← Quay lại trang sách

Chương 25

Như một cơn gió mang điềm gở, đội của thanh tra Yazaki đến vào lúc hơn 9 giờ. Tôi vừa lấy nước nóng vào bình, đang định quay lại phòng. Thật ra, tôi định xuống bếp tìm xem có thứ gì có thể làm hung khí không, nhưng vướng Kobayashi Maho nên chẳng thể động thủ được.

Thanh tra chỉ thị Maho gọi Takehiko đến. Giọng nói anh ta giờ đã đầy uy lực, khác hẳn lúc trưa.

“Cậu Takehiko đã làm gì sao?”

Tôi thử hỏi nhưng thanh tra chỉ trả lời với giọng điệu cứng nhắc: “Không, không có gì.”

Chẳng mấy chốc, Takehiko xuất hiện ở sảnh với gương mặt tái mét. Ông bố Sosuke cũng theo sau. Thanh tra Yazaki nhíu mày.

“Xin lỗi, nhưng tôi chỉ muốn hỏi chuyện mình cậu Takehiko.”

“Tại sao lại vậy?”

Sosuke hình như đã hơi thay đổi sắc mặt vì tức giận. “Chỉ riêng Takehiko là nghĩa làm sao? Việc lấy lời khai cá nhân chẳng phải đã kết thúc từ sáng rồi ư?”

“Xin ông chớ suy nghĩ trầm trọng thế. Ngược lại tôi nghĩ việc này liên quan tới chuyện riêng tư của cậu Takehiko nên mới đề nghị làm vậy.”

Cách dùng từ thì nền nã, nhưng giọng điệu viên thanh tra không có sự thỏa hiệp.

“Tôi không hiểu ý anh. Tại sao chuyện riêng tư của Takehiko lại liên quan ở đây?”

Không chịu thua, Sosuke cũng đáp trả. Vì giọng nói khá to nên Kanae vừa ra khỏi phòng cũng bị giật mình đứng đờ người ra.

“Tôi không làm gì sai trái cả. Nên nếu có gì muốn hỏi, thì ở đây cũng...”

Takehiko hơi cúi mặt nói. Giọng điệu không khí thế bằng ông bố.

“Thôi đành vậy.”

Thanh tra Yazaki thở dài. “Sự thật là chúng tôi đã tìm ra dấu vân tay của cậu.”

“Ở đâu cơ?” Sosuke hỏi.

“Ở bên ngoài cửa kính phòng cô Yuka. Có dấu vết bị lau, nhưng cuối cùng chúng tôi đã xác nhận được dấu vân tay của cậu. Tôi muốn cậu giải thích về điều này.”

Thanh tra nói xong, đến cả Sosuke bênh con từ nãy đến giờ, cũng đổ dồn ánh mắt về phía Takehiko. Takehiko mím chặt môi, chớp mắt liên hồi.

“Có chuyện gì à? Sao con không nói? Con đi bộ trong vườn, rồi tình cờ chạm vào cửa kính phòng Yuka. Kiểu vậy phải không?”

Sosuke nói với con trai như ông bố bảo vệ đứa con bị thầy giáo mắng. Nhưng giọng nói ráo hoảnh của thanh tra lại tiếp tục vang lên.

“Lúc trưa, tôi đã hỏi mọi người là hôm qua có đi ra vườn hay không. Chắc chắn cậu Takehiko đã đáp là không.”

Sosuke vẫn hít thật sâu, như quên cả thở ra.

“Tôi hiểu rồi.”

Cuối cùng, Takehiko cũng chịu lên tiếng. “Tôi sẽ giải thích. Ở một chỗ nào đó khác...”

“Takehiko, con...”

“Được rồi. Vậy thì mời cậu đến văn phòng lúc trước.”

Thanh tra Yazaki giục Takehiko. Trong khi Sosuke câm nín đứng sững như trời trồng, thì Takehiko đi giữa thanh tra và cảnh sát Takano, rời khỏi sảnh.

Có lẽ Sosuke lỡ nói quá to, cả Naoyuki và Yoko cùng xuất hiện. Kanae chứng kiến mọi việc đã giải thích sự tình cho họ.

“Takehiko á?” Nói xong, Naoyuki im bặt. Tôi suy nghĩ về ý nghĩa của sự im lặng đó. Nhưng từ biểu cảm của anh ta, tôi không thể đoán được đó là sự an tâm vì biết cảnh sát đang nghi ngờ kẻ khác, hay đơn thuần là lo lắng cho người cháu trai.

Sosuke đi vòng quanh như một con gấu, nhìn đồng hồ hết lần này đến lần khác. Khoảng 30 phút sau, con trai ông ta được thả ra quay trở lại. Mặt cậu ta đỏ khác thường.

“Takehiko, thế nào rồi con?”

Nhưng cậu ta không trả lời, chạy băng qua chúng tôi rồi mất hút ở hành lang. Sosuke đuổi theo sau.

Cảnh sát Takano đi vào, gọi Naoyuki. Họ có chuyện cần hỏi anh ta.

“Tôi à? Vâng, tôi hiểu rồi.”

Giọng điệu không lấy gì làm bất ngờ, rồi anh ta theo sau Takano. Trông thái độ anh ta bình thản vậy, tôi chẳng thể nghĩ người này lại là hung thủ. Tôi lại bắt đầu hoang mang.

Kiyomi đi tới, nói với Kobayashi Maho là muốn xin đá để chườm trán vì bà ta đang bị sốt.

“Vậy để tôi chuẩn bị gối chườm đá cho bà.”

“Không cần đâu, tôi chỉ cần đá để cho vào túi ni lông thôi, thế cũng như túi chườm rồi.”

Maho đã lui vào trong bếp, Kiyomi liền nhìn chúng tôi. Bà ta không hề biết chuyện gì đang xảy ra.

Tôi thuật lại ngắn gọn tình hình hiện giờ. Bà ta chỉ đáp “Thế à” trong vô cảm. Có lẽ giờ bà ta chỉ muốn yên lặng chờ hung thủ bị bắt.

Maho mang xô đựng đá quay lại gần như cùng lúc Naoyuki trở về. Cảnh sát Takano cũng đi cùng. Takano nhìn tôi rồi nói: “Bà Honma, xin phiền bà.” Tôi khá bất ngờ vì việc nằm ngoài tưởng tượng này.

“Tôi á?”

“Vâng, xin mời bà.”

Tôi liếc nhìn Naoyuki. Anh ta hấp háy mắt, mặt thì như hối lỗi.

Thanh tra Yazaki và một cảnh sát khác hình như đang bàn bạc điều gì đó. Anh ta nhìn bản ghi chép rồi gật đầu liên tục. Sau khi bảo người cấp dưới ấy đi ra, thanh tra nhìn tôi.

“Chà, xin lỗi phiền bà.”

“Có chuyện gì vậy ạ?” Người hỏi là cảnh sát Takano. Thanh tra có vẻ hơi bận tâm vì có tôi ở đó, nhưng sau chừng như thấy không vấn đề gì nên đáp lại: “Phía giám định đến báo về vụ tóc. Có bốn loại tóc khác nhau ngoài tóc của nạn nhân tìm được trong phòng cô Ichigahara Yuka. Một trong số đó trùng khớp với tóc của nhân viên dọn phòng nên có thể loại trừ. Ba loại tóc còn lại, cậu đi xác nhận xem trùng với tóc của ai.”

Thanh tra đưa Takano bản ghi chép. Takano nhìn một lát rồi nói: “Theo cái này thì toàn là phụ nữ nhỉ. Vậy có nghĩa sẽ là một trong số Fujimori Yoko, Kanae, Ichigahara Kiyomi và Kobayashi Maho.”

Nói xong, cậu ta nhìn tôi rồi vội vàng chữa lại: “À, bà Honma không hẳn là đối tượng ngoại lệ đâu.”

“Không sao. Tóc được tìm thấy tất cả đều là tóc đen phải không?”

“Xin lỗi. Nhưng đúng là thế... Vậy, tôi sẽ đi kiểm tra xem sao.”

Takano cầm bản ghi chép, đi về phía sảnh.

“Từ tóc cũng biết được cả giới tính sao?” Tôi dò hỏi thanh tra Yazaki.

“Biết chứ. Biết được cả người đó đã cắt tóc bao nhiêu ngày rồi nữa kìa.”

“Thế cơ à?”

“Và có thể ước tính được khoảng tuổi nữa. Nếu nhờ chuyên gia lão luyện thì khá chính xác.”

“Đến cả tuổi nữa!”

Tôi đã hiểu lý do Takano loại tôi ra từ đầu. Chắc không có loại tóc ước tính từ 60 đến 70 tuổi.

“Mà ngài thanh tra cần hỏi tôi việc gì vậy?”

“À vâng.”

Thanh tra nhấc lưng, dịch ghế lại gần tôi rồi lại ngồi xuống. “Chả là tôi có điều cần bà xác nhận. Nghe nói bà nghĩ cô Yuka đã yêu anh Ichigahara Naoyuki à?”

Tôi khá bối rối trước câu hỏi hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng. Thanh tra gật đầu.

“Tôi đã nghe từ anh Naoyuki. Nghe nói hai người vừa mới trao đổi chuyện đó ban nãy. Theo lời anh Naoyuki, dù không rõ ràng, nhưng không hiểu sao bà Honma lại biết được tình cảm của cô Yuka.”

Nói thế có nghĩa là Naoyuki đã thú nhận hết mọi chuyện về Yuka rồi sao? Tại sao lại dễ dàng nói thẳng toẹt ra như thế? Mà hơn cả, tại sao câu chuyện lại diễn biến theo hướng này?

“Thế nào thưa bà?” Thanh tra hỏi lại.

Tôi kể chuyện chiếc nhẫn với ghim cà vạt ngọc trai, và giải thích từ đó mà suy đoán quan hệ của hai người. Nghe những điều đó xong, thanh tra nói những lời rõ là để lấy lòng “quả là phụ nữ để ý đến những khía cạnh khác hẳn”.

“Xin hỏi, việc đấy có liên quan thế nào với vụ án? Và với việc tìm thấy dấu vân tay của cậu Takehiko ở phòng cô Yuka thì có liên hệ nào không?”

Rõ ràng mục đích ban đầu là để điều tra việc này. Tức thì, với thái độ thận trọng, thanh tra chậm rãi cất sổ tay rồi nói: “Việc đó thật sự rất kỳ lạ.”

“Theo những điều Takehiko nói, vì nghe thấy tiếng động lúc nửa đêm, lo có ai đó ở trong phòng cô Yuka nên Takehiko mới đi xem.”

“Tiếng động như thế nào vậy ạ?”

“Kiểu tiếng động trầm đục của thứ gì đó rơi xuống chiếu. Tiếng không hẳn to, nhưng tình cờ đúng lúc cậu Takehiko tỉnh giấc nên thấy lo lắng. Bởi cậu ấy cũng đang có chuyện bận tâm. Mà chuyện đó thì lại liên quan tới anh Naoyuki.”

Tôi nín thở kinh ngạc.

“Hôm qua, cậu Takehiko đã nghe cô Yuka bộc bạch chuyện tình cảm dành cho anh Naoyuki. Nghe nói tình cảm đó đã khá mãnh liệt. Cô ấy nói với ý là ‘vì chú Naoyuki có thể làm bất cứ điều gì’. Nghe thấy thế những người đàn ông khác hẳn sẽ từ bỏ, nhưng cậu Takehiko thì không. Vì cậu ấy nghĩ kiểu gì cũng phải ngăn không cho tình cảm giữa hai người tiến triển nhanh chóng. Phòng của hai người đó gần nhau. Nên cậu ấy lo lắng nếu giữa đêm anh Naoyuki đến phòng cô Yuka thì sao.”

“Đến như thế cơ à?”

Tôi nhăn mặt, đúng là Takehiko thì có thể nghĩ vậy lắm.

“Bởi vậy, sau khi nghe thấy tiếng động, vì đứng ngồi không yên, nên cậu ấy quyết định đi xem tình hình thế nào. Trước hết, cậu ấy ra đến hành lang, xác nhận xem anh Naoyuki có ra khỏi phòng hay không, sau đó vòng ra vườn, cố gắng nhòm vào phòng cô Yuka. Lo lắng thấy cửa trượt đang mở, nhưng nhìn qua thấy có vẻ không có gì bất thường, nên cậu ấy yên tâm quay trở lại phòng mình. Cậu ấy nói vân tay lưu lại cửa kính có lẽ là vào lúc đó. Sáng hôm sau, khi thi thể được phát hiện và mọi chuyện ầm ĩ lên, nghĩ không thể viện cớ gì nếu vân tay của mình bị tìm thấy, nên cậu ấy đã lén lút ra lau cửa kính từ bên ngoài. Tuy nhiên, có lẽ vì cuống quá nên một dấu vân tay vẫn còn sót lại.”

“Cậu Takehiko tỉnh dậy lúc nửa đêm là khoảng mấy giờ?”

“Cậu ấy nói là khoảng 3 giờ.”

Nói đến đây, mắt viên thanh tra sáng lấp lánh. Anh ta hạ thấp giọng nói tiếp: “Nếu mọi chuyện là thật, thì sẽ thành thông tin vô cùng hữu ích. Tôi đang nghĩ tiếng động mà cậu Takehiko nghe thấy lúc đầu chắc là tiếng do hung thủ gây ra.”

Tôi chỉ muốn tặc lưỡi. Chắc chắn là tiếng động đó. Tiếng khi tôi bất giác ngồi phịch xuống sàn vì nhận ra Yuka đã bị giết. Vậy thì, tiếng ai đó ra khỏi phòng đối diện mà tôi nghe thấy sau đó là của Takehiko sao? Vậy mà tôi cứ tưởng là từ phòng Naoyuki.

“Sau đấy cậu Takehiko đi ra phía hành lang, và trong khoảng thời gian cậu ấy ra đến vườn, hung thủ đã chạy trốn khỏi phòng cô Yuka. Tức là, tình trạng cậu Takehiko nhìn thấy là sau khi cô Yuka đã bị giết. Lý do cửa trượt mở có lẽ cũng là vì vậy.”

Thật may mắn làm sao. Chạy chậm tí nữa có lẽ tôi đã bị Takehiko bắt gặp.

“Nhân tiện, tôi hỏi chút có được không?” Tôi cất tiếng.

“Chuyện gì vậy bà?”

“Anh nói cậu Takehiko đã xác nhận xem cậu Naoyuki có ra khỏi phòng hay không, cậu ấy đã làm thế nào để biết vậy?”

“À, về việc đấy hả? Chuyện đấy rất buồn cười nhé.”

Thanh tra Yazaki lại tủm tỉm cười. “Nghe nói trước khi đi ngủ, cậu Takehiko đã giở chút mánh khóe ở cửa phòng anh Naoyuki. Cậu ấy đã dùng nước bọt dính một sợi tóc vào mép cửa. Vì nếu đóng mở cửa, sợi tóc sẽ rơi xuống nên có thể xác định người bên trong có ra khỏi phòng lúc nửa đêm không. Thật không phải, nhưng tôi đã bật cười đấy. Dù lo lắng cho người con gái mình yêu đi nữa, cũng đâu cần làm đến mức như vậy nhỉ.”

“Thế khi cậu Takehiko tới thì sợi tóc thế nào?”

“Nghe nói vẫn còn nguyên vẹn.”

Thanh tra vừa cười vừa trả lời, rồi nói tiếp:

“Hài hước thật. Nếu chuyện của cậu Takehiko là thật, thì nhờ sợi tóc đó mà anh Naoyuki sẽ không bị tình nghi nữa. Bởi việc này chứng minh vào thời điểm cô Yuka bị giết, anh ta đã không ra khỏi phòng.”