← Quay lại trang sách

Chương 14

Mọi chuyện nhộn lên khi tôi đang ở trong phòng. Phải chuẩn bị hành lễ 49 ngày nên tôi đang mặc áo tang. Đương nhiên tôi biết áo tang này cũng sẽ thành ra lãng phí thôi.

Người gõ cửa dồn dập là Naoyuki. Anh ta cũng mặc áo tang nhưng cà vạt chưa thắt.

“Chuyện kinh khủng ập tới rồi.” Anh ta nói mà mắt vằn tia máu. “Yuka... chết rồi.”

“Sao cơ?!”

Tôi đã luyện tập mãi biểu cảm cho thời khắc này. Con ngươi hơi lồi ra, đứng yên và miệng vẫn há như bị đơ. Rồi sau đó từ từ lắc đầu. “Cậu đang đùa đúng không?”

“Rất tiếc tôi không nói dối cũng không đùa cợt gì cả. Hình như con bé đã bị giết.”

“Bị giết?”

Tôi mở to mắt. “Rốt cuộc là ai?”

Anh ta lắc đầu.

“Cái đó thì vẫn chưa biết. Tôi nghĩ có lẽ là cướp đã đột nhập... Chị Kiyomi đến gọi nhưng không thấy con bé trả lời, cửa lại bị khóa, nên chị ấy đã vòng từ vườn vào thì thấy Yuka đã chết trong chăn. Anh tôi đang liên lạc với cảnh sát rồi.”

“Sao lại có chuyện như vậy được chứ...”

Tôi áp hai tay lên má rồi nhắm mắt lại, giả bộ điều chỉnh hơi thở. “Không thể tin được.”

“Tôi cũng vậy. Dù đang nói chuyện với bà nhưng tôi vẫn không thể nghĩ đây lại là hiện thực. Nhưng đúng là việc đã xảy ra thật. Bà Honma, xin lỗi nhưng bà có thể ra sảnh ngay bây giờ được không? Việc chuẩn bị cho buổi lễ phải để sau thôi. Thật có lỗi với anh Takaaki nhưng giờ không phải lúc lo việc 49 ngày.”

“Vâng, tôi hiểu. Tôi sẽ ra ngay.”

Đóng cửa lại xong, sức lực toàn thân tôi như bị rút hết. Ổn rồi, đã đóng xong màn kịch trót lọt. Naoyuki có vẻ không nghi ngờ gì.

Tôi giặm lại lớp trang điểm một chút rồi đi ra sảnh. Lúc này người nhà Ichigahara đã tập hợp gần như đông đủ. Bà quản lý Kobayashi Maho cũng ngồi đó. Người duy nhất vắng mặt là Ichigahara Kiyomi.

Tôi tiến lại chiếc bàn ngay trước mặt nhưng không ai nhìn về phía tôi. Tất cả với vẻ mặt u buồn đều đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Ngay cả Kanae lúc nào cũng tươi vui mà giờ chỉ ngồi khóc sụt sùi một góc. Takehiko thì ôm đầu.

“Chuyện là như vậy đó. Một chuyện quá ư khủng khiếp. Bởi vậy buổi lễ sẽ bị hủy. Bọn em cũng không biết khi nào có thể về. Vâng, đúng vậy, cảnh sát vẫn chưa tới nhưng em nghĩ họ sắp đến rồi. Vâng, em sẽ chú ý.”

Chỉ có giọng nói của Yoko vẳng lại. Hẳn là bà ta đang nói chuyện với chồng. Đáng nhẽ hôm nay người này cũng sẽ đến nhưng hình như bà ta đang liên lạc bảo không cần đến nữa.

“Xin hỏi tình trạng của cô Yuka thế nào vậy?”

Để ý thấy người khác có thể nghe được, tôi khẽ thì thầm dò hỏi Naoyuki.

“Nghe nói là bị đâm bằng dao vào bụng. Vì không có vết máu vương ở đâu nữa nên có lẽ con bé bị tấn công bất ngờ khi đang ngủ trong chăn.”

“Hừm...”

Tôi nhíu mày diễn tả vẻ, không nói nên lời trước sự việc quá tàn khốc.

“Nghe nói phòng của Yuka một bên cửa kính không được khóa chốt. Mà trong phòng cũng bị lục tung lên nên chắc là đã có trộm.”

Được một lúc thì Sosuke xuất hiện. Ông ta cũng mặc đồ tang. Theo sau là một cảnh sát tuần tra trung niên gầy gò.

“Thanh tra từ Sở cảnh sát sắp đến. Mọi người hãy đợi ở đây.”

Sosuke nói với biểu cảm hết sức mệt mỏi.

“Tất cả đã có mặt đầy đủ chưa?”

Cảnh sát tuần tra vừa nhìn khắp lượt mọi người vừa hỏi Sosuke.

“Chưa đâu, mẹ của cháu Yuka vẫn ở trong phòng. Vì cú sốc lớn quá nên cô ấy đang phải nghỉ ngơi.”

“Tôi hiểu. Cũng không nên ép bà ấy.”

Viên cảnh sát gật đầu rồi nói với mọi người: “Mọi người làm ơn không rời khỏi đây. Trong trường hợp cần phải ra ngoài hãy nói với tôi. À, đương nhiên nếu đi vệ sinh thì cứ thoải mái ạ.”

Câu nói như khơi gợi cả Yoko và Kanae cùng đứng lên đi vệ sinh. Tuy nhiên lời cảnh sát tuần tra hình như không lọt được vào tai những người còn lại.

Chẳng mấy chốc rất đông điều tra viên của Sở cảnh sát tỉnh cũng đến. Từ cảnh sát mặc quân phục đến người đàn ông nom giống thanh tra trong bộ thường phục đi đi lại lại. Nhìn qua có vẻ không có trật tự gì nhưng bọn họ chắc chắn đều đang hành động tuân theo trình tự.

Viên cảnh sát trẻ mặc quân phục đi đến, đề nghị được lấy vân tay của mọi người, vẻ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt của từng người. Như để làm dịu bớt sự căng thẳng, Naoyuki nói.

“Là phương pháp loại trừ thôi. Có nghĩa là trong số dấu vân tay tìm được trong phòng Yuka, trừ những người có liên quan còn lại sẽ là dấu vân tay của hung thủ.”

Lời nói có tác dụng ngay. Mọi người an tâm thở phào.

Vị thanh tra có tên Yazaki hình như là người phụ trách vụ án này. Anh ta có lẽ chưa đến 50 tuổi. Dáng người mảnh khảnh lại đeo kính viền vàng nên ấn tượng đầu tiên là người đàn ông lịch lãm, nhưng đôi mắt đằng sau tròng kính lại sắc lẹm đến mức rùng mình. Trông anh ta tinh thông như học giả đang nhìn chuột thí nghiệm chứ không có vẻ trấn áp. Mình gặp phải đối thủ mạnh rồi đây, tôi cảm thấy bất an.

“Có ai nghe thấy tiếng động nào đó vào tối qua không? Hoặc là tiếng người nói chuyện?”

Yazaki hướng về phía mọi người hỏi. Không ai trả lời. Anh ta thay đổi cách hỏi. “Vậy có ai tỉnh giấc vào nửa đêm qua không? Vào khoảng mấy giờ cũng được.”

Ngay cả như thế, quả nhiên cũng không có ai trả lời. Tôi liếc nhìn sang Naoyuki, và thấy kỳ lạ. Rõ ràng tối qua tôi nghe thấy tiếng động từ phòng anh ta. Ngay lập tức Naoyuki hỏi.

“Con bé bị sát hại vào khoảng mấy giờ vậy?”

“Chi tiết cụ thể thì phải đợi kết quả khám nghiệm tử thi nhưng chúng tôi cho rằng có lẽ là từ 1 đến 3 giờ đêm qua.”

Hình như không phải bí mật điều tra nên thanh tra Yazaki trả lời dễ dàng đến bất ngờ.

“Thời gian đó thì tôi đang ngủ say rồi.”

Yoko nói như lẩm bẩm một mình. “Tôi cũng vậy”, Kanae cũng hùa theo mẹ mình.

“Giờ đó thì mấy ai còn thức chứ.”

Nói đoạn viên thanh tra gật đầu, sau đó quay sang Kobayashi Maho. “Dạo này, chị có bắt gặp người nào đáng ngờ quanh đây không? Hoặc là nghe thấy lời đồn kiểu như vậy?”

Bà quản lý Kairotei có hơi do dự rồi mào đầu: “Tôi không thấy có gì đáng ngờ cả”, sau đó nói tiếp: “nhưng thỉnh thoảng có những người không phải khách dừng xe trên đường, rồi nhìn chằm chằm vào bên trong lữ quán. Lữ quán này có hình dạng khác lạ, lại được giới thiệu trên tạp chí nên cũng trở thành chủ đề bàn tán, chắc họ tò mò đến xem.”

“Trong vòng hai, ba ngày gần đây, có chuyện như thế xảy ra không?”

“Có lẽ là có. Tôi không để ý lắm.”

“Cho đến giờ việc đó có gây ra phiền phức gì không?”

“Bản thân việc nhòm ngó đó đã là làm phiền rồi, nhưng cũng chưa gây hại gì tới khách trọ cả.”

“Mà tối hôm qua những người ở lại đây hình như chỉ có người thân của nạn nhân, những vị khách khác thì sao?”

“Chuyện đó...”

Sosuke thay Kobayashi Maho giải thích việc hiện nay lữ quán đang ngừng kinh doanh. Thanh tra Yazaki có vẻ cũng hiểu ra vì không thấy bóng dáng nhân viên phục vụ.

“À, nhắc đến chuyện này”, Maho nói tiếp, “trưa hôm qua, đột nhiên có vị khách ghé qua và xin nghỉ lại. Người đó không biết chuyện lữ quán đang ngừng kinh doanh. Tôi giải thích sự tình thì người ấy cũng đi cho.”

“Xin hãy kể chi tiết hơn nữa về người đó.”

Thanh tra Yazaki ra lệnh cho viên cảnh sát trẻ tuổi ghi chép lại lời Kobayashi Maho. Bà ấy không hỏi tên nhưng nhớ cụ thể dung mạo và hình dáng vị khách đó.

“Hôm qua các vị cùng đến đây phải không?”

Sau khi nghe xong chuyện của Maho, thanh tra hỏi không nhằm vào ai.

“Ngoài bà Honma ra thì đúng vậy”, Sosuke đáp. “Chúng tôi tập trung lại rồi chia ra ba xe để đến đây. Đến nơi tương đối cùng lúc.”

“Ai đi chung xe với cô Yuka?”

“Tôi với Kanae”, Takehiko đáp.

Thanh tra lại hướng về phía cậu ta.

“Giữa chừng có chuyện gì bất thường xảy ra không? Ví dụ có gặp ai hay tình hình của cô Yuka có gì không ổn?”

“Tôi không nhận ra gì cả.”

Takehiko hướng về phía Kanae với vẻ mặt buồn bã. Kanae cũng lắc đầu.

“Không có chuyện gì bất thường cả.”

“Vậy à.”

“Thưa ngài thanh tra...”

Yoko nói với vẻ lo lắng. “Các ông không nghĩ là Yuka đã tự sát à?”

“Không có chuyện đó đâu.”

Viên thanh tra phủ nhận ngay lập tức. “Trên cán dao được cho là hung khí không có dấu vân tay của cô Yuka. Con dao ấy còn có dấu hiệu đã bị rút ra sau khi cô Yuka tắt thở. Kỳ lạ hơn nữa, cổ cô Yuka có dấu vết đã bị ai đó siết. Hình như cũng là sau khi đã chết.”

Tim tôi đập mạnh từng nhịp một. Dấu vết hành động của tôi vẫn lưu lại trên thi thể Yuka.

“Đâm bằng dao rồi lại siết cổ... Tại sao hung thủ phải làm đến mức đấy?”

Naoyuki hỏi thanh tra.

“Tôi không biết. Chúng tôi cũng đang muốn hỏi việc đó đây.”

Chắc chắn ngoài tôi ra không ai trả lời được, nên bầu không khí lại trở nên nặng nề. Ngay cả hung thủ đâm Yuka có lẽ cũng đang thắc mắc trước thông tin của viên thanh tra.

“Tối qua, người cuối cùng gặp cô Yuka là ai?”

“Kanae thì phải?” Sosuke đáp. “Hai đứa ở suốt với nhau còn gì.”

“Nhưng sau khi ra khỏi bể tắm thì ai trở về phòng người nấy ạ.” Kanae trả lời.

“Hai người rời bể tắm lúc mấy giờ?”

“Khoảng 11 giờ thì phải.”

“Sau đó có ai nói chuyện với cô Yuka không?”

Sau câu hỏi của thanh tra, thời gian lặng lẽ trôi qua một lúc, rồi “Có lẽ là tôi”, Naoyuki miễn cưỡng trả lời. “Khoảng 11 rưỡi, cháu nó đã đến phòng tôi.”

“Để làm gì?”

“Nó đến nhờ tôi mở nắp chai vang. Con bé mang theo rượu vang trắng và cái mở nút chai.”

“Rượu vang á?”

Viên thanh tra tỏ vẻ băn khoăn như thể vừa nghe được một điều không ngờ.

“À, nói mới nhớ”, Kobayashi Maho lên tiếng: “Trước lúc đó, cô ấy đến nhà bếp hỏi là còn rượu vang không, nên tôi đã đưa chai vang trắng và ly thủy tinh cho cô ấy.”

“Và cả cái mở nút chai nữa chứ?”

Yoko nói từ bên cạnh. Kobayashi Maho gật đầu.

“Tôi đã đề nghị để tôi mở giúp nhưng cô ấy nói là tự mình có thể mở được nên đã mang cái mở nút chai đi.”

“Nhưng cuối cùng con bé lại không thể mở được nên đã nhờ chú Naoyuki.”

Sosuke lầm bầm như nói một mình.

“Tình trạng của cô Yuka lúc đấy thế nào?” Thanh tra nhìn Naoyuki.

“Tôi thấy không có gì khác thường.”

“Hai người đã nói chuyện gì?”

“Toàn những chuyện không đầu không cuối. Tôi xin một ít rượu vang, sau đó con bé cũng đi luôn.”

“Tôi hiểu rồi. Nếu nhớ ra thêm điều gì hãy nói với tôi nhé.”

Đúng lúc ấy lại có một viên cảnh sát đến, đưa cho thanh tra Yazaki thứ gì đó trông như một bức ảnh. Ông ta liếc nhìn rồi đặt lên bàn bên cạnh.

“Đây là con dao đã đâm vào vùng bụng của cô Yuka. Chúng tôi cho đây là dao dùng để leo núi. Có vị nào nhớ đã từng nhìn thấy nó không?”

Tất cả đều rướn người ra. Trong bức ảnh được rửa tự động hiện lên con dao có cán màu xanh. Vệt đen của máu dính ở lưỡi dao rõ mồn một.

“Có ai đã nhìn thấy không?”

Thanh tra Yazaki hỏi lại một lần nữa.

“Tôi chưa từng nhìn thấy nó”, Naoyuki đáp.

“Trong số mọi người ở đây không có ai leo núi cả. Chỉ có anh Takaaki hồi xưa nghe đâu cũng có leo chút ít thì phải”, Sosuke thêm.

“Chưa thấy cũng phải thôi mà. Chắc hung thủ đã mang nó tới.”

Yoko nói với giọng điệu bất mãn. Hẳn là bà ta đang khó chịu vì bị cảnh sát ám chỉ hung thủ có thể là một trong số họ.

“Cũng không thể khẳng định hung thủ mang theo hung khí từ đầu nên tôi chỉ hỏi cho chắc thôi.”

Có lẽ thấy không ổn nếu kích động những người liên quan nên thanh tra Yazaki nhanh chóng cất bức ảnh đi.

“Hình như căn phòng đã bị lục tung, liệu có thứ gì bị lấy mất không?”

Sosuke hỏi.

“Chúng tôi vẫn chưa biết cụ thể. Chúng tôi cũng định kiểm tra đồ đạc của cô Yuka trước sự chứng kiến của mẹ cô ấy, nhưng có vẻ vẫn chưa phải lúc để làm như vậy. Chỉ là, như chúng tôi điều tra được thì không thấy chiếc ví nào cả.”

Vài người gật đầu như nói “quả đúng vậy”.

“Thưa ngài thanh tra...”

Takehiko ngập ngừng lên tiếng. Viên thanh tra nhìn cậu ta. “Có chuyện gì vậy?”

“Yuka đã bị đâm vào bụng và bị giết nhưng ngoài ra có vết thương... không, ý tôi không phải vết đâm hay gì...”

Tôi hiểu điều cậu ta muốn hỏi. Thanh tra Yazaki cũng gật đầu vẻ đã hiểu.

“Không có dấu vết bị xâm hại. Chúng tôi cũng không tìm thấy những dấu vết như vậy trong cơ thể cô ấy.”

Có thể hỏi thẳng những điều thế này trước mặt những người liên quan quả là giỏi. Takehiko nghe những lời đó xong thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại ôm đầu. Có lẽ cậu ta đã nhận ra rằng có bị xâm hại hay không cũng chẳng còn là vấn đề quan trọng một khi cô ấy đã chết.

Viên cảnh sát mặc quân phục đi đến thì thầm vào tai thanh tra Yazaki điều gì đó. Yazaki thông báo với Sosuke.

“Một người tên Furuki vừa đến.”

Tất cả đồng loạt ngẩng đầu lên.

“Ông ấy là cố vấn pháp lý của anh trai tôi.” Sosuke thay mặt mọi người trả lời. “Xin hãy cho ông ấy vào.”

Yazaki gật đầu, nháy mắt ra hiệu cho viên cảnh sát mặc quân phục đứng kế bên. Viên cảnh sát đi ra sảnh.

“Tại sao luật sư lại tham gia vào chuyến du lịch của gia đình vậy?”

Biểu cảm của viên thanh tra trông đã hơi đáng sợ. Như thể đang trách móc những người liên quan vì đã không chịu nói hết chuyện quan trọng. Sosuke lo lắng giải thích về việc công khai di chúc. Ngay lập tức ánh mắt người chịu trách nhiệm điều tra thay đổi. Có lẽ sự nhạy bén lâu năm đã phát tín hiệu cảnh báo điều này có liên quan đến vụ án.

Viên cảnh sát khi nãy quay lại dẫn theo hai người khác. Người đi trước già cả gầy gò, chỉ còn da bọc xương chính là luật sư Furuki. Tôi bất giác ngồi thẳng lưng lên.

“Ông Ichigahara, việc này là sao?”

Vị luật sư già vừa dáo dác nhìn xung quanh vừa tiến lại bên cạnh Sosuke.

“Tôi cũng chưa rõ sự tình.”

Sosuke trả lời không chút sức lực. “Chúng tôi cũng không ngờ cháu Yuka lại gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy.”

“Ông Furuki, xin lỗi đã phiền ông cất công đến đây nhưng hôm nay có lẽ chúng ta không thể công khai di chúc được rồi.”

Naoyuki nói vẻ thương tâm.

“Có vẻ như vậy nhỉ.”

“Ông tên là Furuki?”

Từ bên cạnh thanh tra Yazaki nói thêm vào. “Tôi có thể hỏi ông chút chuyện không? Và cậu là...?”

Anh ta hướng mắt về nhân vật đứng đằng sau luật sư Furuki.

“Tôi là Ajisawa Hiromi, trợ lý của luật sư Furuki.”

Cậu ta trả lời bằng giọng dõng dạc. Khuôn mặt đẹp, làn da trẻ trung. Ở bên cạnh tôi, Kanae thì thầm: “Mỹ nam!”

“Ra là vậy. Vậy mời cả hai người đi lối này.”

Thanh tra Yazaki dẫn luật sư Furuki và Ajisawa Hiromi đi về phía nhà ăn.

Khi họ đi khuất, sự im lặng nặng nề hơn cả lúc nãy lại bao trùm lên tất cả. Việc cảnh sát dẫn riêng nhóm luật sư Furuki đến một phòng khác càng khiến mọi người trở nên u ám. Đêm trước khi công khai di chúc về thừa kế tài sản, một người liên quan đã bị giết. Yazaki chắc chắn không phải người ngu dốt đến mức coi việc này chỉ là ngẫu nhiên.

Chừng như không thể chịu đựng nổi sự im lặng này nữa, Kobayashi Maho đứng lên.

“Mọi người dùng cơm chứ ạ?”

Ngay cả lúc như thế này có vẻ bà ta vẫn để tâm đến bụng dạ của khách. Thế nhưng chẳng ai trả lời, trông bà ta đứng trơ ra như vậy thật đáng thương. Cuối cùng, Naoyuki lên tiếng: “Tôi không ăn đâu. Lát nữa có lẽ tôi sẽ uống cái gì đó, nhưng giờ thì không nuốt trôi được gì cả.”

“Tôi cũng vậy”, Sosuke nói. Những người khác thậm chí còn chẳng buồn cất lời. Như chẳng còn cách nào, Kobayashi Maho lại ngồi xuống.

Tôi thăm dò biểu cảm của mọi người.

Tôi thử phán đoán khả năng sát hại Yuka của từng người một. Ichigahara Kiyomi là mẹ ruột nên có thể loại trừ trước tiên. Takehiko thì yêu Yuka nên có vẻ loại trừ cũng không sao, nhưng giữa nam và nữ chẳng thể biết được điều gì sẽ xảy ra. Sosuke và Yoko thì sao nhỉ? Cũng chẳng phải họ hàng thân mến đặc biệt gì. Mà nói đúng hơn trông họ còn khá lạnh nhạt, nên nếu có động cơ thì hẳn cũng sẽ ra tay. Naoyuki cũng vậy. Kanae thì sao đây? Nhìn thì chỉ như một cô gái lạc quan đơn thuần nhưng thật ra cũng có những suy nghĩ phức tạp chăng? Kobayashi Maho nữa? Liệu có cảm thấy ghen tị với Yuka, người sẽ có trong tay khối tài sản lớn chỉ đơn giản vì có quan hệ huyết thống với ông Takaaki? Nhưng người nhận tài sản không phải chỉ mình Yuka.

Quan trọng là Yuka đã lấy trộm di thư. Việc đó chắc chắn có liên quan với vụ giết người rồi tự sát. Vụ án lần này không đơn giản chỉ là trộm cắp thông thường.

Bởi vậy có lẽ, hung thủ giết Yuka cũng đã muốn trộm di thư. Tuy nhiên tên hung thủ đó lại thấy Yuka trộm nó trước, nên đã vội vàng giết cô ta rồi cướp lấy di thư.

Tôi suy luận. Và có lẽ tên hung thủ đó cũng chính là kẻ đã định thiêu tôi và Satonaka Jiro. Nếu vậy, tôi phải tìm ra hắn trước cảnh sát và báo thù.

Và nhân vật đó, chắc chắn đang ở đây.