5: Phòng Chú ngỗng và Ông lão chân dài 1
Nhờ lời chứng của Naoko và Makoto, hướng điều tra của cảnh sát hoàn toàn thay đổi. Từ trụ sở chính văn phòng cảnh sát tỉnh, các đội điều tra, đội khám nghiệm hiện trường đã được cử đến, việc kiểm tra hiện trường khu vực xung quanh cây cầu đá được tiến hành triệt để. Thứ mà họ đặc biệt chú tâm tìm kiếm là một tấm ván còn mới, nhằm đối chứng với vật mà hai người Naoko đã nhìn thấy hôm trước. Có lẽ theo tính toán của họ, nếu tìm được vật ấy thì việc điều tra sẽ tiến triển rất nhanh.
Nhận thấy khả năng cao đây là án giết người, Muramasa sử dụng chiến thuật sau: Không cho những vị khách khác biết chuyện này, để hung thủ tự do đi lại một chút sẽ dễ tóm đuôi hắn hơn. Cả Naoko và Makoto cũng được Muramasa yêu cầu hiệp lực giữ kín mọi chuyện. Người trong nhà khách không hiểu lý do cảnh sát đột ngột trở nên tích cực, họ quan sát bên ngoài với vẻ ngờ vực. Nhưng ít ra bây giờ cảnh sát vẫn đang cho phép họ tự do đi dạo, đi trượt tuyết mà không cấm cản gì, nên mọi người đều quyết định rằng: Làm như không biết gì là thượng sách.
Giờ ăn trưa, ngoài bọn Naoko còn bốn khách trọ khác: vợ chồng Shibaura và vợ chồng Bác sĩ, nhưng chẳng ai nói gì về động thái bên phía cảnh sát, có lẽ là vì sợ. Trái lại, chuyện Naoko là em gái của Koichi trở thành đề tài được mọi người quan tâm.
“Không, thật ra chúng tôi cũng có trách nhiệm trong vụ án đó. Nếu chúng tôi nhận ra cậu Hara có chút bất ổn về tâm lý thì đã không để xảy ra vụ việc đau lòng đó rồi. Thực sự chúng tôi không biết phải xin lỗi ra sao.”
Shibaura vừa nói vừa liên tục cúi đầu xin lỗi. Sakiko ngồi cạnh cũng cúi mặt vẻ áy náy.
“Không sao đâu. Trước khi mất, anh trai em cũng đã rất vui vẻ với mọi người mà.” Naoko đáp. Trong câu nói ấy có một nửa là tình cảm thật sự, nửa còn lại đích thị là lời nói dối. Bởi vì trong số mọi người có lẽ có cả kẻ đã giết anh trai cô.
“Đáng lẽ em phải nói với bọn chị sớm hơn.”
Kurumi vừa bưng cà phê đến vừa nói giọng hơi trách móc. Có lẽ cô có chút không thoải mái khi ở cùng một vị trí nhưng chỉ mình Takase được biết việc này.
“Đúng đấy, ai lại đi giấu chúng tôi, chẳng phải quá khách sáo hay sao?”
Vợ của Bác sĩ cũng nói thêm vào, thế nhưng Bác sĩ liền trách.
“Chỉ là cô bé không muốn chúng ta phải lo lắng nên mới im lặng thôi. Bà phải hiểu cho cô ấy chứ.”
“Nhưng nói gì thì nói… khi nghe chuyện cậu Hara bị rối loạn tâm thần nặng, tôi thực sự rất bất ngờ. Chúng tôi hoàn toàn không cảm thấy thế, Bác sĩ nhỉ?”
“Chuyện đó lúc trước chúng tôi cũng nói rồi.”
Bác sĩ gật đầu đồng tình với Shibaura.
“Thực sự trông cậu ấy rất khỏe mạnh. Tôi hay nói chuyện với cậu ấy. Hara cũng thường xuyên qua phòng chúng tôi chơi.”
“Đúng thế, cậu ấy hay đến phòng chúng tôi chơi. Còn ngồi uống trà với nhau nữa cơ.”
Phu nhân nói. Quả nhiên tính bà không thể im lặng với mấy chủ đề thế này.
“Đúng là cậu ấy có qua phòng bác, nhưng cậu ấy qua phòng cháu nhiều hơn.” Shibaura chen vào.
“Vậy sao?”
“Đúng thế.”
“Mình thôi đi.”
Shibaura có khuôn mặt hiền lành, nhưng có vẻ thỉnh thoảng anh ta lại xấu tính một cách kỳ cục. Nghe Sakiko nhắc nhở anh như tỉnh lại, bèn nhìn sang Naoko mà mặt đỏ bừng.
“Thực sự xin lỗi. Đã bắt em thấy chuyện không đâu rồi.”
Không sao đâu, Naoko vừa cười vừa nghĩ. Koichi không phải là người quảng giao đến mức ấy. Có lý do nào đó mới khiến anh ấy tích cực qua thăm phòng mọi người đến thế. Cho tới lúc này, cô chỉ có thể nghĩ lý do đó chính là mấy tấm thẻ trang trí treo tường.
“Phòng của anh Shibaura là phòng Chú ngỗng và Ông lão chân dài nhỉ?”
Naoko hỏi, cả hai vợ chồng Shibaura đồng loạt gật đầu.
“Em có thể qua phòng anh chị chơi một lần không? Em muốn được thấy nơi anh trai mình đã thường xuyên tới.”
Shibaura hít một hơi, ngay lập tức niềm nở trả lời.
“Xin mời, xin mời! Hai em phải tới đấy nhé, phòng đó được lắm. Mặc dù đấy cũng không phải là nhà chúng tôi.”
“Phòng đó giống hệt phòng chúng tôi mà.”
Phu nhân vừa nói chen vào thì bị Bác sĩ huých cùi chỏ, bà không nói thêm gì nữa.
“Vậy thì một lúc nữa em đến nhé.”
Shibaura đang lườm Phu nhân, nhưng nghe Naoko nói xong ánh mắt anh ta lập tức thân thiện trở lại. Lúc đứng lên, Makoto nháy mắt một cái thật nhanh để ra hiệu với Naoko, hàm ý cậu dẫn dắt mạch chuyện ổn đấy.
Phòng Chú ngỗng và Ông lão chân dài nằm phía bên phải phòng Humpty Dumpty của bọn Naoko. Đứng trước cửa phòng, cô gật đầu với Makoto một cái rồi gõ nhẹ cửa.
Có tiếng đáp lại “Tôi ra ngay đây,” sau đó là tiếng bước chân vội vã tiến lại mở cửa.
“Mời các em vào.” Shibaura giữ nắm đấm cửa, cúi đầu chào kiểu cách như một nhân viên khách sạn. Sakiko đang ngồi trên sofa cũng đứng dậy.
Naoko bước vào phòng, hương thơm của gỗ hòa trộn với mùi ga đệm mới giặt xộc thẳng vào mũi. Phía sau cô, Makoto thì thầm.
“Hình như căn phòng này có cấu trúc giống với phòng của vợ chồng Bác sĩ nhỉ?”
Naoko cũng nhìn quanh rồi gật đầu. Sofa, quầy pha chế đồ uống mini, giá sách, tất cả đều giống với phòng Cầu London và Mẹ Ngỗng Già.
“Ừm, đúng như lời Phu nhân nói, điểm khác nhau chỉ có khung cảnh nhìn từ cửa sổ và nội dung tấm thẻ trang trí treo tường thôi. Các em cứ tự nhiên nhé, xin mời.”
Được Shibaura mời, hai người ngồi xuống sofa. Vừa ngồi xuống là có thể nhìn thấy tấm thẻ trang trí treo ngay trước mặt.
“Bài đồng dao Chú ngỗng phải không?” Makoto hỏi.
Shibaura ngồi đối diện với hai cô gái liền xoay người ra sau nhìn tấm thẻ.
“Hình như là vậy. Nói mới nhớ, cậu Hara Koichi đã từng ngắm rất kỹ bài đồng dao này.”
Goosey, goosey gander,
Whither shall I wander?
Upstairs and downstairs
And in my lady’s chamber.
“Em xin phép chút nhé.”
Makoto đứng dậy, đọc nội dung ghi ở mặt sau tấm thẻ lên.
Chú ngỗng, chú ngỗng,
Tôi sẽ đi đâu đây?
Đi lên rồi đi xuống,
Rồi vào phòng vợ tôi.
“Một bài đồng dao khó hiểu nhỉ…?”
“Thực ra bài gốc còn khó hiểu hơn ấy.” Shibaura nói.
“Bài gốc? Là sao ạ?”
Nghe Naoko hỏi, Shibaura liền gọi Sakiko đang chuẩn bị bánh kẹo. Cô vẫn thoăn thoắt pha trà và bày đồ ngọt, xong giải thích.
“Bài Chú ngỗng trong tập đồng dao Mẹ Ngỗng dài hơn một chút.”
“Tức là có thêm hai hoặc ba câu phải không ạ?”
Naoko nhớ Phu nhân từng nói bài đồng dao Cầu London và Mẹ Ngỗng Già tiếp nối nhau để tạo ra một câu chuyện. Thế nhưng Sakiko rụt rè phủ định bằng giọng nhẹ nhàng.
“Không, không phải vậy. Sau đoạn này là một đoạn hoàn toàn riêng biệt, cả bài đó xuất hiện trong tập đồng dao Mẹ Ngỗng. ”
“Một bài thơ riêng biệt? Có cả chuyện đó sao?” Makoto hỏi.
“Đúng thế, hình như trong Mẹ Ngỗng xuất hiện rất nhiều bài đồng dao như vậy. Tương tự, nghe nói bài Chú ngỗng này còn một nửa tiếp theo nằm ở đâu đó.”
Shibaura chỉ tay lên trần nhà với vẻ bông đùa. “Bài Ông lão chân dài trên tấm thẻ ở tầng hai hình như cũng vậy đấy.”
“Trên tầng hai?” Makoto hỏi.
“Các em có muốn xem không?”
Nghe Sakiko hỏi, lập tức hai người đồng thanh. “Có ạ.”
Tầng hai cũng có cấu trúc hầu như giống hệt căn phòng của vợ chồng Bác sĩ. Điểm khác nhau, như vừa nãy Shibaura đã nói, có lẽ chỉ là khung cảnh bên ngoài nhìn ra từ cửa sổ. Phòng kia thì cửa sổ nhìn về phía Nam, còn phòng này cửa sổ hướng Tây.
“Tấm thẻ trang trí ở đằng kia.”
Sakiko leo lên trước, đứng giữa phòng, chỉ vào bức tường đối diện với cầu thang. Lại một tấm thẻ màu vàng nâu mà hai người nhìn đã phát chán được trang trí ở chỗ đó.
“Ông lão chân dài…”
Cả Naoko và Makoto đều lại gần cô rồi đọc.
Sing a song of Old father Long Legs.
Old father Long Legs
Can’t say his prayers:
Take him by the left leg,
And throw him down stairs
Hãy hát khúc ca ông lão chân dài,
Ông lão chân dài,
Lời nguyện cầu cũng không thể nói được,
Tóm lấy chân trái của lão,
Rồi quăng lão xuống dưới tầng.
Naoko đọc to lên bản dịch khắc ở mặt sau tấm thẻ, sau đó lại đứng bên Makoto mà nhìn đăm đăm vào bài đồng dao bằng tiếng Anh đó.
“Đây là bài nối tiếp sau bài Chú ngỗng sao?” Naoko hỏi Sakiko.
“Đúng vậy.” Sakiko trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng dễ nghe.
“Như chị vừa giải thích khi nãy, bài Chú ngỗng được in trong tập đồng dao Mẹ Ngỗng hiện đại là bài trên tấm thẻ trang trí ở tầng một kết hợp với bài này. Lần xuất bản đầu tiên, bài Chú ngỗng chỉ có phần đầu, y như nội dung trên tấm thẻ ở tầng một. Sau này chị mới được nghe Ông chủ Kirihara kể, việc dịch sang tiếng Nhật cả hai khổ thế này thực sự rất phiền, bởi nó có được in trong sách đâu.”
“Ghép lại, tức là chỉ đơn thuần đem xếp hai bài với nhau thôi ạ?” Makoto hỏi.
“Về cơ bản là như vậy… Em mang tấm thẻ đó qua đây.”
Sau đó, Sakiko đi xuống tầng một, lôi một thứ giống như sổ tay ra đưa cho cặp đôi Naoko xem. Trên đó là một bài đồng dao được chép nắn nót.
Goosey, goosey gander,
Whither shall I wander?
Upstairs and downstairs
And in my lady’s chamber.
Old father Long Legs
Can’t say his prayers:
Take him by the left leg,
And throw him downstairs.
“Trước tiên, ghép hai bài vào với nhau như thế này.”
“Ừm, ở giữa… bỏ đi dòng Sing a song of Old father Long Legs của bài Ông lão chân dài, sau đó ghép với bài Chú ngỗng đúng không?”
Makoto đối chiếu cuốn sổ tay với tấm thẻ rồi nói.
“Ừm, nếu nhìn bài đồng dao trên tấm thẻ trang trí thì đúng là như vậy, thế nhưng, hình như vốn dĩ ban đầu trong bài Ông lão chân dài đã không có mấy câu Sing a song of Old father Long Legs rồi, vậy nên chị nghĩ rằng chỉ đơn thuần ghép hai bài lại là được.”
“Ra là vậy.” Makoto gật đầu mấy cái ra vẻ đã hiểu.
“Tức là bài đồng dao được chép ở đây chính là bài được in trong tập đồng dao Mẹ Ngỗng đúng không ạ?” Naoko vừa chỉ tay vào cuốn sổ vừa hỏi.
“Không, thực ra có thay đổi một chút.” Nói rồi, Sakiko lại di chuyển bút thật nhanh.
Goosey, goosey gander,
Whither shall I wander?
Upstairs and downstairs
And in my lady’s chamber.
There I met an old man
Who would not say his prayers
I took him by the left leg
And threw him down the stairs.
"Đây mới là bài đồng dao được in trong Mẹ Ngỗng."
Sakiko nói với giọng điệu hết sức bình thường. Thế nhưng Naoko thấy không phải nội dung bài đồng dao, mà việc cô ấy có thể thoăn thoắt viết lại cho bọn Naoko xem cả bài mới thật phi thường. Makoto cũng có cảm giác y hệt, lặng lẽ quan sát nét mặt của Sakiko khi ấy. Chỉ Shibaura nhận ra phản ứng của hai người với việc này, anh cười giọng vui vẻ.
“Vợ anh tốt nghiệp khoa Anh văn trường đại học nữ sinh nên mấy việc như thế này ít nhiều cũng làm được.”
Có thể thấy anh ấy rất tự hào về vợ, đôi mắt nhỏ sau gọng kính tròn ánh lên lấp lánh.
“Không đâu, dù vậy cũng rất giỏi đấy ạ.” Makoto lắc lắc đầu vẻ thán phục. “Người bình thường không thể viết được vậy đâu.”
“Không đâu, em làm chị ngại đấy, làm gì đến mức ấy.”
Sakiko lắc đầu, hai má hơi đỏ lên.
“Hồi đại học chị được học một chút về Mẹ Ngỗng, bài đồng dao này cũng có trong chương trình học. Vậy nên lần đầu tiên đến nhà khách này và nhìn tấm thẻ trang trí, chị thấy có gì đó khang khác, khi về nhà đã thử tìm hiểu nên để lại ấn tượng thôi. Chứ mấy bài thơ khác chị hoàn toàn không nhớ gì.”
“Thêm nữa, năm ngoái cậu Hara Koichi cũng có hứng thú với bài đồng dao này, lúc ấy Sakiko cũng có nói điều này cho cậu ấy. Có lẽ nhờ vậy nên mới thoăn thoắt viết ra được như thế.”
Sakiko hoàn toàn đồng tình với lời giải thích của chồng.
“Vậy đoạn này được dịch như thế nào ạ?”
Naoko hỏi. Thực ra với năng lực của cô thì không phải không dịch được mấy câu tiếng Anh đơn giản này, chỉ là cô muốn biết cách dùng từ như thế nào, vì có vẻ Mẹ Ngỗng có cách dùng từ rất đặc trưng. Sakiko vừa chậm rãi đọc phần dịch thơ bằng tiếng Nhật, vừa viết luôn xuống phía dưới phần thơ tiếng Anh. Từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, nét chữ vô cùng đẹp.
Chú ngỗng, chú ngỗng,
Tôi sẽ đi đâu đây?
Đi lên rồi đi xuống
Rồi vào phòng vợ tôi.
Ở đó tôi gặp một ông lão
Vì lão không cầu nguyện.
Nên tôi đã túm chân trái của lão
Rồi quăng lão xuống dưới tầng.
“Ra vậy, đúng như khi nãy chị nói, nó đã thành một bài đồng dao khó hiểu hơn.”
Makoto quay trở lại đứng cạnh Naoko, vừa nhìn vào cuốn sổ trên tay Sakiko vừa nói. Sakiko đáp lại.
“Bài đồng dao Ông lão chân dài ở nửa sau của bài này hình như bình thường không xuất hiện trong tuyển tập đồng dao truyền miệng nước Anh đâu. Nghe nói từ xưa tới giờ, trẻ con Anh quốc thường vừa đọc bài đồng dao này vừa giật phăng chân của một loài côn trùng tên là ruồi chân dài. Nhưng tại sao lại ghép bài đồng dao này với bài Chú ngỗng thì không ai rõ.”
Naoko nhớ ra lời Bác sĩ từng nói, ý nghĩa không rõ ràng chính là một đặc trưng của đồng dao Mẹ Ngỗng. Không phải logic, mà giai điệu và nhịp phách mới là yếu tố được ưu tiên trong những bài đồng dao này. Hai bài này được ghép với nhau có lẽ cũng chỉ đơn giản vì nó ngây ngô, hợp với trẻ con. Và chỉ cần như thế là trẻ con dễ dàng tiếp nhận, không phản kháng. Dù vậy, Naoko cũng vô cùng ngạc nhiên với vốn hiểu biết sâu rộng của Sakiko về đề tài này. Được khen, cô ngại ngùng lấy hai tay xoa má.
“Không phải vậy đâu. Là nhờ anh trai của Naoko kể cho chị nghe toàn bộ câu chuyện liên quan đến bài đồng dao Ông lão chân dài này rồi thôi.”
“Anh trai em á?”
“Đúng thế. Cậu Hara rất có hứng thú với mấy bài đồng dao được khắc trên những tấm thẻ trang trí ở mỗi phòng, vì vậy cậu ấy đã lên phố mua cuốn sách đồng dao Mẹ Ngỗng. Hình như cậu ấy học được rất nhiều điều từ cuốn sách đó.”
“Anh trai em mua sách đồng dao Mẹ Ngỗng ?” Điều này càng khẳng định thêm suy luận của hai người, rằng Koichi đã có ý định giải mã ám hiệu của nhà khách Mẹ Ngỗng. Thế nhưng điều khiến Naoko để tâm hơn chính là việc anh trai cô đã có trong tay cuốn đồng dao Mẹ Ngỗng, nhưng trong số những di vật của anh lại không có thứ nào như thế.
“Có vẻ như cậu Hara đã tìm hiểu về ý nghĩa của câu thần chú đó.”
Shibaura chỉnh lại mắt kính, nói thêm. “Anh không rõ lắm nhưng hình như cậu ấy ít nhiều chịu ảnh hưởng từ Kamijo. Thực ra ban đầu ai cũng có hứng thú với câu thần chú đó nhưng rồi dần dần quên bẵng đi.”
“Em có nghe nói anh Hara Koichi thường vào căn phòng này và phòng của Bác sĩ. Ngoài ra, anh ấy còn tới phòng nào khác nữa không ạ?” Makoto hỏi.
“Anh nghĩ là phòng nào cậu ấy cũng vào ít nhất một lần. Cậu ấy nói mấu chốt để giải mã câu thần chú đó là đọc các bài đồng dao đúng trật tự.”
“Đọc các bài đồng dao theo đúng trình tự sao…”
Naoko nghĩ. Nhưng là trình tự kiểu gì? Liệu có phải lần lượt từ phòng ngoài cùng tính vào không?
“A, là câu này.”
Shibaura như chợt nhớ ra điều gì, vỗ hai tay vào nhau rồi nói. "Cậu Koichi quả đã từng nói câu này. Nhưng bắt đầu từ phòng này thì không đúng."
“Bắt đầu từ phòng này thì không đúng?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
2:Hai người quay về phòng, đang xem xét kế hoạch điều tra tiếp theo thì được cảnh sát trưởng Muramasa gọi đến. Từ câu chuyện nghe được chỗ vợ chồng Shibaura, hai người kết luận rằng con đường duy nhất để tìm ra chân tướng sự việc chính là giải ám hiệu.
Theo sau mấy cảnh sát mặc đồng phục, hai người tới gần cây cầu đá. Mặt trời sắp lặn, bóng cây cầu đổ dài dưới đáy vực.
“Đã làm phiền hai cô rồi.”
Nhìn bọn Naoko, Muramasa cất tiếng. Nhưng trong giọng điệu của ông chẳng có vẻ gì là áy náy cả.
“Chúng tôi đã tìm thấy tấm ván như các cô mô tả.”
Ông ra dấu bằng mắt cho viên cảnh sát bên cạnh. Người đó đưa vật bằng gỗ đang mang bên hông ra trước mặt Muramasa, động tác có phần căng thẳng.
“Vật bằng gỗ mà hai cô trông thấy ngày hôm qua có phải là vật này không?”
Naoko ghé mặt lại gần, quan sát thật kỹ. Vật đó ít nhiều bị bẩn, nhưng cả độ dày lẫn độ dài đều không chệch đi đâu được. Makoto khoanh tay trước ngực, vẻ không cần nhìn cũng biết.
“Tôi nghĩ chính là vật đó.”
Sau khi nhìn Makoto xác nhận, Naoko trả lời. Muramasa gật đầu mấy cái vẻ hài lòng, rồi đưa lại vật đó cho viên cảnh sát.
"Chúng tôi tìm thấy bên trong khu rừng đằng kia. Hung thủ quả nhiên đã quá trung thành với học thuyết giấu cây thì phải giấu trong rừng."
Muramasa chỉ tay về phía ngọn núi đối diện với cây cầu đá, cười lớn. Chứng cứ quan trọng được tìm thấy, tâm trạng ông có vẻ rất thoải mái.
“Như vậy có thể khẳng định đây là một vụ giết người rồi đúng không?”
Nghe Makoto hỏi, cảnh sát trưởng gãi gãi đầu mũi rồi trả lời.
“Ừm, tình hình cứ tiến triển thế này thì khả năng đó là rất lớn.”
Có vẻ như không nói ra ý kiến mang tính chủ quan là thói quen của họ thì đúng hơn là thận trọng.
“Liệu vụ án này có liên quan gì đến vụ án của anh trai Naoko không? Các ông sẽ điều tra lại một lần nữa chứ?”
Cảnh sát trưởng ngay lập tức trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào Naoko rồi nói.
“Hiện tại, phương châm của chúng tôi là điều tra vụ này như một vụ độc lập. Trong quá trình điều tra, nếu cảm thấy có mối liên hệ với vụ án năm ngoái, đương nhiên chúng tôi sẽ điều tra đến cùng cả vụ đó nữa.”
“Cả vụ án hai năm trước nữa chứ?”
Naoko hỏi, nhấn mạnh thêm. Vẻ mặt Muramasa có chút nghiêm nghị.
“Đúng thế, cả vụ án hai năm trước nữa.”
“Về vụ án hai năm trước, ông Muramasa nắm được đến mức độ nào vậy ạ? Nếu có thể, xin hãy kể cho chúng tôi nghe chi tiết.”
Có lẽ Muramasa không ngờ mình lại bị hai cô nhóc gà mờ yêu cầu một điều như thế. Ông nhìn Makoto đầy nghi hoặc một lúc, cuối cùng cũng nói ra những suy nghĩ trong đầu.
“Đủ rồi. Điều tra là công việc của chúng tôi. Các quý cô chỉ cần trung thực nói ra những điều mình biết là được. Đó là sự giúp đỡ tốt nhất cho công cuộc điều tra của chúng tôi rồi.”
Nói xong, ông ta cười tự mãn rồi xoay người đi mất. Nhìn theo bóng lưng đó, bất giác Naoko lẩm bẩm “Thật bủn xỉn.” Thế nhưng ông ta không hề dừng lại, cứ thế đi thẳng.
“Bủn xỉn thật đấy.”
Lần này Naoko nói với Makoto, mong nhận được sự tán thành. Makoto nhún vai.
“Thôi, cũng chẳng còn cách nào khác. Kamijo chẳng bảo là những chuyện liên quan đến vụ án hai năm trước, cứ hỏi chỗ Bếp trưởng là biết hay sao. Bọn mình qua đó hỏi đi.”
Trên đường quay lại nhà khách, bọn Naoko gặp Nakamura và Furukawa cũng đang trên đường trở về. Có vẻ như hai người tiêu tốn khá nhiều năng lượng cho chuyến trượt tuyết từ sáng tới giờ nên vừa đi vừa phải cố gắng kéo lê gậy và ván trượt. Thế nhưng nhìn thấy hai cô gái, hai anh chàng liền tươi cười, hoạt bát.
“Các em đi dạo à?” Nakamura hớn hở bắt chuyện với Naoko. “Vụ tai nạn ồn ào cũng lắng xuống một chút rồi nhỉ?”
Có lẽ hai anh chàng đi trượt tuyết từ sớm tinh mơ nên mới có thể hồn nhiên nói ra một câu như thế. Naoko nở nụ cười bí hiểm, anh chàng đón nhận đầy hảo ý. Cô bỗng cảm thấy bước chân trở nên vô cùng nhẹ nhàng thư thái.
Về tới sảnh chờ, đã thấy Bác sĩ và Kamijo cắm mặt vào bàn cờ từ khi nào. Phu nhân ngồi bên cạnh chồng, chống cằm theo dõi vẻ chán nản. Thấy bọn Naoko đi vào, Kamijo cười toe, khoe hàm răng đều tăm tắp như phím đàn piano. Hai người lấy tạp chí trên giá sách, ngồi đúng chiếc bàn buổi sáng đã nghe lỏm được Muramasa nói chuyện, để bàn bạc kế hoạch điều tra tiếp theo. Thế nhưng vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Enami đang nằm trên sofa bên cạnh nhóm Bác sĩ đã ngập ngừng tiến lại.
“Xin lỗi, anh nói chuyện với mấy em một chút được không?”
“Mời anh.”
Cũng chẳng có lý do gì để từ chối, Naoko mời anh ta ngồi vào ghế.
“Nghe nói em là em gái của… cậu Hara Koichi.”
“Vâng.”
Có lẽ anh ta cũng đã nghe được từ phía Muramasa.
“Chuyện năm ngoái, quả thực vô cùng thương tâm… Anh bận việc quá nên chẳng thể tham dự lễ tang cậu ấy được, thực sự rất xin lỗi.”
“Không có gì đâu ạ.”
“Cậu Hara cũng đã đối xử vô cùng thân tình với anh. Đến tận bây giờ anh vẫn chẳng thể tin là cậu ấy bị rối loạn tâm thần, vậy nên anh cứ băn khoăn mãi. Rằng có thực sự là cậu ấy tự sát hay không.”
Naoko nhìn gương mặt anh ta. Cho đến lúc này, chưa một ai nói với cô những lời như thế. Cô cố hết sức để giọng nói được tự nhiên.
“Ý anh là sao ạ?”
“Em biết chuyện căn phòng đó là một căn phòng kín chứ?”
Anh ta vừa nhìn về phía mấy người chơi cờ vừa hỏi.
“Em biết.”
“Một trong những bằng chứng quan trọng nhất dẫn đến giả thuyết tự sát chính là căn phòng kín đó. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, căn phòng kín đó chẳng phải có chút kỳ lạ hay sao?”
“Tức là?”
“Thực ra buổi tối hôm đó, người đi gọi Koichi lần đầu tiên là anh và Takase. Khi ấy cửa chính không khóa, chỉ có cửa phòng ngủ được khóa thôi.”
Naoko gật đầu. Điều này khớp với câu chuyện Takase kể cho cô nghe. Cậu ấy nói mình đã đi cùng với một khách trọ, hóa ra người đó là Enami.
“Thế rồi, một lúc sau Takase lại đi gọi lần nữa, lần này cả cửa chính cũng khóa. Sau đó, cho tới khi phát hiện sự việc, cánh cửa đó khóa suốt. Vậy nên, chỉ có thể cho rằng chính Koichi đã khóa cánh cửa đó. Loại khóa ấy không phải là khóa tự động, cho nên nếu không có chìa khóa thì chỉ có thể khóa cửa từ bên trong, chìa khóa lại nằm trong túi quần của Koichi. Hơn nữa, chìa khóa dự phòng được xác nhận là không ai mang ra dùng. Và thế là người ta kết luận đây là một vụ tự sát.”
“Những điều đó thì em đều đã được nghe rồi.”
“Chỉ là anh thấy có chút kỳ lạ. Thời điểm trước khi cậu ấy tự sát, khi bọn anh đến lần đầu tiên, mặc dù có gọi cửa nhưng không hề nghe tiếng trả lời. Cảnh sát kết luận do cậu ấy bị rối loạn tâm thần rồi khép lại vụ việc.”
“Ý anh là khi đó anh trai em đã chết rồi đúng không?”
“Đúng thế.” Enami nói rõ ràng. “Nhưng nếu vậy thì sẽ có một nghi vấn được đặt ra: ai và làm thế nào đã khóa được cửa chính. Đương nhiên, không có chìa khóa vẫn có thể khóa cửa lại từ bên trong, nhưng như thế đồng nghĩa với việc chính người đó cũng bị nhốt lại trong phòng.”
“Anh có cách giải thích hợp lý sao?”
Lần đầu tiên Makoto lên tiếng hỏi.
“Cũng chưa thể gọi là cách giải thích hợp lý… thế nhưng anh cho rằng mấu chốt nằm ở chìa khóa của căn phòng. Nếu cánh cửa đó khóa thì không ai có thể vào trong được đúng không? Muốn ra khỏi phòng cũng chỉ có cách đi qua cửa chính. Nhưng nếu không có chìa khóa, thì chỉ có thể khóa cửa từ bên trong. Nếu vậy thì có thể cho rằng, khi anh và Takase gõ cửa phòng, có người đang trốn trong đó.”
“Có nghĩa là hung thủ đợi anh Enami và Takase đi khỏi, liền ra khỏi phòng ngủ và khóa cửa chính lại từ bên trong đúng không?”
Makoto lập tức đáp lại. Quả nhiên đầu óc cô phân tích rất nhanh.
“Thế nhưng làm thế nào người đó ra khỏi phòng được?”
“Có lẽ là trèo qua cửa sổ.”
Makoto đưa ra ý kiến, Enami cũng gật đầu đồng tình.
“Anh nghĩ có thể khóa cửa sổ lại từ bên ngoài bằng cách thức nào đó. Nếu làm được điều ấy thì ai vắng mặt sảnh chờ khi đó sẽ thành kẻ khả nghi. Nhưng thật đáng tiếc, anh không sao nhớ được tình trạng ở phòng chờ khi đó. Vì quá tập trung chơi poker, đến giữa chừng còn cùng Kurumi chơi backgammon… Hơn nữa, nếu không thể khóa cửa sổ từ bên ngoài thì có nói ra điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Naoko hình dung lại cấu trúc của cửa sổ. Đó là loại cửa có hai lớp, lớp bên ngoài và lớp bên trong đều có chốt riêng.
“Anh Enami đã thử kiểm tra rồi đúng không?” Makoto hỏi. Thế nhưng Enami chỉ đăm chiêu.
“Anh đã thử làm ở cửa sổ phòng mình, nhưng không thấy cách nào khả thi cả. Nếu không thử tại hiện trường thì cũng chẳng thể nói gì được.”
Naoko cũng nghĩ vậy. Lúc nào về phòng phải thử kiểm tra lại ngay mới được…
“Thế nhưng, nếu ra ngoài bằng đường cửa sổ thì kiểu gì cũng để lại dấu chân đúng không. Tuyết rơi khá dày mà.” Makoto dùng ngón trỏ chỉ ra phía sau mình và nói.
“Đúng là như vậy. Nhưng nếu ngay lúc này em thử quan sát cũng sẽ thấy, bên ngoài cửa sổ là đường đi từ sau bếp đến nhà kho, thế nên nhân viên nhà khách, nhất là Takase, thường xuyên đi lại và tạo ra rất nhiều dấu chân. Bởi vậy khung cảnh lúc đó không phải kiểu trên nền tuyết trắng có những dấu vết nổi bật như trong tiểu thuyết trinh thám đâu. Hơn nữa, buổi tối xảy ra vụ án tuyết không rơi quá dày, anh nghĩ sẽ có rất nhiều dấu chân.”
“Tóm lại là dù hung thủ có để lại dấu chân đi chăng nữa, thì cũng không thể phân biệt được với những dấu chân khác?” Makoto hỏi.
“Đúng vậy.” Enami trả lời. “Những điều anh muốn nói chỉ có thế thôi. Anh cứ băn khoăn về chuyện đó mãi, nhưng chẳng thể nói với những khách trọ khác được.”
Có lẽ vậy, Naoko nghĩ, nếu anh ta đem chuyện này nói ra thì khác nào khẳng định trong số khách trọ có hung thủ giết người.
“Cậu thấy sao?”
Sau khi anh ta đi khỏi, Naoko hỏi bằng giọng thì thầm. Lúc này, nét mặt Makoto có chút đăm chiêu.
“Về mặt logic thì tớ hiểu, nhưng tớ thấy việc khóa cửa sổ đó từ bên ngoài là điều không thể.” Cô nói.
Sau đó, chỉ có Nakamura đã thay bộ đồ khác tới chỗ hai cô đang ngồi.
“Hai em đang làm gì thế?”
Anh ta trơ trẽn ngồi xuống cạnh Naoko. Bị mùi nước hoa nam làm cho khó chịu, cô bất giác quay mặt đi.
“Cùng uống một chút nhé? Sẽ thoải mái hơn đấy.”
Anh ta quay đầu lại, chỉ về phía quầy lễ tân. Naoko chợt nhớ đến một chuyện, ở bữa tiệc hồi năm nhất cũng có một anh chàng rủ cô như thế này.
“Không, cảm ơn anh.”
Vẫn chỉ nhìn về phía Bác sĩ và Kamijo đang chơi cờ, cô đáp. Với loại đàn ông này có lạnh lùng cũng chẳng vấn đề gì. Thế nhưng anh ta không bỏ cuộc ngay.
“Vậy thì qua phòng bọn anh chơi nhé? Chỗ này chẳng hợp để chuyện trò gì cả… Với lại, chắc Furukawa cũng sắp tắm xong rồi đấy.”
Có lẽ sợ mấy người chỗ Bác sĩ nghe được sẽ chẳng hay ho gì nên anh ta nói như thì thầm vào tai cô. Hơi thở nóng rẫy của anh ta làm cô khó chịu. Bình thường những lúc như thế này, Makoto sẽ lườm đối phương cháy mắt để giải vây cho bạn, thế nhưng hôm nay cô chẳng có vẻ gì là sẽ làm thế. Cuối cùng, cô còn đứng lên và nói ra một câu khiến Naoko khó tin vào tai mình.
“Đi đi, Naoko.”
Naoko sửng sốt, ngước mắt lên nhìn Makoto. Cô vẫn thản nhiên.
“Tôi có việc chỗ Bếp trưởng một chút nên phải vào nhà ăn bây giờ. Phòng của anh Nakamura ở đâu ấy nhỉ?”
Thấy tình thế bất ngờ thay đổi, anh ta đáp giọng hớn hở.
“Phòng Hành trình mới nhé. Ngay đầu hành lang rẽ trái là tới.”
“Quả nhiên, là phòng Hành trình mới đấy.”
Nói xong Makoto nhìn về phía Naoko, ánh mắt đầy ẩn ý. Cuối cùng thì cô cũng hiểu được ý đồ của Makoto. Đây chính là cơ hội để giải ám hiệu. Còn Makoto có lẽ định tới chỗ Bếp trưởng thám thính về vụ án hai năm trước.
“Được không? Chỉ một chút thôi.”
Không hề biết rằng hai người đang trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ không lời, Nakamura nói giọng xu nịnh. Để giải đáp được bí ẩn, chẳng còn cách nào khác. Cô đáp giọng chẳng mấy vui vẻ.
“Một chút thì được.”
“Quyết định vậy nhé.”
Nakamura vui vẻ đứng dậy. Naoko nhìn sang, Makoto nháy mắt động viên cô.
Gọi là Hành trình mới không phải bởi có điểm gì đó khác biệt. Căn phòng này có cấu trúc giống hệt với phòng của bọn Naoko, chỉ nội dung được khắc trên tấm thẻ treo tường là khác.
The land was white,
The seed was black;
It will take a good scholar
To riddle me that.
“Em xin phép một chút.”
Naoko xin phép Nakamura, lật mặt sau của tấm thẻ trang trí, nội dung bản dịch tiếng Nhật như sau.
Trong lòng đất trắng,
Một hạt mầm đen;
Để giải được câu đố này
Cần phải học hỏi thôi.
Điều đầu tiên thu hút sự chú ý của Naoko là từ hạt mầm đen. Trong câu chuyện của Bác sĩ, khi nhìn bài đồng dao Cầu London anh Koichi đã nói ra cụm từ này. Hạt mầm đen mà anh Koichi nói liệu có phải nội dung của bài đồng dao này không? Ngoài ra còn một điểm nghi vấn nữa, đó là tên căn phòng này. Có thể thấy dường như cái tên Hành trình mới chẳng ăn nhập gì với bài đồng dao này.
“Anh có biết tại sao tên của bài đồng dao này là Hành trình mới không ạ?”
Naoko quay đầu lại hỏi. Nakamura chỉ khẽ liếc về phía tấm thẻ trang trí rồi đáp với vẻ không chút hứng thú.
“Ừm, tại sao nhỉ?”
Anh ta lôi từ trong ba lô ra một chai brandy. Rốt cuộc anh ta định dụ mình uống rượu à?
Anh ta lấy chiếc cốc uống rượu brandy để trên giá xuống, rót vào một phần ba ly rồi mang cho Naoko, sau đó lấy cốc cho mình.
“Trước tiên, cùng cạn ly nào.”
“Hai anh lúc nào cũng ở phòng này ạ?”
Phớt lờ hành động muốn chạm ly của Nakamura, Naoko hỏi.
“Ừm, đúng thế. Cũng chẳng phải vì nguyện vọng gì đặc biệt.”
“Vậy còn ý nghĩa của bài đồng dao này, anh có biết không ạ?”
“Anh không quan tâm đến mức ấy đâu. Chỉ là từng nghe Furukawa đọc qua ở hiệu sách hay đâu đó. Anh khác mọi người, thuộc dạng chẳng hứng thú lắm với mấy thứ này.”
Nói vậy nhưng có vẻ như anh ta nhận thấy cần phải nói một chút về đề tài này, nên cuối cùng cũng chịu nhìn về phía tấm thẻ trang trí.
“Không có ý nghĩa gì to tát cả. Chỉ đơn giản là một câu đố. Hạt mầm đen trong lòng đất trắng, đó là cái gì. Đáp án là trang giấy có in chữ. Một câu đố trẻ con vớ vẩn thôi. Ngày xưa thường có mấy câu đố đơn giản kiểu này mà.”
Nakamura kéo ghế giục cô ngồi xuống, vẻ muốn kết thúc đề tài này ở đây. Naoko miễn cưỡng làm theo, nhưng mục đích cô đến căn phòng này vẫn là vì tấm thẻ trang trí treo tường. Cô lại hỏi:
"Tại sao điều này lại liên quan tới Hành trình mới?"
Anh ta kéo ghế định ngồi xuống cạnh cô, gương mặt thoáng hiện vẻ chán nản.
“Chịu.”
“Lạ thật đấy, là tại sao nhỉ?”
“Này Naoko, mấy chuyện kiểu đó em thử đi hỏi Ông chủ ấy. Vì anh ta mới là người đặt tên cho mấy căn phòng này mà. Còn khi ở bên anh, đừng hỏi những chuyện mà anh chẳng thể trả lời thế được không?”
“À vâng, em xin lỗi.”
Nakamura bình tĩnh lại, biểu cảm trên mặt giãn ra. Thế nhưng ngay sau đó, anh ta lại phải ngước nhìn Naoko với ánh mắt vô cùng lúng túng. Cô đặt chiếc cốc xuống, đồng thời đứng dậy.
“Em sao thế, Naoko?”
“Thì…” Naoko tủm tỉm cười. “Em đi hỏi Ông chủ. Rất xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Lúc Naoko đóng cửa, Nakamura vẫn chưa hết ngỡ ngàng, còn ngồi nguyên ở ghế. Lúc bắt đầu đi ra hành lang, cô nghe thấy tiếng đồ vật va đập vào cửa. Vì không đủ can đảm để ném cốc rượu trên tay nên anh ta đã ném gối chăng? Nhưng dù có là gì thì kiểu đàn ông ngớ ngẩn ấy chẳng bao giờ làm cô bận tâm.
Ông chủ đang đứng trong quầy lễ tân, sắc mặt có vẻ không tốt lắm nhưng vẫn vui vẻ tiếp chuyện với Naoko và nghiêm túc trả lời các câu hỏi cô đặt ra.
“Ý nghĩa tên gọi của phòng Hành trình mới à? Câu hỏi này khó đấy.”
“Anh cũng không biết sao?”
“Thành thực mà nói, đúng là vậy. Từ lúc người bạn Anh quốc nhượng nơi này lại cho tôi, căn phòng đã được đặt tên thế rồi. Đúng như cô nói, nội dung được khắc trên tấm thẻ trang trí treo tường và cái tên Hành trình mới có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau cả.”
_“Hành trình mới_ là từ được Ông chủ dịch ra đúng không ạ? Từ gốc ban đầu của nó là…?”
"Chính xác là Start. Vì vậy, cũng có thể dịch là Xuất phát, thế nhưng xét mức độ phù hợp với một nhà khách thì tôi nghĩ nên dịch là Hành trình mới."
_“Start…_ Vậy à, là Start sao?”
Khi nãy bị Nakamura bức bách quá nên cô không kịp nhìn kỹ tấm thẻ treo cửa. Naoko thử nhẩm lại bài đồng dao tên Start đó. Vì chỉ là một bài đồng dao ngắn nên cô có thể nhớ ngay.
Trong lòng đất trắng,
Một hạt mầm đen;
Để giải được câu đố này
Cần phải học hỏi thôi.
Từ câu đố kích thích suy nghĩ của Naoko. Tại sao bài đồng dao này lại có tên Start?
“Lẽ nào…”
Cô bất giác nói thành tiếng. Ông chủ đang tập trung pha cà phê, không nghe rõ cô nói gì liền hỏi lại.
“Cái gì cơ?”
“Không có gì ạ.” Naoko lắc đầu mấy cái.
Phải chăng bài đồng dao này chính là đoạn mở đầu để đọc ám hiệu?
Suy nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu Naoko. Start không phải là hành trình mới hay xuất phát, mà có lẽ nên dịch là mở đầu thì hợp lý hơn. Với lại, đoạn Để giải được câu đố này, cần phải học hỏi thôi quả nhiên là ám chỉ trật tự đọc ám hiệu.
“Ông chủ, cảm ơn đã tiếp đãi.”
Vì quá phấn khích, cô quên mất rằng mình còn chưa uống chút cà phê nào đã nói cảm ơn rồi nhanh chóng quay về phòng. Toàn thân cô nóng bừng. Vừa vào phòng, cô khóa cửa rồi lôi tấm bản đồ đó ra. Một lần nữa thử nhìn lại cách bố trí các căn phòng.
Quả đúng như mình nghĩ, Naoko gật gù.
Căn phòng Mở đầu, bây giờ thì cô đã hoàn toàn tin rằng Start phải được dịch bằng từ đó. Nếu không tính phòng Cầu London và Mẹ Ngỗng Già thì đó chính là phòng nằm ở vị trí đầu tiên của nhà khách này. Hơn nữa, phòng Cầu London và Mẹ Ngỗng Già lại nằm ở một tòa riêng biệt.
“Cậu ấy nói mấu chốt để giải mã câu thần chú đó là đọc các bài đồng dao đúng trật tự.”
Naoko nhớ lại lời của vợ chồng Shibaura. Nói cách khác, có thể từ căn phòng Mở đầu lần lượt đọc các bài đồng dao là sẽ giải được ám hiệu. Nếu vậy thì bài đồng dao tiếp theo sẽ là…
Ánh mắt của Naoko vừa dừng lại ở căn phòng có tên Thánh Paul thì nghe thấy tiếng lạch cạch ngoài cửa chính. Hình như Makoto đã quay trở lại. Vừa mở cửa ra, Makoto liền vòng ngón cái với ngón trỏ thành dấu OK.
“Nhìn mặt cậu thì có vẻ thu hoạch cũng khá đấy nhỉ?”
“Đằng ấy sắc diện cũng không tệ chút nào đâu.”
Makoto đưa mắt kiểm tra hành lang rồi đóng cửa lại.
“Có chuyện muốn kể với tớ đúng không?”
“Vậy thì, nghe chuyện của đằng ấy trước đi.”
Hai người ngồi đối diện nhau bên bàn.
Naoko giải thích Hành trình mới có thể hiểu thành Mở đầu, từ đó suy ra đây chính là bài đồng dao mở đầu để đọc ám hiệu, và chuyện trong bài này có chứa từ hạt mầm đen. Makoto nhìn bài đồng dao Mở đầu mà Naoko viết lại rồi lẩm bẩm.
“Tuyệt thật đấy.”
“Vấn đề là hạt mầm đen có ý nghĩa gì? Chắc phải quay lại phòng Bác sĩ một lần nữa rồi.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.” Naoko đồng tình.
“À, Makoto kể thu hoạch của cậu đi. Cậu cũng biết không ít đúng không?”
“Cũng tàm tạm.”
Makoto khoe hàm răng trắng bóng. Sau đó cô lôi từ trong túi quần bò ra một mẩu giấy, mở ra trước mặt Naoko. Nét chữ góc cạnh rất nam tính, cách viết hơi tháu. Naoko biết đây là nét chữ đặc trưng của Makoto.
“Người bị rơi xuống vực chết hai năm trước là một người đàn ông khoảng 50 tuổi tên Kawasaki Kazuo, kinh doanh một tiệm đá quý ở Shinjuku. Đó không phải lần đầu tiên ông ta đến nhà khách này. Khoảng nửa năm trước thời điểm xảy ra tai nạn, ông ta từng đến đây một lần vào mùa hè. Ông ta bị rơi từ trên cây cầu đá xuống vào buổi tối ngày thứ hai. Người ta lý giải nguyên nhân cái chết của ông ta là do bị trượt chân rơi xuống.”
“Không phải là thủ đoạn giống lần này nhỉ?”
“Đến giờ thì không thể xác nhận được điều này nữa rồi, tuy nhiên thật khó mà tin được là cảnh sát không thể phát hiện ra chút vết tích nào của việc dùng thủ đoạn giết người.”
“Ừ.”
“Theo như ấn tượng của Bếp trưởng thì đó là một người ít nói và ủ dột. Ông ta hầu như không nói chuyện với những vị khách khác. Những vị khách có mặt ở thời điểm xảy ra vụ đầu tiên này chỉ có vợ chồng Bác sĩ và Shibaura năm nay vẫn quay trở lại. Ngoài ra còn có Enami, thế nhưng khi đó anh ta chưa có ý thức về sự gắn kết tập thể nên hình như chẳng bận tâm gì đến vụ tai nạn. Nghe đâu còn có cả câu chuyện phía sau vụ tai nạn này, Bếp trưởng biết được khi tham dự đám tang ông Kawasaki. Hình như nghe mấy người họ hàng của ông ta kể.”
“Câu chuyện đằng sau ấy là gì thế?”
Naoko đã từng nghe ai đó kể rằng, trong đám tang người ta thường ngồi lê đôi mách đủ thứ chuyện lúc sinh thời của người quá cố.
“Phải nói tin quan trọng trước chứ.”
Có lẽ không định màu mè gì nhưng Makoto vẫn nghiêm túc rào trước đón sau.
“Bếp trưởng hiếm khi nói chuyện này cho người khác. Mà có lẽ cũng do không ai muốn nghe, họ cố gắng hết sức để không động chạm vào. Tham khảo một chút, theo cậu thì người gần đây nhất Bếp trưởng nói chuyện cùng về vấn đề này là ai?”
“Để xem…”
Naoko ngẫm nghĩ. Một khi Makoto đã nói kiểu này thì chắc chắn có điều gì đó ẩn chứa bên trong. Cô ngẩng đầu lên.
“Lẽ nào là… anh trai tớ?”
“Chính xác.” Makoto đáp. “Anh Koichi cũng biết chuyện này. Nói cách khác, chúng ta đang lần theo cùng một lộ trình với Koichi.”
“Tức là anh trai tớ đã giải mã ám hiệu và đặt nghi vấn về vụ tai nạn hai năm trước đúng không?”
“Đúng thế. Và do đó, câu chuyện đằng sau tai nạn này…”
Nói đến đây, Makoto giơ ba ngón tay lên, đưa ra trước mặt Naoko.
“Có ba chuyện.”
“Ba chuyện?”
“Đúng vậy. Thường thì Bếp trưởng chỉ nói có hai thôi. Lý do thì tớ sẽ giải thích sau, còn bây giờ hãy nghe chuyện đó đã. Chuyện đầu tiên, những người họ hàng của ông Kawasaki rỉ tai nhau rằng cái chết của ông ta không phải tai nạn mà là một vụ tự sát. Hơn thế, hầu hết bọn họ còn tin chắc điều này.”
“Tự sát? Có căn cứ gì không?”
Lập tức, Makoto giơ ngón trỏ tay phải lên chỉ vào bụng mình.
“Ông Kawasaki bị ung thư dạ dày. Tất nhiên bác sĩ không chủ định nói thẳng với bệnh nhân, nhưng ông ấy đã tự nhận ra.”
“Vì thế mà ông ấy tự sát?”
“Người ta đồn vậy. Ung thư dạ dày, lại là giai đoạn cuối thì coi như xác định rồi còn gì.”
Thế nhưng chưa chắc điều đó đã thành động cơ để tự sát, Naoko nghĩ.
“Chuyện thứ hai cũng không có gì to tát, chỉ là mấy chuyện kiểu này dễ bị phơi bày trong đám tang thì phải. Ông Kawasaki ở rể, tiếng là người kinh doanh đá quý nhưng toàn bộ thực quyền lại nằm trong tay bà vợ, ông ta chỉ là giám đốc bù nhìn thôi. Nghe nói ngay cả việc giám định đá quý ông ta cũng không được phép làm theo ý mình. Thế nên sau khi kết hôn không lâu ông ta đã cặp kè với một phụ nữ khác và còn có con với người ta nữa. Khi chuyện đó vỡ lở, giám đốc tiền nhiệm đã quở trách rồi đưa một khoản tiền để cắt đứt quan hệ, nên mọi chuyện cũng có vẻ xuôi xuôi. Nhưng rốt cuộc ông Kawasaki không chữa được cái tật lăng nhăng, chẳng bao lâu sau ông ta lại có mối quan hệ ngoài luồng. Bà vợ sợ miệng lưỡi thế gian nên đành nhẫn nhịn chứ thật tâm cũng đã nghĩ đến chuyện ly hôn.”
Chuyện rõ quá còn gì, Naoko thở dài. Tại sao đàn ông thường thế nhỉ?
“Không thể tin được là anh trai tớ lại có hứng thú với mấy chuyện thế này.” Cô nói giọng có vẻ bực dọc.
“Đồng ý. Còn chuyện thứ ba nữa, tớ cũng thử hỏi dò Bếp trưởng rồi. Rằng có phải anh đã nói cả chuyện này với Koichi không? Bếp trưởng sau một hồi lúng túng cuối cùng đã thừa nhận. Hình như anh ta mắc cái tật cứ uống rượu vào là chuyện gì cũng tuôn ra hết. Ừm, nếu là bọn mình thì cũng quan tâm mấy chuyện kiểu đó. Chỉ là không muốn bị coi là tọc mạch nên phải kiềm chế thôi.”
“Một chuyện đáng kể mà.”
“Ừ, vậy nên tớ nghĩ anh Koichi chắc chắn cũng có để tâm.” Giọng Makoto sôi nổi. Dường như cô đang rất hưng phấn, liên tục liếm môi. “Trước khi đến nhà khách này, ông Kawasaki cũng thường xuyên bỏ nhà đi. Sau khi ông ta chết, cả vợ và con cái đều biết ông ta từng đến đây. Thực ra, họ đã nhờ người theo dõi.”
“Hả?”
50 tuổi còn bỏ nhà đi, Naoko thấy có gì đó kỳ lạ. Trường hợp này gọi là biến mất thì đúng hơn.
“Về động cơ bỏ nhà đi, người nhà ông ta nghĩ có lẽ biết mình bị ung thư dạ dày, đã đến giai đoạn cận kề cái chết rồi, nên ông ta muốn vui vẻ tận hưởng tháng ngày còn lại. Cũng có mấy bộ phim đề tài kiểu thế nhỉ.”
Naoko nhớ đến bộ phim Sống của đạo diễn Kurosawa Akira. Makoto tiếp tục.
“Để sống sung túc những ngày còn lại thì cần có tiền. Thế nhưng bản thân Kawasaki gần như không có chút tiền bạc nào. Toàn bộ tài sản đều đứng tên vợ, hình như đến cả tiền tiêu vặt cũng bị thắt chặt để tránh ông ta lén lút ngoại tình. Quá túng quẫn, ông ta đành phải lấy cắp đồ của cửa hàng.”
“Tức là ông ta lấy đồ của cửa hàng rồi bỏ trốn?”
“Không, nếu lấy đồ trong cửa hàng thì nhân viên sẽ phát hiện ra ngay. Vậy nên thứ mà ông ta lấy mang đi hình như là đá quý trước khi được chế tác thành nhẫn hay vòng cổ. Những nguyên liệu thô ấy. Đặc biệt là kim cương và ngọc thạch, nếu gom tất cả lại cũng lên tới vài chục triệu yên.”
“Vài chục triệu yên?”
Naoko hình dung, số tiền đó phải tương đương thu nhập một năm của tuyển thủ bóng chày hàng đầu. Nói cách khác, nếu không quy ra như vậy thì cô không hình dung nổi con số đó lớn như nào.
“Tức là ông Kawasaki mang theo khối tài sản vài chục triệu yên bên người khi ra khỏi nhà. Vấn đề nằm ở đây. Khi xác ông ấy được phát hiện, thì người ta không tìm được bất cứ thứ gì trong khối tài sản ấy.”
“Đã bị lấy mất sao?”
“Có lẽ là vậy. Thế nhưng theo những gì cảnh sát điều tra được thì hoàn toàn không thấy tăm hơi khối tài sản ấy. Hoặc cũng có thể trước khi tới nhà khách này đã xảy ra chuyện gì đó. Tất cả những điều ấy đều chưa được làm rõ.”
“Vài chục triệu yên vẫn còn trong bóng tối sao…”
Naoko không hình dung nổi số tài sản bị mất đó nhiều cỡ nào. Nếu có số tiền đó trong tay thì mua được những gì nhỉ?
“Hết. Đó là tất cả những gì tớ nghe được từ Bếp trưởng.”
Makoto vuốt tóc lên rồi quay lại ghế ngồi, ý nói đã đến quãng ngừng của một câu chuyện dài.
“Thứ dẫn dắt suy luận lúc này không phải là chúng ta thấy câu chuyện này thế nào, mà là Koichi thấy thế nào. Kiểu như là anh ấy đã cảm thấy ra sao, anh ấy có hứng thú với điều gì. Ở đây chúng ta có một gợi ý, đó là tại sao Koichi lại quan tâm đến ám hiệu đó tới vậy.”
Nghe cách nói chuyện của Makoto, có thể cảm nhận được cô ấy đã suy nghĩ rất kỹ càng. Naoko cũng lờ mờ hiểu được điều mà cô ấy muốn nói.
“Có lẽ anh Koichi cho rằng khối đá quý có giá trị vài chục triệu yên ấy đang được cất giấu đâu đó quanh nhà khách này.”
“Ý cậu là địa điểm cất giấu ẩn chứa trong ám hiệu đó?”
Makoto gật đầu thật mạnh.
“Thế nhưng người tạo ra ám hiệu đó không phải ông Kawasaki mà là người phụ nữ Anh quốc chủ cũ của nhà khách này, đúng không? Làm sao mà khối đá quý đó lại được chôn ở địa điểm ẩn trong ám hiệu cơ chứ?”
“Điều này chỉ đơn thuần là suy luận của tớ thôi.” Makoto nói rõ. “Ông Kawasaki cũng biết câu thần chú Mẹ Ngỗng là một ám hiệu, hơn nữa ông ấy còn giải được ám hiệu đó rồi. Trước khi tự sát, ông ấy không biết phải xử lý khối tài sản đang có như thế nào, nên đã nghĩ tới việc đem giấu ở một địa điểm có sẵn ám hiệu. Giấu đá quý ở một nơi có ám hiệu chỉ dẫn, chẳng phải rất lãng mạn hay sao?”
Naoko có chút ngạc nhiên, không phải bởi sự nhạy bén trong suy luận của Makoto mà bởi cô ấy đã dùng từ lãng mạn. Từ trước tới nay, cô ấy luôn dị ứng với mấy từ kiểu này. Bản thân Makoto khi nhận ra điều đó cũng vô cùng ngượng nghịu.
“Cậu có gì phản biện không?”
Naoko lắc đầu. “Tớ tán thành. Có điều, tớ không hiểu tại sao anh trai tớ lại biết đá quý được chôn ở địa điểm có ám hiệu?”
“Đúng thế.”
Giọng điệu của Makoto chứng tỏ cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều về điểm đó.
“Có lẽ anh Koichi tin vào điều ấy. Đây mới chỉ đơn thuần là suy luận thôi, nhưng tớ nghĩ bây giờ cũng không cần quá quan tâm đến chuyện ấy. Điều quan trọng là chúng ta đã biết được anh Koichi ra sức giải ám hiệu để làm gì.”
Naoko lặng lẽ gật đầu. Cô nhận ra chỉ cần hiểu được đến tận trước lúc qua đời anh trai đã tìm kiếm điều gì, dốc hết đam mê làm gì cũng đã là một tiến triển lớn rồi.
“Nếu đúng là anh trai tớ có mơ ước giải được ám hiệu ấy, thì khả năng anh ấy tự sát sẽ càng thấp đi phải không?”
Naoko cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói, nhưng cảm xúc cứ dâng trào mãnh liệt trong cô, bản thân cô cũng nhận ra điều đó. Thực tế, toàn thân cô đã nóng bừng.
“Đúng vậy.”
Cảm nhận được cảm xúc của Naoko, Makoto cũng mạnh mẽ đáp lời. “Anh Koichi không tự sát, mà bị giết. Tớ nghĩ bây giờ chúng ta có thể khẳng định điều đó được rồi.”
Bị giết…
Cụm từ đó đâm thẳng vào tim cô.
Anh trai bị giết.
“Tại sao nhất định phải giết anh ấy chứ?”
Lệ nóng dâng lên trong đôi mắt cô, rồi chầm chậm lăn xuống. Makoto nhìn cô, hơi thở cũng nghẹn lại.