Chương 15
Thời gian lấy lời khai của nhóm luật sư Furuki chừng như lâu hơn so với thực tế. Rốt cục thanh tra Yazaki hỏi họ chuyện gì vậy nhỉ? Và những chuyện ấy sẽ liên quan thế nào với vụ án lần này?
Trong bầu không khí ngột ngạt nặng nề, sự im lặng như thể hít thở thôi cũng phải e dè vẫn cứ tiếp tục. Thỉnh thoảng, điều tra viên đi qua đi lại, nhưng họ cũng chẳng ừ hử gì.
Tôi nghĩ đến chữ “И” mà Yuka để lại. Đó là chữ cái được dùng trong tiếng Nga, nhưng tôi không nghĩ Yuka sử dụng nó với ý định đó.
Nếu nghĩ đơn giản thì có thể là viết nhầm của chữ N? Nếu là chữ N thì có nghĩa là NAOYUKI. Nhưng trước lúc chết thì cũng khó mà nghĩ đến việc viết ngược được. Điều mà tôi bận tâm chỉ là, tối qua rõ ràng cửa phòng Naoyuki mở. Nhưng anh ta lại che giấu điều đó thì hẳn phải có vấn đề gì đấy.
Tôi lại nghĩ thêm về chữ “И”. Liệu có khả năng nào khác không? Nếu để ngang thì thế nào? Là chữ Z thì cũng bị ngược. Số 2 thì cũng không phải.
Nhưng nếu là chữ S thì cũng không hẳn không đọc được. Nếu là S thì có nghĩa là SOSUKE sao? Còn gì khác nữa không nhỉ? “VI”, tức là 6 trong số La Mã chăng? Nhưng tại sao lại phải dùng số La Mã?
Khi tôi còn đang mải suy nghĩ những việc đó, đột nhiên có tiếng như của loài thú vọng lại từ hành lang. Tôi đưa mắt nhìn về phía có tiếng đó. Đúng lúc ấy Kiyomi bước như nhảy bổ vào sảnh. Lớp trang điểm xung quanh mắt bị trời lem nhem vì nước mắt, tóc rối tung như vừa gặp bão.
Ai cũng có vẻ bối rối tìm từ để cất lời. Trong sự chú ý của mọi người, Kiyomi lao về phía Yoko.
“Trả đây!” Kiyomi vừa khóc nấc lên vừa nói. “Trả Yuka lại cho tôi. Cô đã giết nó phải không? Tôi biết mà.”
“Chị nói gì vậy?”
Lông mày Yoko xếch ngược lên. “Tại sao tôi lại giết Yuka chứ?”
“Cô giả vờ không được đâu. Tôi biết hết rồi. Vì không muốn Yuka lấy mất tài sản nên cô đã giết con bé phải không?”
“Thôi đi chị Kiyomi!”
Yoko đanh giọng lại, bật dậy khỏi ghế. Nhưng trước đó Naoyuki đã đứng chắn trước mặt.
“Bình tĩnh đi chị!”
“Tránh ra. Bị nói như vậy cậu có bình tĩnh được không hả?”
“Yuka mất nên tâm trạng chị ấy đang buồn bã thôi. Chị ấy cũng không biết mình đang nói gì đâu.”
“Tôi biết hết đấy.”
Kiyomi hét lên, giọng khàn đặc. “Cô ta đã giết con bé, chỉ vì ham tiền. Cô ta và công ty bất động sản đang ôm một đống nợ nên muốn có thêm phần thừa kế, dù chỉ là một chút, và vì thế cô ta đã giết Yuka...”
“Chị im đi.”
Sosuke cố giữ lại từ đằng sau nhưng Kiyomi vẫn vùng vẫy. Ngay lập tức, Kanae đứng phắt dậy tiến lại gần chỗ chị ta, rồi vả đánh đốp vào má.
“Mày làm cái gì đấy hả?”
Kiyomi càng kích động dữ dội hơn. Đúng lúc đó, cuối cùng thanh tra Yazaki và cảnh sát cấp dưới cũng đi tới.
“Các vị đang làm gì vậy? Xin hãy ngừng lại.”
Viên thanh tra quát lên, mấy người cảnh sát dẫn Kiyomi đang kích động sang phòng khác. Khi chị ta không có ở đó, Yoko cũng lấy lại ít nhiều bình tĩnh, ngồi vào ghế. Nhưng mặt vẫn đỏ phừng phừng.
“Rốt cuộc là như thế nào?”
Thanh tra Yazaki hỏi Sosuke. Sosuke có vẻ hơi do dự nhưng vẫn miễn cưỡng giải thích về vụ lời qua tiếng lại vừa xảy ra. Hình như đã nghe từ luật sư Furuki về việc thừa kế tài sản, viên thanh tra không có vẻ ngạc nhiên mấy.
“Ra vậy. Tài sản càng lớn thì lại càng nhiều xích mích nhỉ.”
“Không, không đến mức gọi là xích mích đâu.”
Sosuke lầm bầm trong miệng.
“Xích mích gì đâu. Tại chị ta tự nhiên nổi khùng lên đấy chứ.”
Sự kích động như chưa hề giảm đi, giọng Yoko vẫn hơi run run. “Không đời nào tôi lại làm chuyện đó.”
Thanh tra Yazaki giơ tay ra như muốn hòa hoãn, “thôi nào, thôi nào”, rồi nói: “Quan trọng hơn, tôi có việc cần nhờ mọi người đây. Giờ tôi muốn được hỏi chuyện từng người.”
“Gì cơ?”, câu đáp bất mãn đồng loạt phát ra. Viên thanh tra vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Và tùy vào từng trường hợp, có thể mọi người sẽ phải trả lời những câu hỏi khá riêng tư. Nhưng để giải quyết vụ án mong mọi người hợp tác. Ngoài ra, chắc sẽ mất kha khá thời gian đấy. Có ai phải rời khỏi lữ quán gấp không?”
Viên thanh tra nhìn quanh nhưng không ai giơ tay lên.
“Vậy là không có ai nhỉ. Được rồi. Vậy thì bắt đầu thôi. Sau khi lấy lời khai xong, mong mọi người đừng quay về phòng mà hãy đợi ở sảnh này nhé. Ai có việc cần quay lại phòng xin hãy thông báo cho bất kỳ điều tra viên nào.”
“Xin đợi một lát. Việc này nghĩa là sao?”
Naoyuki nói như không thể chịu nổi. “Nếu có điều gì cần hỏi thì sao các vị không hỏi ở đây như từ đầu đi. Như thế vừa ít hiểu nhầm vừa đỡ tốn thời gian.”
“Đúng là như vậy, nhưng biết đâu có những chuyện mọi người sẽ khó nói trước đám đông.”
“Nhưng...”
“Anh Naoyuki”, viên thanh tra chen vào. “Việc điều tra, hãy tuân theo chỉ thị của chúng tôi. Mong anh hợp tác cho.”
Từ ngữ thì rất ôn hòa nhưng giọng điệu lại mang âm hưởng không cho phép thương lượng. Mà không, gọi là căng thẳng có lẽ đúng hơn. Naoyuki cũng không tranh luận thêm nữa.
Viên thanh tra hẳn đã nắm được thông tin gì đó từ luật sư Furuki nên mới quyết định hỏi riêng từng người. Lại thêm vụ ầm ĩ lúc nãy. Có lẽ anh ta đã bắt đầu bí mật vẽ sơ đồ hành vi gây án của những người liên quan đến khối tài sản thừa kế to lớn.
“Cảnh sát đã hỏi hai người những gì vậy?”
Vì ông Furuki và trợ lý đã quay lại nên Sosuke dò hỏi trong khi đang chờ lấy lời khai.
“Trước hết, tôi bị hỏi vòng vo về những việc đã làm từ tối qua đến sáng nay. Tóm lại là để xác nhận chứng cứ ngoại phạm.”
Luật sư Furuki nheo mắt lại nói. Gương mặt như biết trong trường hợp này bất cứ ai cũng bị coi là hung thủ.
“Thật may bằng chứng ngoại phạm của chúng tôi đã được công nhận. Vì tối qua tôi làm việc tại văn phòng đến tận khuya. Nếu hỏi các nhân viên khác thì chắc chắn họ sẽ biết chúng tôi không thể đến lữ quán này vào đêm qua.”
Cũng có nghĩa luật sư Furuki và Ajisawa Hiromi không phải hung thủ sát hại Yuka.
“Ngoài ra còn điều gì khác không?”
Sosuke thúc giục với vẻ mặt không muốn nghe những điều đã rõ mồn một.
“Chủ yếu là về việc thừa kế”, vị luật sư già trả lời. “Đương nhiên là tôi không biết nội dung bản di chúc nhưng ‘mỗi người sẽ được chia như nào thì hợp lý’, đại loại họ hỏi tôi những điều như vậy.”
“Rồi ông trả lời sao?”
“Tôi đã giải thích là nếu phân chia đơn thuần theo luật pháp thì cô Yuka và ông Sosuke mỗi người sẽ nhận được một phần ba tổng số tài sản, còn cô Yoko và cậu Naoyuki sẽ nhận được một phần sáu.”
“Ông Takaaki đã mất có chung bố mẹ với bố cô Yuka và ông Sosuke, nhưng bà Yoko và ông Naoyuki thì cùng bố khác mẹ nên sẽ chỉ nhận được một nửa số tài sản thừa kế của hai người kia.”
Ajisawa Hiromi ở bên cạnh bổ sung thêm, nhưng hình như đã nắm được thông tin đó nên cả Yoko và Naoyuki chẳng hề tỏ ra dao động.
Thay vào đó Kanae cất tiếng hỏi: “Ơ, chị Yuka lại thành người thừa kế ạ? Không phải là bác Kiyomi sao?”
“Vì bố của cô Yuka đã mất nên cô ấy sẽ thành người thừa kế thế vị. Bởi thừa kế này người vợ không được chấp nhận.”
Hiromi trả lời không chút ngắc ngứ.
“Tức là Yuka chết thì bác cũng không thể thừa kế tài sản?”
“Theo luật pháp thì đúng là như vậy. Do đó, ông Sosuke sẽ nhận được một nửa số tài sản còn bà Yoko và ông Naoyuki mỗi người sẽ được hưởng một phần tư.”
“Ra vậy.”
Kanae há hốc mồm rồi liếc nhìn xung quanh để thăm dò biểu cảm của những người khác.
“Hỏi những điều như vậy có nghĩa là thanh tra đang nghi ngờ chúng ta phải không?”
Yoko lộ rõ vẻ khó chịu, đoạn nói. ‘“Yuka chết đi, người được hưởng lợi là ai?’ chắc chắn anh ta đang nghĩ như thế. Mà vậy tức là ám chỉ người trong gia đình này rồi còn gì.”
“Không đời nào!” Naoyuki nói. “Không ai lại giết người chỉ vì chút ít phần thừa kế chênh lệch như thế cả. Cảnh sát hẳn phải hiểu điều đó chứ.”
“Cũng chưa biết đâu. Bởi phần chia chắc cũng lớn đấy.”
Sosuke, người vì cái chết của Yuka mà phần tài sản thừa kế theo luật sẽ tăng từ một phần ba lên một nửa nói với bộ mặt đưa đám. Bầu không khí u buồn lan ra tất cả mọi người.
Dần dần theo thứ tự, từng người một bị gọi tên, đi vào phòng làm việc mà nay đã thành phòng lấy lời khai.
Trước hết là Sosuke, tiếp theo là Yoko. Kiyomi có vẻ vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Như viên thanh tra rào trước từ ban đầu, việc lấy lời khai quả thực mất khá nhiều thời gian. Hình như cả Sosuke và Yoko đều mất đến gần 30 phút để chật vật trả lời các câu hỏi.
“Tiếp theo là cậu đấy.”
Sau khi quay lại, Yoko nói với Naoyuki. Với vẻ mặt như nói “đây, đây”, anh ta đứng lên, lấy khăn tay từ túi áo. Đúng lúc đó, một chiếc cà vạt đen rơi ra.
“Rơi này cậu.”
Tôi nhặt lên thì thấy có ghim ngọc trai đính ở cà vạt. Đồ có vẻ còn khá mới, không thấy có vết xước ở đế bạch kim.
“Ơ kìa, cậu ghét ghim cà vạt lắm cơ mà.”
Yoko phát hiện ra liền hỏi. Naoyuki đút hết cả cà vạt vào trong túi, đoạn đáp, “À đồ người ta tặng em đấy mà”, rồi đi ra khỏi sảnh.
“Mẹ bị hỏi cái gì đấy?”
Kanae hỏi Yoko với vẻ lo lắng.
“Cũng chẳng có gì đặc biệt. Họ cứ hỏi đi hỏi lại mấy câu giống nhau, phát ngấy đi được.”
Yoko ngồi vào ghế với vẻ mặt thực sự chán ngán. “Nào là Yuka có vẻ gì bất thường không, nào là tối qua nói những chuyện gì. À, đúng rồi, họ còn hỏi tôi về bức di thư mà bà Honma đã giữ.”
Thấy chị ta nhìn về phía này, tôi bỗng giật mình.
“Đến cả chuyện đó mà họ cũng biết sao?”
“Vâng, hình như là anh trai tôi đã để lộ. Nhờ vậy mà họ còn biết được cả việc tôi đã suy luận mấy thứ kỳ lạ nữa kìa, thành thử họ nhìn tôi kiểu lạ lùng lắm.”
Tôi nhìn Sosuke, thầm tặc lưỡi. Ông ta đúng là dễ bị dụ quá mà.
Bất giác nhìn sang ngang, tôi thấy luật sư Furuki đang hút thuốc với vẻ mặt rất chi phiền não. Chắc trong mơ ông ta cũng không nghĩ mọi chuyện lại ra cơ sự này. Ajisawa Hiromi mặt xanh lét ngồi cạnh ông ta.
Nhận ra ánh mắt của tôi, luật sư Furuki vừa dụi tàn thuốc vào trong gạt tàn vừa lắc đầu.
“Rắc rối rồi đây. Thật đáng tiếc việc này lại xảy ra đúng vào lễ 49 ngày ông Ichigahara.”
“Bản di chúc ông vẫn đang cầm chứ ạ?”
“Đương nhiên.”
Luật sư Furuki vỗ hai lần vào chiếc cặp đen đặt trên đầu gối.
“Chắc họ sẽ không tịch thu đâu nhỉ.”
Nghe tôi nói, ông ta cười không thành tiếng.
“Họ có vẻ muốn biết nội dung của di chúc nhưng tôi đã kiên quyết từ chối. Vì tôi không thể đi ngược lại ý nguyện của ông Takaaki. Tuy nhiên nếu vụ án kéo dài thì có lẽ viên thanh tra đó sẽ không để yên đâu. Chắc chắn anh ta sẽ đòi xem cho bằng được.”
Họng vướng đờm hay sao mà vị luật sư già ho lên một tiếng.
“Mà lúc nãy tôi có nghe từ cô Kanae. Tôi đã rất ngạc nhiên về chuyện di thư của cô Kiriyu. Lần đầu tôi nghe tới việc này đấy.”
“Sao có vẻ như tôi đã mang tới một thứ nguy hiểm thế nhỉ.”
“Không không, bà đừng để ý. Cái đó...”
Ông Furuki nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Tôi có dự cảm không lành nên cúi xuống. Cuối cùng ông ta lên tiếng.
“Đây chắc chắn là lần đầu tiên tôi gặp bà Honma. Vậy mà không hiểu sao tôi lại cảm thấy như không phải vậy. Xin thứ lỗi nhưng chúng ta đã chạm mặt ở đâu rồi phải không?”
“Tôi đã đến tham dự đám tang ông Ichigahara.”
“Vậy à. Thế có khi lúc đó tôi đã gặp bà rồi chăng.”
Mắt mơ màng, ông ta nhìn tôi cười khổ sở. “Ký ức mơ hồ thật chẳng ra làm sao. Đúng là tuổi già.”
“Tôi cũng vậy mà ông.”
Tôi tủm tỉm cười lấy lòng, nhưng khi đụng phải ánh mắt Ajisawa Hiromi phía đối diện, tôi chợt rùng mình. Trông bình thường như không nhưng thực ra đôi mắt ấy đang quan sát tôi. Luật sư Furuki cũng bắt đầu nói những điều khó chịu, nên có lẽ ngoài những lúc cần thiết tôi phải tránh hai người này thôi.
Việc lấy lời khai lần lượt kết thúc. Sau Naoyuki là Takehiko, tiếp theo là Kanae. Sau khi quay trở lại với bộ mặt khó chịu, Kanae nhìn tôi nói: “Tiếp theo là đến bác đấy ạ.”