- 3 -
Có một hòn đá rơi ở bên cạnh xác cô ta. Hòn đá to ngang quả bóng trong môn bóng ném. Trên đá có dính máu.” Sekitani kể bằng giọng đều đều, không có ngữ điệu. “Tôi đoán ai đó đã âm thầm đến sau lưng cô ta, rồi dùng hòn đá đó đập vào đầu. Vấn đề là ai đã làm việc đó. Nhưng dấu chân còn sót lại nơi đó rõ ràng đã chỉ ra hung thủ là ai. À không.” Anh ta lắc đầu. “Không chỉ ra đích danh ai, nhưng chỉ ra đó là người ở nhóm nào. Dù sao tôi cũng hoang mang không biết phải làm gì, nên đã điện thoại, gọi anh Fujima đến.”
“Hóa ra hiện trường vụ giết người là ở dưới cây sồi.” Yunsuke lẩm bẩm.
“Thấy anh Sekitani gọi, tôi thảng thốt chạy đến hiện trường, quả thật lúc ấy tôi cũng lòng dạ rối bời.” Fujima lộ ra nụ cười chua chát. “Thoạt đầu tôi quá hoảng loạn nên định sẽ gọi cảnh sát, bởi trong đầu không nghĩ ra phương án nào khác. Nhưng nghe anh Sekitani và thầy Tsukumi nói thì trực giác mách bảo tôi không được phán đoán vội vàng.”
“Nói tóm lại, anh hành động như thế vì biết hung thủ là bọn trẻ ư?”
Fujima gật đầu. Trên gương mặt đó, nụ cười đã không còn nữa.
“Dấu giày đã đủ chứng minh điều đó rồi, lại thêm câu chuyện hai người đó kể, khiến tôi không nghĩ ra đáp án nào khác nữa. Vào thời điểm đó, khu vực xung quanh không có lấy một bóng người. Vả lại, trên thi thể của Takashina không có dấu vết cho thấy đã bị hành hung, hay bị lấy trộm đồ. Mặc dù khó tin, nhưng chúng tôi chỉ còn cách chấp nhận sự thật.”
“Mấy đứa con trai lớp năm tiểu học, có thể lực đến mức chúng ta phải kinh ngạc. Takashina lúc ấy đang ngồi, nên dẫu là trẻ con vẫn có thể dồn hết sức đập mạnh hòn đá vào đầu cô ta. Vả lại, còn lén tấn công từ đằng sau nên cô ta đã chết mà không kịp phản ứng gì.” Sekitani nhăn nhó.
“Chúng tôi cũng nhận ra việc bọn trẻ tàn nhẫn vượt xa người lớn chúng ta.”
“Thế nên mọi người quyết định di chuyển cái xác à?”
“Ở thời điểm đó, tôi chưa nghĩ ra được kế sách nào. Nhưng tôi chắc chắn một điều là không thể để cái xác ở đấy như thế. Nên tôi đã nhờ anh Sekitani dùng xe ô tô để chuyển cái xác đi. Đương nhiên lúc đó chúng tôi cũng xóa dấu chân ở hiện trường, rồi ra sức phủ đất lên để vết máu của Takashina không nổi rõ.” Fujima nói rồi nhìn về phía cửa. “Lúc bê cái xác xuống, vì sợ người ngoài trông thấy, chúng tôi không quay đầu, mà lùi xe dần vào bãi đỗ xe, nhưng tôi không ngờ anh Namikishi lại phát hiện ra điểm đó. Đã vậy lại còn do bức tranh của Shota đưa ra gợi ý.”
“Vậy kế sách được quyết định rõ ràng từ khi nào?” Yunsuke hỏi.
“Có thể nói chúng tôi đã quyết định qua loa trong lúc di chuyển cái xác. Dù thế nào, cũng phải báo sự tình cho mấy bà vợ biết.”
“Những người ở đây lúc đó là…”
“Vợ tôi, vợ chồng anh Sekitani, thêm cả Minako và thầy Tsukumi. Kimiko cũng có mặt, nhưng cô ấy uống thuốc nên ngủ say. Tôi cũng nghĩ càng ít người biết bí mật càng tốt, nên đã không đánh thức Kimiko dậy.”
“Vậy mọi người cũng quyết định sẽ xử lý cái xác ở đâu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy. Mọi người đều đồng tình rằng chỉ còn cách đó. Thế nhưng, lúc định bắt tay vào thực hiện, một chuyện ngoài dự tính xảy ra.” Fujima chăm chú nhìn Yunsuke rồi nói. “Anh Namikishi, anh đã gọi điện về và bảo sẽ quay lại biệt thự.”
“Cuộc điện thoại đã khiến mọi người hoảng hốt đúng không?”
“Chúng tôi hoảng hốt thật. Chúng tôi đoán Takashina là người yêu của anh từ cuộc nói chuyện giữa cô ta và thầy Tsukumi, nên không nghĩ anh sẽ chịu lắng nghe ý kiến của chúng tôi. Nhưng bằng mọi giá, phải ngăn chặn việc anh nổi khùng lên và báo cảnh sát. Bằng cách nào đó, cần tạo ra tình huống để anh hợp tác che đậy vụ án, dù là miễn cưỡng. Trong lúc anh đang quay về đây, chúng tôi đã toát mồ hôi, vắt óc suy nghĩ. Và cuối cùng, người nghĩ ra kế sách đó là Minako.”
Yunsuke nhìn vợ. Cô hơi ngẩng đầu lên, sau khi liếc nhìn chồng thì lại cúi gằm mặt xuống.
“Tôi đã nghĩ đó là một kế sách hay. Bởi dù anh có ý định ly hôn đi chăng nữa, ở giai đoạn hiện tại, anh hẳn là không mong vợ mình trở thành hung thủ giết người. Ngoài ra, nếu động cơ giết người lại là rắc rối với nhân tình của anh, thì vụ án bị công khai sẽ đồng nghĩa với việc anh mất đi địa vị trong xã hội. Chúng tôi cho rằng chỉ có làm cách đó thì anh mới chịu hợp tác để phi tang cái xác.”
“Thế rồi mọi người chuyển cái xác về phòng tôi và tạo vết máu giả hả?”
“Thầy Tsukumi đã quay về biệt thự để lấy màu vẽ. Nhưng quả thật chúng tôi đã khinh suất. Kazue thì sơ suất khi không dọn dẹp cho căn phòng sạch tinh tươm, và cũng không thể phủ nhận rằng chúng tôi đã đánh giá thấp anh.” Nói đến đây, Fujima đứng phắt dậy. Rồi anh ta quay mặt về phía Yunsuke, cúi đầu. “Chúng tôi không hề có ý xấu. Mọi việc chúng tôi làm là để che đậy vụ án. Tôi không dám xin anh tha thứ, nhưng ít nhất hãy hiểu cho suy nghĩ của chúng tôi.”
Học theo Fujima, Sekitani và vợ mình cũng cúi đầu.
“Mọi người diễn hay thật. Tôi đã hoàn toàn bị lừa. Minako, diễn xuất của em cũng không thua kém.” Yunsuke nói với vợ, nhưng cô không hề nhúc nhích.
“Vậy còn hung khí thì thế nào?” Anh hỏi. “Hòn đá rơi ở hiện trường thật sự í.”
Fujima lại nở nụ cười bất lực.
“Nó đang ở dưới đáy hồ cùng với cái xác. Anh Namikishi, chẳng phải tôi và anh cùng nhấn chìm nó sao?”
“Trong chỗ đá thêm vào cho nặng đó à?”
“Lúc anh và anh Sekitani bọc cái xác bằng bạt nylon, tôi bảo sẽ đi nhặt đá đúng không? Kỳ thực, không phải một mình tôi làm việc đó. Khi ấy, thầy Tsukumi cũng đang bên ngoài. Hòn đá hung khí được để lẫn vào chỗ đá đó.”
“Hèn chi, tôi cũng thấy lạ vì trong một khoảng thời gian ngắn mà anh nhặt được nhiều đá đến vậy.”
“Đúng như anh nhìn nhận. Lúc ấy, thầy Tsukumi âm thầm hỗ trợ ở phía sau. Thế nên chúng ta mới có thể thuận lợi phi tang cái xác mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.”
“Gọi là thành công nhờ có người hậu thuẫn đó hả?” Yunsuke đi về phía bàn quây, đứng sau lưng vợ chồng Sakazaki.
“Hai người được nghe sự tình như bây giờ vào lúc hai người bảo sẽ rời khỏi đây hả? Anh Fujima muốn ngăn cản hai người bằng mọi giá, nên đã giải thích tình hình đúng không?”
“Chuyện có liên quan đến bọn trẻ, nên tôi không còn lựa chọn nào khác.” Sakazaki lẩm bẩm. “Anh Fujima bảo phải lừa anh Namikishi—người không biết chân tướng vụ án, tôi cũng rất khó xử khi làm vậy.”
“Lại là vì có liên quan đến bọn trẻ à?”
Yunsuke quay lại, đi tới giữa căn phòng. Anh nhìn bọn họ một lần nữa, sau cùng thì dừng mắt ở chỗ Fujima.
“Tôi đã hiểu gần hết sự tình rồi. Tuy có nhiều điểm khiến tôi kinh ngạc, nhưng có vẻ không khác lắm so với mường tượng của tôi. Tuy nhiên, trong câu chuyện của mọi người bỏ sót điểm quan trọng nhất. Mọi người thận trọng lái câu chuyện để không phải đề cập đến điểm quan trọng đó. Nhưng chừng nào chưa được nghe điểm đó, tôi sẽ không thấy thuyết phục đâu. Hiển nhiên mọi người hiểu tôi đang nhắc tới điểm gì.”
Fujima thở ra một hơi, vai anh ta buông thõng xuống cùng lúc.
“Tôi biết mà.”
“Vậy có thể cho tôi biết điểm quan trọng đó không?” Yunsuke cao giọng. “Tôi biết hung thủ là trẻ con rồi. Nhưng là ai trong số bốn đứa trẻ? Hay là tất cả bọn chúng, như tôi nói lúc đầu?”
Yunsuke ấn vào khóe mắt mình, rồi đảo mắt một vòng nhìn vợ chồng Sekitani, Kazue, Minako, rồi vợ chồng Sakazaki. Không ai trong số họ đáp lại ánh mắt anh. Chỉ riêng Fujima quay lại nhìn anh, ánh mắt ngập tràn sự bất lực.
“Không, không phải tất cả bọn chúng. Hung thủ chỉ có một đứa thôi.”
“Một đứa ư?”
“Về chuyện này, tham khảo ý kiến của anh Sekitani xem sao nhỉ?” Fujima đùn đẩy.
Sekitani gãi đầu, nhăn mặt.
“Như tôi nói ban nãy, tôi rời biệt thự sớm hơn thầy Tsukumi và định đến điểm hẹn đó trước một bước. Nhưng thấy còn sớm nên tôi đã ghé qua biệt thự cho thuê. Và khi tôi rời biệt thự đó…” Sekitani tạm ngắt ở đây, hít thở sâu một hơi. “Thấy trong tủ giày chỉ có ba đôi giày thể thao của bọn trẻ. Chắc chắn tôi không nhìn nhầm. Nhưng lúc đó tôi không nghĩ sâu xa. Sau này ngẫm lại mới thấy mình đã bỏ lỡ tình tiết quan trọng.”
“Vậy à?” Yunsuke mở to mắt. “Ắt hẳn Eriko bị giết lúc anh rời khỏi biệt thự cho thuê. Việc còn ba đôi giày trong tủ chứng minh có ít nhất ba đứa trẻ ở lại biệt thự.”
“Hung thủ đó…” Fujima nói. “Chắc hẳn hung thủ đã nghe lén cuộc nói chuyện giữa tôi, anh Sekitani và thầy Tsukumi sau bữa tối. Hung thủ coi Takashina Eriko ở đâu bất ngờ xuất hiện là vật ngáng đường nên quyết định giết cô ta. Và chớp thời cơ trước khi thầy Tsukumi xuất hiện tại điểm hẹn để ra tay. Còn bằng mọi cách giữ chân thầy Tsukumi để kéo dài thời gian.”
“Ra vậy!” Yunsuke đập tay. “Thế nên một chiếc giày mới…”
“Đó cũng là mánh khóe của hung thủ, khiến cho thầy Tsukumi rời khỏi đây muộn hơn dù chỉ một chút.”
Yunsuke để tay lên đầu. Anh gãi tóc sột soạt. “Trời ơi, trẻ con mà làm đến mức thế…”
“Anh Sekitani cũng nói rồi nhỉ. Bọn chúng còn tàn nhẫn hơn người lớn. Đã vậy còn tính toán kĩ lưỡng, khi hành động hay khi lên kế hoạch đều bình tĩnh vượt xa người lớn.” Fujima nói, đôi vai vẫn buông thõng.
“Vậy thì…?” Yunsuke nhìn chằm chằm vào sàn nhà. “Hung thủ là ai? Nói đại một người đi! Ai trong số bốn đứa trẻ đã giết Eriko?”
Giọng nói của anh vang vọng khắp căn phòng. Bởi mọi người đều đang im lặng. Fujima cũng khổ sở cúi mặt.
“Anh Fujima!” Yunsuke thúc giục.
Fujima chậm rãi lắc đầu. “Tôi không biết.”
“Anh nói sao?”
“Tôi không biết mà. Thật đấy. Tôi chỉ biết hung thủ là một trong số bốn đứa trẻ thôi. Nhưng tôi không biết là đứa nào. Chưa xác định được con của ai trong số bố mẹ ngồi đây là hung thủ.”