- 6 -
Lúc họ về đến hồ Himegami, mặt trời đã khuất bóng. Đó cũng là khoảng thời gian bữa tối bắt đầu. Trên quãng đường về, chuông điện thoại của Fujima reo một lần duy nhất. Kazue gọi đến. Fujima chỉ nói “Ổn rồi. Mọi chuyện đều suôn sẻ,” rồi cúp máy.
Về đến biệt thự, cánh cửa sảnh mở ra, mùi cà-ri thoang thoảng trong không khí. Bọn trẻ đã dùng bữa xong, chúng đang chơi trò chơi điện tử cùng Tsukumi trong phòng khách. Ở trong bếp, ba người phụ nữ đang rửa dọn bát đĩa. Không thấy bóng dáng vợ chồng Sakazaki và Sekitani đâu.
“Anh về rồi à? Anh ăn tối chưa?” Kazue hỏi chồng.
“Anh ăn tạm ở trạm dừng chân rồi. Mà Sekitani và nhà Sakazaki đâu em nhỉ?”
“Em không rõ, đến ban nãy họ vẫn ở đó mà.”
“Kimiko thì sao?”
“Em nghĩ là cô ấy ở trong phòng. Hình như cô ấy mệt.”
Có tiếng động ở sảnh ra vào. Rồi đến tiếng bước chân, cửa phòng khách mở ra. Sekitani bước vào, hết nhìn Fujima rồi lại nhìn Yunsuke. “À, hai người về rồi. Đầu xuôi đuôi lọt chứ?”
“Ừ, đại khái vậy,” Fujima đáp.
“Vậy à?” Nói rồi, Sekitani cụp mắt nhìn xuống.
“Có chuyện gì sao?”
“Ừ, thực ra có một chuyện làm tôi khó nghĩ.”
“Là chuyện gì vậy?”
“Qua đây rồi nói.” Sekitani rời phòng khách. Yunsuke cùng Fujima đi theo sau. Sekitani đi vào phòng mình.
“Sakazaki sao?” Mặt Fujima nhăn nhó khi nghe câu chuyện Sekitani kể lại. “Anh ta nói là nhìn thấy chúng tôi à?”
“Đúng vậy. Sau bữa tối, anh ta rủ tôi đi dạo và đã nói như thế. Hình như anh ta mê mẩn cô Takashina đó, cho nên sáng nay đã đi tới khách sạn Lakeside để tìm gặp. Ở đó, anh ta bắt gặp hai người, lại còn thấy Minako bước ra từ khách sạn.”
“Gay thật!” Fujima khoanh tay lại. Rồi anh ta chép miệng, gãi trán. “Nhắc mới nhớ, lúc chúng tôi rời khỏi đây cũng gặp anh ta. Có lẽ lúc đó anh ta vừa quay về từ khách sạn.”
“Thế anh Sekitani đã nói gì với anh ta vậy?” Yunsuke hỏi.
“Hình như anh ta nghĩ tối qua đã xảy ra chuyện gì đó đây. À không, dĩ nhiên anh ta không biết sự thực rồi. Ngược lại còn nghĩ đó là một chuyện vui vẻ nào đó và chỉ có mình bị ra rìa.”
“Ngu ngốc! Sao lúc nào anh ta cũng thế nhỉ?” Giọng Fujima bực bội.
“Tôi đã nói dối là không có chuyện gì đâu, và tôi chẳng biết gì hết, nhưng có vẻ chưa thuyết phục được anh ta. Làm sao bây giờ? Cứ đà này tôi nghĩ anh ta sẽ đi tìm Minako để hỏi cho ra nhẽ đấy.” Sekitani nhìn Fujima rồi nhìn Yunsuke.
Trên mặt Fujima vẫn hiện lên vẻ sầu não. Một con bướm nhỏ từ đâu đó lọt vào trong phòng, nó bay vật vờ xung quanh cái đèn huỳnh quang, thi thoảng lại đâm thẳng vào đèn.
“Để tôi nói với anh ta,” Yunsuke nói.
Hai người còn lại nhìn anh.
“Tại vì hết cách rồi mà. Chứ chờ đến lúc cảnh sát tìm đến Sakazaki, mà anh ta nói điều này ra, mọi công sức của chúng ta đổ sông đổ biển hết.”
“Đúng vậy. Đúng là chỉ còn cách đó.” Fujima không phủ nhận. “Anh ta không phải kiểu người biết giữ mồm miệng, nên tôi khá bất an. Vả lại tôi cũng không biết anh ta có chịu hợp tác với chúng ta không.”
“Giờ tôi sẽ nói luôn. Sakazaki đang ở đâu nhỉ?”
“Khoan đã. Anh Namikishi không nói trực tiếp thì tốt hơn. Tôi sẽ giải thích với anh ta.” Fujima nói.
“Không được, mọi nguồn cơn đều từ hành động thiếu suy nghĩ của vợ tôi mà ra, nên tôi sẽ nói. Tôi nghĩ mình nên làm như vậy.”
“Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng những lúc như thế này, có người thứ ba tham gia sẽ tốt hơn. Nếu nói ra sự tình khiến chúng tôi hợp tác với anh, biết đâu anh ta sẽ hiểu thấu.”
“Làm thế tốt hơn đấy, anh Namikishi.” Sekitani cũng đồng tình. “Hãy giao cho anh Fujima đi.”
Yunsuke thở dài một hơi, nhìn mặt hai người đó rồi gật đầu.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng đổi lại, hãy để tôi có mặt ở đó. Tôi nghĩ đó là nghĩa vụ tối thiểu của mình.”
“Không, việc đó thì…”
“Xin anh đấy.” Yunsuke cúi đầu.
Ngập ngừng mất vài giây, Fujima nói, “Tôi hiểu rồi. Lời anh Namikishi nói cũng có lý. Vậy anh Sekitani, nhờ anh gọi Sakazaki giúp. Nói luôn ở đây nhỉ. Nếu anh Sekitani thấy phiền thì chúng ta sẽ đổi chỗ.”
“Không cần đâu. Ở đây cũng được. Vậy tôi sẽ đi gọi anh ta.”
Sekitani đi rồi, Fujima châm lửa điếu thuốc lá.
“Nào, biết mở lời thế nào đây?”
“Chắc Sakazaki sẽ sửng sốt lắm.”
“Có lẽ vậy.” Fujima phả ra làn khói thuốc, rồi chăm chú nhìn làn khói ấy bồng bềnh trôi trong không trung.
Sekitani dẫn Sakazaki vào trong phòng. Sakazaki đang cười toe toét. Mặt anh ta hướng về phía Fujima và Yunsuke.
“Mọi người tụ tập đông đủ ghê.”
“Xin lỗi vì làm phiền lúc anh mệt.” Fujima xin lỗi.
Sakazaki ngồi đối diện Fujima và Yunsuke.
“Chuyện anh định nói là gì vậy? Tôi cũng đại khái nhìn ra rồi.”
“Thế ư, anh nhìn ra điều gì?”
“Tối qua có một việc đã xảy ra ở đây. Tôi đoán là bữa tiệc ấy. Nhưng Minako không chấp nhận điều đó, nên chỉ mình cô ấy bỏ ra ngoài ngủ. May thay, Takashina Eriko đang ở khách sạn, nên Minako cũng đến khách sạn đó. Tôi nói đúng không?”
Lắng nghe những lời tuôn ra từ miệng anh ta, Yunsuke chớp mắt liên hồi. Anh lần lượt nhìn Sekitani và Fujima.
“Không phải đâu, anh Sakazaki. Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì hết. Bữa tiệc là sao?” Fujima cười trừ. Nhưng nét mặt anh ta đanh lại.
“Không cần lấp liếm đâu. Anh Namikishi cũng biết phải không?”
“Anh Sakazaki, hình như anh đang hiểu lầm điều gì thì phải. Chuyện chúng tôi định nói không phải như vậy. Chuyện hoàn toàn khác.”
“Chuyện khác ư?”
“Đúng vậy, chuyện nghiêm trọng hơn rất nhiều. Nên gọi đó là chuyện lớn.” Fujima liếm môi rồi tiếp tục. “Thực ra, tối qua một vụ án đã xảy ra ở đây. Một người đã lỡ tay hại chết một người.”
Mặt Sakazaki nghệt ra trong phút chốc. Ngay khi anh ta định nói gì đó, Fujima đã cướp lời.
“Người chết là Takashina Eriko. Hại chết người là Minako.”
Trước Sakazaki dường như chưa thể chấp nhận được tình hình, Fujima bình thản kể lại sự việc tối qua. Sakazaki chắc vì không nghĩ ra lời nào để nói, nên chỉ im lặng lắng nghe. Yunsuke nhìn thấy mồ hôi lăn dài trên thái dương anh ta.
Kể đến đoạn đã xử lý xong cái xác, Fujima tạm ngừng lời, hít thở sâu, rồi tiếp tục.
“Vì lý do đó, chúng tôi đang dùng tất cả những gì mình có để xử lý trót lọt việc này. Nên anh Sakazaki, rất mong anh có thể hợp tác với chúng tôi.”
Fujima cúi đầu. Ở bên cạnh, Yunsuke cũng làm theo.
“Anh đang bảo tôi trở thành đồng phạm đấy à?” Sakazaki cuối cùng cũng chịu mở miệng. Giọng anh ta như gào lên.
“Cầu xin anh đấy.” Yunsuke nài nỉ.
Sự im lặng kéo dài đằng đẵng. Yunsuke cúi đầu, nên không biết trên mặt Sakazaki đang hiện lên thứ cảm xúc gì.
“Tôi xin phép từ chối.” Sakazaki nói nhỏ.
Nghe vậy, Yunsuke liền ngẩng mặt lên.
Mặt Sakazaki đỏ phừng phừng.
“Tại sao chúng tôi phải giúp anh làm việc đó chứ? Đó chẳng phải là tội nghiêm trọng sao? Không phải chuyện đùa đâu. Tôi sẽ không đời nào tiếp tay cho việc làm đó.”
“Anh Sakazaki, nhưng việc này…”
Bỏ ngoài tai lời khẩn cầu của Yunsuke, Sakazaki đứng dậy.
“Tôi sẽ về. Sẽ rời chỗ này ngay lập tức. Tôi cũng sẽ dẫn Kimiko và con trai tôi về cùng. Tôi không nói chơi đâu. Thật không thể tin được việc mấy người đã làm.” Nói rồi, anh ta lao như bay khỏi phòng.