← Quay lại trang sách

- 6 -

Đến sáu giờ tối, bữa ăn bắt đầu như mọi khi. Thực đơn hôm nay là pizza và salad. Đồ ăn được nhà hàng gần đó giao đến. Có lẽ việc chạy lăng xăng cả ngày đủ làm mấy người phụ nữ mệt nhoài, nên không còn hơi sức đâu mà nấu nướng nữa. Vả lại, sau bữa ăn có màn đốt pháo hoa, nên họ chọn các món đơn giản, cho tiện dọn dẹp.

Bữa ăn diễn ra với những cuộc hội thoại ít ỏi. Người lớn lẫn trẻ con chỉ im lặng đưa pizza lên miệng ăn. Hầu như không có ai bật ra tiếng cười, mấy lời trò chuyện qua lại cũng là nói thì thầm.

“Mọi người sao thế? Sao ai nấy đều ỉu xìu vậy? Hay đến ngày thứ ba rồi nên mọi người mệt?” Giọng Fujima hoạt bát.

Nhưng chẳng có ai hưởng ứng lại lời nói đó. Cuối cùng chỉ có Sekitani tươi cười, rồi nhìn sang xung quanh.

“Ngày mai là về rồi. Hôm nay, hãy tận hưởng buổi tối cuối cùng ở nơi nghỉ mát này đi.”

Vẫn không có ai phản ứng với lời tổng kết đó của Fujima.

Sau bữa tối, mọi người đốt pháo hoa như kế hoạch. Theo quy định ở đây, không được bắn pháo hoa gần tòa nhà, nên mọi người phải đi bộ đến bãi đất trống ở bên cạnh văn phòng quản lý của khu biệt thự.

Sau khi Sakazaki và Fujima bắn vài quả pháo để mở màn, pháo được phát cho bọn trẻ. Lũ trẻ im lặng suốt bữa ăn, đến đây cuối cùng đã nở nụ cười trên môi.

Lúc Yunsuke đang cầm pháo hoa, Shota tiến lại gần.

“Bố ơi, con muốn mượn chìa khóa ô tô của bố.”

“Được rồi, nhưng để con làm gì?”

“Con muốn lấy ít đồ trong xe.”

“Bố hiểu rồi.” Yunsuke lấy chìa khóa trong túi ra, đưa cho Shota.

“Con cảm ơn bố ạ.” Cậu bé nói rồi rời đi.

Đốt hết pháo hoa, mọi người cùng nhau thu dọn, rồi quay lại con đường dẫn về biệt thự. Bố mẹ và con mình làm thành một nhóm, rảo bước đi trên con đường mờ tối. Riêng Yunsuke tách khỏi nhóm, một mình lững thững ở đằng sau. Minako và Shota đang ở tít phía trước.

Về đến biệt thự rồi, như thường lệ, Tsukumi chuẩn bị dẫn bọn trẻ quay về biệt thự cho thuê. Tối nay tới phiên Fujima trực ở đó.

“Nào mọi người, hãy tận hưởng buổi tối cuối cùng đi. Còn tôi sẽ chơi cờ tướng với thầy Tsukumi ở biệt thự bên kia.” Trước sảnh ra vào, Fujima giơ một tay lên chào. Bọn trẻ cũng đã ra ngoài hết.

“Anh chờ chút đã!” Yunsuke bước lên trước một bước.

Fujima vẫn tươi cười nhìn anh. “Có chuyện gì à?”

Những người khác cùng lúc đổ dồn sự chú ý về phía anh. Nhưng ngoài Fujima ra, không có người nào cười cả. Minako nhìn chồng với ánh mắt nghiêm túc.

“Cả anh Fujima và thầy Tsukumi có thể khoan đến đó không? Vì tôi có chuyện quan trọng cần nói ra.”

Nụ cười trên gương mặt Fujima đã biến mất.

“Chuyện đó phải nói ngay bây giờ sao?”

“Vâng, đó là chuyện khẩn cấp.”

“Tôi hiểu rồi.” Fujima quay mặt về phía Tsukumi đang đứng bên cạnh. “Vậy cứ để bọn trẻ về trước nhỉ.”

“Phải rồi. Tôi sẽ đưa chìa khóa cho chúng.”

Tsukumi đi ra ngoài.

“Nói ở chỗ nào thì được?” Fujima hỏi Yunsuke.

“Ở đâu cũng được. Phòng khách hay là phòng của mấy người chúng ta, hay nên nói ở căn phòng có xác của Eriko?”

Fujima cong môi. Vẫn nguyên biểu cảm đó, anh ta chìa cái cằm ra. “Vậy thì ở phòng khách đi.”

Tsukumi đã quay lại. “Tôi bảo bọn trẻ về trước rồi.”

“Anh hãy khóa cái cửa đó vào!” Yunsuke nói. “Vì tôi không muốn đứa trẻ nào nghe được chuyện này.”

Tsukumi toan cử động môi, nhưng cuối cùng không nói năng gì, chỉ lẳng lặng đi khóa cửa lại.

Tất cả người lớn đã tập trung tại phòng khách. Vợ chồng Fujima, vợ chồng Sekitani và Tsukumi ngồi ở bàn lớn, còn vợ chồng Sakazaki ngồi ở bàn quây. Minako đặt một cái ghế ở bên cạnh cửa sổ và ngồi lên đó.

“Vậy thì bắt đầu thôi nào!” Yunsuke vẫn đứng đó, anh nhìn một lượt tất cả mọi người. “Tôi đã nói là có chuyện quan trọng cần nói, nhưng người nói chuyện đó không phải là tôi. Mà là mọi người. Rất mong mọi người sẽ nói ra.”

“Anh đang nói chuyện gì vậy?” Sekitani bật cười.

“Đương nhiên là chuyện vụ án. Xảy ra vào hai ngày trước.”

“Chúng tôi phải nói chuyện gì?” Fujima hỏi.

“Nói sự thật,” Yunsuke nói. “Tôi muốn nghe mọi người kể xem chuyện gì thật sự đã xảy ra vào buổi tối hôm đó. Chừng nào chưa nghe được chuyện đó, tôi không thể xem các vị là đồng minh của mình.”

“Anh thật là…”

“Em im đi cho anh!” Anh nạt vợ, rồi lại nhìn bọn họ lần nữa.

Không có lời nói nào được cất lên. Cũng không có ai nhìn về phía anh.

“Nếu như mọi người nhất quyết không chịu nói…” Yunsuke lấy điện thoại di động trong túi ra. “Tôi sẽ gọi cho cảnh sát ngay bây giờ. Và kể cho họ chuyện tối đó. Với tất cả những điều mà tôi nắm được.”