← Quay lại trang sách

- 2 -

Trong chốc lát, sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm căn phòng, thời gian như ngưng đọng. Chẳng ai buồn động đậy, không nghe thấy cả tiếng quần áo sột soạt lẫn tiếng thở.

Thứ đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng ấy là tiếng lạch cạch nện trên sàn nhà.

Đó là âm thanh phát ra khi Yunsuke bước chân đi trên đó.

“Hung thủ là ai vậy?” Yunsuke hỏi Fujima. Giọng anh nhẹ nhàng. “Tôi nên hỏi đó là con ai thì đúng hơn nhỉ. Hay kết quả đúng như suy luận của tôi?”

“Anh suy luận thế nào?”

“Hung thủ là bọn trẻ. Có nghĩa là cả bốn đứa trẻ đã làm việc đó. Thế nên mọi người mới cam tâm trở thành đồng phạm mà không chút do dự.”

“Ra vậy!” Fujima gật đầu. “Anh có thể suy luận hoàn hảo đến mức đó. Cho nên chẳng có gì ngạc nhiên khi anh đã đi đến kết luận cuối cùng.”

“Không phải sao? Nếu không phải tất cả bọn trẻ liên quan thì…”

“Trước khi nói điều đó, có lẽ tôi nên giải thích theo thứ tự từ ban đầu đã nào, rằng chuyện gì đã xảy ra từ đầu tới cuối.”

“Hay đấy. Có điều, tôi không muốn bị lược bớt đâu nhé. Đêm nay rất dài, tôi có thể nghe bao nhiêu cũng được.”

“Vậy trước tiên để thầy Tsukumi nói đi. Từ đoạn trao đổi với cô Takashina Eriko.”

Khuôn mặt Tsukumi hiện lên vẻ bối rối khi bị Fujima chỉ định.

“Tôi nói được không?” Anh ta khẽ xác nhận lại.

“Anh Namikishi đã nhìn thấu tất cả rồi. Chúng ta dừng ở đây thôi. Bỏ cuộc, kể sự thật, sau đó nói ra suy nghĩ của mình.”

Nghe Fujima nói vậy, Tsukumi cụp mắt, im lặng giây lát. Rồi nhanh chóng nhìn Yunsuke, anh ta nắm hai tay lại, đặt lên bàn.

“Ban đầu cô Takashina đến bắt chuyện với tôi cùng giọng điệu như thể tán gẫu cho vui. Tôi không ngờ cô ta là người quen của anh Namikishi, nên đã mất cảnh giác. Trong quá trình nói chuyện, tôi phát hiện ra không phải ngẫu nhiên cô ta bắt chuyện với mình, mà cô ta có mưu đồ rõ rệt. Càng kinh ngạc hơn khi cô ta biết rõ về tôi và mọi người. Và còn nắm được cả việc mọi người định cho con học trường trung học Shubunkan.”

“Hơn nữa…” Yunsuke nói. “Còn biết cả chuyện anh lợi dụng mối quan hệ đặc biệt, tiếp cận nhân viên của trường trung học Shubunkan, móc nối để bố mẹ cho con vào trường đó bằng cửa sau.”

“Mặc dù cách dùng từ ‘vào trường bằng cửa sau’ không chính xác lắm, mà thôi chẳng còn quan trọng nữa. Vì cô Takashina cũng dùng cách nói đó. Người đó cho tôi xem những bức ảnh giống như thế này.” Tay Tsukumi cầm một bức ảnh để trên bàn. Đó là bức ảnh anh ta gặp hai nhân viên của trường trung học Shubunkan ở quán ăn gia đình. “Nhưng khác với bức ảnh này, nói thế nào nhỉ, không đơn giản là cuộc gặp gỡ giữa người của trung tâm luyện thi và nhân viên của trường trung học. Bức ảnh cô ta đưa ra chụp được vài cảnh có tính chất quyết định.”

“Có tính chất quyết định ư… nghĩa là…” Yunsuke liếm môi rồi mở miệng. “Bức ảnh cho thấy sự trao nhận tiền bạc à?”

Tsukumi nhìn về phía Fujima tỏ vẻ cầu cứu. Fujima trả lời thay, “Có thể chúng tôi sẽ bị lên án là dùng chiêu trò hèn hạ, nhưng đã là bố mẹ thì sẽ vì con cái mà không tiếc thứ gì. Chỉ cần nghe nói chi tiền sẽ giúp con đỗ đạt, dù biết là không được phép, nhưng vẫn nhắm mắt đưa chân bước theo con đường đó. Đúng như anh Namikishi nói, bức ảnh Takashina đưa cho thầy Tsukumi chụp được cảnh kiểu như vợ tôi đưa phong bì tiền. Sau đó thì, à… ờ… nhà anh Sekitani cũng…”

“Yasuko đã mang tiền đến. Và bị chụp lại cảnh đó.” Sekitani nói bằng giọng điệu bất cần.

Yunsuke quay sang hỏi Minako. “Em cũng đưa tiền rồi à?”

“Không, em vẫn chưa.” Minako khẽ lắc đầu.

“Minako vẫn chưa giao tiền. Nhưng cô cũng có ý định làm việc đó, đúng không?” Fujima nói.

Minako sau khi làm điệu bộ bối rối thì rụt cằm lại.

“Nhà tôi thì chưa đưa tiền.” Sakazaki Kimiko nói. “Nhưng khi nghe thầy Tsukumi bảo có thể dùng cách đó, tôi cũng định làm thế.”

Yunsuke thở dài, lắc lư đầu.

“Việc anh lặn lội đến tận nhà của Eriko ở Tokyo là để tìm xem cô ấy còn nắm giữ chứng cứ nào nữa rồi lấy chúng đi, đúng không? Nhưng mà tôi thấy ngạc nhiên đấy. Mọi người đã bỏ bao công sức, tổ chức đến cả trại luyện thi này, sao lại còn đi cầu cạnh để bọn trẻ vào trường bằng cách đó? Chẳng lẽ mấy người không có lòng tin đối với học lực và sự cố gắng của chúng?”

“Chính vì trông thấy dáng vẻ cố gắng của những đứa trẻ đó, nên chúng tôi nghĩ mình cần làm điều gì đó để giúp chúng.” Mắt Sekitani Yasuko sưng đỏ lên. “Tại vì nếu thi trượt, tất cả sự cố gắng của chúng sẽ tan biến như bọt biển. Việc đó chẳng phải rất đáng thương sao?”

“Thế thì việc học tập chăm chỉ của chúng thành vô ích à?”

Sekitani bật cười trước câu nói của Yunsuke.

“Việc học tập để luyện thi chỉ giúp ích cho chuyện thi cử thôi. Đó là lẽ thường tình mà.”

“Dù có như thế…” Nói đến đây, Yunsuke khẽ nhắm mắt, hít thở một hơi rồi nhìn Tsukumi. “Việc đi cửa sau đó có được đảm bảo không? Ý tôi là bỏ tiền ra rồi thì có chắc chắn thi đậu vào trường không? Trên đời này có đầy rẫy chuyện lừa lọc để lấy tiền bằng những lời đường mật.”

“Không thể khẳng định là nhất định sẽ thi đậu.” Tsukumi nặng nề mở miệng. “Nhưng họ có thể dùng cách nói gần như chắc chắn. Lúc nãy, như tôi nói, cụm từ ‘đi cửa sau’ không chính xác lắm. Việc thi cử ở đây vẫn diễn ra bình thường. Việc đánh giá thi đỗ hay thi trượt cũng được thực hiện bình thường. Ở bước này, dù có chi bao nhiêu tiền cũng không can thiệp được.”

“Nếu thế thì…”

“Thi cử là kiếm điểm.” Tsukumi nói. “Lấy được điểm tốt thì sẽ đậu. Việc tôi giới thiệu nhân viên của trường Shubunkan cho mọi người là một biện pháp chắc chắn để kiếm được điểm.”

“Biện pháp chắc chắn…” Yunsuke nghiêng đầu. “Lẽ nào là tiết lộ đề thi à?”

“Đúng là thế đấy.” Tsukumi khổ sở gật đầu. “Nhân viên trong bức ảnh, đặc biệt là đàn ông, là những người làm công tác quản lý đề thi.”

“Lợi dụng chức vụ để làm giàu cho bản thân à? Nếu nói đó là câu chuyện có thể bắt gặp ở bất cứ nơi đâu thì chuyện chỉ dừng lại ở đó thôi hả?” Yunsuke rú lên. “Nếu vậy, một người đưa tiền là xong thôi mà. Mọi người góp tiền lại, một người đại diện để giao dịch mua đề thi, rồi sau đó chuyển cho mọi người cùng đọc không hơn à?”

“Đối phương cũng tính đến trường hợp đó rồi. Cho nên không đời nào họ đưa bản sao đề thi cho chúng ta đâu. Vì làm vậy khác nào để lại chứng cứ. Buổi tối trước hôm thi, thí sinh và bố mẹ đã trả tiền sẽ tập trung tại một khách sạn trong thành phố, và đề thi sẽ được tiết lộ lần đầu tiên ở đó. Đề thi phải chép tay, đáp án không được cho biết, nên bố mẹ và con cái phải nhanh chóng nghĩ câu trả lời. Thời gian thì gấp gáp, nên không rảnh để chỉ cho người khác.”

“Ra vậy. Eriko nắm thông tin đến đoạn này à?”

“Không. Hình như cô ta không biết đến mức đó nên mới dùng cách diễn đạt ‘vào trường bằng cửa sau’ đấy. Nói gì thì nói, cô ta đã nhận ra cảnh giao nhận tiền trong bức ảnh có liên quan đến việc làm phạm pháp nào đó. Không loại trừ khả năng cô ta gửi bức ảnh này cho phương tiện truyền thông. Cô ta đã vừa cười vừa đe dọa tôi.”

“Vậy cô ấy đã lấy đó làm điều kiện để đòi hỏi thứ gì? Quả nhiên là tiền bạc à?”

“Không, lúc đó cô ta không đòi hỏi gì, chỉ ám thị rằng mình đang nắm trong tay thông tin này.”

“Không đòi hỏi bất cứ điều gì?” Yunsuke thắc mắc. “Tại sao nhỉ?”

“Ắt hẳn đó là luận điệu của kẻ đi doạ nạt đó, anh Namikishi.” Fujima nói. “Nói ra yêu cầu bằng lời sẽ bị cấu thành tội. Cũng chính là rút dây động rừng. Đầu tiên, thể hiện cho đối phương thấy mình đã nắm được điểm yếu của đối phương, sau đó ung dung quan sát động tĩnh của đối phương. Cô ta có gương mặt yêu kiều nhưng đích thị là kẻ vô lại. Vì anh nói là cô ta từng làm ở công ty điều tra, nên có lẽ đó là kỹ năng mà cô ta học được ở đó.”

Yunsuke nghiến răng hàm, lừ mắt nhìn Fujima. Nhưng anh không nói gì, mà quay lại nhìn Tsukumi.

“Vậy hai người chỉ nói thế rồi cô ấy rời khỏi đó à?”

“Không, cô ta bảo muốn thong thả nói chuyện một lần nữa. Thế nên chúng tôi đã hẹn gặp nhau sau bữa tối.”

“Hẹn ở đâu?”

“Anh biết bãi đất trống nhỏ bên cạnh biệt thự cho thuê không? Chỗ mấy cây sồi mọc, có mắc võng. Chúng tôi hẹn gặp ở đó lúc chín giờ.”

“Chín giờ à? Thế nên, trước đó anh đã mời cô ấy ở lại ăn tối đúng không?”

“Người mời không phải tôi. Lúc tôi và cô Takashina nói chuyện xong, anh Sekitani đến gần. Khi biết cô ta là cấp dưới của anh Namikishi, anh Sekitani ngỏ lời mời cô ta ở lại ăn tối.”

“Lúc đó, tôi đâu ngờ cô ta và thầy Tsukumi lại trao đổi với nhau như thế.” Sekitani phân trần.

“Vậy, anh biết chuyện đó khi nào?”

“Ngay trước khi ăn xong bữa tối. Thầy Tsukumi chỉ tâm sự chuyện này với tôi và anh Sekitani.” Fujima nói.

“Mặc dù sửng sốt, chúng tôi vẫn bảo nhau là nghe xem cô ta nói gì trước đã. Và giữ kín chuyện này với những người khác. Chúng tôi đã vô cùng bất an cho đến khi mọi chuyện ngã ngũ. Nhưng mà dở một chỗ là chúng tôi đã nói chuyện đó ở góc vườn.” Anh ta hướng mắt nhìn mảnh vườn ở đằng sau. “Có lẽ chúng tôi đã hành động bất cẩn. Vì tưởng xung quanh không có ai.”

“Anh nói vậy là sao?”

“Hình như lúc đó đã có người nghe thấy chúng tôi nói chuyện.”

“Là bọn trẻ hả?”

“Đúng vậy.”

“Là đứa nào thế?”

“Rồi anh sẽ biết thôi. Mời thầy Tsukumi nói tiếp.” Fujima giơ tay ra hiệu mời Tsukumi.

“Chắc anh Namikishi còn nhớ, buổi tối hôm đó tôi đã nói về định hướng câu hỏi trong đề thi với mọi người đến chín giờ. Sau đó, tôi đến điểm hẹn để gặp cô Takashina. Như ban nãy tôi nói, ở bãi đất trống có cây sồi.”

“Khoan đã! Nếu thế, phải nhắc đến chuyện của tôi trước.” Sekitani khẽ giơ tay lên. “Tôi rời khỏi đây trước thầy Tsukumi một bước, bởi muốn lén quan sát xem thầy ấy và cô Takashina trao đổi những gì. Nhưng vì không thể đi thẳng đến chỗ hẹn, nên tôi đã tạt qua biệt thự cho thuê, đợi một lát rồi mới rời khỏi đó. Tôi đứng dưới tán cây cách đó không xa, âm thầm quan sát tình hình, thấy cô ta thong dong ngồi bên cạnh cây sồi. Nhưng thầy Tsukumi thì mãi chưa xuất hiện. Thấy lạ, tôi định bụng quay về biệt thự này, thì thầy Tsukumi lại đến đúng lúc ấy. Hỏi thì thầy ấy bảo vì phải đi tìm chiếc giày bị mất. Thế là chúng tôi cùng đến chỗ hẹn, còn bảo nhau là chuyện lạ thật đấy. Trên đường đi, tôi quyết định sẽ đến sau thầy ấy một chút. Rồi chẳng mấy chốc sau đó, thầy Tsukumi hớt hải quay lại, mặt cắt không còn giọt máu. Biểu hiện của thầy ấy không bình thường. Tôi hỏi đã có chuyện gì, thì…”

Sekitani nhìn Tsukumi, dường như muốn anh ta tiếp lời.

Tsukumi vẫn nhìn chằm chằm cái bàn.

“Cô ta đã chết. Ở bên cạnh cây sồi, máu chảy lênh láng từ trên đầu…”

“Tại sao anh không báo cảnh sát ngay lúc đó?”

“Tôi đã định làm thế. Nhưng trước khi tôi làm việc đó, anh Sekitani đã nhận ra một điều.”

“Là dấu chân.” Sekitani nói. “Ở hiện trường còn sót lại vài dấu chân. Vừa nhìn thấy những dấu chân đó, chúng tôi lập tức hiểu rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Dấu chân đó là…”

“Đúng vậy. Anh Namikishi cũng biết phải không? Là dấu vết của đôi giày thể thao cùng loại mà bọn trẻ đi.”