- 4 -
Đám mây mỏng vắt ngang bầu trời suốt buổi sáng, đến xế trưa thì tan ở đâu đó. Mười ba người, gồm bốn gia đình cùng một thầy giáo đi bộ đến nơi tổ chức tiệc nướng bên bờ hồ Himegami. Nguyên liệu và đồ uống được mua ở cửa tiệm dọc con đường dẫn ra hồ, vật dụng để nướng thì thuê ở cửa hàng cho thuê bên cạnh.
“Nào, mọi người ăn nhiều vào nhé! Takuya, con chuyển đĩa mới cho mọi người giúp bố. Thịt còn nhiều đấy.” Đứng án ngữ trước tấm nướng là Sakazaki. Đầu anh ta quấn khăn mặt, nướng rau và thịt không ngơi tay, chỉ thi thoảng vươn tay với lon bia nhấp một ngụm. Tsukumi phụ nướng đồ, mấy bà vợ ban nãy còn chú tâm chuẩn bị nguyên liệu, giờ đang say sưa ăn cùng lũ trẻ. Fujima hút thuốc ở cách đó không xa.
Yunsuke ngồi lên khúc gỗ thay cho ghế, tay cầm lon bia, ngắm nhìn hồ. Ánh mặt trời chói chang khiến anh không thể nhìn thẳng mặt nước nên phải đeo kính râm.
Sekitani đến bên cạnh anh. “Anh có ăn không?” Anh ta chìa ra túi hạt kaki. Yunsuke nói “Mời anh” rồi cầm lấy.
Sekitani hạ giọng, “Làm thế nào cũng không thấy ngon miệng được.” Anh ta cười nhạt. “Anh Namikishi cũng thế phải không? Tôi để ý từ ban nãy, anh hầu như không động đũa vào miếng thịt nào.”
Yunsuke nhìn chằm chằm gương mặt đối phương qua kính râm, rồi lập tức đưa mắt quay lại nhìn mặt hồ. Anh uống một ngụm bia. Bia đã hết lạnh.
“Xin lỗi, tôi bất lịch sự rồi.” Sekitani nói. “À mà, cái xác đó ở chỗ nào vậy?”
“Anh thấy chỗ hai chiếc thuyền đang bơi cạnh nhau không?” Yunsuke chỉ tay về phía trước. “Chiếc nào cũng có đôi có cặp, người phụ nữ trên một chiếc thuyền mặc áo sơ-mi màu đỏ.”
“À, tôi thấy rồi, thấy rồi.”
“Tôi nghĩ là chỗ đó, mà cũng không chắc. Cảm giác về khoảng cách vào ban ngày và ban đêm luôn khác nhau, vả lại, có khi góc độ nhìn bây giờ cũng khác với lúc đó.”
“À, đúng vậy.” Sekitani bỏ ống nhòm xuống. Sau khi ngắm nghía một lúc thì lẩm bẩm một mình, “Nếu không phóng to lên nhìn thì không thấy gì đâu,” rồi đặt ống nhòm xuống bên cạnh.
“Anh Sekitani, anh hay đi hát karaoke à?”
“Karaoke ư? Không, không phải là tôi không đi, nhưng có đi thì cũng chỉ nhìn mọi người hát thôi. Mà gần đây tôi không hay đi lắm. Tôi ấy, đi cùng đám trẻ trung thì chỉ thấy lạc lõng, không có người cùng tuổi sẽ không đi đâu. À, nhưng nếu anh Namikishi muốn đi thì tôi sẽ đi cùng. Nhắc mới nhớ, gần đây cũng có mấy quán đấy. Quán karaoke ấy. Không hiểu có ai nữa muốn đi không nhỉ?”
Thấy Sekitani quay ra đằng sau, chuẩn bị gọi ai đó, Yunsuke liền giữ vai anh ta lại.
“Không, không phải tôi rủ mọi người đi đâu. Chỉ là tôi thắc mắc mọi người thường giao lưu thế nào thôi.”
“Anh nói thế là có ý gì?”
“Mọi người hay tụ tập để bàn về chuyện học hành, rồi tương lai của bọn trẻ, đúng không? Ví dụ tập trung tại nhà của anh Fujima.” Yunsuke lén nhìn Sekitani.
“À, ở nhà anh Fujima… Việc đó cũng thi thoảng thôi. Không đến mức thường xuyên đâu.” Sekitani gật đầu, rồi lại lắc đầu và xua tay.
“Tôi chỉ không hiểu những lần tập trung ấy, ngoài nói chuyện về bọn trẻ, mọi người còn làm gì khác nữa. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi nhập hội, mà không biết cách mọi người giao lưu thế nào khiến tôi khó tránh khỏi lúng túng.”
“Ha ha, ra vậy. Nhưng chúng tôi chẳng làm gì đao to búa lớn cả. Chỉ uống trà và tán gẫu thôi.”
“Nghĩa là mọi người không hát karaoke à?”
“Chúng tôi chưa từng làm thế.” Sekitani vặn cổ sang một bên xem chừng có vẻ khó hiểu.
“Vậy ư?” Yunsuke gật đầu, rồi lại đưa mắt nhìn về phía hồ. Hai chiếc thuyền anh nhìn thấy ban nãy đang chèo về hướng ngược lại.
“Mà anh Namikishi này…” Sekitani đưa mặt sát về phía Yunsuke. Anh ta làm điệu bộ ngoái lại đằng sau để kiểm tra, rồi nói tiếp. “Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng tôi nghĩ anh nên coi đây là một nơi để xốc lại tinh thần.”
Yunsuke chớp mắt, ngơ ngác nhìn đối phương. “Anh nói gì thế?”
“Người yêu, à không, nên gọi là tình nhân thì đúng hơn. Mà thôi, gọi cách nào cũng như nhau. Tóm lại, người phụ nữ anh yêu đã lìa bỏ thế gian này, việc đó đối với anh hẳn là một cú sốc. Là đàn ông với nhau, tôi đồng cảm với anh, nhưng mọi chuyện tùy thuộc vào cách nghĩ. Tôi không biết anh chân thành với cô ta đến đâu, nhưng tôi đoán được kết cục của mối quan hệ này, đến một lúc nào đó, anh cũng phải chia tay cô ta thôi. Bởi tôi không nghĩ Minako sẽ dễ dàng chấp thuận ly hôn, dù không muốn tranh cãi thì lại sợ người đời phán xét. So với việc lâm vào cảnh ngộ bi thảm, đánh mất tất cả, có lẽ kết cục lần này chưa hẳn tệ lắm. Vả lại, anh Namikishi này, phụ nữ tốt trên đời này còn nhiều lắm. Riêng tôi không phản ứng cực đoan với việc ngoại tình. Tôi coi đó là chất bôi trơn để con người tận hưởng cuộc sống, mặc dù tôi không dám vỗ ngực nói oang oang điều đó. Thế nên chuyện anh cần làm bây giờ là xốc lại tinh thần. Quan trọng là những chuyện từ giờ trở đi cơ. Anh có địa vị xã hội, có gia đình. Có thể anh muốn ruồng bỏ gia đình đó, nhưng anh không muốn khiến họ gặp bất hạnh đâu nhỉ? Ví như Shota, anh cũng yêu thương thằng bé theo cách của mình đúng không?”
“Đương nhiên rồi, nhưng anh muốn nói điều gì?”
Vì lẽ gì đó, Sekitani ngoái lại đằng sau một lần nữa xem có ai để ý không, rồi nói tiếp.
“Tôi muốn nói là có nhiều chuyện không thể phân định rạch ròi, tóm lại chúng ta chỉ còn cách đồng tâm hiệp lực để hóa giải cục diện này. Xem nào, có câu ‘vững như bàn thạch’ còn gì. Nên chúng ta phải đoàn kết lại.”
“Anh đang nói là tôi không phân định rạch ròi à?”
“Không, tôi không biết nữa. Có vẻ anh đang chạy ngược chạy xuôi, dò hỏi mọi người, nên tôi tưởng anh thấy gì đó vướng mắc.” Sekitani nhặt một hòn đá nhỏ dưới chân, ném nó xuống hồ. Con sóng nhỏ gợn lên, rồi biến mất ngay tức khắc.
Yunsuke đưa mắt nhìn xa xăm. Fujima nhìn về phía họ. Khi chạm mắt Yunsuke, anh ta quay mặt đi, tiếp tục đi bộ về hướng ngược lại.
“Mọi người thân thiết thật đấy.” Yunsuke nói, tay bóp cái lon rỗng.
“Sao đột nhiên anh lại nói thế?”
“Tham gia chuyến đi này, tôi mới cảm nhận sâu sắc điều đó. Hiếm khi gặp được nhóm nào gắn kết đến vậy. Bình thường người ta còn ở sau lưng ngáng đường nhau cơ.”
“Vì ở đây không có ai như thế cả, nên mới gắn bó được tới giờ.”
“Có lẽ vậy…” Yunsuke nhìn chằm chằm gương mặt Sekitani. “Thế mọi người có nảy sinh tình cảm nam nữ không?”
“Hả?” Sekitani mở to mắt xem chừng hoảng hốt, người anh ta ngửa ra đằng sau.
Đúng lúc ấy, Shota từ phía sau đi đến.
Yunsuke gượng cười. “Có chuyện gì thế con?”
“Bố ơi, trên lưng bố có côn trùng này.”
“Thật à, con bỏ ra giúp bố.”
“Vâng, bố đừng động đậy.”
Shota đứng sau lưng Yunsuke. Sekitani thừa dịp đó mà đứng dậy, chuồn khỏi đó.
“Bỏ ra được chưa con?”
“Không được rồi, nó chạy mất rồi.”
“Côn trùng gì vậy?”
“Ừm, nó to, đen. Nhưng không phải xén tóc.”
“Hay là gián?”
“Không phải ạ.”
“Về bức tranh đó…” Yunsuke nói khi Shota định rời đi.
“Tranh ạ?”
“Bức tranh dán ở bức tường trong biệt thự í. Tới đây rồi con mới vẽ đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Con vẽ lúc nào?”
“Hôm kia ạ. Con vẽ cùng các bạn vào buổi chiều hôm kia.”
“Hôm kia à?”
“Có chuyện gì ạ?”
“Không, không có gì đâu. Mà sao con không chơi với các bạn?” Yunsuke nhìn xung quanh. Anh thấy Sekitani Haruki đang ngồi chơi trò chơi điện tử. Fujima Naoki thì ở bên cạnh mẹ. Không thấy bóng dáng Sakazaki Takuya đâu.
“Ít nhất trong thời gian chơi…” Shota nói. “Khỏi ở cùng cũng được.”
Yunsuke nhìn mặt con trai. Cậu bé cúi đầu, bước đi.
Có vẻ tiệc nướng đã kết thúc, bởi mọi người đã bắt đầu dọn dẹp. Yunsuke cũng giúp một tay.
Thấy Sakazaki Kimiko ở đó, nên anh hỏi con trai cô ta đâu.
“Hình như chồng tôi dẫn thằng bé đi câu rồi. Xin lỗi, chồng tôi chẳng đỡ đần việc gì.”
“Cô nói gì vậy, anh Sakazaki nướng thịt cho mọi người ăn mà, nên dọn dẹp là việc của chúng tôi.” Sekitani cười nói.
Dọn dẹp xong xuôi, từ lúc đó đến trước bữa tối là khoảng thời gian hoạt động tự do. Mỗi gia đình có hoạt động riêng. Yunsuke nhìn thấy Tsukumi, liền bước đến gần.
“Thầy giáo này, tôi có chuyện muốn nhờ thầy giúp.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Tôi muốn mượn chìa khóa của biệt thự cho thuê. Hôm qua tôi không đến giúp được gì, cứ thế này thì tôi chẳng còn cơ hội nào để đến xem biệt thự đó nữa.”
“Vậy à? Hôm nay đến phiên trực của anh Fujima. Được thôi.” Tsukumi nói rồi lấy chìa khóa trong túi ra.
“Anh này…” Sau khi Tsukumi rời khỏi đó, Minako đi về phía Yunsuke. “Lát nữa anh định làm gì?”
“Anh muốn ghé chỗ này một chút. Em và Shota cứ làm gì mình thích.”
“Anh muốn đến chỗ nào vậy?”
“Em biết cũng để làm gì đâu.” Yunsuke bước đi.
Minako chạy chầm chậm đuổi theo chồng. Khi đến ngang với anh, cô nói nhỏ.
“Anh Fujima đã dặn phải hạn chế hành động một mình rồi mà. Khi cảnh sát hỏi về hành động của hôm nay, càng ít điểm kỳ lạ thì càng tốt.”
“Anh không định làm gì kỳ lạ đâu. Hơn nữa, em để Shota một mình mà được à?”
Như thể sực nhớ ra, Minako kêu lên một tiếng ngạc nhiên, rồi quay lại. Cô cứ đúng thừ người ra ở đó.
Yunsuke bước tiếp mà không dừng lại. Anh nhìn cái hồ một lần nữa. Ánh mặt trời phản chiếu trên mặt hồ đã dịu bớt. Yunsuke tháo kính râm.
Bố con Sekitani đi vào trong cửa hàng bán đồ đặc sản. Thấy anh ta mải ngắm cái giá bày móc treo chìa khóa, vợ anh ta liền đến bên cạnh.
“Haruki đâu rồi?” Anh ta hỏi.
“Con nó đang chơi trò chơi điện tử trong cửa hàng.”
Sekitani thở dài. “Thằng nhóc này lúc nào cũng chơi thứ đó được.”
“Nhưng có gì đó hơi lạ. Làm sao mà chơi đến mức đó… Ban nãy cũng thế, ăn tiệc nướng xong, nó cắm đầu chơi trò chơi trên điện thoại suốt. Cứ như bị bỏ bùa mê vậy.”
“Sở thích của thằng bé thôi.”
“Em đã bảo là bình thường nó không chơi đến mức đó. Sáng nay cũng thế, nó có vẻ gì lạ lắm.”
“Lạ thế nào?”
“Không hiểu sao em có cảm giác vậy.”
“Nói thế là em cũng không biết đúng không?”
Lúc Sekitani chau mày thì Haruki bước vào. Hai người hắng giọng cùng lúc, quay lại vẻ bình thường.
“Haruki, con có mua quà không? Chẳng phải con bảo sẽ mua quà cho bạn cùng lớp à?”
Haruki lắc đầu. “Không cần đâu ạ, cũng chẳng có thứ gì hay ho để mua cả.”
“Thế à. Con thấy cái này được không? Nếu lắc nó sẽ nghe thấy tiếng côn trùng kêu đấy.” Sekitani lắc lư cái móc treo chìa khóa, nhưng Haruki chẳng buồn nhìn.
“Bố ơi, có thật là hôm nay không cần học cũng được không ạ?”
“Thật mà. Tối nay là buổi cuối cùng rồi, nên con cứ thong thả tận hưởng đi. Con cũng có thể sang phòng của mấy bà mẹ.”
Haruki không đáp lại. Vợ chồng Sekitani nhìn nhau, tiếp đó nhìn ra hướng khác.
Kimiko đang ngồi trên ghế dài khi chồng dẫn con trai quay lại, cô ngước nhìn chồng.
“Thế nào hả anh?”
“Chẳng câu được con nào. Mình chọn thời điểm không tốt lắm. Mặc dù chỗ đó có vẻ nhiều cá.” Sau khi dựng cần câu vào cái cây kế bên, Sakazaki ngồi xuống bên cạnh Kimiko. Cách đó không xa, Takuya bắt đầu thu dọn dụng cụ câu cá mà họ thuê ở cửa hàng.
“Takuya, con có thấy tâm trạng tốt hơn chút nào không?” Kimiko cất giọng hỏi ở sau lưng con trai.
Cậu bé không ngừng tay, chỉ làm điệu bộ nghiêng đầu phân vân.
“Gì vậy, hành động đó là sao?”
Nhưng Takuya vẫn im lặng không nói lời nào. Cũng không buồn quay lại nhìn bố mẹ.
“Hay chẳng thu được chiến lợi phẩm nào khiến thằng bé không vui?” Sakazaki nói.
“Không câu được cũng có sao đâu. Dù có đi từ sáng sớm, cũng có lúc chẳng câu được con cá nào ấy chứ. Anh không nghĩ là được thư thả tại đây vui hơn việc câu cá sao?”
“Em thôi đi.”
“Là tại…”
Thu dọn xong, Takuya đứng dậy. Lần đầu tiên cậu bé quay mặt nhìn mẹ.
“Không phải là con không vui đâu.” Cậu bé tươi cười.
“Thế à?”
“Con chỉ hơi mệt. Vì cứ phải học suốt.”
“Con vất vả rồi. Nhưng không cần phải cố quá đâu.”
“Nhưng mà…” Takuya vác cần câu lên vai. “Con mà không thi đỗ trường trung học thì không được nhỉ?”
“Hả?”
Takuya bắt đầu bước đi. Nhìn theo lưng của cậu bé, Kimiko quay sang nhìn chồng. Anh nhún vai.
Naoto uống một chút soda kem, rồi bỏ miếng bánh bơ giòn vào trong miệng. Quanh miệng cậu bé dính đầy kem.
Gia đình Fujima ở trên tầng hai quán cà phê nằm bên đường chính. Từ chỗ họ ngồi, có thể nhìn thấy hồ Himegami qua khung cửa sổ. Fujima uống cà phê, Kazue thì uống trà sữa.
“Sao rồi Naoto, thành tích học của con tốt hơn chứ?”
Fujima vừa dứt lời, Naoto vội vàng bỏ cái dĩa xuống, hai tay đặt lên đầu gối, làm tư thế nghiêm trang. Fujima cười nhăn nhở.
“Con vừa ăn vừa nói cũng được. Bố không định lên lớp con đâu.”
“Lúc này con có thể làm mọi việc mình thích mà.” Kazue cũng mỉm cười trìu mến.
Nhìn cậu bé thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ăn kem, Fujima lặp lại câu hỏi, “Thế kết quả sao rồi?”
“Này anh, chuyện đó để sau hẵng nói.”
“Cũng tàm tạm ạ.” Naoto nói, rồi xiên cái dĩa vào quả dâu tây. “Bất cứ điều gì con không hiểu đã có thầy Tsukumi chỉ bảo.”
“Vậy à. Mà Naoto này, vào được trường trung học rồi thì con muốn làm gì? Chơi thể thao à? Hay đi du lịch? Hay quả nhiên vẫn muốn vui chơi thỏa thích?”
“Vâng.” Naoto bỏ dâu tây vào trong miệng. “Nhưng mà… Lúc trước bố bảo không phải vào được trung học rồi thì được vui chơi và chểnh mảng việc học cơ mà.”
Fujima và vợ nhìn nhau.
“Bố nói thế à?” Anh nói với con trai.
“Vâng. Bố bảo ranh giới phân định người làm được và người không làm được là lúc mọi người đều sao nhãng thì mình cũng chểnh mảng giống như họ, hay là mình tận dụng thời điểm đó để bật lên. Thế nên chẳng phải vào được trung học rồi, vẫn phải cần mẫn học tập để nâng cao thành tích ạ?”
Fujima không trả lời ngay, anh nở nụ cười xem chừng mãn nguyện, rồi cầm tách cà phê lên. Sau khi uống hai ngụm, anh đặt cái tách xuống.
“Đúng rồi.” Anh nói. “Không được sao nhãng. Cần giữ nguyên phong độ này. Đương nhiên làm được thế là tốt nhất.”
Ăn hết bánh, Naoto lấy ống hút khuấy cốc soda kem. Fujima quay về phía người vợ đang lo lắng nhìn con và gật đầu.