- 2 -
Chúng ta cần bàn bạc kĩ những chuyện từ nay trở đi.” Fujima nói. “Do tính chất nghiêm trọng của sự việc, chúng ta tuyệt đối không được có những hành động bất cẩn hay vô ý. Phải hết sức cẩn thận.”
“Tối nay không ai sang biệt thự cho thuê cũng được à?” Yunsuke hỏi.
“Tôi đã gọi điện cho thầy Tsukumi, nói là Minako thấy không khỏe nên tối nay sẽ ngủ tại đây. Bởi tối nay tới phiên vợ chồng anh Namikishi trực bên đó.”
“Vậy để một mình tôi qua đó cũng được.”
“Không cần đâu, thầy ấy đồng ý rồi. Vả lại, anh ở bên cạnh Minako thì tốt hơn.”
Vợ chồng Sekitani và Fujima Kazue cũng gật đầu đồng tình.
“Trước khi bàn chuyện thì sao nhỉ? Làm vài ly bia chứ?” Sekitani làm điệu bộ cầm cái cốc đưa lên miệng. “Thú thực là tôi oải lắm rồi, nên muốn thay đổi tâm trạng một chút.”
“Phải rồi, từ tối qua đến giờ cứ căng như dây đàn ấy.” Fujima Kazue toan đi vào bếp thì bị chồng ngăn lại.
“Chờ đã. Anh Sekitani, tôi hiểu cảm giác của anh. Nhưng hãy nhẫn nại thêm một chút. Những lời tôi sắp nói ra sau đây từng người phải khắc sâu trong đầu. Bởi chỉ cần lơ là một chút thôi, sẽ xảy ra chuyện không hay.”
Sekitani nhăn nhó gật đầu.
“Thôi được, vậy tôi sẽ để dành niềm vui đó sau vậy.”
“Đầu tiên, tôi sẽ trình bày suy đoán của mình. Suy đoán này đã được tôi và anh Namikishi bàn với nhau trên đường đến nhà Takashina Eriko.” Fujima liếc sang Yunsuke rồi tiếp tục. “Dù chúng ta không biết cảnh sát sẽ vào cuộc đến đâu đối với sự mất tích của cô ta, nhưng hãy nghĩ rằng việc điều tra đó nhất định sẽ được tiến hành. Giả sử trong gia đình hay họ hàng của Takashina có một nhân vật nào đó có tiếng nói với giới cảnh sát, thì động thái của cảnh sát trong vụ này sẽ khác biệt đáng kể so với những vụ mất tích thông thường.”
“Tôi chưa nghe cô ấy kể mình có người thân nào như thế.” Yunsuke lẩm bẩm.
“Nhưng giả định cũng không thừa đâu. Vậy tiếp theo cảnh sát sẽ làm gì? Trước tiên, họ sẽ tìm đến tất cả những người liên quan đến cô ta. Và một trong số đó là anh Namikishi. Bước đầu, anh Namikishi đã đồng ý che giấu mối quan hệ đặc biệt của mình với Takashina.”
Fujima nhắc lại câu chuyện hai người họ đã nói ở trong xe ô tô trước mặt mọi người.
“Nghĩa là đến một lúc nào đó, anh Namikishi sẽ phải thú nhận mối quan hệ với Takashina, và thừa nhận việc cô ta đã đến hồ Himegami. Và trường hợp chúng ta bị cảnh sát hỏi cung gì đó, cũng phải khai ra việc chúng ta đã gặp người phụ nữ tên Takashina Eriko tại đây, lẫn quá trình mời cô ta ở lại ăn tối.”
Sekitani lặp lại nội dung. “Và giữ nguyên quan điểm: không biết gì về những việc xảy ra sau đó.”
“Đúng vậy. Ai có ý kiến gì khác không?”
Không ai nói gì, vài người lắc đầu.
“Nói đi cũng phải nói lại, nếu việc cô ta đến đây không lộ ra với cảnh sát là lý tưởng nhất.” Fujima nhận xét.
“Xin hỏi…” Sakazaki Kimiko rụt rè giơ tay. “Vậy chúng ta cứ giữ im lặng cho đến khi bị cảnh sát hỏi đến đúng không? Và không cần làm điều gì hết à?”
“Cô muốn nói gì?”
“Ví dụ nhé, giả sử bản tin trên TV đưa tin về Takashina. Nói rằng cô gái này bị mất tích, nếu ai biết thông tin gì hãy liên lạc với đồn cảnh sát gần nhất. Trong trường hợp đó, nếu chúng ta không làm gì thì chẳng phải là không tự nhiên sao?”
“Ra vậy, nếu sau đó họ biết cô ta đến đây, thì chúng ta sẽ bị nghi ngờ, rằng tại sao biết chuyện mà không báo tin cho cảnh sát.” Fujima gật gù. “Chuyện đó cũng cần tính đến.”
“Ở vào tình huống đó, bình thường người ta có liên lạc với cảnh sát không nhỉ?” Sekitani nghiêng đầu. “Tôi lại cho rằng người ta im lặng vì sợ liên lụy cũng không phải chuyện lạ.”
“Nhưng mà Takashina đã xin công ty cho nghỉ phép. Và nếu thời sự đưa tin cảnh sát đang điều tra xem cô ta đã làm gì vào ngày nghỉ đó, quả nhiên chúng ta nên báo cho cảnh sát. Vì sự thật là chúng ta đã gặp cô ta vào ngày đó mà.”
Sekitani chỉ rên lên, như thể bất lực, không tìm ra cách nào phản bác lại ý kiến của Sakazaki Kimiko.
“Vậy nếu chúng ta nói rằng không biết bản tin đó thì sao?” Sekitani Yasuko thay chồng đáp trả. “Cứ coi như chúng ta không biết việc Takashina bị mất tích đi.”
“Tất cả mọi người ư?” Chồng cô ta hỏi.
“Đúng rồi.”
“Không được, như thế càng khả nghi. Chẳng lẽ cả tám người mà không có lấy một người xem bản tin đó.”
“Còn thêm thầy Tsukumi nữa,” Yunsuke nói. “Không loại trừ khả năng thầy ấy gọi cho cảnh sát.”
Mọi người sửng sốt nhìn nhau như thể đã quên mất sự tồn tại của Tsukumi.
“Tôi hiểu rồi. Vậy thế này đi.” Fujima đập hai tay lên mặt bàn. Tất cả mọi người chăm chú nhìn anh ta. “Giả sử bản tin đó được phát trên TV. Ai đó trong số chúng ta đã xem bản tin đó. Và người đó sẽ bàn với mọi người, rằng có nên báo cho cảnh sát biết việc Takashina đã đến hồ Himegami không. Lúc đó, chúng ta sẽ tập trung lại thật, và gọi thầy Tsukumi đến.”
Mọi người đều nhoài người lên như muốn hỏi tiếp theo thì sao.
“Tuy nhiên, anh Namikishi sẽ không có mặt khi đó. Đến đây, đương nhiên mọi người sẽ thắc mắc, rằng cảnh sát đã đến chỗ anh Namikishi rồi, nên chẳng phải anh ấy đã nói cho họ rồi hay sao?”
“Đúng như thế.” Sekitani đập bang một tiếng xuống mặt bàn.
“Vậy ai sẽ thay mặt mọi người nhỉ? À thôi, để tôi làm cho, quyết định vậy nhé. Tôi là người khơi mào mà. Tôi sẽ gọi điện cho anh Namikishi. Và hỏi rằng anh đã nói với cảnh sát chuyện Takashina đến hồ Himegami chưa?”
“Vậy tôi sẽ trả lời thế nào?” Yunsuke hỏi.
“Là đã nói rồi. Đương nhiên phải trả lời như vậy.”
“Vậy nghĩa là tôi thành kẻ nói dối à?”
“Anh không muốn à?”
“Không, mời anh tiếp tục.”
“Nghe anh nói vậy thì tôi hỏi rất bình thường, rằng tại sao việc đó không được công bố trên bản tin? Hay cảnh sát ém nhẹm thông tin với truyền thông nhỉ? Và câu trả lời của anh Namikishi sẽ là thế này: ‘Tôi không biết, chắc cảnh sát có cách nghĩ của họ…’ Đại loại như vậy đấy.”
“Quá xuất sắc!” Sekitani trợn tròn mắt, đập tay xuống bàn. “Nếu thế thì hợp lý đấy. Chúng ta không cần nói dối mà chuyện vẫn êm xuôi.”
“Anh Fujima, anh viết tiểu thuyết được đấy.” Sekitani Yasuko buông lời khen ngợi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Có giai đoạn anh muốn trở thành biên kịch nhỉ?” Fujima Kazue ngồi bên cạnh len lén nhìn mặt chồng.
“Nhưng trong trường hợp đó, tôi sẽ bị cảnh sát thẩm vấn chứ?”
Fujima gật đầu.
“Không thể tránh được điều đó. Nhưng anh có lý do chính đáng để che giấu việc cô ta đến hồ Himegami. Mà tôi cũng không biết là dùng từ ‘chính đáng’ có đúng không nữa.”
“Nói cách khác, vì muốn che đậy mối quan hệ với cô ấy nên tôi phải giấu giếm việc cô ấy đã đến hồ Himegami.”
“Đúng vậy.”
“Nghe thì hợp lý nhưng mà…” Yunsuke lắc đầu. “Nếu cảnh sát điều tra đến mức đó thì chắc chắn tôi sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Khi tôi đi nghỉ mát cùng gia đình và người quen, cô nhân tình không mời mà đến quấy nhiễu. Chúng tôi cãi vã, tôi nổi khùng lên, giết chết cô ấy. Có vẻ họ sẽ nghĩ câu chuyện theo hướng đó.”
“Cũng được chứ sao. Dù họ có nghĩ ra câu chuyện nào, nó cũng không phải sự thật. Chính vì không phải sự thật nên cảnh sát không thể chứng minh được điều gì. Càng không thể nắm được chứng cứ. Cho nên anh hãy lạc quan rằng không đời nào cảnh sát tiếp cận câu chuyện thật sự. Bởi lẽ ai mà nghĩ rằng tất cả chúng ta là đồng phạm. Và chừng nào họ không nghĩ chúng ta là đồng phạm, vụ án lần này cũng không được hình thành.”
Yunsuke không phản bác được nữa, anh nhìn Minako đang nghệt mặt ra bên cạnh. Dường như đoán ra cái nhìn của anh, cô cũng ngẩng lên nhìn lại, nhưng tuyệt nhiên im lặng.
“Nhưng đấy là tình huống xấu nhất.” Fujima trấn an mọi người. “Như tôi đã nói lúc đầu, tốt nhất là việc cô ta đến đây vĩnh viễn không bị cảnh sát phát hiện. Tôi đoán xác suất đó cao đấy.”
“Được thế thì còn gì bằng.” Sekitani buông lời cảm thán. “Bởi trong trường hợp đó, chúng ta không cần làm gì hết.”
“Nhưng vẫn phải liên lạc với nhau một cách bí mật chứ.” Sakazaki Kimiko nói bằng giọng điệu dứt khoát. “Như câu chuyện vừa nêu ở trên, trong trường hợp bản tin được phát trên TV, cũng phải quyết định xem khi nào mọi người tập trung lại để bàn bạc với nhau.”
“Đương nhiên phải làm việc đó rồi.” Fujima lớn tiếng. “Chúng ta không được lơ là cảnh giác cho đến khi vụ mất tích đó chìm xuống. À không…” Anh ta lắc đầu. “Chúng ta không được mất cảnh giác với bất kể điều gì liên quan đến vụ án này.”
“Ôi, hết vấn đề này đến vấn đề kia, cứ dồn dập đổ về như thác lũ thế này.” Sekitani Yasuko xoa vào hai cánh tay mình. “Không chắc là em nhớ được hết ngần ấy. Anh để ý em nhé, nếu thấy em sơ sẩy thì phải nhắc ngay đấy!”
“Chưa gì em đã nói mấy lời không đáng tin rồi, đừng nói vậy chứ!”
“Không sao đâu. Không có nhiều phân đoạn Yasuko phải nói dối đến thế. Nếu mọi chuyện trót lọt, cô thậm chí không cần phải làm gì.”
Được lời động viên của Fujima, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm. “Tôi cũng chỉ cầu được như thế.”
“Có từng ấy việc cần quyết định thôi nhỉ, còn ai có câu hỏi hay băn khoăn điều gì nữa không?” Fujima chậm rãi nhìn lần lượt mặt mọi người.
Sakazaki rụt rè giơ tay, phá vỡ sự im lặng bao trùm.
“Chắc cái xác ấy không bị tìm thấy đâu nhỉ?”
Sekitani khoanh tay, hắng giọng. Anh ta làm vẻ mặt ngán ngẩm.
“Chỉ có thể nói là chúng tôi đã vận dụng hết khả năng để cái xác không bị tìm ra,” Fujima đáp.
“Nhưng mà bên trong xác chết có khí ga, và nếu xác ngâm trong nước thì đến lúc nào đó nó sẽ nổi lên đúng không?”
“Đó cũng là điều mà anh Namikishi lo ngại. Cho nên chúng tôi đã suy nghĩ kĩ càng và bỏ bao công sức để xử lý thấu đáo.”
“Nhưng mà…”
“Giờ anh nói chuyện đó thì cũng có thay đổi được gì đâu.” Sekitani nhanh nhảu nói, mặt anh ta nhăn nhó. “Đến bước đường này rồi thì không thể làm gì nữa. Chỉ có thể cầu trời khấn phật để cái xác không bị phát hiện thôi.”
“Thì thế, dù gì tôi cũng không có mặt ở đó nên không tránh khỏi băn khoăn, à không, mọi người đừng hiểu nhầm, đương nhiên tôi nghĩ là mọi người đã vắt óc suy nghĩ rồi.”
“Cho nên anh chỉ có thể tin vào chúng tôi thôi. Chắc anh Sakazaki không hiểu được đâu. Chúng tôi đã phải bỏ ra rất nhiều công sức đấy. Thể xác mệt mỏi, còn tinh thần thì rệu rã.” Sekitani nói mà không nhìn Sakazaki, đến đây anh ta lại bồn chồn như thể nghĩ ra điều gì đó. “Tôi thì đã đành. Nhưng điều đó chẳng thấm tháp gì so với sự gian truân mà anh Fujima hay anh Yunsuke trải qua khi hoàn thiện kế hoạch đến bước cuối cùng đâu.”
Sakazaki gật đầu, không ý kiến gì nữa. Anh ta cọ tay vào dưới mũi.
“Nước ở giữa cái hồ ấy sâu lắm.” Fujima cố trấn an. “Người ta nói chỗ sâu nhất hồ khoảng hai mươi mét cơ. Chí ít không có chuyện cái xác bị cuốn đi chỗ khác hay bị lộ ra đâu. Và tôi cũng chưa từng nghe cái hồ đó bị cạn nước.”
“Nếu vậy thì không sao.” Sakazaki đáp lại bằng giọng lí nhí.
“Xin hỏi…” Lần này tới phiên vợ anh ta mở miệng. “Bọn trẻ sẽ làm thế nào đối với cảnh sát ạ?”
Mọi người đồng loạt nhìn cô ta. Vài người có vẻ đang căng thẳng nín thở.
“Sẽ làm thế nào là sao nhỉ?” Fujima cười trừ.
“Trong trường hợp cảnh sát biết việc Takashina đến đây, chẳng phải họ cũng sẽ hỏi bọn trẻ thông tin sao? Đến lúc đó, chúng ta sẽ xử trí thế nào?”
“Có vấn đề gì đâu.” Sekitani Yasuko tức tốc trả lời. “Một người phụ nữ không quen biết đã đến đây lúc mọi người đang dùng bữa tối, làm sao mà biết người đó thế nào. Trả lời như thế là được nhỉ.”
Chồng cô ta và Fujima Kazue gật đầu.
“Nếu chỉ có thế thì tốt, sợ lại có đứa trẻ nào trông thấy, hay nghe thấy điều gì và lỡ mồm nói với cảnh sát thôi.”
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Fujima đột nhiên làm điệu bộ sửng sốt. “Đúng rồi, chuyện đó cũng có thể xảy ra.”
Mọi người nhìn anh ta.
“Tóm lại là thế này. Cô sợ bọn trẻ biết điều gì đó bất lợi cho chúng ta, giả như đứa nào đó đã chứng kiến một công đoạn trong quá trình phi tang cái xác. Đứa trẻ đó lại không hiểu chúng tôi đang làm gì, và vô tình tiết lộ điều đó với cảnh sát, rằng tối đó nhìn thấy mấy ông bố ra ngoài bằng ô tô. Kimiko, ý cô là thế phải không?” Không đợi Kimiko trả lời, Fujima đã nhanh nhảu nói tiếp. “Nhưng không đời nào chúng trông thấy việc làm của chúng tôi đâu.”
Khóe miệng đang mấp máy của Kimiko khựng lại giây lát rồi gật đầu.
“Vâng, ý tôi là vậy. Tôi nghĩ là phải tính toán cả chuyện đó nữa. Vì trẻ con hay vô tình biết những chuyện mà bố mẹ chúng không ngờ đến, trước khi chúng ta kịp nhận ra.”
“Nhưng việc tối qua có lẽ chúng không biết đâu nhỉ?” Fujima Kazue đặt ra thắc mắc ở cuối câu. “Nửa đêm mà. Lại còn cách xa biệt thự đằng đó.”
“Ý cô ấy là cần xét đến tất cả các khả năng có thể xảy ra.” Ánh mắt Fujima trở nên sắc lạnh. “Còn em thì suy nghĩ quá nông cạn.”
Kazue ngạc nhiên nhìn chồng, thấy anh ta trừng mắt thì im bặt.
“Có khi nào cảnh sát hỏi đến bọn trẻ không?” Minako thì thầm bâng quơ.
“Vậy cứ cho là họ sẽ hỏi đi. Cũng cần giả định chuyện đó trong trường hợp cảnh sát nắm được việc Takashina Eriko từng đến đây,” Fujima đáp.
“Vậy à?” Sekitani chép miệng. “Tôi hiểu rồi. Có lẽ không dễ đâu. Có cách gì để xác định xem bọn trẻ nhìn thấy, hay nghe thấy điều gì khác lạ không?”
“Hay là làm theo cách này,” Yunsuke nói. “Mỗi nhà về hỏi con mình, rằng buổi tối hôm qua chúng đã làm những gì. Cố gắng hỏi thật chi tiết. Bằng cách đó, chúng ta sẽ xác định được chúng có biết điều gì nguy hiểm không.”
Nhưng Fujima phản đối ý kiến này ngay tức khắc. “Không được, làm thế không ổn đâu.”
“Tại sao?”
“Trẻ con có khuynh hướng nhớ những điều lạ. Nếu đột nhiên bị bố mẹ hỏi một câu lạ lùng như thế, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng cho chúng. Thế thì lại phản tác dụng. Vả lại, hỏi như anh Namikishi rất khó. Có khác nào hỏi chúng là tối qua có nhìn thấy gì lạ không đâu.”
“Thì đúng là thế. Anh Sekitani cũng bảo là không dễ mà.”
“Tôi không khẳng định nhé. Chỉ nói có lẽ thôi.”
“Giống nhau cả. Vì anh cũng suy tính tất cả các khả năng mà.”
Dường như không tìm ra lời nào để phản biện, Sekitani ngậm miệng quay mặt sang bên cạnh.
“Dĩ nhiên cảnh sát không tiếp cận bọn trẻ là tốt nhất. Nhưng nếu chúng ta đã làm đủ mọi cách rồi mà vẫn không tránh được tình huống ấy, thì chỉ còn nước bố mẹ cũng có mặt ở đó, để trông chừng bọn trẻ không nói năng lung tung mà thôi.” Mặt Fujima nhăn nhó.
“Nhưng lỡ chúng nói ra thì…”
“Này anh…” Minako đặt tay lên đầu gối Yunsuke. “Đến lúc đó hẵng hay. Em chuẩn bị tinh thần rồi.”
“Em thì hay rồi.”
“Mà anh Namikishi này, để một thời gian nữa mới bàn đến việc này có được không? Giờ chúng ta cũng chưa biết có đứa trẻ nào phát hiện ra điều gì hay không, vả lại tôi nghĩ nếu cảnh sát có hỏi đến bọn trẻ thì cũng phải vào thời điểm cuối cùng.”
“Đúng vậy, chưa đến lúc phải cuống lên đâu.” Sekitani đồng tình với Fujima. “Chúng ta vẫn còn thời gian.”
Không còn người nào đưa ra ý kiến phản đối. Người ban đầu khởi xướng câu chuyện là Sakazaki Kimiko cũng đã gật đầu tán thành.
“Mọi người thấy ổn là được,” Yunsuke nói.
Tranh luận đã ngừng lại, sau đó không có ý kiến nào được đưa ra nữa.
“Tối nay bàn đến đây thôi.” Fujima nói. “Nếu có chuyện gì, mọi người sẽ lại tập trung để bàn tiếp.”
“Mệt thật đấy.” Sekitani đứng dậy, duỗi người, đi về bếp. Anh ta mở tủ lạnh, lấy bia ra.
“Chúc ngủ ngon.” Mọi người trao nhau lời chào. Yunsuke đi về phía cửa. Nhưng anh đã dừng bước trước đó. Anh dán mắt nhìn bốn bức tranh ở trên tường. Những bức tranh vẽ phong cảnh quanh đây. Dưới mỗi bức đều ghi tên người vẽ. Bức bên phải hàng dưới là của Shota.
“Vẽ đẹp quá!” Yunsuke lẩm bẩm. Trong bức tranh, Shota vẽ biệt thự này. Những chiếc xe ô tô đậu ở bãi đỗ xe cũng được khắc họa chỉn chu. Tất cả ô tô quay mặt về phía biệt thự.
“Đây là một trong số bài tập hè của bọn trẻ.” Minako đằng sau nói.