1: Nhà khách Mẹ Ngỗng 1
Ga Shinjuku, 6 giờ 15 phút sáng.
Hai thanh niên vội vã bước lên cầu thang dẫn vào sân ga tuyến Chuo-honsen. Người đi phía trước mặc quần bò nhiều túi màu ghi, khoác áo trượt tuyết màu xanh tím than sẫm, có mái tóc khá dài vuốt ngược ra sau và đeo kính râm. Mặc dù đang đeo một chiếc ba lô khá to nhưng nhờ đôi chân dài, người đó vẫn nhẹ nhàng nhảy hai bậc cầu thang một đi lên trên. Lẽo đẽo theo sau là một cô gái trông khá yếu ớt. Chiếc túi trượt tuyết có gắn bánh xe rất tiện khi kéo trên đường bằng giờ lại trở thành chướng ngại khi phải leo cầu thang. Vậy nên cứ leo được vài bậc cô lại phải dùng để nghỉ và tranh thủ vén tóc lên, hơi thở trắng đục như khói thuốc phả ra từ khuôn miệng xinh xắn.
“Cứ từ từ thôi cũng được, vẫn còn thời gian mà.”
Người thanh niên bước lên sân ga nhanh hơn một bước, quay lại phía sau nói với cô bạn đồng hành bằng chất giọng khàn khàn nhưng khỏe khoắn. Cô không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu. Chuyến tàu hai người định lên đã ở sẵn sân ga, chỉ chờ đến giờ xuất phát. Có vài người cũng đang leo lên cầu thang giống họ, ai cũng mang theo ván trượt tuyết dài. Người ở trên sân ga đã đông nhưng trong tàu còn đông hơn. Chiếm hầu hết ghế tàu là những thanh niên mặc đồ trượt tuyết hoặc áo len màu sắc sặc sỡ. Nhìn qua có vẻ như đó là đám học sinh vô cùng mong chờ kỳ nghỉ đông, để xả hết những căng thẳng thường ngày trên sân trượt tuyết.
Hai người đi trên sân ga, băng qua những toa có các học sinh mặt đờ đẫn, rồi bước vào toa tàu đặc biệt màu xanh. Nơi đây tĩnh lặng đến mức chẳng có vẻ gì là cùng đoàn tàu với mấy toa kia. Trong toa này cũng có người đi chơi núi tuyết, nhưng đại khái là họ chín chắn hơn mấy cô cậu làm ồn như học sinh mẫu giáo đi tham quan. Sau khi xác nhận số ghế, hai người lần lượt ngồi xuống. Cô gái ngồi phía cửa sổ. Người thanh niên nhẹ nhàng nhấc hai túi hành lý to tổ chảng đặt lên giá để đồ.
“Mấy giờ rồi?”
Người thanh niên hỏi, cô gái vén cổ tay trái của chiếc áo len, giờ đồng hồ ra. Chiếc đồng hồ quartz không có kim giây chỉ đúng bảy giờ. Người thanh niên lẩm bẩm “OK,” cùng lúc đó của tàu đóng lại.
Hai thanh niên lên tàu từ ga Shinjuku không thuộc típ ồn ào, luôn mồm luôn miệng như giới trẻ dạo gần đây. Nhưng nếu ai thỉnh thoảng lắng tai nghe họ trò chuyện thì sẽ nhận ra cô gái gọi người thanh niên là Makoto, còn Makoto gọi cô gái là Naoko. Makoto dù đã lên tàu nhưng vẫn đeo nguyên cặp kính râm.
“Cuối cùng cũng đi rồi.”
Naoko thì thào, mắt không rời cửa sổ. Tàu vẫn đang chạy trong khu vực nội đô Tokyo.
“Sao, hối hận rồi à?” Makoto hỏi, mắt vẫn dán vào bảng giờ tàu chạy. “Nếu muốn thì giờ vẫn quay lại được đấy.”
Naoko lườm nhẹ.
“Đừng có đùa nhé. Không có chuyện tớ hối hận đâu.”
“Vậy mới chán chứ.”
Biểu cảm của Makoto giãn ra một chút. Makoto chìa bảng giờ tàu chạy ra cho cô xem.
“Khoảng hơn mười một giờ tàu sẽ tới nơi. Sau đó bọn mình đi xe bus à?”
Naoko lắc đầu. “Có ô tô. Người của nhà khách sẽ ra đón.”
“Thế thì may quá. Người đó có biết bọn mình không?”
“Một cậu tên Takase, tớ đã từng gặp một lần. Chỉ có người đó tới viếng đám tang anh trai tớ. Một cậu thanh niên trẻ.”
“Takase à…”
Makoto buột miệng nói như thể đang suy nghĩ mông lung lắm. “Người đó có tin được không?”
“Chẳng biết nữa. Nhưng tớ cảm giác cậu ấy là người tốt.”
Nghe câu nói của Naoko, Makoto thở hắt ra một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên. Nhìn phản ứng đó, Naoko cúi mặt xuống và nhận ra mình đã ngốc nghếch đến chừng nào. Cảm giác là người tốt chỉ là chủ quan, không phải thông tin có giá trị tham khảo.
“Cậu có mang theo tấm bưu thiếp đó không?” Makoto hỏi.
Naoko gật đầu, vươn tay lấy chiếc túi xách nhỏ đang để ở phía vách tàu. Cô lôi ra một tấm bưu thiếp ảnh chụp một núi tuyết bình thường, chỉ cần đến Nagano thì mua bao nhiêu cũng được. Makoto đọc lướt nhanh phần chữ. Nội dung ghi trên tấm bưu thiếp như sau:
Chào Naoko, em khỏe chứ? Anh đang trọ trong một nhà khách ở Shinshu. Chỗ này vô cùng kỳ lạ, nhưng mà cũng hay ho lắm. Anh muốn cảm ơn vận may đã cho mình tìm thấy nhà khách này quá. Có lẽ những nỗ lực của anh đã bắt đầu đơm hoa kết trái rồi.
À, anh có một việc muốn nhờ em. Tìm hiểu giúp anh chuyện này. Chắc em nghe sẽ thấy hơi kỳ quặc nhưng anh hoàn toàn không đùa đâu. Anh đang rất nghiêm túc. Câu hỏi đây: Mẹ Maria về nhà khi nào? Mẹ Maria ở đây chính là Đức mẹ Đồng trinh Maria. Anh nghĩ câu này được viết trong Kinh thánh hay ở đâu đó. Em tìm hiểu giúp anh nhé.
Nhắc lại một lần nữa, anh đang rất nghiêm túc. Nhờ em nhé. Sẽ hậu tạ.
Sau khi đọc tấm bưu thiếp hai lần, Makoto đưa trả lại cho cô gái, thở dài lắc đầu.
“Chịu, không thể hiểu nổi.”
“Tớ cũng chẳng hiểu. Anh trai tớ vốn không phải dân đạo, tự dưng lại nhắc đến Đức mẹ Maria… Có lẽ về nhà khi nào là một ám hiệu chăng?”
“Chắc vậy.”
Makoto lấy ngón trỏ đẩy gọng kính lên, ngả ghế ra sau để nằm giãn người.
“Naoko này, cậu đã tìm hiểu rồi đúng không? Kết quả thế nào?”
Naoko chầm chậm lắc đầu, vẻ mặt ưu tư.
“Chưa thế nào cả… tớ mới chỉ tìm hiểu trong Kinh thánh như lời anh bảo thôi.”
“Tức là không có đoạn văn nào liên quan trong đó à?”
Cô khẽ gật đầu uể oải.
“Thôi, chúng ta còn chưa biết thế nào là liên quan thế nào là không liên quan cơ mà.”
Cứ nghỉ ngơi giữ sức đi, Makoto lẩm bẩm rồi từ từ nhắm mắt dưới chiếc kính râm.
2:Quay trở lại câu chuyện của một tuần trước.
Đó là ngày cuối cùng của năm học, từ mai kỳ nghỉ đông sẽ bắt đầu. Makoto đứng bên cửa sổ giảng đường dạng bậc thang nhìn đám bạn thư thái đi bộ về nhà. Makoto đang chờ Naoko. Tối hôm trước Naoko đã gọi điện hẹn gặp ở chỗ này, nhưng gặp vì chuyện gì thì cô không nói. Makoto chờ chừng năm phút thì Naoko xuất hiện, mặc dù vậy cô cũng chẳng xin lỗi vì đến muộn, chỉ giải thích lý do hẹn ở đây: “Nói chuyện ở quán giải khát tớ sợ bị người ta nghe thấy.”
“Nhưng có chuyện gì mới được chứ?”
Makoto nhảy lên ngồi trên chiếc bàn đầu tiên của dãy bàn xếp dạng bậc thang và hỏi. Khi nghe giọng Naoko trên điện thoại, Makoto đã cảm thấy lần này không đơn giản là chuyến đi chơi như bình thường. Và bây giờ khi nhìn vẻ mặt của cô bạn, Makoto càng chắc chắn Naoko đang có chuyện gì đó. Naoko mang ghế đến, ngồi xuống trước mặt Makoto, gượng gạo mở lời.
“Cậu biết anh trai tớ đúng không?”
“… Ừ, biết.”
Makoto cũng rụt rè trả lời. Hai người quen nhau từ năm nhất đại học, chơi với nhau cũng gần được ba năm. Đã mấy lần Makoto ghé nhà cô chơi. Vậy nên khi tình cờ nhìn tấm ảnh cô đặt trên bàn ở nhà, Makoto biết đó là anh trai cô. Anh ấy là người như thế nào nhỉ?
“Anh ấy tên Koichi… nhỉ?” Makoto lục tìm trong trí nhớ, nói.
“Ừ, anh ấy mất hồi tháng Mười hai năm ngoái. Lúc đó anh hai mươi hai tuổi.”
“Rồi.”
“Tớ đã nói với cậu vì sao anh ấy chết chưa nhỉ?”
“Cậu có nói qua… thì phải.”
Cảnh sát kết luận là tự sát. Tự sát bằng thuốc độc, trong một căn phòng của nhà khách ở sâu trong núi tỉnh Nagano. Bên cạnh cái xác đổ gục trên giường của anh có một cốc Coca đang uống dở, còn chừng một nửa. Họ xét nghiệm Coca trong chiếc cốc ấy và phát hiện có chứa một loại độc cực mạnh. Loại độc đó rất đặc biệt, chỉ cần vô tình để dính vào tay thôi cũng có khả năng gây chết người. Koichi có động cơ để tự sát, hơn nữa cảnh sát không tìm thấy bất cứ mối liên quan nào giữa Koichi và nhân viên nhà khách cũng như với các khách trọ khác, vậy nên họ đã kết luận đây là một vụ tự sát.
“Đương nhiên cảnh sát sẽ kết luận như vậy rồi.” Naoko nói với giọng cực kỳ rõ ràng. Cô tiếp lời, “Quả thực là anh ấy có động cơ để tự sát,” rồi trình bày đại khái như sau:
Lúc đó anh Koichi đang có dấu hiệu rối loạn tâm thần. Nguyên nhân là vì anh ấy trượt kỳ thi cao học, tìm việc cũng không suôn sẻ, hoàn toàn không có định hướng gì cho tương lai. Anh ấy tốt nghiệp khoa Văn học Anh của một trường công lập nên tìm việc đáng lẽ chẳng khó khăn gì, nhưng anh lại có tính hướng nội, vậy mới hỏng việc. Khi bị căng thẳng anh ấy sẽ không thể nói ra được những gì mình nghĩ và rơi vào trạng thái hoảng loạn. Ngoài vấn đề tương lai, việc anh ấy căm ghét tính cách của chính mình cũng là một nguyên nhân khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn.
Thời điểm anh Koichi đột nhiên quyết định đi du lịch là vào tháng Mười một năm ngoái. Trước nguyện vọng muốn đi vòng quanh Nhật Bản để rèn luyện tinh thần của con trai, bố mẹ mình đành phải đồng ý dù trong lòng vẫn thấp thỏm lo lắng. Biết đâu đi đây đó sẽ giúp vực lại tinh thần cho anh ấy thật. Gia đình mình rất lo lắng, nhưng có vẻ anh Koichi rất vui vẻ tận hưởng chuyến du lịch. Thỉnh thoảng anh gửi về những tấm bưu ảnh và thư tay, đọc những dòng thư gia đình cảm nhận được anh đang tràn đầy sinh lực. Nhưng khi cả nhà bắt đầu an tâm thì tin dữ về anh được báo về.
“Viết được những dòng thư tươi sáng không có nghĩa là bệnh tình đã khỏi hẳn đâu. Đặc trưng của rối loạn tâm thần là hai trạng thái vui vẻ và trầm uất thay phiên nhau xuất hiện.”
Viên cảnh sát đã nói vậy. Nói một cách dễ hiểu thì đây là bệnh rối loạn lưỡng cực.
“Gần đây bệnh này phổ biến lắm.” Makoto lẩm bấm.
“Ở nhà khách đó hoàn toàn không ai biết anh trai tớ, điều đó càng củng cố giả thuyết anh ấy tự sát. Đương nhiên, giữa những người hoàn toàn không quen biết thì không có động cơ để giết người. Ngoài ra còn có một chứng cứ khác nữa.”
“Chúng cứ?”
“Căn phòng nơi họ phát hiện ra xác anh trai tớ được khóa kín, không ai có thể vào được. Cả cửa chính lẫn cửa sổ…”
Makoto đăm đăm nhìn khuôn mặt Naoko hồi lâu. Cuối cùng, Makoto vặn khớp cổ kêu răng rắc rồi lẩm bẩm một cách chán chường, “Phòng kín à…”
“Vậy, Naoko, điều cậu muốn nói là gì?”
Ngay lập tức, cô lôi từ trong túi ra một tấm bưu thiếp. Người nhận là Naoko. Còn người gửi là nhân vật chính trong câu chuyện của hai người – Koichi. Từ bức ảnh có thể nhận ra tấm bưu thiếp được gửi đi từ Nagano. Sau khi đọc lướt một lần nội dung, Makoto lẩm bẩm.
“Kỳ lạ thật đấy. Mẹ Maria về nhà khi nào ư?”
“Đây là tấm bưu thiếp tớ nhận được sau khi anh tớ mất, nên có lẽ nó được gửi đi ngay trước khi anh ấy qua đời.”
“Ghê thật đấy.”
“Trong bức thư cuối cùng anh ấy viết cuối cùng thì nỗ lực của anh đã bắt đầu đơm hoa kết trái. Cậu có nghĩ một người viết ra những dòng như thế lại đi tự sát không?”
“Nói ra có lẽ cậu sẽ buồn.” Makoto vừa nói vừa đưa trả tấm bưu thiếp cho Naoko. “Nhưng nếu chỉ đọc tấm bưu thiếp này… thực sự tớ sẽ nghĩ anh trai Naoko có vấn đề về tâm thần đấy.”
“Không thể tin được.”
“Là cậu không muốn tin… thì đúng hơn.”
“Còn có điều khác nữa mà tớ không sao hiểu nổi. Tớ đã kể với cậu chưa nhỉ? Về cái loại độc dược đó ấy?”
“Thứ độc hiếm thấy đó hả? Rồi, nhưng tên của nó thì tớ không nhớ…”
“Aconitine. Gọi là cây phụ tử thì có lẽ cậu dễ hiểu hơm nhỉ? Nó là nhựa của một loài thực vật.”
“Đã từng nghe qua.”
“Người Ainu thường dùng nhựa độc đó để săn bắt thú.”
“Cậu biết rõ quá nhỉ?”
“Tớ có đọc trong sách rồi mà.”
Cây phụ tử nở hoa tím từ mùa hạ đến mùa thu. Khi thu tới, họ thu lượm rễ cây về phơi khô khoảng ba bốn tuần. Đó là phương thức lưu truyền trong bộ tộc Ainu. Thành phần độc chủ yếu trong cây là một thứ có tên Aconitine, sau khi phân tách sẽ cho ra một chất bột màu trắng, chỉ cần vài miligam là đủ gây chết người, còn độc hơn cả kali xyanua. Đó là những kiến thức mà Naoko có được.
“Vấn đề là…” Makoto vuốt ngược mái tóc ra phía sau. “Làm thế nào mà anh của Naoko lại có trong tay loại độc dược ấy chứ?”
“Chính xác, anh ấy không thể có nó!”
Naoko xẵng giọng, một biểu cảm khá hiếm thấy ở cô. “Tớ chưa từng nghe anh ấy bảo có quen biết ai trong tộc Ainu cả.”
“Nhưng tính tới lúc đó, anh cậu đã đi du lịch rất nhiều nơi đúng không? Có thể anh ấy đã tới Hokkaido, và cũng không loại trừ khả năng đã lấy được loại độc dược này.”
“Hẳn là cảnh sát cũng lập luận y như vậy nên mới đưa ra kết luận kiểu đó. Nhưng đó chỉ là lý lẽ gượng ép chắp vá, không hơn.”
“Ừm, hẳn rồi. Gì chứ suy diễn thì mấy ông đó là số một.”
Nói đoạn, Makoto vò đầu bứt tai. “Vậy ý định của cậu là gì? Tớ hiểu cảm giác không chấp nhận được việc anh trai tự sát của Naoko, nhưng cậu định làm gì chứ? Nếu cậu muốn tớ cùng đến đồn cảnh sát để phàn nàn thì cũng được thôi, nhưng án đã đóng được một năm rồi, chưa chắc họ đã nghiêm túc mở lại đâu đấy.”
Một nét cười mang ẩn ý hiện lên khuôn mặt của Naoko.
“Nơi tớ muốn cậu đi cùng không phải là đồn cảnh sát”
Nói đoạn, cô nhìn thẳng vào mắt Makoto. Khóe miệng hiền hòa nhưng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
“Tớ định đi Nagano.”
“Nagano?”
“Chính xác là đến nhà khách đó.”
Cô nhìn vẻ bất ngờ của Makoto bằng ánh mắt điềm tĩnh, sau đó dịu giọng nói tiếp. “Tớ muốn kiểm chứng lại mọi việc. Anh trai tớ đã chết ở một nơi như thế nào, trong hoàn cảnh như thế nào… Và tớ muốn tìm ra sự thật.”
“Sự thật ư…?” Makoto thở dài. “Liệu có sự thật nào khác ngoài anh trai cậu đã tự sát không đây?”
“Nếu không phải là anh tớ tự sát, thì ai đã giết anh ấy? Tớ phải tìm ra kẻ đó.”
“Cậu nói thật đấy à?” Makoto tròn mắt nhìn thẳng vào Naoko.
“Thật.” Naoko đáp.
“Vụ án đã khép lại cả năm nay. Bây giờ cậu có tới đó thì cũng tìm hiểu được gì chứ? Nếu muốn đi, đáng lẽ cậu phải đi từ lâu rồi.”
Vẫn bằng giọng điềm tĩnh, Naoko đáp.
“Là tớ cố tình đợi một năm đấy.”
“Hả?” Makoto ngạc nhiên.
“Tớ muốn đến đó từ lâu rồi. Lý do tớ phải kiềm chế và chờ cho tới tận ngày hôm nay, là bởi tớ nghe được tin rằng những khách trọ tại nhà khách khi đó là một nhóm khách quen, năm nào cũng tụ hội một lần vào cùng thời gian này.”
“Khách quen à?”
“Nhà khách đó chỉ có chừng mười phòng, cứ vào dịp này mỗi năm, vẫn những khách trọ đó lại đến đặt hầu hết các phòng ấy. Năm ngoái cũng vậy, ngoài anh trai tớ ra, tất cả đều là người trong nhóm khách quen ấy.”
“Ra vậy…”
Makoto đã hiểu mục đích của Naoko. Vạn nhất nếu đó là một vụ giết người, thì hung thủ chỉ có thể là nhân viên nhà khách hoặc người trong nhóm khách quen. Nếu có một thời điểm mà tất cả những người đó tập trung lại, thì ấy chính là thời điểm tốt nhất để tìm ra chân tướng vụ việc.
“Nhưng nói thật nhé…” Makoto lẩm bẩm. “Cảnh sát đã điều tra rất kỹ mà còn không tìm ra điều gì, vậy dân nghiệp dư như mình có ra mặt cũng làm sao khám phá được gì chứ?”
“Vì một năm đã trôi qua nên kẻ địch sẽ lơ là. Với lại, khi đối phó với cảnh sát bọn chúng sẽ có tâm lý thận trọng, nhưng với một cô gái bình thường như tớ thì có lẽ chúng sẽ không quá để tâm. Đương nhiên tớ sẽ giữ bí mật việc mình là em gái của người đã khuất.”
“Kẻ địch luôn cơ à…”
Makoto nhún vai. Có vẻ Naoko đã bắt đầu coi đây là một vụ giết người thật. “Được rồi được rồi. Vậy cậu muốn tớ làm gì nào?”
Makoto thử hỏi. Và câu trả lời đúng như dự đoán. Naoko cúi mặt, rồi ngước nhìn bằng ánh mắt van lơn.
“Tớ đang nghĩ, liệu cậu có thể đi cùng tớ không? Đương nhiên cậu không muốn thì thôi.”
Makoto thở hắt ra một hơi làm vai nhấp nhô, đoạn ngước mắt lên nhìn trần nhà, làm ra vẻ bất đắc dĩ lắm.
“Cậu muốn tớ chơi trò thám tử cùng hả?”
Naoko ngại ngùng cụp mắt.
“Người tớ có thể nhờ cậy được chỉ có mỗi Makoto thôi. Nhưng cậu từ chối cũng được, tớ biết đây là một lời nhờ vả rất vô lý.”
“Bố mẹ cậu không ý kiến gì à?”
“Tớ đã bảo họ là mình đi trượt tuyết. Bởi vì nếu nói thật, nhất định bố mẹ sẽ không cho tớ đi. Tớ cũng bảo sẽ đi cùng cậu… vì bố mẹ tớ rất tin tưởng cậu.”
“Tớ chẳng đáng tin vậy đâu.”
Makoto đứng dậy làm cái bàn kêu lạch cạch, đoạn đi ngang qua Naoko vẫn đang cúi mặt, tiến về phía cửa. Makoto đã định sẽ nói một câu đại ý là: Nếu định ở lại vào người khác thì cậu sẽ chẳng làm được gì đâu. Dù là người yêu hay bạn thân cũng vậy thôi.
Thế nhưng khi nghe Naoko đáp, Makoto đứng sững lại, cũng không nói được điều mình đang nghĩ.
“Đúng vậy nhỉ…”
Từ cô gái đang rũ vai cúi mặt ấy, một giọng mong manh truyền tới.
“Chắc chẳng ai dễ chịu được với chuyện này nhỉ? Xin lỗi nhé, tớ nhõng nhẽo quá rồi. Cậu không cần phải bận tâm đâu, tớ sẽ đi một mình. Nhưng mà nhờ cậu một việc nhé. Hãy nói với bố mẹ tớ là cậu đã đi trượt tuyết cùng tớ. Không phiền phức gì đâu, chỉ cần bọn mình nói khớp nhau là được.”
“Cậu vẫn muốn làm thật đấy à?”
“Ừ, thật.”
Makoto nhăn mặt, lại đưa tay lên vò đầu, dùng hết sức đá mạnh vào chiếc bàn bên cạnh rồi chạy nhanh lại tóm lấy vai Naoko.
“Tớ sẽ đi cùng cậu, nhưng với vài điều kiện.”
Giọng Makoto có vẻ tức giận. Makoto thật sự đang rất giận. Giận Naoko, và cả chính bản thân mình.
“Không được làm việc nguy hiểm. Nếu có bằng chứng đó chỉ là một vụ tự sát thì lập tức quay về, và khi thấy mọi việc không còn trong tầm kiểm soát thì cũng lập tức quay về. Ba điều kiện đó. Hết.”
“Makoto…”
“Tớ hỏi lại một lần nữa, cậu nghiêm túc chứ?”
“Hoàn toàn nghiêm túc.”
3:Đầu ngón tay Naoko di thành một hình tròn trên tấm kính mờ hơi nước, cảnh bên ngoài rõ ràng hiện ra như thể tấm kính mờ bị khoét hẳn một lỗ. Thời tiết thật đẹp, bầu trời trong xanh đến chói mắt, Naoko bất giác nhăn mặt. Tháng Mười hai năm nay thời tiết vẫn chưa quá lạnh, nhưng khung cảnh đang lướt qua bên ngoài cửa sổ kia đã hoàn toàn chìm trong tuyết trắng bao trùm. Đoàn tàu có lẽ đã chạy vào địa phận tỉnh Nagano. Nhật Bản thật là rộng lớn, cô trầm trồ một câu vô vị.
“Sắp tới rồi nhỉ?”
Chẳng biết do nắng gắt hay do cô bạn ngồi cạnh, Makoto thức giấc và bắt đầu vươn vai. Chiếc đồng hồ đeo tay của Naoko chỉ đúng mười một giờ, quả nhiên là sắp tới nơi rồi. Tàu đến ga Shinano–Amagi năm phút sau đó. Nhà ga nhỏ tới mức có cảm giác chỉ cần người lái tàu lơ là một chút là sẽ chạy quá, kiến trúc sân ga cũng lộn xộn. Cửa tàu và sân ga cách nhau một khoảng khá xa, hơn nữa tuyết đã đóng băng nên khi bước xuống, Naoko hơi lảo đảo. Có cả thảy bốn người xuống ga này, gồm Makoto, Naoko và một cặp vợ chồng già. Tàu vừa đi khỏi thì trên sân ga, cụ ông bị trượt chân ngã. Nhìn vị trí ngã có thể đoán chắc ông bị vấp chân khi bước xuống tàu.
“Tôi đã bảo là nguy hiểm rồi, vậy mà ông chẳng để ý gì cả!”
Giọng nói the thé vang vọng trong sân ga yên tĩnh.
Người phụ nữ mặc áo khoác lông màu đen – hẳn là phu nhân – nắm lấy cánh tay phải của người đàn ông, đỡ ông đứng dậy. Sau hai, ba lần trượt liên tiếp nữa, cụ ông đã xoay xở đứng dậy được. Ông mặc áo khoác dày màu ghi dài tới hông, đội chiếc mũ thợ săn cùng màu.
“Tôi đâu biết là khoảng cách lại xa thế chứ. Mà chẳng hiểu sao băng lại đóng dày thế này.”
“Ông nhớ lại đi, năm nào ông chẳng ngã ở đây. Sân ga thì thấp, mùa này tuyết còn đóng bằng nhiều.”
“Làm gì có chuyện năm nào cũng ngã.”
“Lại không à. Năm ngoái ông cũng ngã, năm kia ông cũng ngã, lần nào cũng là tôi đỡ ông. Nếu không có tôi, chắc năm nào ông cũng phải quay lại Tokyo vì đau rồi.”
“Đủ rồi đấy, người ta đang cười mình kia kìa.”
Quả đúng là Makoto và Naoko đang cười thật. Thấy cặp vợ chồng già đã nhận ra và đang nhìn mình, hai người bối rối vội ra khỏi cửa soát vé.
Phòng chờ của ga Shinano–Amagi là một phòng nhỏ cực kỳ đơn giản được thiết kế theo hình chữ U có đặt ba băng ghế dài, mỗi băng đủ để cho bốn người ngồi. Chính giữa hình chữ U có đặt một chiếc lò sưởi bằng dầu hỏa kiểu cổ, nhưng lửa đã tắt mất rồi. Makoto định vặn chiếc núm bên cạnh lò sưởi nhưng rồi lại thôi vì nhận ra vạch hiển thị lượng dầu còn lại đã về số 0.
“Lạnh thật đấy.”
Naoko vừa ngồi xuống ghế liền liên tục xoa hai tay vào đùi. Lửa trong lò sưởi đã tắt, khung cảnh bên ngoài nhà ga lại càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo trong cô. Phía trước nhà ga có ba căn nhà nhỏ không rõ dùng để làm gì, sát đó là khu rừng phủ một lớp tuyết mỏng. Con đường đi nhỏ hẹp và chưa được trải nhựa cẩn thận vẽ một đường cong đột ngột rồi biến mất về phía bên kia khu rừng.
“Người đến đón vẫn chưa tới nhỉ?”
Makoto đeo găng tay trượt tuyết rồi ngồi xuống cạnh Naoko, hơi lạnh của chiếc ghế truyền qua mông rồi thấm sâu vào tận bên trong cơ thể. Vợ chồng ông lão khi nãy giờ đã ra khỏi cửa soát vé, cũng đến ngồi xuống đối diện với hai người, giữa hai bên là cái lò sưởi đã tắt lửa. Ông chồng chừng sáu mươi tuổi, những sợi tóc đã ngả bạc lộ ra từ cạnh bên chiếc mũ thợ săn. Ông có khuôn mặt dài, đôi mắt và cặp lông mày hơi cụp xuống theo hai hướng giống như kim đồng hồ chỉ tám giờ hai mươi phút, tạo một ấn tượng hiền hậu. So với thời của mình thì ông có một chiều cao hiếm thấy, chừng trên một mét bảy mươi. Vừa ngồi xuống ghế, ông liền đưa hai tay lại gần lò sưởi để hơ, nhưng khi nhận ra lò sưởi hoàn toàn không ấm, ông đành từ từ thu tay về bỏ vào túi áo như thể không biết làm gì với đôi bàn tay đang giơ ra vậy.
“Muộn nhỉ?”
Phu nhân vừa nhìn đồng hồ vừa nói. Bà đeo một chiếc đồng hồ dạng lắc tay màu bạc trông có vẻ đắt tiền.
“Chắc họ đi bằng ô tô.” Ông chồng hờ hững đáp. “Chẳng biết ô tô có gặp chuyện gì không nữa.”
Phu nhân ngáp nhẹ một cái rồi nhìn sang phía hai người đối diện.
“Hai cháu cũng đi du lịch à?”
Bà hỏi Makoto và Naoko, đôi môi quý phái cong lên thành một nụ cười. Có lẽ do bà hơi đầy đặn một chút nên làn da trông trẻ trung và rất ít nếp nhăn. Có lẽ vì dáng người thấp đã quen phải ngước lên nhìn xung quanh, khi ngồi bà vẫn thẳng lưng giữ tư thế ngay ngắn.
“Vâng ạ.” Naoko trả lời.
“Thế à. Nhưng một nơi như thế này thì có cái gì đâu chứ? Hai cháu ở lại đâu thế?”
Sau một thoáng do dự, Naoko trả lời. “Bọn cháu trọ lại một nhà khách tên Mẹ Ngỗng ạ.”
Mắt bà sáng lên.
“Quả nhiên là nhà khách ấy. Ngay từ đầu bác cũng đã đoán vậy, bởi ở đây có nhà khách lớn nào khác nữa đâu. Thực ra hai bác cũng đang đi đến đó đấy.”
“Vậy ạ…”
Naoko bối rối nhìn sang Makoto đang ngồi cạnh. Nét mặt Makoto vẫn không hề thay đổi, chỉ có đôi mắt dưới cặp kính râm đang ánh lên gườm gườm.
“Hai bác có hay tới đây không ạ?” Nhìn hai người kia, Makoto hỏi.
“Có chứ.” Bà vui vẻ gật đầu đáp. “Từ khi ông nhà bác về hưu, năm nào bọn bác cũng đến đây. Hai cháu lần đầu tiên trọ ở Mẹ Ngỗng nhỉ. Chỗ đó kỳ lạ lắm đấy, phải không ông?”
Ông “Ừ…” một tiếng đồng tình với vợ, nhưng đang trả lời dở thì quay qua hỏi Makoto và Naoko.
“Hai cháu là người yêu à?”
Hai người chưa kịp trả lời thì Phu nhân đã huých khuỷu tay vào bên sườn chồng.
“Ông thật là, lại ăn nói không đâu rồi. Xin lỗi hai cháu nhé, ông nhà bác hỏi vô duyên quá.”
Bà càu nhàu chồng rồi đột nhiên chuyển qua xin lỗi cặp đôi Makoto.
“Dạ, không sao ạ.” Makoto cười đáp lại.
Ông chồng tỏ vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó hướng mắt nhìn ra đường. Sau mười phút kể từ khi họ xuống tàu, cuối cùng một chiếc xe wagon có thiết kế one-box§ màu trắng đã xuất hiện trên con đường hẹp phía trước nhà ga. Người lái xe trẻ tuổi nhanh nhẹn chạy tới khu vực phòng chờ. Đó là một chàng trai chừng hơn 20 tuổi, hàm răng trắng sáng tương phản với làn da đen nhẻm do cháy tuyết.
“Rất xin lỗi đã để quý khách chờ lâu.” Chàng trai mở lời và cúi đầu chào.
“Takase, lâu lắm mới gặp cháu. Năm nay lại nhờ cháu giúp đỡ rồi.”
“Vâng, bác gái vẫn khỏe mạnh quá ạ. Bác sĩ, lâu rồi mới gặp bác.”
Người đàn ông được gọi là bác sĩ hơi cúi đầu chào rồi hỏi với giọng lo lắng.
“Dọc đường có chuyện gì hả cháu?”
“Có khách đến chỗ bọn cháu bằng ô tô riêng, giữa chừng thì bị kẹt lại do đường tuyết, cháu phải đi đến đó giúp. Thật sự rất xin lỗi mọi người!”
“Không sao, không sao, cháu an toàn là tốt rồi.”
Bác sĩ xách chiếc túi Boston lên, đứng dậy.
Ánh nhìn của Takase chuyển từ Phu nhân sang hai người trẻ ngồi cạnh.
“Cô là Hara… da phải không?”
“Vâng.”
Naoko vừa trả lời vừa đứng dậy. Họ thật của cô là Hara, nhưng để các vị khách khác không nhận ra cô có quan hệ với Hara Koichi, cô đã quyết định dùng họ giả. Đương nhiên chỉ có mình Takase, người đã gặp cô ở đám tang anh trai là biết việc đó. Cô đã giải thích với cậu ấy là: “Tôi muốn được thấy nhà khách nơi anh trai mình nghỉ lại những ngày cuối đời. Thế nhưng nếu để người khác để ý thì không hay, nên mong anh hãy giữ kín việc tôi dùng tên giả.”
Takase nhìn sang Makoto, đảo mắt bối rối.
“Trên điện thoại, tôi cứ nghĩ cả hai đều là… con gái…”
Nghe cậu ta nói, người có vẻ ngạc nhiên nhất là Phu nhân. Bằng điệu bộ khoa trương như một diễn viên đang diễn trên sân khấu, bà ngước mặt lên trần của căn phòng chờ, lắc lắc cái đầu cùng khuôn mặt tròn xoe.
“Ôi, sao đàn ông lại có thể vô tâm tùy tiện đến vậy. Ông xã nhà ta hơn sáu mươi rồi đã đành, ngay cả cậu Takase còn trẻ cũng nhầm được sao? Hai người nhìn như thế nào mà có thể nghĩ tiểu thư xinh đẹp này là đàn ông được chứ?”
4:Bánh sau có gắn xích lốp khiến thân xe khá rung, nhưng chiếc xe wagon trắng vẫn mạnh mẽ lao đi trên đường tuyết. Theo lời Takase thì từ ga Shinano–Amagi về tới nhà khách mất chừng ba mươi phút. Vậy là chính mình cũng sắp tới nơi anh trai qua đời. Chỉ cần nghĩ vậy thôi Naoko đã thấy căng thẳng, tưởng như toàn bộ thân thể nóng bừng lên.
“Sawamura Makoto à… Chữ Makoto trong tên cháu viết như thế nào?”
Vợ Bác sĩ hỏi. Chiếc wagon này có ba hàng ghế, hàng ghế ở giữa có thể xoay ngược lại để bốn người đằng sau ngồi đối diện nhau.
“Hai chữ Chân Cầm ạ.” Makoto trả lời.
“Rất dễ nhầm thành con trai.” Naoko tủm tỉm cười bổ sung.
Thực tế đã từng có lần như vậy. Lần đầu tiên Naoko dẫn cô bạn này về nhà chơi, bố cô đã nghiêm mặt vì tưởng cô dẫn bạn trai về nhà.
“Bác thật vô duyên quá, cho bác xin lỗi nhé!”
Bác sĩ cúi đầu thật thấp đến nỗi chỉ còn nhìn thấy mấy sợi tóc bạc thò ra từ phía mang tai. Đây đã là lần thứ ba Makoto bị nhầm thế này rồi.
“Chắc cả Makoto và Naoko đều là sinh viên nhỉ?”
“Vâng.” Makoto trả lời. “Bọn cháu học cùng trường.”
“Bác hỏi trường nào được chứ?”
“Được ạ.”
Cô nói thật tên trường mình đang theo học. Từ trước khi đến đây cả hai đã thống nhất hạn chế tối đa việc phải nói dối, vì giấu đầu thì dễ lòi đuôi mà. Phu nhân có vẻ hài lòng nên không hỏi gì thêm, chỉ thở dài vẻ thật sự tiếc nuối, “Còn trẻ thích thật đấy.”
“Bác Masuda là bác sĩ ạ?”
Thấy Phu nhân đang tạm ngừng lời, Naoko hỏi. Trước khi leo lên xe cô đã nghe được họ của bà là Masuda.
“Ừ đúng, nhưng phải thêm từ cựu vào.”
Bác sĩ đáp, để lộ hàm răng sáng bóng. Mặc dù đã cao tuổi nhưng hàm răng của ông rất đẹp. Naoko chợt nhớ ra vừa nãy Phu nhân có nói “Từ khi ông ấy nghỉ hưu, năm nào bọn bác cũng tới đây.”
“Giờ bác điều hành bệnh viện ạ?”
“Trước đây thôi. Còn bây giờ vợ chồng con gái nhà bác lên thay.”
“Như vậy là an tâm rồi. Giờ hai bác có thể thong dong tận hưởng cuộc sống.”
"Ừ, cũng có thể coi là như vậy. Bác sĩ gượng gạo nói. Naoko cảm thấy có chút buồn trong giọng nói của ông.
“Hai bác năm nào cũng đến đây, có lý do gì đặc biệt không ạ?”
Makoto điềm nhiên hỏi. Một câu hỏi rất đắt giá đối với bản thân hai người. Quả nhiên có Makoto đi cùng thật tốt, Naoko thầm nghĩ. Người trả lời câu hỏi này là Phu nhân.
“Lý do đầu tiên là vì ở đây chẳng có gì cả.”
“Vì… không có gì?”
“Nước Nhật bây giờ chẳng thiếu những nơi mà cái gì cũng có, đúng không? Những nơi mùa đông có thể trượt tuyết, mùa hè có thể chơi tennis, bơi lội, dã ngoại… ngoài ra không thiếu một thứ gì ấy. Tới những nơi như vậy, quả nhiên là vô cùng tiện lợi, nhưng thật lòng mà nói, nó khiến bác có cảm giác mình vẫn tiếp diễn cuộc sống nơi phố thị, tâm hồn không lắng lại được. Tới nơi đây thì có thể hoàn toàn yên tâm, vì chẳng có gì nên nhà khách cũng ít, người cũng không đông, không ồn ào náo nhiệt. Bác thấy đó chính là ưu điểm của nơi này.”
“Ra là vậy. Giờ thì cháu hiểu rồi.”
Makoto gật đầu. Bên cạnh, Naoko cũng gật gù phụ họa. Lý do đó, phần nào họ có thể hiểu được.
“Năm nào các bác cũng đến vào thời gian này ạ?”
“Ừ. Vì đây là thời điểm vắng nhất trong năm. Hơn nữa, khách đặt phòng tầm này thường là khách quen. Đến vào thời điểm này, hai bác có thể gặp được những thành viên quen thuộc ấy, giống như mỗi năm họp lớp một lần vậy. Ông nhà bác khoái nhất là đánh cờ với những người đó đấy.”
Bên cạnh vợ, Bác sĩ yếu ớt phản biện, “Không phải thế đâu.”
“Tại sao lại toàn khách quen đặt phòng nhỉ?” Makoto thắc mắc.
“Ừm… Có lẽ là ngẫu nhiên thôi.”
“Vì nơi này… chẳng có gì ạ?”
“Đúng vậy đấy.”
Nét mặt Phu nhân rất vui vẻ, có lẽ vì thích cách nói chuyện của Makoto.
Mặc dù có đôi lúc chiếc wagon trắng xuống dốc nhưng dường như họ đang mỗi lúc một đi lên cao dần. Khung cảnh bên ngoài đã hoàn toàn chuyển sang màu trắng xóa. Những tia nắng chiếu xuống từ bầu trời cao không một gợn mây được núi tuyết phản xạ lại, hắt thẳng vào trong xe. Makoto kéo rèm lại.
“Chính lý do các cháu đến đây mới khiến bác thắc mắc ấy. Tại sao hai đứa lại đến tận đây vậy? Hẳn phải có các khu trượt tuyết khác bớt hẻo lánh hơn chứ?”
Đến lượt Phu nhân hỏi lại. Theo mạch câu chuyện từ nãy tới giờ thì thắc mắc của bà là đương nhiên. Tuy vậy, Makoto mặt vẫn không lộ cảm xúc, bình thản trả lời.
“Cũng không có lý do gì đặc biệt ạ. Chỉ là bọn cháu đã chán với những địa điểm hay đến rồi nên thử chọn một nơi khác biệt chút thôi. Sinh viên rảnh rỗi mà.”
“Đúng thế.”
Chỉ vậy thôi là đủ thuyết phục được Phu nhân, vì bà đã tự mình hiểu rằng “Có lẽ vậy, giới trẻ bây giờ là thế.”
Ô tô đột ngột rẽ. Ngay lập tức, xung quanh tối sầm lại. Chiếc xe wagon cứ thế tiến vào con đường nhỏ tưởng chừng như cưỡng ép rạch một vết xuyên vào trong rừng.
“Sắp tới nơi rồi.” Bác sĩ lẩm bẩm.
Sau chừng hai, ba phút chạy trong rừng, đột nhiên ánh sáng lại chan hòa trước mặt. Giữa lưng chừng núi là một vùng đất bằng mở rộng, con đường hẹp về một đường cong mềm mại rồi trải dài ra xa. Phía trước con đường, một tòa nhà màu nâu cháy ló dạng.
“Đó chính là nhà khách Mẹ Ngỗng.”
Bác sĩ nheo mắt nói.
5:Mẹ Ngỗng là khu nhà khách chủ yếu có một tầng, đây đó là những góc mái nhọn nhô ra khiến người ta nghĩ đến những lâu đài nhỏ theo phong cách Anh quốc. Cảm giác như đây là phiên bản xây bằng gạch của kiểu nhà gỗ đang được ưa chuộng hiện nay. Xung quanh nhà khách có tường bao, phảng phất không khí thời Trung cổ.
“Đẹp quá.” Naoko lẩm bẩm.
“Ban đầu hình như nơi này là biệt thự của một người Anh. Về sau vì lý do gì đó họ phải chuyển nhượng lại, ông chủ hiện tại mua và biến nó thành một nhà khách. So với kiến trúc gốc thì không cải tạo xây sửa gì nhiều.” Phu nhân giải thích.
Chiếc wagon đi qua cánh cổng bằng gạch đỏ, tới ngay một bãi đỗ xe nhỏ. Đã có vài chiếc xe đỗ sẵn ở đó. Có lẽ là xe của các khách trọ tới trước, Naoko nghĩ.
Nhà khách được xây theo hình chữ U bao quanh một khoảng sân. Nhìn chung đây là những ngôi nhà một tầng với phong cách từa tựa giống nhau xây sát cạnh nhau, chỉ riêng hai nhà ở khu vực chính giữa có thêm tầng thứ hai, thành ra phá vỡ sự cân đối của toàn bộ khu nhà.
“Tới nơi rồi, cảm ơn mọi người.” Takase tắt máy, quay lại phía sau nói.
“Cảm ơn, cậu cũng vất vả rồi.” Người đáp lời là Makoto.
Khoảng sân phủ một lớp tuyết mỏng. Khi bước xuống, chân mọi người lún vào lớp tuyết chừng một centimet.
“Ông cẩn thận đừng để ngã nhé.” Hai người Naoko nghe tiếng Phu nhân dặn dò chồng ở sau lưng.
Ở lối vào, có đặt một tấm biển gỗ đề dòng chữ Mẹ Ngỗng. Đây là dấu hiệu duy nhất cho thấy người điều hành nhà khách này là người Nhật. Mở cánh cửa bằng gỗ là có thể nhìn thấy một cánh cửa khác bằng kính ở chính diện, phía trong có người đang làm việc. Takase mở cánh cửa đó, nói vọng vào bên trong.
“Tôi đón khách về rồi!”
“Cảm ơn cậu.” Có tiếng đáp lại khe khẽ.
Hai người Naoko bước vào ngay sau Takase, cùng lúc một người đàn ông râu ria xồm xoàm từ quầy lễ tân bước ra. Ở đây là sảnh chờ với vòm trần cao, trong góc là quầy lễ tân, sâu bên trong quầy lễ tân có lẽ là nhà bếp. Trong sảnh có kê một chiếc bàn tròn bốn ghế, ngoài ra còn kê một chiếc bàn dài rất to. Phía đối diện với quầy lễ tân cũng có một chiếc lò sưởi.
“Đây là ông chủ của nhà khách này.”
Cùng với lời giới thiệu của Takase, người đàn ông mặt râu cúi đầu chào, “Tôi là Kirihara.”
Anh ta mặc áo dài tay thể thao và quần jeans, cơ thể rắn chắc cho thấy hẳn ngày trước đã từng luyện tập rất nhiều. Nghe đến người điều hành nhà khách, Naoko đã tưởng tượng ra một ông bác ngoài 50 tuổi. Thế nhưng người đàn ông đứng trước mặt cô nhìn thế nào cũng chỉ tầm 30 là cùng. Thực tế sai lệch với hình ảnh tưởng tượng khiến cô có chút bối rối.
“Ông chủ, mong ông giúp đỡ nhé.”
Từ phía sau Naoko, Phu nhân cất giọng nói. Người đàn ông nhìn vị khách quen một cách trìu mến rồi chuyển qua cặp Naoko.
“Hai vị cứ từ từ tận hưởng nhé. Đã đến đây rồi thì tất cả đều là bạn bè.” Người đàn ông để lộ hàm răng trắng bóng đằng sau bộ râu xồm xoàm.
“Vâng, mong ông giúp đỡ.” Cả hai cùng cúi đầu đáp.
“Mà để hai vị này ở căn phòng đó liệu có ổn không?” Ông chủ nhìn sang Takase vẻ lo lắng và hỏi.
“Dạ… Lúc khách đặt phòng, tôi đã giải thích tình hình và khách cũng đồng ý.” Takase quan sát nét mặt của hai cô gái và của Ông chủ rồi đáp. Naoko hiểu rõ câu chuyện họ đang nói.
“Việc đó không sao đâu. Chúng tôi cũng không quá để ý. Đặt phòng vào phút chót thì phải chịu thôi.”
Khi Naoko đặt phòng, Takase đã nói rõ hiện nhà khách chỉ còn duy nhất một phòng trống. Tuy nhiên đó lại là căn phòng năm ngoái Koichi đã tự sát nên tạm thời không được sử dụng. Có lẽ cứ giấu nhẹm vụ tự sát rồi để khách trọ lại sẽ khiến lương tâm cắn rứt nên họ mới thông báo như vậy. Thế nhưng, Naoko muốn được trong căn phòng nơi anh trai mình đã mất. Cô đã bảo với Takase là “Cứ cho tôi đặt phòng đó.”
“Nhưng mà…” Ông chủ khoanh tay trước ngực.
“Phòng có ma hả?” Makoto đột ngột hỏi.
“Không có chuyện đó.” Ông chủ xua tay. “Ít nhất thì tôi chưa từng nghe ai nói gì cả.”
“Vậy thì có vấn đề gì chứ. Nếu chúng tôi có thể trọ lại an toàn, thì từ nay về sau các ông có thể yên tâm cho các khách trọ khác thuê. Chứ cứ để mãi thế này cũng đâu có được.”
Bị Makoto nhìn chằm chằm, Ông chủ hơi khép mắt lại vẻ lúng túng rồi lẩm bẩm.
“Các vị đã bảo không sao thì chúng tôi cũng không còn lý do để lo lắng nữa. Takase, cậu hãy dẫn khách đến phòng.”
Naoko và Makoto đi theo sau Takase về phòng. Sau lưng, họ có thể nghe thấy tiếng Ông chủ nói với Phu nhân: “Các cô gái thời nay mạnh mẽ nhỉ?” Naoko thầm cảm thấy thú vị, xem ra anh ta không nhầm Makoto là con trai.
Đi qua hành lang bên cạnh sảnh chờ, đến cánh cửa thứ ba là tới lối vào căn phòng dành cho Makoto và Naoko. Trên cánh cửa có treo một tấm thẻ với dòng chữ Humpty Dumpty.
“Nó có nghĩa là gì thế?” Makoto hỏi.
“Cứ vào bên trong các cô sẽ hiểu.” Takase mở khóa và đáp như vậy.
Ngay sau cánh cửa là phòng khách. Gọi là phòng khách nhưng đồ đạc chỉ có chiếc bàn chân cao cùng hai chiếc ghế cứng kê đối diện nhau. Góc bên phải căn phòng là giá sách kiểu đơn giản được làm từ vật liệu giống với bộ bàn ghế, góc bên trái kê một chiếc ghế dài giống kiểu ghế trong công viên, nhưng kích thước nhỏ hơn một chút.
“Đây là cái gì thế?”
Makoto chỉ vào vật trang trí treo ngay bên trên giá sách. Đó là một miếng gỗ có độ lớn cỡ mặt báo, bao xung quanh là những họa tiết hình lá chạm nổi, chính giữa có khắc mấy câu thơ tiếng Anh. Mấy câu thơ đó như sau:
Humpty Dumpty sat on a wall,
Humpty Dumpty had a great fall.
All the king’s horses,
All the king’s men,
Couldn’t put Humpty together again.
“Đây chính là đặc trưng của nhà khách Mẹ Ngỗng đấy.”
Takase giơ tay ra, lật mặt sau miếng gỗ trang trí. Mặt này khắc chữ tiếng Nhật, có vẻ như được chế tác khá gần đây.
“Cái này do chính tay Ông chủ chạm khắc.” Takase nói.
Humpty Dumpty ngồi trên bờ tường,
Humpty Dunnpt ngã một cú kinh hoàng.
Dù có huy động hết ngựa của đức vua,
Dù có huy động hết cận thần của đức vua,
Cũng không thể mang Humpty Dumpty trở lại.
“Humpty Dumpty ở đây chính là nhân vật quả trứng xuất hiện trong tác phẩm Alice ở xứ sở thần tiên của Lewis Carroll nhỉ?”
Naoko nói, trong đầu hiện lên bức tranh minh họa cảnh Alice ngồi trên một bức tường đá, lảng tránh mấy câu hỏi sặc mùi lý sự cùn của quả trứng. Cô nhớ đã đọc tác phẩm này rất rất lâu rồi.
“Nói chính xác hơn là nhân vật này xuất hiện trong Alice và thế giới trong gương, phần tiếp theo của Alice ở xứ sở thần tiên. Đây là nhân vật nổi tiếng nhất trong các nhân vật của đồng dao Mẹ Ngỗng đấy.”
Takase khoe chút kiến thức mình biết được.
“Miếng gỗ trang trí này có từ trước rồi à?” Makoto hỏi.
“Từ trước có nghĩa là trước khi ngôi nhà này trở thành nhà khách ạ? Theo tôi nhớ thì đúng vậy. Không chỉ phòng này đâu, phòng nào cũng có một tấm thẻ trang trí như thế này. Ông chủ thấy có vẻ thú vị nên đã đặt luôn tên mỗi phòng bằng tên một bài đồng dao. Chính vì vậy, căn phòng này có tên là Humpty Dumpty.”
“Nhà khách có tổng cộng bao nhiêu phòng?”
“Xem nào… Có bảy phòng.”
“Tức là có bảy bài đồng dao đúng không?”
“Không, một số phòng có tới hai bài. Dần dần rồi các cô sẽ hiểu.” Takase nói.
Góc trong cùng của căn phòng còn một cánh cửa nữa. Takase mở nốt nó ra, hai người liền nhìn thấy hai chiếc giường kê song song với nhau.
“Đây là phòng ngủ.”
Naoko và Makoto đi theo Takase vào bên trong. Phía trong cùng là một khung cửa sổ. Hai chiếc giường được kê quay đầu về phía cửa sổ, ở giữa có kê một chiếc bàn nhỏ.
“Anh… anh trai tôi đã ra đi trên chiếc giường nào thế?”
Naoko đứng giữa hai chiếc giường và hỏi. Cô cố nén lại những cảm xúc dâng trào trong lồng ngực để không ai nhận ra, giọng nói của cô đều đều vô cùng mất tự nhiên. Cổ họng Takase như có gì đó nghẹn ứ lại. Cậu khẽ hắng giọng, chỉ vào chiếc giường phía bên trái.
“Là chiếc giường đó.”
“Phải… ở chỗ này.”
Naoko lặng lẽ chạm tay lên lớp ga giường trắng. Một năm trước, anh trai cô đã ngủ ở đây và mãi mãi không bao giờ tỉnh lại. Lúc này, khi làm như thế, cô có cảm giác như thể vẫn còn cảm nhận được chút hơi ấm từ cơ thể anh trai để lại.
“Ai là người đã phát hiện ra thi thể?”
“Là tôi.” Takase đáp lại câu hỏi của Makoto. “Lúc đó có nhiều người nhưng người đầu tiên bước vào phòng và phát hiện ra là tôi.”
“Anh ấy đã nằm trên chiếc giường này đúng không?”
“Vâng… khi đó có lẽ do anh ấy quằn quại bởi thuốc độc nên ga giường có chút xộc xệch. Tôi thật sự rất tiếc.”
Có lẽ do nhớ lại cảnh tượng lúc đó nên giọng Takase bỗng chùng hẳn xuống, đầu cũng hơi cúi.
“Cảm ơn cậu.”
Naoko nói, đột nhiên lại thấy cần phải cảm ơn. Không thể cứ để không khí chìm trong thương cảm mãi. Cô cũng không đến đây để đặt hoa tưởng nhớ. Naoko hỏi bằng giọng mạnh mẽ nhất có thể.
“Tôi nghe nói cửa trong phòng lúc đó đều khóa kín.”
“Đúng thế.” Takase chỉ tay về phía cửa phòng ngủ. “Cánh cửa đó thì đương nhiên rồi, cả cửa chính dẫn ra hành lang cũng được khóa kín.”
Cửa chính của phòng là kiểu cửa cần có chìa mới khóa được từ ngoài, còn cánh cửa phòng ngủ thì có nút trên nắm đấm cửa, bấm nút đó rồi sập cửa lại thì có thể khóa cửa từ bên ngoài. Makoto nhìn lướt qua cánh của đó rồi tiến gần về phía cửa sổ.
“Cả cửa sổ cũng chốt luôn.” Như thể đọc được suy nghĩ của cô gái, Takase nói.
“Khóa cửa là vấn đề mấu chốt, nên ở đồn cảnh sát tôi cũng bị hỏi đi hỏi lại chuyện này mà.”
Naoko đứng cạnh Makoto cũng thử quan sát. Cửa sổ có hai lớp, bên ngoài là cửa chớp bên trong là cửa kính. Lớp nào cũng là dạng cửa mở hai cánh. Cửa chớp cánh mở ra ngoài, cửa kính cánh mở vào trong, mỗi lớp đều có khóa dạng chốt đi kèm.
“Xin lỗi.” Naoko quay lại phía Takase. “Takase… Hoàn cảnh lúc phát hiện ra anh trai tôi chết, cậu có thể kể cho tôi nghe được không? Tôi biết đây là chuyện không ai muốn nói, nhưng mà…”
Thực ra bản thân mình cũng không muốn nghe…
Takase im lặng nhìn khuôn mặt của hai cô gái một lúc. Ánh mắt cậu nửa như đắn đo, nửa như bối rối. Cuối cùng, cố gắng lắm cậu cũng thốt lên một câu “Ra vậy,” chân mày nhíu chặt.
“Đó là mục đích hai người đến đây đúng không? Nói cách khác, các cô không bằng lòng với những kết luận về vụ án.”
Naoko im lặng. Cô đang nghĩ xem nên trả lời thế nào. Chưa chắc Takase đã là đồng minh, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của cậu ta thì không thể tìm ra chân tướng sự việc được. Makoto là người kết thúc tình trạng khó xử này.
“Đúng như lời cậu nói.”
Naoko bất ngờ, nhìn sang phía bạn nhưng Makoto vẫn bình thản nói tiếp.
“Em gái anh ấy không thể chấp nhận được kết luận rằng anh trai mình đã tự sát. Tâm trạng đó không phải điều gì khó hiểu. Anh trai chết một cách bất thường ở một vùng đất mình không hề biết đến… mấy ai mà chấp nhận ngay lập tức được chứ. Mục đích chúng tôi đến đây là để tìm ra chứng cứ thuyết phục mình chấp nhận sự thực đó. Ngoài ra không có mục đích nào khác. Đương nhiên, nếu cảm thấy kết luận tự sát có gì mờ ám, chúng tôi cũng muốn điều tra tới cùng.”
“Makoto…”
Cô nháy mắt với Naoko. “Tuy có câu Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nhưng cũng có nhiều cái hang phải có người giúp mới vào được mà.”
“… Cảm ơn cậu.”
Tại sao Makoto lại là con gái nhỉ? Một câu hỏi chẳng hề liên quan bỗng vụt hiện lên trong đầu Naoko. Từ nãy đến giờ Takase vẫn đứng chống nạnh, môi mím chặt. Nhưng có lẽ cảm nhận được sự quyết tâm của Naoko, cuối cùng cậu cũng thở hắt một hơi rồi gật đầu dứt khoát “Vậy thì nói chuyện nào!”
“Đó là đêm thứ năm kể từ khi Koichi tới đây. Anh ấy khá thân thiện với những vị khách quen của nhà khách, thường cùng mọi người vui vẻ chơi bài này nọ. Tối hôm đó cũng vậy, một vị khách nói muốn rủ mọi người chơi poker nên tôi cùng vị khách đó đến phòng Koichi rủ. Thế nhưng khi chúng tôi gõ cửa thì không thấy tiếng trả lời. Chúng tôi thử kéo cửa ra thì thấy cửa mở, có nghĩa lúc đó cửa không khóa. Vì vậy chúng tôi thử gõ cả cửa phòng ngủ bên trong, nhưng cũng không có tiếng trả lời. Tôi và vị khách đi cùng nghĩ có lẽ anh ấy không có trong phòng nên quyết định thử ngó vào qua cửa sổ. Chúng tôi đi vòng ra phía sau và thấy cửa sổ được khóa chặt.”
“Cậu có nhìn thấy gì trong phòng không?”
Takase lắc đầu trước câu hỏi của Makoto.
“Vì cả cửa chớp cũng khóa nên không thấy gì. Cuối cùng, chúng tôi nghĩ có lẽ anh ấy đang ngủ nên cứ thế quay về thôi.”
“Lúc đó là khoảng mấy giờ?”
“Khoảng tám giờ. Sau đó chừng ba mươi phút, vì thiếu người nên một lần nữa tôi lại được cử đi gọi anh ấy. Thế nhưng lần này thì cả cửa bên ngoài cũng khóa. Có lẽ anh ấy thực sự muốn ngủ, nên tôi một lần nữa quay về tay không. Lại khoảng ba mươi phút nữa trôi qua, nữ nhân viên nhà khách của chúng tôi nói có gì đó bất thường. Theo thói quen sinh hoạt của Koichi từ khi đến nhà khách thì không thể có chuyện anh ấy đi ngủ sớm thế, hơn nữa còn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Tự nhiên chúng tôi cảm thấy lo lắng và quyết định gõ cửa một lần nữa. Thế nhưng vẫn như lần trước, không có tiếng trả lời. Lần này, chúng tôi đã dùng chìa khóa dự phòng để vào. Cửa phòng ngủ cũng khóa nên chúng tôi phải mở cả cửa này nữa. Và…”
“Và cậu thấy anh Koichi đã chết đúng không?”
“Đúng vậy.”
Takase nhìn Makoto. Naoko ngồi trên chiếc giường nơi anh trai qua đời, vẫn để nguyên lòng bàn tay trên lớp ga trải giường trắng, lắng nghe câu chuyện của Takase.
Trong một căn phòng kín, anh trai đã nghĩ gì, đã cảm thấy như thế nào khi dần dần chết đi?
“Đương nhiên cảnh sát đã điều tra rất kỹ, cũng tính cả khả năng đây là một vụ giết người rồi. Nhưng rốt cuộc chẳng tìm ra điều gì cả.”
“Thuốc độc thì sao? Tôi nghe nói anh ấy chết vì một loại chất độc từ cây phụ tử. Takase có biết gì về loại độc đó không?”
Vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, Takase lắc đầu.
“Tôi hoàn toàn không biết gì cả. Cả chuyện đó tôi cũng đã bị cảnh sát hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần.”
Quả nhiên là vậy, Makoto và Naoko đưa mắt nhìn nhau.
“Đó là toàn bộ những gì xảy ra khi tôi phát hiện ra xác anh ấy. Ngoài ra tôi không biết gì nữa, cả những người khác chắc chắn cũng không biết.”
Takase nhìn hai cô gái như muốn hỏi họ đã thỏa mãn chưa. Đáp lại ánh mắt đó, Makoto gật đầu.
“Cảm ơn cậu. Có lẽ chúng tôi sẽ còn phải hỏi cậu vài điều nữa.”
“Tôi sẽ hợp tác. Tuy nhiên tôi có điều kiện.”
“Điều kiện?”
“Hai người không được nói với ai việc mình đến đây để điều tra về vụ án mạng hồi năm ngoái. Những vị khách khác đến đây là để thư giãn, nếu cứ bị điều tra, hỏi han này nọ thì có lẽ họ chẳng thể thoải mái mà nghỉ ngơi được. Và nếu phát hiện ra điều gì mới, thì phải nói với tôi. Tôi nghĩ đó là quyền lợi đương nhiên mình cần nhận được.”
“Tôi thấy không nói với ai là một điều kiện hợp lý.”
Makoto trả lời. Vốn dĩ ngay từ đầu họ cũng định làm vậy.
“Nói cho Takase nghe kết quả điều tra, về cơ bản cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng nếu những điều chúng tôi phát hiện ra lại là điều không thể nói, thì phải làm thế nào?”
Nghe đến đây, khóe miệng Takase méo xệch thành một nụ cười như mếu.
“Ý cô là chẳng may kết quả điều tra cho thấy tôi là kẻ đáng nghi sao?”
“Đúng vậy.” Khuôn miệng Makoto giãn ra.
“Đó là trường hợp bất khả kháng. Hai người sẽ phải nói dối tôi thôi.”
“Vậy chúng tôi sẽ làm thế.” Makoto nghiêm túc trả lời.
Sau đó Takase nói sơ qua về thời gian ăn uống và tắm giặt, trao chìa khóa cho Naoko rồi ra khỏi phòng. Vì chỉ nhận được một chiếc chìa khóa nên Naoko liền hỏi “Không có chìa khóa cửa phòng ngủ sao?” và nhận được câu trả lời thế này:
“Về cơ bản, chúng tôi muốn khách trọ luôn để cửa phòng đó mở. Việc đưa cả hai chìa khóa cho khách thường làm nảy sinh nhiều rắc rối.”
“Từ trước đến nay đều vậy sao?” Makoto hỏi.
“Luôn luôn như vậy. Cả năm ngoái cũng vậy.” Cậu ta nháy mắt.
Sau khi Takase ra khỏi phòng, Naoko nằm dài trên giường một lúc. Cứ nghĩ đến việc vào tầm này năm ngoái anh trai cũng nằm như thế này rồi ra đi mãi mãi, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Thứ cảm giác có lẽ là nhớ thương.
“Xin lỗi cậu, Makoto.”
“Gì thế? Sao tự nhiên lại nói vậy.”
“Cậu đã hỏi giúp tớ mọi điều.”
“Có gì đâu.”
Makoto đứng bên cửa sổ, nhìn đăm đăm ra ngoài. Cuối cùng cô lẩm bẩm một câu hoàn toàn không cảm xúc.
“Khi nãy Phu nhân nói người ta đến nơi này vì nó chẳng có gì, nhưng có lẽ ngược lại thì đúng hơn.”
“Ngược lại?” Naoko ngồi dậy. “Ý cậu là sao?”
“Tớ cũng không biết nữa.” Makoto nhìn về phía Naoko với ánh mắt sắc sảo.
“Mọi người đến đây không phải vì nơi này chẳng có gì, mà vì nơi này có gì đó nên họ mới tới. Tớ có cảm giác như vậy.”
← Là thiết kế khiến chiếc xe có cảm giác như động cơ, cabin và khoang hàng nằm trong cùng một không gian.