← Quay lại trang sách

- 4 -

Giống Sakazaki Kimiko ban nãy, Yunsuke trùm chăn lên người như mặc áo khoác. Âm thanh của đồng hồ quả lắc vang vọng trong không gian. Bao thuốc lá chẳng mấy đã trống trơn, anh bật TV lên. Sau vài lần chuyển kênh, anh dừng lại ở kênh NHK. Nhưng mắt anh hầu như không chú tâm vào những hình ảnh phát trên đó. Thi thoảng anh cố nhắm mắt lại. Nhưng dù có mong mỏi đến đâu, cơn buồn ngủ cũng không một lần ghé đến.

Hơn bảy giờ sáng, Fujima Kazue thức dậy đầu tiên. Chồng cô ta cũng xuất hiện ngay sau vợ. Anh ta ngồi xuống bên cạnh Yunsuke, đưa tay bóp vai mình.

“Anh có ngủ được không?”

“Không.”

“Thế à? Tôi cũng trằn trọc mãi. Vậy anh có lái xe được không?”

“Lái xe thì được.”

“Vậy à, anh cũng đừng cố quá. Nếu thấy mệt hay buồn ngủ thì nói với tôi ngay nhé. Tôi sẽ lái thay anh.”

“Đến lúc đó tôi sẽ nhờ anh.”

“À mà nhà cô ta ở đâu nhỉ?” Nói đến đây Fujima dịu giọng. “Cái người chết rồi ý.”

“Ở Takaido.”

“Vậy đi đường cao tốc Chuo nhỉ? Có lẽ đường sẽ hơi đông.”

“Chào buổi sáng.” Vợ chồng Sekitani đồng thanh nói. Họ cũng thức giấc rồi. Sekitani uể oải đi về chỗ Yunsuke, rồi ngồi xuống. Yasuko thì đi vào bếp.

“Tầm này bọn trẻ cũng dậy rồi đấy.” Fujima nói bâng quơ khi nhìn cái đồng hồ quả lắc.

“Chúng ngủ ngon không nhỉ?” Sekitani nói một mình.

“Đương nhiên rồi. Ban ngày bị thầy Tsukumi đốc thúc đến thế mà. Ngủ say là đằng khác.”

“À, đúng rồi.” Sekitani hất ngược tóc mái lơ thơ ra đằng sau. “Vậy là sau đây hai người sẽ…” Anh ta lần lượt nhìn Yunsuke và Fujima.

“Tôi đang định mười giờ sẽ xuất phát. Đợi ở bãi đỗ xe của khách sạn, và chờ Minako gọi điện.”

“Như thế được đấy.” Fujima cũng gật đầu đồng tình.

“Chúng ta sẽ giải thích với bọn trẻ thế nào?” Sekitani hỏi Fujima.

“Lúc chúng tôi rời khỏi đây cũng là lúc bọn trẻ bắt đầu học nhỉ? Thầy Tsukumi và anh Sakazaki thì đang ở biệt thự đằng đó, nên có thể qua mặt được khoảng thời gian ấy. Vấn đề là giờ ăn trưa, anh có thể nói là tôi và anh Yunsuke đi xem trước chỗ tổ chức tiệc nướng cho ngày mai không?”

“Anh nói vậy nghĩa là trưa mai sẽ làm tiệc nướng à?” Mặt Sekitani nhăn nhó. “Tôi nào có tâm trạng để làm việc đó.”

“Hãy cố thản nhiên hết mức có thể. Trẻ con rất nhạy cảm. Chỉ cần thấy chúng ta cư xử kỳ quặc, chúng sẽ nhận ra có chuyện gì đó không ổn ngay.”

“Có lẽ là thế. Vậy chúng ta không được cho bọn trẻ thấy điểm nào khác thường đâu đấy.”

Sau đó một lúc, Sakazaki Kimiko đi vào phòng khách. Cô mặc áo nỉ và quần jean.

“Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Tôi ngủ quên mất. Giờ thì ổn rồi, có điều gì mọi người cứ nói với tôi ạ.” Cô nhìn một lượt tất cả mọi người rồi cúi đầu.

“Cô ổn thật không? Đừng cố sức quá.” Fujima ôn tồn.

“Tôi không sao mà. Chỉ không chơi được tennis thôi.”

Nghe vậy, mọi người đều im bặt trong giây lát.

“À, đúng rồi. Nếu cô thấy khỏe hơn rồi thì hôm nay hãy đến biệt thự cho thuê đi.” Sekitani nói.

“Tôi cũng định thế. Đằng nào hôm nay cũng đến phiên của nhà tôi.” Kimiko mỉm cười gật đầu, hất mặt về phía căn bếp. “Xin lỗi, từ hôm nay hãy để tôi giúp đỡ mọi người.”

Chờ cô khuất dạng trong căn bếp, Sekitani mới dám thở phào nhẹ nhõm.

“Suýt thì tôi quên là còn cô ấy ở đây.”

“Nhưng đến biệt thự kia thì không sao rồi. May là cô ấy đã khỏi cảm. Chứ ở đây xong chốc lát lại lượn lờ thì chúng ta khó lòng làm xong việc.” Nói rồi, Fujima nhìn Yunsuke. “Có thể Shota nhà anh sẽ thấy lạ vì Minako không có mặt trong bữa sáng. Anh hãy tìm đại một lý do nào đó nếu thằng bé hỏi.”

“Tôi hiểu rồi.”

Rồi chẳng mấy chốc sau đó, bọn trẻ cùng thầy giáo Tsukumi và Sakazaki đã qua đây. Bữa sáng diễn ra ở phòng khách. Người lớn và trẻ con, cả thảy là mười hai người, nên chỉ dùng bàn ăn trong phòng khách là không đủ, họ phải bê cả cái bàn ở ngoài vườn vào trong nhà. Đồ ăn sáng nhanh gọn với bánh mì, thịt nguội, trứng và nước ép. Bọn trẻ có vẻ trầm tĩnh, có lẽ chúng còn ngái ngủ vì vừa tỉnh giấc. Ngồi bên cạnh Yunsuke, Shota lặng lẽ ăn. Trông cậu bé không có vẻ gì sẽ hỏi về mẹ.

Nhưng Sakazaki đã nhanh chóng nhận ra Minako không có mặt ở đó. “Ơ, Minako đâu rồi nhỉ?”

Bắt đầu từ Fujima, tất cả những người dây dưa đến vụ án đó đồng loạt nhìn Yunsuke.

Anh bày ra nụ cười gượng gạo cho Sakazaki thấy. “Cô ấy bảo đau đầu nên đang nằm nghỉ trong phòng.”

“Hả, thế thì không ổn rồi.” Sakazaki nhìn sang vợ. “Lẽ nào cô ấy bị lây bệnh cảm của em?”

Sakazaki Kimiko chớp mắt lo lắng. Yunsuke xua tay.

“Không có gì nghiêm trọng đâu. Không phải bị cảm. Biết nói thế nào nhỉ, bệnh phụ nữ í…”

“À.” Sakazaki gõ vào đầu mình. “Tôi vô ý quá.”

“Mẹ có sao không ạ?” Shota hỏi.

“Con đừng lo. Nhưng chúng ta nên để mẹ con yên tĩnh nghỉ ngơi trong buổi sáng.”

“Vâng ạ.”

Ăn sáng xong, có vẻ bọn trẻ đã phấn chấn trở lại. Chúng ở trong vườn tận hưởng quãng thời gian tự do ngắn ngủi. Dáng vẻ đứa nào đứa nấy đều lọt vào tầm mắt đang nghiêm túc quan sát của bố mẹ chúng.

Sakazaki Kimiko tách khỏi đó, một mình đến bàn quây, đọc tạp chí. Yunsuke đi về phía cô.

“Chuyện sáng nay cảm ơn cô nhé!”

“À, không có gì đâu.”

“Về chuyện lúc đó, tôi muốn biết cụ thể thêm một chút.”

“Tôi đã nói rồi mà.” Cô cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có ai, rồi dịu giọng. “Tôi nghĩ là chỉ cần anh để ý một chút, đến lúc nào đó sẽ rõ cả thôi.”

“Tôi cũng biết ở một mức độ nào đó.”

Kimiko tròn xoe mắt ngạc nhiên. Yunsuke nhìn vào đôi mắt đó, rồi nói tiếp.

“Hình như Minako có người yêu. Đương nhiên kẻ đó là một người đàn ông khác, không phải tôi.”

Kimiko kinh ngạc như nín thở. Mặt và tai cô đỏ bừng lên.

“Và kẻ đó là…”

Yunsuke nói đến đây, thấy Kimiko nhìn ra sau lưng mình. Yunsuke quay đầu lại, cậu bé Takuya, con trai lớn của Sakazaki đang đứng ở đó.

“Mẹ ơi, mẹ khỏi ốm chưa? Mẹ còn sốt không ạ?”

“Ừ, mẹ khỏe rồi, mẹ xin lỗi nhé, vì đã làm con lo lắng. Con cố gắng học hành nhé. Hôm nay tới lượt mẹ trực, nên lát nữa mẹ sẽ qua đó.”

“Thế ạ?” Nghe rõ niềm hân hoan trong giọng nói của Takuya.

“Đúng rồi, mẹ phải thay đồ đã.” Kimiko dẫn theo Takuya rời phòng khách. Đang mải nhìn theo bóng lưng hai mẹ con họ, Yunsuke nghe thấy giọng Fujima ở đằng sau.

“Anh có việc gì với cô Kimiko vậy?”

“À không, tôi chỉ hỏi xem đêm qua cô ấy có ngủ được không thôi. Nhỡ cô ấy phát hiện ra điều gì thì không tốt cho chúng ta.”

“Ra vậy.” Fujima gật đầu. “Cũng phải để ý đến cô ấy thật. Bởi nếu biết nguồn cơn sự việc, chưa chắc cô ấy sẽ hợp tác với chúng ta.”

Yunsuke nhìn đăm đăm vào gương mặt nghiêng của Fujima lúc anh ta đang nhìn về phía cửa phòng khách. Như thể nhận ra ánh mắt đang nhìn mình, anh ta quay lại nhìn Yunsuke.

“Có chuyện gì à?”

“Không, không có chuyện gì đâu.”

“Anh Namikishi.” Lần này tới phiên Sakazaki hỏi. “Cô gái hôm qua ấy, tên là gì í nhỉ, cô gái cấp dưới của anh Namikishi…”

“Cô Takashina à?”

“À đúng rồi, Takashina. Cô ta về rồi à? Lẽ ra đêm qua cô ta ngủ tại đây chứ nhỉ?”

“À không.” Yunsuke liếc nhìn Fujima.

“Hình như cô ta thuê phòng ở khách sạn.” Fujima nói.

“Vậy à? Hôm qua cô ta không nói với tôi như vậy. Khách sạn mà anh nói là khách sạn Lakeside à?”

“Tôi không nghe cô ấy kể chi tiết đến mức đó.”

“Vậy có khi giờ này cô ta vẫn ở khách sạn đấy nhỉ? Hay để tôi điện thoại, gọi cô ta đến đây nhé!” Sakazaki nói với Yunsuke.

“Cô ấy bảo hôm nay sẽ về Tokyo từ sớm, không biết chừng đã về đến nơi rồi.”

“Thế à…”

“Có việc gì sao?”

“À không, tôi chỉ nghĩ là cô ta đã mất công đến đây rồi thì không cần nóng vội. Không biết cô ta có đến chào hỏi anh trước khi về Tokyo không?”

“Chắc không đâu. Cô ấy còn phải đi làm mà.”

“Ừ nhỉ. Vốn dĩ cô ta không đến đây để chơi.”

Sakazaki đập nhẹ mấy cái vào đằng sau cổ rồi đứng dậy rời khỏi đó. Nhìn bóng lưng anh ta, Fujima lẩm bẩm, “Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp từ đâu xuất hiện, chắc chắn anh ta lại mơ tưởng viển vông rồi. Đúng là người bộp chộp. Chúng ta không thể chia sẻ bí mật với loại người đó.”

Yunsuke im lặng gật đầu.

Giờ học sắp đến, bọn trẻ đã quay lại biệt thự cho thuê. Đợi bọn trẻ cùng thầy Tsukumi và vợ chồng Sakazaki rời khỏi đó rồi, Fujima mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhanh lên nào, cuối cùng thì những người ngoài cuộc đã không còn ở đây.”

“Những người đó sướng thật nhỉ! Họ không biết chuyện gì đang diễn ra, hay chúng ta đang khốn khổ thế nào.” Sekitani Yasuko cười nhếch môi.

Yunsuke đứng trước mặt họ, cúi đầu. Và anh cứ cúi gằm mặt như thế rồi mở miệng.

“Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho mọi người. Cả đêm qua tôi không ngủ, à không, tôi mải suy nghĩ nên không ngủ được. Quả nhiên tôi không thể tha thứ cho bản thân mình, khi khiến mọi người bị liên lụy vì tội lỗi mà Minako gây ra. Thế nên chỉ cần một người trong số những người ở đây muốn báo cảnh sát, tôi sẽ làm theo ý người đó.”

“Anh Namikishi, chúng tôi đã đi đến kết luận rồi nên anh bỏ ý nghĩ đó đi được rồi đấy.” Fujima vừa lắc đầu vừa nói. “Vợ chồng tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.”

“Nhà tôi cũng thế.” Sekitani tiếp lời rồi quay sang vợ, mong nhận được sự đồng tình. “Em nhỉ?” Cô ta cũng gật đầu.

“Tôi cũng xin lỗi vì tôi đã nói những lời như thể ghen tị với mọi người. Tôi không có ý đó đâu. Mong mọi người thứ lỗi. Nhưng mà…” Yunsuke chưa nói hết câu, Fujima đã lấy tay ngăn lại.

“Thôi, đừng nghĩ những chuyện dư thừa nữa. Chuẩn bị xuất phát thôi. Chúng ta cần suy nghĩ về những việc tiếp theo sắp tới.”

Yunsuke khẽ thở dài, rồi gật đầu.

Sakazaki cố nín cơn ngáp. Đằng trước mặt anh, Tsukumi đang viết lên tấm bảng trắng để dạy Toán cho bốn đứa trẻ. Bọn chúng đều nghiêm chỉnh, không đứa nào nói tự do. Ở bên cạnh Tsukumi, Kimiko đang phụ giúp phát sách.

“Vậy chúng ta nghỉ mười phút nhé. Nghỉ xong thì học môn Khoa học tự nhiên.”

Tsukumi vừa dứt lời, bọn trẻ đồng loạt đứng dậy. Sakazaki cũng duỗi người, vươn vai, tiện thể nhìn đồng hồ. Hơn mười giờ rồi.

Anh vẫy tay ra hiệu với vợ mình.

“Xin lỗi em, anh để quên đồ ở biệt thự rồi. Anh sẽ quay về đó để lấy. Em phụ thầy Tsukumi thay anh nhé.”

“Được thôi, nhưng anh để quên gì vậy?”

“Anh quên sách. Sách bìa mềm ấy.”

“Sách bìa mềm ư, anh mang đến đây à?”

“Thì anh đoán ngồi nghe giờ học của thầy ấy sẽ chán lắm nên mới mang đi. Vậy anh đi lấy nhé!”

“Thế anh định đọc sách trong lúc bọn trẻ học à?”

“Cũng được chứ sao. Tại anh đâu có việc gì để làm.” Dứt lời, anh nhanh chân đi về phía sảnh ra vào. Kimiko nói thêm điều gì đó, nhưng anh không ngoái đầu lại nhìn.

Ra khỏi biệt thự cho thuê, anh vội vã chạy ra đường, đến gần chiếc xe đạp leo núi đỗ ở đó. Anh lấy chìa khóa trong túi áo, mở khóa, rồi trèo lên xe.

Sakazaki mải miết đạp một mạch không dừng lại. Gần đến biệt thự của Fujima, anh cũng không định đạp chậm lại. Ngược lại, còn dồn hết sức vào đôi chân đặt trên bàn đạp để đạp nhanh hơn, chớp mắt anh đã đi qua biệt thự của Fujima.

Đi hết khu biệt thự, anh rẽ trái. Cứ thế đạp xe thẳng về phía trước, rồi nhìn thấy tấm biển đề “Khách sạn Lakeside” chình ình ở trước mặt.

Anh để xe đạp ở cuối con đường đằng trước khách sạn rồi bước đi. Xe ô tô lần lượt nối nhau rời khách sạn. Trông thấy một phụ nữ tóc dài đang lái xe, anh liền dừng bước, ráo riết nhìn mặt người phụ nữ đó.

Đó là lúc anh bước qua cánh cổng khách sạn, băng qua bãi đỗ xe, định đi về phía sảnh chính. Thấy gương mặt người đang lái chiếc Cima màu tím than, anh ta hoảng hồn nấp vội vào phía sau chiếc ô tô bên cạnh. Không thể nhầm đi đâu được, người đó nhất định là Namikishi Yunsuke. Còn người ngồi ở ghế bên cạnh ghế lái là Fujima.

Sakazaki chép miệng. Đồng hồ trên tay anh chỉ mười giờ ba mươi lăm phút.

Sau dăm ba phút quanh quẩn ở đó, Sakazaki quay lại, đi về phía cổng khách sạn. Có vẻ hai người trên xe Cima không nhận ra sự hiện diện của anh ở đó.

Đi qua cái cổng, Sakazaki ngoái đầu lại nhìn một lần nữa. Đúng lúc ấy, Namikishi Yunsuke mở cửa, bước ra khỏi xe. Ánh mắt Namikishi chăm chú nhìn về phía sảnh chính của khách sạn. Sakazaki cũng nhìn theo. Và anh ngạc nhiên mở to mắt.

Người bước ra từ sảnh khách sạn, đang đi bộ về phía chiếc xe của Namikishi là Namikishi Minako. Cô ta mặc bộ váy liền thân sát nách màu trắng, còn xách theo túi du lịch.

Đợi Minako đóng cửa sau của xe, Yunsuke liền bật động cơ cho xe chạy. Tiếng thở hổn hển của cô dội vào tai anh.

“Có bỏ quên đồ gì không?” Fujima hỏi.

“Chắc chắn là không.”

“Trong phòng không lưu lại dấu vân tay hay vết tích nào của cô đúng không?”

“Tôi đã cẩn thận hết mức rồi. Sau đó cũng đã bỏ biên lai của khách sạn vào trong cái túi xách tay này.”

“Vậy à. Nhưng mà nên hủy cái biên lai đó thì tốt hơn. Dù sao cô cũng vất vả rồi.”

“Anh không cần động viên sự cố gắng của Minako đâu. Là cô ấy gieo gió gặt bão. Dù cô ấy có tạ lỗi với mọi người bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn không đủ, đúng không Minako?”

Yunsuke dứt lời, cô đáp lại bằng giọng yếu ớt, dường như không thể phản kháng, “Vâng.”

Sau đó, cuộc chuyện trò ngưng lại hồi lâu. Chỉ đến khi Yunsuke dừng xe trước khu biệt thự, Fujima cuối cùng mới lên tiếng.

“Vậy chúng tôi sẽ chạy thẳng đến Tokyo luôn. Mọi người đều tưởng sáng nay cô mệt nên nghỉ ngơi trong phòng. Lỡ bọn trẻ hay vợ chồng Sakazaki có hỏi gì, cô liệu mà trả lời nhé!”

“Tôi hiểu rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

Minako xuống xe, bước đi trên con đường dẫn đến tòa biệt thự. Bộ váy liền thân màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện giữa những hàng cây, chẳng mấy chốc sau đó mất hút.

“Bộ váy đó giống với cái váy Takashina mặc hôm qua nhỉ? Nhìn từ đằng sau, dáng người cũng y chang. Thế là đủ để qua mặt nhân viên khách sạn rồi. May mà hai người đó có phong cách giống nhau.”

Yunsuke không đáp lại lời Fujima nói, anh đạp chân ga. Một chiếc xe đạp leo núi đi về phía họ.

Khi Sakazaki đang đạp xe quay lại khu biệt thự thì thấy chiếc Cima của Namikishi hiện ra trước mặt. Sakazaki phanh xe, chiếc xe kia cũng giảm tốc độ. Cửa kính hạ xuống, Fujima ló mặt ra, miệng tươi cười.

“Anh đang làm gì vậy?”

“À, tôi đi thay đổi không khí một chút.” Sakazaki cũng nở nụ cười để đáp lại. “Còn hai người đi đâu vậy?” Anh nhòm ghế sau xe. Namikishi Minako không ở đó, nhưng lại có hành lý mà lúc nãy cô ta cầm.

“Chúng tôi đi xem địa điểm tổ chức tiệc nướng cho ngày mai. Vì bọn trẻ đã học hành chăm chỉ nên tôi muốn thưởng cho chúng một ngày để xả hơi.”

“Ra vậy.”

“Cô Kimiko đang ở biệt thự kia đúng không? Cô ấy mới ốm dậy, anh Sakazaki hãy dành thời gian ở bên cô ấy nhiều hơn.”

“Vâng, tôi biết điều đó mà. Tôi định quay lại đó luôn đây.”

Thấy Sakazaki để chân lên bàn đạp, Fujima mới gật đầu, đóng cửa kính. Namikishi không nhìn Sakazaki. Anh ta cứ thế lái chiếc Cima đi.

Sakazaki đạp xe, quay lại biệt thự cho thuê. Giờ học của bọn trẻ vẫn tiếp diễn. Kimiko ngồi ở ghế đằng sau ghi chép gì đó. Thấy chồng bước vào, cô ném ánh mắt trách móc về phía đó, nhưng tuyệt nhiên không nói lời nào. Đợi đến khi giờ học kết thúc, vào giờ nghỉ trưa, cô mới xả cơn bực bội ra, “Sao anh về muộn thế?”

“Anh không tìm thấy sách. Có khi để quên ở nhà rồi.”

“Vậy anh làm gì mà lâu thế?”

“Có việc quan trọng hơn anh muốn hỏi em, đêm qua Minako có ở trong biệt thự không?”

“Minako ư? Không ở đó thì ở đâu?”

“Chắc chắn không? Em ngủ ở phòng kế bên phòng nhà Namikishi còn gì. Em có thấy bóng dáng cô ta không?”

“Em uống thuốc nên ngủ thiếp đi, làm sao biết được chuyện ở bên ngoài. Sao anh lại hỏi thế?”

“À, anh thấy có gì lạ lắm.”

“Cái gì lạ cơ?”

Sakazaki nhìn Tsukumi và bọn trẻ. Họ đang say sưa bàn luận gì đó về môn Khoa học tự nhiên.

“Lúc quay lại biệt thự đằng đó, anh trông thấy Minako từ bên ngoài trở về biệt thự. Cô ta không có vẻ gì là bị ốm cả, dáng vẻ thì trông như đã ngủ ở đâu đó bên ngoài.”

“Chả có nhẽ…”

“Thật đấy. Nên anh mới thấy lạ. Hay là tối qua đã có chuyện gì?” Sakazaki nghiêng đầu sang một bên rồi cắn môi.

“Nói chung là em ngủ mê mệt nên không biết gì đâu.” Vừa nói dứt câu đó, Kimiko làm ra vẻ sực nhớ ra chuyện gì. “Nhắc mới nhớ!”

“Chuyện gì vậy?”

“Em cảm tưởng tối qua hơi ồn ào. Hình như có người ra, người vào phòng của nhà Namikishi.”

“Thật sao?”

Nhưng Kimiko không gật đầu. Cô nghiêng gương mặt ngán ngẩm sang một bên.

“Em không rõ nữa. Có thể em nằm mơ. Mà này, sao anh cứ bận tâm chuyện đó mãi thế? Hay anh lại nghĩ mình bị cho ra rìa? Anh vẫn để bụng chuyện không được gọi đến bữa tiệc chứ gì.”

“Em nói gì vậy, bữa tiệc nào?”

“Hờ, chẳng phải anh biết rõ hơn em sao?” Cô đứng dậy, đi về phía Tsukumi và bọn trẻ.