← Quay lại trang sách

- 4 -

Anh Namikishi, anh Namikishi ơi, trời sáng rồi.”

Bị lay vào người khiến Yunsuke choàng tỉnh. Anh đang nằm trên cái ghế dài ở phòng khách. Có vẻ Sakazaki Kimiko đã lay anh dậy.

“Hình như tôi ngủ quên mất.” Anh chậm rãi ngồi dậy, nhìn xung quanh. Vẫn chưa có người nào khác ở đây.

“Ôi trời. Sao anh lại ngủ ở đây? Anh có bị cảm không?”

“Tôi vẫn ổn. Mấy giờ rồi nhỉ?”

“Hơn bảy giờ rồi.”

Áo khoác của Yunsuke rơi dưới chân. Kimiko nhặt nó lên. Khi ấy, xấp ảnh trong túi áo rơi xuống sàn nhà. “A!” Cô thốt lên, bàn tay toan nhặt chúng lên bỗng khựng lại.

Yunsuke đã với tay nhặt ảnh lên. Mặt Kimiko đanh lại.

“Cô không hỏi tôi đây là ảnh gì à?”

“Đây là ảnh gì vậy?”

“Tôi cũng không rõ nữa. Bởi người chụp chúng không phải tôi.” Trước mặt Kimiko, Yunsuke xem từng bức ảnh. Nhưng cô không buồn nhìn chúng. “Eriko đã chụp những bức ảnh này.”

Kimiko ngẩng mặt lên. “Tại sao người đó làm vậy?”

“Trước khi trả lời câu hỏi đó, tôi muốn cô nói cho tôi biết phần tiếp theo của câu chuyện hôm qua. Cô đã bảo những người đó không bình thường, rồi thật lòng không muốn qua lại với họ. Điều cô nói có ý gì?”

“Việc đó đã…” Kimiko nhanh chân chui vào trong căn bếp.

Yunsuke đứng dậy theo, chìa xấp ảnh qua chiếc bàn quây cho cô xem. “Trong này hầu như có ảnh của những người ở đây. Có vẻ họ tập trung lại để làm việc gì đó. Nhưng cô không xuất hiện lấy một lần trong những bức ảnh này. Tại sao lại như vậy?”

“Tôi không biết.”

“Kimiko, đã có chuyện gì vậy? Chẳng phải hôm qua cô chủ động bắt chuyện với tôi sao? Nhưng đến hôm nay sao cô lảng tránh như vậy?”

“Tôi không lảng tránh gì hết.” Kimiko đặt cái chảo lên bếp, bật lửa. Rồi mở tủ lạnh, nhìn bên trong tủ.

Mắt Yunsuke nhìn trừng trừng vào tấm lưng cô, sau đó dịu giọng nói, “Hay là cô đã bị Fujima nhắc nhở?”

Đôi vai Kimiko bỗng giật nảy lên. “Ý anh là sao?”

“Tôi thấy rất kỳ quặc. Ban đầu, chồng cô hoàn toàn không có ý định bao che cho Minako. Anh ấy không muốn dính líu tới vụ án. Thế nhưng sau khi nói chuyện với nhóm Fujima, thái độ của anh ấy đã hoàn toàn thay đổi. Chuyện đó quả thật không bình thường.”

“Đó là vì lúc đầu chồng tôi quá kích động nên không thể đưa ra phán đoán đúng đắn.”

“Lựa chọn ban đầu của chồng cô mới là đúng đắn. Không muốn hợp tác làm những việc đó là cách nghĩ bình thường. Nghĩ một cách khách quan, Fujima và đám người đó mới là kỳ quặc.”

Kimiko đóng tủ lạnh, cuối cùng cũng chịu quay đầu lại. Gò má cô ửng hồng.

“Anh Namikishi nói thế còn kỳ quặc hơn. Mọi người, kể cả tôi, đều yêu quý Minako, cho nên không ai muốn cô ấy bị bắt với tội danh giết người cả. Anh Namikishi không nghĩ thế à?”

“Vấn đề không phải ở đó.”

Có tiếng bước chân vọng đến. Yunsuke vội rời khỏi bàn quây. Minako đi vào phòng.

“Anh có ngủ được không?”

“Hình như anh đã ngủ ở đây.”

“Vậy à?” Minako nhìn chai bourbon đặt trên bàn, rồi đi ra bếp. “Xin lỗi nhé Kimiko, để tôi giúp cô một tay.”

Vợ chồng Fujima đi vào. “Mọi người dậy sớm thế! Hay là không ngủ được?”

“Cũng đại loại thế.”

Yunsuke cầm chai bourbon, bước ra ngoài. Trên hành lang, anh đi lướt qua vợ chồng Sekitani. Họ cúi đầu chào nhau, nhưng tuyệt nhiên không nói lời nào.

Quay về phòng, anh thay quần áo, mặc áo polo và quần chino. Rồi vẫn nguyên bộ dạng đó, đổ người xuống giường. Tư thế lúc ấy làm cho cái giường xê dịch một chút.

Nằm thế được một lúc, anh nhỏm dậy, ngồi lên mép giường. Đồng hồ cho biết lúc ấy là hơn bảy giờ ba mươi phút. Anh đứng dậy, lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân ở trong túi ra. Lúc định rời phòng, đập vào mắt anh là thứ gì đó trên sàn nhà. Anh liền ngồi thụp xuống.

Chiếc giường bị xê dịch khỏi vị trí ban đầu, anh trông thấy dấu chân hiện rõ nét trên thảm. Xung quanh dấu chân đó dính những vệt màu đỏ. Yunsuke nhăn mặt.

Đứng trước bàn quây, cánh tay đang đưa viên thuốc dạ dày lên miệng chuẩn bị uống của Fujima bỗng khựng lại.

“Ảnh như thế à?”

“Vâng.” Sakazaki Kimiko gật đầu. “Hình như anh ta giữ trong tay khá nhiều ảnh.”

“Anh ta đã tìm thấy trong phòng của Takashina Eriko chăng?” Fujima chép miệng. “Và có vẻ sẽ không hé răng nói chuyện đó với chúng ta.”

“Có cảnh nào không hay bị chụp lại không?” Sekitani bên cạnh nói.

“Giả sử có bị chụp lại đi chăng nữa thì cũng không phán đoán được gì đâu. Nhưng chắc là anh ta đã nhận ra điều gì đó kỳ lạ.” Fujima nhìn Kimiko. “Lúc đưa ảnh cho cô xem, anh ta nói gì vậy?”

“‘Cô nghĩ tại sao chỉ có mình cô không có mặt trong ảnh?’”

Câu trả lời của Kimiko khiến gương mặt Sekitani lộ rõ vẻ khó chịu, anh ta quay mặt sang bên cạnh, rồi gãi tóc.

“Còn gì nữa không?” Fujima hỏi.

“Chỉ có vậy thôi.”

“Sao nhìn thấy ảnh mọi người tập trung ở nhà tôi, mà anh ta lại nghĩ ra câu hỏi đó nhỉ? Kimiko, cô đã nói gì với anh ta?”

“Không nói gì hết.” Kimiko lắc đầu.

“Thật chứ? Cô mà không nói thật là làm khó cho chúng tôi đấy.”

“Tôi không nói gì thật mà.”

Fujima nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc. Kimiko cũng nhìn đối lại, như thể không có ý định tránh né ánh mắt đó. Cái nhìn của cô buộc anh ta phải nhìn ra hướng khác, anh ta đành thở dài.

“Thôi bỏ đi, nếu chỉ có thế thì nghĩa là anh ta chưa nhận ra điều gì đâu.”

“Nhưng anh ta đang nghi ngờ. Có vẻ anh ta thấy lạ vì người trong nhóm chúng ta đột ngột thay đổi thái độ như vậy.”

“Việc đó thì chịu thôi. Chúng ta không thể làm gì được.”

“Nhưng anh ta quả là kỳ quặc. Mọi người thì đang cố sức bảo vệ Minako, đáng lẽ thấy điều đó, anh ta phải ngoan ngoãn ngồi yên chứ.” Sekitani chống khuỷu tay lên bàn quây. “Đã vậy, vụ án lần này khởi nguồn từ sự cãi vã của hai người phụ nữ do sự ngoại tình của anh ta. Hành động của anh ta đang chứng minh rằng anh ta rất yêu người phụ nữ đó, cho nên mới lưỡng lự không muốn giúp Minako.”

“Có vẻ trong suy nghĩ của anh ta, việc chúng ta bao che cho Minako mới là kỳ quặc.”

“Hừ, chắc từ đầu anh ta đã canh cánh trong lòng việc đó.” Fujima nói. “Trên đường đến nhà Takashina Eriko ngày hôm qua, anh ta cũng hàm ý dò xét. Hơn nữa, anh ta dường như nghi ngờ mối quan hệ giữa Minako với tôi. Thế nên tôi đã dùng cách nói lập lờ nước đôi, không khẳng định, cũng không phủ định để đáp lại, nhưng chẳng có tác dụng gì thì phải.”

“Sao anh lại dùng cách nói đó?” Sekitani hỏi.

“Vì anh ta mong chờ cách giải thích đó chứ sao nữa, rằng tôi có tình ý với Minako nên mới giúp cô ấy, nên tôi cho anh ta toại nguyện. Bởi tôi nghĩ đằng nào anh ta cũng không yêu Minako.”

“Hèn chi. Nhưng tại sao cách đó không thuyết phục được anh ta nhỉ?”

“Vì người đó có trực giác sắc bén.” Minako nói vọng ra từ bếp. “Thông minh nữa.”

“Có vẻ như vậy. Nhưng chúng ta vẫn phải giấu việc đó bằng mọi giá.”

Fujima vừa dứt lời, tiếng chuông cửa vang lên. Đám phụ nữ trong bếp tiếp tục nấu nướng. Sekitani rời bàn quây.

“Bọn trẻ đến rồi thì phải. Mọi người, nhớ hành xử như bình thường nhé!”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Bữa sáng với mì spaghetti. Bố mẹ và con mình tập trung lại ăn như mọi khi. Yunsuke ngồi đối diện Shota, còn Minako ngồi bên cạnh cậu bé.

“Hôm qua bố có tìm thấy chỗ nào hay không ạ?” Shota hỏi.

“Hả?”

“Chẳng phải hôm qua bố đi tìm địa điểm để làm tiệc nướng sao ạ?”

“À, đúng rồi. Bố nghĩ là chú Fujima sẽ thông báo với mọi người sau bữa ăn.”

“Vâng, chỗ đó có cây không ạ?”

“Cây ư?”

“Vâng. Con muốn làm bài tập hè môn thủ công.”

“Cây thì chỗ nào mà chẳng có hả con.”

Minako lặng lẽ ngồi nghe cuộc hội thoại của bố dượng và con trai.

Lúc ăn xong, Fujima đứng dậy.

“Vậy tôi sẽ nói về lịch trình của ngày hôm nay. Như đã hứa từ đầu, chiều nay nghỉ học. Chúng ta sẽ đến hồ Himegami, tổ chức tiệc nướng ở đó. Trẻ con hãy mang đồ chơi đi nhé.”

Cậu bé Naoto, con trai Fujima, hồ hởi đập nhẹ tay xuống bàn. Takuya, con trai Sakazaki thì lí nhí nói vui quá. Riêng Sekitani Haruki và Shota hầu như không thay đổi biểu cảm trên mặt.

“Shota, con không vui sao?” Minako hỏi con trai. “Cuối cùng cũng có thể vui chơi mà.”

“Con vui chứ.”

“Nhưng trông con không có vẻ gì là vui cả.”

“Thì tại con đang ăn mà.” Shota bỏ nốt chỗ mì spaghetti vào miệng. Sau khi nuốt nó xuống bụng, cậu bé hỏi bố, “Tại sao lại là hồ Himegami ạ?”

“Ờ, cái gì tại sao hả con?”

“Tại vì hôm qua bố đã đi cả quãng đường dài như vậy để tìm chỗ mà. Vậy sao kết quả lại chọn hồ Himegami ở ngay gần đây ạ?”

“Vì không có chỗ nào tốt hơn con ạ.”

“Hừ.” Shota ngắm đĩa mì spaghetti. Minako chăm chú nhìn bộ dạng đó.

Yunsuke nhìn thấy Tsukumi đi ra vườn. Anh liền đứng dậy, bỏ dở cốc cà phê còn hơn nửa.

“Thầy giáo ơi!” Yunsuke cũng đi ra vườn, gọi Tsukumi.

Thầy giáo trẻ quay đầu lại với vẻ mặt bất ngờ. “À, vâng, anh gọi tôi ạ?”

“Thầy vất vả rồi. Xin lỗi vì hôm qua tôi không phụ giúp thầy được.”

“À, không sao đâu. Anh đừng bận tâm. Thế sức khỏe của vợ anh tốt hơn chưa, trông cô ấy không hoạt bát lắm nhỉ.”

“Vì cô ấy hăng hái quá mức, nên mới mệt phờ. Không phải do bệnh đâu.”

“Thế thì tốt quá.”

“Đằng đó thì sao? Việc học vẫn tiến triển tốt chứ?” Yunsuke cười niềm nở.

“Tôi nghĩ là thuận lợi. Mấy đứa trẻ kia gồm cả Shota đều tiếp thu nhanh.”

“Nghe thầy nói thế, dẫu biết là phép lịch sự, tôi vẫn thấy yên tâm.”

“Tôi không nói thế vì phép lịch sự đâu.”

“À, nhân đây tôi muốn hỏi…” Yunsuke thì thầm. “Giáo viên của trung tâm luyện thi, có nhiều người làm công việc ngoài, gọi là hoạt động ngoài trung tâm ấy, giống như thầy không?”

“Ý anh là làm thêm hả?”

“À vâng, nói trắng ra là như vậy.”

Tsukumi cười nhăn nhó.

“Chắc cũng không ít đâu. Nhưng quan trọng hơn mục đích kiếm tiền, hầu hết làm để nhận được sự kính trọng.”

“Họ có giới thiệu người không nhỉ?”

“Giới thiệu ư?” Nét phân vân hiện trên gương mặt Tsukumi. “Ờ, ý anh là giới thiệu ai?”

“Ví dụ gia sư hay người hướng nghiệp. Ha ha, mà tôi cũng không biết có người hướng nghiệp không nữa.”

Tsukumi khẽ kêu ừ một tiếng, rồi khoanh tay lại.

“Dù sao những người đó đối với chúng tôi cũng là đối thủ cạnh tranh, nên về cơ bản sẽ không giới thiệu đâu. Mà tại sao anh lại hỏi việc đó?”

“À, thật ra thì người quen của tôi có con đang học tiểu học, và người đó hỏi tôi có biết gia sư nào tốt không. Khi tôi bảo con mình đang học tại trung tâm, người đó bảo con anh ta học kém lắm, đến trung tâm sợ lại không theo kịp, nên chỉ muốn học một thầy một trò thôi.”

Tsukumi há to miệng, rồi bật cười.

“Vậy nhờ anh giới thiệu trung tâm của chúng tôi cho người đó. Chỗ tôi nổi tiếng trong việc đào tạo trẻ có học lực chênh lệch. Thực tế thì trẻ con có nhiều loại lắm.” Anh ta lấy tay che miệng rồi tiếp tục. “Loại học kém í.”

Khi Yunsuke làm điệu bộ cười phá lên, bỗng tiếng gọi “thầy giáo ơi” vang lên từ đằng sau. Là Fujima.

“Bọn trẻ sắp sửa…”

“À, đúng rồi. Vậy xin phép anh Namikishi.” Tsukumi khẽ cúi đầu, rồi đi về phía biệt thự.

Nhìn theo Tsukumi cho đến khi bóng anh ta khuất hẳn trong đó, Fujima sốt sắng hỏi, “Hai người nói chuyện gì vậy?”

“Cũng không có gì,” Yunsuke nói. “Chuyện của Shota và chuyện ở trung tâm luyện thi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp thầy ấy.”

“Anh không hỏi chuyện gì kỳ quặc đấy chứ?”

“Chuyện kỳ quặc là gì?”

“Là những chuyện sẽ để lại ấn tượng. Hẳn anh cũng biết rồi, cảnh sát có thể sẽ đến gặp thầy Tsukumi. Nếu mà để lại ấn tượng kỳ quặc cho thầy ấy thì…”

Fujima chưa nói dứt câu, Yunsuke đã xua tay trước mặt.

“Chỉ là mấy chuyện vô thưởng vô phạt thôi. Thế anh nghĩ còn chuyện gì nữa? Hay anh cho rằng tôi cố tình nói những chuyện bất lợi cho chúng ta?”

Yunsuke bước đi trước khi Fujima kịp nói điều gì.