- 3 -
Quay về phòng, Minako bắt đầu thay quần áo. Còn Yunsuke vẫn ngồi yên vị trên cái ghế đặt trước bàn.
“Anh không thay đồ à?” Minako hỏi, cô cuộn tròn người trên giường trong bộ pijama.
“Anh không buồn ngủ. Không hiểu những người khác có ngủ được không nhỉ?”
“Đêm qua em cũng không chợp mắt.”
“Anh cũng vậy, nên giờ đau đầu quá. Mà không có vẻ gì sẽ ngủ được.”
“Có khi em cũng không ngủ được đâu. Nhưng mà có thức thì cũng đành chịu.”
“Bực thật, biết thế mang chai whisky theo. Uống bia thì không say được.” Anh nhìn cái túi du lịch của mình, rồi đập tay lên đầu gối. “A phải rồi, đi mua là được. Gần đây chắc phải có cửa hàng tiện lợi chứ.”
“Đi tìm chắc có đấy.” Minako trở mình, quay lưng về phía Yunsuke.
Anh ngắm cái chăn lông vũ phủ lên đường cong trên cơ thể của vợ một lúc lâu. Sau đó anh đứng dậy, nhét chìa khóa ô tô vào trong túi quần.
“Anh đi luôn đấy à?” Minako hỏi, mặt cô vẫn quay vào tường.
“Ừ.”
“Anh đi cẩn thận.”
Yunsuke đặt tay lên cái nắm cửa. Trước khi mở cửa, anh hỏi vợ.
“Fujima đã thuyết phục vợ chồng Sakazaki bằng cách nào nhỉ? Tay Sakazaki đó đã kích động đến thế, mà giờ dễ bảo đến lạ.”
“Chắc là kiên nhẫn nói cho đến khi thuyết phục được anh ấy mới thôi.” Giọng cô ngắc ngứ.
“Nhưng mà trước đó, Sakazaki không có vẻ gì chịu lắng tai nghe cả.”
Minako không trả lời ngay. Cô khựng lại chốc lát, rồi nói, “Anh có hỏi thì em cũng không biết đâu.”
“Hỏi em cũng bằng thừa nhỉ?” Yunsuke rời phòng.
Anh ghé qua phòng Fujima, gõ cửa. Có tiếng trả lời ngay sau đó, Fujima mở cửa. Anh ta cũng chưa thay đồ. “Có chuyện gì thế?”
“Tôi định ra cửa hàng tiện lợi một chút. Anh cho tôi mượn chìa khóa cửa sảnh được không?”
“À, anh đi mua rượu hay gì?”
“Vâng. Tôi định thế.”
“Anh cứ đi luôn đi. Đằng nào chúng tôi vẫn thức nên chưa khóa cửa.”
“Vậy à?”
“Vâng, anh cẩn thận nhé.”
“À, anh Fujima này.” Yunsuke vội vàng nói, như sợ Fujima đóng cửa ngay. “Anh đã dùng cách gì để thuyết phục được vợ chồng Sakazaki vậy?”
“Cũng không có tiểu xảo gì đâu.” Fujima nói. “Nói thật thì, tôi chỉ truyền đạt lại y nguyên suy nghĩ của chúng ta thôi, không thêm bớt gì. Sakazaki cũng không phải kẻ ngốc, nên đã hiểu cho chúng ta.”
“Ra vậy.”
“Vậy tôi xin phép.” Fujima nói rồi đóng cánh cửa lại.
Yunsuke rời khu biệt thự bằng xe ô tô, nhưng tìm mỏi mắt không thấy cửa hàng tiện lợi nào. À, cũng có đấy, nhưng có vẻ không mở cửa hai mươi tư giờ một ngày như thành phố.
Vừa lái xe, anh vừa bóp vai, thi thoảng lại đổi tay cầm vô-lăng, xoa từ khớp vai xuống cánh tay phải. Khớp kêu lục khục. Xoay cổ sang hai bên, cổ cũng phát ra tiếng.
Chạy xe đến tận chỗ chuyển làn trên đường cao tốc, cuối cùng cũng tìm thấy cửa hàng tiện lợi. May cho anh, trong đó có bán rượu. Anh nhặt rượu bourbon, bánh mì kẹp, mua thêm thuốc lá.
Lúc rút ví ra để thanh toán, anh chạm tay vào thứ gì đó trong túi áo khoác. Đó là xấp ảnh anh tìm thấy trong căn hộ của Eriko.
Mua đồ xong, anh quay lại xe, bật động cơ. Nhưng chưa vội phóng đi ngay, mà bật đèn bên trong xe lên.
Yunsuke lôi xấp ảnh ra, tỉ mỉ quan sát từng bức ảnh. Ba bức ảnh đầu tiên chụp lúc Minako đi vào nhà Fujima. Vài bức ảnh khác chụp vợ chồng Sekitani và Sakazaki. Họ cũng đi vào nhà Fujima sau đó. Và bức ảnh chỉ có Minako đi ra khỏi đó. Rồi ảnh chụp Minako tạt vào siêu thị.
Có cả ảnh Tsukumi. Chụp lúc anh ta bước ra khỏi trung tâm luyện thi. Hay cảnh anh ta đi vào quán cà phê. Thêm ảnh chụp bên trong quán. Tsukumi gặp một phụ nữ. Mặt người phụ nữ được chụp nghiêng. Người phụ nữ không phải Minako, Fujima Kazue hay Sekitani Yasuko, càng không phải Sakazaki Kimiko. Độ tuổi người đó đoán chừng chưa đến ba mươi.
Ảnh chuyển sang bối cảnh khác, chụp cảnh bên trong một quán ăn gia đình. Có Tsukumi, người phụ nữ ban nãy và thêm một người đàn ông nữa. Người đàn ông này không phải Fujima, Sekitani hay Sakazaki. Anh ta trung tuổi, to béo, cỡ bốn mươi lăm. Tấm lưng tròn lẳn màu xám, mái tóc mỏng rẽ ngôi lệch bảy ba.
Cũng có ảnh Minako ở đó. Bốn người đang cười nói vui vẻ.
Nốt bức ảnh đó là hết.
Yunsuke cất lại xấp ảnh vào trong túi, rồi phóng xe đi. Từ đó về đến khu biệt thự mất khoảng bốn mươi phút. Thành thử, anh mất hơn một tiếng đồng hồ cho việc mua đồ.
Lúc quay về biệt thự, anh thấy ánh sáng lọt ra từ bên trong. Có vẻ ánh sáng đó trong phòng khách. Yunsuke kéo cánh cửa sảnh ra vào, nhưng nó đã bị khóa. Anh toan bấm chuông, rồi đổi ý, bắt đầu đi men theo bờ tường bao quanh căn nhà.
Ngay trước khi đến gần phòng khách, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng nói, nên vội vàng dừng bước. Anh nấp trong góc tòa nhà, len lén nhòm vào bên trong.
Cánh cửa kính của phòng khách đang mở, một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi cạnh nhau. Là Sekitani và Fujima Kazue. Hai người đó dính chặt người vào nhau, tay Sekitani còn vòng ra ôm eo Kazue.
Yunsuke chậm rãi quay lại. Bước đến sảnh ra vào, rồi bấm chuông. Một loáng sau, từ bộ đàm thoại vang lên giọng đàn ông, “Vâng.”
“Xin lỗi, tôi Namikishi đây.”
“À, vâng, vâng.” Đó là giọng của Fujima.
Tiếng lạch cạch mở khóa, cửa được mở ra. Fujima ló mặt. “Anh đã về đấy à? Có tìm được cửa hàng nào không?”
“Tôi phải đi đến tận chỗ chuyển nhánh của đường cao tốc mới có.”
“Cũng phải thôi, muộn thế này mà.”
Bước vào nhà, Yunsuke nhìn bên trong. Cửa phòng khách vẫn đang mở. Anh thấy mặt Sakazaki.
“Mọi người đều thức à?” Anh hỏi Fujima.
“Quả nhiên không ai ngủ được cả. Nên thành ra tụ tập thế này.”
Khóa cửa xong, Fujima đi đến phòng khách. Yunsuke cũng đi theo sau.
Sekitani và Fujima Kazue đã quay vào bên trong phòng. Ngoài họ và Sakazaki, còn có Sekitani Yasuko. Yunsuke lần lượt nhìn mặt bọn họ.
“Có chuyện gì sao?” Sekitani Yasuko nghiêng đầu.
“Không, không có chuyện gì cả.”
“Anh có tìm thấy thứ gì hay ho không?” Sekitani nhìn cái túi Yunsuke cầm trên tay và hỏi.
“Cũng không có gì để mua cả. Nên tôi chỉ mua rượu bourbon, bánh mì kẹp thôi.”
“Ra vậy, bình thường tôi hay đem theo rượu brandy đấy, nhưng trong chuyến đi này chỉ được phép mang bia thôi, nên tôi mới không mang rượu.”
“Vậy anh cùng uống với tôi nhé!”
“À không, tôi xin phép. Tôi mà không ngủ đàng hoàng thì người không có tí sức nào cả.” Sekitani quay về phía vợ. “Vậy, lên nghỉ thôi em.”
“Vâng.” Sekitani Yasuko gật đầu. Vợ chồng họ chào mọi người, rồi ra khỏi phòng khách.
“Anh Namikishi, anh định uống ở phòng này à?” Fujima hỏi.
“Vâng, tôi đang tính thế.”
“Vậy anh cứ dùng phòng này cũng được. Nhưng nhớ cẩn thận lửa đấy nhé.”
“Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.”
Vợ chồng Fujima cũng rút khỏi đó. Sakazaki nối bước theo sau. Nhìn anh ta sắp đi, Yunsuke cất lời.
“À, anh Sakazaki này, bữa tiệc là thế nào?”
“Bữa tiệc ư?”
“Vâng. Bữa tiệc anh nhắc đến lúc chúng ta nói chuyện trong phòng Sekitani í. Bữa tiệc đó là gì vậy?”
“Tôi đã nói thế à?”
“Anh đã nói mà.”
Sakazaki nhẹ nhàng mở miệng, di chuyển tròng đen của mắt sang bên phải, rồi xuống dưới. Ở đằng sau, Fujima chăm chú quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
“À, việc đó í hả?” Ánh mắt Sakazaki chuyển hướng và dừng lại trên mặt Yunsuke. “Cũng không có ý nghĩa đặc biệt nào cả. Là bữa tiệc karaoke ấy. Vì mọi người đều thích karaoke, nên tôi nghĩ họ đã tổ chức bữa tiệc đó.”
“Karaoke à? Nhưng máy móc để hát thì lấy ở đâu ra?”
“Dùng mamekara.” Fujima gãi đầu. “Xem nào, mấy cái máy móc trông như đồ chơi mà đem đi được í, nhà tôi có sẵn, trước đây cũng tổ chức một lần rồi. Nhưng lần này lại không mang đi.”
“Mamekara à?” Sakazaki gãi đầu.
“Ngẫm cũng đúng, anh Fujima không đời nào lại mang mấy thứ đó trong chuyến đi này đâu. Xem ra tôi đã suy diễn lung tung rồi.”
Thấy Yunsuke im lặng rồi, Sakazaki mới chốt lại, “Mọi việc là thế đấy,” rồi rời phòng khách.
Đứng bên cạnh cửa, Fujima nhìn xoáy sâu gương mặt Yunsuke. “Anh còn việc gì nữa không?”
“Không.”
“Vậy anh cũng nên chợp mắt một chút đi!” Fujima nói rồi quay gót.
Trong phòng khách không còn ai, Yunsuke uống bourbon, ăn bánh mì kẹp. Thi thoảng, anh nhìn xấp ảnh kia.