Chương 31
Trong bầu không khí nặng như chì, chúng tôi chẳng ai nói một lời và hầu như không cử động, chỉ chờ thời gian trôi. Đến mức nếu người không biết nhòm vào có khi lại nghĩ đang nhìn bảo tàng tượng sáp.
Ngoài tôi, mọi người hình như đều tập trung tinh thần vào phản ứng của Yoko và Sosuke. Chắc vì nghĩ một trong hai người sắp sửa tự thú. Và chắc hẳn cả hai người này cũng đang bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau.
Tôi chú ý đến hành động của những điều tra viên khác. Họ chắc chắn đang lục soát phòng Kobayashi Maho. Như vậy e là bức di thư sẽ bị tìm thấy. Và nếu thế thì tất cả kế hoạch của tôi sẽ hỏng bét. Tôi sẽ đánh mất hoàn toàn cơ hội báo thù. Tôi lo lắng đến mất bình tĩnh.
Thanh tra Yazaki tấn công chúng tôi từ từ như thể đang “chiếu hết”8 trong ván cờ Shogi. Trước hết là từ hung khí.
“Đã làm rõ được nơi từng để hung khí giết cô Yuka.”
Mỗi khi cấp dưới đến báo cáo, viên thanh tra lại giải thích tình hình điều tra với điệu bộ nhẹ nhàng như dự báo thời tiết.
“Bên cạnh phòng tắm, có một phòng để đồ lớn. Trong đó có đặt dụng cụ leo núi cũ mà chúng tôi nghĩ là đồ ông Ichigahara Takaaki đã dùng hồi xưa. Theo điều tra, thì có dấu vết ai đó đã chạm vào gần đây, và vỏ bao dao leo núi cũng thừa một cái. Điều tra tiếp thì cái vỏ bao này vừa khít với con dao hung khí.”
“Đồ cũ như vậy mà đến giờ vẫn còn dùng được ư?”
Ngay lập tức, Naoyuki đưa ra nghi vấn.
“Hình như vẫn dùng được”, viên thanh tra trả lời. “Nghe nói vẫn còn dao leo núi khác nữa, nhưng cái nào cũng đều ở tình trạng bảo quản rất tốt.”
Tại sao Kobayashi Maho lại chọn thứ đó là hung khí? Có lẽ vì phải nhanh chóng giết Yuka mà lại không tìm thấy hung khí thích hợp chăng? Rõ ràng không thể sử dụng dao trong nhà bếp. Bà ta vẫn nhớ tới bộ dụng cụ leo núi của ông Takaaki thì hẳn là vì họ từng là tình nhân của nhau. Không phải, lẽ nào người chăm chút những thứ đó chính là Maho. Chính vì vậy mà đến giờ chúng vẫn trong tình trạng không có một vết gỉ sét nào. Nếu đúng vậy thì kể ra bà ta cũng đáng thương.
Dù vậy, tôi lấy làm bất ngờ khi thanh tra Yazaki lại không dựa vào điều này để nhấn mạnh lần nữa giả thuyết chính người trong lữ quán đã gây án. Hay anh ta cho rằng không cần phải mất công nói ra bằng lời nữa? Ngay cả Naoyuki, người đã liên tiếp phản bác lại giả thuyết hung thủ là người trong lữ quán, sau đó cũng chỉ biết cúi đầu.
Tôi sốt ruột. Cứ thế này thì có lẽ sẽ bị bắt mà chẳng thể làm được gì. Chắc chắn chẳng còn mấy thời gian trước khi thanh tra Yazaki tìm ra sự thật. Thế nhưng, bây giờ, tại đây, tôi có định trả thù đi nữa thì chắc chắn sẽ bị rất đông cảnh sát vây bắt.
Làm thế nào mới được đây?
Đúng lúc ấy, một viên cảnh sát đi tới. Tay mang tập tài liệu gì đó. Viên cảnh sát nhìn lướt qua phía này.
Phải hành động thôi, trực giác mách bảo tôi. Không thể cứ ngồi nguyên như vậy được. Tôi đứng dậy. Vô cùng nhanh chóng, một viên cảnh sát trẻ khác áp sát bên cạnh.
“Xin lỗi, cho phép tôi đi vệ sinh một chút có được không?”
Tôi nói với ánh mắt lấy lòng. Viên cảnh sát trẻ nhìn thanh tra Yazaki.
“Bà có thể đợi thêm một lát được không?” Anh ta đáp. “Tôi đọc xong tài liệu này thôi.”
“Nhưng...”
“Bà ấy chỉ đi vệ sinh thôi mà.”
Naoyuki cự nự thay cho tôi. “Chúng tôi không phải phạm nhân.”
Thanh tra Yazaki vẫn cầm xấp tài liệu cấp dưới vừa mang đến bằng đầu ngón tay, nghĩ ngợi một lát. Nhưng cuối cùng cũng cho phép. “Thôi, thế cũng được”.
Tôi ra khỏi sảnh. Có phòng vệ sinh bên cạnh nhà bếp. Bỏ lại viên cảnh sát giám sát, trước hết tôi đi vệ sinh. Sau đó, kiểm tra mặt mũi trước bồn rửa mặt. Bộ mặt bà lão đã quá quen thuộc vẫn ở đấy.
Không được do dự, sẽ không còn cơ hội nữa, tôi nói với bản thân mình trong gương.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi nói với viên cảnh sát là muốn uống một cốc nước. Viên cảnh sát lộ rõ vẻ mặt khó chịu.
“Tôi phải uống thuốc. Xin phiền cậu.”
“Vậy thì nhanh lên cho.”
Viên cảnh sát nói cộc lốc.
Tôi vào nhà bếp, rót nước vào cốc. Viên cảnh sát đợi ở lối ra vào. Thật may tôi mang theo thuốc giảm đau. Trước tiên, tôi uống thuốc. Vừa làm vậy, tôi vừa liếc mắt nhìn cái giá. Nếu không có gì thay đổi thì trong cái giá này chắc chắn có công tắc hẹn giờ. Trong các sản phẩm gia dụng gần đây thông thường đồng hồ hẹn giờ được lắp đặt bên trong, dù có lẽ không mấy khi được sử dụng.
“Xin hãy nhanh lên!”
Viên cảnh sát nói một tiếng rồi đi ra ngoài.
Tôi xong việc, ra khỏi nhà bếp rồi đóng chặt cửa ra vào. Bản thân tôi cũng biết sắc mặt mình đang thay đổi. Tuy nhiên, viên cảnh sát non nớt hình như không nhận ra sự đổi khác của tôi.
Khi tôi trở lại sảnh, mọi người vẫn đang đợi y như lúc tôi đi ra. Thanh tra Yazaki vẫn đang nhìn chằm chằm tập tài liệu mà người cảnh sát trẻ mang tới lúc nãy, rồi nhìn tôi hơi mỉm cười, đưa tay ra hiệu như nói hãy mau ngồi xuống. Tôi ngồi vào vị trí cũ. Bầu không khí tràn ngập sự căng thẳng khác thường.
“Xem nào...”
Thanh tra khẽ lầm bầm. Rồi nhìn khắp lượt mọi người. “Kết quả phân tích tóc đã có.”
“Tóc?” Yoko hỏi. “Lại tóc nữa?”
“Đúng, lại là tóc. Lần này là điều tra mẫu tóc thu được từ nhà tắm lớn nơi bà Kobayashi Maho bị giết hại. Trước hết, tóc được tìm thấy tất cả đều là tóc phụ nữ. Ngoài tóc bà Kobayashi và cô Yuka, còn ba loại khác. Ba loại tóc này cũng đã được phân tích xong, đó là của ba người riêng biệt gồm cô Kanae, bà Fujimori Yoko và bà Ichigahara Kiyomi.
“Tại sao lại biết là tóc của tôi?”
Yoko hằm hè nói: “Chắc chắn các anh chưa từng kiểm tra tóc tôi cơ mà.”
“Sự thật là khi mọi người đang đợi ở đây, chúng tôi đã lấy mẫu tóc ở trong phòng quý vị.”
“Ra vậy...”
Như thể muốn nói đấy là xâm hại quyền riêng tư, bà ta cùng Kanae lườm thanh tra.
“Gì chứ... Thế thì có gì mà phải điều tra.”
Sosuke nở nụ cười có hơi giả tạo. “Tóm lại, chỉ là tìm thấy tóc của những người đã tắm thôi mà.”
“Đúng là như vậy nhỉ?”
“Đúng là như vậy...?”
“Hơn nữa”, thanh tra lại nhìn tài liệu. “Chúng tôi thu thập mẫu tóc từ những nơi như xung quanh phòng tắm, xung quanh phòng cô Yuka, và từ phòng mà mọi người dùng bữa. Kết quả là...”
Anh ta duỗi thẳng lưng, nói như tuyên bố cáo trạng. “Sợi tóc bí hiểm được tìm thấy tại phòng cô Yuka ngày hôm qua lại được tìm thấy.”
Hầu hết mọi người đều “ồ” lên ngạc nhiên.
“Vậy thì quả nhiên có kẻ đột nhập từ bên ngoài vào. Và trong lúc chúng ta không biết kẻ đó đã đi lang thang trong khu lữ quán này.”
Naoyuki nói như đã lấy lại được chút sinh khí.
“Ôi không, đáng sợ quá!”
Kanae nhăn mặt, xoa hai cánh tay.
“Kết luận như vậy hình như có hơi nhanh quá.”
Yazaki nói chậm rãi đầy cố ý. “Nơi tìm thấy sợi tóc là phòng mà quý vị dùng bữa đấy.”
Điều mà anh ta định nói, tôi hiểu hết. Tôi nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi thì hơn. Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ. Kim đang chỉ gần đến 12 giờ 5 phút.
“Anh nói phòng ăn á? Thật vớ vẩn...”
Sosuke lớn tiếng. “Vậy tức là kẻ đột nhập cũng vào cả phòng đấy?”
“Chúng ta nên nghĩ chủ nhân của mẫu tóc nghi vấn kia nằm trong số quý vị thì sẽ hợp lý hơn đấy.”
“Trong số chúng tôi?”
Takehiko nói, rồi nhanh chóng nhìn về phía tôi như rất kinh ngạc. Rồi lần lượt Kanae, Sosuke, Yoko cũng quay mặt về phía tôi. Chỉ mình Naoyuki vẫn nhìn thanh tra.
“Thật tào lao... Như anh thấy đấy, bà Honma có bộ tóc trắng đẹp tuyệt. Chẳng phải anh nói tóc tìm thấy màu đen và hơn nữa là của phụ nữ trẻ sao?”
“Đúng là như vậy. Tuy nhiên, khi điều tra kỹ hơn, chúng tôi nhận ra một điều không thể lý giải nổi.”
Thanh tra đứng dậy khỏi ghế. “Chúng tôi không thể tìm thấy tóc của một người ở bất cứ đâu. Tóc của mọi người đều được tìm thấy, dù ít dù nhiều, nhưng chỉ mỗi tóc trắng mà nhìn qua cũng biết là của người này thì lại không thấy đâu. Tôi sẽ không vòng vo dài dòng thêm nữa. Tóm lại, không thấy tóc của bà Honma ở đâu cả.”
“Chắc... chỉ là ngẫu nhiên thôi?”
Naoyuki tấn công đến cùng. Tôi nhìn đồng hồ. Chỉ còn ba phút nữa.
“Cũng có thể là tình cờ. Nhưng việc vài sợi tóc đen được tìm thấy trong phòng Inoichi thì phải giải thích như thế nào? Hơn nữa, chúng lại có đặc điểm hoàn toàn trùng khớp với sợi tóc bí hiểm.”
“Chuyện này...”
Quả nhiên Naoyuki cũng mất hết lý lẽ để phản kháng, im lặng chẳng nói gì thêm. Thanh tra cố tình không nhìn mặt tôi, bắt đầu bước đi chậm rãi.
“Hơn nữa, theo điều tra của bên giám định, trong vài sợi tóc loại này lại có điểm đặc trưng rất khác biệt. Trước đó tóc đã bị tẩy mạnh vài lần, rồi được nhuộm một màu đặc thù phủ lên trên. Điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Đội giám định suy luận như thế này. Nếu làm điều này trên toàn bộ tóc thì tóc sẽ trở thành màu bạch kim.”
Lúc này, lần đầu tiên viên thanh tra nhìn tôi thật kỹ từ trực diện. Tất cả mọi người cùng hướng về phía tôi.
“Tóc này không phải là tóc thật của bà đâu nhỉ?”
Thanh tra chỉ ngón tay vào đầu tôi. “Chắc hẳn là tóc giả? Nhưng trước đây bà đã từng cố gắng tẩy tóc mình thành tóc trắng. Tôi không hiểu nổi. Nếu nhuộm tóc trắng thành đen thì không nói làm gì, đằng này tại sao lại làm ngược lại thế?”
“Hay ai đó đã cố gắng cài bẫy bà Honma?”
Chừng như vì sứ mệnh nào đó mà Naoyuki ra sức biện hộ. “Chắc hẳn hung thủ thật sự đang cố gắng đổ tội cho bà Honma.”
“Thủ đoạn đó cũng có nghĩa gì đâu. Cứ kiểm tra tóc là biết ngay.”
Thanh tra vẫn nhìn tôi mà trả lời. Rồi nói tiếp: “Nói thật là từ lúc gặp bà lần đầu tiên, tôi đã có cảm giác khang khác rất kỳ lạ. Nói sao nhỉ, một cảm giác rất khó cắt nghĩa. Tóm lại tôi không thấy như đang ở cùng người già. Hơn nữa, bản thân bà cũng nhận ra phải không? Bà đã mắc phải một lỗi vô cùng nghiêm trọng. Bà đã nhầm lẫn giữa trường phái trà Omotesenke và Urasenke. Để tôi chỉ ra thêm một mối nghi vấn nữa nhé. Sự thật là mẹ tôi cũng xuất thân từ Maebashi, nhưng cách phát âm đặc trưng của địa phương đó tôi lại hoàn toàn không thấy ở bà. Thậm chí chỉ là cảm giác thoáng qua cũng không có.”
“Bà Honma! Không, cô!”
Thanh tra Yazaki tiến lại gần tôi thêm một bước. “Cô rốt cuộc là người ở đâu?”
Tôi đứng lên, lùi lại phía sau. Đồng thời lúc đó, còn có hai cảnh sát đang đứng sau lưng tôi.
“Tôi không nói cô là hung thủ. Nhưng tôi buộc phải hỏi xem cô có sự tình gì mà lại đóng giả thành phu nhân Honma Kikuyo, rồi thâm nhập vào Kairotei này?”
Tôi lùi ra sau hơn nữa, thì một cảnh sát ở đằng sau nắm chặt lấy cánh tay tôi. Thanh tra Yazaki ra lệnh: “Gỡ bộ tóc giả ra!”
Vào khoảnh khắc tay một cảnh sát khác vươn ra chạm vào đầu tôi...
Cùng với một tiếng nổ khủng khiếp, cơ thể tôi nẩy lên không trung.
Khi nhận ra, xung quanh đã bao phủ bởi khói. Thân thể tôi bị đập xuống sàn.
Kế hoạch tác chiến thành công mỹ mãn. Khi vào nhà bếp, tôi đã giở chút tiểu xảo. Tôi sử dụng công tắc hẹn giờ, sau khi cài đặt để đến đúng giờ đó thì sẽ bị chập mạch, tôi mở sẵn vòi gas.
Có tiếng rên rỉ ở gần đấy. Nhìn sang, người cảnh sát ở bên cạnh đã bị đè dưới chiếc đèn chùm vừa rơi xuống. Những người khác thì đang vật lộn giữa đống bàn ghế tanh bành.
“Gì vậy, chuyện quái gì đã xảy ra?”
Thanh tra Yazaki xuất hiện sau ghế xô pha, gào thét ầm ĩ. Nhưng hình như anh ta bị thương ở chân, trước khi kịp đứng lên đã khuỵu xuống sàn.
Naoyuki loạng choạng gượng dậy. Máu chảy ra từ trán.
“Mọi người tỉnh lại đi nào. Nếu không mau chạy trốn sẽ bị cuốn vào ngọn lửa mất.”
Nhờ giọng nói của anh ta, những người đang ngã cũng bắt đầu gượng dậy. Chỉ có mình Sosuke vẫn đổ gục không cử động gì.
“Gắng lên! Anh! Anh!”
“Tất cả chạy ra vườn! Nhanh!”
Thanh tra vừa kéo lê một bên chân vừa chỉ thị. Cả Yoko, Takehiko và Kanae cũng bắt đầu tháo chạy với bộ mặt đờ đẫn vô hồn.
Đột nhiên một tiếng nổ khủng khiếp phát ra, tường đổ sập. Từ phía đối diện, ngọn lửa đã biến thành biển lửa tràn vào.
Tôi nhìn phía đối diện. Ngọn lửa đã lan đến cả hành lang. Thứ tự ngược với lúc đó, nhưng chắc chẳng mấy chốc từng phòng dành cho khách sẽ bị thiêu hết.
Tôi từ từ đứng lên. Ngực đau nhói. Có lẽ xương sườn đã bị gãy. Nhưng chẳng bận tâm việc đó, tôi bắt đầu đi về phía hành lang đầy lửa.
“Bà Honma, không phải phía đó!”
Từ đằng sau, tôi nghe thấy tiếng hét của Naoyuki.
“Đứng lại, còn dám chạy à!”
Có cả tiếng thanh tra Yazaki. Nhưng cả hai đều không đuổi theo tôi.
Tôi bước đi giữa ngọn lửa. Đến bản thân tôi cũng không hiểu mình đang tìm cái gì nữa.
Khi đến giữa hành lang, một bóng đen hiện ra trước mắt. Tôi có thể đoán được đó là ai. Đồng thời niềm vui dâng lên từ sâu thẳm trái tim. Vì đây là người mà tôi muốn gặp nhất lúc này.
“Đang tìm tôi à?”
Tôi hỏi. Đối phương không trả lời, tiến lại gần tôi hơn.
“Để giết tôi nhỉ?” Tôi tiếp. “Tôi nói đúng chứ?”
“À, đúng vậy.”
Từ trong ngọn lửa, JIRO nói.