3: Maria có sừng 1
Sảnh chờ sau bữa tối.
Tất cả khách trọ hiện tại của nhà khách đều tập trung ở đây. Có quay về phòng thì cũng chẳng có việc gì làm, vả lại có vẻ được nói chuyện với những gương mặt quen thuộc lâu ngày gặp lại là một niềm vui rất lớn của họ. Naoko và Makoto cũng đã tìm được một chỗ ngồi cho mình.
Những người chơi poker có Ông chủ, Kurumi, Phu nhân, Takase và một người đàn ông tên Oki mà Naoko và Makoto gặp lần đầu lúc ăn tối, tổng cộng năm người. Có vẻ đã quá quen nên ai cũng chơi rất thành thục. Đặc biệt nhìn tay của Ông chủ là biết anh ta không hề nghiệp dư chút nào. Anh ta cũng đã tích được kha khá phỉnh rồi. Nhìn thấy bóng dáng Naoko, Oki nhẹ tay vẫy vẫy nhưng cô giả vờ không thấy. Đó là do trong bữa tối gã đã để lại ấn tượng cực kỳ tệ.
“Anh cũng tốt nghiệp đại học ở Tokyo đấy, cũng quen thân với nhiều đàn anh của hai em.”
Trong bữa ăn, anh ta đến ngồi đối diện với Naoko, bắt chuyện với giọng điệu như thể đã thân quen lắm. Người đàn ông chừng 30 tuổi sau đó giới thiệu tên mình. Anh ta có mái tóc hơi xoăn được vuốt nhẹ ra sau, vóc người cao ráo, nước da rám nắng, chắc là dân chơi thể thao. Gương mặt anh ta thanh tú đến mức có bảo là người nổi tiếng chắc cũng có người tin. Từ ấn tượng ban đầu, Naoko cảm thấy khuyết điểm của anh ta chính là quá tự cao về điểm mạnh của mình, thế nhưng hình như bản thân đương sự thì không hề nhận ra.
“Thời đại học anh hay chơi tennis, bây giờ thỉnh thoảng cũng vẫn chơi, còn có thể dạy lại cho người khác được. Em cũng chơi tennis chứ?”
Cách nói chuyện cho thấy anh ta tin rằng chỉ cần nói đến tennis, các cô gái trẻ ai cũng sẽ thích mê, và có lẽ từ trước tới nay anh ta đã luôn thành công với chiêu này thật. Nhưng mà, Naoko hít vào một hơi, mình không muốn bị coi là đứa con gái dễ dãi đến thế. Sau tiếng thở là câu “Tôi ghét tennis,” được thốt ra bằng giọng điệu mạnh mẽ nhưng vẫn với nét mặt ôn hòa. Oki làm mặt như thể từ trước tới nay chưa từng gặp một cô gái nào ngớ ngẩn đến vậy.
“Ghét? Làm gì có chuyện đó chứ. Khác nào đồ chưa nếm thử mà đã chê? Cô em cứ thử chơi một lần xem. Thời đại này ấy, không chơi tennis thì không thể gọi là thanh niên được đâu.”
Cảm giác tự tin thái quá. Cái lối nói làm gì có chuyện đó như thể tự quyết định sở thích của người khác khiến Naoko thấy bực dọc. Những lúc như thế này giá mà có Makoto ở bên, chắc chắn cô ấy cũng sẽ lườm cháy mắt khiến đối phương phải tự động rút lui. Thế nhưng Oki lại cố tình chọn lúc Makoto rời khỏi chỗ ngồi để tới bắt chuyện.
“Anh Oki năm nào cũng tới nhà khách này ạ?” Naoko hỏi để đổi đề tài câu chuyện.
“Ừm, thời điểm này thì chỗ nào cũng đông đúc, nếu đi du lịch một mình thì chỗ như thế này lại phù hợp hơn.”
“Vậy chắc anh có biết chuyện về câu thần chú dẫn tới hạnh phúc chứ?”
Naoko nhắc đến câu chuyện vừa được Bếp trưởng kể cho nghe khi nãy. Oki thoáng chút ngạc nhiên, hỏi lại: “Câu thần chú?”
"Là chuyện về Mẹ Ngỗng…"
Ngay lập tức anh ta gật đầu, vẻ như đã hiểu. Biểu cảm lúng túng của anh ta khi đó khiến Naoko chú ý.
“Câu chuyện cổ tích đó ấy hả? Gì thế này, tự nhiên lại… Mấy chuyện kiểu đó ấy mà, anh không có chút hứng thú nào đâu. Không dám nói to, nhưng thật tình anh nghĩ đó chỉ là mấy lời đồn nhằm thu hút khách tới đây thôi. Nếu nghiêm túc tin vào thì thật là ngốc nghếch.”
“Thế nhưng câu chuyện đó thật sự nghe rất công phu.”
“Ừ, càng dối trá thì càng công phu mà. Nhưng nếu em không muốn làm tan vỡ giấc mơ thì cứ suy nghĩ như thế này cũng được. Hạnh phúc đã được trao vào tay kẻ khác, câu thần chú chẳng còn hiệu quả gì nữa.”
“Trao vào tay kẻ khác?”
“Chỉ cần nghĩ như vậy thôi.”
Nhìn thấy Makoto đang quay trở lại, Oki liếc một cái về phía cô rồi buông một câu.
“Vậy hẹn gặp lại em sau nhé.”
Khi đi ngang qua Makoto, như thể đã được luyện tập đến nhuần nhuyễn, anh ta quay sang nở một nụ cười giống hệt với nụ cười khi nói chuyện với Naoko.
“Một gã không thể lơ là được.” Naoko cảm thấy rất rõ như thế về người đàn ông này.
“Này nhé, hôm nay tôi đã thấy một cảnh rất thú vị.”
Cầm những lá bài trên một tay, Oki bắt đầu tán chuyện. Anh ta cố ý nói giọng thật to, có lẽ để lôi kéo sự chú ý của Naoko.
“Cậu đã thấy gì vậy?” Bà vợ Bác sĩ tiếp chuyện.
“Lúc chiều tối khi tôi đang đi dạo về hướng khe núi phía sau nhà, có một con quạ lao tới mổ liên tiếp xuống đất. Không hiểu nó làm cái gì nữa?”
“Quạ á? Chắc có lẽ nó ăn giun đất hay gì đó thôi. Mấy chuyện này phải hỏi cậu Enami. Cậu thấy sao, Enami?”
Enami, người được Phu nhân tôn là tiến sĩ về chim chóc và côn trùng, hiện đang ngồi bên quầy lễ tân. Anh ta vừa nói chuyện với Bếp trưởng vừa uống bia Budweiser, chốc chốc lại thảy vài hạt lạc vào miệng, có vẻ rất khoái chí với mấy câu bông đùa của Bếp trưởng. Vừa nãy anh ta hình như đã nhận lời mời chơi bài của Phu nhân, nên tạm thời cũng nằm trong nhóm đánh bài. Đột nhiên nghe ai đó nhắc tên mình, anh ta giật mình quay lại, đoạn lắp bắp trả lời.
“Không, thực ra cái đó tôi cũng không rõ lắm…”
Lúc ăn tối, Naoko ngồi cạnh nên cũng đã trò chuyện được chút chút với Enami. Anh ta có cách nói chuyện chậm rãi với tông giọng trầm, nhưng không phải dạng kém ăn nói. Anh trả lời các câu hỏi rõ ràng, không rườm rà. Ví dụ khi được hỏi đang làm nghề gì, anh chỉ trả lời đang làm việc cho một công ty kiến trúc. Anh ta còn nói rằng mình sắp 30 tuổi nên có lẽ cũng là một thành viên cốt cán trong công ty. Mái tóc có các sợi mảnh, thiên về màu trắng. Đôi mắt hai mí hài hòa với đường nét khuôn mặt, chắc hẳn trước đây anh ta cũng từng là một thiếu niên tuấn tú, Naoko thầm tưởng tượng. Hình như Enami quay lại nhà khách là đi tắm ngay nên toàn thân thơm nức mùi xà phòng.
“Hồi trưa anh làm gì thế ạ?”
Khi đi dạo ở phía sau nhà khách, Naoko đã nhìn thấy bóng anh ta nên hỏi. Enami thoáng chút ngập ngừng rồi trả lời.
“Cũng không có gì, tôi chỉ ra xem có chim để ngắm không thôi.”
Đây là lần đầu tiên anh ta không nhìn vào mắt đối phương.
Đang ngồi chăm chú với bàn cờ trên chiếc ghế đặt trước lò sưởi là Bác sĩ. Đối thủ của ông là Kamijo. Hai người này, từ lúc mặt trời còn trên cao đã chúi đầu vào chơi như thế. Naoko và Makoto nhìn nhau ra hiệu rồi cùng tiến lại ngồi cạnh hai người đó.
“Em xem hai người đánh cờ được không ạ?”
Kamijo có vẻ rất phấn khích trước câu nói của Naoko, cánh mũi cứ phập phồng.
“Xin mời xin mời. Được mỹ nhân cổ vũ thì đầu óc chắc chắn sẽ sáng láng rồi. Em có uống gì…”
“Không cần đâu.”
Makoto lạnh lùng đáp. Thế nhưng anh ta cũng không có vẻ gì phật lòng, chỉ nhìn cô và hỏi.
“Em biết chơi cờ chứ?”
“Chút chút thôi.”
“Vậy là được rồi…”
Anh ta bỏ lửng câu nói vì Bác sĩ đã di chuyển quân cờ. Kamijo liếc một cái lên bàn cờ, một hai giây sau cũng bắt đầu di chuyển tay. Sau đó lại quay sang nhìn Makoto. “Lần tới nhất định phải chơi với anh một ván đấy nhé.”
“Lúc đó hẵng hay.” Makoto đáp.
Sau đó mất một lúc, cả Naoko, Makoto và hai người chơi đều không nói thêm gì nữa, lặng lẽ chơi. Dù vậy, phần lớn thời gian chỉ có Bác sĩ là phải nhọc tâm nghĩ nước đi, còn Kamijo cứ bình thản vừa hút thuốc vừa nhẹ nhàng di chuyển các quân cờ. Mặt Bác sĩ nhăn nhúm hết cả lại.
“Cách chơi cờ của cậu lạ lùng thật đấy.”
Bác sĩ vừa đan hai tay vào nhau vừa nói. Người lên tiếng đa phần là Bác sĩ, từ nãy tới giờ ông đã lặp đi lặp lại câu đó tới mấy lần. Thế nhưng Naoko cảm thấy trong câu nói ấy hàm ý giễu cợt nhiều hơn là khâm phục.
“Hẳn là vậy ạ.”
Kamijo đủng đỉnh trả lời. Anh ta có vẻ quan tâm đến tình hình bàn poker bên cạnh hơn là cuộc đấu đang diễn ra trên sân nhà mình, nên trong khi Bác sĩ nghĩ nước đi anh ta toàn nhìn về phía đó.
“Cậu cố tình không làm theo các chiến lược trong sách vở sao?”
“Làm gì có chuyện đó ạ.”
“Tại vì người bình thường chẳng ai lại đi quân Mã nước ấy cả.”
“Vậy ạ? Nhưng cháu thấy đi nước ấy hay mà.”
Đúng là vậy, Bác sĩ lẩm bẩm rồi lại căng óc nghĩ. Kamijo rảnh quá không biết làm gì quay sang nhìn Naoko, cười khoái trá khoe hàm răng. Răng anh ta ngay hàng thẳng lối tới mức đáng ghét, trông như thể số răng nhiều hơn hẳn người bình thường vậy. Naoko nhìn hàm răng anh ta lại liên tưởng đến phím đàn piano.
“Bọn em đã được nghe kể về nguồn gốc tên các phòng của nhà khách này.”
Makoto căn lúc họ đang nghỉ giữa những nước đi, khơi mào câu chuyện. Bắt chuyện với Kamijo kiểu này chính là mục đích ngồi đây của cô. Kamijo tròn miệng chữ O.
“Ông chủ nói à?”
“Không.” Makoto trả lời, “Là Bếp trưởng kể.”
Ngay lập tức, anh ta nhìn về phía bàn mấy người đang chơi bài, cười khùng khục. “Ông chủ chắc hẳn khó chịu lắm. Mỗi lần có người nhắc chuyện đó là tâm trạng anh ta thay đổi hẳn.”
“Chuyện gì cơ?”
Bác sĩ vẫn cầm quân cờ trên tay, cất giọng hỏi. Trong khi mình vắt óc suy nghĩ thì Kamijo cứ thao thao tán chuyện, với ông ta chuyện này có lẽ chẳng vui vẻ gì.
“Là chuyện về câu thần chú ấy ạ. Cháu đã kể cho các cô gái này nghe.”
Bác sĩ làm mặt ngán ngẩm.
“Gì chứ, lại là chuyện đó à? Cái đề tài cũ rích ấy. Đến bây giờ người vẫn còn quan tâm đến nó chỉ có mỗi cậu thôi đấy.”
“Bác nên khen cháu vẫn chưa đánh mất tâm hồn trong trẻo ôm những hoài nghi ấy chứ. Này, bác định đặt quân ấy ở đâu thế? À, chỗ đó à? Vậy thì… cháu đi nước này.” Kamijo lập tức di chuyển quân cờ của mình.
“Bếp trưởng đã bảo là câu thần chú ấy chẳng có ý nghĩa gì to tát cả. Vậy mà sao anh Kamijo lại cứ để tâm đến nó thế?”
Đây chính là điều mà Naoko và Makoto muốn biết nhất. Kamijo làm bộ mặt nghiêm túc hiếm thấy rồi nói.
“Anh nghĩ không thể nào có chuyện câu thần chú ấy không có ý nghĩa gì. Với người Anh, Mẹ Ngỗng có thể coi là một phần đời sống của họ. Chắc chắn những câu đồng dao trong nhà khách nói lên một điều gì đó, anh nghĩ vậy đấy. Nhưng chẳng thấy ai thể hiện sự quan tâm đúng mực cả. Vô cảm, đây cũng là một căn bệnh của thời đại nhỉ?”
“Vậy còn cái người đã chết năm ngoái thì sao ạ?”
Naoko cất tiếng. Cô đã cố làm như mình chỉ vô tình hỏi, nhưng vẫn cảm thấy tai hơi nóng lên. “Tại em nghe anh Kamijo nói đã nói chuyện với người đó rất nhiều về đề tài này.”
Lần này không phải Kamijo, mà là Bác sĩ lên tiếng trước.
“À tôi cũng nhớ, cậu thanh niên đó có vẻ rất quan tâm đến câu thần chú. Lại do cậu xui người ta à?”
“Cũng một phần ạ, nhưng có vẻ cậu ấy cho rằng bài đồng dao trên những tấm thẻ treo tường ấy còn mang ý nghĩa khác, sâu sắc hơn cả câu thần chú nữa.”
“Ý nghĩa khác sâu sắc hơn câu thần chú?” Makoto hỏi lại.
“Đúng thế. Cậu ấy tin rằng câu thần chú thực ra là một ám hiệu. Đồng dao Mẹ Ngỗng thực ra là ám hiệu nhằm thể hiện một địa điểm, có lẽ ở đấy cất giấu một kho báu gì đó nên mới gọi là câu thần chú dẫn tới hạnh phúc. Cậu ấy đã nói vậy đấy.”
Naoko cảm thấy giống như mình vừa bị cơn chấn động nhẹ. Quả nhiên, dự cảm của Makoto và cô về điều này là hoàn toàn chính xác. Koichi đã tìm hiểu về câu thần chú, cô và Makoto đã đi đến kết luận này vừa nãy. Bằng chứng chính là việc anh nhờ Takase vẽ sơ đồ chi tiết của nhà khách, cộng với tấm bưu thiếp gửi cho Naoko. Hơn nữa, đúng như lời Kamijo từng nói, một sinh viên từng theo học chuyên ngành Văn học Anh như Koichi chắc chắn không thể nào không quan tâm khi nghe về Mẹ Ngỗng. Vả lại… Kamijo còn dùng từ ám hiệu.
Nghe đến từ đó, dù không phải là Mẹ Ngỗng đi chăng nữa chắc anh Koichi cũng sẽ lao vào tìm hiểu. Anh ấy là thành phần cuồng tiểu thuyết trinh thám mà, Naoko thầm nghĩ như vậy.
“Rồi cuối cùng người đó có tìm ra được lời giải về câu thần chú không?”
Makoto hỏi, cả hai người đều đồng loạt lắc đầu. Cái lắc đầu đó không có nghĩa chưa tìm ra được, mà là họ không biết người kia đã tìm được lời giải hay chưa.
“Nhắc mới nhớ, cậu ấy từng có lần đến phòng chúng tôi và nhìn rất lâu mấy tấm thẻ trang trí treo tường. Bấy giờ, quả nhiên cậu ấy có nói mấy câu rất lạ lùng.”
Bác sĩ hình như có thói quen cứ khi nào cố gắng nhớ một điều gì là đưa ngón trỏ lên, lầm bầm trong miệng.
"Đúng rồi, cậu ấy đã nói gì đó về hạt mầm đen. Hay là côn trùng đen nhỉ… Không, chắc chắn là hạt mầm đen."
“Hạt mầm đen? Ngoài ra còn gì khác nữa không ạ?”
Naoko đã cố gắng hết sức để làm như chỉ thuận miệng hỏi, nhưng giọng cô vẫn cao hơn bình thường.
“Chịu thôi, vì chuyện xảy ra cách đây một năm rồi mà.”
“Chuyện mới có một năm thì bác cố mà nhớ chứ. Chiếu tướng!”
Vì bị Kamijo chiếu tướng nên câu chuyện của Bác sĩ đành dừng lại ở đây. Thế nhưng với Naoko, hôm nay thu hoạch được từng đó là quá mong đợi của cô rồi. Chí ít cũng chứng minh được hướng điều tra của cô không nhầm.
“Đi thôi.”
Bị Makoto giục, Naoko vội vã đứng lên.
2:Mười một giờ hơn, hai cô gái trở về giường của mình và rúc vào chăn. Đèn tắt một lúc là tiếng thở đều đều của Makoto đã vang lên từ giường bên cạnh, nhưng Naoko thì cứ trằn trọc mãi. Chẳng thể có chuyện cô không mệt, sáng nay cô vừa rời khỏi Tokyo, rồi trong một ngày đã đi vòng quanh tìm hiểu rất nhiều. Vậy mà giờ đầu óc cô lại tỉnh táo như thể ăn nhầm lá bạc hà vậy. Vô vàn suy nghĩ hỗn loạn cứ chớp tắt trong tâm trí cô. Humpty Dumpty, vụ án hai năm trước, cây cầu đá, cầu London…
Cầu đá? Cầu London?
Tâm trí cô bị đánh lạc hướng vài giây bởi liên tưởng đó. Phu nhân đã nói gì nhỉ? Cầu London năm lần bảy lượt cứ xây rồi lại đổ, cuối cùng phải xây bằng đá… phải rồi, là như thế. Ngẫu nhiên sao? Có lẽ là vậy rồi. Mà quan trọng là, nếu thế thì sao chứ?
Cô nhớ lại bài hát Mary có một chú cừu nhỏ. Toàn mấy người khách lạ lùng.
Kamijo, Oki, Enami, Bác sĩ, Takase… À không, cậu ấy có phải là khách đâu. Rồi thì poker, cờ…
Cuối cùng thì tác dụng của lá bạc hà cũng dịu đi…
Lúc cô tỉnh giấc, trời vẫn chưa sáng. Cũng giống như trước khi ngủ, cô nghe thấy tiếng Makoto thở đều đặn trong bóng tối. Hơi thở của Naoko nóng rẫy, miệng khô khốc như thể lưỡi đã hóa thành miếng bông hút nước. Có lẽ vì vậy mà cô tỉnh giấc. Người ta thường bị khát vào ban đêm thì phải. Hay vì đây là đêm đầu tiên cô ngủ trên chiếc giường mà anh cô đã qua đời một năm trước?
Naoko rón rén rời khỏi giường. Xỏ chân trần vào đôi sneaker, khó khăn lắm cô mới lần được tới cửa phòng ngủ. Ra tới phòng khách, cô bật đèn lên, nhìn đồng hồ để bàn. Chiếc đồng hồ hình dáng như chiếc loa cổ đang chỉ đúng hai giờ. Khoác áo trượt tuyết ra bên ngoài bộ đồ ngủ, Naoko nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Đây đó có ánh sáng từ những bóng đèn đêm nhưng hành lang thì mờ tối. Hoảng sợ trước ý nghĩ rằng sẽ có bàn tay nào đó chộp lấy vai mình từ phía sau, cô rảo bước tiến về phía sảnh chờ.
Không gian trong sảnh như ngưng đọng. Chỗ đó là bàn cờ, chỗ kia là bộ bài poker, chỗ này là bàn backgammon… mùi hương của từng thứ cứ thể đọng lại đâu đây. Naoko đi ngang chỗ đặt bàn backgammon, tiến lại gần quầy lễ tân. Khi đóng vòi hứng nước, cô chợt nghe thấy tiếng mở cửa. Âm thanh phát ra từ bên trong nhà bếp. Naoko biết ở đó có cửa sau.
Giờ này rồi, liệu có thể là ai được nhỉ?
Vừa nghĩ vậy, cô vừa nấp vào bên trong quầy lễ tân. Cô cũng không biết vì sao mình lại làm vậy. Nhà bếp có hai cửa, một ở bên cạnh quầy lễ tân, một ở phía hành lang. Naoko cảm nhận được bước chân thận trọng cố không gây ra tiếng động của người kia ngừng lại một lúc. Cô bắt đầu nghĩ xem phải làm gì nếu lỡ có ai đó đột nhiên xuất hiện bên cạnh.
Nếu bị phát hiện thì phải nói gì để đánh trống lảng đây?
Thế nhưng sự lo lắng của cô đã trở nên thừa thãi, người vừa tiến vào từ cửa sau đã đi ra phía hành lang. Chẳng có âm thanh nào rõ ràng đến mức có thể gọi là tiếng bước chân, Naoko chỉ cảm giác vậy mà thôi. Cảm giác đó xa dần, Naoko đợi một lúc rồi đứng lên. Xung quanh chẳng có gì thay đổi so với khi cô vừa ra đây, chỉ có bầu không khí đã trở nên hỗn loạn. Không khí nơi bàn cờ, bộ bài Tây và bàn backgammon trộn lẫn vào nhau. Được bàn tay cô sưởi ấm, nước trong cốc không còn lạnh lẽo như trước nữa. Naoko uống cạn cốc nước rồi nhanh chóng quay về phòng.
Về tới phòng, cô lập tức chui vào chăn. Nhưng cơn trống ngực không rõ lý do tấn công cô. Không hiểu nguyên nhân trống ngực đập dồn càng khiến cô bất an hơn. Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng động ở phía bên cạnh. Hay chính xác hơn là ở phòng bên cạnh. Tiếng cửa đóng và tiếng bước chân đi lại. Naoko bất giác nín thở.
“Là phòng Thánh Paul nhỉ?”
Một giọng nói vang lên. Trong bóng tối, Makoto đột nhiên cất tiếng.
“Phòng bên trái, chắc chắn là phòng Thánh Paul đúng không?”
Nhớ lại sơ đồ nhà khách, Naoko gật đầu. Hẳn là Makoto không thể nhìn thấy cử động đó của cô.
“Ai đó vừa vào sao?”
Sau đó Makoto ngáp một cái rõ to, như thể tuyên bố ngừng việc điều tra chuyện đó ở đây.
“Chắc là Oki nhỉ? Đêm hôm thế này còn đi gặp ai không biết.”
Sáng hôm sau, Naoko choàng tỉnh sau một cơn ác mộng. Giấc mơ đáng sợ đến nỗi toàn thân cô túa mồ hôi lạnh, nhưng khi cô ngồi dậy thì mọi ký ức về nó đã tiêu tan. Cảm giác tiếc nuối khiến cô nán lại trên giường một lúc và cố lục lọi trí nhớ. Nhưng tựa như sau một cơn gió, chẳng còn gì sót lại trong cô nữa.
Giường của Makoto trống không. Ba lô của cô ấy vẫn để mở, để lộ một túi đựng đồ nhỏ màu xanh da trời chất liệu nylon. Naoko chợt nhớ ra. Đó là túi đựng đồ rửa mặt của Makoto, được bán với giá 350¥§ ở Hội sinh viên. Nhìn thấy thứ đó, Naoko cũng vội vàng nhảy ra khỏi giường.
Naoko đi tới vừa đúng lúc Makoto rửa mặt xong. Cô đang lau mặt bằng chiếc khăn màu trắng, thấy Naoko, cô liền đưa tay phải lên vẫy nhẹ. Những giọt nước đọng trên tóc mái lấp lánh trong nắng sớm.
“Chào buổi sáng.” Naoko cất giọng chào. Makoto khẽ gật đầu rồi lấy cùi chỏ chỉ vào góc trong nơi Oki đang đứng. Anh ta vặn vòi nước, vừa để nước ấm chảy vào chậu rửa mặt vừa lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình như Oki đang mải suy nghĩ gì đó, nước nóng tràn cả ra ngoài chậu mà anh ta cũng chẳng hay. Naoko từ từ tiến lại, nhìn ngang khuôn mặt anh ta rồi cất giọng chào.
“Chào buổi sáng, anh Oki.”
Anh ta giật nẩy người, rồi cuống cuồng đóng vòi nước.
“À… chào em.”
“Anh sao thế ạ?”
Naoko khẽ liếc người đàn ông một cái rồi hỏi. Anh ta tươi cười lắc đầu.
“Không sao. Anh chỉ lơ mơ tí thôi.”
“Tối qua anh ngủ muộn ạ?”
“Ừm.”
“Hình như anh đi ra ngoài phải không ạ?”
“Sao cơ?”
Cô hỏi hết sức tự nhiên, nhưng Oki lại mở to mắt như thể kinh ngạc lắm. Con ngươi anh ta chuyển động bất định, lộ ra vẻ hoảng loạn.
“Em nhìn thấy à?”
“Không, chuyện đó…”
Đến lượt Naoko lúng túng. Mặc dù biết mình chẳng việc gì phải bối rối cả nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Oki, cái cảm giác trống ngực dồn dập không rõ nguyên nhân tối qua lại ập đến.
“Tối qua em có nghe thấy tiếng động lúc anh về.”
Cuối cùng cô chỉ nói được có thế.
“Vậy à…”
Oki trả lời, nhưng biểu cảm như nín thở của anh ta vẫn không hề thay đổi. Naoko cúi đầu nhìn xuống vẻ như bị áp đảo.
“Vì không ngủ được ấy mà.” Cuối cùng anh ta cũng gượng gạo nói. “Giữa đêm anh đã ra ngoài đi dạo một chút.”
“Vậy ạ.” Naoko đáp.
Cảm giác không thoải mái vẫn bao trùm. Oki lấy đồ rửa mặt của mình, nói “Anh đi trước đây.” rồi đi về phía hành lang như thể đang chạy trốn. Bóng anh ta vừa khuất, Makoto liền tiến lại gần Naoko.
“Đáng ngờ nhỉ?”
“Ừ, đáng ngờ thật.”
“Chắc chắn có gì đó.”
“Ừ…”
Naoko gật đầu, nhìn chiếc chậu rửa mặt đầy ắp nước nóng anh ta bỏ lại.
Thực đơn cho bữa sáng nay có trứng khuấy, thịt xông khói, salad rau xanh, xúp bí ngô, bánh sừng bò, nước cam và cà phê. Ăn sáng cùng hai người có vợ chồng Bác sĩ và Kamijo. Hình như Enami và Oki đã ăn xong và đi ra ngoài. Takase thỉnh thoảng xuất hiện, tiếp thêm bánh sừng bò và cà phê.
“Tối qua các cháu có ngủ được không?”
Từ bàn bên cạnh, Phu nhân hỏi thăm. Khuôn mặt khi chưa trang điểm của bà mang một cảm giác giản dị như bao bà lão bình thường khác.
“Cháu ngủ ngon ạ.”
Makoto trả lời. Naoko im lặng. Bác sĩ xé một mẩu bánh sừng bò, vừa đưa lên miệng vừa tỏ ra khâm phục.
“Thật tốt nhỉ, có thể ngủ được trong căn phòng đó. Quả nhiên là người trẻ tuổi.”
Cơ hội hỏi chuyện đây rồi, Naoko nghĩ. Liên quan đến vụ án của anh trai, cô có rất nhiều điều muốn hỏi khách quen của nhà khách này, nhưng nếu đường đột hỏi thì rất dễ bị nghi ngờ.
“Khi xảy ra vụ tự sát năm ngoái, Bác sĩ đã làm gì thế ạ?”
Cô cố gắng hỏi bằng giọng tự nhiên nhất như thể chỉ đang tán chuyện chút thôi nhưng âm điệu vẫn hơi cao, cũng may là không đến nỗi quá thiếu tự nhiên. Bác sĩ nhồm nhoàm nhai rồi gật đầu, cuống họng khẽ chuyển động khi ông nuốt miếng bánh xuống.
“Cũng không làm được gì cả, chỉ hỗ trợ một chút trong quá trình khám nghiệm pháp y thôi. Ở những nơi như thế này, mấy cậu trong tổ điều tra sẽ biết ơn lắm nếu thỉnh thoảng trong đám khách trọ có một người là bác sĩ.”
“Ngầu lắm đấy.” Kamijo ngồi bên trêu chọc. “Như trong mấy bộ phim hình sự ấy.”
“Đúng là thế mà. Ông ấy đã chỉ đạo cho bên hình sự cần phải làm gì.” Phu nhân nói.
“Không phải chỉ đạo. Chỉ là nói chuyện về kết quả khám nghiệm thôi.”
“Vậy tự sát là phán đoán của Bác sĩ ạ?”
Một câu hỏi rất hay, Naoko nhìn sang Makoto ở bên cạnh, thầm nghĩ.
Bác sĩ nhăn mặt như thể vừa uống nhầm một cốc nước đắng, lắc đầu quầy quậy.
“Không phải. Thành thật mà nói thì đó chỉ là một ý kiến khách quan thôi. Bên cạnh xác chết, thuốc độc vẫn còn đó, rõ ràng cậu ấy đã uống vào và chết. Chỉ có thể biết đến vậy. Không có chứng cứ nào để xác định là cậu ấy tự uống hay bị người khác cho uống, hay là cậu ấy nhầm thuốc độc với một loại thuốc nào đó mà uống phải. Người chết thì không thể nói hay làm được gì nữa, những thứ xung quanh cậu ấy chỉ có vậy thôi.”
“Thật thơ mộng.”
Kamijo nâng cốc cà phê lên. Naoko liếc về phía anh ta một cái rồi làm như thể không quan tâm, quay trở lại phía Bác sĩ.
“Nói vậy kết luận tự sát là của phía cảnh sát đúng không ạ?”
“Đương nhiên rồi. Nhưng tôi cũng có nêu ra ý kiến cá nhân của mình, rằng khả năng chết do tai nạn hay bị người khác giết là rất thấp. Thật khó mà nghĩ là cậu ấy lại có thể nhầm độc dược thành thuốc rồi uống vào, càng không thể nghĩ trong số chúng tôi có một kẻ điên đi giết người mình mới gặp lần đầu.”
“Nghe như một điều mong mỏi thì đúng hơn là ý kiến nhỉ?”
Hình như Bác sĩ đã quá quen với cách nói chuyện của Kamijo nên ông không có vẻ gì là tự ái.
“Mong mỏi chứ. Có thể gọi là tin tưởng cũng được. Nhưng đúng như cậu nói, cảnh sát không dễ dãi tới mức ghi vào sổ điều tra của mình mong mỏi của chúng ta đâu. Kết luận của cảnh sát được đưa ra dựa trên tình trạng của hiện trường khi đó và thông tin từ những tài liệu có liên quan đến người đã chết. Tình trạng tôi muốn nói ở đây chính là căn phòng khóa kín khi đó nhé…”
“Cửa được khóa kín từ bên trong đấy.”
Dường như cảm thấy cứ để chồng mình nói vậy thôi thì không đủ thuyết phục nên Phu nhân vội vàng chen vào. “Hơn nữa, chìa khóa dự phòng không phải thứ muốn dùng là dùng được đâu. Nếu cậu ấy bị giết, thì có nghĩa là giết người trong phòng kín đấy.”
Mắt bà sáng rỡ như thể đang kể một chuyện rất đáng tự hào. Chỉ chờ bà nói xong, Bác sĩ ngay lập tức tiếp lời.
“Cảnh sát cũng đã hỏi những người có liên quan rất nhiều điều và rất nhiều lần, thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể nhận định người khóa cửa chính là người đã chết. Trong số những thông tin liên quan đến cậu ấy, không thể bỏ qua việc cậu ấy có chút vấn đề về tâm thần. Vì vậy có thể nói là có động cơ để tự sát. Trên cương vị của cảnh sát, chẳng phải đó cũng là một kết luận có căn cứ rồi hay sao?”
“Theo Bác sĩ nhận định thì thế nào ạ?”
Do căng thẳng, Naoko đột nhiên nói to hẳn lên. Nhận ra điều đó, cô liền điều chỉnh cho giọng mình nhỏ lại.
“Nói cách khác, người đó có vẻ gì là bị rối loạn tâm thần không ạ?”
Chắc vì cách nói của cô nghe có vẻ buồn cười, nên cuối cùng Bác sĩ cũng lấy lại được biểu cảm ôn hòa thường lệ.
“Dưới con mắt của một bác sĩ thì tôi thấy cậu ấy hoàn toàn bình thường. Khi nghe điều đó từ cảnh sát, tôi thực sự đã rất ngạc nhiên đấy. Tôi thấy cậu ấy chẳng có vẻ gì là bị rối loạn tâm thần cả.”
“Tôi cũng thấy vậy.” Phu nhân nói. “Cậu ấy là một thanh niên tốt. Cậu ấy còn chơi bài với tôi nữa, mặc dù chơi không giỏi.”
“Người đồng tình với giả thiết rối loạn tâm thần quả nhiên chỉ có mỗi cậu Oki thôi. Tôi cũng đồng ý với Phu nhân, cậu ấy là một thanh niên tốt.”
Kamijo nói vu vơ, không hề có hàm ý sâu xa gì nhưng chuyện này lại khiến Naoko để tâm.
“Anh Oki khăng khăng cho rằng người đó bị rối loạn tâm thần ạ?”
“Cũng không đến mức là khăng khăng. Cậu thanh niên đó là người học rộng hiểu nhiều, đầu óc lại sắc bén nên mọi người rất khâm phục. Đối với một tay vai u thịt bắp như Oki thì điều đó thật chẳng có gì thú vị. Vì cậu ta thuộc típ cực kỳ thích thể hiện bản thân mà. Bằng việc đồng ý với giả thiết rối loạn tâm thần, tôi thấy Oki đã đạt được mục đích hạ bệ hình ảnh của người đó.”
“…”
Ra vậy, Naoko nghĩ. Việc Oki nói ra những lời như thế không phải là bởi anh ta có mục đích nào đó khác à? Vì Naoko chìm vào im lặng nên Makoto lên tiếng như thể muốn kết thúc chuyện này tại đây.
“Ừm, đối với một nơi để du lịch thì chuyện xảy ra như thế quả là nhiều nhỉ. Nếu là chuyện vui thì còn được.”
“Đúng thế.” Phu nhân húp nốt chỗ xúp còn lại.
Naoko áy náy, chắc chắn súp của bà đã nguội lắm rồi. Thế nhưng sau khi ăn xúp một cách rất ngon lành, Phu nhân liền lên tiếng hỏi.
“Nhân tiện, ngày hôm nay mọi người có kế hoạch đi đâu không? Nếu muốn giãn chân tay một chút thì có thể đi trượt tuyết.”
Makoto vẫn chưa quyết định. Kamijo im lặng uống cà phê rồi làm bộ như chợt nhớ ra, anh ta nói.
“Nhắc mới nhớ, tối qua Oki hăng hái lắm đấy, còn nói hôm nay định hướng dẫn cho hai người. Cậu ta đúng như vẻ bề ngoài, rất nhiệt tình.”
“Quả thực quá nhiệt tình.” Đứng bên Naoko, Makoto nhún vai.
“Mọi người thì định làm gì ạ?” Naoko định hỏi vợ chồng Bác sĩ nhưng người trả lời lại là Kamijo.
“Trước tiên phải làm ván cờ quyết định đã.”
“Chơi cờ?”
“Để phân thắng bại với Bác sĩ đấy. Vẫn chưa quyết định mà.”
Naoko ngạc nhiên nhìn Bác sĩ.
“Thế ván cờ tối qua cuối cùng thế nào ạ?”
Bác sĩ nhắm một bên mắt có phần đuôi hơi cụp.
“Ván đó chỉ đơn thuần là chơi vui thôi.”
“Mới thắng có một ván thì chưa thể dừng được.” Kamijo cất giọng ngán ngẩm. “Còn phải thắng mười chín ván nữa.”
Sau bữa sáng, hai người đi dạo lòng vòng quanh khu nhà. Từ mặt trước nhà khách hướng về phía khu rừng, những con đường tản bộ ngoằn ngoèo nối tiếp nhau. Có lẽ tối qua tuyết lại rơi, mặt đường phủ thêm một lớp tuyết mới dày chừng mười centimet. Mỗi lần đôi ủng đi tuyết giẫm xuống, âm thanh rạo rạo lại vang lên. Phía trước hai người không có dấu chân nào, có vẻ đây không phải là địa điểm Enami và Oki đã gặp nhau.
“Cậu thấy sao?”
Vừa đạp lên lớp tuyết phía trước, Makoto vừa hỏi.
“Thấy sao là sao?”
Bị Naoko hỏi lại, Makoto đưa tay lên đầu, vẻ mặt như thể khó nói.
“Chuyện anh trai cậu ấy. Theo lời của mấy người ban nãy thì anh trai cậu không có vẻ gì là bị bệnh cả.”
“Thì thế.”
Naoko vẫn giữ nguyên tư thế thọc hai tay vào túi áo, im lặng bước tiếp một hồi lâu. Thỉnh thoảng, dòng suy tư bị gián đoạn bởi cảm giác giẫm vỡ những mảng tuyết dưới chân.
“Tớ cũng muốn tin vào ấn tượng đó. Nếu anh ấy không tự sát, thì tức là suy luận của chúng ta đã chính xác. Hơn nữa cho đến lúc chết còn bị nghi ngờ là rối loạn tâm thần thì thật tội nghiệp.”
Makoto không nói gì. Một lúc lâu sau, cô thì thầm như đang độc thoại, “Tớ hiểu.”
“Cơ mà… tớ thắc mắc chuyện của Oki ấy. Tớ cứ nghĩ mãi việc chỉ có mình anh ta nói anh trai tớ bị rối loạn tâm thần. Nói ra những lời như thế chẳng phải khiến cho giả thiết tự sát được củng cố hơn sao?”
“Ý cậu muốn nói chính anh ta đã giết Koichi?”
“Tớ không dám khẳng định… nhưng con người đó rõ ràng là rất khả nghi. Cả chuyện tối qua nữa. Cậu không thấy giữa đêm hôm khuya khoắt tự dưng lại đi dạo là rất kỳ quặc sao? Hơn nữa, tớ đã nghĩ suốt từ nãy tới giờ, Oki quay trở lại phòng ngay lúc tớ vừa chui vào trong chăn đúng không? Có nghĩa lúc tớ trốn sau quầy lễ tân, cái người đi vào từ cửa sau phải là một người khác chứ không phải anh ta. Tức là…”
“Tức là Oki không chỉ có một mình, đúng không?”
“Cậu đừng có nói cái kiểu tỉnh bơ như thế.” Naoko tỏ vẻ hờn dỗi.
Con đường tản bộ song song với đường cho xe chạy kéo dài từ mặt tiền nhà khách, chỉ cần đi bộ chừng hai trăm mét là có thể thấy đường chính. Gọi là đường chính nhưng cũng không hề to, càng đi về phía trên sẽ càng hẹp dần rồi nối thông với đường núi. Đi về phía dưới cũng chỉ kéo dài tới một nhà ga trông như chuồng ngựa nhỏ. Hai người đi vào đường chính được một đoạn thì quyết định quay lại. Dù có đi thêm nữa cảnh vật cũng chỉ hệt như vậy mà thôi.
Ánh ban mai đâm xuyên qua kẽ trống của khu rừng, chiếu rọi những cây bạch dương và khoảng tuyết trắng. Tiếng líu lo của những chú chim nhỏ nghe như tiếng ai đang huýt sáo, cứ văng vẳng khi gần khi xa. Quay lại được nửa đường thì hai người bắt gặp chiếc wagon Takase đang cầm lái. Cậu cẩn thận cho xe dừng lại, mở kính cửa sổ.
“Tôi đi đón khách.” Takase nói. “Có bốn người. Như vậy là toàn bộ phòng của nhà khách đã kín chỗ.”
“Họ là những người như thế nào vậy?” Makoto hỏi.
“Có một cặp vợ chồng, họ sẽ ở phòng Chú ngỗng và Ông lão chân dài. Hai người còn lại là hai thanh niên. Dân trượt tuyết đấy.”
“Họ ở phòng nào?”
“Phòng Hành trình mới.”
Nói rồi Takase lại nhấn ga. Chiếc wagon trông cục mịch nhưng chạy rất vững vàng trên con đường tuyết.
Sau khi ra khỏi con đường tản bộ, giống như hôm trước, Naoko và Makoto lại đi vòng ra phía sau nhà khách. Chỗ này vẫn còn lưu lại mấy dấu chân của ai đó. Thế nhưng cả hai không ai nêu cảm tưởng gì. Cây cầu đá hỏng vẫn sừng sững ở đó, không có gì thay đổi. Naoko nhìn cây cầu bị gãy ở giữa, trông như thể hai mẹ con nhà rồng khổng lồ đang châu đầu và nói chuyện gì đó bí mật. Đúng là giống hệt.
“Hôm qua chúng ta đã không để ý thấy nhỉ.”
Makoto đang nhìn về hướng Đông nói. Naoko tò mò quay đầu lại.
“Có một ngọn núi gần như thế này ở ngay bên.”
“Quả là vậy.”
Ở phía Đông có hai ngọn núi nằm song song với nhau. Cả hai đều không quá cao, hình dáng cũng từa tựa. Mặt trời hiện ra ở vị trí gần như chính giữa hai ngọn núi ấy.
“Trông như lưng của con lạc đà ấy.”
Makoto phát biểu cảm tưởng, Naoko cũng đồng tình. Naoko đứng trên mỏm vách đá, rụt rè nhìn xuống đáy vực. Trong nắng sớm, bóng của cây cầu đá in xuống đáy vực, phần đầu của mẹ con nhà rồng chụm lại gần nhau hơn một chút. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi là toàn thân sẽ run lẩy bẩy nên Naoko lùi lại. Cô sợ độ cao. Vừa cao vừa lạnh cô càng sợ hơn. Makoto ngồi xổm trên cầu, nhìn xuống phía dưới. Khi Naoko tiến lại, cô liền chỉ tay xuống mặt dưới của cây cầu.
“Cái này là gì nhỉ?”
Từ sau lưng Makoto, Naoko cũng thử nhìn xuống. Có một vật to và dày bằng gỗ được giấu ở bên dưới. Makoto cẩn trọng vươn người ra túm lấy thứ đó rồi bắt đầu kéo lại phía mình. Nhìn cô phải dồn sức vào để kéo là biết vật đó khá nặng. Đó là một khúc gỗ hình chữ nhật dài chừng hai mét. Nói là hình chữ nhật những chỉ dày tầm năm centimet, rộng những bốn mươi centimet nên có thể gọi là một tấm ván cũng được. Naoko không chắc vật này có phải làm từ gỗ thật không, nhưng có thể chắc chắn nó còn khá mới.
“Không biết vật này dùng để làm gì nhỉ?”
Makoto dùng nắm tay phải gõ nhẹ lên miếng gỗ. Âm thanh phát ra khô khốc.
“Có lẽ là vật liệu làm đồ nội thất hay gia dụng. Mấy đồ thủ công thế này ở nhà khách rất nhiều đúng không?”
Nghe Naoko nói, Makoto gật đầu lẩm bẩm, “Có lẽ vậy.” rồi đẩy tấm gỗ trở lại chỗ cũ phía dưới cây cầu.
Khi họ quay trở lại nhà khách, quả nhiên Bác sĩ vẫn đang chơi cờ với Kamijo ở quầy lễ tân. Không thấy bóng dáng Phu nhân đâu. Ông chủ đang đọc báo phía trước lò sưởi, cất giọng chào, “Các cô đã về đấy à?”
Đi qua hành lang lạnh lẽo, hai người tiến về phòng. Đứng trước cửa phòng, Makoto bặm môi rồi nói.
“Thử qua đằng kia một chút đi. Chúng ta chưa tới đó lần nào.”
Hai người mới chỉ vào phòng Cầu London và Mẹ Ngỗng Già. Những căn phòng khác họ chỉ biết đến trên bản sơ đồ khu nhà khách. Vậy nên Naoko tán thành ngay.
Phòng đầu tiên của dãy hành lang có tên Hành trình mới. Liền kề căn phòng đó là phòng Thánh Paul mà Oki đang ở. Tiếp theo là phòng Humpty Dumpty của bọn Naoko. Tiếp nữa là phòng Chú ngỗng và Ông lão chân dài, trên tấm thẻ treo trước cửa đề dòng chữ Goosey and Old father Long-Legs. Đây là căn phòng có cấu trúc hai tầng giống với phòng Cầu London và Mẹ Ngỗng Già. Điều này Naoko và Makoto cũng biết rõ.
Đối diện với phòng Chú ngỗng là Mill, phòng của Kamijo.
_“Khi gió thổi cối xay sẽ quay. Khi gió lặng cối xay sẽ dừng._ Kamijo đã nói thế nhỉ.”
Chợt nhớ ra, Naoko lên tiếng. Quả nhiên là một bài hát dễ thuộc.
“Bài hát nói lên một điều khá hiển nhiên nhỉ?”
“Đó chắc chắn cũng là một đặc trưng của đồng dao Mẹ Ngỗng đấy.”
Hai người đi qua phòng Mill. Phía bên trái hành lang có một lối rẽ. Phía trước đó, nói cách khác là đối diện với phòng Mill có một khoảng trống rộng chừng bốn mét vuông. Nơi ấy đặt một chiếc bàn tròn đen bóng trông có vẻ khá cổ. Trên tường treo một bức tranh sơn dầu theo trường phái trừu tượng, trừu tượng đến nỗi trông như thể họa sĩ chỉ trát bậy màu vẽ lên thôi vậy.
“Naoko, cái này…”
Đang nhìn vào giá sách đặt ở sát tường, Makoto cất tiếng gọi. Nghe tiếng Makoto, Naoko tiến lại. Makoto đang cầm trên tay vật gì đó trông như con ki gỗ trong trò bowling. Nhìn kỹ thì đó là một bức tượng gỗ, độ lớn đúng bằng chai Coca một lít.
“Là tượng Đức mẹ Maria đấy.”
“Hả?”
Điều đó có ý nghĩa gì? Đột nhiên có gì đó vang lên trong đầu Naoko.
Mẹ Maria… về nhà khi nào?
Tấm bưu thiếp của anh trai…
“Đưa tớ xem.”
Naoko cầm vật đó trên tay. Bức tượng nặng như thể chất chứa cả những năm tháng nó đã trải qua. Tượng Đức mẹ được chạm khắc như thể phủ kín bằng một tấm vải từ trên đầu xuống. Naoko ôm bức tượng bằng cả hai tay như ôm em bé.
“Là Đức mẹ Maria nhỉ, chắc chắn là vậy.”
“Đức mẹ Maria xuất hiện trong tấm bưu thiếp của anh Koichi có lẽ là đây chăng?”
“Ừ…”
Naoko nhìn kỹ bức tượng Đức mẹ Maria đó một lần nữa. Một cảm giác dịu dàng dâng lên. Nếu đây là tác phẩm của một tay nghiệp dư, thì người đó quả thực rất có khiếu, Naoko nghĩ. Thế nhưng cô cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ ở bức tượng này. Nếu thử đem so sánh với bất cứ bức tượng Đức mẹ Maria nào khác trên thế giới, đều sẽ thấy có một điểm vô cùng lạ lùng.
Naoko nói.
“Maria này… có sừng.”
“Hả, không thể nào.”
Có lẽ việc ghép một thứ như sừng lên Maria là quá đỗi khác thường nên Makoto đã không nhận ra. Naoko giơ bức tượng về phía cô ấy.
“Cậu xem chỗ trán này, có nhô lên một chút đúng không? Cái này là sừng nhỉ?”
“Thật là… Chưa từng nghe Đức mẹ Maria có sừng bao giờ…”
Makoto nói đến đây thì ngưng bặt, có lẽ bởi bản thân cô cũng không thể giải thích rõ ràng về phần nhô lên của bức tượng. Cô nghiêng đầu, ngón tay xoa xoa phần nhô lên ấy.
“Tớ cũng không hiểu lắm, chắc không phải là để trang trí đâu nhỉ? Dù thế nào thì có sừng cũng kỳ lạ thật đấy.”
“Ừ, đúng là thế. Nhưng mà…”
Naoko thu bức tượng Đức mẹ Maria về. Trên trán bức tượng có một phần to cỡ hạt gạo nhô lên. Có kiểu trang trí như thế này sao? Nhưng ngoài để trang trí ra thì hai người chẳng thể nghĩ ra đáp án nào hợp lý hơn.
“Khó hiểu thật đấy…”
Naoko vừa thì thầm vừa đặt bức tượng trở lại giá sách.
Rẽ trái vào hành lang sẽ thấy phòng cuối cùng. Trên cánh cửa bằng gỗ màu nâu sẫm có treo tấm thẻ ghi Jack and Jill.
“Là phòng Jack và Jill à?”
“Đây là phòng của Enami nhỉ?”
Không biết Makoto đã điều tra được điều này từ khi nào.
Lúc Takase đón khách mới về, Naoko và Makoto đã quay lại phòng và đang xem lại sơ đồ nhà khách. Hai người xác nhận sơ đồ mà cậu ấy vẽ cho hoàn toàn chính xác, đang tấm tắc khen thì nghe ngoài quầy lễ tân có tiếng nói chuyện ồn ào. Sau đó chừng mười phút, giọng Takase vang lên cùng tiếng gõ cửa.
“Có ai trong phòng không?”
Makoto đứng lên mở cửa.
“Tối nay chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, nếu được, mời hai người cùng tham gia cho vui.”
Takase vừa nói vừa nheo nheo mắt nhìn hai người như bị chói. “Vì tất cả các vị khách quen đã tụ hội đông đủ, nên chúng tôi làm một bữa như lệ thường. Với lại ngày mai anh Oki phải đi sớm, nếu không tổ chức vào tối nay thì không còn cơ hội nữa.”
“Oki á?” Naoko hỏi lại. “Tôi đâu nghe anh ấy nói vậy.”
“Anh ấy bảo là có chút việc đột xuất.”
Có vẻ như kế hoạch của Oki thay đổi cũng khiến Takase khá vất vả.
Sau khi nhận lời tham dự bữa tiệc, hai người ngỏ ý nhờ Takase chở đến khu trượt tuyết ở gần đó. Để làm an lòng bố mẹ ở Tokyo, hai người quyết định sẽ chụp một tấm ảnh đang đứng giữa sân trượt tuyết gửi về.
Dưới đây là câu chuyện diễn ra trong chiếc xe wagon đang trên đường đến khu trượt tuyết.
“Các cô đã thu hoạch được gì chưa?”
Vẫn nắm chắc vô lăng, mắt nhìn về phía trước, Takase hỏi. Câu hỏi của cậu ta cứ như chạm đúng chỗ đau của hai người vậy, Naoko nghĩ. Vì đang ngồi ghế sau nên cô không thấy được biểu cảm của cậu.
“Ừm.” Makoto trả lời. “Chúng tôi đã nghe rất nhiều chuyện, nhưng tới lúc này thì vẫn chưa thể biết đâu là thông tin đáng để coi là thu hoạch. Có lẽ toàn là những thông tin vô giá trị cũng nên.”
“Các cô đã biết được gì về câu thần chú Mẹ Ngỗng rồi?”
Có lẽ tối qua tự nhiên bị bắt vẽ sơ đồ nhà khách nên cậu ấy cũng hơi quan tâm.
“Chưa, vẫn mù tịt.”
“Vậy à?”
Trong câu nói của cậu dường như âm vang suy nghĩ “Quả nhiên là vậy.” Không biết chàng trai có vẻ ngoài thuần phác này thấy gì ở hai cô sinh viên không thỏa mãn về một vụ tự sát đã xảy ra trong quá khứ nên đã vào vai thám tử rồi đi loanh quanh dò hỏi nhỉ? Nhưng rồi Naoko quyết định không nghĩ đến chuyện đấy nữa.
“Takase này, cậu làm ở nhà khách Mẹ Ngỗng này được mấy năm rồi?”
Sực nhớ ra, Naoko thử hỏi. Takase suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
“Hai năm ạ.”
Quãng ngừng đó có lẽ là thời gian cậu ấy nhẩm tính lại, Naoko thầm nghĩ.
“Cậu sống trong nhà khách suốt à?”
“Ừm, đa phần là vậy.”
“Đa phần? Có nghĩa là…”
“Thỉnh thoảng tôi cũng đi Shizuoka nữa. Mẹ tôi làm công việc nấu ăn tại ký túc xá của một trường đại học ở đó. Nói vậy nhưng tôi hiếm khi tới đó lắm.”
“Quê cậu ở đâu?”
“Trước đây thì là Tokyo. Nhưng ngoài mẹ ra thì tôi chẳng còn ai thân thích hết, thế nên có thể coi là không có quê.”
Từ tuổi của Takase suy ra thì có thể thấy, sau khi tốt nghiệp cấp ba được khoảng hai năm là cậu đã vào làm việc ở nhà khách Mẹ Ngỗng rồi. Chắc Takase đã dành hai năm ấy để rong chơi. Nghe Takase thoải mái kể chuyện quá khứ bằng giọng bình thản như vậy, Naoko cũng bắt đầu có cái nhìn khác về chàng trai ấy.
“Hai năm trước… là đúng thời điểm xảy ra vụ tại nạn rơi xuống vực đúng không?”
Makoto hỏi. Takase lại im lặng một lúc rồi nhỏ giọng trả lời.
“Vâng, đúng thế.”
“Lúc xảy ra vụ việc, cậu đã vào làm chưa?”
“Chưa…”
Thân xe cua một vòng lớn về bên trái. Theo quán tính, cơ thể Naoko nghiêng về phía cửa bên phải, Makoto cũng ngả sang từ bên trái.
“Xin lỗi.” Takase nói. “Khi tôi bắt đầu làm việc thì vụ việc cũng gần như kết thúc rồi. Hình như sau đó hai tháng thì phải…”
“Vậy à…”
Naoko nhìn sang Makoto. Cô ấy có tật cứ hễ suy nghĩ điều gì đó là sẽ cắn môi dưới.
Tuyến cáp treo đi dọc lên một sườn dốc thoải, chiếc xe wagon dừng lại ở ngay sát điểm xuất phát. Chỗ lên cáp treo nằm bên trái con đường, có khoảng mười mấy người đi trượt tuyết đang xếp hàng. Phía đối diện là một bãi đậu xe sức chứa tầm vài chục chiếc.
“Vậy nhé, khoảng chừng năm giờ tôi sẽ quay lại đây đón.”
Takase nói rồi cho xe quay đầu. Nhìn bóng chiếc xe hình hộp chữ nhật đi khuất, Makoto dường như muốn nói điều gì đó. Thế nhưng, nếu lúc này Naoko có hỏi thì kiểu gì cô ấy cũng chỉ trả lời “Không, chẳng có gì cả.”
Sau khi thuê những vật dụng cần thiết để trượt tuyết ở cửa hàng gần đó, hai người leo lên cáp treo, đi tới khu trượt tuyết. Lúc ra khỏi nhà, Naoko đã cố tình để bố mẹ nhìn thấy mình có mang đồ trượt tuyết theo. Nhưng vì chúng quá cồng kềnh nên trước khi tới đây, cô đã bỏ hết lại căn hộ của Makoto.
Từ cáp treo nhìn xuống, Naoko thấy những bóng người mặc đồ trượt tuyết đủ màu sắc đang trượt lơ thơ đây đó, trông cứ như mấy viên bi ve đang lăn vậy. Cô bắt đầu trượt tuyết từ khi vào đại học và ngay lập tức bị trò này mê hoặc. Năm nào cô cũng đi đến khu núi tuyết năm, sáu lần. Nếu là bình thường thì chắc chắn cô đang ngắm cảnh với tâm trạng phơi phới rồi.
Hai người thay phiên nhau chụp mỗi người ba tấm cảnh đang trượt tuyết bằng chiếc máy ảnh bỏ túi Naoko mang theo, rồi nhờ một cậu trai có vẻ là học sinh chụp giúp một tấm cả hai đang đứng trước một nhà trọ dưới chân khu trượt tuyết. Lúc đưa trả máy ảnh cho Naoko, cậu học sinh đó định nói gì đó, thế nhưng khi nhìn lướt sang Makoto, cậu lại quyết định không lên tiếng nữa. Có lẽ cậu không xác định được Makoto là nam hay nữ, nói cách khác, cậu không đoán được Makoto có phải là người yêu của Naoko không. Makoto đeo kính râm, từ vóc dáng cho đến chiếc áo trượt tuyết đều rất giống con trai.
Bên trong khu nghỉ ở bãi trượt tuyết có tiệm giải khát, hai người uống bia và ăn nhẹ khoảng chừng một tiếng. Sau khi trượt tuyết khoảng hai tiếng, họ lại vào một tiệm khác uống cà phê. Sau đó, hai người trượt thêm chừng hai tiếng nữa thì vừa vặn đến giờ hẹn.
“Các cô trượt thỏa thích rồi chứ?” Takase hỏi lúc hai người leo vào xe.
“Cũng tàm tạm.” Makoto trả lời.
Một cuộc hội thoại mà cả người hỏi lẫn người trả lời đều chẳng mặn mà gì.
3:Bữa tiệc bắt đầu lúc sáu giờ.
Các món sở trường của Bếp trưởng đã được bày đầy đủ trên bàn, ghế được dồn vào sát tường tạo không gian cho tiệc đứng. Sau khi cạn ly bằng sâm-panh, rượu vang cũng lần lượt được mở hết chai này đến chai khác.
Đến tận lúc này Naoko và Makoto mới lần đầu được gặp vợ chồng Shibaura. Anh chồng Shibaura Tokio khoảng chừng 35–36 tuổi, đeo một cặp kính hơi nhỏ so với gương mặt tròn trịa của mình. Anh có vẻ là một người đàn ông tốt bụng, cách nói chuyện từ tốn, khiêm nhưòng. Chị vợ Sakiko dáng người mảnh dẻ xinh đẹp nhưng ít nói. Từ đầu chí cuối chị chỉ đứng sau chồng, không có ý định tham gia trò chuyện, nhưng vì chị luôn luôn mỉm cười nên không khiến người khác cảm thấy u ám. Qua nói chuyện, Naoko biết được họ đã kết hôn được năm năm. Shibaura kể công việc của họ là buôn kính mắt, hình như là lấy hàng từ xưởng rồi bán sỉ cho các cửa hàng nhỏ.
“Một công việc chẳng mấy lợi nhuận.” Người chồng vừa nói vừa nheo nheo đôi mắt nhỏ đằng sau cặp kính.
Đến nhà khách ngày hôm nay ngoài vợ chồng Shibaura còn có hai nhân viên văn phòng trẻ tuổi. Hai người làm như vô tình tiến lại, thế nhưng cô đọc được trong mắt họ vẻ mong ngóng giây phút Naoko chỉ có một mình suốt từ nãy đến giờ. Makoto rời đi một chút, qua nói chuyện với Ông chủ.
“Em từ Tokyo đến à?”
Bắt chuyện trước là người thanh niên mặt vuông. Người đứng cạnh anh ta thì nhìn Naoko bằng ánh mắt như thể đã xác định được món hàng cần mua. Người đó có gương mặt dài, mắt và lông mày đều mảnh, cả đôi môi cũng mỏng. Cả hai đều không thuộc típ Naoko thích. Cô vừa cất tiếng trả lời, hai người liền bắt đầu thi nhau giới thiệu về bản thân. Theo đó, cô biết được người mặt vuông họ Nakamura, còn người mặt dài họ Furukawa. Cả hai đều mới đi làm chừng hai, ba năm nên trông cũng không có vẻ giống dân công sở lắm, nhưng chắc vì muốn thể hiện mình là mẫu đàn ông chín chắn nên họ toàn nói chuyện công việc. Kiểu đang làm cho công ty nào, làm công việc như thế nào… Mấy chuyện chán ngắt, cô chẳng buồn nhớ.
“Từ thời đại học anh đã bắt đầu trượt tuyết trên núi rồi đấy.”
Cuối cùng thì Furukawa cũng là người đổi đề tài. “Không phải là trượt trong các khu trượt tuyết bình thường, mà là trượt trên các mặt nghiêng tự nhiên của núi, năm nào anh cũng đi. Khu trượt tuyết gần đây thì chỉ được coi là khu Shinjuku kéo dài thôi.”
Chả hơn gì. Chỉ là đổi thành một câu chuyện mà anh ta tự mãn. Loại đàn ông này chẳng có ai tử tế cả, Naoko đã biết điều đó từ hồi còn là học sinh cấp ba. Hạng người mang tiếng là giáo viên nhưng lại nhập nhèm với học sinh, đến mức làm con bé mang thai. Nói mới nhớ, không biết giờ gã giáo viên đó thế nào rồi?
“Anh Nakamura, cả anh Furukawa nữa, không được tán tỉnh người này đâu đấy.”
Kurumi từ nãy tới giờ bận rộn chạy đi chạy lại bê đồ ăn, cuối cùng cũng có thể tháo tạp dề, tham gia vào câu chuyện.
“Vì em ấy có người yêu rồi.”
“Hừm, chẳng phải là con gái sao?”
Nakamura nhìn về phía Makoto và nhếch môi. Naoko hiểu rõ người này chẳng coi đó là vấn đề gì to tát lắm, giọng điệu anh ta lúc nói ra từ con gái đầy vẻ xem thường.
“Vấn đề là sức hấp dẫn.”
Nói rồi Kurumi quàng vai Naoko kéo về phía quầy lễ tân. Không biết vẻ mặt hai người Nakamura phía sau thế nào, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy thú vị. Kurumi thì thầm vào tai Naoko.
“Em nên cẩn thận với hai người đó.”
Cô ngồi xuống ghế, vừa pha rượu cho Naoko vừa cười khúc khích. “Chính chị cũng bị bọn họ tán tỉnh mấy lần rồi đấy.”
“Chị Kurumi có người yêu chưa ạ?”
“Nếu có một người như Makoto thì tốt, với điều kiện là con trai.”
Naoko bật cười.
Thấy cô và Kurumi ngồi ở quầy lễ tân, lần này là Oki tiến lại.
“Mấy tên trẻ tuổi láu cá đáng ghét nhỉ?”
Đó là câu đầu tiên anh ta nói, chắc ám chỉ Nakamura và Furukawa. Nói rồi anh ta làm mặt thản nhiên ngồi xuống cạnh Naoko.
“Sáng sớm mai anh phải về rồi. Gặp được em thật vui, nhưng vì công việc nên chẳng còn cách nào khác. Phận tôi tớ vất vả lắm.”
“Anh về cẩn thận nhé.” Kurumi mang cho anh ta một cốc rượu pha.
“Cảm ơn.” Anh ta trả lời.
Ruột gan Naoko nóng như lửa đốt. Hiện tại Oki là đối tượng đáng nghi nhất, nếu anh ta cứ thế rời đi thì chẳng phải công sức đến tận đây của hai người đều đổ sông đổ biển sao? Nhưng cô chẳng có lý do gì để níu kéo anh ta ở lại, cũng chưa có biện pháp gì có thể làm rõ trắng đen. Không rõ Oki đã lý giải vẻ trầm tư của Naoko như thế nào, anh ta ghé tai cô thì thầm.
“Lát nữa em cho anh địa chỉ liên lạc được không? Biết đâu chúng ta có thể gặp lại ở Tokyo.”
Naoko nhìn mặt anh ta. Bình thường thì có nhất định sẽ lờ đi, nhưng để không mất đầu mối liên lạc, cô đành gật đầu. Anh ta nhoẻn miệng vẻ vô cùng thỏa mãn.
“Vậy anh đi giải rượu một chút rồi quay lại.”
Oki xuống khỏi ghế rồi tiến về phía lối ra, bước chân có vẻ hơi lảo đảo. Kurumi ngồi bên cạnh thì thào, “Việc đó cũng tuyệt đối không được.”
Từ khoảng hơn chín giờ trở đi, bữa tiệc trở thành đại hội trò chơi. Như thường lệ, Bác sĩ và Kamijo chơi ván cờ quyết chiến lần thứ không biết bao nhiêu. Phu nhân và Kurumi chơi backgammon. Hội chơi poker có Bếp trưởng, Ông chủ, hai vợ chồng Shibaura, Takase, ngoài ra còn có cả Enami nữa, thật là hiếm thấy. Naoko vừa uống bia với Makoto vừa xem đánh backgammon. Nakamura và Furukawa phải chuẩn bị đồ cho ngày mai nên đã về phòng từ sớm.
“Chiếu.”
Giọng Kamijo nhẹ như chỉ là một tiếng hắng giọng. Ở phía bên bàn chơi poker, Bếp trưởng mím môi để không bật cười.
“Thật là mong một lần được nghe giọng Bác sĩ vui vẻ nói chiếu tướng làm sao.”
Bác sĩ cúi đầu ủ dột.
“Chiếu tướng cũng đâu có nghĩa l