← Quay lại trang sách

Chương 16

Khi tôi đến phòng làm việc, thanh tra Yazaki đang ngồi khoanh tay trên ghế, mắt nhắm lại. Bên cạnh là một cảnh sát trẻ đang ghi chép. Theo chỉ thị, tôi ngồi xuống, đến lúc ấy viên thanh tra mới mở mắt ra.

“Đã làm phiền bà trong lúc đang mệt mỏi rồi”, trước tiên anh ta xin lỗi. “Chúng tôi sẽ cố gắng xong sớm nên phiền bà chịu khó một lúc nhé.”

Anh ta có lẽ cũng coi tôi là người trên. Cách nói chuyện này làm tôi khá thoải mái.

Đầu tiên tôi nói tên, địa chỉ, tiếp theo giải thích lý do vì sao tôi lại đến lữ quán này. Theo mạch câu chuyện tôi cũng nhắc đến mối quan hệ giữa ông Ichigahara Takaaki với ông Honma Shigetaro. Rõ ràng viên thanh tra cũng đã biết về sự tồn tại của bức di chúc nên không hỏi chi tiết về nó nữa.

“Bà gặp cô Ichigahara Yuka lần này là lần đầu tiên phải không?”

“Đúng vậy. Tối hôm qua tôi đã được ông Sosuke giới thiệu.”

“Nhưng bà đã đến dự đám tang ông Takaaki nhỉ?”

“Vâng. Nhưng khi đó, người đến viếng rất đông nên tôi cũng không có thời gian chào hỏi tất cả họ hàng thân thích của ông ấy.”

“Ra vậy.”

Thanh tra gật đầu nhưng từ ánh mắt tôi đoán được anh ta chưa hoàn toàn vứt bỏ mối hoài nghi. Vì tôi, tức Honma Kikuyo và Yuka có phải gặp nhau lần đầu hay không là chuyện chỉ chúng tôi mới biết được.

Tiếp theo, thanh tra hỏi tôi về tình hình của mọi người tối qua, đặc biệt có cảm thấy điều gì về Yuka không.

“Tôi muốn nghe ý kiến chân thành của bà”, anh ta nhoẻn miệng cười, nói. “Vì bà là người không có mối liên hệ trực tiếp với nhà Ichigahara, nên tôi nghĩ ý kiến của bà sẽ rất khách quan.”

Tôi khom lưng, nghiêng đầu suy tư.

“Nói thế nào được nhỉ. Tôi không thấy dấu hiệu bất thường đặc biệt nào cả.”

“Dù là chi tiết nhỏ nhặt thôi cũng được. Có điều gì không?”

Thanh tra Yazaki quan sát tôi thật kỹ với ánh mắt sắc sảo. Dấu hiệu cho thấy, nếu tôi thể hiện dù chỉ một chút phản ứng thiếu tự nhiên thì ông ta sẽ chộp lấy ngay. Tôi vừa cười nhạt vừa lắc đầu.

“Dù nói vậy nhưng ngay lúc này tôi cũng không...”

“Vậy à. Thế nếu bà nhớ ra điều gì, xin hãy cho tôi biết ngay nhé. Ngoài ra, bà có nói chuyện gì với cô Yuka không?”

“Tôi có nói chuyện một lát.”

“Hai người đã nói chuyện gì?”

“À, toàn mấy chuyện vặt vãnh thôi. Tôi cũng không nhớ rõ lắm.”

Tôi lướt nhìn mặt viên thanh tra. Tôi biết rõ như lòng bàn tay rằng anh ta đang cố gắng bắt tôi nói ra điều gì.

Nói nhiều quá cũng không tốt, mà giấu kỹ quá cũng gây nghi ngờ. Tôi hiểu rõ điều đó nên khai thẳng việc đã trò chuyện với cô ấy về vụ giết người rồi tự sát.

“Vụ hỏa hoạn đó nhỉ. Tôi nắm khá rõ. Tại sao mọi người lại thành ra nói chuyện đó vậy?”

Thanh tra Yazaki thẳng thừng hỏi. Bất đắc dĩ, tôi đành nói về bức di thư. Vì đã biết trước, nên viên thanh tra không có vẻ gì đặc biệt ngạc nhiên. Dù thế anh ta vẫn nói như thể nghe thấy lần đầu.

“Tức là từ bức di thư kia mà mọi người mới suy đoán phải chăng vụ giết người rồi tự sát đã bị dàn dựng nhỉ?”

“Vâng. Nhưng tôi không nghĩ là câu chuyện lại phát triển theo hướng ấy.”

“Hẳn là vậy rồi. Hiện bà vẫn đang giữ bức di thư đó chứ?”

“Tôi để trong phòng. Hay tôi mang tới đây nhé?”

“Được vậy thì tốt quá. Takano!”

Thanh tra cất tiếng gọi viên cảnh sát trẻ ở bên cạnh. “Cậu đi cùng bà Honma mang phong bì đấy về đây nhé.”

Cậu cảnh sát tên Takano trả lời hào sảng rồi đứng lên.

Chúng tôi đi qua dãy hành lang dài, đến phòng Inoichi. Yazaki bắt Takano đi cùng tôi chắc vì lo tôi giấu bức di thư đi. Hẳn nhiên anh ta sẽ rất để tâm tới mối liên hệ của vụ án lần này với bức di thư đó.

Khi đến trước cửa phòng, cảnh sát Takano đưa tay phải ra như muốn nói “cho tôi mượn chìa khóa”. Tôi im lặng giao cho cậu ta, cậu ta tra chìa vào ổ với vẻ căng thẳng thấy rõ.

Tôi bước vào phòng, ngay lập tức cậu ta cũng theo sau. Vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Bởi cậu ta sẽ chứng minh giúp tôi là tôi đã không có thời gian để giở trò.

“Phong bì cần tìm để ở đâu thưa bà?”

Đứng ở cửa phòng, cảnh sát Takano hỏi.

“Ơ, rõ ràng là tôi đã đặt ở đây mà nhỉ.”

Trước tiên, tôi tìm trên mặt bàn. Sau khi xác nhận không có ở đó, tôi giả bộ ngồi xuống, ngoẹo ngoẹo cổ.

“Có chuyện gì vậy?”

Cảnh sát Takano hỏi với giọng sốt ruột. Chắc cậu ta đang nghĩ người già thật rách việc. Tôi cố tình mò mẫm trong túi xách, động tác chậm chạp.

“Lạ thật nhỉ.”

“Không có sao?”

Takano cũng nhòm vào túi của tôi. Hình như cậu ta cũng nhìn thấy cái máy quay nhưng không có vẻ gì là quan tâm cả. Chắc vì gần đây nhiều người vẫn thường mang máy quay khi đi du lịch. Giả dụ cậu ta có nhìn thấy nó ở trên bàn thì cũng chẳng sao. Bởi hôm qua, sau khi về lại phòng tôi đã xóa hết cả rồi.

“Ở đây cũng không có... ơ, nó đã chạy đi đâu được nhỉ?”

Tôi lại ngồi thụp xuống, giả bộ suy nghĩ lung lắm. Takano nhìn bồn rửa mặt rồi tìm trong thùng rác.

Tôi tính toán thời gian thích hợp rồi cất tiếng “A! Tối qua trước khi đi ngủ, tôi đã để nó bên cạnh gối.”

“Bên gối?”

Nói đoạn Takano mở tủ để chăn ra. Tôi lắc đầu.

“Không có đâu. Nếu có thì tôi đã nhận ra khi gấp chăn rồi.”

“Xin thứ lỗi một lát.”

Takano cầm ống nghe, bấm nút số 0. Ngay lập tức Yazaki bắt máy. Takano tường thuật lại sự tình. Giọng có hơi cao một chút.

Dập máy xuống, cậu ta nhìn tôi.

“Thanh tra sẽ đến đây ngay. Xin bà đợi một lát.”

“Vâng, được ạ... Cái phong bì đó rốt cuộc là chạy đi đâu mất rồi nhỉ?”

Takano quay sang ngang với vẻ mặt như muốn nói “bà hỏi tôi thì tôi hỏi ai”. Nếu toàn những cảnh sát như này thì cũng dễ xử lý thôi.

Chẳng mấy chốc tôi nghe thấy tiếng chân chạy rầm rầm khí thế. Cửa mở ra mà không hề có tiếng gõ. Thanh tra Yazaki vừa đeo găng tay vừa bước vào phòng.

“Không di chuyển đồ đạc lung tung đấy chứ?” Yazaki hỏi Takano.

“Hầu như không chạm vào đồ gì thưa sếp. Bà Honma chỉ tìm trong túi của mình thôi ạ.”

“Tốt!”

Yazaki nhìn khắp phòng rồi đứng trước mặt tôi. “Nghe nói bức di thư đã bị mất.”

“Xin lỗi anh.”

Tôi xin lỗi thì thanh tra liền phẩy tay.

“Bà không có lỗi gì cả. Mà bà có thể kiểm tra trong túi áo giúp tôi được không? Có thể bà để vào mà quên mất.”

“À, vâng.”

Tôi vừa giả bộ tìm trong túi áo vừa nghĩ “quả nhiên thanh tra này thật bình tĩnh”.

“Không có hả bà?”

“Vâng...”

Tôi thấy bất an. Chẳng may anh ta yêu cầu khám người thì làm sao. Nếu mà họ gọi nữ cảnh sát rồi bị khám đến cả đồ lót, thì thân phận thật của tôi sẽ bị lộ mất.

Nhưng thanh tra Yazaki quả nhiên đã không nói những điều táo bạo đến mức ấy vào thời điểm này.

“Tối hôm qua trước khi đi ngủ, chắc chắn phong bì còn ở bên gối phải không?”

“Còn ạ.” tôi trả lời. “Tôi đặt ở đó để buổi sáng không bị quên mà.”

“Tức là nó đã mất nhỉ?”

Anh ta xoa xoa chiếc cằm râu mọc lởm chởm. “Bà đi nghỉ lúc mấy giờ?”

“Tôi nghĩ là hơn 11 giờ.”

“Nửa đêm bà có bị tỉnh giấc không?”

“Tôi ngủ một mạch cho đến sáng.”

“Vậy, buổi sáng bà thức giấc lúc mấy giờ?”

Anh ta hỏi như súng liên thanh. Có lẽ đây là cách làm của viên thanh tra này. Tôi nghỉ lấy hơi rồi đáp: “Khoảng 6 giờ.” Dù thực ra tôi hầu như không ngủ chút nào.

“Buổi sáng khi tỉnh dậy, bà có cảm thấy tình hình trong phòng có gì bất thường không? Ví dụ như vị trí đồ đạc bị khác đi?”

“Ừm, tôi không thấy gì cả”, tôi lắc đầu.

“Lúc nãy khi đến, cửa phòng này có khóa không?

Yazaki hỏi Takano. “Thưa có”, viên cảnh sát trẻ trả lời. Thanh tra Yazaki lại quay sang phía tôi.

“Tối qua thì thế nào? Bà đã khóa cửa chứ?”

“Xem nào, tôi đã định đi khóa... nhưng sau có lẽ lại quên mất.”

“Sáng nay khi tỉnh dậy thì sao? Cửa vẫn khóa chứ?”

Tôi nghiêng đầu tỏ vẻ suy tư một lúc, cuối cùng trả lời vẻ tiếc nuối: “Xin lỗi, tôi không thể nhớ ra lúc ấy thế nào.”

Yazaki gật đầu như thể chẳng còn cách nào khác, bỗng một viên cảnh sát khác ghé vào tai anh ta thì thầm gì đó. Tôi nghe thấy từ “khóa đa năng”. Viên cảnh sát đó trả lời ngắn gọn rồi đi ra khỏi phòng.

“Bà Honma”, Yazaki gọi, giọng điệu cứng nhắc. “Chúng tôi xin phép kiểm tra căn phòng này được chứ?”

“Cái đó thì không sao. Nhưng mà tôi ở đâu thì được ạ?”

“Trước hết xin bà hãy đợi ở sảnh. Sau đó, có lẽ tôi sẽ lại hỏi bà vài điều. Takano, đưa bà Honma ra sảnh.”

Được viên cảnh sát trẻ đi trước dẫn đường, tôi quay lại sảnh thì thấy mọi người vẫn đang ngồi nguyên ở chỗ cũ. Vẫn chỉ mỗi Kiyomi vắng mặt.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôi vừa dựa lưng xuống thì Naoyuki đã hỏi. Takano trưng bộ mặt không biết gì, đi ra hành lang. Cảnh sát cũng chẳng dặn không được nói, với lại kiểu gì họ cũng biết, tôi bèn thông báo việc di thư đã bị mất. Không chỉ Naoyuki mà tất cả đều nhìn tôi.

“Có phải là bị lấy trộm rồi không?” Yoko hỏi.

“Tôi không biết. Có lẽ vậy. Giờ cảnh sát đang kiểm tra phòng tôi.”

“Ai và tại sao lại lấy trộm di thư nhỉ?”

Sosuke vu vơ hỏi.

“Kẻ trộm đã giết Yuka chẳng nhẽ lại lén lút đột nhập cả vào phòng bà Honma?”

Kanae nói với bộ mặt khiếp sợ.

“Sao có chuyện đó được. Hắn lấy di thư để làm gì chứ.”

Takehiko nói với giọng khinh thường. Kanae tức giận.

“Vậy là anh cho rằng việc di thư bị mất chẳng liên quan gì đến vụ án của chị Yuka? Liệu có chuyện ngẫu nhiên đến thế không? Em thì nghĩ chắc chắn có liên hệ gì đấy.”

Nhưng không ai gật gù theo. Đương nhiên rồi. Nếu có người cần lấy trộm mỗi di thư thì chỉ có thể là một trong số họ.

Câu chuyện dừng ở đó, lát sau tất cả chìm vào im lặng. Bầu không khí khiến người ta chẳng dám nói gì khinh suất.

“Mà”, Sosuke cất tiếng. “Chắc cảnh sát cũng nghĩ là ít nhiều có liên quan. Hẳn là họ đã bắt đầu nghiêm túc tính tới khả năng có vụ ngụy tạo giết người yêu rồi tự sát mà Yoko nói nửa đùa nửa thật tối qua.”

“Anh đang đổ lỗi cho em đấy à?”

Ngay lập tức Yoko trợn mắt lên.

“Anh không nói như vậy. Nhưng nếu di thư của cô Kiriyu bị lấy trộm thì kiểu gì cảnh sát chẳng nghĩ tới những điều đó.”

“Có phải anh đang ám chỉ hung thủ ngụy tạo vụ giết người yêu rồi tự sát đã giết cô Kiriyu cùng người yêu nay lại giết cả Yuka?”

Naoyuki lắc đầu như thể nói “thật điên rồ”. “Giữa hai vụ này chẳng có điểm chung gì hết. Ngoài việc đều là vụ án xảy ra tại lữ quán này.”

“Sai rồi. Động cơ thì đồng nhất đấy.”

Yoko nói dứt khoát.

“Động cơ? Vậy ư?”

“Đúng thế. Động cơ là phần tài sản thừa kế. Lúc nãy, như luật sư Furuki cũng nói, nếu Yuka chết thì phần thừa kế của những người khác sẽ tăng lên đáng kể. Còn về cô Kiriyu thì chẳng phải cậu đã nói rồi còn gì. Anh Takaaki đã nghĩ đến việc kết hôn với cô gái ấy. Nếu thành ra như thế, phần lớn tài sản sẽ là của cô ấy. Đương nhiên hung thủ lo sợ điều đó, nên mới nảy ra ý định giết người bằng cách ngụy tạo nó thành một vụ giết người yêu rồi tự sát.”

Yoko nói như thể bà ta đang trình bày suy nghĩ của cảnh sát chứ chẳng phải của bản thân.

“Nếu là động cơ đó có nghĩa thủ phạm là người trong số chúng ta?”

Sosuke trưng bộ mặt khổ sở, dò hỏi những người xung quanh: “Ai đã kể với cảnh sát việc anh Takaaki muốn kết hôn với cô Kiriyu vậy?” Kanae hơi giơ tay lên.

“Là cháu, cháu đã lỡ lời. Không được ạ?”

“Không, không sao.”

Naoyuki vẫn vẻ mặt chán nản nói. “Dù sao họ cũng sẽ biết.”

“Tôi không biết cảnh sát nghĩ gì nhưng tuyệt đối không có chuyện giết người vì động cơ đó.”

Sosuke nói thẳng toẹt. “Vụ việc của Yuka thì khoan hãy nói, nhưng còn về cô Kiriyu, giả dụ anh Takaaki có cầu hôn đi chăng nữa chắc gì cô ấy đã nhận lời. Vì cô ấy có người yêu rồi còn gì.”

“Ơ, việc đó phải sau khi vụ giết người yêu rồi tự sát xảy ra mọi người mới biết mà. Sao hung thủ biết được. Hơn nữa nếu thử suy nghĩ thêm một chút thì...”

Yoko hạ giọng hơn hẳn lúc nãy. “Chúng ta cũng đâu biết cậu thanh niên tên Satonaka đấy có thực là người yêu của cô Kiriyu hay không. Biết đâu hung thủ vì nghĩ nếu chỉ đơn giản là tự sát thì sẽ bị nghi ngờ, nên đã chủ đích dẫn cậu ta từ đâu đó đến. Mà nếu thử nghĩ xa hơn một chút thì cũng có lý do để giết cậu ta đấy chứ.”

Lời nói cuối cùng của bà ta khiến tôi hơi lạnh người.

“Không thể nào. Chị nghĩ xa quá rồi. Nếu như vậy, chắc chắn cô Kiriyu đã nói là không biết người đàn ông đó.”

Naoyuki bác bỏ, giọng điệu mạnh mẽ.

“Bởi vậy, điều đó có lẽ cũng được viết trong di thư đấy. Hơn nữa cũng có điểm hơi khó hiểu. Cậu thanh niên tên Satonaka gì ấy vừa trẻ, mà như tôi nhìn trong ảnh thì lại rất đẹp trai nữa. Nói như này có hơi thất lễ, nhưng so với cậu ta thì cô Kiriyu quá thiếu hấp dẫn. Lại còn khoảng cách tuổi tác nữa nên việc hai người đó là người yêu của nhau tôi nghĩ có hơi khó tin.”

Tôi ngắm miệng Yoko chuyển động không ngừng mà như thể đang nhìn một sinh vật sống màu đỏ. Bị những người cùng giới chê bai dung mạo khiến tôi khó chịu hơn hẳn so với bị cánh đàn ông móc máy.

Naoyuki thở dài.

“Chị muốn nghĩ hung thủ là người trong chúng ta à?”

“Không phải vậy đâu. Tôi chỉ suy luận một cách khách quan thôi.”

“Chị nghĩ quá rồi. Với lại giờ ta nên chú tâm vào vụ của Yuka thì hơn. Em thì nghĩ là do phường trộm cướp. Và không liên quan gì tới việc di thư bị mất cả.”

“Tôi chẳng muốn nghi ngờ người thân ruột thịt làm gì.”

Bầu không khí đáng sợ bao trùm lên tất cả, hai người đều chẳng nói chẳng rằng. Những lúc thế này những người khác cũng khó mà lên tiếng.

“Có vẻ tôi đã mang một thứ không nên mang tới rồi nhỉ.”

Naoyuki vội vàng cất tiếng, “Bà chỉ làm việc nên làm thôi mà.”

“Đúng là vậy, nhưng mà...”

Tôi nhìn mọi người một lượt. Ai nấy đều cúi gằm xuống, tránh ánh mắt của tôi. Lúc này hẳn họ chỉ muốn tránh xa một kẻ ngoài cuộc là tôi đây.

Tất thảy đều chìm vào suy tưởng của bản thân. Tôi ngẫm lại lời Yoko mới nói ban nãy. Nếu đúng là vụ giết người yêu rồi tự sát đã bị dàn dựng thì phải chăng hung thủ muốn sát hại không chỉ tôi mà còn cả Satonaka Jiro nữa?

Chị ta nói không hề sai.

Hung thủ không chỉ muốn mình tôi chết, mà còn muốn cả Satonaka Jiro biến mất.

Bởi nếu tôi có thành vợ ông Takaaki thật thì cũng chỉ được hưởng ba phần tư số tài sản, nhưng nếu Jiro còn sống thì toàn bộ số tài sản đó sẽ thuộc về anh ấy.

Bởi anh ấy, Satonaka Jiro chính là con ruột của ông Ichigahara Takaaki.