← Quay lại trang sách

Chương 32

Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm trong khoảng vài giây. Sau đó tôi tiến lên.

“Tôi đã muốn gặp anh lắm, JIRO à!”

Nói thế xong, tôi lắc đầu: “Không, không phải JIRO. Tên thật của anh là Hiromi. Ajisawa Hiromi mới là tên thật đúng không?”

“Còn tên thật của cô là Kiriyu Eriko nhỉ?”

Hiromi hình như đang cười. “Đến tận bây giờ tôi mới nhận ra được đấy. Nhưng cũng đành chịu thôi. Bởi với bộ dạng cải trang này, dù không phải tôi cũng chẳng thể nhìn ra.”

Tôi giật mạnh bộ tóc giả ra.

“Tôi đã lo lắng suốt không biết có bị anh nhận ra không. Nhưng may mà vẫn kịp.”

“Để trả thù à?”

“Đúng vậy”, tôi đáp. Hắn ta gật đầu.

Hơi nóng chừng như đang mạnh hơn. Mồ hôi túa ra từ toàn thân tôi.

“Nếu không mau chóng kết thúc mọi việc thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy. Người châm lửa là cô à?”

“Đúng thế.”

“May quá. Đúng lúc tôi đang lo không tìm thấy di thư. Con mụ Maho không biết đã giấu ở đâu. Mà này, trong di thư đó, cô đã viết sự thật à?”

“Đúng vậy, trừ việc tôi giả vờ tự sát.”

“Ra vậy.”

Hiromi khẽ cười. “Chỉ mình tôi hỏi thì cũng không hay nhỉ. Cô có muốn hỏi gì không?”

“Có quá nhiều thứ cần hỏi nên tôi chẳng biết hỏi từ đâu.”

“Đúng vậy nhỉ!”

Nụ cười của Hiromi thấp thoáng dưới ngọn lửa. Hắn ta chuyển động đầu ngón tay như mời gọi tôi. “Cô lại gần đây đi. Đằng đó chẳng mấy chốc sẽ cháy đổ sập xuống đấy.”

Tôi làm theo chỉ thị của hắn. Ngay sau đó, từ chỗ tôi đứng một cột lửa bùng lên.

“Chúng ta đến phòng Inoichi nhé. Chắc phải mất một lúc nữa lửa mới lan đến đó được.”

Hắn ta nắm lấy tay tôi, chạy nhanh qua hành lang.

Ôi, bàn tay này. Đúng là bàn tay của JIRO.

Tôi biết tất cả không phải sự thật khi tỉnh dậy trên giường bệnh.

Vào buổi tối xảy ra vụ án, tôi không hề ngủ. Vì tôi đang đợi JIRO, Satonaka Jiro - người mà Ajisawa Hiromi đã giả danh. Nghĩ đến khoảnh khắc hắn ta đối diện với ông Takaaki tôi còn thấy phấn khích nhẹ.

Hắn ta đến vào lúc hơn một giờ đêm và vào phòng từ cửa kính. Sau nụ hôn dài, hắn hỏi tôi ông Ichigahara Takaaki ở đâu. Tôi trả lời là ở phòng mà phải đi qua một dãy hành lang mới tới.

“Bây giờ anh đi gặp à?” Tôi hỏi. Hắn lắc đầu.

“Để lát nữa anh đi. Nếu bị ai đấy bắt gặp thì tiêu, mà anh cũng chưa chuẩn bị tâm lý để nói sự thật.”

Không nên ép anh ấy quá, tôi nghĩ bụng.

“Em cho anh xem tài liệu báo cáo được không?”

“Được chứ.”

Tôi lấy tài liệu từ trong túi xách ra đưa cho hắn ta. Chính là tập tài liệu tôi đã đánh máy trước mặt hắn một lần nào đó. Hắn ta nhìn một lát, nói “Cảm ơn” rồi đặt sang bên cạnh.

“Anh căng thẳng à?” Tôi hỏi.

“Có một chút.” Hắn ta trả lời. “Anh tắt đèn nhé?”

“Vâng.”

Ngay sau khi đèn phụt tắt, hắn ôm chầm lấy tôi. Cả hai cùng đổ ầm lên chăn. Tôi tìm kiếm môi hắn ta.

Nhưng hắn đã không hôn tôi như mọi khi. Hắn vẫn nằm trên tôi, chỉ nhổm thân người trên lên.

“Có chuyện gì vậy?”

Hắn ta không trả lời. Khuôn mặt lờ mờ hiện lên trong bóng tối không biểu cảm như mặt của vai phản diện trong kịch Noh9. Hắn vòng hai tay quanh cổ tôi. Hắn nói điều gì đấy. Nhưng tôi không nghe được. Trong khoảnh khắc, tôi thấy hơi thở như bị nghẹn lại, rồi tiếp theo thân thể mềm dần. Khi ý thức mất dần đi, biểu cảm méo mó vô cùng xấu xí của JIRO đập vào mắt tôi.

Và tiếp theo khi nhận ra thì tôi đang ở trong đám cháy.

Tôi nhìn thấy có người đổ sập bên cạnh. Tôi nghĩ người đó không phải JIRO. Tôi không thể bình tĩnh phán đoán việc gì đang xảy ra xung quanh mình. Mơ và thực đan xen lẫn lộn.

Thực tế ngay cả sau khi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi vẫn ở trong trạng thái hư hư thực thực. Chỉ biết rằng JIRO đã cố giết tôi và một người đàn ông lạ mặt. Tuy nhiên, khi biết người thanh niên chết ngay bên cạnh mình chính là Satonaka Jiro thật qua tin tức báo chí và lời kể của y tá, thì mọi nghi vấn đã được xua tan. Việc tôi làm tốt nhất có lẽ là đã không để lộ điều đó với bất cứ ai trước khi bản thân nắm rõ mọi chuyện.

JIRO không phải Satonaka Jiro thật. Vì sự nhầm lẫn nào đó mà kẻ giả mạo đã lấy tên này xuất hiện trước mặt tôi. Và kẻ giả mạo này đã lợi dụng tôi, âm mưu để bản thân trở thành thật. Hơn nữa, để kết thúc mọi chuyện hắn đã cố giết tôi và Satonaka Jiro thật.

Chỉ là khi phân tích một loạt hành vi gây án, tôi không nghĩ mưu đồ là của một mình hắn. Buổi tối hôm đó, trong số những người nghỉ tại Kairotei, nếu không có kẻ đồng phạm, thì sau khi hắn ta chạy trốn chắc chắn cửa kính phòng Inoichi đã không được khóa lại. Kẻ tòng phạm đó đã cố chiếm đoạt tài sản của ông Takaaki, thứ chẳng hề liên quan gì tới mình, bằng việc bắt tay với Ajisawa Hiromi.

Bởi vậy tôi đã cải trang thành bà Honma, lên kế hoạch vạch mặt kẻ tòng phạm. Vì nếu không xác định rõ kẻ đó thì không thể trả thù hoàn hảo được. Thân thế thật sự của JIRO là Ajisawa Hiromi, hiện đang là trợ lý của luật sư cố vấn, những điều đó tôi đã biết vào đám tang của ông Takaaki.

Nhưng quả thật người tôi thực sự muốn trả thù chính là Ajisawa Hiromi. Đến mức mỗi khi hình bóng hắn đập vào mắt, tôi lại nghĩ mình chỉ cần giết hắn thôi, kẻ tòng phạm sao cũng được.

Tôi căm thù hắn đến mức ấy. Hắn đã giết JIRO.

Hắn đã xóa sạch JIRO trong lòng tôi không còn dấu vết.

Khi đến phòng Inoichi, hắn đẩy tôi ngã xuống chiếu. Hắn nhìn xuống tôi rồi bắt đầu nói:

“Hoàn cảnh của tôi và Jiro giống hệt nhau. Thời điểm và địa điểm bị vứt bỏ giống nhau, đến cả cô nhi viện cũng ở cùng phòng. Bởi vậy nên chúng tôi mới cùng nhận được thư của cô. Nếu như tôi không biết tí gì về thân phận thật sự của mình, thì có lẽ tôi đã đi gặp cô giống như Jiro. Nhưng tôi đã biết. Chỉ trước đó ít lâu, một ông già mà chắc chắn là ông nội tôi đã xuất hiện.”

“Nhưng anh đã đến. Mượn tên Satonaka Jiro.”

Tôi nói xong, hắn ta liền cười đểu cáng.

“Khi đó đúng lúc Jiro đang đi du lịch vòng quanh Nhật Bản bằng xe máy. Tôi được cậu ta nhờ trông phòng. Biết cô cũng gửi thư cho Jiro, tôi sục sôi hứng thú. Ban đầu tôi chỉ định đùa nghịch chút thôi. Và với ý định đùa nghịch ấy, tôi đã giả danh cậu ta đi gặp cô. Nhưng tôi hiểu ra người cô đang tìm kiếm chính là Jiro. Khi ấy, tôi chỉ nghĩ phải tìm cách nào đó để cứ thế trở thành Jiro. Nhưng dù vắt óc suy nghĩ thế nào, tôi cũng không nghĩ ra được cách để tiếp tục lừa dối. Đúng lúc đó, cô lại nói cho tôi biết tên của ông bố. Ichigahara Takaaki nhỉ? Khoảnh khắc đó tôi đã quyết tâm. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để chiếm đoạt tài sản nhà Ichigahara. Nhưng nói thật là có một lý do nữa khiến tôi quyết định. Đó là, Kobayashi Maho, quản lý của nơi này đã tới gặp tôi.”

“Tại sao bà ta lại...?”

“Hình như bà ta đã nghe từ Ichigahara về việc cô đang tìm con ông ấy. Bởi vậy bà ta đã giám sát cô và biết cả việc của tôi. Hơn nữa, bà ta còn nhận ra tôi là kẻ giả mạo. Nhưng bà ta không tố cáo việc đó. Bà ta còn ra lệnh cho tôi tiếp tục đóng giả là con của Ichigahara. Thật là người đàn bà cao tay. Sau khi tôi thừa hưởng toàn bộ tài sản của Ichigahara, bà ta định sẽ nhận tôi làm con nuôi.”

Maho sau bao năm dài cam chịu ẩn mình, đến cuối cùng đã phản bội lại ông Takaaki.

“Nói là giả mạo nhưng anh không hề định tiếp tục đóng giả là Satonaka Jiro đúng không? Vốn dĩ hai người đã muốn biến Ajisawa Hiromi thành con của ông Ichigahara.”

Hiromi gật đầu.

“Việc ấy thì cũng đơn giản lắm. Chỉ cần đổi tên Satonaka Jiro trong bản báo cáo cô đang làm bằng máy đánh chữ thành Ajisawa Hiromi là xong. Sau đó là thủ tiêu mọi bằng chứng tố cáo việc này trong phòng của cô.”

“Và cuối cùng anh sẽ giết tôi và Jiro thật.”

“Và một người nữa”, Hiromi vừa cười vừa trả lời: “Tôi không thể để người biết thân thế thật sự của tôi sống được.”

“Thân thế thật sự?”

Nói xong, tôi nhận ra. “Tối đó, ông lão mà Satonaka Jiro đâm chết rồi bỏ trốn là...”

“Là ông tôi.”

Hắn ta nói với vẻ mặt thản nhiên. “Để tôi kể cô nghe về buổi tối hôm đó. Tôi liên lạc với Jiro, hẹn gặp cậu ta ở gần đây. Jiro đến bằng xe máy. Tôi mượn xe ô tô của hắn đến. Đương nhiên, trước đó tôi đã đâm chết ông già là ông nội tôi rồi bỏ trốn.”

“Và giết Jiro...”

“Tôi đã nói với hắn là tối hôm đó, nhà văn mà hắn yêu thích sẽ đến nghỉ tại lữ quán này. Và kế hoạch của chúng tôi khi ấy là đến phòng đó. Cho tới khi hắn uống cốc cà phê có chứa kali xyanua, hắn vẫn đang nghĩ sẽ chào hỏi thế nào với nhà văn ấy.”

Tôi lạc đầu.

“Rồi anh còn siết cổ tôi. Sau đó, mang xác Satonaka Jiro vào, rồi bỏ trốn ra ngoài. Còn lại là việc của Kobayashi Maho phải không? Sau khi khóa cửa, bà ta châm lửa căn phòng. Như thế sẽ không còn ai cản trở nữa.”

“Kế hoạch hoàn hảo phải không? Một hòn đá trúng không chỉ hai, ba mà cả bốn con chim.”

“Sau đó anh ở đâu?”

“Ở phòng tôi thôi. Tôi nghĩ nếu Ichigahara tìm thấy tài liệu liên quan đến việc tìm con trong phòng cô thì chắc chắn sẽ đến tìm tôi, vấn đề chỉ là thời gian thôi.”

“Ông Ichigahara đã đến chỗ anh?”

“Đến chứ. Một mình ông ta đã trực tiếp đến căn hộ của tôi.”

“Ông ấy đã nói gì?”

“Nói nhiều lắm, toàn những chuyện hồi xưa. Rồi cả việc cô nhi viện nữa.”

Nghĩ đến tình cảm của ông Takaaki khi đó, ngực tôi đau nhói. Có lẽ trong mơ ông ấy cũng không thể nghĩ đối phương lại là hung thủ giết con trai thật của mình.

“Biết tôi không có việc làm ổn định nên Ichigahara đã gửi tôi tới chỗ luật sư Furuki. Có vẻ ông ta cũng biết mình không sống được bao lâu nữa.”

“Khi ông Takaaki mất đi, chắc anh phải vui mừng lắm nhỉ?”

“Đương nhiên rồi. Có vậy toàn bộ tài sản mới là của tôi chứ. Từ trước đến giờ chưa có việc tốt lành nào xảy đến với tôi, gặp được chuyện may mắn cỡ này chẳng phải quá tốt sao. Tôi đã đợi dài cổ đến ngày công khai di chúc này đấy. Cũng chính vì vậy, lúc vừa đến đây, khi nghe Kobayashi Maho kể sự tình giết Yuka, tôi chỉ biết ôm đầu. Kế hoạch có vẻ sẽ hỏng bét nếu làm gì bất cẩn, mà Maho lại giấu bức di thư cướp được từ Yuka ở đâu đó.”

Có lẽ Maho nghĩ bức di thư sẽ trở thành đòn uy hiếp quyết định đối với Hiromi nên đã giấu nó đi.

“Điều tôi lo lắng là ngoài Maho, một kẻ nào đó khác đã cố giết Yuka. Tôi đã nghĩ đến việc tìm cách đổ hết tội lỗi cho kẻ đó, nhưng thật không ngờ.”

Hắn ta thở dài. “Kẻ đó lại là cô.”

“Nếu tôi bị cảnh sát bắt thì lớn chuyện rồi nhỉ?”

Vừa nói tôi vừa di chuyển đến trước túi xách của mình. Không để hắn nhìn thấy, tôi tìm trong ngăn túi. Tay tôi chạm vào bình đựng rượu.

“Kế hoạch của tôi đã rất hoàn hảo đấy. Nếu có một sai lầm duy nhất thì là lúc ấy.”

Hiromi nhìn chằm chằm vào mặt tôi. “Tôi đã cố bóp chết cô mà không dùng thuốc độc. Việc cô còn sống quả thật trong mơ tôi cũng không nghĩ đến.”

“Tại sao anh không dùng thuốc độc?”

“Sao nhỉ, có rất nhiều lý do nhưng...”

Hắn ta nhăn mặt nói giống như khi Kanae biểu cảm “Đẹp trai quá!” “Trước hết là vì tôi lúc nào cũng muốn siết cổ cô.”

“Lúc nào cũng?”

“Những khi ôm cô ấy”, hắn nói. “Vì dã tâm của mình tôi phải cố chịu đựng mà ôm cô. Nói thật lòng thì tôi ghét cay ghét đắng. Tôi đã nằm trên giường mà nghĩ nếu cứ thế này siết cổ cô thì sẽ thoải mái biết bao.”

Những lời hắn ta nói, tôi nghe trong vô thức. Biết đâu thật lòng anh ta cũng có chút tình cảm gì đó với mình, tôi cảm thấy xấu hổ khi bản thân lại đi ấp ủ ảo tưởng hão huyền ấy.

JIRO đã chết. JIRO của tôi đã hoàn toàn biến mất.

“Sắp nguy rồi đấy.”

Hiromi đưa mắt nhìn xung quanh. Lửa đã bắt đầu bén vào phòng. Hắn ta tiến lên trước một bước. Không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, trong tay hắn cầm chặt con dao.

“Nếu đâm bằng cái đó thì sẽ không giống bị chết cháy đâu.”

“Chẳng sao. Họ sẽ nghĩ cô tự sát.”

Tôi vòng tay ra sau, nắm chặt lấy bình đựng rượu. Thật may làm sao. Mặc dù không phải sắp đặt sẵn, nhưng đúng là tình trạng như tôi mong muốn.

“Tôi hiểu rồi.”

Tôi hẩy mạnh ngực về phía hắn ta. Vừa làm vậy tôi vừa mở nắp bình đựng rượu đằng sau lưng.

“Đâm tôi cũng được! Giết tôi cũng được!”

Mặt Hiromi căng cứng lại, khoảnh khắc tiếp theo hắn lao cả cơ thể về phía tôi. Hắn đâm vào ngực phải của tôi. Một đòn tấn công nặng nề và sắc nhọn. Không đau đớn, nhưng một cơn tê dại chạy khắp cơ thể.

Nhưng tôi không ngã ra. Tay phải tôi nắm chặt vào cơ thể hắn. Tay trái tôi đổ thứ bên trong bình lên người chúng tôi.

Mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi. Mặt Hiromi sợ hãi tột cùng.

“Cô làm gì đấy hả?”

“Chúng ta hãy chết cùng nhau đi!”

Tôi dồn lực siết chặt hai cánh tay, ôm ghì lấy cơ thể Hiromi. Hắn gắng sức vùng vẫy. Nhưng tôi không bỏ ra. Vì khoảnh khắc này mà tôi sống đến tận bây giờ.

“Bỏ ra! Bỏ ngay ra! Bỏ ra!”

JIRO hét lên. Hét mà như rống.

Nào, đừng manh động, JIRO! JIRO của em!

Ý thức dần rời xa. Ngọn lửa đã ở ngay bên cạnh.

Có ai đó hét lên. Âm thanh từ xa vọng lại.

Trong giây lát phía trước mắt bùng lên đỏ rực, chẳng mấy chốc, một màn tối trắng xóa ôm trọn lấy chúng tôi.