Fujima lần lượt nhìn Yunsuke và Minako.

“Em có làm được không?” Yunsuke hỏi lại.

“Em sẽ làm mà.” Cô quay sang chồng và nói, tiếp đó nhìn Fujima. “Trả phòng vào sáng mai là được đúng không?”

“Trước đó, còn phải dọn dẹp hành lý của cô ta nữa. Với lại, cẩn trọng sao cho không để lại dấu vân tay. Sau khi ra khỏi phòng khách sạn thì bỏ găng tay ra, điểm này cần chú ý nhé. Vì thời tiết này mà đeo găng tay là điều kỳ quặc trong mắt người khác đấy. Cô làm được chứ?”

Minako khựng lại một chút, rồi đáp, “Tôi làm được. Mấy giờ thì tôi đến đó được?”

“Khách sạn đó trả phòng lúc mười một giờ sáng nhỉ? Có lẽ từ mười giờ đến mười một giờ là khoảng thời gian lễ tân nhốn nháo nhất.”

“Có nhiều người thì xác suất bị trông thấy sẽ tăng lên đấy.” Sekitani nói.

“Chỉ xuất hiện thoáng qua, nên dẫu có vài người thì người ta cũng không để ý đâu. Sợ nhất là lễ tân nhớ mặt thôi. Vì chắc chắn cảnh sát sẽ đến khách sạn Lakeside để dò la tin tức.”

“Vậy tôi nên đến khách sạn đó lúc mười giờ sáng là được nhỉ?”

“Thì đúng là như vậy.” Fujima trưng ra vẻ mặt suy tư.

“Còn vấn đề gì nữa sao?” Kazue cất giọng như thể chán nản.

“Tôi muốn đến xem phòng của Takashina Eriko một lần, để đề phòng bất trắc. Việc thu dọn hành lý sẽ mất kha khá thời gian, mà để một mình Minako làm, tôi sợ sẽ muộn giờ trả phòng.” Mắt Fujima nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình. “Một tiếng nữa là trời sáng rồi. Đến phòng đó trước khi trời sáng là được. Minako, cô đi cùng tôi nhé.”

“Đi ngay bây giờ ư?”

“Đúng vậy. Rồi cô ở lại phòng đó. Đến mười giờ thì mang hành lý xuống, làm thủ tục trả phòng như các khách trọ khác.”

“Sau đó, tôi quay lại đây là được à?”

“À, không được rồi…” Ánh mắt Fujima chuyển sang nhìn Yunsuke. “Đến đây tôi muốn nhờ anh Yunsuke giúp sức.”

“Tôi phải làm gì?”

“Đầu tiên, anh đi ô tô đến khách sạn. Cố gắng âm thầm, đừng thu hút sự chú ý. Tại đó, anh nhận hành lý từ Minako. Còn Minako đi bộ về đây.”

“Anh Fujima, đừng nói với tôi là…” Yunsuke hít một hơi rồi hỏi. “Anh định chuyển hành lý của Eriko về Tokyo đấy chứ?”

Fujima mím môi, cụp mắt xuống rồi lại nhìn Yunsuke.

“Mọi người nên nghĩ rằng không thể giấu được việc Takashina Eriko đã đến đây. Đương nhiên chúng ta không cần báo việc đó với cảnh sát, và việc đó không bị lộ ra là tốt nhất, nhưng vẫn cần chuẩn bị tinh thần ứng biến nếu việc đó xảy ra. Nhưng cô ta đã quay về Tokyo rồi. Để khiến cho người ta nghĩ rằng cô ta mất tích sau khi về Tokyo thì hành lý của cô ta nên để ở trong nhà cô ta.”

Yunsuke gãi tóc mái, rồi lại gãi đầu. “Tôi hiểu điều anh nói, nhưng mà…”

“Tôi biết là không dễ dàng gì, nhưng đã làm thì phải làm cho trót. Anh yên tâm, tôi sẽ đi cùng anh.”

“Anh cũng đi sao?”

“Để anh thực hiện một mình, tôi sợ sẽ xảy ra sai sót khâu nào đó. Vả lại, khi đến nhà người yêu đã chết, tôi đoán anh sẽ khó giữ bình tĩnh, đúng không? Thật ra tôi đi một mình thì tốt hơn, nhưng tôi lại không biết nhà cô ta. Nên anh Namikishi, anh sẽ nhận lời nhỉ?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về Yunsuke. Anh khẽ gật đầu.

“Vậy cứ làm theo kế hoạch đã quyết. Nào, cô Minako, chúng ta khẩn trương đến khách sạn thôi!” Fujima đứng dậy.

“Chờ đã. Tôi sẽ đến khách sạn,” Yunsuke nói.

“Không được, tôi vừa nói rồi, giờ anh đang…”

“Tôi đang rất bình tĩnh đây. Với lại, chỉ kiểm tra hành lý của Eriko đúng không? Tôi sẽ không bất cẩn mà để lại dấu vân tay đâu.”

“Nhưng mà…”

“Anh Fujima…” Minako nói. “Tôi sẽ đi cùng chồng mình. Tôi cũng sẽ hết sức cẩn thận.”

Thoáng phân vân hiện trên khuôn mặt Fujima. Anh ta nhìn những người còn lại, mong chờ ai đó nêu ý kiến phản đối, nhưng không một ai trong số họ buồn hé miệng.

“Hành lý của cô ta…” Minako một lần nữa quả quyết, “… sẽ do tôi chịu trách nhiệm.”

Fujima gật đầu, thở dài một tiếng.

“Tôi hiểu rồi. Vậy giao việc đó cho hai người.”

*

Vậy là Yunsuke lái xe đến khách sạn. Ngồi trên ghế cạnh ghế lái, Minako nín thinh, tuyệt nhiên không nói lời nào. Yunsuke cũng im bặt. Trong sự yên ắng đó, càng nghe rõ tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.

Họ cất xe ở bãi đỗ xe, rồi đi vào trong khách sạn. Hành lang rộng không một bóng người, quá nửa số đèn đã tắt. Ở quầy lễ tân cũng không có ai. Hai người lẳng lặng đi tới sảnh chờ thang máy.

Phòng 0305 là phòng đơn. Tấm trải vẫn phủ bên trên giường. Bên cạnh TV đặt một cái túi du lịch nhỏ màu đen. Yunsuke vừa toan chạm tay vào đó, Minako đã hét lên, “Không được chạm vào.”

“Anh chỉ xem bên trong một chút thôi.”

“Đừng có chạm lung tung nữa. Anh Fujima nhắc nhở rồi đúng không?”

“Đằng nào lúc thu dọn hành lý chẳng phải chạm vào.”

“Em biết anh muốn nhìn kỷ vật của người yêu. Nhưng từ giờ hãy làm những gì em bảo. Xin anh đấy!” Cô khẩn khoản.

Trước sự van nài của vợ, Yunsuke vẫn cố chấp đứng nhìn cái túi một lúc, sau cùng mới đi ra chỗ khác.

Minako kiểm tra bên trong tủ quần áo và giá để đồ có ngăn kéo. Bàn tay cô đã đeo găng.

Yunsuke nhòm vào phòng tắm. Trên bồn rửa mặt để keo xịt tóc, nước hoa, bàn chải, có vẻ đều mang từ nhà đi. Không có dấu vết nào cho thấy đã sử dụng vòi sen để tắm.

“Hành lý có vẻ không nhiều lắm.” Minako cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ắt hẳn cô ấy đến thẳng chỗ chúng ta sau khi nhận phòng xong.”

“À, xịt nước hoa rồi đến thì mới đúng.” Cô nhìn bồn rửa mặt và nói.

Yunsuke không trả lời, anh đến gần cái bàn cạnh cửa sổ. Bên trong gạt tàn đặt ở đó còn ba đầu mẩu thuốc lá. Trong thùng rác bên cạnh vứt một tờ khăn giấy vo tròn.

“Minako, em ổn không đấy?”

“Cái gì ổn cơ?”

“Em có thể ở một mình trong căn phòng này không?”

“Nếu em nói là không, thì anh sẽ ở lại đây cùng em sao?”

Yunsuke nhét hai tay vào túi quần, rồi so vai lại.

“Anh mà làm vậy sẽ bị Fujima quở trách đấy. Thế nào anh ta cũng cằn nhằn rằng kế hoạch sẽ đổ bể.”

“Đúng thế.” Minako lật tấm trải giường và ngồi xuống. “Sao cô ta lại ở phòng đơn nhỉ? Hay vì phòng đôi không còn trống?”

Đến đây, Yunsuke không đáp lại. Anh ngồi xuống ghế.

“Để sự việc đến nông nỗi này, quả thật anh cũng có một phần trách nhiệm.”

“Được rồi, anh không cần gượng ép bản thân nói thế đâu. Vì thực lòng anh không nghĩ thế, đúng không?”

“Làm gì có chuyện đó. Nguyên nhân của mọi chuyện bắt nguồn từ anh mà.” Yunsuke thở dài, lắc đầu sang hai bên. “Nên mọi chuyện mới thành ra thế này.”

“Em xin lỗi.” Minako nói. “… Vì đã giết người phụ nữ mà anh yêu. Hẳn trong lòng anh căm hận em lắm.”

Yunsuke nhìn cô. Cô cũng nhìn chồng chằm chằm. Khóe miệng cô tựa hồ như đang nở nụ cười. Tưởng mình nhìn nhầm, người chồng mở căng mắt để nhìn lại, thấy không phải mới yên tâm đưa mắt nhìn ra hướng khác.

“Anh không biết nữa. Bảo không hận thì có lẽ là nói dối.” Anh đưa hai tay lên ôm đầu. “À nhưng mà thực tình, giờ không phải lúc nói chuyện đó đâu. Thật không thể tin được những việc chúng ta đang làm, anh sắp điên lên rồi.”

“Giá như anh không quay lại đây.”

“Em nói vậy cũng có thay đổi được gì đâu.”

Yunsuke nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường. Kim đồng hồ chỉ gần năm giờ sáng.

“Người đó là người như thế nào?” Anh hỏi.

“Người đó ư?”

“Là Fujima í. Sao anh ta hết lần này đến lần khác ra lệnh cho mọi người thế?”

“Anh ấy là như vậy đấy. Dù có xảy ra chuyện gì cũng không hề nao núng. Nghe nói lúc làm bác sĩ, anh ấy cũng xuất sắc như thế. Vả lại, anh ấy cực kỳ hâm mộ tiểu thuyết trinh thám.”

“Tiểu thuyết trinh thám à?” Yunsuke đứng dậy. “Tại sao anh ta lại hết lòng vì chúng ta như vậy? Mà không chỉ anh ta, những người khác cũng thế. Họ đều cố hết sức để cứu em. Cho dù có thân thiết đến mức nào, nhưng lần này là vụ án giết người đấy. Nếu bị đặt vào hoàn cảnh ấy, anh không nghĩ mình làm được như bọn họ.”

“Chẳng phải họ nói rằng làm vậy cũng vì bản thân mình sao?”

“Kể cả như thế.” Yunsuke nhìn vợ dò xét. “Cứ như thể bọn em ràng buộc nhau bởi một sự gắn kết đặc biệt nào đó.”

Minako cúi đầu xuống, chỉnh trang lại dáng ngồi. “Ý anh là sao?”

“Giống lời anh vừa nói. Dường như có một sự gắn kết bí mật.”

Nghe vậy, cô lập tức đăm chiêu nhìn vào không trung. Cảm xúc trên gương mặt như thể đã biến mất.

“Ừ nhỉ. Có khi thế đấy. Có lẽ bọn em gắn kết với nhau bởi một điều gì đó mà người như anh không thể nào hiểu được.”

Yunsuke vẫn đứng yên ở đó, anh ngắm nhìn gương mặt nghiêng của vợ, rồi nhanh chóng gật đầu.

“Sáng mai, nói vậy nhưng cũng chỉ còn vài giờ nữa thôi, anh sẽ tới đón em. Trả phòng xong thì em gọi di động cho anh. Đừng có nhầm lẫn mà sử dụng điện thoại của khách sạn đấy.”

“Em biết rồi. Em sẽ dùng cái này.” Minako giơ cái điện thoại di động để trong túi xách của Takashina Eriko lên.

Không lâu sau khi lái xe rời khách sạn, Yunsuke dừng xe ở vệ đường. Anh đi bộ về phía hồ Himegami. Xung quanh anh, ánh ban mai bắt đầu chiếu rọi, nhưng những cửa tiệm ở ven hồ không có vẻ gì sắp mở cửa.

Một khoảng đất ốp những tấm gỗ phẳng làm thành một cái sân hiên cho mọi người ngắm cảnh hồ. Anh đứng đó, phóng tầm mắt nhìn ra xa. Không nhìn sang được bờ bên kia. Nhưng anh thấy mặt nước đang dập dềnh theo cơn gió. Anh chắp tay trước ngực, nhắm mắt, nói khẽ, “Xin lỗi em.”

Trước khi rời đi, anh nhìn ra chỗ để thuyền. Vài con thuyền cho thuê được đặt úp trên bờ. Anh thử nhìn xung quanh. Không thấy con thuyền nào nữa.

Anh chau mày, tỏ vẻ khó hiểu, rồi bước đi.