2: Phòng Cầu London và Mẹ Ngỗng Già 1
Lúc Naoko và Makoto thay đồ xong và quay lại sảnh chờ, Ông chủ mặt râu đang đứng trong quầy lễ tân nói chuyện với một cô gái trẻ. Cô gái tầm 25–26 tuổi, khuôn mặt hơi tròn, cột tóc đuôi ngựa. Nhìn thấy hai người, cô khẽ cúi đầu chào. Naoko nghĩ chắc cô gái này cũng là một trong những khách trọ lại nhà khách, nhưng Ông chủ đã nói vọng ra từ quầy lễ tân.
“Đây là Kurumi, nhân viên của nhà khách chúng tôi.”
“Chà, trời sập rồi đây, có tận hai em gái trọ lại này.”
Kurumi khoanh tay vui vẻ nói. Chiếc vòng cổ màu bạc đung đưa trước ngực cô có vẻ được làm mô phỏng hình dáng một chú chim. Bất giác Naoko nghĩ một cô gái với vẻ ngoài tươi tắn như thế, nếu ở nơi đô thị chắc sẽ được rất nhiều người theo đuổi. Makoto thì có vẻ không quan tâm gì lắm. Sau khi gọi sandwich và nước cam, hai người ngồi vào bàn cạnh cửa sổ. Một lúc sau, Kurumi mang đồ ăn ra.
“Cả hai em đều là sinh viên đại học nhỉ?” Kurumi bưng khay đứng cạnh bàn ăn và hỏi.
“Đúng vậy.” Makoto trả lời.
“Chẳng lẽ hai đứa học… trường thể thao?”
Có lẽ Kurumi đã nhìn ngoại hình của Makoto nên suy đoán như vậy. Makoto trả lời với vẻ ôn hòa hơn.
“Em học Khoa học Xã hội.”
Nghe tên ngành không quen tai nên khuôn mặt Kurumi thoáng lộ vẻ khó hiểu, cô nói “Vậy à, ngành này có vẻ khó nhỉ?” rồi không hỏi thêm câu nào về trường học của hai người nữa.
“Tại sao hai em lại đến nhà khách này?”
Ngừng một lúc Makoto mới trả lời, “Cũng không có lý do gì đặc biệt.”
Cứ tán chuyện không đâu có khi lại lộ ra điều gì không hay, vậy nên hai người đã thống nhất với nhau cứ trả lời lấp liếm vu vơ thôi.
“Tại sao các em lại biết chỗ này? Có ai giới thiệu à?”
Chỉ toàn thấy Makoto trả lời nên lần này Kurumi nhìn Naoko rồi mới hỏi.
Naoko định trả lời do người quen giới thiệu những chợt nhận ra, nếu trả lời vậy chắc chắn sẽ bị hỏi người quen ấy là ai. Lúc đó lôi tên Koichi ra cũng dở mà nói bừa một cái tên khác thì kiểu gì cũng lộ ngay.
“Em thấy trong sách.” Naoko đã tìm ra câu trả lời an toàn.
Kurumi có vẻ đã hiểu, gật đầu đồng tình.
“Cũng phải, có nhiều tạp chí đăng bài giúp bọn chị mà.”
“Chị Kurumi làm việc ở đây bao lâu rồi ạ?” Naoko thử hỏi.
“Từ ba năm trước.” Kurumi trả lời. “Nhưng chị chỉ làm vào mùa đông thôi. Thời kỳ bận rộn nhất là mùa hè thì chị lại bận thú vui riêng nên trốn việc.”
“Cô đó, mùa hè mới là lúc quan trọng thì chẳng thấy mặt đâu.”
Có lẽ nghe được cuộc trò chuyện của ba người nên Ông chủ ở trong quầy lễ tân nói đế vào. Kurumi quay về phía đó, chu miệng.
“Thì đến mùa đông em lại dốc sức gánh vác bên mình đấy thôi. So với tiêu chuẩn lao động của con gái thì em vượt xa còn gì.”
“Ai gánh vác cái gì cơ?”
Một giọng nói đột ngột cất lên từ phía hành lang. Một người đàn ông mặc áo len đen đang đủng đỉnh đi tới. Anh ta trông có vẻ trạc tuổi Ông chủ, thân hình gầy nhom, mái tóc vuốt keo rẽ ngôi bảy–ba thẳng tắp.
“Anh Kamijo.” Kurumi gọi tên người đàn ông đó. “Sao, anh có gì phàn nàn hả?”
“Không không, có gì đâu. Chỉ là lần đầu tôi nghe câu đó nên tưởng mình nghe nhầm thôi.”
Kamijo vừa dùng tay ấn vào chỗ rẽ ngôi trên mái tóc vừa thản nhiên tiến lại phía bọn Naoko đang ngồi như thể đã thân quen từ trước.
“Cho tôi cà phê đen Blue Moutain và hạt điều rang nhé.” Anh nói với Kurumi, tủm tỉm cười với Naoko rồi chỉ vào chiếc ghế trước mặt hai người.
“Tôi ngồi cùng được không?”
“Mời anh.”
Không buồn nhìn mặt đối phương, Makoto thờ ơ trả lời. Thế nhưng Kamijo cũng không có vẻ gì là phật lòng. Anh bắt tréo chân nhìn hai cô gái ăn sandwich một hồi rồi cất tiếng hỏi.
“Tôi có nghe chuyện từ Phu nhân. Hai cô ở phòng Humpty Dumpty à?”
“Vâng.” Naoko trả lời.
“Các cô có biết đó là căn phòng như thế nào không?”
“Biết.”
Anh ta huýt gió một tiếng.
“Xem ra hai cô can đảm thật chứ không phải chỉ có mỗi mã ngoài nhỉ? Nói thật nhé, cái cô Kurumi kia kìa, sợ đến nỗi tận bây giờ vẫn không dám vào căn phòng đó một mình.”
“Có vẻ như anh Kamijo cũng có mặt vào lúc xảy ra án mạng nhỉ?”
Ăn xong sandwich, Makoto vừa đưa ống hút nước cam vào miệng vừa hỏi. Kamijo nói “Đương nhiên!” rồi búng tay một cái. Thật là một người nhiều chuyện, Naoko nghĩ.
“Năm nay tôi ở phòng Mill. Năm ngoái cũng vậy.”
“Mill?”
“Nghĩa là cối xay ấy. Đó là căn phòng có cái tên nghe chán nhất nhà khách này.”
Sau đó Kamijo huyên thuyên một đoạn tiếng Anh. Nghe có vẻ như một bài thơ tên là Cối xay, nhưng Naoko hầu như chẳng hiểu gì. Tiếng Anh của người này không mượt mà lắm. Naoko thì rất tự tin về khả năng ngoại ngữ của mình, việc cô nghe không hiểu chẳng qua là bởi phát âm của Kamijo bị gãy âm nhiều quá thôi.
“Khi gió thổi cối xay sẽ quay. Khi gió lặng cối xay sẽ dừng. Nó chỉ có nghĩa vậy thôi. Giá mà bài đồng dao đó có ý nghĩa sâu xa hơn chút nhỉ, sẽ thú vị hơn.”
“Anh Kamijo có từng nói chuyện với người đã tự sát đó không?”
Thấy câu chuyện của người đàn ông bắt đầu đi lệch sang hướng khác, Naoko vội lái trở lại đề tài ban đầu. Kamijo phổng mũi đáp với vẻ đầy tự mãn, “Đương nhiên rồi.”
“Chắc hai cô cũng sắp cảm nhận được rồi… Chỉ cần trọ lại nhà khách này, tự nhiên người ta sẽ cảm thấy rất thân thiết với những người xung quanh. Cái cậu đã chết năm ngoái cũng vậy, cho tới giữa chừng vẫn vô cùng vui vẻ. Thế mà đột nhiên lại hành động như vậy, tôi bất ngờ lắm chứ. Đúng là bệnh tâm thần thì không thể đoán trước được…”
“Anh đã nói chuyện gì với người đó thế?”
Vừa hỏi dứt lời, đột nhiên Naoko cảm thấy mình đi hơi sâu quá rồi. Nhưng Kamijo chẳng có vẻ gì là khó chịu, vẫn hào hứng trả lời “Nhiều chuyện lắm.”
Nói đến đây thì Kurumi mang cà phê của anh ta tới nên câu chuyện bị ngắt quãng. Thế nhưng cô vừa đi khỏi là Kamijo lại thao thao bất tuyệt.
“Chỉ cần trọ lại nhà khách này, người ta lập tức có thể chia sẻ ti tỉ đề tài với nhau. Ví dụ như về lịch sử của chính nhà khách. Tại sao người Anh đó lại chuyển nhượng căn biệt thự, tại sao các phòng lại được trang trí theo chủ đề các bài đồng dao Mẹ Ngỗng… Đề tài này thì cứ đến chỗ Ông chủ hỏi là biết, cái cậu năm ngoái có vẻ cũng đặc biệt quan tâm đấy.”
Nói đến đây, anh ta đưa tách cà phê lên miệng hợp một ngụm ngon lành. Hương thơm lan sang cả chỗ của Naoko.
Naoko chợt nhớ ra anh trai mình đã từng theo học ngành Văn học Anh. Cụ thể anh nghiên cứu mảng nào thì cô không rõ, nhưng cô hoàn toàn hiểu được vì sao anh có hứng thú với đồng dao Mẹ Ngỗng.
“Đấy đấy, từ đó nhà khách này lại có thêm một câu chuyện khó chịu.”
Kamijo vừa nhìn lần lượt gương mặt của hai cô gái, vừa nhổm người lên. Giọng anh ta cũng thấp xuống. Naoko rất muốn nói rằng tôi cũng thấy anh khó chịu lắm đấy, nhưng chỉ có thể dằn lòng mà dỏng tai nghe anh ta nói.
“Ai cũng biết năm ngoái có người chết ở đây, nhưng thực ra năm kia cũng có. Vậy nên năm ngoái đã là lần thứ hai rồi.”
“Hai năm trước cũng có sao…”
Naoko bất giác rùng mình. Nhìn sang Makoto, cô cũng thấy bạn mình đang căng thẳng.
“Vì sao… lại có cái chết đó?”
Nghe giọng lo âu của Makoto, Kamijo có vẻ thỏa mãn.
“Tạm thời thì họ kết luận là tai nạn. Tạm thời thôi nhé…”
Nói rồi anh ta chỉ tay về phía cửa sổ đằng sau Naoko và Makoto.
“Các cô có lẽ cũng muốn đi dạo quanh khu này đúng không? Khi đó hãy thử đi vòng ra phía sau nhà khách này xem. Ở đó có một khe núi rất sâu, đứng từ trên nhìn xuống sẽ thấy ở dưới đây là một khe suối nhỏ hầu như lúc nào cũng tĩnh lặng. Có một cây cầu đá bắc qua khe núi đó. Người kia có vẻ như đã bị rơi từ trên cầu xuống.”
“Hồi nãy anh nói tạm thời có nghĩa là gì?”
Sau khi đã uống hết nước cam, Makoto lắc những viên đá dưới đáy cốc nghe lạo xạo. Kamijo đánh mắt nhìn về phía quầy lễ tân, rồi hạ thấp giọng hơn chút nữa.
“Có nghĩa là không thể xác định rõ ràng được. Chết do rơi xuống vực, nếu chỉ nhìn thi thể thì cực kỳ khó để xác định được là do tai nạn, tự sát hay bị giết mà. Vì không thấy thư tuyệt mệnh nên không phải tự sát, vì không đoán được ai là hung thủ nên cũng không thể kết luận bị giết, vậy nên hợp lý nhất là do tai nạn… Thế đấy, vụ án bị khép lại chỉ bằng những lập luận tùy tiện kiểu đó.”
“Cả khi ấy anh Kamijo cũng ở đây à?”
Naoko cũng bị cuốn theo câu chuyện. Cảm giác nôn nao bất an không rõ nguyên nhân khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn. Kamijo nhếch môi, biểu cảm nhăn nhó.
“Rất tiếc là tôi không kịp chứng kiến, ba hôm sau khi xảy ra vụ đó tôi mới tới nhà khách. Đừng nói đến thi thể, cả căn phòng người đó từng trọ lại cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi. Một mẩu tàn diêm cũng không còn. Khi nghe chuyện đó, tôi còn định vào vai Holmes phiên bản Nhật cơ đấy.”
Nhấp thêm một ngụm cà phê, anh ta cười ha hả.
“Người đó trọ ở phòng nào thế?”
Lẽ nào là cùng phòng Humpty Dumpty? Naoko lo lắng. Nếu vậy thì quả thực rất tệ.
“Theo các cô thì là phòng nào?”
Kamijo có vẻ thích thú. Naoko lắc đầu, bên cạnh cô, Makoto đáp giọng lạnh lùng.
“Phòng Mill đúng không?”
Kamijo mắt sáng rỡ, giơ hai tay làm tư thế đầu hàng.
“Xuất sắc, quả là một cô gái thông minh. Không hiểu ông bác sĩ và anh chàng Takase nghĩ gì mà có thể nhầm cô thành con trai cơ chứ. Bởi thế nên một người thì răm rắp nghe lời vợ, một người thì đến tận giờ này vẫn chả có lấy một mảnh tình vắt vai.”
“Tại sao anh Kamijo lại chọn ở căn phòng đó?”
Nghe Naoko hỏi, anh ta bật cười.
“Cũng không có lý do gì đặc biệt. Như vừa nãy tôi có nói, vì chút hứng thú nên muốn thử ở thôi. Khi đã trở thành khách quen của nhà khách này rồi, mặc định hằng năm đều được bố trí ở cùng một căn phòng. Có lẽ Ông chủ hiểu rằng tôi thích căn phòng có chút vấn đề đó. Vậy nên, từ trước tới nay lần nào tôi cũng nghỉ tại phòng Mill.”
Trái ngược với lời nói, hành động của Kamijo có gì đó kỳ lạ. Naoko thấy bộ mặt cười cười của anh ta có vẻ rất gian xảo. So với bản thân căn phòng Mill thì việc người này ở căn phòng đó mới khiến Naoko cảm thấy không thoải mái, trong thâm tâm cô đã lè lưỡi khinh bỉ.
“Thôi, nói cái chuyện chán ngắt ấy mà cũng mất ngần này thời gian rồi.”
Đặt tách cà phê xuống, anh ta nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng lên.
“Rất vui được nói chuyện với các cô. Phòng tôi là phòng trong cùng, cách chỗ các cô hai phòng. Nếu có hứng thú hãy ghé qua chơi nhé.”
Nói rồi anh ta xòe tay phải về phía Naoko như muốn bắt tay. Cảm giác chẳng thoải mái gì, nhưng theo phép lịch sự Naoko cũng đưa tay ra. Trái ngược với vẻ bề ngoài, bàn tay người đàn ông này khá thô ráp. Kamijo bắt tay cả với Makoto. Nếu không bị đánh lạc hướng bởi câu tán tỉnh sến súa của Kamijo: “Các cô gái mạnh mẽ đều rất đẹp,” thì có lẽ Naoko đã nhận ra ánh mắt của Makoto đột nhiên trở nên sắc lẻm.
“Về vụ việc hai năm trước, cô cứ hỏi Ông chủ ấy. Ông ấy biết khá rõ đấy.”
Nói xong câu đó, Kamijo mất hút ở góc cuối hành lang. Naoko nhìn xung quanh, chẳng biết từ khi nào Ông chủ và Kurumi đã biến mất.
“Thật là một gã chẳng ra gì.”
Naoko vừa chùi tay phải vào quần jeans vừa nói với Makoto. Cô biết Makoto rất ghét con trai, đặc biệt là thể loại người này.
“Ừ, đúng thế…”
Nhưng phải mất một lúc Makoto chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay phải, như thể lời nói của Naoko là cơn gió thoảng trong không trung. Cuối cùng, cô lẩm bẩm:
“Nhưng… không thể chủ quan được.”
2:Từ trên mỏm đá xuống đáy khe núi dễ phải đến vài chục mét. Nếu nhìn độ dốc mà đánh giá thì dùng từ vực thẳm miêu tả nơi này sẽ chính xác hơn là khe núi. Đứng trên cao nhìn xuống có cảm giác như sẽ bị hút xuống dưới vậy. Naoko mắc chứng sợ độ cao nên mới chỉ nhìn vài giây đã cảm thấy nôn nao khó chịu.
Đúng như lời Kamijo nói, ngay sau nhà khách Mẹ Ngỗng là một khe núi, khoảng cách từ bên này sang bên kia chừng hai mươi mét, thế nhưng do có cây bụi mọc trên mặt nghiêng của vách đá nên cảm giác có vẻ gần hơn.
“Kia có lẽ là cây cầu đá đó.”
Thứ Makoto đang chỉ là một vật trông giống tảng đá khổng lồ đâm xuyên vào vách núi. Gọi là đoạn còn sót lại của cây cầu thì đúng hơn là một cây cầu. Bảy phần mười cây cầu nằm ở vách bên kia, hai phần mười ở vách bên này, một phần mười còn lại có lẽ đã rơi xuống đáy vực.
“Rơi từ trên này xuống, cái chết mới thảm khốc làm sao…”
Vừa dứt lời, Naoko đã thấy Makoto leo lên trên cây cầu đó. Đi được khoảng hai mét thì tới điểm đứt gãy, Makoto ngồi xổm xuống chỗ mép gãy của cây cầu.
“Nguy hiểm quá… Cậu dừng lại đi!”
Từ phía sau, Naoko cất tiếng, giọng cô run rẩy. Trên cầu phủ đầy tuyết, Makoto có thể bị trượt chân bất cứ lúc nào. Phía trước cây cầu có cắm biển cảnh báo đề dòng chữ NGUY HIỂM.
“Có vẻ cây cầu này bị hỏng từ lâu lắm rồi.”
Makoto đứng dậy, từ từ quay lại. Naoko bỏ hai tay đang che mặt ra, hỏi.
“Chuyện đó có liên quan gì?”
“Chuyện vừa nãy ấy, không hiểu tại sao người đó lại bị ngã ở một nơi như thế này nhỉ. Tớ đã nghĩ rằng người đó đang đi qua cầu thì cầu gãy, nhưng gã Kamijo không hề nhắc đến chuyện này. Còn nếu giả sử vào thời điểm trước khi xảy ra vụ việc cây cầu đã gãy rồi, thì vì lý do gì người đó lại mò ra đến tận đây?”
“Vì lý do gì…”
Naoko liếc nhìn xuống phía dưới cây cầu, ngay lập tức cô ngả người về sau. Chỉ nhìn thôi cô đã thấy đầu gối run lẩy bẩy.
“Chắc là đi dạo gì đó thôi. Sau đó thì bị trượt chân.”
“Đi dạo? Ở nơi chẳng có gì ngoài cây cầu đá này sao? Hơn nữa lại còn đi một mình?”
“Tay Kamijo đó có nói là đi một mình đâu.”
“Thì anh ta bảo không thể xác định được là tai nạn, tự sát hay bị giết còn gì. Nói cách khác là không ai nhìn thấy. Nếu đi dạo từ hai người trở lên, thì chắc chắn phải có người mục kích sự việc chứ?”
“Ý cậu muốn nói là gì?”
“Tớ chẳng muốn nói gì cả.”
Trên đường quay về, Makoto tiếp tục: “Thế nhưng có một điều tớ quan tâm. Không biết vụ việc của hai năm trước và vụ năm ngoái có liên quan gì đến nhau không?”
“Năm ngoái là lần đầu tiên anh trai tớ đến đây mà.”
“Nhưng chính Naoko là người nói có nghi vấn trong giả thuyết tự sát còn gì, phải suy nghĩ đến tất cả các khả năng có thể xảy ra… Ơ!”
Makoto dừng bước, nhìn xuống khe núi ở sườn núi phía bên này, sâu xuống chừng hai mươi mét.
“Có ai đó.”
Naoko cũng rón rén nhìn xuống. Quả nhiên thấy một cái bóng trắng thấp thoáng ẩn hiện trong những lùm cây.
“Một người thì phải. Làm gì ở một nơi như này thế không biết.”
“Hay là đi ngắm chim?”
“Chẳng biết nữa.”
Makoto ngoái lại nhìn một lần nữa rồi tiếp tục đi. Vì đã quên mất khi nãy đang nói chuyện gì nên hai người cứ thế im lặng một lúc. Đúng lúc họ đang định rẽ vào cửa chính của nhà khách, khi Naoko định mở lời trở lại thì từ đâu đó có tiếng người hỏi, “Các cháu đi tản bộ à?”
Thấy bọn Naoko dáo dác nhìn quanh vì không biết tiếng nói phát ra từ đâu, người đó gọi lại một lần nữa, “Ở đây này, ở đây.”
Người đầu tiên hướng mắt nhìn lên là Makoto.
“À…”
Theo hướng Makoto chỉ, Naoko cũng nhìn lên trên và lập tức thấy ở cửa sổ tầng hai của một căn phòng mái nhọn, Phu nhân đang tươi cười vẫy tay. Phòng có hai tầng ở nhà khách này chỉ có căn phòng này và một căn phòng khác nữa.
“Vợ chồng bác ở phòng đó ạ?”
Vừa hỏi Naoko vừa thầm ghen tị, chắc chắn từ phòng đó mà ngắm cảnh thì tuyệt.
“Phòng này và phòng phía dưới. Thế nào? Các cháu có muốn vào chơi không?”
“Được không ạ?”
“Đương nhiên là được rồi, ông nhỉ?”
Nửa cuối câu có lẽ là nói với Bác sĩ đang ở trong phòng. Naoko nhìn Makoto, cô gật đầu. Naoko nhìn lên trên nói.
“Vậy thì bọn cháu xin phép ạ.”
Phòng của vợ chồng Bác sĩ nằm độc lập với khu phòng của bọn Naoko, có thể nói là nằm tách biệt. Nối thông với hành lang vào khu nhà chính, đây là nơi duy nhất không cần đi qua hành lang vẫn có thể ra vào được từ bên ngoài. Trước khi bước vào, hai cô gái nhìn lên của thì thấy trên đó treo một tấm thẻ đề hàng chữ London Bridge and Old Mother Goose.
“Căn phòng này có cái tên dài nhỉ?”
“Chắc là vì có hai tầng?”
Bọn Naoko bàn bạc vu vơ, không ngờ lúc đó Phu nhân ra mở cửa đón đã xác nhận luôn “Đúng thế đấy,” rồi tươi cười mời hai người vào phòng. Vừa bước vào đã thấy một bộ bàn ghế tiếp khách, chính giữa là chiếc bàn màu trắng sữa, xung quanh là bộ sofa đơn giản màu nâu. Bác sĩ đứng lên, niềm nở nói “Mời các cháu vào,” ông đã thay sang chiếc áo cardigan màu xanh.
“Bây giờ bác sẽ đi pha trà.”
Ở góc phòng có cả một khu pha đồ uống mini. Phu nhân vừa lấy chiếc ấm pha trà Nhật ra vừa giới thiệu “Có mỗi thứ này là bác mang từ Tokyo tới thôi.”
Naoko nhìn xung quanh nội thất căn phòng. Tường và đồ đạc đều thống nhất một tông màu nâu như nước trà đặc, chỉ có rèm cửa là màu xanh lá cây đậm.
“Bà nhà bác thích căn phòng này lắm.”
Vừa gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn để trên bàn, Bác sĩ ngoảnh đầu về phía vợ nói.
“Ông chủ cũng tâm lý, luôn để dành căn phòng này cho vợ chồng bác.”
“Ơ kìa, một mình tôi thích căn phòng này chắc? Ông cũng bảo không thích phòng khác còn gì.”
“Tôi chỉ thấy phòng quen thì tiện sử dụng thôi.”
“Nói thế… ông lại ra vẻ rồi đấy.”
Phu nhân đặt mấy tách trà đã pha lên bàn. Hương trà phảng phất trong một không gian như thế này khiến người ta đột nhiên có cảm giác gì đó thật hoài niệm.
“Tầng một là phòng Cầu London bác nhỉ?”
Naoko nhìn tấm thẻ trang trí treo trên bức tường đối diện, hỏi. Tấm thẻ này với tấm thẻ treo trong phòng hai cô gái được làm cùng một chất liệu, cùng kiểu chạm nổi. Có lẽ những câu thơ tiếng Anh trên đó cũng được viết theo một kiểu chữ.
London Bridge is broken down.
Broken down, broken down,
London Bridge is broken down,
My fair lady.
“Cháu xem một chút được không ạ?”
Không đợi Phu nhân trả lời, Makoto liền tiến lại gần tấm thẻ rồi lật mặt sau lên xem. Naoko nhìn theo, quả nhiên ở đó có khắc bản dịch bằng tiếng Nhật.
Cầu London đã gãy rồi,
Gãy mất rồi, gãy mất rồi,
Cầu London đã gãy rồi,
Cô gái đáng yêu của tôi.
Makoto lật tấm thẻ trở lại rồi hỏi. “Thế nào, Naoko, cậu hiểu không?”
“Phần tiếng Anh thì đương nhiên tớ hiểu… nhưng điều bài thơ muốn nói đến là gì thì tớ chịu.”
Naoko khẽ lắc đầu. Bác sĩ vẫn cầm cốc trà bằng cả hai tay, cụp mắt xuống thấp hơn lúc bình thường và nói.
“Ý nghĩa không rõ ràng chính là đặc trưng của đồng dao Mẹ Ngỗng đấy. Chỉ có thể nắm bắt được bằng cảm giác thôi. Chúng thích hợp để hát lên theo nhịp, khi làm vậy thì cũng thấy hay hay.”
Makoto quay lại sofa ngồi.
“Gọi là đồng dao, tức là có giai điệu đúng không ạ?”
Lần này là Phu nhân trả lời.
“Có chứ. Mẹ Ngỗng nghe đâu là tên một bài đồng dao truyền miệng của Anh. Cũng tương tự như bài Mary có một chú cừu nhỏ ấy.”
“À, bài đó thì cháu biết. Mary có một chú cừu nhỏ, chú cừu nhỏ, chú cừu nhỏ phải không ạ?” Naoko thử hát lên. Một giai điệu đã khá xa xưa.
“Chắc chắn còn nhiều bài khác mà ta đã từng nghe, chỉ là không biết đó là đồng dao Mẹ Ngỗng thôi. Cả bài Cầu London này hẳn cũng có giai điệu. Thế nhưng phần lời thơ có chút kỳ lạ, không chỉ đơn thuần để tạo nhịp phách mà còn có lý do rất sâu sắc đấy.”
Bà nhấp một ngụm trà rồi cảm thán, “Quả nhiên trà Nhật là ngon nhất.” Gương mặt giãn ra, bà tiếp tục câu chuyện. Có lẽ không phải bà cố tình thong thả để người nghe tò mò.
“Thực tế ở nước Anh có một cây cầu gọi là cầu London. Nghe đâu việc xây dựng cây cầu này đã phải tiến hành rất nhiều lần, suốt từ thế kỷ 10 đến thế kỷ 12. Người ta nói những cảm xúc của người dân Anh, khi không biết bao nhiêu lần bắc cầu qua sông Thames đều bị nước cuốn đi, đã tạo nên bài hát này. Thực ra thì bài hát còn có phần sau nữa. Sau khi xây cầu bằng đất sét, vì bị nước cuốn nên lần này hãy xây bằng gạch. Vì gạch bị vỡ nên hãy xây bằng sắt thép… Mức độ cứ tăng dần như thế, cuối cùng thì cây cầu được xây lại bằng đá. Đến thế kỷ 13 cây cầu được xây dựng xong, và sau sáu trăm năm sử dụng mới bị phá đi.”
“Bác hiểu biết rộng thật đấy.”
Makoto khen ngợi Phu nhân. Naoko cũng vô cùng khâm phục.
“Không, làm gì đến mức ấy…”
Nói vậy những niềm vui sướng đã hiện rõ trên khuôn mặt bà. Bác sĩ ngồi bên cạnh nói chen vào với vẻ mặt như đã chán hẳn từ nhiều năm trước.
“Gì chứ, chẳng qua bà chỉ nhắc lại lời Ông chủ thôi mà.”
Phu nhân liền quay về phía chồng và nói với giọng giận dỗi.
“Ông không thấy rằng nhớ được thôi đã là giỏi lắm rồi à? Ai như ông, có mỗi chuyện năm ngoái từng ngã ở sân ga cũng quên.”
“Lần nào có khách đến đây cậu ta chẳng kể đúng cái câu chuyện đấy, dù là người có trí nhớ tệ đến mấy cũng vẫn nhớ được.”
“Ý ông là tôi có trí nhớ tệ chứ gì?”
“Dạ thưa…”
Thấy vợ chồng Bác sĩ cứ lời qua tiếng lại như này thì chẳng biết đến bao giờ nên Makoto đành chen ngang, “Ông chủ biết rất rõ về Mẹ Ngỗng ạ?”
Chợt nhớ ra Naoko và Makoto đang ở đó, Phu nhân thoáng đỏ mặt.
“Đúng thế. Nghe nói người chủ trương dịch bản tiếng Anh của những tấm thẻ trang trí trong từng căn phòng ra tiếng Nhật chính là Ông chủ. Khi tiến hành làm việc đó, ít nhiều cậu ta đã tìm hiểu về nội dung của bài thơ. Đúng như ông nhà bác nói, cả câu chuyện cầu London cũng là Ông chủ kể cho bác. Nhưng cháu nói xem, nếu là người bình thường thì đã quên ngay rồi đúng không?”
Bà vẫn còn ấm ức.
“Vâng, đúng vậy ạ.” Makoto cười tươi cầu hòa.
Naoko chợt nhớ đến lời Kamijo nói lúc nãy. Anh ta bảo Ông chủ biết rất rõ tại sao trong mỗi căn phòng lại treo những tấm thẻ trang trí khắc đồng dao Mẹ Ngỗng. Có lẽ phải hỏi lại Ông chủ kỹ hơn về chuyện này, cô nghĩ.
“Đây là phòng Cầu London, vậy trên tầng hai là phòng Mẹ Ngỗng Già ạ?” Makoto hỏi.
“Đúng thế.” Phu nhân đáp.
“Bọn cháu lên xem căn phòng đó một chút được không ạ?”
“Được, được chứ. Phòng trên tầng hai tuyệt lắm đấy.”
Như thể đã chờ câu nói này của Makoto lâu lắm rồi, bà xăng xái đứng dậy.
“Thực ra cũng chẳng có gì đặc biệt để xem đâu. Bà nhà bác cứ nói quá lên thôi.”
Vẫn bằng giọng điệu hờ hững, Bác sĩ nói. Phu nhân quay lại lườm chồng một cái.
Tầng hai là phòng ngủ, có cửa sổ và hai chiếc giường được bài trí giống với phòng của bọn Naoko, nhưng diện tích thì rộng hơn. Không gian rộng nên cũng đầy đủ nội thất gia đình, ví dụ như tủ quần áo… Trong góc phòng, chiếc ba lô có lẽ đựng đồ đạc của vợ chồng Bác sĩ vẫn chưa mở ra. Naoko băn khoăn khi nhận ra lượng đồ ở đây có vẻ nhiều hơn những gì cô nhìn thấy họ mang theo lúc ở nhà ga.
“Hành lý cồng kềnh bọn bác đã gửi chuyển phát nhanh, còn tới đây trước người nữa.”
Bà đẩy lưng Naoko về phía cửa sổ. “Ngắm cảnh ở đây là đẹp nhất đấy.”
Nói đoạn, bà lấy tay đẩy mạnh cửa sổ ra.
“Nhìn xem, cháu thấy đường viền của ngọn núi đó thế nào? Cứ như một mảnh lụa trải rộng ra đúng không? Núi non thật là thứ kỳ lạ, dáng vẻ của chúng có thể thay đổi muôn hình vạn trạng tùy theo ánh mặt trời. Vừa nãy bác còn thấy ngọn núi ấy màu lam nhạt, vậy mà giờ nó đã thay đổi rồi. Cứ như một bức tranh thủy mặc vậy.”
Quả nhiên đây là nơi đẹp nhất để ngắm ngọn núi tuyết gần nhà khách, Naoko nghĩ. Từ vị trí này, người ta có thể chiêm ngưỡng nét nghệ thuật của những tia nắng đan xen tô điểm vùng núi tuyết trắng xóa. Nhưng chắc chỉ những người tâm hồn thư thái mới làm vậy thôi. Còn với Naoko, người đang bị phân tâm bởi Makoto từ nãy đến giờ chỉ dán mắt vào tấm thẻ trang trí treo trên tường, ánh nắng phản chiếu từ núi tuyết chỉ làm cô thấy lóa mắt.
“Phong cảnh đẹp thật đấy bác ạ… quả là một căn phòng lý tưởng.”
Naoko rời khỏi cửa sổ, khéo léo đưa ánh nhìn trở lại bên trong phòng. “Ơ, cậu đang nhìn gì thế Makoto?”
Makoto lật tấm thẻ trở lại, cô đã đọc xong phần dịch bằng tiếng Nhật.
“Đây cũng chỉ là một bài đồng dao thôi, không có gì lạ.”
“Cho tớ xem phần tiếng Anh nào.”
“Đây.” Makoto giờ mặt trước của tấm thẻ cho Naoko xem.
Old Mother Goose,
When she wanted to wander.
Would ride through the air
On a very fine gander.
Makoto vừa nhìn mặt sau vừa đọc cho Naoko nghe.
Mẹ Ngỗng Già,
Bất cứ khi nào muốn đi loanh quanh.
Bà sẽ leo lên lưng một chú ngỗng xinh đẹp
Và bay vút lên bầu trời cao.
“Thật sự mình vẫn chẳng hiểu gì.” Naoko đan hai tay vào nhau, lắc đầu. _“Goose_ chắc chắn có nghĩa là con ngỗng nhỉ. Tại sao một con ngỗng lại leo lên lưng một con ngỗng rồi bay vút lên?”
Không biết từ khi nào Phu nhân cũng đã tiến lại gần Naoko.
“Về điểm này đến cả Ông chủ cũng không biết thì phải. Thế nhưng bác từng xem tranh minh họa bài thơ này trong bản sách tranh, hóa ra Mẹ Ngỗng Già không phải một con ngỗng mẹ, mà là một bà lão đấy. Vậy nên Ông chủ bảo có thể đó chỉ là biệt danh thôi.”
“Vậy bài thơ này có ý nghĩa gì đặc biệt như Cầu London không ạ?”
Naoko thử hỏi.
“Ý nghĩa thì ta không biết, nhưng nó quả có phần sau nữa, có vẻ như câu chuyện cứ dài ra mãi. Nhưng theo Ông chủ giải thích thì câu chuyện trong bài thơ này không có bối cảnh lịch sử như bài Cầu London đâu.”
“Ra vậy… mà bác có trí nhớ tốt thật đấy.”
Naoko đang nói mát rằng bà ấy chỉ biết lặp lại những gì Ông chủ từng nói, nhưng Phu nhân lại có vẻ vui sướng thực sự.
“Mà thôi, hai cháu đến đây cùng bác thưởng thức bức tranh thiên nhiên này đi. Ít có hôm nào trời nắng đẹp như hôm nay lắm, đừng bỏ lỡ cơ hội này chứ.”
Phu nhân có vẻ cực kỳ tâm đắc với việc ngắm cảnh vị trí đặc biệt này. Không còn cách nào khác, Naoko đành tiến tới ngắm cùng bà. Makoto cũng đứng bên cạnh với vẻ mặt chẳng hứng thú gì. Thế nhưng khi đứng bên cửa sổ, thứ mà Makoto để ý không phải là phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ Phu nhân đang rất tự hào mà là con đường núi phía dưới chân.
“Người kia là ai vậy ạ?”
Naoko nhìn theo hướng Makoto chỉ, thấy một người đàn ông mặc đồ leo núi, đang hơi cúi mặt lặng lẽ bước trên đường. Chắc chắn là người ở khe núi khi nãy, Naoko nghĩ.
Phu nhân cũng nhìn về hướng đó, lập tức “A” lên, giọng có vẻ hoài niệm.
“Là Enami đấy. Cậu ấy vẫn làm mấy việc như mọi khi thôi.”
“Mấy việc như mọi khi?” Makoto thắc mắc.
“Cậu ấy thích ngắm những thứ như thực vật hay côn trùng quý hiếm, cả chim chóc nữa. Đương nhiên cũng là khách quen của nhà khách này.”
“Anh ấy trọ lại một mình ạ?”
“Đúng thế, lúc nào cậu ấy cũng đi một mình.”
“Vậy sao… một mình à.”
Makoto nhìn xuống bóng người đang leo núi đó, vẻ đầy nghi ngờ. Naoko dường như đọc được suy nghĩ ấy. Tại sao Kamijo và Enami năm nào cũng một mình tới trọ một nơi chẳng có gì như thế này? Nếu là mình thì tuyệt đối không, vì không chịu được nên mới phải rủ Makoto đi cùng. Câu nói vừa nãy Makoto thốt ra văng vẳng bên tai Naoko.
Mọi người đến đây không phải vì nơi này chẳng có gì, mà vì nơi này có gì đó nên họ mới tới.
3:Ra khỏi phòng của vợ chồng Bác sĩ, hai cô gái đi qua hành lang nối thông giữa các khu nhà để quay lại khu nhà chính. Có một căn phòng, phía trước căn phòng đó là sảnh chờ. Không có ai ở khu bàn ăn, nhưng tại quầy lễ tân thì có Ông chủ và một người đàn ông to béo đang trò chuyện vui vẻ. Người đàn ông to lớn như một đô vật chuyên nghiệp, có vẻ như chỉ cần lớp mỡ thừa là đã đủ chống chọi với giá lạnh nên anh ta mặc độc một chiếc sơ mi ngắn tay. Thấy Naoko và Makoto tiến lại gần, ánh mắt anh ta trở nên thân thiện đến mức khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh một con voi trong vườn bách thú.
“Đây là bếp trưởng của nhà khách chúng tôi.”
Ông chủ giới thiệu với Naoko và Makoto. Người đàn ông to béo chật vật bước xuống khỏi chiếc ghế của quầy lễ tân, lịch sự cúi cái đầu to lớn.
“Nếu muốn đặt món hay có phàn nàn gì về đồ ăn thì hai cô cứ nói với tôi nhé, đừng ngại. Hai cô đã cất công đến nơi xa xôi này làm khách, nếu lỡ có gì không hài lòng thì chúng tôi sẽ áy náy lắm.”
“Chắc khỏi cần hỏi tên anh ta, cả nhà khách có mỗi anh chàng này làm bếp trưởng thôi mà. Anh ta thích được gọi là Bếp trưởng lắm đấy, nghe nó oai.”
“Đừng có ghẹo tôi chứ, Ông chủ. Cậu thì sao, cái họ thật rõ là loằng ngoằng, đọc thế nào ấy nhỉ? Kirigirisu§ là… ấy nhầm…”
“Kirihara chứ.”
“Đấy đấy, giống vậy đấy. Thế chắc cậu cũng muốn được gọi là Ông chủ cho chuyên nghiệp hơn cái họ nghe như côn trùng sâu bọ ấy chứ gì? Mà thôi kệ đi, hai cô có cực ghét món ăn nào không?”
“Không.”
Makoto trả lời dứt khoát. Hình như nhìn dáng vóc của cô là có thể tưởng tượng được nên Bếp trưởng gật gù vẻ thấu hiểu. Naoko cũng trả lời “Gần như không có.” Thực tế chưa có món nào cô ghét đến mức phải chú ý cẩn thận trong thực đơn cả.
“Như vậy là tốt nhất đấy. Mấy cuốn sách giúp giảm cân bán đầy rẫy trên thị trường toàn là vớ vẩn cả. Chỉ cần ăn uống hài hòa, không kén chọn thì tự nhiên cơ thể sẽ đẹp lên thôi. À nhưng nghe tôi nói thì chắc chả có tí thuyết phục nào nhỉ?”
Bếp trưởng to béo nói vậy rồi cười vang, đi vào khu bếp ở góc trong cùng của quầy lễ tân. Nhìn theo hình bóng đó, Ông chủ nháy mắt nói: “Tay nghề của anh ta được lắm đấy.”
“Ông chủ, tiện đây chúng tôi có chút chuyện muốn hỏi.”
Makoto vừa ngồi lên chiếc ghế khi nãy Bếp trưởng ngồi vừa nói. Naoko hiểu ngay ý đồ của bạn, cũng ngồi xuống bên cạnh.
"Là chuyện về đồng dao Mẹ Ngỗng."
“À.”
Ông chủ cười gượng gạo nói.
“Chắc các cô nghe được từ ai đó nhỉ? Rằng những câu thơ trên tấm thẻ trang trí treo ở mỗi căn phòng đều có ẩn tình gì gì đó.”
“Từ anh Kamijo…”
Khuôn mặt râu ria của Ông chủ như muốn nói “Biết ngay mà.”
“Cái tay đó chứng nào tật nấy, lúc nào cũng thích phóng đại. Thực ra không có gì đáng kể đâu.”
“Thế nhưng anh ấy bảo rằng đó là đề tài bàn luận chung của những khách quen tại nhà khách này.”
Ông chủ lặp lại: “Tôi đã bảo tay đó chứng nào tật nấy mà. Không có chuyện đó đâu, chỉ là Kamijo tùy tiện nói vậy thôi.”
“Nhưng…”
“Tôi nói thật mà…”
Ông chủ khựng lại một chút.
“Chẳng có gì cả đâu. Mấy bài đồng dao Mẹ Ngỗng đó không có ý nghĩa gì to tát cả, đơn thuần chỉ là vật trang trí phòng thôi. Nếu hai cô thấy nó không đẹp thì để tôi tháo tấm thẻ trang trí trong phòng hai cô ra nhé?”
Naoko cảm nhận được trong giọng nói của anh ta đã có chút khó chịu.
“Không phải vậy đâu.” Makoto xua tay. “Chúng tôi hoàn toàn không có ý như vậy.”
“Vậy thì tốt rồi.” Anh ta quăng chiếc khăn lau cốc cà phê vào trong bồn rửa. “Coi như không có vấn đề gì nhỉ. Tôi còn chút chuyện, xin phép nhé.”.
Anh ta nói bằng giọng cộc lốc sau đó bước ra khỏi quầy lễ tân, hướng về phía hành lang rồi đi mất. Chẳng lẽ bọn mình đã nói điều gì không phải à? Hai cô gái sửng sốt nhìn theo. Cuối cùng, thân hình to lớn của Bếp trưởng đi ra từ nhà bếp. Bếp trưởng nghển cái cổ ngắn ngủn của mình để xác nhận xem bóng dáng Ông chủ khuất hẳn chưa, đoạn nhăn mặt nói: “Tại không đúng thời điểm thôi.”
“Chúng tôi lỡ nói gì làm anh ấy phật lòng à?”
Naoko lo lắng hỏi. Bếp trưởng khẽ lắc đầu nói.
“Các cô không cần để tâm đầu. Tên đó mỗi lần uống say hay hứng chí lên là tự mình tuôn ra hết ấy mà, chỉ tại hôm nay tâm trạng không tốt thôi.”
“Là sao cơ ạ?”
Thấy Makoto hỏi, Bếp trưởng một lần nữa đưa mắt về hướng Ông chủ đã biến mất, giơ ngón tay trỏ béo múp ngắn cũn lên đặt trên môi.
“Những chuyện tôi nói, phải giữ bí mật nhé.”
Naoko và Makoto đưa mắt nhìn nhau rồi rướn người về phía Bếp trưởng.
“Đó là chuyện của tám năm trước rồi.”
Bếp trưởng vừa nhìn tấm lịch được dán trên tường vừa mào đầu câu chuyện như vậy. Tờ lịch có dạng một hải đồ chi tiết, trên vùng biển ấy là các ngày tháng trong một năm được in dưới dạng phông chữ cách điệu. Dường như anh ta đang vừa nhìn vào ngày tháng trên đó vừa nói.
Tám năm trước, Ông chủ làm việc cho một công ty. Bếp trưởng miêu tả đó là một công việc không có gì đặc biệt, cả công ty cũng chẳng đáng phải giải thích. Còn Bếp trưởng khi đó mới là đầu bếp chứ chưa lên bếp trưởng nhưng tay nghề đã vào hàng thượng thừa, theo anh ta kể thì là vậy. Hai người là bạn tốt của nhau, ngoài ra còn có thêm một người bạn mới nữa. Đó là một góa phụ Anh quốc có cậu con trai 6 tuổi, chồng mất do tai nạn giao thông. Chồng cô ấy và Ông chủ từng là bạn cùng leo núi, thế nên ba người mới quen biết và trở nên thân thiết. Nhà khách Mẹ Ngỗng này chính là biệt thự của chồng người phụ nữ ấy.
“Nhưng cậu con trai 6 tuổi ấy cũng đã chết rồi.” Nói đến đây, giọng của Bếp trưởng hơi nghẹn lại.
“Chuyện đó xảy ra vào một dịp tôi và Ông chủ đến biệt thự này chơi. Vào một đêm tuyết rơi, thằng bé đã không trở về nhà. Chúng tôi gọi cả đội cứu hộ, tất cả mọi người đều tỏa ra tìm nhưng không ai tìm thấy, lúc thấy thằng bé đã là sáng hôm sau. Quyết tâm của một người mẹ quả là khủng khiếp. Khi trời còn chưa sáng cô ấy đã một mình đi ra ngoài và cuối cùng tìm được con. Nghe nói thằng bé bị trượt chân rơi xuống vách núi và mắc kẹt trong một hốc cây.”
Dường như nhớ lại sự việc khi đó, Bếp trưởng im lặng một lúc rồi thở dài. Ngay sau sự việc ấy, người phụ nữ nói muốn bán biệt thự lấy lý do rằng mình sẽ trở về nước. Mặt khác, ước mơ của Ông chủ, một nhân viên công ty bình thường khi đó, là thoát khỏi kiếp làm công ăn lương và kinh doanh nhà khách. Đối với một người bị ám ảnh bởi những ngọn núi từ thời học sinh như cậu ta, việc phải ngồi bàn giấy làm việc có khác gì cực hình. Mức giá cô ấy đưa ra so với giá trị của tòa nhà này rẻ đến mức không thể tin nổi. Sau đó chỉ cần bỏ chút công sức sửa sang là nó đã trở thành một nhà khách sang trọng rồi.
“Đó là bước ngoặt lớn nhất của cuộc đời Ông chủ, đương nhiên là cả cuộc đời tôi nữa. Chúng tôi đã hứa với nhau rằng cái giờ phút huy hoàng khi cậu ta trở thành ông chủ nhà khách riêng, tôi sẽ trở thành bếp trưởng của nơi ấy. Đương nhiên cậu ta đồng ý ngay.”
Nói đến đây, Bếp trưởng nháy mắt một cái.
“Người phụ nữ Anh quốc rất vui với quyết định này của Ông chủ. Cô ấy nói, như vậy mình có thể an tâm mà về nước rồi. Thế nhưng cô ấy đưa ra một điều kiện. Quả thực là một điều kiện lạ lùng. Trong mỗi căn phòng tôi có treo một tấm thẻ trang trí, không được tháo bỏ hay thay thế bằng vật trang trí khác. Đó là điều kiện của cô ấy. Ngoài ra còn không được xây thêm hay phá dỡ các căn phòng.”
Naoko bất giác lẩm bẩm, “Thật là một câu chuyện lạ lùng.”
“Lạ lùng thật mà. Vậy nên chúng tôi đã kiên trì gặng hỏi cô ấy lý do, thế nhưng cô ấy chẳng giải thích gì, chỉ im lặng mỉm cười.”
Sau đó Bếp trưởng đột nhiên ngưng cười, nhìn hai cô gái trước mặt bằng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
“Không lâu sau đó, cô ấy đã tự sát.”
Naoko nín thở. Makoto cũng lặng đi hồi lâu. Bếp trưởng tiếp tục câu chuyện bằng giọng đều đều như đang đè nén cảm xúc của mình xuống.
“Tại căn hộ của mình ở Tokyo, cô ấy đã uống thuốc tự sát. Bên cạnh là bức thư tuyệt mệnh gửi cho chúng tôi. Nội dung bức thư như sau: Xin hãy giữ đúng lời hứa liên quan đến ngôi biệt thự. Đó là câu thần chú để tới được hạnh phúc. Ngoài ra, mặt dây chuyền mà cô ấy vô cùng yêu thích cũng được nhét vào trong phong bì như vật kỷ niệm. Đó là một mặt dây cổ, có hình con chim nhỏ.”
Naoko “A” lên một tiếng.
“Đó là mặt dây chuyền mà chị Kurumi đeo đúng không?”
“Phụ nữ tinh mắt thật đấy. Đúng thế. Ông chủ coi nó như báu vật, nhưng cứ mang theo mãi thì cũng chẳng hay ho gì nên đã cho cô gái đó. Tôi thấy cái mặt dây thiết kế hơi quê, nhưng Kurumi có lẽ vì biết ý nên vẫn đeo bên mình.”
_“Câu thần chú để tới được hạnh phúc…_ có nghĩa là gì?”
Trước câu hỏi của Makoto, Bếp trưởng chỉ uể oải lắc đầu.
“Cô ấy vì mất đi đứa con trai nên đã tìm đến cái chết, trạng thái tinh thần lúc đó có lẽ khó mà sáng suốt được. Thật lòng mà nói, cả mấy bài đồng dao Mẹ Ngỗng lẫn câu thần chú, tôi thấy tất cả chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng mà thôi. Thế nhưng chúng tôi đã hứa rồi. Với lại nói gì thì nói, đó là di ngôn của cô ấy, nên tôi và Ông chủ đều không có ý định lờ đi. Mà mấy tấm thẻ trang trí đó cũng tạo được không khí rất riêng đấy chứ? Nên là cứ để vậy thôi. Ông chủ nói nó không có ý nghĩa gì to tát là bởi vậy.”
“Thì ra đằng sau đó là cả một câu chuyện dài…”
Naoko hơi cúi mặt, liếc về phía Makoto. “Nếu vậy thì Ông chủ không muốn nói cũng phải thôi.”
“Cũng không phải là chỉ có thế.”
Bếp trưởng hạ giọng hơn chút nữa. “Ông chủ đã say cái cô người Anh quốc ấy như điếu đổ. Đây là tuyệt mật của tuyệt mật đấy nhé.”
Nói xong, với một cái nháy mắt, nụ cười thực sự đã trở lại trên khuôn mặt Bếp trưởng.
4:“Tám giờ đến, cửa phòng ngủ khóa. Đi vòng ra phía cửa sổ, cửa sổ cũng khóa. Tám giờ ba mươi phút đến một lần nữa, cửa phòng ngoài khóa. Chín giờ lại đến một lần nữa, cửa ngoài khóa. Mở khóa đi vào, cửa phòng ngủ cũng khóa. Mở khóa đi vào, anh trai tớ đã chết, cửa sổ cũng được chốt chặt…”
Naoko cầm cuốn sổ ghi lời Takase đã kể trong tay, đi đi lại lại trong phòng. Cô muốn tái hiện một lần nữa tình huống lúc phát hiện ra xác anh trai, từ đó nhận định xem hiện trường vụ án có thực sự là một căn phòng kín hay không. Thế nhưng, dù đã xét đi xét lại rất nhiều lần, kết luận vẫn chẳng có gì thay đổi.
“Quả nhiên là không thể. Dù có nghĩ thế nào, cũng không ai có thể ra vào được.”
Naoko thả người đánh phịch xuống chiếc giường nơi anh trai đã qua đời. Từ khi quay lại phòng đến giờ, Makoto cứ nằm ngửa trên chiếc giường bên cạnh, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà.
“Thế nên tớ mới bảo là không thể. Đặt giả thuyết rằng anh trai Naoko không tự sát mà bị ai đó giết hại, nếu không nắm rõ và phân tích kỹ hành vi của tất cả những vị khách khác có mặt khi đó thì không thể nào giải thích được mánh khóe của vấn đề phòng kín này. Nếu chỉ cần Naoko đến đây, bằng vài suy luận đơn giản là có thể giải thích được vấn đề, thì hồi vụ án mới xảy ra cảnh sát cũng đã dễ dàng phá được án rồi.”
“Đương nhiên là vậy, nhưng…”
Nhưng Naoko không thể không làm gì đó. Thứ mà nhà khách này đang nắm giữ, cảm giác huyền bí xa lạ như trêu tức cô. Câu chuyện mà Bếp trưởng kể cũng có gì đó không thỏa đáng.
“Không được nôn nóng. Bây giờ chúng ta mới đang giai đoạn thu thập thông tin thôi.”
Makoto làm động tác như đang tập cơ bụng, kéo người ngồi dậy.
“Tuy nhiên có một điểm mà tớ rất chú ý, đó là vụ án của hai năm về trước. Vụ đó và vụ anh trai Naoko có thật sự là hoàn toàn không liên quan gì đến nhau không? Và còn tấm bưu thiếp của anh cậu nữa.”
“Cái này đúng không?”
Naoko lôi tấm bưu ảnh của Koichi từ trong túi áo khoác ra.
“Đây là cảm giác của tớ từ lúc đến nơi này thôi… những câu từ không rõ nghĩa trong lá thư đó có gì đấy rất hợp với nhà khách này.”
“Hợp?”
“Nói cách khác thì…”
Makoto nhận tấm bưu thiếp từ tay Naoko, đọc to lên.
_“Mẹ Maria về nhà khi nào?_ Khi còn ở Tokyo thì tớ đọc câu văn này chỉ thấy kỳ lạ, thế nhưng khi đối chiếu với những câu thơ trên tấm thẻ trang trí ở từng phòng của nhà khách này thì lại thấy phong cách có vẻ rất giống nhau.”
“Cái câu Mẹ Maria… này có thể cũng là một câu trong đồng dao Mẹ Ngỗng đấy.”
“Chỉ là có thể thôi.”
“Nhưng nếu đúng vậy thì anh trai tớ đã tìm hiểu về Mẹ Ngỗng nhỉ? Anh ấy muốn tìm gì?”
“Nếu nghĩ một cách đơn giản thì đó là…”
Câu thần chú!
Cả hai đồng thanh kêu lên. Naoko gật đầu thật mạnh.
“Tớ biết tính anh mình, nếu nghe Bếp trưởng kể câu chuyện vừa rồi chắc chắn anh ấy sẽ có hứng thú.”
Nói đến đây thì hai người nghe thấy ai đó gõ cửa phòng khách. Naoko bước ra từ phòng ngủ, trả lời “Vâng.” Tiếp theo đó là tiếng Takase đáp lại.
“Bữa tối đã được chuẩn bị xong.”
Để át đi câu “Vâng, chúng tôi sẽ ra ngay…” mà Naoko định trả lời, Makoto vội gọi tên cậu nhân viên, “Cậu Takase!” Sau đó, cô gạt Naoko sang một bên và mở cửa.
“Cậu cho chúng tôi xin chút thời gian được không? Chúng tôi có chuyện muốn hỏi.”
Takase giật mình, hơi ngả người về phía sau trước khí thế của cô gái.
“Có chuyện gì thế?”
“Trước tiên, mời cậu vào trong đã.”
Đợi Takase vào trong phòng, Makoto đóng mạnh cửa lại, giơ tấm bưu ảnh vẫn cầm trong tay từ nãy đến giờ ra trước mặt cậu.
“Cậu thử đọc cái này đi.”
Bị bất ngờ, Takase chớp chớp mắt.
“Cái gì vậy, tự nhiên…”
Vừa nói, cậu vừa cầm lấy tấm bưu thiếp. Có thể thấy đôi mắt màu nâu nhạt của cậu đang chuyển động theo những dòng chữ trên đó. Cuối cùng, cậu đưa mắt nhìn hai người.
“Cái này là gì thế?”
“Là bưu thiếp của anh trai tôi.” Naoko trả lời. “Sau khi anh tôi mất thì nó được gửi tới nhà tôi.”
“… Vậy à?”
Dường như vẫn còn nhớ được rất nhiều điều về vị khách của một năm trước, Takase nghẹn lời một lúc lâu, nhìn đi nhìn lại những dòng chữ trên tấm bưu thiếp.
“Vậy các cô muốn hỏi điều gì?”
“Một câu được viết trong đó.” Makoto đặt ngón trỏ lên mặt bưu thiếp Takase đang cầm. "Trong đó có một câu nhắc đến Mẹ Maria đúng không? Câu này chúng tôi không sao hiểu nổi. Naoko nói có thể đó là một câu trong đồng dao Mẹ Ngỗng."
“Ra vậy.” Takase đưa mắt nhìn tấm bưu thiếp một lần nữa. Quả nhiên cứ nghe đến Mẹ Ngỗng là cậu có hứng thú.
“Đúng là có một câu đồng dao kiểu kiểu như thế thật, nhưng tôi không rõ lắm. Cái này chắc phải hỏi Ông chủ thôi.”
“Anh trai tôi lúc ở đây có vẻ như đang tìm kiếm cái gì không?”
Chắc chắn là anh Koichi đã tìm hiểu về thứ gì đó, thậm chí còn viết thư nhờ Naoko giúp đỡ.
“Ừm, tôi cũng chịu…”
Takase nói như thể đang cố lục lọi lại ký ức, cuối cùng, dường như nhớ ra điều gì đó, cậu nhìn vào không trung.
“À, có một lần anh ấy nhờ tôi vẽ tranh.”
“Là tranh gì thế?”
Naoko là người biết rõ nhất rằng anh trai mình chẳng hứng thú gì với hội họa. Cùng lắm cũng chỉ đến mức thích mấy cuốn truyện tranh thôi.
"Là tranh về nhà khách này. Anh ấy bảo Dạng sơ đồ phẳng cũng được, dạng tranh lập thể cũng được, hãy vẽ giúp tôi."
“Tranh nhà khách à…”
Naoko suy nghĩ chừng hai ba giây, sau đó đưa mắt nhìn Makoto. Người đầu tiên hành động quả nhiên là Makoto. Cô kéo tay Takase, đẩy mạnh anh chàng ngồi vào cái ghế bên cạnh chiếc bàn, rồi tự mình ngồi xuống đối diện.
“Naoko, cậu có giấy và bút chì chứ? Giấy càng to càng tốt.”
“Tớ có giấy viết thư thôi.”
Naoko đi vào phòng ngủ, lấy từ trong ba lô ra một tập giấy viết thư có in hình con chim gõ kiến ở góc trên bên phải và một chiếc bút máy. Cô vừa đặt những thứ ấy lên trên bàn thì Makoto xé ngay một trang đưa về phía Takase. Sau đó cô tháo nắp bút máy, đặt cây bút xuống bên cạnh tờ giấy đó.
“Gì vậy? Tự nhiên lại… Hai người định bắt tôi viết bản cam kết hay gì đó à?”
Makoto không cười trước câu nói đùa của Takase. “Hãy vẽ đi. Bức tranh giống với bức cậu đã vẽ cho anh trai Naoko ấy.”
“Tranh giống thế á… đó chỉ đơn giản là sơ đồ của nhà khách này thôi. Vẽ lại thứ đó thì có ích gì cơ chứ?”
Takase nhìn hai người một lúc rồi dịu mặt, biểu cảm như muốn nói “Trời ạ, thì ra là vậy.”
“Chắc hai cô nghe câu chuyện về câu thần chú đó rồi à? Nguồn thông tin từ Ông chủ hoặc Bếp trưởng chứ gì?”
Makoto gật đầu. “Cả từ anh Kamijo nữa.”
Takase bật cười.
“Các cô nói chuyện với Kamijo rồi sao? Thảo nào, ra là ảnh hưởng từ người đó. Mà không, từ đầu vốn chẳng ai để ý đến câu thần chú, người làm nó trở nên xôn xao trong nhà khách chính là anh ta. Thế nhưng chắc hai người cũng được nghe rồi, cái gọi là câu thần chú ấy chẳng có gì to tát cả đâu. Đó chỉ đơn thuần là câu chuyện tưởng tượng của chủ nhân cũ ngôi nhà khách này thôi.”
“Vậy cũng được.” Makoto đẩy tờ giấy viết thư về phía Takase. “Trước tiên cậu cứ vẽ đi đã. Quan trọng là Hara Koichi đã từng có hứng thú với câu thần chú đó.”
Khóe miệng Makoto mỉm cười nhưng ánh mắt thì cực kỳ cương quyết. Takase nhìn về phía Naoko vẻ đau khổ. Thế nhưng, ánh mắt của Naoko cũng nghiêm túc không thua gì Makoto.
“Xin hãy giúp chúng tôi.” Cô nói. Vì kìm nén cảm xúc nên giọng cô như đang thì thầm. Takase có vẻ như đã đầu hàng.
“Thôi được, nhưng tôi nghĩ là nó chẳng liên quan gì đến vụ án của anh trai cô đâu.” Vừa nói, Takase vừa bắt đầu di chuyển cây bút.
Xong bước đầu tiên.
Nhìn chuyển động tay của Takase, trong đầu Naoko hiện lên cụm từ đó.
← Con châu chấu.