← Quay lại trang sách

- 5 -

Đến biệt thự cho thuê, Yunsuke dùng chìa khóa Tsukumi cho mượn để vào bên trong. Ở sảnh ra vào đặt một cái tủ giày, nhưng bên trong đó chỉ để hai đôi xăng-đan. Giống với biệt thự của Fujima, căn biệt thự này có cửa ở bên trong, mở cánh cửa đó ra sẽ thấy một tầng rộng khoảng mười tấm chiếu. Có hai cái bàn gấp, bốn cái ghế. Chỗ góc tường thêm hai cái ghế nữa. Trên bức tường đối diện treo một chiếc bảng trắng.

Yunsuke bật đèn, nhìn một lượt khắp căn phòng. Anh thử mở cái cửa trượt, đằng sau cánh cửa là một căn phòng kiểu Nhật rộng bốn chiếu rưỡi. Trong phòng trống trơn, không có bất kỳ đồ đạc nào.

Chừng năm phút sau, anh tắt đèn, ra khỏi phòng đó.

Giữa hành lang có một cái cầu thang dẫn lên trên, anh leo lên cầu thang đó, thấy một cái cửa ở gác lửng tầng hai. Mở cánh cửa ra, bên trong là một phòng rộng khoảng ba chiếu, góc phòng kê chiếc giường đơn. Dưới chân giường có cái túi trượt tuyết lớn. Sách tham khảo, các loại sổ thò ra ngoài cái túi. Yunsuke bật đèn bên trong, tỉ mẩn quan sát sàn nhà, rồi tắt đèn, đóng cửa lại.

Anh tiếp tục lên cầu thang, đầu tiên thấy một khoảng không gian dài, hẹp khoảng bốn chiếu. Cuối khoảng không gian đó có một cái tay vịn.

Giếng trời ở ngay phía trên.

Ở phía đối diện có hai cái cửa. Trên cửa gắn cái tay nắm tròn màu đồng, có thể gọi là đồ cổ. Trên một cánh cửa có biểu tượng nhà vệ sinh. Anh đẩy cánh cửa còn lại.

Bên trong phòng có hai cái giường hai tầng được kê sát hai đầu tường. Trên mỗi giường đều treo rèm, và hiện giờ rèm được kéo lại.

Yunsuke mở cái rèm của giường bên phải phía dưới. Trên gối để đèn học, sách giáo khoa. Bên trên cái chăn, bộ pijama được gấp gọn gàng.

“Anh ơi!” Giọng nói vang lên sau lưng Yunsuke.

Anh quay đầu lại, Minako đứng ở đó, cô mặc áo sơ-mi trắng, quần jean. Cái mũ cô đội lúc ăn tiệc nướng vẫn ở trên đầu.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Còn em, tại sao lại ở đây?”

“Em mới là người đang hỏi anh.”

Yunsuke đóng cánh cửa phòng bọn trẻ lại, rồi quay người về phía vợ.

“Em nghe thầy Tsukumi nói nên biết anh ở đây đúng không? Nếu vậy, chắc thầy ấy cũng nói lý do anh mượn chìa khóa rồi chứ. Vì hôm qua không tới đây được, nên trước khi quay về, anh muốn biết chỗ Shota học ra sao. Lý do chỉ có vậy thôi.”

Minako rụt cằm lại, ngước nhìn chồng. “Không thể nào có chuyện đó.”

“Sao em nói vậy?”

“Vì anh đã có ý định vứt bỏ mẹ con em đúng không? Rồi tính lựa chọn cô ta. Người như anh, sao lại đột nhiên quan tâm đến Shota vào lúc này chứ?”

Yunsuke gãi thái dương, đi đến bên cạnh Minako. Sau khi nhìn xuống tầng một, anh tựa người vào tay vịn cầu thang.

“Sao em lại để tâm đến anh như thế? Bao nhiêu lâu nay em có bao giờ đoái hoài xem anh làm gì đâu. Cái xác của Eriko cũng được xử lý xong xuôi rồi. Vụ án cũng dần được bưng bít. Fujima và đám người kia thì thản nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra mà kết thúc chuyến đi này. Còn anh chỉ làm những việc anh có thể làm thôi. Và những việc đó không ảnh hưởng đến ai cả. Thế thì em còn cằn nhằn gì nữa hả?”

“Một mình anh đang hành động kỳ quặc còn gì. Như việc anh đến chỗ này.”

“Thì anh đang hỏi em, việc anh đến đây kỳ quặc ở chỗ nào?”

“Em chỉ mong anh hợp tác với mọi người.” Cô nói vậy rồi cúi đầu. “Dẫu em hiểu cảm giác của anh khi không muốn cứu em.”

Yunsuke ngồi bệt xuống sàn. Góc phòng chất đầy sách giáo khoa, sách quảng cáo. Anh với tay lấy quyển sách mỏng trên cùng. Trên tờ bìa in dòng chữ “Tài liệu giới thiệu trường học, trường trung học Shubunkan”.

“Shota đang làm gì vậy?”

“Con đang ở biệt thự đằng kia. Hình như đang làm gì đó bằng gỗ.”

“Chắc làm thủ công. Một mình à?”

“Em nghĩ là có thầy Tsukumi làm cùng.”

“Ừ.” Anh dựa lưng vào tường. “Nhìn mối quan hệ của mấy người bọn em, anh thấy lạ lùng thật đấy. Trong khi các bố mẹ thân thiết nhau một cách lạ thường, như thể có một sự gắn kết bền chặt nào đó thì mấy đứa trẻ lại không như thế. Mãi mới có thời gian tự do để chơi, được tận hưởng không gian ngoài trời, nếu là bình thường, chúng phải reo hò phấn khích mới đúng. Thế mà cả bốn đứa, sau khi ăn xong, đứa nào đứa nấy tách nhau ra chơi một mình. Cứ như thể không quen biết nhau. Việc đó là thế nào nhỉ?”

“Anh muốn nói điều gì?”

“Anh chỉ nói là không bình thường.”

“Trẻ con không phải cứ tụ tập lại là nhất định sẽ vui vẻ chơi cùng nhau. Những đứa trẻ đó đã gặp đủ chuyện khó rồi.”

“Thế ư? Mà thôi, anh cũng không hiểu được đâu. Do anh không có con ruột nên không hiểu nhỉ?”

“Em biết anh không yêu thương gì Shota.”

“Anh quan tâm và nghĩ cho nó theo cách của mình.”

“Và anh đang gọi Shota là ‘nó’ đấy.” Minako thở dài.

Yunsuke sột soạt lật giở từng trang trong quyển sách quảng cáo. “Mối quan hệ giữa Sekitani và Fujima như thế nào?”

“Hả?” Cô ngạc nhiên mở to mắt.

“Hôm qua, lúc ra ngoài về, anh trông thấy Sekitani và vợ của Fujima âu yếm nhau ở ngoài vườn. Anh sửng sốt, mới vòng ra cửa trước để vào trong, lại thấy vợ của Sekitani và Fujima ở trong phòng khách. Sakazaki cũng ở đó. Có nghĩa là họ ngang nhiên làm cái việc đó, dù bạn đời mình ở ngay bên cạnh. Cho nên, việc anh thấy lạ lùng và không hiểu chuyện gì đang diễn ra là bình thường phải không?”

“Chắc họ chỉ đùa giỡn nhau một chút chăng?”

“Em đừng quên anh là một người đàn ông trưởng thành đấy. Anh thừa khả năng phân biệt được họ đang đùa nhau hay âu yếm thật.”

Minako khoanh tay, ngả người vào bức tường đằng sau. Cô cắn môi, nhíu mày. Yunsuke đứng nhìn biểu cảm đó của vợ.

“Em không biết.” Cô đáp bằng giọng điệu cộc cằn. “Em không thể xen vào chuyện của người khác.”

“Kimiko cũng nói rồi đấy, rằng những người đó không bình thường. Giờ anh đã hiểu ý của cô ta.” Thấy Minako nhìn mình, anh cũng nhìn đối lại, rồi nói tiếp. “Cô ta cũng nói là ‘nhưng Minako chắc vẫn ổn’.”

“Em hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.”

“Anh nghi ngờ bọn họ không chỉ có chung nỗi lo về chuyện thi cử của con cái, mà còn gắn kết với nhau bằng thể xác.”

Minako chuyển động phập phồng khuôn ngực, cô nuốt nước bọt xem chừng căng thẳng.

“Em chuẩn bị về đây.” Cô bước về phía cầu thang.

“Minako!”

Nghe tiếng Yunsuke gọi, cô dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

“Có thật là em giết Eriko không?”

Minako khẽ nghiêng đầu. Quả nhiên cô không nhìn thẳng vào mắt Yunsuke.

“Anh cũng thấy rồi còn gì.”

“Thứ anh thấy chỉ là cái xác của cô ấy.”

“Nếu anh nói vậy thì…”

“Anh đang hỏi em…” Yunsuke hít thở một hơi, rồi nói tiếp. “Có thật là em đã giết Eriko không?”

Minako đặt bàn chân lên bậc cầu thang, nhưng không di chuyển. Sau vài giây như vậy, cô mới xuống được một bậc.

“Anh lại nói điều kỳ quặc rồi. Nếu không phải em, thì ai làm việc đó?”

“Anh không biết. Nên mới đang đắn đo suy nghĩ đây.”

“Em đã giết đấy.” Cuối cùng cô cũng nhìn Yunsuke. “Là em đã giết người phụ nữ anh yêu. Có thể anh không muốn tin, nhưng đó là sự thật. Vì vậy, anh cứ căm hận em bao nhiêu cũng được.”

Khi Yunsuke định mở miệng thì Minako bắt đầu bước xuống cầu thang.

Nghe thấy tiếng cô rời khỏi sảnh rồi, Yunsuke ngồi thụp xuống. Anh đưa tay ôm lấy mặt, luồn bàn tay vào trong mái tóc, vò đầu bứt tai, rồi cuối cùng cũng đứng dậy.

Trên tay anh vẫn cầm quyển sách quảng cáo. Trước khi cất nó về chỗ cũ, anh lật các trang bên trong ra xem. Trong đó đăng bức ảnh chụp cổng trường trung học Shubunkan, rồi ảnh cơ sở vật chất, các trang thiết bị của trường. Còn có ảnh của thầy hiệu trưởng, tiếp đó là ảnh cán bộ nhân viên của trường đứng xếp hàng.

Bàn tay lật trang sách của Yunsuke bỗng khựng lại. Mắt anh dán chặt vào bức ảnh nhân viên của trường.

Anh lần mò túi áo khoác, nhanh chóng lôi ra xấp ảnh lấy từ nhà của Eriko. Rồi anh lại ngồi khoanh chân trên sàn nhà, nhìn thật kĩ từng bức ảnh một.

Anh rút ra tấm ảnh chụp cảnh Tsukumi gặp một người đàn ông và một người phụ nữ ở quán ăn gia đình. Tiếp theo, anh đặt bức ảnh đó lên trên quyển sách, bắt đầu đối chiếu.