← Quay lại trang sách

PHẦN VI- 1 -

Sự im lặng kéo dài hơn mười giây. Trong khoảng thời gian ấy, người nào người nấy đều ngồi im bất động như con búp bê. Tiếng pháo hoa vẫn bập bùng ở đằng xa.

“Ha ha!” Fujima cười khẽ. “Cái gì mà sự thật, cái gì mà cảnh sát, anh nói như phim vậy. Được thôi. Tôi thì không hiểu lắm điều anh Namikishi đang nói, nhưng chúng ta cũng nên thong thả nói chuyện. Nhưng mà…” Anh ta nói rồi quay mặt về phía Tsukumi.

“Chẳng phải chuyện này không liên quan đến thầy Tsukumi sao? Kéo cả thầy ấy vào nội tình của mấy gia đình chúng ta thì tội cho thầy ấy quá. Cứ để thầy ấy quay về biệt thự cho thuê là được rồi. Tôi cũng lo khi chỉ có bọn trẻ ở đó.”

“Tôi tán thành.” Sekitani giơ tay lên.

“Khó khăn lắm mới đông đủ thế này, tôi không thể làm theo ý anh được. Thầy Tsukumi buộc phải có mặt ở đây.”

“Nhưng mà thầy ấy…”

“Chính thầy ấy…” Yunsuke ngắt lời. “Là nhân vật nắm giữ chìa khóa của vụ án này.”

Đón nhận ánh nhìn của Yunsuke, Tsukumi chớp mắt liên tục, anh ta nhìn Fujima với vẻ lo lắng. Nụ cười gượng gạo ban nãy trên mặt Fujima đã vụt tắt, nhường chỗ cho vẻ nghiêm nghị.

Yunsuke đánh bạo bước đến bên cạnh Tsukumi. Thầy giáo luyện thi lùi người lại như thể bị sự mạnh bạo của Yunsuke lấn át.

“Anh Tsukumi, Eriko đã nói gì với anh?”

“Anh nói gì tôi không hiểu?”

“Chắc chắn cô ấy đã nói gì đó. À không, không chỉ là lời nói. Đó chẳng phải là lời đe dọa sao?”

“Đe dọa ư? Đe dọa tôi á? Làm gì có chuyện ngớ ngẩn như thế. Ai lại làm thế với người mới gặp lần đầu…” Anh ta vừa lắc đầu vừa cười, rồi trưng cho Yunsuke thấy mớ cảm xúc hỗn độn pha trộn giữa hoang mang và lúng túng.

“Có thể anh gặp Eriko lần đầu tiên. Nhưng cô ấy biết về anh từ trước đó. Không chỉ biết, mà còn quan sát anh nữa.” Nói rồi, Yunsuke lấy xấp ảnh trong túi ra, ném nó trước mặt Tsukumi. “Cái này thì sao? Đây có phải là anh không? Có vẻ đây là quán ăn gia đình ở đâu đó hả?”

Thấy bức ảnh, Tsukumi rụt hẳn cái cằm lại. Yunsuke nói tiếp trước khi anh ta kịp nói gì đó.

“Eriko trước đây có thời gian làm ở công ty điều tra. Những việc điều tra thế này nằm trong tầm tay của cô ấy. Tuy nhiên, người cô ấy điều tra ban đầu không phải là anh. Cô ấy nhận lời tôi để điều tra Minako. Tôi nghi ngờ Minako ngoại tình, nên muốn tìm ra nhân tình của cô ấy. Eriko hẳn đã tuân theo chỉ thị của tôi, theo dõi sát sao lịch trình hằng ngày của Minako. Trong lúc quan sát hành động của những người thân cận, tức là các người, một thứ hoàn toàn khác đã mắc vào lưới. Thứ đó ở trong bức ảnh này.” Yunsuke đưa một tấm ảnh cho Tsukumi. Tsukumi nhìn ra hướng khác.

“Bức ảnh ấy thì nói lên điều gì?” Fujima hỏi bằng giọng bực bội.

Yunsuke nhìn Fujima, song không nói gì, mà đi về phía bàn quây. Vợ chồng Sakazaki có vẻ đề phòng, nhưng anh không nhìn bọn họ, mà chỉ lấy quyển sách quảng cáo để ở mép bàn.

“Các người biết cái này chứ? Sách giới thiệu trường trung học Shubunkan. Là ngôi trường mà mọi người bằng mọi giá, cố sống cố chết để đưa con trai mình vào học.” Anh giở trang sách, giơ lên cho mọi người cùng thấy. “Đây là ảnh chụp nhân viên của trường. Không phải là giáo viên, mà là nhân viên nhé. Trong số này, có hai người mà tôi từng thấy. Nói vậy, nhưng không phải tôi đã gặp họ ở ngoài đời thực. Tôi muốn nói đến hai người này.” Nói rồi, tay còn lại của anh giơ bức ảnh ban nãy lên. “Bức ảnh nói lên việc Tsukumi đã gặp nhân viên của trường Shubunkan. Thầy giáo của trung tâm luyện thi mà lại gặp gỡ riêng tư với nhân viên của trường tổ chức thi. Chuyện này không thể xem là bình thường được. Thế nào, anh Tsukumi, anh có thể giải thích giúp tôi chuyện này không?”

Tsukumi chỉ ngoắc ngón tay trên bàn mà không trả lời. Thấy vậy, Fujima lên tiếng, “Không thể quy chụp như vậy được. Có thể anh Namikishi cho rằng những chuyện phạm pháp đang diễn ra, nhưng việc trung tâm luyện thi tận dụng các mối quan hệ để thu thập thông tin là một việc hết sức hiển nhiên.”

“Mối quan hệ à? Thế đó là mối quan hệ gì? Anh Tsukumi có giải thích được không?”

Dù Yunsuke có dồn ép đến đâu, thầy giáo trẻ cũng chỉ im lặng.

“Ảnh vẫn còn nữa đấy.” Yunsuke lôi những bức ảnh khác ra. “Trong bức này, ngoài nhân viên của trường trung học Shubunkan, còn có Minako. Giáo viên của trung tâm luyện thi, nhân viên của trường tổ chức thi, mẹ của thí sinh dự thi lén lút gặp gỡ nhau. Tôi khó mà nghĩ được buổi gặp mặt này có mục đích trong sáng, và không phải tại tôi hẹp hòi gì nên mới có suy nghĩ đó đâu.”

“Nếu anh cứ khăng khăng như vậy thì anh nên hỏi Minako.” Sekitani Yasuko nói. Nhưng cô ta không dám nhìn vào mắt Yunsuke.

“Dù cho tôi có hỏi, chắc gì cô ấy đã nói thật. Cho nên vạn bất đắc dĩ, tôi mới phải dùng cách này để hỏi mọi người điều đó đây. Có vẻ như lời nói dối của mọi người xuất phát từ sự liên đới trách nhiệm phải không?”

Sekitani thở dài ngao ngán, anh ta đập tay xuống bàn để phản ứng lại. “Rốt cuộc anh muốn nói gì? Cứ nói thẳng ra không hơn à?”

“Nếu anh đã có lời, tôi sẽ làm vậy!” Sau khi nhìn Sekitani, Yunsuke quay về phía Tsukumi. “Trong quá trình tìm hiểu xem nhân tình của Minako là ai, Eriko tình cờ nắm được một chuyện ngoài dự tính. Đó là mối quan hệ giữa anh và nhân viên của trường trung học Shubunkan, và việc anh lợi dụng mối quan hệ đó để môi giới cho những phụ huynh muốn cho con vào trường bằng cửa sau. Eriko đã sử dụng câu chuyện đó để uy hiếp anh. Đổi lại, có lẽ anh phải trả tiền, hay tiết lộ nhân tình của Minako là ai cho cô ấy. Sau bữa tối của ngày đầu tiên ở đây, cô ấy nói với tôi là hai tiếng nữa sẽ biết mọi chuyện. Tôi đoán cô ấy định gặp và thực hiện cuộc giao dịch với anh trong hai tiếng đồng hồ đó. Nhưng anh đã không chấp nhận điều kiện giao dịch ấy. Điều anh suy nghĩ là làm cách nào để giải quyết mối nguy hiểm từ trên trời rơi xuống, chính là người phụ nữ tên Takashina Eriko.”

“Khoan đã!” Tsukumi mở to mắt. “Ý anh là tôi giết cô ta ư?”

“Thầy Tsukumi!” Fujima lạnh lùng hét lên.

Yunsuke liền nở nụ cười đắc ý.

“Anh Fujima hoảng hốt cũng không phải chuyện lạ. Lời nói vừa xong chứng minh anh đã biết về cái chết của Eriko. Vả lại, còn biết cô ấy bị giết. Trong khi đáng lẽ ra anh phải không biết chuyện gì.”

Tsukumi bặm môi, cúi đầu. Yunsuke nhìn một lượt tất cả mọi người.

“Thầy Tsukumi bị Eriko đe doạ, nên đã giết chết cô ấy để bảo vệ bản thân, dù nói vậy nhưng trong thực tế, kịch bản không đơn giản như thế, phải không? Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định chắc chắn một điều: Người giết cô ấy không phải Minako.”

“Sao anh có thể khẳng định chắc nịch như thế?” Fujima hỏi.

“Lý do tôi thấy nghi ngờ rất đơn giản. Mọi người không phải ruột thịt của chúng tôi, sao lại hợp tác với chúng tôi để thực hiện một việc khủng khiếp như thế? Dù có thân thiết đến đâu đi chăng nữa, chẳng ai muốn bị cuốn vào mớ rắc rối mà cảnh sát đem lại nếu cái xác bị phát hiện cả, lại thêm việc mọi người nhiệt tình giúp đỡ để xử lý cái xác, rồi bao che cho hung thủ giết người, nghĩ thế nào tôi cũng không thấy thuyết phục. Hơn nữa, có vài điểm mấu chốt trong phản ứng ban đầu của anh Sakazaki.” Yunsuke quay lại nhìn vợ chồng Sakazaki đang ngồi chỗ bàn quây. “Anh đã nổi đóa lên, nói là không thể tiếp tay cho sự việc nghiêm trọng như thế được, đó là phản ứng bình thường của con người. Trái lại, phản ứng của những người khác mới là kỳ lạ.”

“Nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn giúp sức mà.” Sakazaki nói, nhưng Yunsuke lắc đầu.

“Vì thế, tôi càng thấy kỳ lạ hơn. Anh đã kích động đến mức đó, làm sao sau đó lại chọn đứng về phe chúng tôi một cách chóng vánh như vậy? Điều đó buộc tôi phải nghĩ rằng đằng sau vụ án ẩn chứa một chân tướng khác.”

Yunsuke cho tay vào túi quần, lấy ra tờ khăn giấy được vo tròn.

Anh mở tờ giấy ra, giữa tờ giấy thấm màu đỏ. Anh cầm nó bằng hai tay để mọi người đều thấy.

“Mọi người có biết đây là gì không?”

Không ai trả lời. Lập tức Yunsuke đặt tờ khăn giấy lên bàn, đẩy nó về phía Fujima Kazue.

“Cô thì biết đúng không?”

Kazue nhìn Yunsuke. Lỗ mũi cô ta hơi phập phồng. “Tại sao lại hỏi tôi?”

“Vì cô bảo mình đã dọn dẹp căn phòng đó. Có nghĩa là người xóa vệt máu dây ra từ cái xác của Eriko cũng là cô. Thú thực tôi cũng thấy lạ. Vệt máu dính trên thảm không thể nào xoá đi dễ dàng như thế. Vậy mà tấm thảm trong căn phòng đó sạch gần như lúc đầu. Ban đầu tôi tự nhủ rằng gần đây có nhiều loại chất tẩy rửa tiện dụng, có thể lau vết bẩn ngay tức khắc nên mới sạch như thế. Nhưng hôm qua, lúc tình cờ xê dịch cái giường tôi phát hiện vệt máu còn sót lại. Vệt đó có màu đỏ tươi. Tờ khăn giấy tôi dùng để lau vệt máu đó đang ở trước mắt mọi người bây giờ đấy.”

Kazue nhìn chằm chằm tờ khăn giấy đó, tiếp theo nhìn sang chồng. Fujima vẫn trừng mắt nhìn Yunsuke.

“Lạ quá đúng không?” Yunsuke nói. “Bình thường máu dính trên thảm hơn một ngày phải biến thành màu đen. Nhưng vệt máu ở đây vẫn có màu đỏ tươi. Không những thế, khi nhúng khăn giấy vào nước rồi lau, màu đỏ trôi đi dễ dàng. Tôi lập tức hiểu ra đây không phải máu. Do đặc thù công việc, tôi biết khá rõ về sơn, nên đã nhận ra bản chất của thứ này.” Anh tiếp tục chỉ tay vào tờ khăn giấy trên bàn. “Đây là màu vẽ. Màu nước mà bọn trẻ dùng để vẽ tranh. Nếu là thứ đó thì không khó để lau sạch.”

Fujima rút bao thuốc ra, cộc cằn đặt cái gạt tàn lên bàn và bắt đầu hút thuốc. Những người khác vẫn chìm trong im lặng.

“Không phải đâu anh.” Minako lên tiếng. “Anh hiểu lầm rồi. Em hiểu anh không muốn tin thủ phạm là em, nhưng em đã giết người. Còn màu vẽ đó… có lẽ, à đúng rồi, dính trên thảm vào lúc khác.”

“Em im đi!” Yunsuke lớn tiếng. “Em nghĩ lời biện hộ đó có tác dụng với anh à? Em nhìn đi! Nhìn những người khác ấy. Họ đã xác định tư tưởng rồi, nên đang lắng nghe lời anh nói. Hạ màn ở đây được rồi. Em không cần diễn kịch nữa.”

“Khoan bàn đến chuyện xác định tư tưởng, anh cứ nói tiếp đi.” Fujima lắc điếu thuốc.

“Được rồi, tôi sẽ tiếp tục. Nào, nếu vết máu đó là giả, vậy thì cái xác thế nào? Tiếc thay cái xác lại là thật. Eriko đã chết. Vậy thì tại sao cần vết máu giả đó? Là để khiến tôi nghĩ rằng hiện trường vụ giết người ở căn phòng đó. Dĩ nhiên đó là hành động nguỵ tạo nhắm vào tôi, để đánh lừa một mình tôi mà thôi. Eriko đã bị giết một nơi khác, rồi được chuyển đến căn phòng đó bởi bàn tay của các người.”

Yunsuke đặt hai tay trước Sekitani và đưa sát mặt về phía anh ta.

Sekitani lùi người lại. “Anh tính làm gì vậy?”

“Anh đã chuyển cái xác hai lần trong buổi tối đó.” Yunsuke giơ ra hai ngón tay lên. “Lúc anh cùng tôi đến hồ để nhấn chìm cái xác thật ra là lần thứ hai. Anh đã di chuyển cái xác một lần trước đó.”

“Anh có bằng chứng gì không mà lại nói vậy?” Sekitani xếch một bên má lên xem chừng căng thẳng. Yunsuke lùi lại, đứng ở bên cạnh cửa. Rồi chỉ tay vào bức tường. Trên đó dán tranh của mấy đứa trẻ.

“Mọi người hãy nhìn bức tranh Shota vẽ biệt thự này. Các xe đều đậu ở bãi đỗ kia. Chiếc Wagon chữ nhật này, tôi không cần nói thì mọi người đều biết, là xe của anh Sekitani. Như mọi người thấy, trong bức tranh này, xe đỗ quay mặt về phía biệt thự. Nhưng tối đó…” Yunsuke chống hai tay vào hông. “Khi di chuyển cái xác của Eriko, xe của anh quay mặt ra đường. Có nghĩa là chiếc xe này đã được sử dụng một lần trước đó.”

Sekitani rú lên, rùng mình. Rồi anh ta bật cười.

“Chỉ có mỗi thế mà anh quy chụp tôi ư? Nhắc mới nhớ, tối đó tôi đã dùng xe mấy lần thì phải, hả?” Anh ta quay sang nhìn vợ, ánh mắt như mong mỏi sự đồng tình. Nhưng Sekitani Yasuko không phản ứng ngay lúc ấy. Khuôn mặt cô ta chỉ chực khóc.

“Còn một chuyện kỳ lạ nữa. Là cái thuyền ở bờ hồ,” Yunsuke nói. “Lúc chúng ta di chuyển cái xác, chỉ có một cái thuyền ở trạng thái dùng được ngay. Lúc ấy tôi đinh ninh là tình cờ. Hoặc mình gặp may. Vì nếu cái thuyền đó cũng bị úp ngược như những cái còn lại thì chúng ta phải bắt đầu từ việc lật cái thuyền lên đã. Nếu muốn cái xác không bị phát hiện thì cần chèo thuyền đi ngay. Sau khi tôi và anh Fujima thả cái xác xuống hồ, đã để nguyên cái thuyền ở đó và rời đi. Thế nhưng sau khi đưa Minako đến khách sạn, trên đường quay lại đây, tôi đã tạt qua đó, và thấy chiếc thuyền chúng ta sử dụng đã được thu dọn. Người của cửa hàng cho thuê thuyền không có lý nào dọn dẹp vào khoảng thời gian đó. Tôi bèn đem chuyện này nói với anh Fujima, và lạ lùng thay, anh ấy không để tâm lắm đến chuyện đó. Một người đã suy nghĩ thận trọng đến thế về cách phi tang cái xác như anh Fujima mà phản ứng như vậy quả là không bình thường. Nhưng nếu suy luận thế này thì mọi chuyện sẽ thành hợp lý.” Anh bước lên một bước, dựng ngón trỏ tay phải lên. “Lúc ấy, còn có một cộng sự nữa. Người đó âm thầm hỗ trợ ở phía sau để cái xác được phi tang trót lọt. Có lẽ người đó đã đến cửa hàng cho thuê thuyền trước, để sắp xếp sẵn thuyền. Nhưng người đó lại không thể lộ diện. Nói đúng hơn, không được để cho tôi biết đến sự tồn tại của người đó. Bởi vì trong lời giải thích của mọi người với tôi, người đó không biết gì về vụ án.”

“Tức là…” Yunsuke nhìn chằm chằm vào gương mặt Tsukumi. “Người cộng sự trong bóng tối đó là anh, thầy giáo Tsukumi. Anh đã chạy đến cửa hàng cho thuê thuyền trước chúng tôi, chuẩn bị sẵn thuyền, đợi cái xác được phi tang xong xuôi và chúng tôi rời khỏi đó, anh lật cái thuyền úp xuống như cũ.”

“Không phải, tôi…”

Chẳng thèm quan tâm Tsukumi đang ấp úng định nói gì đó, Yunsuke nói tiếp, “Việc chuẩn bị, rồi thu dọn thuyền chẳng có gì khó nhọc. Chúng ta cũng tự làm được, mà không cần đến Tsukumi. Nhưng thầy ấy cần giúp đỡ bằng một hình thức nào đó. Nói đúng hơn, các người cần thầy Tsukumi giúp đỡ bằng một hình thức nào đó. Vì mọi người nghĩ rằng nếu toàn bộ những người biết chân tướng vụ án đồng lõa tham gia vào việc phạm tội thì sự đoàn kết sẽ bền chặt hơn. Đề phòng việc sau đó thầy ấy sợ sệt mà tiết lộ sự thật với cảnh sát.”

Yunsuke đi vòng quanh cái bàn, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi bọn họ. Anh chậm rãi đi một vòng, và khi quay lại vị trí ban đầu, anh nói tiếp, “Nào, nếu có gì muốn phản bác thì phản bác đi. Hoặc nếu ai có thể giải thích hợp tình hợp lý tất cả những thắc mắc mà tôi vừa nêu ra ở trên, xin mời người đó lên tiếng. Tóm lại, tôi không thể hợp tác với mọi người hơn được nữa, mà cũng không định giúp mọi người đâu. Như tôi nói ban nãy, việc duy nhất tôi làm là báo cảnh sát. Tôi cũng lường trước mình sẽ bị buộc tội. Nhưng dù thế thì cũng không sao. So với việc bị coi là đồng phạm, bị lừa gạt bằng câu chuyện dối trá, thà tôi chọn bị khởi kiện với tội danh phi tang thi thể còn hơn. Tôi nói thế này có vẻ lươn lẹo, nhưng chắc tôi sẽ được áp dụng tình tiết giảm nhẹ đấy. Vậy ý mọi người thế nào?” Anh nâng giọng lên một tông.

Cánh phụ nữ ngồi ở bàn buông thõng đầu xem chừng chán nản, Sekitani và Tsukumi lộ rõ vẻ phiền não. Minako không nhúc nhích cơ thể, Sakazaki thì ôm đầu. Sakazaki Kimiko hình như đang nhìn chăm chăm vào một điểm trong thinh không.

Riêng Fujima không biểu lộ cảm xúc gì. Anh ta ngước nhìn lên trần nhà như thể đang đắn đo suy nghĩ gì đó, rồi trút ra một tiếng thở dài ảo não.

“Quả nhiên, đã đến bước đường này rồi…” Giọng điệu nghe như đã bỏ cuộc.

“Anh nói quả nhiên, nghĩa là…” Yunsuke hỏi.

“Chúng tôi đã bày ra hai kế hoạch. Một kế hoạch đơn giản và một kế hoạch phức tạp. Tôi đã muốn chọn con đường đơn giản thôi. Nhưng Minako lại phản đối. Cô ấy nói con đường đó sẽ không thành công đâu. Và không ai phản bác được ý kiến của cô ấy cả. Cho nên chúng tôi đã chọn con đường phức tạp.”

“Đến lúc này, anh có thể bỏ cách nói vòng vo đó đi được rồi đấy.”

“Xin lỗi, anh nói đúng. Nhưng cho phép tôi thanh minh một điều thôi. Ban đầu có vài người, bao gồm cả tôi, đã chủ định sẽ giãi bày mọi chuyện với anh.”

“Đó chỉ là lời thanh minh của anh thôi. Nhưng anh đã có lời nói thế, nên tôi có thể hiểu là mọi người sẽ nói ra mọi chuyện ở đây đúng không?”

“Không nói thì anh sẽ báo cảnh sát ngay tức khắc hả?”

“Đúng vậy.”

“Thế thì, làm gì còn đường lui nữa.” Fujima không nhìn Yunsuke nữa, mà quay ra nhìn những người còn lại. “Không thể giấu thêm nữa rồi. Vậy đến lúc nói ra với anh Namikishi đi thôi!”

Không ai trả lời. Fujima lặp lại câu hỏi thêm lần nữa, “Nói được rồi chứ? Minako, cô đồng ý phải không?”

“Nếu mọi người bằng lòng.” Minako cúi đầu trả lời.

Fujima hắng giọng. Anh ta nhìn Yunsuke.

“Anh Namikishi đã suy luận được đến đây, có nghĩa là anh đã lờ mờ nhận ra chân tướng vụ án. Tôi muốn nghe suy luận đó của anh trước.”

“Dù tôi có nói thì…”

“Vấn đề là sự chuẩn bị tâm lý. Nếu không biết anh Namikishi đã chuẩn bị tâm lý đến đâu, chúng tôi khó lòng nói ra câu chuyện đó. Tóm lại, đây là tình huống oái oăm với chúng tôi.”

Yunsuke khoanh tay, khẽ rên lên. Anh nhìn xung quanh, trừ Fujima, tất cả mọi người đều cụp mắt nhìn xuống.

“Thú thực, gọi là mường tượng thì đúng hơn là suy luận. Có một chuyện tôi đã mường tượng trong đầu.”

“Thế cũng được, tôi không nề hà đâu.” Fujima gật đầu.

“Trong trường hợp Minako không phải hung thủ, phải xem cô ấy đang bao che cho ai? Phải chăng là nhân tình của cô ấy, người mà tôi hằng tìm kiếm? Ở vào trường hợp đó, tôi không nghĩ là mọi người sẽ hợp tác để che giấu vụ án đâu. Vậy ai là kẻ khiến mọi người đồng tâm hiệp lực, đến thầy Tsukumi cũng ra sức để bao che như thế? Nghĩ theo chiều hướng ấy, chỉ có một đáp án là đáp ứng tất cả điều kiện. Tôi nói đến đây, chắc mọi người đã hiểu tôi mường tượng ra chân tướng của vụ án thế nào rồi chứ. Dù có thể đây là sự mường tượng ngớ ngẩn, nhưng tôi không thể nghĩ ra đáp án nào khác. Người giết Eriko là người tham gia chuyến đi này, nhưng hiện giờ không có mặt ở đây.”

“Thế thì đúng như anh nói…” Fujima mỉm cười, rồi khẽ nói. “Hung thủ là trẻ con.”