← Quay lại trang sách

Chương 17

Hai tháng sau khi ông Takaaki lần đầu tiên nói chuyện di chúc, ông gọi tôi đến bệnh viện và yêu cầu tôi làm một việc không ngờ.

Ông muốn tôi tìm con đẻ của ông.

Khi ấy, tôi không thể hiểu ngay mọi chuyện nên còn tưởng ông đang nói đùa.

“Xin lỗi cô, chuyện này là thật, không phải đùa đâu.”

Nói đoạn, ông Takaaki cắn môi dưới vẻ ngượng ngùng. Chẳng mấy khi chứng kiến bộ dạng ấy của ông thành ra tôi đâm hoang mang.

“Đấy là con của ông và phu nhân quá cố...”

Tôi chưa kịp nói hết câu, ông Takaaki đã lắc đầu.

“Đương nhiên là không phải con với bà ấy. Hơn 20 năm trước, khi bà nhà tôi vẫn còn sống, tôi đã từng có quan hệ sâu sắc với một người phụ nữ. Cô gái đó hình như đã sinh đứa con của tôi.”

Theo lời ông Takaaki, người phụ nữ kia tên là Katsuko, diễn viên của một đoàn kịch nào đó.

Ông Takaaki khi ấy mê kịch nên thỉnh thoảng vẫn ghé đoàn kịch xem, cũng nhờ đó mà họ trở nên thân thiết.

Nhưng sau đấy họ chấm dứt quan hệ vì Katsuko kết hôn. Người đàn ông cầu hôn cô ấy là một thành viên của ban nhạc cũng có chút tên tuổi thời đấy, thường nay đây mai đó biểu diễn kiếm tiền. Katsuko khá phân vân nhưng nghĩ tới sự nghiệp diễn viên tương lai mù mịt lại thêm mối quan hệ với ông Takaaki cũng chẳng thể kéo dài mãi nên đã quyết định đi theo người đàn ông đó. Ông Takaaki khi gặp Katsuko lần cuối đã đưa cho cô ấy một khoản tiền kha khá như quà chia tay. Thế nhưng cô ấy đã không nhận.

“Cô ấy bảo giữa chúng tôi không phải mối quan hệ kiểu đó. Đâu phải cần tiền mới cắt đứt được. Cô ấy còn bảo, cô ấy là người đề nghị chia tay nên nếu phải trả tiền thì cô ấy mới là người nên làm việc đó. Bởi vậy, nói ra thì thật xấu hổ nhưng tôi đành rút lại số tiền đã đưa. Người phụ nữ ấy khái tính như vậy đấy.”

Có lẽ đang hồi tưởng lại khung cảnh khi ấy, ông Takaaki nheo mắt, thoáng chút buồn bã. Từ đó trở đi ông không còn gặp lại Katsuko nữa. Cũng chẳng mấy chốc, ông cũng không còn nghe thấy tên ban nhạc của chồng cô ấy.

20 năm sau, một bức thư được gửi đến ông Takaaki. Người gửi là người ông hoàn toàn không quen biết, nhưng ông đã bất ngờ sau khi đọc bức thư bên trong. Trong đó có viết Katsuko đã mất vì bị bệnh, và trong số di vật có phong bì đề “Gửi anh Ichigahara Takaaki” nên mong ông hãy đến nhận.

Khoảng thời gian đó, tôi đã là thư ký của ông, nhưng hoàn toàn không biết gì về bức thư này. Và tôi cũng không biết việc ông đã lén đi tới nơi ấy.

Cô nữ diễn viên sân khấu ngày nào đã trút hơi thở cuối cùng tại căn hộ tồi tàn có độc một gian với bếp. Người gửi thư là nữ quản lý của khu nhà mà nghe đâu khá thân với Katsuko. Sau khi hỏa táng thi thể Katsuko trong lặng lẽ, người này sắp xếp lại đồ đạc thì tìm thấy phong bì kia. Vì ngoài phong bì đã viết địa chỉ nên có thể trực tiếp gửi qua đường bưu điện, nhưng phong bì quá dày, đoán hẳn là có sự tình phức tạp gì đó nên bà ấy quyết định thông báo bằng thư trước. Tuy nhiên, người nữ quản lý dù có thắc mắc về cái họ Ichigahara thì cũng không thể biết ông ấy lại là người sáng lập nên một công ty hàng đầu.

Ông Takaaki sau khi về nhà bèn mở phong bì ra. Bên trong là một tập thư có đến hơn 20 tờ, trong đó viết dày đặc những con chữ thuật lại toàn bộ cuộc đời Katsuko từ sau khi chia tay ông Takaaki. Và nội dung đó đối với ông Takaaki là một cú sốc. Đặc biệt điều làm ông khổ sở là chuyện về người con.

Sau khi kết hôn với thành viên ban nhạc nọ, cô ấy đã mang thai luôn. Thời điểm đó, cô ấy không hề băn khoăn gì, một mực tin tưởng đấy là con của chồng. Nhưng theo như hồi ký thì niềm tin đó không hề có căn cứ, và dường như chính ý nghĩ nếu không phải là con chồng thì sẽ rắc rối to đã ngăn không cho nỗi lo lắng đó có thể là con của ông Takaaki bùng phát.

Thế rồi ngày tháng trôi đi, cuối cùng khi đến tháng dự sinh thì một việc không hay đã xảy ra. Chồng Katsuko đã bỏ trốn cùng người phụ nữ khác. Đến lúc ấy, Katsuko mới biết ban nhạc của anh ta sắp phải giải tán vì thua lỗ liên tiếp. Anh ta đã mang theo tất cả đồ có giá trị, chỉ ném lại tờ đơn ly hôn đã ký sẵn tên vào hòm thư trước cửa nhà.

Có lẽ vì ảnh hưởng của cú sốc mà cô ấy đã sinh sớm hơn ngày dự sinh gần 20 ngày. Đó là một bé trai. Mọi người xung quanh đều chúc mừng nhưng trong lòng cô thì u uất. Việc chồng bỏ nhà ra đi, cô vẫn chưa nói với ai. Cô chỉ bảo với mọi người chồng cô đã rời ban nhạc nên phải đi kiếm tiền ở một nơi xa.

Cuối cùng, cô ấy cùng đứa bé xuất viện, nhưng tương lai thì hoàn toàn mù mịt. Muốn đến tiệm cầm đồ thì cũng phải có đồ, cực chẳng đã cô ấy đành quyết định làm việc ở quán rượu.

Được khoảng nửa năm, cô ấy có thân với một vị khách của quán. Anh ta là chủ một xưởng in. Sau khi Katsuko đồng ý tái hôn, anh ta đã cầu hôn cô. Người phụ nữ chỉ mong có ai đó để dựa vào nhanh chóng đồng ý. Nhưng vấn đề là anh ta không hề biết việc cô ấy có con. Katsuko lo nếu người này biết chuyện thì sẽ chẳng có chuyện đám cưới nữa.

Sau khi đắn đo suy nghĩ, Katsuko quyết tâm vứt bỏ đứa con thơ. Bởi cứ thế này thì cả mẹ con cô đều chết mất, chi bằng để một cơ sở tử tế nào đó nuôi dạy con có khi còn tốt cho đứa bé hơn; trong lòng cô vừa hiểu rõ đó chỉ là viện cớ không hơn, nhưng cũng vừa tự thuyết phục bản thân với lý do đó. Dù sao cô ấy cũng đã quá mệt mỏi rồi.

Cách chỗ cô khoảng một tiếng ngồi tàu có một cô nhi viện, nay còn được gọi là cơ sở phúc lợi nhi đồng, khá nổi tiếng của vùng. Katsuko lên chuyến tàu sớm nhất đi đến tận đấy rồi đặt đứa bé trước cổng. Đứa bé vẫn đang say giấc nồng. Cô ấy thì thầm “xin hãy tha thứ cho mẹ”, đoạn đội cho đứa bé chiếc mũ len trắng tự đan, rồi vội vàng rời khỏi nơi ấy. Cô đã định đứng đó chờ đến khi người ta nhặt con về bình an vô sự, nhưng chân không dừng lại được. Bởi cô biết nếu đứng lại có khi cô sẽ không thể đi tiếp được nữa.

“Điều kỳ lạ là”, ông Takaaki nói: “Katsuko hình như hoàn toàn không nghĩ đến việc nhờ tôi giúp đỡ. Có lẽ cô ấy vẫn đinh ninh đó là con của người nhạc công kia. Nhưng kể cả thế, nếu là người đàn bà tâm cơ thì hẳn vẫn kéo con đến mà bảo ‘đây là con của anh, anh phải có trách nhiệm’, nhưng người phụ nữ ấy lại chẳng hề mảy may nghĩ tới những điều vụ lợi như vậy.”

Không phải chỉ mỗi vậy đâu, tôi nghĩ. Quãng thời gian qua lại với ông Takaaki, đối với Katsuko mà nói là quãng thời gian hạnh phúc nhất. Dù vô danh nhưng cô vẫn khoác lên mình vẻ đài các đặc trưng của diễn viên sân khấu. Cho nên, dẫu có chuyện gì thì có lẽ cô ấy cũng không muốn xuất hiện với một bộ dạng thảm hại trước mặt ông Takaaki.

Theo như hồi ký, thì sau đó Katsuko không hề gặp lại đứa trẻ kia. Cô ấy cũng từng đến cô nhi viện nhìn trộm, nhưng bản thân cô cũng không rõ đứa bé có được người ta nhặt về bình an hay không.

Còn những chuyện của khoảng 20 năm sau đó, cô ấy không viết cụ thể. Có vẻ cô ấy đã ly hôn với người đàn ông làm xưởng in và trải qua những ngày tháng cô đơn nghèo khổ.

Rồi cũng khoảng thời gian đó, Katsuko tình cờ gặp lại người chồng nhạc công đã chia tay 20 năm trước. Người đàn ông ấy khi đó đang làm lái xe tải đường dài. Katsuko chửi mắng thậm tệ nhưng anh ta cũng không chịu thua. “Cô có con với thằng đàn ông khác mà còn muốn lên mặt sao?” Khi Katsuko phủ nhận thì anh ta nói tiếp. Bản thân anh ta lúc đó cũng không biết, nhưng sau này đi khám anh ta mới phát hiện mình không thể có con, bởi vậy đứa bé chắc chắn không phải con của anh ta.

Katsuko không thể tin được, nhưng có vẻ anh ta không hề nói dối. Bởi lẽ, anh ta cũng không có đứa con nào với người vợ đã cưới.

Khi ấy, lần đầu tiên cô ấy mới biết cha của con mình là ai.

Một lần nữa, Katsuko lại hối hận về việc vứt bỏ đứa bé. Nếu biết điều đó sớm hơn thì cô đã tới chỗ ông Takaaki, và có lẽ ít ra con của cô cũng đã có cuộc sống hạnh phúc hơn.

Katsuko cũng viết cả điều đó trong hồi ký của mình. Đọc nội dung, có vẻ cô ấy cũng đã định gửi tập hồi ký này cho ông Takaaki. Đây giống như một bức thư dài thì đúng hơn là hồi ký. Hồi ký khép lại với lời xin lỗi vì đã vứt bỏ đứa con với ông Takaaki.

“Nhưng cuối cùng Katsuko đã không gửi bức thư dài này. Có lẽ vì cô ấy nghĩ giờ đây làm việc đó thì cũng chẳng để làm gì, và cũng lo lắng không muốn gây rắc rối cho tôi.”

Ông Takaaki nói, vẻ đầy chua xót.

“Hoặc là”, tôi nói. “Có lẽ cô ấy muốn giữ bí mật đến khi chết.”

Ông Takaaki dường như không nghĩ đến giả thuyết này. Tỏ vẻ bất ngờ, ông khẽ gật đầu. “Có khi đúng thế thật đấy. Rất giống tính cách của Katsuko.”

“Cô ấy đáng thương thật.”

“Ừm.”

“Bởi vậy...”

Tôi nhìn chính diện ông Takaaki. “Bởi vậy ông muốn tôi tìm đứa bé đó?”

“Đúng vậy. Nói thật với cô từ trước đến giờ tôi cũng định đi tìm thằng bé mấy lần rồi. Bởi cứ nghĩ đến việc trên thế gian này có người đang mang dòng máu của mình là tôi lại không ngồi yên được. Tôi muốn giúp đỡ nó bằng hình thức nào đấy. Nhưng cuối cùng tôi quyết định sẽ chịu đựng. Vì tôi nghĩ dù có lý do gì đi nữa, thì đó cũng chỉ là hành động tùy tiện của bản thân. Tôi không thể phủ nhận rằng ẩn sau ước muốn gặp con để xin lỗi, thì tôi còn tham lam muốn có được niềm hạnh phúc với tư cách một người bố. Nếu thật lòng muốn sám hối thì chẳng phải nên từ bỏ cảm giác hạnh phúc đó sao?”

Đúng là kiểu nghiêm khắc của ông, tôi nghĩ bụng.

“Ông có thể tiếp cận giấu tên rồi bí mật hỗ trợ mà.”

“Kiểu ‘ông bác chân dài’6 ấy hả? Thế thì cũng vậy thôi, vẫn là muốn tận hưởng cảm giác mãn nguyện vì có ích cho con cái. Và ẩn sau đó chỉ là toan tính đáng xấu hổ hòng có thể danh chính ngôn thuận trở thành bố con.”

“Vậy nếu tìm được cậu ấy thì ông tính làm thế nào?” Tôi hỏi thì ông Takaaki thờ ơ đáp.

“Chẳng làm gì cả.”

“Sao cơ ạ?”

“Tôi nói là chẳng làm gì cả. Tôi sẽ chỉ viết trong di chúc thôi, rằng tôi thừa nhận đứa trẻ đó là con của tôi. Tôi có một ít tài sản cũng coi như có thể tự hào với người khác. Nhưng cái đó có lẽ phải nhờ pháp luật phân chia giúp.”

Theo luật pháp, trong vấn đề thừa kế tài sản thì chỉ cần được thừa nhận, sẽ được coi như quan hệ bố con bình thường. Tóm lại, tất cả tài sản mà ông Takaaki, người không có vợ và con khác sẽ thuộc về người con đó sau khi ông qua đời.

“Thế thì... chắc phải còn lâu lắm cậu ấy mới biết được tên bố mình.”

Ông Takaaki phẩy tay như muốn xua đi nỗi bận tâm của tôi.

“Tôi biết sức mình có hạn nên mới quyết định kể với cô chuyện này. Chứ cứ mỗi lần tôi nhắc tới cái chết cô lại lôi việc này ra nói thế thì câu chuyện sẽ chẳng đi đến đâu cả.”

“Ông nói vậy, nhưng mà”, lời nói đã ra đến cửa miệng nhưng tôi đành nuốt lại. Đúng vậy. Ông ấy rất ghét việc lãng phí thời gian vào những lời vòng vo, hình thức.

“Nhưng vấn đề là hiện cậu ấy đã là người trưởng thành.”

“Thằng bé 23 tuổi rồi. Tôi hiểu điều cô muốn nói. Muốn nhận một người con đã trưởng thành, thì cần có sự đồng ý của chính người đó.”

“Đúng là như vậy.”

“Bởi vậy, nội dung đó tôi cũng định viết thêm vào di chúc. Tuy nhiên, thế nào nhỉ, chắc gì thằng bé đã chịu nhận tôi là bố.”

“Ừm, tôi nghĩ chắc cậu ấy sẽ chẳng từ chối đâu...”

Ông Takaaki chừng như đoán được điều tôi đang muốn đề cập.

“Dù mục đích của thằng bé có là chỗ tài sản, tôi cũng không ngại. Hoặc giả nó có không muốn nhận tôi thì cũng đành chịu. Tôi không có quyền trách móc nó. Mà dù sao thì khi đó tôi cũng đã không còn trên thế gian này nữa rồi.”

Sau khi buông một câu đùa buồn bã, ông đưa mắt nhìn tôi, vẻ nghiêm túc. “Cô sẽ tìm giúp tôi chứ?”

“Tôi sẽ tìm thử xem sao. Dù có lẽ sẽ khó khăn.”

“Đành nhờ cô vậy. Nhưng nói đi vẫn phải nói lại, tôi không còn nhiều thời gian đâu.”

“Tôi sẽ cố. Nhưng tôi muốn nhờ ông việc này.”

“Việc gì vậy?”

“Xin ông hãy kéo dài thời gian của mình. Thật lâu vào.”

Ông Takaaki nháy mắt liên tục mấy lần rồi nói: “Chúng ta cùng cố gắng vậy.”

Manh mối là cô nhi viện kia. Trong hồi ký không nhắc tới tên cụ thể nhưng có thể đoán cô ấy đã ở đâu khi đó. Mà theo hồi ký thì cô nhi viện cách nơi ở khoảng một tiếng ngồi tàu.

Một tiếng ngồi tàu cũng là khoảng cách khá xa. Tôi quyết định chọn những cơ sở tiềm năng, rồi điều tra lần lượt. Hình như hồi xưa vứt trẻ sơ sinh trước cổng cô nhi viện không phải là chuyện hiếm. Cũng có vài trường hợp trùng khớp với hồi ký của Katsuko. Nhưng ngay cả thế, sau khi dùng phương pháp loại trừ thật kỹ càng, số người tiềm năng nhanh chóng rút gọn lại còn bốn người.

May là tôi biết chỗ ở của từng người. Trước hết, tôi viết thư gửi cho cả bốn. Nội dung đại loại kiểu có người nhờ tôi tìm một đứa trẻ bị bỏ rơi hai mươi mấy năm trước và người đó có thể là cậu nên tôi muốn được gặp cậu.

Sau đó, trước tiên tôi liên lạc với hai người tôi biết số điện thoại, rồi gặp mặt nói chuyện. Khi gặp họ, tôi hoàn toàn không nhắc tới cái tên Ichigahara Takaaki. Vì biết đâu sẽ có người muốn nhắm tới chỗ tài sản kia mà tự nhận mình là con trai của ông ấy. Dù nói dối thì sẽ điều tra ra thôi, nhưng tôi không rảnh tiêu tốn thời gian vào những việc vô bổ như thế.

Cả hai người đầu tiên đều không có bằng chứng để khẳng định mình là con của Katsuko. Ngược lại, những bằng chứng phủ nhận điều đó còn nhiều hơn. Họ đều ra sức chứng minh đó là mẹ mình, nhưng tôi chỉ có thể đưa ra phán đoán khách quan.

Về hai người còn lại, vì không biết số điện thoại nên tôi định đi gặp trực tiếp, với hy vọng một trong hai người đó sẽ là con của ông Ichigahara. Nếu cả hai đều không phải thì việc điều tra hoàn toàn rơi vào ngõ cụt.

Nhưng trước đó, tôi có nhận được thư từ một người. E là chẳng phải chuyện lành. Khi mở phong bì ra, quả nhiên là nội dung khiến tôi thất vọng. Trong thư viết người này đã tìm được bố mẹ nên từ chối gặp mặt.

Chỉ còn lại một người, và người đó là Satonaka Jiro.

Khi tôi chỉ còn có thể hy vọng vào người này và chuẩn bị tới chỗ cậu ta, thì cậu ta gọi điện cho tôi. Lại một dự cảm chẳng lành khác nhưng may thay lần này dự cảm đó đã sai. Cậu ta nghĩ lá thư của tôi là một trò bịp bợm nên mới gọi điện thăm dò. Hóa ra cũng có người nghĩ tới cả khả năng này.

Cứ như thế tôi gặp cậu ấy. Khuôn mặt cậu ấy đẹp đến mức có gọi là cực phẩm cũng không sai. Từ cậu tỏa ra một thứ khí chất như chẳng hề liên quan gì đến sự khổ sở và nghèo khó. Chỉ là, thỉnh thoảng, ánh mắt cậu lại như ánh lên tia oán giận với cả thế gian này.

Ngay khi nhìn thấy cậu ấy, tôi đã có cảm giác nguy hiểm. Một thứ gì đó thật bất thường đang diễn ra trong trái tim tôi.

Mình sẽ yêu người thanh niên này mất thôi, dự cảm của tôi là vậy đấy.