- 5 -
Thực đơn bữa trưa là bánh mì kẹp. Fujima Kazue kẹp những đồ mình nấu vào trong bánh mì, rồi cắt miếng vừa ăn. Minako xếp bánh lên đĩa, xong xuôi bê đĩa đến các bàn. Sekitani Yasuko làm salad và nước ép. Sau đó, Minako lại chuyển những thứ này ra bàn ăn. Lúc chuẩn bị, Sakazaki Kimiko cũng phụ giúp.
“Minako, cô thấy người khỏe hơn chưa?” Kimiko hỏi.
“Tôi ổn rồi. Chỉ mệt một chút thôi.” Minako tươi cười.
“Thế à? Tôi lại cứ lo cô bị lây bệnh cảm từ tôi đấy.”
“Không phải đâu, cô đừng áy náy. Quan trọng hơn, tình hình ở biệt thự đó thế nào? Bọn trẻ có học hành nghiêm chỉnh không?”
“Ừ, mấy đứa đều chú tâm vào việc học.”
“Shota nhà tôi cũng thế à? Nó có tập trung nghe giảng không?”
“Về Shota thì cô không cần phải lo đâu. Có vẻ đứa nhà tôi mới không tập trung nhất.”
Kimiko rót chỗ nước ép làm từ các loại hoa quả vào vài chiếc cốc, xếp lên khay rồi bê đi. Nhìn bóng cô ta khuất hẳn rồi, Minako, Sekitani Yasuko và Fujima Kazue đồng loạt nhìn nhau. Nhưng cả ba người đều không nói lời nào.
Sakazaki lại gần bọn họ. “Anh Fujima và anh Namikishi vẫn chưa về à?”
“Ban nãy anh ấy gọi điện về.” Fujima Kazue nhanh nhảu đáp. “Bảo là lỡ đi xa quá, nên cả hai sẽ ăn trưa ở ngoài rồi mới về. Anh ấy cũng bảo là sẽ không tranh thủ uống bia đâu, nên đừng có lo.”
“Ơ kìa, họ đi đến tận đâu thế nhỉ?”
Thấy Minako xếp salad lên khay, chuẩn bị bê đi, Sakazaki liền đứng ra sau lưng cô.
“Cô khỏe rồi chứ?”
“Vâng, xin lỗi vì đã làm anh lo lắng.”
Nhưng câu trả lời đó chưa đủ để Sakazaki rời đi. Anh ta ghé miệng lại sát tai cô.
“Tối qua có chuyện gì à?”
Minako ậm ừ rồi quay lại nhìn mặt anh ta. “Chuyện gì là sao?”
“Chuyện gì đó kỳ quặc í. Và rồi đám người đó lại đuổi cô ra khỏi đây mà không có lý do gì à?”
“Anh đang nói gì vậy?”
“Mà thôi. Tôi sẽ nói chuyện với cô sau.” Anh ta chỉ nói thế, rồi cuối cùng cũng chịu đi ra chỗ khác.
Đến giờ ăn trưa, bố mẹ cùng con cái tập trung lại với nhau như mọi khi. Minako và Shota ngồi cạnh nhau.
“Mẹ ơi, bố đâu rồi ạ?” Shota hỏi.
“Bố con ra ngoài cùng chú Fujima một chút. Trước buổi tối, bố sẽ quay lại.”
“Thế ạ.” Shota nhai nhồm nhoàm miếng bánh mì kẹp. Ngồi bên cạnh, Minako chăm chú nhìn dáng vẻ của con trai. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cậu con trai nhíu mày tỏ vẻ hoài nghi. “Gì thế ạ?”
“À, không có gì đâu.” Minako tươi cười, uống nước ép. “Này, việc học của con thế nào? Có suôn sẻ không?”
“Con không biết. Mẹ hỏi thầy Tsukumi í.”
“Con này, nếu con không thích thì không cần gượng ép để vào trường trung học tư thục đâu. Dù con có vào trường công lập trong vùng thì mẹ cũng không sao.”
Shota nhìn mẹ với gương mặt sửng sốt. “Sao tự nhiên mẹ lại nói thế?”
“Tại vì… Mẹ không muốn áp đặt con làm những việc mình không thích.”
“Hồi trước mẹ có nói thế bao giờ đâu. Chẳng phải mẹ bảo vào được trường học tốt, vào đại học tốt, cuối cùng sẽ có lợi cho con, nên từ giờ con hãy cố gắng hộ mẹ sao? Mẹ lúc nào cũng bảo rằng nói gì thì nói, đất nước này sẽ không thay đổi định kiến về bằng cấp đâu còn gì.”
“Đúng là mẹ từng nói vậy, nhưng đời người ta không chỉ có mỗi việc học hành con ạ.”
“Đến lúc này mẹ nói thế làm gì nữa ạ?” Shota chau mày, chu môi lên. “Người nói không vào được trường tốt thì chỉ có thiệt thân cũng là mẹ đúng không? Ngay đến những công chức nhà nước làm việc xấu để kiếm chác, cũng phải học Todai mới được ngồi vào vị trí đó. Bởi họ học Todai nên được cảnh sát bảo vệ, không phải đi tù đúng không ạ? Trong thế giới này, kẻ chiến thắng là những người thăng tiến nhỉ. Thế mà giờ này, sao mẹ tự dưng lại nói mấy lời kỳ quặc thế ạ?”
“Shota…”
“Con cảm ơn vì bữa ăn.” Shota chắp tay nói rồi đứng dậy.
Làn đường ô tô của đường cao tốc Chuo khá vắng vẻ. Cả quãng đường không gặp cảnh ùn tắc nào nghiêm trọng nên chiếc Cima đang thuận lợi tiến gần Tokyo.
“Anh vẫn lái được chứ, có cần tôi lái thay không?” Fujima hỏi sau khi đến khu dịch vụ Dangozaka không lâu. Cho đến lúc đó, giữa hai người không có cuộc hội thoại nào đúng nghĩa.
“Tôi ổn. Hay nghỉ một chút để đi vệ sinh nhé!”
“Tôi không cần đâu.”
“Vậy không ghé vào Dangozaka nữa. Tôi muốn đến chỗ kia thật nhanh.”
Fujima có vẻ không phản đối, bởi anh ta không nói gì cả.
“Tôi hỏi một chút được không?” Yunsuke nói.
“Chuyện gì?”
“Tôi vẫn luôn tự hỏi, rằng tại sao mọi người đi xa đến mức này để giúp Minako, dù cho mọi người có thân nhau đi chăng nữa. Nếu chẳng may làm không tốt, có thể còn bị cảnh sát bắt. Vậy thì tại sao? Đặc biệt là anh Fujima, một người luôn điềm tĩnh như anh mà lại quyết định dấn thân vào chuyện như thế này, tôi thấy quả là liều lĩnh.”
“Chắc chắn tôi đã giải thích trước đó rồi mà. Chúng tôi coi Minako như người thân của mình. Chẳng ai lại muốn người thân của mình trở thành tội phạm giết người cả.”
“Chẳng phải chỉ là như người thân thôi sao? Chứ nào phải người thân thật sự. Cứ cho là truyền thông có đánh hơi được mối quan hệ của mọi người đi nữa, cứ giả vờ không biết là được mà. Mặc dù thực tế có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc thi cử của bọn trẻ, nhưng điều đó có đến mức trở thành động cơ để che giấu tội phạm giết người không?” Yunsuke chăm chú nhìn cảnh vật trôi qua bên kia cửa kính xe và bình thản nói.
“Anh Namikishi tính nói gì vậy? Đừng bóng gió nữa, nếu có gì muốn nói, hãy nói thẳng ra. Tôi không muốn phí hoài trí óc lẫn thời gian của mình để đoán ý của anh đâu.”
Trong phút chốc, Yunsuke dồn lực vào cánh tay nắm vô-lăng và nghiến chặt răng. Tốc độ xe tăng vọt lên.
“Phiền anh lái xe cẩn thận.” Fujima nói. “Chưa bàn đến việc gặp tai nạn, chúng ta không thể để bị bắt vì vi phạm tốc độ. Quan trọng hơn, chuyện chúng ta đang chạy xe ở đây, vào thời gian này, không được để lộ cho cảnh sát biết.”
Yunsuke nhấc chân khỏi chân ga. Tốc độ xe đột ngột giảm. Anh lái chiếc xe từ làn đường vượt vào trong làn di chuyển.
Anh điều hòa lại hơi thở, rồi nói, “Vậy tôi sẽ nói thẳng.”
“Mời anh.”
“Kế hoạch lần này được thực hiện theo chỉ thị của anh Fujima. Trông anh cũng có vẻ xông xáo nhất. Thế nên mới dấy lên nghi ngờ của tôi ở chỗ này. Rằng phải chăng anh có lý do đặc biệt nào đó để bao che cho Minako. Nói một cách dễ hiểu hơn thì…”
“Ý anh là giữa tôi và Minako có một mối quan hệ đặc biệt à?”
Yunsuke liền im bặt. Trái ngược với anh, Fujima nở nụ cười xảo trá.
“Tôi thấy anh nói chuyện với Kimiko sau bữa sáng. Lẽ nào cô ta đã nói điều gì đó với anh?”
“Không, chuyện không phải như thế.”
“Mà thôi, sao cũng được. Tôi biết cô ta vốn không thiện cảm với chúng tôi. Thay vào đó, tôi muốn hỏi ngược lại anh. Tại sao anh lại hỏi tôi điều đó? Chẳng phải anh không còn tình cảm với Minako nữa hay sao? Nếu thế thì dù cô ấy có mối quan hệ sâu sắc với ai, cũng không mắc mớ gì đến anh nữa.”
“Chuyện giữa tôi và Minako có như thế nào, cũng không tới lượt người ngoài xen vào. Tôi nói thật đấy. Nhưng nếu Minako có người đàn ông khác, với tư cách là chồng cô ấy, tôi nghĩ mình có quyền được biết.”
“Hóa ra anh nghĩ vậy. Chứ không phải anh biết rồi sẽ tổn thương đâu nhỉ?”
“Rồi vậy thì sao? Người đàn ông đó là anh à?”
“Hình như anh đang quy chụp Minako có tình nhân.”
“Tôi có trong tay chứng cứ.”
“Hả?” Giọng nói của Fujima không thoáng chút dao động. “Chứng cứ gì vậy?”
Yunsuke im lặng giây lát. Tận dụng khoảng thời gian đó, anh chầm chậm vượt qua chiếc xe tải hạng nhẹ đằng trước.
“Là bao cao su,” Yunsuke nói. “Nó được cất trong túi xách của vợ tôi. Bất kể vợ chồng tôi chưa từng dùng biện pháp tránh thai.”
Lần này tới phiên Fujima im lặng. Tiếng rên khẽ của anh ta vang lên bên tai Yunsuke.
“Nếu chỉ có thế thì chưa đủ để làm sáng tỏ sự ngờ vực của anh.”
“Anh tính lật bài ngửa với tôi đấy à?”
“Được thôi. Cùng lật bài ngửa nào!” Fujima vẫn nói bằng giọng nhẹ nhàng không khác lúc trước. “Tôi bị vợ anh, tức là cô Namikishi Minako…” Anh ta tạm ngắt ở đây, buông một tiếng thở dài rồi nói tiếp. “… thu hút. Cũng có thể nói là tôi quan tâm đến cô ấy.”
Yunsuke căng một bên gò má.
“Anh can đảm đấy.”
“Cô ấy xinh đẹp. Lại cực kỳ quyến rũ. Tôi nghĩ cô ấy là người phụ nữ tuyệt vời gấp ngàn vạn lần cái cô Takashina Eriko kia. Từ tận đáy lòng mình, tôi ghen tị với anh vì có thể độc chiếm cô ấy.”
“Anh nói mà không biết ngượng mồm nhỉ?”
“Ở vào tình huống này, tôi có hơi kích động. Nhưng tôi nghĩ sẽ là vô nghĩa nếu lấy bừa một lý do nào đó để qua mặt anh.”
“Vậy để tôi nói cho anh biết giờ trong đầu tôi đang nghĩ gì nhé! Tôi nghĩ rằng đáng lẽ mình nên dừng xe tại Dangozaka.”
“Ra là anh định thả tôi xuống xe à? Hay muốn đấm tôi vài quả? Đàn ông quả là sinh vật lạ lùng nhỉ. Một mặt, anh phản bội vợ mình, nhưng khi thấy vợ bị người đàn ông khác giành mất lại cảm thấy tức tối đúng không?”
“Tôi đã bảo đây là vấn đề riêng của vợ chồng tôi rồi còn gì?”
“Nhưng anh đã muốn chấm dứt mối quan hệ vợ chồng đó, tôi nói sai à?”
”… Anh bắt đầu qua lại với Minako từ khi nào?”
“Từ khi nào nhỉ? Chúng tôi biết nhau ở trung tâm luyện thi. Chính xác là từ sau khi đó.”
“Sau đó, hai người ngay lập tức tiến triển thành quan hệ nam nữ à?”
“Chuyện đó thế nào ư? Anh tùy ý tưởng tượng đi. Nhưng mà tôi chỉ nói điều này thôi. Cái bao cao su mà anh tìm thấy mang một ý nghĩa khác, không như những gì anh nghĩ đâu. Có một lý do mà hiện tại anh không nghĩ đến.”
Yunsuke quay mặt về phía Fujima.
“Anh không nhìn đằng trước sẽ nguy hiểm đấy.” Fujima tức khắc nói.
“Vậy lý do đó là…”
“Việc đó anh nên trực tiếp nghe từ vợ mình thì hơn. Tôi không dám phán đoán bừa. Vả lại, hiện tại chúng ta đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng, nên anh đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Để tôi nhắc cho anh nhớ, chúng ta bây giờ cùng hội cùng thuyền rồi, không rảnh để nói về chuyện quan hệ cá nhân đâu.”
Yunsuke đi vào làn xe vượt, anh lại đạp mạnh chân ga, nhanh chóng áp sát xe đằng trước. Mặc dù xe chạy quá tốc độ, nhưng lần này Fujima không phàn nàn gì.
Tới Takaido, thời gian đi đến chung cư Eriko ở chưa đến mười phút. Chung cư đó là một tòa nhà năm tầng không mới lắm, nhưng được xây khá kiên cố. Yunsuke và Fujima đỗ xe ở bãi xe cách đó không xa, cầm hành lý Minako đưa, đi vào chung cư. Ở đây không có người quản lý nhưng cửa được khóa tự động. Yunsuke dùng chiếc chìa khóa cô ấy đưa từ trước để mở khóa.
Trước khi vào căn hộ của Eriko, anh đi vòng ra đằng sau tủ đựng thư. Mỗi hòm thư ở đây lại được khóa bằng ổ khóa nhỏ.
Fujima lấy ra thứ gì đó. Là đôi găng tay màu trắng. Anh ta cũng đưa một đôi cho Yunsuke.
“Những dấu vân tay của anh có trong căn hộ từ trước thì đành chịu, nhưng hôm nay mà có dấu vân tay mới thì dở đấy. Một khi bị in dấu tay rồi thì sau đó có lau cũng không sạch. Cảnh sát chỉ cần điều tra là truy ra ngay.”
Yunsuke gật đầu, đeo găng vào hai tay.
“Anh có mở được hòm thư của Takashina không?” Fujima hỏi.
“Tôi không chắc. Vì nó lúc nào cũng bị khóa.”
Yunsuke lục túi xách của Eriko. Anh tìm thấy cái móc treo chìa khóa của nhãn hiệu cao cấp. Ở đó treo ba chìa khóa. Cắm chìa nhỏ nhất vào ổ khóa hòm thư của phòng 405 thì vừa khít.
Chỉ có thư quảng cáo, thông báo tiền điện ở bên trong hòm thư. Lấy hết mấy thứ đó ra, anh lại đóng cửa, khóa hòm thư.
“Hình như không có báo nhỉ?”
“Có vẻ cô ấy không đặt báo. Cô ấy bảo chỉ dùng TV và mạng Internet là đủ rồi.”
“Ra vậy.” Fujima gật đầu.
Căn hộ của Eriko ở góc trong cùng của tầng bốn. Trong thang máy, lẫn ở hành lang, họ không gặp ai đi ngang qua.
Căn hộ đó vốn là phòng 2DK. Những vách ngăn trong phòng đã bị tháo ra, nên thực chất nó được sử dụng như phòng 1DK. Đồ nội thất trong phòng mang phong cách hiện đại, nhiều món là hàng cao cấp. Đồ đạc được phối theo tông màu be. Mùi vị cuộc sống không lưu động nhiều nơi đây, bởi trong bếp hầu như không có bát đĩa hay dụng cụ nấu nướng.
“Căn hộ đẹp đấy. Anh Namikishi trả tiền nhà cho cô ta à?”
Yunsuke lắc đầu. “Cô ấy thuê chỗ này từ trước khi quen tôi.”
Anh đặt hành lý của Eriko lên trên cái ghế sofa hai người ngồi.
“Anh lôi đồ trong túi ra, rồi thu dọn chúng giúp tôi được không?” Fujima nói. “Phải cất quần áo và mỹ phẩm đi. Nếu để nguyên mấy đồ đó trong túi du lịch, cảnh sát sẽ tra ra cô ta đã đi đâu.”
“Tôi hiểu rồi.”
Đầu tiên, Yunsuke đổ hết đồ bên trong túi du lịch lên trên mặt bàn. Cái bóp nhỏ lèn chặt mỹ phẩm rơi ra trước. Ngoài ra còn có quần áo để thay, túi đựng đồ lót, đồ vệ sinh cá nhân. Anh ngắm nghía chúng một lúc lâu.
“Có chuyện gì thế?”
“Không, tôi đang nghĩ xem hành lý chỉ có ngần này thôi à?”
“Chỉ đi một đêm thôi nên từng đây là đúng rồi. Hay còn có món đồ nào đáng lẽ phải có mà lại thiếu?”
“Không, ý tôi không phải vậy.”
Yunsuke cất từng món đồ vào vị trí vốn có của nó. Quần áo thì ném vào cái giỏ ở bên cạnh máy giặt, mỹ phẩm để trên bàn trang điểm. Đồ vệ sinh cá nhân thì cất ở cái giá trong nhà tắm.
Xong xuôi, anh quay lại ghế sofa, đúng lúc Fujima đang lục lọi ngăn kéo cái tủ trong phòng khách.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Tôi tìm xem có thứ gì chỉ ra việc cô ta đã đến hồ Himegami không. Dù ở khách sạn, Minako đã dốc sức đóng vai cô ta rồi, nhưng nếu được, tôi muốn sự chú ý của cảnh sát không hướng về phía chúng ta.”
Fujima ngừng tay, quay lại phía Yunsuke. “Mà tôi quên không hỏi, có ai biết mối quan hệ của anh và Takashina không?”
“Chắc chắn là không.”
“Anh chắc chứ? Người ở công ty anh có biết không?”
“Tôi nghĩ là không.”
“Anh nghĩ… à? Nếu đó không phải là suy nghĩ chủ quan của anh thì tốt.” Nói đoạn, Fujima lại tiếp tục công việc đang làm dở.
Yunsuke mở tủ quần áo, cất cái túi du lịch đã trống hết đồ vào bên trong. Quần áo trong tủ treo thành hàng ngay ngắn. Anh đặt cái túi vào khoảng trống bên dưới chỗ quần áo đó. Lúc ấy, một cái túi xách màu đen ở dưới chân đập vào mắt anh. Túi không đóng nắp, nên có thể nhìn thấy đồ bên trong túi.
Anh cho tay vào trong túi, tay quờ vào một xấp ảnh. Tấm ảnh trên cùng chụp đằng sau lưng một người phụ nữ. Đây có vẻ là khu dân cư ở nơi nào đó. Bức ảnh thứ hai, chụp cô ta đang đi vào một căn nhà. Trong bức ảnh này có thể thấy gương mặt nghiêng.
Người phụ nữ đó chính là Minako.
Và bức ảnh thứ ba. Cánh cửa ngôi nhà đó được mở ra, người đàn ông ló mặt ra. Gò má Yunsuke giật giật. Người đàn ông trong ảnh là Fujima.
Yunsuke lén nhìn Fujima. Có vẻ Fujima đã lục xong ngăn kéo tủ ở phòng khách, giờ thì đang chăm chú quan sát phía dưới tủ để điện thoại.
Yunsuke nhanh tay nhét xấp ảnh vào trong túi áo khoác.
Hơn một tiếng đã trôi qua kể từ lúc họ bước chân vào trong căn hộ này.
“Chúng ta chuẩn bị rút thôi!” Fujima nhìn đồng hồ và nói. “Không nên ở lại lâu. Về muộn quá có lẽ Sakazaki sẽ nghi ngờ.”
“Anh nói đúng. Vậy anh có tìm thấy thứ gì chỉ ra cô ấy, à không, Eriko đã đến hồ Himegami không?”
Fujima lắc đầu.
“Tôi tìm kĩ lắm rồi, hình như không có. Mà tôi nghĩ đến đây là đủ rồi. Nào đi thôi.” Fujima nói.
Họ quay lại xe ô tô. Chạy được một lúc, Fujima mới mở miệng.
“Về chuyện ban nãy, có lẽ cần nghĩ xem sẽ che giấu được đến mức nào.”
“Chuyện ban nãy ư?”
“Chuyện có người nào biết mối quan hệ của anh và cô ta không đó.”
“À…”
“Hôm nay thì vẫn ổn, nhưng việc Takashina không xuất hiện ở công ty từ ngày mai, có lẽ sẽ gây ra khá nhiều náo động đấy. Chắc người ta cũng sẽ liên lạc với anh để hỏi thăm thông tin.”
“Có lẽ vậy.”
“Đến lúc đó, anh sẽ trả lời thế nào đây nhỉ?” Fujima ngả ghế ra đằng sau. “Trước mắt, anh cứ giả vờ như không biết gì cả. Ý tôi là đừng nói ra việc cô ta đã đến hồ Himegami. Tôi nhắc lại để anh nhớ, tôi muốn hạn chế tối đa việc cảnh sát hướng sự chú ý về phía chúng ta.”
“Tôi biết mà. Tôi cũng định làm như thế?"
“Nhưng mà, chúng ta sẽ duy trì việc đó được bao lâu? Tôi không đoán được cảnh sát sẽ năng nổ đến đâu với vụ mất tích kiểu này. Giả sử họ sẽ bắt tay vào điều tra gì đó, vậy thì có lẽ sẽ bắt đầu từ mối quan hệ với đàn ông của cô ta.”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
“Giả sử có người lờ mờ nhận ra mối quan hệ của hai người, hoặc giả như xuất hiện món đồ nào đó trong căn hộ của cô ta chỉ ra mối quan hệ với anh… Nếu thế, cảnh sát sẽ tìm đến anh đúng không? Đến lúc đó, anh sẽ làm gì?”
“Thì cứ giả bộ không biết là được. Dù chuyện có bị lộ ra sau đó thì cũng không bị cảnh sát nghi ngờ đâu, vì đã là con người, một khi có quan hệ ngoài luồng, chẳng ai dại gì vạch áo cho người xem lưng để người khác biết.”
“Cách đó có lẽ ổn với anh, nhưng với người khác thì chưa chắc. Ví dụ trong giai đoạn anh vờ như không biết ấy, Minako lại bị tra xét thì sao? Nếu bị cảnh sát hỏi về người phụ nữ tên Takashina Eriko, cứ giữ nguyên quan điểm, khăng khăng bảo không biết gì thì có được không?”
“Nói thế thì có vấn đề gì sao?”
“Giả sử cảnh sát nắm được việc cô ta đã đến hồ Himegami, vậy thì khai như thế lại thành khiên cưỡng. Vì chắc chắn việc anh đến ở khu biệt thự đó đã được họ xác định, nên hiển nhiên Minako sẽ phải gặp Takashina ở đó.”
“Nhưng cũng có khả năng tôi lén lút gặp cô ấy mà Minako không biết, cho nên, dù quan hệ giữa tôi và Eriko bị phơi bày sau đó, cũng chẳng có gì mâu thuẫn nhỉ?”
“Thế thì chúng tôi cũng phải thống nhất nói dối, rằng chúng tôi không gặp người phụ nữ tên Takashina Eriko ở hồ Himegami.”
“Chuyện sẽ thành như thế, nhưng…” Nói đến đây, Yunsuke cắn môi. Anh đập nhẹ vào vô-lăng. “À, không được rồi.”
“Đúng rồi. Vì còn vướng vợ chồng Sakazaki nữa. Trường hợp họ bị cảnh sát hỏi cung, chắc hẳn họ sẽ nói ra sự thật, rằng người phụ nữ tên Takashina Eriko quả thật đã đến đây. Nếu thế, những người đã thống nhất lời khai từ trước sẽ bị nghi ngờ.”
Yunsuke khẽ rên lên.
Lối vào đường cao tốc đã ở trước mặt. Anh cho tay vào túi toan lấy tiền, nhưng Fujima đã xòe ra tờ một nghìn yên trước. Anh nói cảm ơn rồi nhận tiền.
“Nếu thế thì về cơ bản, để mình tôi nói dối thì tốt hơn.”
“Anh cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc đó, một khi cảnh sát đã lờ mờ phát hiện ra mối quan hệ của anh với Takashina Eriko. Nhưng có lẽ họ khó mà nhìn thấu sự tình.” Fujima ấp úng nói, rồi vỗ nhẹ vai Yunsuke. “Mà anh yên tâm. Chúng ta đã có sự phòng bị kĩ lưỡng. Cho dù cảnh sát có nghi ngờ anh đến đâu, họ cũng không thể ngờ chúng ta hợp tác với nhau. Và quan trọng hơn, cái xác đó vẫn chưa bị phát hiện. Chừng nào chưa tìm thấy thi thể, không thể cấu thành vụ án.”
Yunsuke thở dài, rồi lẩm bẩm trong miệng, “Nếu chuyện diễn biến theo hướng đó thì tốt.”