← Quay lại trang sách

4: Cây cầu đá hỏng 1

Trời tối đen như mực, lại còn có tuyết rơi. Khoảng hơn hai mươi phút sau khi Ông chủ gọi điện, chiếc xe cảnh sát tuần tra đầu tiên xuất hiện. Mọi người đều có thể nghe thấy tiếng còi xe cứu thương theo ngay sau đó. Một vài phút sau, có thêm mấy chiếc xe cảnh sát tuần tra nữa tới đậu kín bãi đỗ xe của nhà khách.

Như thể bị bỏ quên, Naoko và tất cả các khách trọ khác đều phải đợi ở sảnh. Qua cửa sổ, họ có thể nhìn thấy ánh sáng nhấp nháy của những chiếc đèn xoay, cùng bóng dáng rất nhiều người đàn ông cao lớn đang hối hả di chuyển xung quanh nhà khách. Thế nhưng chẳng ai biết điều gì đang diễn ra bên ngoài, hay những người ấy đang triển khai công việc gì. Mọi người gần như chẳng nắm được chi tiết gì về vụ tai nạn. Hai người biết rõ nhất là Ông chủ và Takase thì phải ra ngoài hỗ trợ cảnh sát điều tra rồi. Hình như bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, cuối cùng Nakamura và Furukawa cũng tỉnh dậy. Cả hai xuất hiện với bộ dạng vẫn còn mặc nguyên đồ ngủ và khoác thêm áo trượt tuyết bên ngoài.

“Có chuyện gì vậy?”

Nakamura vừa gãi đầu vừa thì thào hỏi Shibaura. Việc lựa chọn Shibaura trong số rất nhiều người đang có mặt ở đây để hỏi có lẽ bởi lúc này trông anh dễ hỏi nhất, Naoko đoán thế. Trông ai cũng có vẻ căng thẳng. Shibaura nhìn xung quanh một hai lượt, lấy tay đẩy chiếc kính gọng tròn lên rồi thấp giọng trả lời.

“Có tai nạn.”

“Tai nạn? Tai nạn giao thông á?”

Nakamura cũng hạ giọng theo. Việc liên tưởng đến tai nạn giao thông khi nghe đến từ tai nạn có lẽ do ảnh hưởng của cuộc sống ở thành phố.

“Có người rơi xuống vực. Hình như Oki ngã xuống vách núi phía sau.”

“Anh Oki á?”

Nakamura và Furukawa nhìn nhau. Naoko thấy rõ nét bối rối không biết phải thể hiện thế nào trong hoàn cảnh như thế này của hai người họ. Đến lượt Furukawa hỏi Shibaura.

“Vậy bây giờ họ đang làm gì?”

“Ừm…”

Điều đó thì chẳng ai ở đây biết cả. Nhận ra bầu không khí bất thường đó, cả hai người không hỏi gì thêm nữa và ngồi xuống góc chiếc ghế dài. Dáng vẻ như muốn nhanh chóng hòa nhập với cái không khí nặng nề u sầu này.

Khoảng một tiếng trôi qua, cửa ra vào bật mở, Ông chủ đã quay trở lại. Theo sau anh còn có mấy người đàn ông nữa, một vài người trong số đó đi về phía dãy phòng ở dưới sự hướng dẫn của Takase, chỉ có hai người lại sảnh chờ cùng Ông chủ. Một người đàn ông trung niên nhỏ bé nhưng béo tốt, khuôn mặt đỏ gay như vừa uống rượu. Và một cậu thanh niên trẻ thân hình khá cân đối, hớt tóc năm phân. Với Naoko thì không ai trong hai người có thể nói là tướng mạo đẹp cả.

“Đây là nơi diễn ra buổi tiệc đúng không?”

Người đàn ông nhỏ bé cất tiếng hỏi, hai tay vẫn thọc vào túi quần. Giọng nói chói tai ngoài sức tưởng tượng của Naoko. Ông chủ đang đan hai tay vào nhau, gật đầu.

“Đúng thế.”

“Bữa tiệc bắt đầu lúc mấy giờ?”

“Từ khoảng sáu giờ.”

“Có những ai tham gia?”

“Tất cả những người đang có mặt ở đây.”

Người đàn ông nhỏ bé đó liền trề môi, ngón trỏ ngoắc nhẹ. Sau đó, ông ta giơ ngón tay cái lên chỉ ra phía ngoài hành lang.

“Tất cả những người có mặt ở đây, và Oki… đúng không?”

Ông chủ chớp mắt, gật đầu hai, ba cái.

“Đúng thế. Cả Oki nữa.”

“Xin hãy trả lời thật chính xác.”

“Xin lỗi.”

Ông chủ có vẻ khó chịu, có lẽ suốt từ nãy tới giờ đã phải chịu đựng cách nói chuyện này của tay cảnh sát hình sự.

“Anh Oki rời khỏi đây lúc mấy giờ?”

Ông chủ không trả lời mà quay qua nhìn mọi người. Cuối cùng cũng bắt gặp ánh mắt Kurumi. Cô lên tiếng trả lời.

“Tôi nhớ là khoảng tầm bảy rưỡi.”

Sau đó, như để xác nhận, cô quay qua nhìn Naoko. Naoko cũng nhớ là khoảng giờ đó nên khẽ gật đầu.

“Trước khi đi anh ấy đã nói gì thế?”

Người đàn ông quay sang nhìn Kurumi và Naoko.

“Anh ấy bảo đi một chút cho tỉnh rượu rồi quay lai.”

Kurumi trả lời.

“Ồ, anh ấy đã khá say rồi sao?”

“Ừm…” Kurumi nhìn Naoko. “Lúc đó trông anh ấy thế nào nhỉ?”

“Theo tôi thấy thì anh ấy chưa say lắm.”

Naoko trả lời bằng giọng dứt khoát. Nhìn mặt Oki lúc đó không có vẻ gì là đã say cả. Nếu phải nói có hay không thì là không say.

“Tức là chỉ hơi hơi chếnh choáng nên muốn đi cho tỉnh táo đúng không?”

“Tôi nghĩ là vậy…”

Chỉ có thể nói vậy.

“Anh Oki đi ra ngoài một mình sao?”

Với câu hỏi này thì Ông chủ là người trả lời.

“Chắc chắn là vậy.”

“Dù lúc đó không ai đi cùng, nhưng sau đó thì sao? Có vị nào đi ra ngoài không?”

Câu hỏi này được đặt ra cho tất cả mọi người trong sảnh. Không một ai cử động, mọi người chỉ dùng ánh mắt nhìn nhau thăm dò. Tất cả đều im lặng. Ông chủ đành phải đỡ lời.

“Khoảng tám giờ chúng tôi bắt đầu chơi poker và cờ… Vậy nên chắc chắn không có ai đi ra ngoài cả.”

Sau đó Ông chủ kể rõ ai đã tham gia trò nào, xác nhận việc Nakamura và Furukawa về phòng vào khoảng tám giờ rưỡi, cũng như việc Naoko và Makoto ngồi xem Phu nhân và Kurumi chơi backgammon.

“Ra là vậy.”

Tay cảnh sát hình sự xoa xoa chiếc cằm tròn lẳn của mình, nghe câu chuyện của Ông chủ với vẻ chẳng mấy hứng thú. Ông ta ghé tai nói gì đó với cậu cảnh sát trẻ rồi giơ tay lên vẫy nhẹ chào Ông chủ, sau đó ra khỏi nhà khách.

“Anh ấy bị ngã ở đâu thế?”

Đợi cho hai cảnh sát hình sự đi khuất, Makoto lên tiếng. Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Ông chủ.

“Hình như ngã từ trên cầu đá xuống.”

Anh ta nhìn Makoto bằng ánh mắt mệt mỏi.

“Tại sao anh ấy lại đi đến nơi đó nhỉ…”

“Cây cầu đó quả thật quá nguy hiểm.” Enami ngập ngừng nói. “Đây là lần thứ hai có người rơi xuống từ đó rồi đúng không? Có lẽ nên phá hẳn cây cầu đi.”

“Bây giờ cậu tính sao, Ông chủ? Chúng tôi còn bị giam ở nơi này đến khi nào nữa?”

Người hỏi là Bếp trưởng, giọng điệu bức xúc không phải vì bản thân mà là nói thay cho những vị khách khác.

Biết vậy nên Ông chủ không nhìn về phía Bếp trưởng mà hướng về phía mọi người ở sảnh chờ nói.

“Quý khách, từ nay sẽ không làm phiền mọi người nữa. Xin hãy tiếp tục lịch trình du lịch của mình như đã định. Xin thứ lỗi cho chúng tôi.”

Anh cúi đầu thật thấp. Ai cũng hiểu anh chẳng có lý do gì để phải cúi đầu xin lỗi cả…

Khi Naoko và Makoto quay lại phòng thì chiếc đồng hồ đặt trên kệ đã chỉ mười hai giờ. Không gian bên ngoài nhà khách đã yên tĩnh trở lại, những xe cảnh sát tuần tra đã về gần hết. Khách trọ cũng đã quay lại phòng riêng, có vẻ cuối cùng mọi người cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bước vào phòng ngủ, cả hai thả người xuống giường của mình. Không ai có tâm trạng nói chuyện, suốt một lúc lâu chỉ nghe tiếng thở đều đặn.

“Cậu thấy thế nào?” Makoto mở lời.

“Thế nào là thế nào?” Naoko đáp.

“Thì đó.”

Makoto ngừng một nhịp rồi tiếp tục nói. “Liệu có phải là tai nạn không nhỉ?”

Naoko quay đầu nhìn Makoto. Makoto đang gối đầu lên tay, mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Hơi thở có chút loạn nhịp.

“Ý cậu là không phải tai nạn á?”

“Chẳng biết. Không biết phải nghĩ sao nữa?”

“Chẳng hạn là tự sát.”

Naoko cố tình nói ngược lại với suy nghĩ của mình. Không biết là vì đã nhìn thấu tâm trạng của bạn mình hay ngay từ đầu đã bỏ qua trường hợp đó, Makoto chỉ im lặng.

“Vậy thì… là bị giết?”

Naoko thử quan sát nét mặt của Makoto. Nhưng cô chỉ chớp mắt hai, ba cái.

“Vấn đề là tất cả người trong nhà khách đều có mặt sảnh chờ.”

“Đúng thế.”

Naoko không chỉ ngoảnh đầu mà xoay cả người về phía Makoto.

“Vậy nên không thể là bị giết được.”

“Không, cũng không hẳn là tất cả mọi người. Nakamura và Furukawa về phòng trước, rồi từ cửa sau hoặc một nơi nào đó lẻn ra ngoài… Cũng không phải là không có khả năng đó.”

“Tức là hai người đó đã giết Oki?”

"Tớ chỉ nói là có khả năng đó thôi. Chứ bây giờ thì vẫn chưa biết được điều gì cả.

“Vậy thì… quả nhiên chỉ có thể là tai nạn thôi nhỉ?”

“Đương nhiên là vậy rồi. Nhưng xét trạng thái của Oki, bảo là tai nạn hay tự sát nghe không hợp lý lắm nhỉ?”

Naoko cũng đồng tình với điều đó. Nhìn bề ngoài, Oki sẽ cho người ta ấn tượng là một người có thần kinh vận động tốt. Với một người như thế, dù có hơi say một chút thì việc sẩy chân rơi xuống vực có vẻ gì đó không bình thường. Mặt khác, xét hành động và lời nói của anh ta trước lúc ra ngoài thì chẳng thể nào nghĩ tới khả năng tự sát.

“Có lẽ chúng ta nghĩ ngợi quá nhiều rồi.” Makoto nói.

Có lẽ là vậy, Naoko cũng thầm nghĩ. Chỉ là, liệu vụ này với cái chết của Koichi có gì không đúng chăng?

“Ngủ thôi.”

Makoto ngồi dậy, dáng vẻ như muốn ngừng suy nghĩ tại đây.

“Mọi chuyện để mai tính đi.”

2:

Sáng hôm sau, hai người đợi lúc Takase lên thông báo giờ ăn sáng, liền kéo cậu vào phòng để hỏi về sự việc đã xảy ra tối qua. Chất vấn thì đúng hơn là hỏi.

“Người tìm thấy anh ấy là Ông chủ.”

Cậu bắt đầu câu chuyện bằng tình hình lúc phát hiện ra xác chết.

“Tìm khắp nơi nhưng không thấy nên chúng tôi nghĩ có lẽ nào là nơi ấy, rồi đi xuống khe núi. Nếu là rơi xuống thì chỉ có thể là rơi từ trên cầu xuống thôi, chúng tôi dự đoán đại khái vậy rồi đi. Lúc đó Ông chủ đi trước, ngay sau khi anh ấy lên tiếng thì tôi cũng đã trót nhìn thấy.”

Đã trót nhìn thấy. Nghe cách nói của cậu có thể suy ra rằng tình trạng xác chết lúc đó cực kỳ khủng khiếp. Chẳng biết có phải hình ảnh lúc đó vẫn còn in hằn trong mắt cậu hay không, Takase vừa nói chuyện vừa không ngừng vò đầu.

“Trang phục của anh ta lúc đó thế nào?” Makoto hỏi. “Có giống với lúc từ sảnh chờ đi ra không?”

Takase nhíu mày, nhìn vào khoảng không trước mặt.

“Hình như là giống…”

Đang nói dở, dường như nhớ ra điều gì, cậu ngẩng đầu lên. “Không, có khác một chút.”

“Khác? Khác ở điểm nào?”

“Áo khoác. Lúc ở sảnh chờ anh ấy mặc áo len và quần ống rộng. Nhưng khi phát hiện ra xác chết, anh ấy còn khoác áo Gore Tex bên ngoài áo len nữa. Tôi chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng không thể nhầm được.”

Naoko nhớ lại hình ảnh lúc Oki ra khỏi sảnh chờ. Trang phục của anh ta lúc đó… Đúng rồi, anh ta không hề khoác thêm gì lúc đi về phía hành lang. Nghe Naoko nói chi tiết này, Makoto chỉ ậm ờ, đan hai tay vào nhau.

“Có lẽ Oki đã mặc áo khoác ở đâu đó chăng? Nếu Naoko và Takase nhớ không nhầm, thì có thể anh ta đã giấu chiếc áo ở đâu đó bên ngoài nhà khách rồi mặc nó.”

“Tại sao anh ta phải làm thế?”

“Liệu có phải là định đi đâu đó từ trước không?”

Takase buột miệng xen vào, sau đó cậu gãi đầu. “Ừm, tôi cảm thấy thế. Chỉ là suy nghĩ của tôi thôi.”

“Được rồi,” Makoto phẩy tay. “Đó cũng là một ý kiến khá hợp lý. Vấn đề là… anh ta định đi đâu kìa.”

Về vấn đề này Naoko cũng không nghĩ ra được điều gì nên liền hỏi sang câu khác.

“Cảnh sát nhận định vụ này thế nào?”

Takase nhìn vào mấy đầu ngón tay đang đan vào nhau trên bàn rồi trả lời.

“Họ không giải thích cụ thể, nhưng nghe cách nói chuyện thì có thể thấy họ cho đây là tai nạn sau khi uống say rồi dọn dẹp hiện trường… Cũng phải thôi, lúc đó trời tối như thế, không thể điều tra chính xác được. Tôi nghĩ hôm nay họ sẽ tìm hiểu một lần nữa rồi đưa ra kết luận thôi.”

“Tai nạn à…”

Như thể thất vọng với những điều Takase vừa nói, Makoto thở dài rồi nhìn sang Naoko ý hỏi suy nghĩ của cô thế nào. Thế nhưng chính Naoko cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì về sự việc lần này nữa.

“Vì hai người đang hoài nghi về vụ án năm ngoái, nên chắc sẽ nghĩ nó có liên quan gì đó với vụ việc hôm qua. Nhưng lần này tôi nghĩ khả năng bị người khác giết là không có đâu.”

Hình như để tâm đến cách nói chuyện của Makoto nên Takase tỏ vẻ hơi khó chịu. Trái lại, Makoto đáp lại khá lạnh lùng. Cô chỉ hỏi đúng một câu.

“Tại sao?”

“Thì bởi thời điểm được cho là lúc anh Oki rơi xuống vực, tất cả mọi người trong nhà khách đều đang có mặt ở sảnh chờ còn gì. Việc đi ra ngoài rồi đẩy một người xuống vực là không thể đúng không?”

“Thời điểm? Có thể xác định rõ thời điểm tử vong sao?”

Những từ ngữ mà Naoko gần như chưa bao giờ sử dụng lại được Makoto nói ra với vẻ thản nhiên như chỉ đang tán gẫu chuyện phiếm. Takase gật đầu.

“Nói chính xác hơn thì là thời điểm được cho là lúc anh Oki rơi xuống vực. Theo lời họ thì vì anh ấy chết ngay lập tức nên cũng có thể coi là thời điểm tử vong. Lúc rơi xuống anh Oki có đeo đồng hồ thì phải, do chịu va đập đột ngột khi rơi nên đồng hồ bị hỏng và ngừng chạy. Nghe nói đồng hồ đang chỉ khoảng bảy giờ bốn mươi lăm phút, nên thời điểm rơi xuống cũng được cho là vào thời gian đó.”

“Bảy giờ bốn mươi lăm phút…”

Makoto khẽ nhắm mắt, như để hình dung lại khung cảnh tối hôm qua. “Nếu là thời điểm đó thì chắc chắn mọi người đều có mặt ở sảnh.”

Đúng là Nakamura và Furukawa có về phòng sớm hơn mọi người, nhưng lúc đó là khoảng tám giờ ba mươi phút. Nói cách khác, hai người đó có chứng cứ ngoại phạm.

“Chỉ rời đi một chút thôi cũng không có ai à?”

“Kiểu tôi đi vệ sinh một chút, nói rồi đứng dậy ấy hả? Ừm, cái đó thì đúng là tôi không rõ. Thế nhưng đi qua hành lang rồi ra ngoài thì không thể đâu, vì ai cũng thấy mà.”

“Từ cửa sổ trong phòng cũng có thể ra ngoài mà. Thậm chí là từ cửa sổ nhà vệ sinh cũng có thể leo ra ấy chứ.”

“Ra là vậy, leo qua cửa sổ à.”

“Nhưng tôi nghĩ không thể đâu.”

Makoto đang gật gù với cách suy luận của Naoko thì Takase rụt rè chen vào.

“Nếu làm thế sẽ cần khá nhiều thời gian, ít cũng phải vài phút đúng không? Chỉ trong vài phút ngắn ngủi như vậy có thể giết người sao? Hơn nữa đối tượng cần giết lại là một tay chơi thể thao như Oki. Giả sử có thể thực hiện thành công bằng một cách nào đó đi chăng nữa, thì hung thủ cũng phải lập tức quay lại sảnh chờ rồi thản nhiên chơi bài, nói chuyện cùng mọi người. Một kẻ vừa giết người xong, liệu có thể lập tức hòa nhập với mọi người như vậy không? Tôi nghĩ là hắn nhất định sẽ để lộ ra sơ hở gì đó, và mọi người xung quanh cũng sẽ nhận ra.”

Nói xong, cậu nhìn hai người rồi kết luận.

“Điều đó chẳng phải là phi khoa học hay sao?”

“Đúng thế.” Makoto trả lời. “Giải thích của cậu vô cùng thuyết phục, rất khoa học.”

Naoko cũng đồng ý.

Vì hai người chìm vào im lặng nên Takase ngập ngừng đứng lên.

“Tôi xin phép được không ạ? Cũng sắp đến giờ ăn sáng rồi.”

“À, cảm ơn cậu.” Naoko vội vàng cảm ơn. Makoto cũng khẽ cúi đầu.

“Tôi thấy suy nghĩ nhiều quá cũng không tốt đâu.”

Takase cố gượng cười, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Naoko và Makoto ăn xong bữa sáng, đang đọc tạp chí ở sảnh chờ thì thấy mấy tay cảnh sát vô ý vô tứ bước rầm rầm vào nhà khách. Tay nhỏ con hôm qua gọi Ông chủ ra, lại hỏi tiếp rất nhiều câu lằng nhằng. Vì họ đứng nói chuyện ngay quầy lễ tân nên Naoko và Makoto cũng nghe câu được câu chăng. Trong câu chuyện xuất hiện cụm từ danh sách khách trọ của nhà khách.

“Không xong rồi.” Makoto thì thầm vào tai Naoko. “Họ muốn xác nhận thân phận của khách trọ đấy. Kiểu gì cũng lộ ra cậu dùng họ giả.”

Họ của Naoko là Hara, nhưng vì không muốn để lộ quan hệ với anh trai Koichi nên cô đã nói dối thành Harada khi đăng ký nghỉ trọ.

“Chắc chắn sẽ bị lộ sao?”

“Đương nhiên rồi. Tớ nghĩ là bên hình sự đang muốn điều tra xem tay Oki kia với các khách trọ khác có mối quan hệ lợi ích hay thù oán gì với nhau không. Một khi đã xác nhận mấy điều trên không tồn tại, thì có lẽ họ sẽ ung dung đi đến kết luận là tai nạn thôi. Nó cùng một motif với vụ tự sát của anh trai Naoko đấy.”

Cô quả đã từng nghe quá trình điều tra vụ án của anh trai mình, nó đúng như Makoto miêu tả.

“Gay thật. Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Có cuống lên cũng không giải quyết được gì. Phải bình tĩnh. Nhưng cũng phải khớp lời khai với Takase nữa.”

Nói rồi Makoto để cuốn tạp chí trở lại giá sách, coi như không thấy sự tồn tại của tay hình sự, vòng ra sau mấy người đang ngồi ở quầy lễ tân rồi đi bộ về phía hành lang. Giờ này chắc chắn Takase đang dọn dẹp nhà tắm hoặc khu vệ sinh.

Khoảng mười phút sau, Makoto quay lại. Cô làm vẻ mặt như chỉ vừa đi vệ sinh xong, lấy cuốn tạp chí vừa cất ban nãy rồi tới ngồi cạnh Naoko. Cô giở cuốn tạp chí ra, đưa mắt nhìn vào trang có in bức ảnh đen trắng, sau đó nói nhỏ với Naoko.

“Tớ vừa đi gặp Takase để thống nhất lời khai rồi. Về cơ bản sẽ thành thật nói thân phận của mình cho cảnh sát, vì có giấu cũng sẽ bị phát hiện ngay thôi. Lý do tới đây thì cứ lấy động cơ hết sức trong sáng là muốn tận mắt nhìn thấy nơi anh trai Naoko đã mất. Vụ tên giả thì khai là vì không muốn để người khác chú ý.”

“Làm phiền cậu quá, tớ xin lỗi nhé.”

Naoko làm điệu bộ như đang đọc sách, giọng nói không chút biểu cảm. Nhưng cô thấy cảm kích tận đáy lòng với những điều Makoto đã làm cho mình. Nếu không có Makoto, chắc cô đã chẳng thể làm được gì rồi.

“Quan trọng là những điều sẽ diễn ra tiếp theo đây này.” Giọng Makoto trở nên nghiêm nghị.

Viên cảnh sát mặc đồng phục đi tới gọi tay hình sự nhỏ con kia. Sau đó khoảng chừng ba mươi phút, tay hình sự lại quay vào. Giống như tối hôm trước, ông ta đứng ở gần cửa ra vào quầy lễ tân nói to.

“Xin được làm phiền mọi người một chút!”

Vẫn cái giọng the thé chói tai ấy, Naoko tự nhiên có ảo giác da đầu mình đang ngứa ran lên.

“Xin mọi người hãy hợp tác với chúng tôi một chút.”

Tay hình sự hét to bằng âm lượng không chỉ khu sảnh chờ mà cả nhà khách đều có thể nghe thấy. Lẽ nào ông ta muốn gọi cả những người đang ở trong phòng riêng ra luôn? Ngoài Naoko và Makoto, trong sảnh chờ lúc này chỉ có vợ chồng Shibaura và Enami. Vợ chồng Bác sĩ hình như đã ra ngoài đi dạo từ sớm, Nakamura và Furukawa mặc kệ có tai nạn xảy ra, từ tinh mơ đã lên núi trượt tuyết. Hơi kỳ lạ là không thấy bóng dáng Kamijo đâu.

Giọng thét to của tay hình sự nhỏ con ít nhiều có tác dụng, Bếp trưởng và Kurumi xuất hiện từ trong bếp, Takase cũng chạy dọc hành lang tới tập trung.

Thấy tất cả mọi người đã tập trung về phía mình, tay hình sự gật đầu vẻ hài lòng, ra dấu bằng mắt cho mấy cảnh sát mặc đồng phục đang đợi lệnh phía sau, từ nãy đến giờ hoàn toàn lép vế trước vẻ oai phong của ông ta. Dường như thấy rằng đã đến lượt mình thể hiện, họ bước ra với điệu bộ hơi quá lố.

“Sẽ xong ngay thôi.”

Tay hình sự xoa hai tay vào nhau, nói giọng màu mè. Naoko nhớ đến vị thám tử Poirot nổi tiếng trong tiểu thuyết của Agatha Christie, nhưng hình ảnh đó với tay hình sự này hoàn toàn không ăn nhập với nhau. Chỉ là cô cảm thấy cảnh này giống như cảnh đã thấy trong phim vậy.

Cuối cùng, mấy cảnh sát mặc đồng phục khi nãy cũng quay lại, trên tay cầm một vật gì đó trông như mảnh gỗ gãy bẩn thỉu dài chừng một mét, một đầu lởm chởm như thể bị đô vật đánh gãy nát. Tay hình sự nhận lấy vật đó, xoay đầu gãy vụn lên trên, dựng đứng cạnh mình rồi nhìn phản ứng của mọi người vẫn đang im lặng nãy giờ. Ông ta có vẻ rất hài lòng khi thấy những người quan sát đang nghi hoặc nhìn mảnh gỗ gãy với tâm trạng vừa tò mò vừa bất an, đoạn đưa nắm tay ra trước miệng hắng giọng một cái rất kịch.

“Có vị nào nhận ra vật này không?”

Có âm thanh ghế bị xô cạch một cái. Hình như Shibaura đá phải khi nhổm người lên. Trong nháy mắt, mọi ánh nhìn đều tập trung về phía ấy, anh ta cúi đầu mấy cái liền ý nói xin lỗi.

“Đó là cái gì?” Enami hỏi. “Trông có vẻ như một mảnh gãy của vật gì đó.”

Tay hình sự nhìn anh cười đầy hàm ý rồi trả lời:

“Tôi không biết. Vì không biết nên mới đem hỏi mọi người.”

“Vật này ở đâu ra vậy?”

Lần này Shibaura hỏi giọng hơi lắp bắp. Thế nhưng với câu hỏi này cũng vậy, tay hình sự tỏ vẻ không mấy thân thiện. Ông ta cố gắng sử dụng giọng ôn hòa.

“Trước tiên, xin hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi.”

“Chúng tôi lại gần xem được không?”

Makoto hỏi. Tay hình sự nhìn cô, khuôn mặt đanh lại chỉ một, hai giây rồi ngay lập tức lại nở nụ cười ngạo mạn.

“Có lẽ phải trả lời câu hỏi này nhỉ? Xin mời, hãy lại gần và xem cho thật kỹ.”

Lúc đứng dậy, Makoto vỗ nhẹ vào lưng Naoko một cái. Hình như muốn nói cùng đến xem đi. Trong bầu không khí có phần khó chịu đó, hai người từ từ tiến lại.

Lúc tay cảnh sát mặc đồng phục cầm mảnh gỗ gãy giờ ra cho Naoko xem, cô không khỏi giật mình kinh ngạc. Chất liệu của mảnh gỗ đó trông giống hệt thứ mà Makoto đã tìm thấy cạnh cây cầu đá buổi sáng hôm qua. Nhìn thoáng qua thì thấy có một điểm khác, đó là độ dài của mảnh gỗ. Mảnh gỗ họ thấy ngày hôm qua dài chừng hai mét, còn mảnh này bị gãy nên chẳng thể biết nó vốn dài cỡ nào. Nhưng xem kỹ một chút, Naoko lập tức nhận ra đây không phải thứ họ đã thấy hôm qua. Cô không nhớ rõ lắm, nhưng nếu so sánh thì mảnh gỗ hôm qua còn rất mới, còn mảnh ở trước mặt nhìn sơ qua cũng biết là đã mục ruỗng. Nhìn kỹ vào phần bị gãy còn thấy cả vết mối mọt, bên trong đã rỗng không. Gỗ kiểu này thì sẽ rất dễ gãy, Naoko nghĩ. Hình như Makoto cũng nhận ra vật này và vật trong trí nhớ của bản thân hoàn toàn khác nhau. Cô lắc đầu với tay hình sự vẫn im lặng nãy giờ.

“Cô không biết sao?”

“Tôi rất tiếc.”

Tay hình sự chuyển ánh nhìn sang phía Naoko, cô cũng bắt chước Makoto. Thế nhưng, tay hình sự không tỏ vẻ thất vọng. Ông ta lại quay về phía mọi người, hỏi một lần nữa.

“Còn những vị khác thì sao?”

Vợ chồng Shibaura và Enami không nói gì, chỉ thờ ở nhìn nét mặt của tay hình sự và mảnh gỗ gãy với vẻ phiền phức. Cuối cùng, ông ta cũng chịu từ bỏ, gọi tên Ông chủ.

“Quả nhiên, đúng như lời ông nói.”

“Tôi lừa anh làm gì.” Ông chủ hơi bực mình.

Tay hình sự nhỏ con ra hiệu cho mấy cảnh sát mặc đồng phục, đưa mảnh gỗ gãy cho họ rồi cùng nhau rời khỏi nhà khách. Nhìn bóng lưng của họ, không cần nói cũng biết, hôm nay chẳng có thu hoạch gì. Đợi mấy người kia đi khuất, Enami tiến lại quầy lễ tân nơi Ông chủ đang đứng.

“Mảnh gỗ bẩn thỉu đó là cái quái gì vậy?”

Ông chủ nhíu mày vẻ hơi khó chịu, nhưng thấy không chỉ Enami mà cả những vị khách khác cũng đang nhìn mình chằm chằm nên không thể không nói.

“Vật đó rơi bên cạnh xác của Oki. Sáng nay họ vừa tìm thấy.”

“Nó có liên quan gì đến nguyên nhân cái chết của anh Oki sao?” Makoto đứng dậy hỏi thêm.

“Mảnh gỗ đó bị gãy, phần còn lại cũng được tìm thấy cùng lúc với mảnh này. Thực ra trên mảnh kia có một dấu giày, điều tra thì thấy trùng với dấu giày sneaker mà Oki đã đi.”

“Như vậy có nghĩa là…”

“Đúng thế.”

Ông chủ gật đầu với Makoto, biểu cảm vẫn chẳng tươi tỉnh hơn. “Oki đi đến chỗ cây cầu bắc tấm ván này qua đoạn bị gãy, chắc là muốn đi qua cầu. Thế nhưng như mọi người vừa thấy, tấm ván đó đã mục ruỗng rồi, nên nó đã bị gãy dưới sức nặng của anh ấy…”

“Tại sao anh ấy lại đến một nơi nguy hiểm thế?”

Người thì thầm câu đó là Shibaura Sakiko. Nhận thấy vì câu nói này mà mọi người đang nhìn mình, cô liền cúi đầu như thể vừa lỡ lời.

“Đúng, quả thực rất nguy hiểm.”

Giọng trầm thấp nặng nề của Ông chủ vang vọng trong sảnh chờ. “Thế nên mới nói, không hiểu tại sao anh ta lại làm một việc như vậy… Cảnh sát suy luận rằng có thể khách trọ ở đây thường xuyên dùng cách ấy để đi qua cầu. Vậy nên mới muốn xác nhận xem có ai nhìn thấy tấm ván đó chưa. Tôi đã trả lời với họ rằng chúng tôi tuyệt đối không làm mấy việc như thế.”

Nhớ lại những gì Ông chủ và tay hình sự đã trao đổi, Naoko hoàn toàn hiểu được.

“Tấm ván vừa nãy…”

Bếp trưởng đang đứng sau lưng Ông chủ lên tiếng thắc mắc. “Tấm ván đó… Có khi nào mà một trong những đồ gỗ mà chúng ta đã vứt đi trước kia không, Ông chủ?”

“Có thể lắm.”

Ông chủ đáp với vẻ như vừa hiểu ra điều gì. Sau đó, anh quay về phía những vị khách vẫn còn nhiều điều ngờ vực và giải thích:

“Ở nhà khách này có rất nhiều đồ dùng tự chế, vậy nên chúng tôi thường dự trữ gỗ trong kho. Gỗ trong kho dễ bị mối mọt nên tầm một năm trước chúng tôi có vứt một ít xuống khe núi. Có lẽ Oki đã nhặt tấm ván trong số những đồ vứt đi ấy, sử dụng làm ván bắc qua cầu.”

“Anh đã nói chuyện đó với phía cảnh sát chưa?” Makoto hỏi.

“Đã nói rồi.” Ông chủ liền trả lời.

Mạch hỏi đáp bị ngắt giữa chừng, những vị khách đứng lặng tại chỗ vẻ như còn muốn hỏi nhiều điều lắm. Không khí khó chịu lại bắt đầu nhen nhóm. Có lẽ ai cũng bối rối không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này.

“Nói chung…”

Có lẽ muốn quét sạch bầu không khí nặng nề, Ông chủ cao giọng một chút, nhưng mấy người Naoko chỉ thấy giọng nói đó cao bất thường thôi.

“Đây sẽ là lần cuối cùng phiền tới mọi người. Cả chuyện ngày hôm qua, thực sự chúng tôi rất xin lỗi. Xin mọi người hãy đặt kế hoạch du lịch của mình lên hàng đầu. Tôi xin nhắc lại, chúng tôi hứa sẽ không gây thêm bất cứ phiền phức nào nữa.”

Makoto rủ Naoko ra ngoài. Naoko nghĩ có lẽ bạn mình muốn đi dạo, nhưng không, Makoto thản nhiên vòng ra phía sau nhà khách. Chỗ đó có những sợi dây thừng to tổ chảng chăng ngang, vẫn còn mấy cảnh sát ở lại, nhưng họ cũng không bận tâm lắm vì hai cô gái chỉ lại gần nhìn một chút. Với những người này thì có lẽ đây là một vụ tai nạn, nên họ chỉ xử lý theo mức độ một vụ tai nạn thôi.

Hình như Makoto muốn lại gần cây cầu đá để làm gì đó, nhưng vì có dây thừng chắn ngang nên không thể tiến gần được. Cô nhoài người ra, nhìn chằm chằm vào phía dưới cây cầu. Sau đó cô bụm chặt miệng, nói với âm lượng chỉ mình Naoko nghe thấy.

“Quả nhiên là không có.”

“Không có? Cái gì cơ?”

“Vật bằng gỗ hôm qua.”

Naoko bất giác “A” một tiếng. Một viên cảnh sát liếc nhìn họ.

“Quay lại phòng thôi.”

Makoto nắm lấy cổ tay Naoko, kéo đi thật mạnh. Về đến phòng, Makoto xác nhận hành lang không có ai rồi mới đóng cửa lại. Vì không hiểu điều gì khiến Makoto phải cẩn trọng đến thế, Naoko chỉ thấy vô cùng căng thẳng.

“Quả nhiên là Oki bị giết.”

Để Naoko ngồi xuống, Makoto hướng mặt về phía cô, nói bằng giọng như tuyên bố.

“Vật bằng gỗ mà chúng ta trông thấy ngày hôm qua dưới cây cầu đá bây giờ không còn nữa, đúng không? Thay vào đó, bên cạnh xác của Oki lại phát hiện thấy một mảnh ván đã bị mục rất giống với thứ chúng ta đã nhìn thấy đó. Điều này có nghĩa là gì?”

Naoko lắc đầu tỏ ý không biết.

“Vậy đổi cách hỏi nhé…” Makoto đan hai tay vào nhau đặt trên bàn. “Oki dùng tấm ván mục để đi qua cầu. Ở điểm này có hai nghi vấn nảy sinh. Một là tại sao anh ta lại muốn đi qua cầu? Hai là trong rất nhiều lựa chọn, tại sao anh ta lại chọn dùng một tấm ván mục để đi qua cầu? Điều mà chúng ta đang nói ở đây là nghi vấn số hai. Tại sao anh ta lại sử dụng một tấm ván mục?”

“Cái đó… có lẽ là bởi anh ta không biết rằng tấm ván đó bị mục. Tớ cũng không chắc lắm, nhưng có thể bởi vì nếu chỉ nhìn bên ngoài thì rất khó để nhận biết.”

Hơn nữa khi đó trời còn rất tối, Naoko bổ sung thêm. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì khó nhận biết, cộng thêm trời tối nữa nên không nhận ra miếng ván bị mục. Ý nghĩ chỉ chợt lóe lên trong đầu nhưng cũng đủ khiến Naoko thỏa mãn. Ra là vậy. Chắc chắn không sai được. Nhưng theo lời Makoto nói thì dường như cô còn ẩn ý gì khác nữa.

“Nếu chỉ nhìn vào kết quả thì có lẽ là vậy.”

“Chỉ kết quả?”

“Vì chẳng ai lại dùng một tấm ván mục để đi qua cầu cả, tớ nghĩ chỉ có thể là bởi họ không nhận ra điều đó thôi. Thế nhưng nếu định đi qua một nơi cao như vậy, thông thường người ta sẽ vô cùng thận trọng. Ví dụ như là sẽ phải kiểm tra xem tấm ván đó có bị mục hay không, có chịu được sức nặng của cơ thể mình hay không, đúng không?”

“Ừ, chắc chắn phải vậy… nhỉ?”

Nếu là mình thì chắc chắn sẽ làm vậy. Không, thậm chí còn phải thận trọng hơn thế, Naoko nghĩ.

“Tớ nghĩ điều đó là đương nhiên. Thế nhưng Oki đã không làm thế. Tại sao? Tớ đồ rằng vì anh ta tin chắc tấm ván đó không có vấn đề gì.”

“Tại sao anh ta lại có thể chắc chắn đến vậy?”

“Chính nhờ điểm đó nên tớ nhớ đến vật bằng gỗ được giấu dưới cây cầu ngày hôm qua. Tớ thấy vật đó rất mới, độ dày vừa đủ, bề ngang cũng vừa đủ, hoàn toàn có thể chịu được sức nặng của một người.”

Naoko dần dần hiểu ra những điều Makoto muốn nói. Cùng với đó, một thứ gì như đang nhộn nhạo bên trong cô, khiến cô không sao bình tĩnh được.

“Ý cậu muốn nói là Oki đã giấu tấm ván mới phía dưới cầu và nhầm tấm ván mục với tấm ván đó…?”

Makoto gật đầu dứt khoát.

“Tuy nhiên ở đây còn một điểm nữa, chúng ta phải nghĩ được tại sao anh ta có thể nhầm lẫn một điều căn bản như thế. Câu trả lời vô cùng đơn giản. Vì một tấm ván khác đã được đặt vào vị trí của tấm ván mà anh ta đã tự mình cất cẩn thận.”

“Tức là có ai đó đã đánh tráo?”

“Chỉ có thể nghĩ như vậy.”

Makoto cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng Naoko vẫn cảm nhận được sức nặng trong giọng nói của cô.

“Bị giết…”

Naoko nghĩ đến ý nghĩa của từ đó. Ẩn trong từ ngữ ấy là thứ gì đó đang mê hoặc tâm trí cô.

“Nhưng điều khó hiểu không chỉ có thế. Tại sao Oki nhất định phải đi qua cây cầu đá, tại sao phải làm điều đó giữa lúc mọi người đang dự tiệc, và tại sao hung thủ có thể dự đoán được hành động đó của anh ta?”

“Có lẽ anh ta phải qua cầu để làm gì đó chăng?”

“Hơn nữa lại không được để người khác trông thấy… nhỉ?”

Sự việc xảy ra đêm hôm trước nữa đột nhiên hiện lên trong tâm trí Naoko. Khi cô không ngủ được, ra quầy lễ tân để uống nước, và nghe thấy tiếng ai đó từ bên ngoài quay lại nhà khách. Hơn nữa, ngay sau khi cô về phòng thì lại nghe thấy tiếng Oki quay về phòng bên cạnh.

“Đêm hôm đó… phải chăng Oki cũng đã đi ra cây cầu?”

“Có lẽ là vậy.”

Naoko chỉ buột miệng nói ra những điều bất giác hiện lên trong đầu. Vậy mà Makoto tán đồng như thể cô đọc được những gì Naoko đang nghĩ vậy.

“Bằng tấm ván chắc chắn đó.”

“Đi qua cầu đá…”

Rốt cuộc có cái gì ở đó nhỉ?

Tiếng gõ cửa vang lên khi tâm trạng Naoko vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Dường như vẻ kích động vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt cô khiến Takase đang đứng ngoài cửa phải cất giọng hỏi.

“Có chuyện gì vậy?”

Naoko đưa hai tay lên xoa xoa má.

“Không, không có gì. Cậu đến có việc gì thế?”

“Ừm, thực ra là chuyện chẳng hay ho gì… Ông chủ đã hứa sẽ không gây thêm phiền phức cho khách trọ, cũng càm ràm đám cảnh sát và đang vô cùng tức giận, nhưng…”

Hệt như một đứa trẻ đang biện hộ cho mấy trò nghịch ngợm của mình, giọng cậu cứ nhỏ dần.

“Chuyện gì thế?”

Takase nuốt nước bọt đánh ục.

“Cảnh sát trưởng Muramasa nói muốn nghe toàn bộ khách trọ của nhà khách kể sự tình. Ông ấy nói sẽ không tốn nhiều thời gian đâu… Hiện tại họ đã thẩm vấn xong anh Shibaura rồi.”

Cảnh sát trưởng Muramasa hình như là tay hình sự nhỏ con.

“Và tiếp theo là đến lượt chúng tôi?”

“Cũng tốt mà.”

Makoto từ phía sau lên tiếng. “Giao lưu một chút đi. Biết đâu lại thu hoạch được thông tin gì đó.”

“Ừ, đúng là vậy. Địa điểm ở đâu thế?”

“Ở bàn trong cùng của sảnh chờ.”

“Chúng tôi sẽ ra ngay.”

“Vậy phiền hai người.” Takase nói rồi giơ tay phải lên vẫy nhẹ. “Tôi đã nói với họ về mối quan hệ giữa Koichi và Naoko. Vậy nên cô cứ theo đó trả lời giúp tôi là được.”

“Vậy à…”

Vụ án của một năm về trước, liệu cảnh sát còn nhớ được bao nhiêu? Cũng chỉ là một con người nhỏ bé, có khi nào anh ấy đã bị lãng quên rồi không? Biết được em gái của người đã chết đến tưởng nhớ anh trai mình, họ sẽ phản ứng như thế nào? Một phần Naoko không thích bị nhìn với ánh mắt tò mò, nhưng một phần cô nhận thấy sự vô cảm thật đáng sợ.

“Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu.”

Nói xong, Naoko đóng cửa lại.

“Chúng ta có nên nói cho cảnh sát nghe vụ tấm ván gỗ hay không?”

Makoto tay vẫn chống cằm để trên bàn, hỏi. Naoko cũng tiến về phía đối diện, ngồi xuống.

“Tớ nghĩ cảnh sát là dân chuyên nghiệp, sớm muộn gì họ cũng biết đây là vụ giết người thôi. Nhưng để đi được đến kết luận đó thì có lẽ cần thêm chút thời gian nữa. Cho tới lúc đó, chúng ta vẫn còn thời gian để điều tra độc lập.”

“Đúng vậy. Một khi cảnh sát đã chính thức vào cuộc thì chúng ta cũng không thể tự do hành động được nữa.”

Makoto đập bàn một cái, thể hiện vấn đề này đã quyết xong.

“Được rồi, tạm thời chúng ta cứ im lặng, nhưng nếu mọi việc vượt ngoài tầm kiểm soát thì sẽ nói chuyện với cảnh sát. Cứ thế nhé.”

Naoko gật đầu như để xác nhận thêm một lần nữa với chính bản thân mình.

3:

Đúng như Takase nói, cảnh sát trưởng Muramasa, người đàn ông nhỏ con với khuôn mặt đỏ gay như vừa uống rượu, đang ngồi ở chiếc bàn đặt trong cùng sảnh chờ với một cậu cảnh sát trẻ dáng vẻ chỉn chu. Mấy bàn bên cạnh không có ai. Ông chủ động lau cốc trong quầy lễ tân như mọi khi, nhưng có thể thấy một biểu cảm cực kỳ khó chịu ẩn dưới khuôn mặt râu ria đó. Naoko có thể nhìn ra được cảm xúc của Ông chủ với mấy tay hình sự bằng thao tác cẩn thận lau cốc ấy. Trông thấy Naoko và Makoto, hai cảnh sát hình sự vội vàng đứng dậy rồi cúi chào với vẻ hơi khoa trương.

“Thật vô cùng xin lỗi, đã làm phiền chuyến du lịch của hai cô!”

Nghe giọng nói the thé chói tai đến ong cả đầu, Naoko khó chịu ra mặt. Thế nhưng tay hình sự nhỏ con có vẻ cũng chẳng bận lòng lắm. Makoto ngồi đối diện Muramasa, Naoko ngồi cạnh Makoto. Với vị trí như thế, dù là ai đang trả lời cảnh sát cũng có thể dễ dàng quan sát. Trước mặt mỗi cảnh sát đều có một cốc nước, cốc của người trẻ hơn gần như chưa vơi đi chút nào, còn cốc của ông Muramasa chỉ còn một phần ba.

“Sawamura Makoto và Harada Naoko… à nhầm, Hara Naoko nhỉ?”

Muramasa cố tình nói nhầm để sửa lại. Có lẽ ông ta đang nói móc việc cô dùng tên giả, nhưng Naoko cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận cảm giác khó chịu này.

“Nghe nói cô là em gái của người đã mất năm ngoái, cậu Hara Koichi?”

Ông ta hơi cong lưng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Naoko. Cô khẽ hất hàm lên một chút.

“Chuyến đi đến nhà khách này của cô quả nhiên có liên quan đến việc đó?”

Chắc chắn là ông ta đã nghe Takase kể rồi, vậy mà còn cố tình hỏi. Naoko điều chỉnh cho hơi thở nhẹ nhàng lại rồi trả lời theo đúng những gì đã bàn bạc với Makoto. Lý do cô đến đây đơn thuần chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy nhà khách nơi anh mình qua đời, và việc dùng tên giả là vì không muốn khiến những khách trọ khác phải bận tâm mà thôi. Tay hình sự chú tâm vào khuôn miệng cô, lắng nghe vẻ hoàn toàn không nghi ngờ gì. Ông ta chỉ nói một câu với giọng điệu không mấy cảm xúc.

“Ồ, vậy thì tôi cũng thông cảm với cô một chút.”

“Chắc cậu Oki cũng không biết chuyện cô là em gái của Hara Koichi nhỉ?”

“Chắc chắn là vậy.”

Naoko chợt nhớ ra, cô và Oki chưa từng nói chuyện với nhau về vụ việc năm ngoái. Giá như có thể nghe được chút gì về vụ đó trước khi anh ta chết thì tốt biết mấy, Naoko tiếc nuối.

“Người cuối cùng mà cậu Oki nói chuyện cùng là cô. Hai người đã nói chuyện gì vậy?”

“Cuối cùng?”

Sau khi hỏi lại thì cô chợt nhớ ra, họ đang nói về chuyện trong bữa tiệc.

“Anh ấy hẹn gặp lại ở Tokyo, rồi bảo tôi cho số để liên lạc.”

Có vẻ tay hình sự quan tâm đến chi tiết anh ta rủ rê Naoko nên hơi chồm người lên một chút.

“Ồ, sau đó thì sao?”

“Tạm thời thì tôi chấp nhận.”

“Ra là vậy. Thế thì sự ra đi của cậu ta quả nhiên là đáng tiếc nhỉ, cả với Oki nữa.”

Muramasa làm mặt hài lòng. Tay hình sự trẻ cũng nở nụ cười khoe hàm răng lấy lệ. Có lẽ bọn họ cho rằng những lúc thế này, dù không vui cũng nên nở nụ cười. Naoko thì không sao cười nổi.

“Thế trước đó hai người có từng nói chuyện không?”

“Có một lần, vào tối hôm trước nữa. Chúng tôi đã tán gẫu một chút trong bữa ăn. Đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau.”

“Ai là người bắt chuyện trước?”

“Anh ấy.”

Cô cố tình nhấn mạnh rằng người bắt chuyện trước không phải là mình, nhưng có vẻ tay hình sự hoàn toàn chẳng thèm để tâm đến chi tiết này.

“Hai người đã nói chuyện gì thế?”

“Một chuyện chán ngắt.”

Naoko kể chuyện Oki bảo cô nên tập chơi tennis. Ánh mắt tự tin thái quá của anh ta vụt hiện lên trong tâm trí cô.

“Có vẻ như cậu Oki có cảm tình với cô ngay từ lần đầu gặp mặt nhỉ. Cũng phải thôi, với một cô gái xinh đẹp như thế này thì chẳng có chuyện gì là không thể cả.”

Ánh mắt tay hình sự có vẻ khá vui khi nói đến mấy chuyện này.

“Đủ rồi!” Naoko cố tình nói giọng khó chịu.

“Vậy… theo chuyện mà tôi vừa được nghe thì hình như cậu Oki có ý định quay lại Tokyo nhỉ?”

Muramasa làm như vô tình nói ra. Thế nhưng Naoko nhận thấy cách dùng từ của ông ta ngầm ám chỉ rằng khả năng Oki tự sát là rất thấp.

Những câu hỏi tiếp theo của tay hình sự chuyển hướng sang Makoto. Các câu hỏi cũng tương tự như khi hỏi Naoko. Nhưng vì Makoto và Oki gần như chưa từng nói chuyện gì với nhau nên phía cảnh sát cũng không có điều gì đặc biệt phải lưu tâm.

“Cô thấy Oki là người như thế nào?”

Đó là câu hỏi cuối cùng dành cho cô. Makoto trả lời ngay lập tức.

“Tôi thấy anh ta là một người đoản mệnh.”

Hai tay hình sự có vẻ rất thích thú với câu trả lời này.

“Được rồi, cảm ơn các cô, rất xin lỗi vì đã làm phiền.”

Muramasa uống một ngụm nước, vừa cúi chiếc đầu tròn xoe vừa nói. Makoto cũng nhón người khỏi ghế. Nhưng dường như chưa thỏa mãn với điều gì đó, Naoko chẳng nghĩ ngợi gì mà cất tiếng hỏi.

“Ừm… Vụ này không có liên quan gì tới vụ án của anh trai tôi sao?”

Ở bên cạnh, Makoto nhìn Naoko, nét mặt thoáng chút ngạc nhiên. Còn người sửng sốt không nói nên lời là hai tay hình sự trước mặt cô. Muramasa vẫn cầm nguyên chiếc cốc, còn tay hình sự trẻ bên cạnh vẫn cầm nguyên bút, cứ thế nhìn khuôn mặt Naoko mất vài giây. Cuối cùng, nét mặt Muramasa mới từ từ giãn ra.

“Ý cô là gì?”

“Thì… liệu có quan hệ gì với vụ án năm ngoái không? Nói vậy là các vị không điều tra sao?”

Thực lòng mà nói, bản thân Naoko đã chờ đợi để đưa ra câu hỏi đó từ lâu rồi. Dường như cô bất mãn với thái độ quên sạch chuyện anh trai cô của hai tay hình sự. Muramasa ngay lập tức gật đầu vài cái, cuối cùng cũng hiểu cô định nói gì.

“Cô có chứng cứ gì cho thấy mối liên quan giữa hai vụ án sao?”

“Không, cái đó thì…”

Không có bằng chứng gì cả. Những lá bài trong tay cô lúc này chỉ là niềm tin rằng Koichi không tự sát, cùng với sự chắc chắn rằng Oki bị giết. Hơn nữa, cô và Makoto còn đang thống nhất chưa nói gì về vụ của Oki cho cảnh sát biết. Thấy cô ấp úng, biểu cảm của Muramasa bỗng trở nên nhẹ nhõm. Ông ta tỏ vẻ thấu hiểu và nói.

“Có lẽ việc hai năm liên tiếp xảy ra án mạng thực sự khiến cô rất sốc nhỉ? Liệu có gì đó liên quan chăng, tôi hiểu cảm giác đó. Thế nhưng đôi khi lại có những việc ngẫu nhiên như thế đấy. Rồi người ta sẽ đồn rằng nhà khách này có ma, bị thần chết ghé thăm… Vậy đó.”

Hình như khoái chí với cách nói đùa của mình, tay hình sự nhỏ con vô duyên cười phá lên. Tay hình sự trẻ tuổi cũng cười hùa theo, vẫn như mọi khi. Trong lòng Naoko có gì đó đang sôi sục. Lúc cô kịp nhận ra thì cảm xúc nóng bỏng đó đã theo miệng mà tuôn ra ngoài.

“Cảnh sát như thế này thì bảo sao ngày càng có nhiều người bị giết.”

Miệng Naoko nói thành tiếng, hoàn toàn phớt lờ ý chí của bản thân. Cô cảm nhận rõ máu nóng đang dồn lên mặt, nhưng không thể kiềm chế được nữa. Muramasa còn sửng sốt hơn cả lúc trước, ông nghi hoặc nhìn Naoko chằm chằm. Ánh nhìn nghiêm túc, mắt hơi vằn lên những tia máu. Naoko cũng không né tránh ánh mắt của viên cảnh sát. Trong không khí căng thẳng, cô gái và viên cảnh sát gườm gườm nhìn nhau. Ông ta hít một hơi thật sâu, từ từ trấn tĩnh lại.

“Có vẻ không thể mặc kệ được rồi nhỉ?”

Giọng Muramasa từ lúc đó trở đi hoàn toàn trầm xuống. “Ý cô là cậu Oki bị giết đúng không? Thêm nữa, từ cách dùng từ của cô cho thấy, anh trai cô cũng không phải là tự sát…”

Cảm giác hối hận và cảm giác bất cần chuyện đã ra nông nỗi này thì mặc kệ luôn đi thay phiên nhau chi phối tâm trí Naoko. Trong lúc cảnh sát xem xét thông tin mới, cảm giác chán ghét chính mình ập tới xâm chiếm cô. Cô chỉ vừa mới giao hẹn với Makoto cách đây vài phút, vậy mà…

“Naoko đã như vậy thì đành chịu rồi.”

Makoto ngồi trở lại ghế, vẻ đầu hàng. Sau đó cô nhìn thẳng vào mặt viên cảnh sát trưởng.

“Vụ của Oki không phải tai nạn, mà là bị giết.”

“Makoto…”

Thấy Naoko ngước nhìn với vẻ vô cùng áy náy, Makoto nháy mắt nói.

“Nói vòng nói vo chẳng thà nói thật.”

Muramasa ngạc nhiên không nói nên lời. Ánh mắt nhìn hai cô gái liên tục chuyển động một cách bất an.

“Hai cô… biết chuyện gì đó.”

“Biết.” Makoto tiếp tục. “Chúng tôi biết việc Oki bị giết.”

“Tối qua ngoài Oki ra thì không ai ra khỏi nhà khách… điều đó là nói dối sao?”

Ông ta thể hiện rõ vẻ bối rối, nhưng nhờ vậy hóa ra lại ăn nói lịch sự hơn hẳn hồi nãy. Makoto lắc đầu.

“Không, mọi người không nói dối. Chỉ là hung thủ đã sử dụng thủ đoạn tinh vi.”

Nói đoạn, Makoto kể lại một lần nữa chuyện vừa cùng Naoko phân tích ở trong phòng. Cô giải thích mạch lạc, đi thẳng vào trọng tâm, tay hình sự chỉ biết im lặng lắng nghe.

“Tôi vừa trình bày xong chứng cứ chứng minh Oki bị giết cùng thủ đoạn của hung thủ. Các vị có gì thắc mắc không?”

Muramasa hé đôi mắt nhắm nghiền, sau đó gắn giọng nói.

“Ra vậy, nạn nhân đã giấu sẵn một tấm ván đủ chắc chắn để qua cầu, nhưng bị hung thủ đánh tráo bằng một tấm ván mục. Ừm, quả nhiên với thủ đoạn đó thì…”

Ông ta quay sang nhân viên cấp dưới, nói nhanh tên mấy người, sau đó ra chỉ thị yêu cầu những người vừa được điểm danh đến đây ngay lập tức. Cậu cảnh sát trẻ bối rối trước diễn tiến bất ngờ của câu chuyện, vội vàng lao ra khỏi sảnh chờ. Muramasa nhìn bóng cậu ta đi khuất rồi quay lại phía Naoko và Makoto, hình ảnh một tay hình sự trung niên có chút láu cá vừa nãy hoàn toàn biến mất.

“Các cô nói cho chúng tôi biết chuyện đó sớm hơn thì tốt biết mấy. Nhưng thôi, tạm thời bỏ qua vấn đề đó đi, các cô cũng có lý do của mình mà. Này, xem tôi đoán đúng không nhé. Các cô muốn nói nếu vụ án lần này là một vụ giết người, rất có thể vụ án năm ngoái cũng là một vụ giết người được che giấu thành một vụ tự sát bằng thủ đoạn tinh vi nào đó, phải chứ?”

“Tôi nghĩ khả năng đó là rất cao.” Naoko nói bằng giọng đã kiềm chế đôi ba phần.

“Tuy nhiên, khi khẳng định điều đó đồng nghĩa với việc cô cho rằng hung thủ giết anh trai cô và hung thủ giết Oki là cùng một người. Có điểm gì chung giữa anh cô và Oki không?”

“Điều đó thì…” Naoko ấp úng. Muramasa cũng không làm khó cô, ông nói thêm. “Không sao, chuyện đó thì chúng tôi sẽ điều tra.”

“Năm kia cũng có người chết ở đây nhỉ?”

Đột nhiên Makoto nói. Muramasa nín thở, một lúc sau trả lời.

“Đúng thế.”

Naoko cũng để ý đến chuyện ông ta nín thở.

“Tức là ba năm liên tục đều có người chết. Hơn nữa lại còn cùng thời điểm.”

“Nếu là ngẫu nhiên thì thật đáng sợ.”

“Không.”

Makoto nhìn thẳng khuôn mặt của viên cảnh sát trưởng, nói.

“Tôi nghĩ nếu không phải ngẫu nhiên thì mới đáng sợ.”