- 3 -
Con thuyền ư?” Fujima giật giật gò má.
Yunsuke đã quay lại phòng của vợ chồng Fujima. Không có vợ chồng Sekitani ở đây.
“Đúng vậy. Lúc chúng ta di chuyển cái xác, chỉ có một con thuyền đặt ngửa lên đúng không? Những con thuyền khác đều úp xuống. Vậy mà vừa xong, tôi thấy con thuyền chúng ta dùng cũng được úp xuống rồi.”
“Ừ.” Fujima nắm bàn tay phải lại, làm điệu bộ như thổi khí qua đó.
“Mà cửa hàng cho thuê thuyền thì chưa mở cửa. Nên tôi băn khoăn là ai đã làm việc đó.”
“Quả là chuyện lạ.” Fujima ấn đầu ngón tay vào giữa trán. “Nhưng ngoài kết luận rằng đó là việc làm của cửa hàng cho thuê thuyền ra, thì làm gì còn khả năng nào nữa nhỉ?”
“Thì tôi nghĩ mãi không ra, nên mới nói cho anh. Nếu là cửa hàng cho thuê thuyền làm thì tốt. Chỉ là…” Yunsuke ấp úng.
“Chỉ là sao?”
“Tôi thắc mắc rằng con thuyền đó được úp xuống khi nào. Tuy tôi không biết kẻ nào làm việc đó, nhưng chắc chắn hắn đã đến gần cửa hàng cho thuê thuyền ấy ngay sau khi chúng ta vứt cái xác. Và có lẽ kẻ đó cũng tình cờ nhìn thấy việc chúng ta làm. Có khi hắn đã tìm hiểu cái thuyền đó rồi cũng nên.”
“Ra là anh đang lo lắng điểm đó.” Fujima tựa người vào ghế, duỗi thẳng lưng. “Nhưng mà anh Namikishi này, tôi thì cho là không cần lo điểm đó đâu.”
“Tại sao?”
“Cứ cho là có ai đó nhìn thấy chúng ta đi chăng nữa, chắc gì họ đã nghĩ là chúng ta vứt xác xuống hồ. Cái xác được bọc kín bằng bạt, lại bị thả ở giữa hồ, nên đứng từ trên bờ không thể nào thấy rõ. Có lẽ họ sẽ thấy ngờ ngợ nếu cái xác bị phát hiện, nhưng chúng ta đã cẩn trọng đến mức đó rồi, nên không cần lo việc đó đâu. Vả lại còn một điều nữa…” Fujima giơ ngón tay trỏ lên. “Kẻ đó úp cái thuyền xuống với mục đích gì? Nếu hắn muốn tìm hiểu thì chỉ rọi bật đèn pin là thấy. Còn nếu phát hiện người vứt xác thì chỉ có thể báo cảnh sát. Nhưng anh có thấy cảnh sát lao đến đó không? Tức là kẻ đó…” Fujima áp mặt lại gần Yunsuke. “Chẳng nhìn thấy gì cả. Hắn có việc nên cần úp con thuyền xuống. Và để làm việc đó, chỉ có thể là người của cửa hàng cho thuê thuyền thôi. Sao, anh thấy lập luận của tôi có sơ hở nào không?”
“À, không có.” Yunsuke lắc đầu một lần duy nhất.
“Tôi hiểu anh đang nhạy cảm. Bản thân tôi cũng cẩn trọng thái quá để đề phòng bất trắc. Nhưng sự đã rồi thì anh có lo nghĩ cũng không giải quyết được gì cả. Giờ anh cần suy nghĩ xem làm thế nào để chuyển được hành lý của Takashina Eriko về Tokyo trót lọt. Vừa nhanh gọn, vừa không để bị ai bắt gặp.”
Yunsuke im lặng hồi lâu, rồi mới gật đầu.
“Tôi hiểu rồi. Anh nói đúng, giờ nghĩ ngợi xem có bị ai trông thấy không cũng chẳng để làm gì. Tôi sẽ chợp mắt một chút để chuẩn bị cho ngày mai.”
“Anh làm thế là đúng. Tôi cũng đi ngủ đây. Mà tôi có thuốc ngủ đấy, nếu anh cần.”
“Tôi không cần đâu.” Yunsuke chống một đầu gối lên rồi đứng dậy.
Lặng thinh ngồi nghe bên cạnh từ đầu tới giờ, Kazue hỏi Yunsuke.
“Xin hỏi anh sẽ nghỉ ở phòng nào?”
“Đương nhiên là…” Nói đến đây, Yunsuke bỗng khựng lại. Anh cắn môi.
“Hẳn anh không ngủ được ở phòng đó đâu nhỉ? Dù lúc nãy chúng tôi đã dọn dẹp rồi, nhưng mà…”
“Tôi sẽ ở phòng khách. Xin lỗi, cô có thể cho tôi mượn chăn hay túi ngủ gì không?”
“Thế thì hại người lắm. Quả thực, anh nên nằm nghỉ trên giường thì…”
Không đợi Fujima nói hết câu, Yunsuke đã xua tay.
“Tối nay tôi không định ngủ đâu. Mà chắc tôi cũng không ngủ được. Cho nên tôi muốn ở một mình, thong thả nghĩ về chuyện trước mắt. Mà phòng khách là nơi thích hợp nhất để tôi làm việc đó.”
Nghe anh nói vậy, Fujima khẽ thở dài. Anh ta nhìn vợ, rồi nói, “Em cho anh ấy mượn cái chăn.”
Yunsuke đi đến phòng khách, ném cái chăn lên ghế. Anh châm lửa điếu thuốc lá, tay kẹp điếu thuốc, đi vào bếp, mở tủ lạnh ra. Trong tủ còn bia thừa lại sau bữa tiệc nướng. Anh lấy hai lon, mang chúng quay lại bàn.
Anh hút thuốc, vừa uống bia. Tấm rèm cửa sổ đang mở hé. Trời tờ mờ sáng bên kia ô cửa sổ.
Anh lấy chiếc điện thoại trong túi ra, bật số lưu tên “ET” trong danh bạ. Hút rụi điếu thuốc, anh xóa số đó.
Chuyện của một tháng trước. Yunsuke ở trong khách sạn thành phố.
“Anh nói thật sao?” Eriko nằm bên cạnh ngồi bật dậy. “Sao anh lại nghĩ thế?”
“Anh đã tìm thấy chứng cứ. Cũng tình cờ thôi.”
“Chứng cứ là sao?”
“Là thứ này.” Yunsuke tóm cái túi đựng bao cao su, giơ tay lên. Nó đã được xé mép ra nhưng chưa sử dụng.
“Anh tìm thấy ở đâu vậy?”
“Trong túi xách của cô ta. Anh cần mấy đồng xu lẻ nên mở túi ra tìm. Cái bao cao su này nằm trong cái túi nhỏ gắn bên trong túi xách.”
“Dù anh nói vậy, nhưng có mỗi thứ này thì chưa thể khẳng định được vợ anh ngoại tình, đúng không?”
“Vậy tại sao cô ta lại mang theo nó? Cô ta đâu phải mấy nữ sinh muốn được bọn con trai săn đón.”
“Với anh.” Eriko quay mặt sang bên cạnh. “Chẳng phải là để dùng với anh sao?”
“Em đừng đùa. Anh không làm thế.”
“Ý anh là sao?”
“Từ khi lấy nhau đến giờ, bọn anh chưa từng dùng biện pháp tránh thai. Bởi anh quan niệm giữa vợ chồng phải có đứa con chung thì gia đình mới hạnh phúc. Cô ta lại chỉ có con riêng, nên luôn thấy lép vế trước anh. Thế thì tại sao lại cần đến bao cao su?”
“Vâng, mà thôi chuyện đó sao cũng được.” Eriko với tay lấy bao thuốc trên tủ đầu giường. “Anh đã gặng hỏi vợ chuyện đó chưa?”
“Chưa, anh chưa hé răng nửa lời.”
“Tại sao? Anh sợ phải nghe lời thú nhận ngoại tình à?”
“Làm gì có.” Yunsuke khẽ đung đưa người, miệng bung một nụ cười khắc khổ. “Nếu cô ta thú nhận, anh sẽ được nước làm tới. Nhưng đời nào cô ta thừa nhận. Nếu làm thế thì phải chia tay anh. Lại còn không lấy được tiền bồi thường chia tay.”
“Vậy anh định thế nào?”
“Mấu chốt nằm ở đó.” Yunsuke giật lấy điếu thuốc trên môi Eriko, rít một hơi rồi đặt nó trở lại môi cô.
“Nếu cô ta có nhân tình thì lợi cho anh quá. Anh phải nắm đuôi cô ta. Nên anh định bàn với em.” Anh choàng cánh tay lên đôi vai trần của Eriko. “Anh muốn em tìm ra chứng cứ cô ta ngoại tình. Nếu biết được nhân tình của cô ta là ai thì càng tốt.”
“Anh đang bảo em làm việc đó đấy à?”
“Chẳng phải trước đây em làm việc ở văn phòng thám tử sao?”
“Là cơ quan điều tra mới đúng. Vả lại, có nửa năm thôi.”
“Giống nhau cả thôi. Nửa năm cũng là kinh nghiệm, giữa có kinh nghiệm và không có kinh nghiệm là cả một khoảng xa đấy. Nếu em vận dụng mối quan hệ, kỹ năng khi còn ở đó, việc này không làm khó được em đâu.”
“Anh nói thì dễ lắm. Em cũng có công việc của mình. Làm sao lẽo đẽo đi theo dõi vợ anh được.”
“Về công việc, anh sẽ cố gắng làm gì đó để tạo điều kiện cho em. Thêm nữa, em không cần phải lẽo đẽo canh chừng cả ngày. Anh cũng lờ mờ khoanh vùng đối tượng rồi. Có lẽ kẻ đó là một trong những người liên quan đến việc thi cử.”
“Việc thi cử mà anh nói là thi vào trung học của con trai vợ anh à?”
“Đúng vậy. Mấy phụ huynh quen nhau ở trung tâm luyện thi lập ra một thứ kỳ quặc gì đó, đại loại như câu lạc bộ luyện thi. Những khi rảnh rỗi, đám người đó tụ tập với nhau. Hình như còn rủ cả vợ chồng cùng tham gia ở những chỗ khác nữa. Có lẽ cô ta ngoại tình với một ông chồng ở trong nhóm đó.”
“Từ quan hệ bạn bè cùng sẻ chia mối phiền muộn chung phát triển thành quan hệ nam nữ à? Câu chuyện thường gặp đấy.” Eriko cười khúc khích, rồi dập điếu thuốc chưa cháy hết trong gạt tàn.
“Nếu không phải ông chồng nào trong số đó thì cũng là người có liên quan tới trung tâm luyện thi. Gã nào đó phụ trách hướng nghiệp hoặc thầy giáo luyện thi chẳng hạn. Anh nghe loáng thoáng thì đám người ở câu lạc bộ luyện thi đó hình như cũng tiếp đãi cả thầy giáo nữa. Không hiểu việc tiếp đãi đó có tác dụng đến đâu.”
“Ý anh là việc tiếp đãi đó được thăng hạng, và có những bà mẹ dâng hiến thân thể mình cho thầy giáo à?”
“Anh không biết nữa. Thế nên anh muốn nhờ em điều tra việc đó.”
“Hóa ra là vậy.”
Eriko nhanh nhẹn bò khỏi giường, khoác cái áo choàng tắm vắt trên ghế lên người. Tiếp đó, cô lấy chai nước Evian trong tủ lạnh, rồi đến bên cửa sổ, mở rèm cửa ra. Xung quanh không có tòa nhà nào cao hơn khách sạn này, cô trông thấy tấm biển quảng cáo ở đằng xa.
Sau khi uống ừng ực chai nước, cô quay đầu lại.
“Được rồi. Em sẽ giúp anh.”
“Không uổng công anh tin tưởng em.”
“Nhưng mà, anh này.” Eriko quay lại giường. Lúc leo lên giường, cô trườn người, nhìn chằm chằm Yunsuke. “Anh nghiêm túc chứ?”
“Đương nhiên rồi. Anh sẽ phanh phui chuyện cô ta ngoại tình.”
Eriko lắc đầu. Mái tóc dài đung đưa.
“Ý em không phải vậy. Nếu chia tay vợ, anh sẽ lấy em chứ.”
“Chính vì muốn làm thế, anh mới nhờ em việc này.”
Eriko tủm tỉm cười, tay vẫn cầm chai Evian, cô vòng tay ôm cổ anh.
Đó là lúc Yunsuke uống hết nửa lon bia thứ hai. Anh nghe thấy tiếng động đằng sau lưng mình. Sakazaki Kimiko đứng đó với gương mặt bối rối. Cô mặc áo phông dài tay.
“A, chào cô.” Anh cúi đầu.
“Anh dậy rồi à?” Có vẻ Kimiko đang nhìn mấy thứ ở trên bàn. Hai lon bia, gạt tàn, rồi bao thuốc lá và bật lửa. “Anh dậy sớm thế. À, hình như không phải. Anh đã đi đâu về à?”
“Không, sao cô nghĩ vậy?”
“Tại vì quần áo anh mặc…” Kimiko ngước lên. “Không phải quần áo thường ngày.”
Yunsuke đang mặc áo jacket và quần âu.
“À, cái này ấy hả?” Yunsuke làm ra vẻ bật cười. “Thật ra hôm qua tôi có việc gấp nên phải về Tokyo.”
“Thế ư.” Cô nói.
“Nhưng đang trên đường về lại nhận được điện thoại, báo là việc đó được giải quyết xong xuôi. Nên tôi quay xe về đây luôn. Mà nằm mãi không ngủ được. Dẫu biết ở nhà người khác cư xử thế này là không đúng mực, nhưng tôi vẫn làm một ly thế này.”
“Vậy à.” Kimiko gật đầu xem chừng đã bị thuyết phục.
“Sức khỏe cô ổn chứ?”
“Vâng, nhờ trời phật, tôi cảm thấy tốt lên nhiều rồi.” Cô lại gần cái bàn, ngồi xuống bên đối điện Yunsuke. “Tôi mượn cái này được không?” Rồi cô đặt tay lên cái chăn.
“Quả nhiên vùng này hay lạnh vào sáng sớm và chiều tối nhỉ?”
“Tôi nghĩ là môi trường này thích hợp nhất cho việc học.” Cô choàng cái chăn từ vai xuống người.
“Cô có uống gì không, để tôi lấy cho. Đồ uống ấm thì tốt hơn nhỉ?”
“Không, anh cứ mặc kệ tôi ạ. Nếu cần thứ gì, tôi sẽ tự đi lấy. Vì tôi không phải người ốm nặng gì cả.”
“Nhưng cô đừng nên làm gì quá sức mình.”
“Vâng, tôi biết mà. Đến chồng tôi cũng phản đối việc tôi đến đây. Anh ấy bảo tôi sẽ không thích ứng được với sự thay đổi môi trường, rồi đằng nào tôi cũng nằm bẹp giường thôi. Nếu mà thế thì lại làm phiền mọi người. Dù bực bội nhưng phải thừa nhận anh ấy nói đúng.”
“Không có chuyện làm phiền ai đâu. Người nằm nghỉ suốt chuyến đi mới là người thiệt thòi nhất.”
Sakazaki Kimiko bật cười.
“Nói thật lòng, tôi cũng không thiết tha chuyến đi này. Nhưng nghĩ đến cảnh ở nhà một mình cùng mẹ chồng là tôi thấy sợ rồi.”
“Cô sống chung với mẹ chồng à?”
“Vâng, được năm năm rồi. Dù trước khi lấy nhau, tôi đã ra điều kiện là không bao giờ sống chung.” Cô nhìn Yunsuke, đầu nghiêng sang một bên rồi chột dạ. “Chết rồi! Sao tôi lại than vãn mấy chuyện này với anh chứ?”
“Hóa ra gia đình nào cũng có những nỗi niềm riêng.” Anh cầm bao thuốc lên rồi sau khi nhìn Kimiko, lại bỏ ngay xuống.
“Tôi không sao đâu. Anh cứ hút đi.”
“Nhưng mà…”
“Anh ngại ngần thế, tôi lại càng khó nghĩ. Với lại, nếu có mọi người ở đây thì anh cũng không hút được mà. Có quá nhiều quy tắc phiền phức ở đây.”
“Vậy tôi không ngại nữa…” Yunsuke ngậm điếu thuốc rồi châm lửa. Làn khói anh phả ra bay thẳng lên giếng trời.
“Tôi cứ đinh ninh là anh Namikishi không đến đây. Vì mọi khi chỉ có Minako và Shota tham gia.”
“Cô nghĩ vậy vì Shota không phải con ruột của tôi ư?”
“Nói đúng hơn là, trong câu chuyện của Minako hiếm khi nhắc đến chồng. Tôi cũng nghe cô ấy bảo anh không quan tâm đến chuyện thi cử.”
“Có lẽ tôi không hề tồn tại trong suy nghĩ của cô ấy.” Yunsuke chống khuỷu tay xuống bàn, trên ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc.
Kimiko kéo cái chăn trùm lên sát người. Cô vẫn ngồi yên, chỉ có đôi mắt là di chuyển để nhìn Yunsuke.
“Nhưng việc anh Namikishi đến đây, có lẽ khiến nhiều người phải thay đổi ý định của mình.”
“Ý cô là sao?”
Thấy Yunsuke hỏi, cô vội nhìn ra hướng khác. Cô chớp mắt, bờ mi dài chuyển động mạnh.
“Ý cô là sao?” Anh căn vặn.
Cô chậm rãi xoay cổ nhìn về phía anh. Không còn nụ cười trên gương mặt cô nữa.
“Anh có yêu vợ mình không?”
Câu hỏi khiến Yunsuke đang ngậm điếu thuốc trên miệng, bị sặc sụa trong làn khói thuốc. “Sao cô lại hỏi thế, đó là một câu hỏi khiếm nhã đấy?”
“Tôi lại nghĩ đó là câu hỏi bình thường. Khi bị hỏi rằng có yêu vợ không mà lúng túng không trả lời ngay thì mới là kỳ quặc.”
“Tôi xin đầu hàng trước lý lẽ của cô.” Yunsuke gãi đầu. “Mà tại sao cô lại hỏi tôi câu đó?”
“Vì tôi nghĩ nếu anh thật lòng yêu vợ mình, đừng nên để cô ấy qua lại với những người đó.”
“Những người đó mà cô nói là nhóm Fujima ấy à?”
Kimiko gật đầu, vẫn dán mắt nhìn Yunsuke. Anh bật cười.
“Tại sao vậy? Cô nói điều đó nhưng bản thân đang qua lại với họ mà. Cả chồng cô cũng vậy.”
“Nói thật tình, tôi không muốn qua lại với họ đâu. Nhưng mà chồng tôi không chịu ngừng việc đó.”
“Tôi thật sự không hiểu.” Yunsuke lắc đầu. “Có gì không được chứ? Chẳng phải họ là những người bạn giúp đỡ lẫn nhau để con cái thi cử đỗ đạt sao?”
“Thoạt đầu có lẽ là thế. Nhưng giờ đây đã biến tướng thành một thứ khác rồi. Những người đó…” Kimiko nhíu mày, cô hít thở một hơi thật sâu rồi nói tiếp. “Những người đó không bình thường.”
Yunsuke dập điếu thuốc, nhoài người về phía cô.
“Không bình thường như thế nào? Cô hãy nói rõ ra đi.”
Kimiko quay mặt đi. Cô liếm môi. Lông mi giật giật.
“Minako…” Cuối cùng cô cũng chịu mở miệng. “Ổn thôi. Chắc chắn là cô ấy vẫn ổn.”
“Ổn ư, cái gì ổn mới được chứ? Hay là có việc gì nguy hiểm?”
Kimiko không trả lời. Cô cúi mặt, mắt nhìn xuống sàn nhà.
“Cô Kimiko!”
“Xin lỗi anh.” Cô đứng dậy, đặt cái chăn đang khoác trên người xuống ghế bên cạnh. “Vì tôi đã buột miệng nói mấy điều kỳ quặc. Nhưng tôi không thể nói gì hơn. Đến một lúc nào đó anh sẽ phát hiện ra thôi. Vì nghĩ phát hiện sớm sẽ tốt cho anh, nên hôm nay đã tôi tiết lộ đôi chút.”
“Đợi đã. Cô lấp lửng như vậy chẳng phải càng khiến tôi tò mò sao? Cô hãy nói hết đi.”
“Tôi không muốn làm điều đó. Nhưng mà cũng không thể im lặng và coi như không có chuyện gì được… Xin lỗi anh.” Cô cúi đầu, toan rời phòng khách.
“Cô Kimiko!” Yunsuke gọi. Lúc cánh cửa mở ra, cô ngoái đầu lại.
“Sekitani thì thôi, nhưng anh nên cẩn thận với Fujima. Vì Minako không thèm để mắt đến Sekitani đâu.”
Yunsuke chớp mắt. “Cô nói vậy là thế nào?”
“Tôi xin phép. Chúc anh ngủ ngon.” Kimiko cúi đầu, đi ra khỏi phòng.