← Quay lại trang sách

PHẦN III - 1 -

Yunsuke vội lao ra khỏi phòng để đuổi theo Sakazaki. Fujima và Sekitani cũng đuổi theo sau họ.

Đến trước phòng Sakazaki, họ nghe thấy tiếng nạt nộ của anh ta ở bên trong.

“Tóm lại chúng ta sẽ thu dọn hành lý thật nhanh. Rồi rời khỏi nơi này ngay lập tức.”

“Chờ đã. Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?” Kimiko cũng thét lên như thể đang rối bời.

“Chẳng đâu vào đâu cả. Một việc kinh khủng đã xảy ra. Thế mà em lại không biết gì hết.”

“Thế nên em đang hỏi anh đó là chuyện gì?”

Yunsuke không gõ cửa mà xộc thẳng vào trong phòng. Kimiko đang ngồi trên giường, hoảng hốt nhìn anh. Sakazaki thì đang mở cái túi to ở trên sàn.

“Gì vậy, sao anh tự tiện mở cửa thế, thật bất lịch sự.” Sakazaki nói bằng giọng điệu hằn học.

Thấy Yunsuke chỉ im lặng nhìn anh ta mà không làm gì, Fujima từ đằng sau bước vào.

“Anh Sakazaki, bình tĩnh đã. Tóm lại, hãy nghe chúng tôi nói một lần nữa.”

“Tôi không muốn nghe.” Sakazaki gắt gỏng. “Kimiko, em nghĩ tối qua đã xảy ra chuyện gì? Là giết người đấy. Ở phòng bên cạnh có người đã bị giết. Người phụ nữ trẻ đó, cô gái tên Takashina đã bị giết. Là Minako đã giết cô ta.”

Kimiko trợn trừng mắt, nét mặt sợ sệt nhìn Yunsuke.

“Họ lại còn vứt cái xác để việc đó không bị lộ ra với cảnh sát. Vứt ở cái hồ đó. Hồ Himegami. Họ nói những người khác cũng giúp đỡ, chỉ có thể nói là họ điên rồi. Mấy người mất trí hết rồi.”

“Bởi vì sự việc có nhiều uẩn khúc, anh hãy nghe chúng tôi nói đã.”

Sekitani cố lựa lời để xoa dịu cơn thịnh nộ của Sakazaki, song có vẻ vô ích. Anh ta xua tay, rồi lắc đầu.

“Uẩn khúc gì chứ? Tôi biết các anh thân thiết với nhau. Nhưng tôi không có nghĩa vụ phải đi theo các anh. Anh Sekitani, anh thừa biết còn gì. Đó là giết người đấy. Là phạm tội nghiêm trọng nhỉ. Để xảy ra chuyện như thế, đương nhiên phải báo cảnh sát.” Anh ta hướng ánh nhìn giận dữ về phía Yunsuke. “Lỗi phần nhiều ở anh. Anh thích ngoại tình thì mặc xác anh, nhưng đừng mang rắc rối đến tận đây. Chuyện này chẳng liên quan gì tới chúng tôi. Hà cớ gì mà kéo chúng tôi vào xích mích giữa vợ và cô nhân tình của anh chứ?”

Đáp lại, Yunsuke chỉ có thể lí nhí nói xin lỗi và cúi đầu.

Những người phụ nữ có vẻ đã nghe thấy tiếng tranh cãi, nên đồng loạt kéo đến. Nhìn thấy Minako, Sakazaki xếch mắt lên.

“Minako à, cô nên đi đầu thú. Cô mà không làm thế thì mới lạ đấy. Cô phải làm việc đó đi.”

Minako không nói gì, chỉ hướng vẻ mặt bối rối về phía Fujima để cầu cứu.

“Bọn trẻ đâu rồi?” Fujima hỏi Kazue.

“Chúng mới quay về biệt thự cho thuê.”

“Vậy à? Anh Sakazaki, cầu xin anh, hãy nghe chúng tôi nói một lần nữa thôi.” Fujima năn nỉ.

“Anh bảo tôi nghe chuyện gì? Này Kimiko, em làm gì mà lề mề thế? Sửa soạn nhanh lên để còn rời khỏi đây. Sau đó, gọi điện sang biệt thự kia, xin cho Takuya về.” Sakazaki lấy quần áo trong tủ, ném mạnh vào trong túi.

“Cũng hết cách rồi. Trước mắt, chúng ta xuống dưới đã.” Fujima nói với Yunsuke.

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì nữa, cứ nghe lời tôi đi!”

Fujima đẩy lưng Yunsuke ra khỏi phòng của vợ chồng Sakazaki. Trong phòng vẫn còn vẳng lên tiếng la hét của anh ta.

Trừ vợ chồng Sakazaki, tất cả mọi người đã tập trung ở phòng khách. Người mở lời đầu tiên là Sekitani.

“Quả nhiên không thuyết phục được anh ta với cách giải thích đó.”

“Nhưng nếu không giải thích thì…” Fujima nói. “Hoặc nếu không cầu xin anh ta bao che cho Minako thì…”

“À ừ, thì đúng là như vậy.” Sekitani gãi đầu.

Yunsuke thừ người ra, tay anh ấn vào đuôi mắt, anh nhìn sang vợ, cô cũng đang thẫn thờ đứng đó.

“Nhưng mà lời anh ta nói đúng mà. Vốn dĩ nên báo cảnh sát. Và rồi…”

“Ý anh là Minako nên tự thú?” Sekitani Yasuko hỏi.

“Đó là điều đương nhiên phải làm còn gì.”

“Anh Namikishi, đến nước này rồi thì không thể quay đầu lại đâu.” Fujima nói như thể lên lớp anh.

“Tôi thì không rành lắm về luật pháp,” Yunsuke nói. “Có lẽ mọi người sẽ bị truy tố về tội phi tang thi thể. Nhưng nếu báo cảnh sát và biện minh rằng những việc mọi người làm tối hôm qua là trong trạng thái tinh thần hoảng loạn, có khi không bị cấu thành tội nghiêm trọng.”

“Tội của anh và chúng tôi thì đúng là như thế.” Sekitani Yasuko lừ mắt. “Nhưng Minako sẽ thế nào? Đó là tội giết người đấy. Anh thấy thế cũng được hay sao? Trong khi vốn dĩ người sai là anh.”

“Yasuko!”

Mặc cho chồng quát nạt, cô vợ vẫn không chịu im lặng.

“Không, anh cứ để em nói. Anh Namikishi, trong lòng anh nghĩ rằng Minako bị bắt cũng được. Và không chỉ có thế, anh còn nghĩ cô ấy bị tử hình cũng không sao. Bởi chắc chắn anh oán hận cô ấy vì đã giết cô người yêu trẻ trung của mình.”

“Em vừa phải thôi!” Sekitani ấn tay vào vai vợ. Đến đây, cuối cùng, cô ta đã ngậm miệng, nhưng cái lừ mắt với Yunsuke thì vẫn giữ nguyên.

Yunsuke cho tay vào túi quần, tựa người vào tường. Minako cúi đầu đứng chết lặng. Không một ai nói lời nào.

Tiếng bước chân huỳnh huỵch bước xuống cầu thang. “Nhanh cái chân lên đi!” Sakazaki quát tháo.

Sekitani đi ra khỏi phòng khách. Yunsuke định nối bước theo sau, nhưng Fujima đã tóm tay anh lại.

“Anh và Minako hãy về phòng mình! Cứ để chúng tôi nói chuyện thì tốt hơn.”

“Nhưng mà…”

“Nhìn thấy mặt hai người chỉ làm anh ta kích động thêm. Không sao đâu, nếu từ tốn giải thích, chắc anh ta sẽ hiểu cho thôi.”

Fujima cũng gật đầu ra hiệu với Minako, rồi đi khỏi phòng khách. Sekitani Yasuko và Fujima Kazue cũng rời bước. Yunsuke lắc đầu, đến chỗ cái bàn, lấy bao thuốc.

Anh nghe thấy giọng Sakazaki nói gì đó. Một lát sau, hình như anh ta đã dẫn vợ đến sảnh ra vào. Có tiếng nhóm Fujima đuổi theo họ.

“Chúng ta về phòng mình thì tốt hơn.” Minako nói.

“Ở đây cũng được chứ sao.”

“Nhưng có thể anh Fujima sẽ dẫn anh Sakazaki quay lại đây để nói chuyện.”

Yunsuke chu môi, dụi điếu thuốc vừa châm lửa vào gạt tàn.

“Anh nghĩ là vô ích thôi.” Nói rồi, anh đứng dậy.

Về đến phòng rồi, hai người không nói với nhau lời nào. Minako ngồi xuống giường, lặng lẽ nhìn sàn nhà. Yunsuke đứng bên cửa sổ, mắt nhìn về khu rừng bị màn đêm bao phủ.

Có tiếng động ở hành lang, Minako rời phòng rồi nhanh chóng quay lại.

“Hình như vợ chồng Sakazaki quay lại rồi.”

“Chỉ quay lại thôi đúng không?” Yunsuke nói. “Còn việc thuyết phục họ là không thể.”

Minako không nói năng gì, lại ngồi xuống giường. Yunsuke cũng ngồi xuống chiếc giường còn lại, mặt quay về phía cô. Sau đó, anh luồn tay trái qua vai phải, xuống đến lưng, rồi ấn vào cả vùng khớp tay phải. Mặt anh nhăn nhó.

“Anh vẫn đau chỗ đó à?”

“Giờ không làm việc mà vẫn đau. Chắc tại anh căng thẳng.” Anh vẫn tiếp tục ấn vào lưng.

“Có cần em xoa giúp không?”

“Không cần đâu.” Anh ngừng tay. “Người đàn ông đó là Fujima à?”

Cô ngạc nhiên ngẩng mặt lên.

“Người đàn ông của em í. Là người đó còn gì.”

Minako nghiêng đầu tỏ vẻ hoài nghi.

“Anh nói chuyện gì vậy?”

“Em đừng vờ vịt nữa. Anh biết hết mọi người ở đây. Em tưởng anh không nhận ra em đang qua lại với người đàn ông khác à?”

“Anh đang nói cái gì thế hả? Làm gì có chuyện đó.”

“Lúc nãy Fujima đã thú nhận rồi. Anh ta nói bị em thu hút. Và cảm thấy em là người phụ nữ quyến rũ.”

Minako nghiêng đầu, hai tay cô dang ra.

“Chuyện gì vậy? Em chẳng hiểu gì hết. Anh Fujima đã nói thế nào?”

“Lúc trước, anh từng mở túi của em ra. Không phải anh định tìm hiểu gì trong đó, mà chỉ tìm tiền lẻ thôi. Nhưng anh đã tìm thấy một thứ. Là bao cao su đấy. Nhìn thấy thứ đó, em có biết trí tưởng tượng của anh phát huy thế nào không?”

Minako hé môi. Có vẻ cô đang hít không khí vào trong cơ thể.

“Thế nào, em muốn thanh minh điều gì không? Thế thì để anh hỏi nhé. Nếu như em có thể giải thích một cách hợp lý.” Yunsuke giơ tay ra hiệu xin mời.

Cô buông tiếng thở dài dường như trút hết chỗ khí mình vừa hít vào ban nãy. Đôi vai buông thõng như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn.

“Ra vậy… Anh đã thấy thứ đó à?”

“Em không có gì để biện minh sao?”

“Biện minh à?” Minako nhìn thẳng mặt chồng. “Em nghĩ là thứ đó chẳng nói lên điều gì cả.”

“Em nói vậy là sao?”

“Sự thật là em đã chuẩn bị tinh thần để phản bội anh. Nhưng việc đó khác với ngoại tình. Đối phương cũng không phải anh Fujima.”

“Nếu không phải ngoại tình thì em nghiêm túc sao? Fujima cũng thừa nhận rồi, rằng anh ta ghen tị với anh vì độc chiếm được em.”

“Không phải anh Fujima đâu. Em cũng không có mối quan hệ như anh nói với người đó.”

“Nhưng anh lại nghe từ chính miệng anh ta nói như thế đấy.”

“Vậy anh thử hỏi anh ấy lần nữa đi. Hỏi anh ấy rằng có quan hệ xác thịt với em không?”

“Nếu không phải anh ta thì là ai? Hẳn em muốn ngủ với ai đó nên mới cầm theo bao cao su chứ?”

Minako làm khuôn mặt khó hiểu với câu hỏi của Yunsuke.

“Đàn ông đúng là kỳ quặc nhỉ. Trong khi bản thân ngang nhiên ngoại tình, lại nổi giận khi vợ mình có ý định đó.”

“Không phải nổi giận. Anh đang hỏi em.”

“Thì em trả lời rồi còn gì nữa. Em không ngoại tình. Vậy thì làm sao nói ra tên của người đàn ông đó?”

“Ban nãy em vừa nói dứt lời, rằng em có ý định phản bội anh. Anh đang hỏi em định thực hiện điều đó với ai, ở đâu?”

“Điều đó…” Cô lắc đầu một lần duy nhất. “Em không biết.”

“Không biết ư? Nghĩa là với bất cứ ai cũng được à? Em đang cạnh khóe anh đó hả?”

“Cạnh khóe anh ư? Em không dám.” Minako vẫn giữ nguyên ánh mắt sắc lạnh, cô nhếch lên nụ cười ở khóe môi. “Việc đó chẳng có nghĩa gì. Đến giờ này, em cạnh khóe anh làm gì cơ chứ. Anh tưởng em không biết gì về những việc anh làm sao? Người qua lại với anh không chỉ có Takashina Eriko. Anh chắc chắn đã ngoại tình suốt thời gian qua. Nhưng em biết phận mình nên đã nhẫn nhịn. Vì anh chịu lấy em, người phụ nữ đã có con riêng, nên em nghĩ rằng mình phải nhịn. Quan trọng hơn tất cả, vì Shota, em không muốn xáo trộn sự bình yên trong gia đình mình.”

“Lời em nói chẳng phải đang mâu thuẫn hay sao? Phản bội chồng mình mà bảo là không làm xáo trộn sự bình yên trong gia đình à?”

“Bởi vậy…” Yunsuke biết cô đang nuốt nước bọt khi nhìn sự chuyển động ở cổ của cô. Cô nói tiếp, “Em đã chuẩn bị tinh thần sẽ chia tay anh vào lúc đó.”

“Em chuẩn bị chu đáo đấy.”

“Chẳng phải anh muốn chia tay em sao? Em biết điều đó mà. Và Shota đã nhận ra quan hệ của chúng ta đang trên bờ vực thẳm. Con phát hiện ra, rồi phiền não. Để đến bước đường đó, thà em và con quay lại cuộc sống hai mẹ con như ban đầu còn hơn.”

“Vậy tại sao em giết Eriko?”

Cảm xúc vụt tắt trên gương mặt Minako. Cô nhìn anh, gương mặt ráo hoảnh như đang đeo mặt nạ. Cô từ từ nhắm mắt, rồi mở ra.

“Ừ nhỉ. Nếu lúc cô ta bảo em hãy chia tay với anh, em nói: ‘Vâng, tôi hiểu rồi.’ Và dâng anh cho cô ta thì mọi chuyện đã khác.”

Khi Yunsuke đứng dậy, tiếng gõ cửa vọng đến. Anh mở cửa ra, trước khi đáp lại lời vợ. Sekitani Yasuko thò mặt vào.

“Anh Fujima nhắn hai người xuống dưới. Có mấy chuyện muốn bàn với hai người.”

“Đằng nào Sakazaki cũng đi rồi đúng không? Mọi chuyện đã kết thúc.”

“Không phải vậy đâu.” Yasuko nhìn Minako, rồi lại nhìn Yunsuke.

“Vợ chồng anh Sakazaki cũng đang ở dưới.”

“Họ vẫn ở đó à?”

“Vâng, nhưng trước mắt, hai người cứ đến phòng khách đi đã.” Sekitani Yasuko nói, rồi bước xuống cầu thang trước.

Yunsuke khẽ chép miệng.

“Chắc sẽ bảo chúng ta cúi đầu cầu xin chứ gì? Thật lòng anh chỉ thấy chúng ta đang làm mấy chuyện ngớ ngẩn. Mà cũng hết cách rồi, chúng ta xuống đó thôi.”

Minako lặng thinh đi sau anh.

Trong phòng khách, vợ chồng Sakazaki đang ngồi cạnh nhau ở chỗ chiếc bàn. Fujima, cùng vợ chồng Sekitani ngồi như vây quanh họ. Vợ chồng Yunsuke đứng dựa lưng vào cửa.

Sakazaki ở đó trầm tĩnh, yên ắng, trái ngược hoàn toàn với ban nãy. Anh ta ngẩng mặt, liếc nhìn Yunsuke giây lát, rồi lại nhanh chóng cúi mặt xuống nhìn cái bàn.

“Chúng tôi vừa mới giải thích cho vợ chồng anh Sakazaki xong.” Fujima mở lời.

“Giải thích là sao?”

“Tức là nói về quá trình chúng tôi đi đến quyết định bảo vệ Minako. Và kết quả là…” Fujima nhìn vợ chồng Sakazaki. “Vợ chồng anh Sakazaki quyết định sẽ hợp tác với chúng ta.”

Yunsuke bước lên một bước, lần lượt nhìn mặt vợ chồng Sakazaki.

“Anh nói thật sao?”

“Ban nãy họ đã hứa như vậy.”

Yunsuke chưa kịp mở miệng, Sakazaki đã ngẩng mặt lên.

“Xin lỗi vì lúc này đã làm loạn lên. Tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình… Lại còn nói những lời không phải, do bị kích động nên tôi mới lỡ lời. Mong anh bỏ qua cho.” Sakazaki cúi đầu. Ở bên cạnh, mặt Kimiko vẫn tiu nghỉu.

“Không, anh đừng bận tâm chuyện đó. Quan trọng hơn, anh thật sự đồng tình chứ? Lúc đầu, anh bảo đây là phạm tội nghiêm trọng mà.”

“Khi nghe anh Fujima giải thích, tôi mới nhận ra. Việc bảo vệ Minako cũng là vì bản thân chúng tôi. Vả lại, chúng tôi cũng không muốn giương mắt lên nhìn Minako bị cảnh sát bắt.” Nói xong, anh ta quay sang nhìn Minako với vẻ mặt hối lỗi.

“Minako, tôi sai rồi. Tôi không có ý xấu đâu. Mong cô không để bụng.”

“Để bụng gì chứ…” Giọng Minako ngắt quãng.

“Vậy thì việc hợp tác của chúng ta có thể nói là hoàn chỉnh rồi.” Fujima đúc kết. “Chỉ còn thầy Tsukumi thôi, nhưng thầy ấy luôn ở cùng bọn trẻ, nên chắc chắn không biết gì. Nếu tám người chúng ta thống nhất lời khai với nhau từ trước, vậy thì trước mắt, sẽ có thể loại bỏ sự nghi vấn của cảnh sát.”

“Đúng rồi, cứ nghĩ là không có gì xảy ra đi!” Sekitani nói thêm. “Dù không giấu được việc Takashina Eriko từng đến đây, nhưng với những chuyện xảy ra sau đó, cứ giả vờ không biết là được. Thanh tra chắc không thể ngờ chúng ta thông đồng với nhau đâu.”

“Tốt quá rồi, Minako.” Sekitani Yasuko đi về phía Minako. Minako vẫn im lặng, quay về phía mọi người, cúi hẳn đầu xuống.