← Quay lại trang sách

Chương 18

Trước buổi trưa, cuối cùng chúng tôi cũng được cho giải tán. Cảnh sát bảo chúng tôi có thể tới mọi nơi trong lữ quán, ngoại trừ phòng tôi và phòng Yuka. Tuy nhiên, nếu muốn rời khỏi tòa nhà này, thì nhất định phải thông báo cho cảnh sát viên gần đấy.

Dù vậy, vì cũng không ai cần đi đâu nên tất cả đều ở nguyên tại sảnh. Mọi người đều chăm chú để ý xem cảnh sát hiện đang tìm kiếm thứ gì. Dáng vẻ vòng qua vòng lại tất bật của cảnh sát khiến ai nấy đều thấy bất an.

Ngửi thấy mùi thơm thoảng qua, tôi bèn ngẩng đầu lên, thì ra Kobayashi Maho đã pha cà phê mang đến. Quả là người phụ nữ trong bất kỳ thời điểm nào cũng không quên nghĩa vụ của một quản lý lữ quán. Mọi người nói lời cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy cốc. Còn có cả bánh kem nhỏ và bánh quy đi kèm. Món ăn vặt không tồi. Kanae đã bắt đầu nhai ngấu nghiến.

“Bỏ qua vụ di thư của cô Kiriyu bị mất, nhưng nếu Yuka bị tấn công bởi tên trộm từ bên ngoài vào thì tại sao hắn lại đặc biệt nhằm vào phòng của con bé?”

Đang đưa cốc cà phê lên miệng, Sosuke lẩm bẩm.

“Chắc là ngẫu nhiên thôi”, Naoyuki trả lời. “Em nghĩ là sau khi đột nhập từ ngoài vào, hắn đã tìm phòng nào không khóa cửa kính. Và tình cờ phòng của con bé trở thành mục tiêu.”

“Chẳng hiểu sao Yuka lại sơ suất thế.”

Nỗi buồn đau trước sự ra đi của người chị họ quay lại hay sao mà Kanae vừa cầm bánh vừa nước mắt lưng tròng.

“Nhưng mà”, Yoko nghiêng đầu suy tư. “Dù có như thế, thì tại sao hung thủ lại giết Yuka chứ? Không có dấu vết bị xâm hại, nên nếu chỉ trộm cái gì đó thì tôi nghĩ không cần phải giết mà.”

“Chắc tại Yuka tỉnh giấc giữa chừng. Tên trộm sợ bị tóm nên mới đâm chết cô ấy. Hẳn là vậy rồi. Tên đó chắc chắn có vấn đề về đầu óc.”

Takehiko vừa nói, vừa rót rượu brandy mang đến từ lúc nào vào ly.

“Này, đừng có uống rượu vào ban ngày thế chứ.”

Sosuke nhắc nhở nhưng cậu con trai không trả lời mà nốc brandy ừng ực.

“Có sao đâu. Em cũng muốn uống đây. Bà Maho, cho tôi mượn cái ly.”

Yoko nói xong, Kanae cũng tiếp: “Cho tôi với nhé.” Sosuke cau có.

Sau khi Maho rót brandy vào ly vừa mang đến, trước khi uống Yoko hơi nghiêng đầu tỏ vẻ hoài nghi:

“Nhưng kể cả thế thì vẫn khó hiểu.”

“Tại sao vậy ạ?” Takehiko gặng hỏi.

“Nếu là như vậy thì con bé phải hét lên một tiếng chứ? Hoặc nếu không có thời gian làm thế thì ít ra phải có dấu vết kháng cự. Nhưng cảnh sát không nhắc gì tới việc đó cả.”

“Nếu bị tấn công bất ngờ thì không thể kháng cự nhanh được đâu.”

Người vừa lên tiếng là Naoyuki. “Đặc biệt trong trường hợp hung thủ là đàn ông.”

“Cảnh sát chẳng bảo có dấu vết bị siết cổ đó sao.”

Sosuke nhớ lại lời thanh tra Yazaki, nói: “Siết cổ, làm con bé bất tỉnh rồi mới đâm bằng dao.”

“Thanh tra nói con bé bị siết cổ sau khi đã tắt thở mà.”

Trước lời phản bác của Yoko, Sosuke chỉ biết cứng họng trong giây lát. Sau đó ông ta giả bộ ho lên một tiếng:

“Vậy chắc đúng là một tên biến thái rồi. Vì nếu trộm cắp thông thường có lẽ đã không làm đến mức đấy.”

Giả thuyết về kẻ biến thái đúng là rất lọt tai. Ngay cả những việc có hơi bất thường thì cũng có thể giải thích được hết. Vài người gật đầu vẻ đã bị thuyết phục.

“Mẹ này, con đi thu dọn đồ sẵn đây.”

Kanae lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Cũng chẳng biết khi nào nhưng con muốn chuẩn bị sẵn để có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào. Con thấy khó chịu sao đó.”

“ừ. Thế mẹ cũng đi.”

Yoko đồng ý, đặt ly rượu brandy chưa uống hết lên bàn, đoạn hai mẹ con họ cùng rời khỏi sảnh. Thấy vậy những người khác cũng bắt đầu rục rịch đứng lên, nhưng rồi lại đồng loạt dừng lại giữa chừng, nhìn xung quanh. Gương mặt họ hiện rõ vẻ bất an, sợ lúc mình không có ở đây, không biết sẽ bị nói sau lưng những chuyện gì. Dù thế cuối cùng hầu hết mọi người đều đứng lên. Chỉ còn lại mỗi Takehiko.

Tôi cũng quyết định rời khỏi sảnh. Chắc chắn cảnh sát vẫn đang ở trong phòng tôi. Biết đâu tôi sẽ dò hỏi được kết quả giám định.

Tôi vừa thả bước trên hành lang, vừa nhìn ngắm khu vườn. Ngay cả ở đây cũng có vài nhân viên điều tra đang đi lại vẻ bận rộn. Thấy một người trong số họ đang ngồi xổm ở mép hồ nước nên tôi dừng lại. Đấy chính là chỗ tối qua tôi đã nhảy qua.

Anh ta đang làm gì vậy nhỉ? Tìm gì đó sao? Tôi kiễng chân.

“Bà sao vậy?”

Đúng lúc đó, có giọng nói vang lên sau lưng tôi, tôi rùng mình quay lại. Luật sư Furuki cùng Ajisawa Hiromi đang ở ngay đằng sau.

“A, luật sư. Không có gì. Tôi đang nghĩ không biết cảnh sát đang làm gì thôi ấy mà.”

“À, nếu hung thủ đột nhập từ ngoài vào thì nhất định phải đi qua vườn, nên chắc họ đang tìm đồ bỏ quên hay dấu vết gì đó. Nhưng vị cảnh sát kia đang tìm ở chỗ lạ nhỉ. Ở ven hồ đấy thì có cái gì được chứ?”

Luật sư Furuki chừng như cũng có mối hoài nghi giống tôi.

“Để tôi đi hỏi xem sao.”

Nói xong, lập tức Ajisawa Hiromi đi vào căn phòng trống gần đó, mở cửa kính rồi nhảy xuống vườn. Dù bị điều tra viên nhắc nhở ngay sau đấy song cậu ta vẫn nói lại gì đó không chút nao núng.

“Cậu ấy hoạt bát quá nhỉ. Trông như chẳng sợ điều gì.”

Nhìn tấm lưng Hiromi, tôi nhận xét.

“Thằng bé được ông Takaaki gửi gắm, hiện đang giúp việc ở chỗ tôi.”

Luật sư Furuki nheo đôi mắt bé hơn nữa.

“Ồ, vậy ư?”

Tôi hơi ngạc nhiên. Chuyện này tôi mới nghe lần đầu.

“Nghĩ lại thì đó là yêu cầu cuối cùng của ông Takaaki. Nghe nói cậu ấy là con của một người bạn, lại rất được việc nữa. Cậu ấy chịu làm cả những việc con gái gần đây rất ghét như pha trà hay những việc vặt. Hơn nữa Hiromi lại học hành rất chăm chỉ.”

“Cô Kanae còn khen cậu ấy rất đẹp trai.”

Tôi nói xong, luật sư Furuki tủm tỉm cười, gật đầu lia lịa.

“Rất thẳng thắn. Đúng là cô Kanae. Mà cũng phải thôi. Cô Kanae cũng đến tuổi kết hôn rồi nên phải chú ý để không yêu người chẳng ra gì. Nhưng cậu Hiromi thì ngay thẳng lắm nên chắc không có vấn đề gì.”

Khi những lời khen tạm lắng xuống cũng là lúc Hiromi quay trở lại.

“Hình như họ tìm thấy dấu chân.”

“Dấu chân? Của hung thủ à?”

“Cái đó thì vẫn chưa biết ạ.”

Hiromi nghiêng đầu hoài nghi. “‘Thông thường chỗ như thế này có dấu chân thì hơi lạ’ cảnh sát bảo vậy.”

“Cũng đúng nhỉ.”

Luật sư Furuki nhìn ra ngoài. Đường đi dạo đều rải đá, chỉ ở chỗ trồng cây thì mới để đất không. Nếu chỉ đi bộ thông thường thì không thể để lại dấu chân được. Mồ hôi dưới nách tôi đang nhỏ từng giọt. Điều tra viên vẫn đang ngồi thụp ở ven hồ. Có lẽ anh ta sẽ đổ thạch cao hay gì đó để lấy cả hình dạng dấu chân chăng.

“Sáng hôm qua trời mưa thì phải.”

Ajisawa Hiromi đột nhiên lên tiếng.

“Ừ, đúng nhỉ.”

“Tức là dấu chân đó có từ khoảng tối qua đến sáng nay. Vì nếu là dấu vết từ trước đó thì chắc chắn đã bị mưa cuốn trôi rồi.”

“Quả đúng là như vậy.”

Luật sư Furuki nói vẻ thán phục. Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai của Ajisawa Hiromi, dạ dày quặn lại.

“Nếu đó là dấu chân của hung thủ thì có lẽ đúng là người ngoài. Bởi hắn đã đi bộ bên ngoài.”

“Không hẳn như vậy đâu ạ. Người ở trong lữ quán thì cũng có thể ra vào qua đằng vườn mà.”

Hiromi đưa tay vuốt tóc lên, nói trơn tru.

“Cái đó cũng đúng. Nhưng vị trí dấu chân không phải rất lạ sao? Chẳng lẽ hắn lại muốn nhảy vào hồ?”

“Có lẽ là để nhảy qua. Ông nhìn đi, nếu ở chỗ kia thì chiều ngang khá hẹp, có thể nhảy qua được.”

Đúng lúc Ajisawa Hiromi đang nói những điều khiến tôi rùng mình thì từ phía hành lang đối diện, Kobayashi Maho rảo bước tới gần.

“Có điện thoại từ văn phòng của luật sư. Bên kia nói là trợ lý nghe cũng được ạ.”

“Vậy tôi đi nghe máy rồi quay lại.”

Hiromi cùng Maho đi qua hành lang rời đi. Nhìn theo bóng dáng họ từ phía sau, tôi thở phào.

“Trong lúc bận rộn, ông lại bị cuốn vào vụ việc này, thật vất vả quá.”

“Ôi có gì đâu. Tôi cũng đang không có việc gì đặc biệt cả. Việc phân chia tài sản thừa kế của giám đốc Ichigahara lần này mới là quan trọng nhất.”

“Vì số tiền quá lớn ư?”

“Đúng thế đấy.” Luật sư Furuki gật đầu. “Ông Ichigahara không còn vợ và con cái thành thử câu chuyện càng trở nên phức tạp.”

Từ “con cái” vang vọng trong ngực tôi. Làm tôi nhớ đến Satonaka Jiro.

“Ông Ichigahara thật sự không có con cái sao? Con với người phụ nữ nào đó khác ngoài phu nhân chẳng hạn?”

Nói xong, tôi hối hận vì đã lỡ lời. Câu hỏi quá là thô lỗ. Quả nhiên luật sư Furuki nhíu mày vẻ ngờ vực rồi nhanh chóng nở nụ cười.

“Câu hỏi của bà làm tôi bất ngờ quá. Bà biết điều gì chăng?”

“Không, không”, tôi vội vàng xua tay. “Tôi chỉ lấy ví dụ những việc thiên hạ vẫn hay có thôi mà. Tôi nghĩ luật sư sẽ biết mọi chuyện của ông Ichigahara. Tôi lại nói chuyện không đâu rồi. Xin ông hãy quên đi.”

Luật sư Furuki cười gượng gạo.

“Người biết rõ nhất việc của giám đốc Ichigahara là cô Kiriyu Eriko đã mất cơ. Bà có nghe được điều gì từ cô ấy không?”

“Không hề.”

“Vậy à.”

Nhìn ông ấy im lặng, tôi thấy sốt ruột. Không biết ông ấy đang nghĩ gì vậy nhỉ? Vị luật sư này chắc chắn biết chuyện tôi, tức Kiriyu Eriko đã tìm con của ông Takaaki. Hẳn là ông ấy đang nhớ lại chuyện đó.

Đúng lúc ấy, Ajisawa Hiromi đi tới, gọi ông Furuki. Hình như ông Furuki vẫn phải nghe máy. Furuki khẽ ra dấu chào tôi rồi rời đi. Nhìn theo sau tấm lưng ông, dạ dày tôi nhói lên.

Tôi nhìn ra vườn, nhưng trong đầu thì lại nghĩ đến chuyện hoàn toàn khác. Chắc chắn có ai đấy biết chuyện tôi đi tìm con của ông Takaaki. Và kẻ đó chỉ mong sao tôi và anh ấy sớm chết đi.

Cái ngày đáng nhớ ấy lại hiện về trong đầu tôi. Nếu hung thủ đã âm mưu gì đó thì chắc chắn là sau ngày hôm ấy. Ngày mà tôi và anh ấy gặp nhau lần đầu tiên.