Chương 24
Tôi bước qua dãy hành lang dài, đi về phòng mình. Tôi giả bộ bình thản, nhưng trống ngực đập dữ dội, những bước chân nhanh dần trong vô thức.
Không thể nhầm được, Yuka đã yêu Naoyuki. Và anh ta cũng biết điều đó. Nếu không phải vậy, chắc chắn anh ta đã không dao động đến mức ấy.
Nếu nghĩ Naoyuki là hung thủ, thì tất cả đều hợp lý.
Lại giả dụ Yuka biết việc anh ta là thủ phạm ngụy tạo vụ giết người yêu rồi tự sát và sự tồn tại bức di thư của Kiriyu Eriko thì cô ta sẽ nghĩ thế nào? Chẳng phải cô ta sẽ tìm cách cướp bức thư đi sao?
Đương nhiên, chắc cô ta không nghĩ Naoyuki lại không làm gì. Hẳn là cô ta cũng đoán được anh ta sẽ cố tự trộm lấy di thư. Thế nhưng, cô ta lại muốn tự mình sẽ làm việc đó. Cô ta muốn mối quan hệ giữa họ sẽ trở nên thắm thiết hơn nhờ việc có chung bí mật với Naoyuki.
Tôi nhớ lại hai lời khai. Chuyện về rượu vang và thuốc ngủ.
Để chính tay mình lấy trộm di thư, Yuka cần đánh thuốc mê Naoyuki. Bởi vậy, cô ta mới xin thuốc ngủ từ chỗ mẹ mình, rồi bỏ vào rượu vang cho Naoyuki uống. Việc từ chối để Kobayashi Maho mở nắp rượu vang cho, rồi lại cố tình đến phòng Naoyuki cũng sẽ dễ hiểu hơn.
Nhưng, tại sao Yuka lại bị giết?
Tôi thử suy nghĩ ở vị trí của Naoyuki. Không rõ thuốc ngủ có tác dụng ở mức độ nào, nhưng nếu giả dụ anh ta tỉnh dậy vào giữa đêm thì sao? Có lẽ ngay sau khi thức dậy, anh ta vẫn có ý định đi lấy trộm di thư. Và khi đó nếu anh ta nhìn thấy Yuka hành động thì sẽ thế nào?
Hoặc giả, họ gặp nhau ở hành lang? Có lẽ Yuka sẽ thông báo cho Naoyuki việc đã lấy trộm di thư.
Dù thế nào thì Naoyuki cũng nhận ra cô ấy đã biết sự thật. Yuka yêu anh ta, nhưng anh ta hoàn toàn không để ý gì tới cô ấy. Và để bảo vệ bí mật, anh ta đã quyết định giết cô ấy.
Chuẩn không cần chỉnh. Không có gì bất hợp lý cả. Và ngay trước lúc chết, Yuka đã để lại lời nhắn là tên của Naoyuki. Chữ “И” hẳn nhiên là viết nhầm của N, cũng là chữ cái đầu của tên Naoyuki.
Nếu nói đến điểm duy nhất còn vướng mắc thì là ấn tượng của tôi với Naoyuki. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tưởng tượng được anh ta lại là loại người làm những việc như thế.
Không, tôi lắc đầu. Không được hoang mang bởi những điều như vậy. Không được để bị mắc lừa. Không gì có thể lật ngược được suy luận hoàn hảo thế này.
Tôi quyết tâm tiến hành báo thù. Tôi sẽ giết Naoyuki. Chẳng còn mấy thời gian nữa.
Vừa đi, tôi vừa lên kế hoạch tác chiến. Làm thế nào để trót lọt đây? Đúng là chỉ còn cách đánh úp khi đang ngủ say. Nếu quấn dây quanh cổ, siết hết sức mình thì dù người có thể lực như Naoyuki cũng sẽ chết mà không chống cự được gì.
Vấn đề là cảnh sát đang giám sát ở mức độ nào. Theo như tôi tình cờ nghe được thì họ chỉ ở xung quanh tòa nhà và tiền sảnh chứ không đi tuần tra đến từng phòng, nhưng tôi không biết thanh tra Yazaki đang nghĩ gì. Tôi cần làm rõ điều này. Tùy vào từng trường hợp, có thể sẽ buộc phải lập lại kế hoạch tác chiến.
Tôi nhìn đồng hồ, gần 8 giờ. Đợi đến khi mọi người ngủ say thì vẫn còn khá nhiều thời gian.
Tôi dừng lại giữa hành lang đi từ khu Ro đến khu 1. Có bóng dáng ai thấp thoáng ở đó. Đối phương cũng nhận ra tôi, gật đầu chào.
Là Ajisawa Hiromi.
“Cậu có việc gì cần hỏi tôi sao?”
Tôi hỏi với nụ cười tươi rói. Hiromi cũng đáp lại với nụ cười mỉm tự nhiên.
“Dạ không, tôi chỉ đi lòng vòng xem xung quanh chút thôi.”
“Vậy à.”
Anh ta đang điều tra gì đây? Chắc về vụ giết hại Yuka.
Hiromi cứ chằm chằm nhìn thẳng mặt nên bất giác tôi hơi cúi xuống.
“Còn luật sư Furuki đâu rồi?”
“Ban nãy ông ấy kêu mệt nên chắc đang ở trong phòng rồi ạ. Nếu có việc gì, tôi xin phép nhắn lại.”
“Không, không có việc gì đâu. Vậy chúc cậu ngủ ngon.”
Tôi vẫn cúi mặt, đi ngang qua Hiromi.
“Vâng, chúc bà ngủ ngon.”
Hiromi cũng bước đi theo hướng ngược lại với tôi. Tôi đứng lại, quay người.
Dạ dày tôi lại nhói đau.