CHƯƠNG 5 MÊ TRẬN TÌNH CẢM
Thanh niên Bernie này là người ngu xuẩn nhất tôi từng gặp. Cậu ta mang một đôi mắt hoảng hốt hơi mọng nước, cùng với cặp tai cao và mớ tóc có lẽ là màu đỏ bên dưới lớp bụi bặm bám đầy. Rõ ràng là cậu chàng đã được ông thợ điện dạy cách hành xử, bởi vì ngay lúc bước qua cửa là cậu ta đã bắt đầu khẳng định sự vô tội của mình theo cách tương tự rồi.
"Em không biết gì hết, thật sự chẳng biết gì đâu," cậu ta biện minh. "Em ở bên ngoài hành lang, thật đấy, và em không đặt chân vào trong phòng chút nào cả cho đến khi ông bác sĩ đến."
"Tôi đoán là cậu còn mải kiểm tra xem dây cáp có bị nóng không," Kennedy nghiêm giọng đề xuất.
"Đúng thế, anh ạ! Bọn em khi ấy phải kiểm tra nó bởi vì nó được đặt trên sàn gỗ đánh véc ni, và bác quản gia có bảo là..."
"Cái mặt dây chuyền đâu rồi?" Kennedy ngắt lời. "Cái mặt dây chuyền mà cô Lamar đeo trong mấy phân cảnh ấy."
"À," cậu ta nói với vẻ khinh khỉnh, "cái thứ ấy!" Sau một hồi cố gắng, Bernie lôi nó ra từ sâu trong một bên túi, gỡ các góc sắc ra khỏi những đường chỉ rách và xơ của chiếc áo khoác.
Tôi liếc nhìn nó lúc Kennedy lật đi lật lại nó trong tay, và thấy rằng đây rõ là một thứ đạo cụ biểu diễn, với những viên trang sức làm bằng thủy tinh thuộc loại rẻ tiền nhất. Vừa giấu đi vẻ thất vọng của mình, Kennedy vừa bỏ nó vào trong túi của anh, rồi lại hỏi thanh niên Bernie đang sợ chết khiếp kia thêm câu nữa.
"Cậu có biết gì về cái chết của cô Lamar?"
"Không! Em không biết gì cả, thật đấy!"
"Được rồi!" Kennedy quay sang Mackay. "Cho ông đạo diễn Werner vào đi."
Tôi đã được nghe rất nhiều về Stanley Werner qua các bài phỏng vấn, phân tích, và các kiểu bài báo khác trong các tạp chí phim ảnh và chuyên mục điện ảnh của báo Chủ nhật. Giờ thì tôi thấy ông là một người rất dễ hồi hộp, bồn chồn đến mức ông dường như không tài nào ngồi im được một chỗ trên ghế hay giữ cho đôi tay của mình bất động được dù chỉ trong một giây. Mặc dù ông có vóc dáng tầm thước, trông khá là có da có thịt trên người, ấy nhưng dấu tích nghệ sĩ và bản chất sáng tạo vẫn hiện rõ trong những đường nghiêng tinh tế trên đầu ông và trong những ngón tay dài ngoẵng, thuôn dần thành các móng tay được cắt tỉa một cách hết sức chu đáo của ông. Kennedy có vẻ chú tâm đặc biệt đến cặp mắt sẫm màu, mềm mại, và xao động không ngừng của ông.
"Trong dàn diễn viên có những ai vậy, ông Werner? Họ đóng những vai gì, và chính xác thì mỗi người bọn họ làm gì tại thời điểm cô Lamar gục xuống?"
"Ờ thì...", mắt Werner liếc sang tôi, thế rồi sang Mackay, và phong thái của ông hơi mang một vẻ không thoải mái gì đó mà tôi vẫn chưa thể xác định được, "... Stella Lamar đóng vai Stella Remsen, nhân vật nữ chính, và... ờm, tôi thấy đồng sự của anh có cầm kịch bản kìa..."
Ông dừng lại, liếc nhìn tôi thêm lần nữa. Khi thấy Kennedy lặng thinh, Werner nói tiếp, càng lúc càng trở nên lo lắng. "Jack Gordon đóng vai Jack Daring, nhân vật nam chính - anh chàng trẻ tuổi đẹp trai lao xuống cầu thang và gặp ông quản gia cùng cô hầu gái bên trong hành lang, ngay ngoài thư viện..."
"Chẳng phải gương mặt của anh ta còn đồng thời xuất hiện trong khung cửa sổ kiểu Pháp của thư viện ư?" Kennedy hỏi. "Chẳng hạn như anh ta cũng chính là kẻ giết hại ông bố ư?"
"Không!" Werner hơi mỉm cười, và tính cách con người này thoáng hiện ra, lấn át cơn lo lắng, và như tôi thấy thì đây là một hành động có tính toán, nhằm tạo sự tin tưởng. "Đó chính là bí ẩn mấu chốt đấy. Đây là một câu chuyện trinh thám. Mặc dù bây giờ cả hai vai đều do Jack đóng, đến đoạn sau chúng tôi sẽ có phụ đề giải thích rằng tên tội phạm, tức
'Nỗi kinh hoàng Màu đen', là một bậc thầy trong lĩnh vực khoa học mạo danh, và hắn thay đổi mặt mũi của đám tay sai của mình bằng phẫu thuật thẩm mỹ và các biện pháp khoa học tương tự, để cho bọn họ trông giống như những người hắn muốn quy cho nghi ngờ. Thế nên mặc dù Jack đóng vai ấy, kỳ thực kẻ giết ông Remsen già là một tòng phạm của 'Nỗi kinh hoàng Màu đen'."
Kennedy quay sang phía tôi. "Một ý tưởng áp dụng khoa học để gây án mới!", anh tỉnh khô bình phẩm. "Thử tưởng tượng nó mà áp dụng được thật xem!"
"Vai 'Nỗi kinh hoàng Màu đen'," Werner nói tiếp, "do Merle Shirley đóng. Anh chắc đã nghe đến danh anh ta, ác nhân vĩ đại nhất từng xuất hiện trên màn bạc rồi chứ nhỉ? Rồi có Marilyn Loring, vào vai cô gái lăng loàn, cũng là một diễn viên giỏi. Cô ta đóng vai Zelda, con nuôi của ông Remsen già, và vấn đề đang đặt ra là Zelda hay Stella sẽ trở thành người thừa kế gia tộc Remsen. Bản thân Marilyn thì là một cô gái hết sức tử tế, nhưng, ôi trời ơi, người hâm mộ ghét cô ta lắm!" Ông đạo diễn cười. "Không câu chuyện nào Millard sáng tác ra lại hoàn chỉnh nếu thiếu vắng một cô gái lăng loàn, và Marilyn toàn đóng vai ấy. Cô ta làm việc cùng với hãng phim Manton Pictures đã được gần một năm rồi."
"Ông đích thân đóng vai ông triệu phú à?"
"Vâng, tôi đóng vai ông Remsen già."
Bất chợt, tôi lần đầu tiên nhận ra rằng Werner vẫn đang mặc bộ quần áo dạ tiệc để nhập vai. Chạy sọc trên mặt ông là những vệt chất trang điểm còn sót lại sau khi đã bị ông lấy khăn tay chùi mặt liên tục. Cổ áo của ông cũng đang nhoe nhoét. Tôi có thể hình dung ông đang cảm thấy khó chịu đến nhường nào.
"Ông có động gì đến Stella không?" Kennedy hỏi, sử dụng thuật ngữ mà dân sân khấu dùng để chỉ những hành động nhỏ trong quá trình diễn một phân cảnh. "Ông có cử động chút nào trong lúc cô ấy đang diễn vai của mình không?"
"Không, anh Kennedy à, tôi đóng vai 'xác chết' trong tất cả các phân cảnh ấy."
"Ông chỉ cho tôi xem ông nằm như thế nào với nhé."
Werner tuân lệnh, nằm dài ra bên trên tấm thảm, tái thực hiện tư thế của mình, thậm chí còn chuẩn xác đến tận cách mình đặt bàn tay và cánh tay. Chán ngán thay, Kennedy ép tôi phải đóng vai Stella Lamar, thực hiện đủ kiểu tư thế của cô, và tôi tin chắc mình diễn rất lóng ngóng. Kennedy tỉ mẩn diễn ngược lại từ phân cảnh thứ mười ba cho đến phân cảnh thứ nhất, dựa trên kịch bản và các chi tiết khơi gợi ra được từ trong ký ức của Werner.
Tôi nhận ra mục đích của Kennedy gần như ngay lập tức. Anh đang cố gắng tái tạo khung cảnh đã được ghi hình để xác định xem chất độc bị tiêm vào người cô như thế nào. Tất nhiên anh không đả động gì đến vết xước tí hon kia, và Mackay với tôi cũng cẩn thận không để lộ cho Werner biết gì về nó hết. Tuy nhiên, ông đạo diễn có vẻ hết sức sẵn lòng hỗ trợ chúng tôi. Chắc chắn bây giờ tôi không còn cảm thấy nghi
ngờ gì ông nữa rồi. Về phần Kennedy thì mặt anh chẳng thể hiện bất cứ điều gì cả.
"Khi chỗ phim trong máy quay đã được rửa...", tôi chợt đề xuất với Kennedy.
Anh bảo tôi im lặng với chỉ một động tác. "Tôi chưa quên chuyện đó đâu, nhưng các phân cảnh sẽ chỉ được quay từ một góc độ duy nhất và trong một nơi tối tăm. Làm thế này thì tôi có thể xác định được nhiều thứ hơn."
Thế là tôi lại miễn cưỡng tiếp tục đóng giả ngôi sao bị sát hại, lòng dạ tiu nghỉu ít nhiều. Chẳng bao lâu sau, Kennedy đã hoàn tất quá trình tái tạo khung cảnh hành động của mình.
"Còn ai khác bước vào trong phân cảnh này ngoài Gordon không?", anh hỏi.
"Ông quản gia và cô hầu gái, sau khi đèn đóm được bật sáng lên."
"Tôi sẽ thẩm vấn các nhân viên quay phim," anh tuyên bố. "Họ là ai?"
"Harry Watkins chịu trách nhiệm chỉ đạo hình ảnh," Werner giải thích. "Anh ta còn là một người rất lành nghề nữa! Một trong những chuyên gia ánh sáng giỏi nhất nước. AI Penny điều khiển máy quay thứ hai."
"Tôi sẽ thẩm vấn Watkins trước tiên." Kennedy gật đầu ra hiệu cho Mackay đưa ông đạo diễn ra khỏi căn phòng.
Cả Watkins lẫn Penny đều không thể bổ sung được thêm gì ngoài những điều Kennedy đã thu thập được từ Manton và Werner. Khi đã kiên nhẫn thẩm vấn nhân viên quay phim xong xuôi, anh cho gọi Watkins quay trở lại và yêu cầu cả hai người bọn họ đóng và niêm phong hộp phim lại dưới sự theo dõi của mình. Bên trong chúng là bản ghi hình ảnh của cả mười ba phân cảnh. Sau khi cho hai người kia lui ra, anh đưa hai chiếc hộp đen cho Mackay.
"Anh có thể thu xếp rửa và in chúng ra thật nhanh chóng, nhưng không bao giờ để lọt dù là âm bản hay dương bản ra khỏi tầm mắt của mình được không?"
Mackay gật đầu. "Tôi quen chủ một film lab * tại Yonkers."
"Tốt! Giờ cho nam diễn viên chính vào đây thôi."
Jack Gordon ngay lập tức tạo cho tôi ấn tượng rất xấu. Anh ta có nét gì đó mà tôi không biết tả bằng từ nào khác ngoài từ "bóng bẩy". Nhờ những kỹ năng lượm lặt được sau khi đã hợp tác với Kennedy suốt bấy lâu, tôi lập tức nhận thấy rằng anh ta đã lau chùi sạch lớp trang điểm trên mặt, và đã thay lên người một chiếc cổ áo trắng sạch sẽ. Bởi vì chất vải của những bộ đồ mặc khi lên hình phải được nhuộm thành màu nhờ nhờ để ngăn không cho màu trắng tinh tươm tạo thành quầng sáng lóa trên ảnh, chiếc cổ áo kia là một dấu hiệu không thể lẫn đi đâu được là anh ta đã chải chuốt lại một chút. Tôi biết rằng anh ta đã đính hôn với Stella. Cô đang nằm chết bên trong căn phòng này, trong một hoàn cảnh hết sức bí ẩn. Thật tình mà nói, gần như chắc chắn là cô đã bị sát hại. Nếu thật sự yêu thương cô, làm sao anh ta lại có thể nghĩ đến những chuyện như phấn trang điểm còn sót lại trên mặt mình, hay quần áo của mình cơ chứ?
Tôi phải thừa nhận rằng anh ta là một người điển trai. Anh ta có lẽ hơi thấp hơn chiều cao trung bình một chút, và dáng người rất thanh mảnh, đồng thời sở hữu thân hình rắn chắc của một vận động viên. Nhờ dáng hình đầu và sự cân xứng tuyệt đối giữa các đường nét khá đậm trên mặt, anh ta là mẫu người để lên phim lý tưởng, bất kể ở góc độ nào; trong những pha quay cận cảnh và tiền cảnh cũng như toàn cảnh. Trên thực tế, trong những bộ phim anh ta đóng, có rất ít thứ bị lớp trang điểm giấu đi, chẳng hạn như sắc xám lạnh lùng trong đôi mắt và những nếp nhăn quanh miệng anh ta.
Đầu tiên Kennedy hỏi anh ta về các hành động anh ta thực hiện trong các phân cảnh khác nhau, sau đó hỏi anh ta có nhìn thấy hay để ý thấy bất cứ điều gì đáng ngờ trong quá trình quay các cảnh ấy, hay trong khoảng thời gian nghỉ giữa chúng không.
"Tôi đã phải thay đổi lớp trang điểm mấy lần, anh Kennedy à," anh ta đáp. "Có lúc tôi đóng vai Jack Daring, vai diễn bình thường của tôi, nhưng tôi cũng đóng vai tên tay sai trông giống như Daring. Lần nào tôi cũng phải ra ngoài bởi vì tôi phải trang điểm sao cho tên tay sai trông dữ dằn. Werner muốn đánh lừa khán giả một chút, nhưng ông ấy không muốn họ tin chắc chắn rằng tên tay sai là Daring, mà nếu cả hai cùng có kiểu trang điểm giống nhau thì sẽ bị như thế mất."
"Anh có bất kỳ cơ hội nào để nói chuyện với cô Lamar không?"
"Không hề. Werner thúc ép chúng tôi kinh lắm."
"Lúc phân cảnh được bắt đầu quay, cô ấy có hành xử như bình thường không?"
"Không, cô ấy trông có vẻ hơi mệt mỏi. Nhưng...", Gordon lưỡng lự, "... có điều gì đó đã khiến cho cô ấy phải lo nghĩ suốt cả ngày. Cô ấy gần như chẳng nói chuyện với tôi câu nào lúc ngồi trên xe đi ra đây. Lúc cô ấy vào quay thì tôi không thấy cách hành xử của cô ấy có gì khác biệt cả."
"Anh đã đính hôn với cô ấy, đúng không?"
"Vâng." Mắt Gordon vô tình nhìn về phía cái xác nằm trên chiếc đi văng trước mặt. Anh ta vội vã liếc đi chỗ khác, cắn môi dưới giữa răng.
"Hai người dạo này có gặp vấn đề gì không?"
"Không... ý tôi là, chẳng có vấn đề gì lớn cả."
"Nhưng hai người có cãi nhau hay hiểu lầm gì đó."
Mặt của anh ta dần dần đỏ ửng lên. "Đầu tuần sau cô ấy sẽ có quyết định cuối cùng của tòa án. Tôi muốn khi đó cô ấy sẽ cưới tôi ngay lập tức. Cô ấy từ chối. Khi tôi trách móc cô ấy vì không chịu nghĩ đến mong muốn của tôi gì cả, cô ấy giả vờ làm mặt lạnh và bắt đầu đưa đẩy đủ kiểu với Merle Shirley."
"Anh nói cô ấy chỉ giả vờ làm mặt lạnh thôi ư?"
Gordon lưỡng lự một vài giây. Thế rồi có vẻ sự tự phụ đã khiến lưỡi anh ta mềm ra. Anh ta muốn họ hiểu rằng mình nắm giữ tình yêu của Stella cho đến tận giây phút cuối cùng.
"Đêm qua," anh ta tự nguyện nói, "chúng tôi đã làm lành hẳn với nhau, và cô ấy đối xử với tôi một cách trìu mến như từ trước đến nay. Sáng hôm nay thì cô ấy làm mặt lạnh, nhưng tôi biết đó chỉ là giả vờ, và thế là tôi để cho cô ấy yên."
"Vậy là giữa hai người chẳng có vần đề gì to tát hết à?"
Nam diễn viên chính nhìn thẳng vào mắt Kennedy. "Không hề!"
Kennedy quay sang Mackay. "Anh Shirley," anh ra lệnh.
Do tính toán sai, anh chàng ủy viên công tố quận nhỏ thó đã để cho anh diễn viên đóng vai phản diện bước vào trong căn phòng ngay trước khi Gordon rời đi. Họ giáp mặt nhau bên trong cặp rèm treo, vẻ thù địch, sự căm ghét không buồn giấu giếm giữa hai con người này chẳng thể nào lẫn vào đâu được. Cả Kennedy và tôi đều trông thấy ánh mắt liếc nhìn nhau của họ.
Thế rồi Merle Shirley tiến tới chỗ chiếc lò sưởi, ngồi xuống chiếc ghế được Kennedy chỉ.
"Tôi không có mặt trong bất cứ phân cảnh mở đầu nào hết," anh ta giải thích. "Tôi ở nguyên ngoài xe cho đến khi tôi hay tin có chuyện không ổn. Lúc ấy thì Stella đã chết rồi."
"Anh có biết gì về một trận cãi vã giữa cô Lamar và Gordon không?"
Shirley đứng dậy, siết chặt nắm tay lại. Suốt mấy giây liền, anh ta đứng nhìn thi thể ngôi sao điện ảnh kia với một vẻ mặt mà tôi không tài nào phân tích được. Tuy nhiên, khoảng lặng này cho tôi cơ hội nghiên cứu anh ta, và tôi để ý thấy rằng mặc dù những đường nét trên mặt trông thô hơn Gordon, đồng thời là một người to con hơn theo mọi khía cạnh, rất thích hợp đóng những vai phản diện, nhưng anh ta vẫn mang một vẻ tươi trẻ ngầm. Anh ta mặc quần áo theo phong cách rất thoáng, gợi lên chất miền Tây và những vùng trời quang đãng, trái ngược với vẻ tinh tế và may đo gọn gàng đậm chất đô thị của Gordon. Từng phân trên cơ thể anh ta đều toát lên dáng vẻ của một người đàn ông thực thụ, và một diễn viên tuyệt vời. Tôi biết như vậy. Ấy nhưng anh ta mang một nét gì đó non trẻ. Anh ta xem chừng không phải hạng người có thể gây ra một tội ác như thế này, trừ khi gặp lúc giận dữ, hay bị chi phối bởi thứ tình cảm sâu thẳm ngầm nào đó.
Tôi không cách chi xác định được bây giờ anh ta đang giận dữ hay cảm thấy ghê tởm. Có thể là cả hai. Bất thình lình anh ta quay ngoắt về phía Kennedy. Giọng anh ta trầm xuống và chất chứa bao xúc cảm. Con người này chẳng có chút khả năng tự chủ sắt thép nào của Manton, tấm mặt nạ gian xảo Werner dùng để che giấu những suy nghĩ của mình, hay sự thẳng thắn đầy vẻ lãnh đạm, lạnh lùng của Gordon.
"Anh Kennedy," anh diễn viên thốt lên, "tôi là một kẻ khờ khạo, một kẻ khờ khạo!"
"Ý anh là sao?"
"Ý tôi là tôi đã để cho Stella phỉnh phờ lòng tự phụ của mình và dụ tôi tham gia một trò tán tỉnh chẳng có chút nghĩa lý gì đối với cô ấy. Chúa ơi!"
"Vậy tức là anh là người đã gây ra bất hòa giữa cô Lamar và Gordon sao?"
"Không hề!" Shirley phất tay một cái rất nhanh, rất kịch liệt, chỉ vào thi thể của ngôi sao màn bạc. Giờ thì tôi chẳng hiểu nổi anh ta đang diễn hay đang nói thật lòng. "Cô ấy là người gây ra tất cả!", anh ta thốt lên. "Cô ấy là người gây ra tất cả mọi thứ!"
"Cái chết của cô ấy..."
"Không!" Shirley bỗng dưng trấn tĩnh lại, như thể nãy giờ đã quên khuấy mất bí ẩn ấy. "Tôi không biết chút gì về chuyện đó hết, và tôi cũng chẳng tài nào đoán nổi điều gì, trừ khi..." Nhưng anh ta quyết định giữ mồm giữ miệng hơn là nói ra một nghi ngờ vô căn cứ.
"Ý anh là gì vậy?" Kennedy nói sắc giọng, đầy vẻ nôn nóng.
"Cô ấy biến tôi thành trò hề, và... và tôi lúc trước còn đính hôn với Marilyn Loring..."
"Lúc trước còn đính hôn ư? Thế là vụ đính hôn..."
"Đêm qua Marilyn đã hủy hôn ước và dứt khoát không chịu nghe tôi phân trần, cho dù tôi đã tỉnh táo ra và nhận thấy mình xuẩn ngốc đến chừng nào."
"Quãng..." Kennedy lựa lời đặt câu hỏi của mình thật cẩn thận, "... quãng thời gian anh có tình cảm với cô Lamar kéo dài có lâu không?"
"Chỉ vài tuần thôi. Tôi... tôi đưa cô ấy đi ăn tối và đi xem phim và... và chỉ có vậy thôi."
"Tôi hiểu rồi!" Kennedy bước ra chỗ khác, gật đầu với Mackay.
"Tiếp theo anh sẽ thẩm vấn cô Loring chứ?", anh ủy viên công tố quận hỏi.
Kennedy gật đầu.
Marilyn Loring làm tôi rất bất ngờ. Cả trên màn ảnh lẫn ngoài đời thật, Stella Lamar đều là một người phụ nữ xinh đẹp. Trong phim, Marilyn cũng là một người có nhan sắc, xinh theo kiểu lạnh lùng, tàn nhẫn. Tuy nhiên, ngoài đời thật, cô là một người khác hẳn với những quan điểm tôi mang sẵn trong đầu. Thứ nhất, cô không được hấp dẫn cho lắm ngoại trừ lúc mỉm cười. Những sắc màu trên người cô, mái tóc đỏ rực tự nhiên, làn da hơi lốm đốm và tái nhợt, khi lên hình trở thành mái tóc đen và làn da trắng như đá cẩm thạch khiến cô trở nên khác biệt. Nhưng như những gì tôi quan sát thấy ở cô lúc bấy giờ, trước khi cô trang điểm lên và trong lúc hãy còn mặc một chiếc váy hè vải phin ocgandi giản dị, cô trông như thể vừa mới từ ngoài đường chính của một thành phố miền Trung Tây nào đó bước vào trong căn phòng này. Khi ngồi xuống, cô mang vẻ nhút nhát, rụt rè. Lúc cô mỉm cười một cách tự nhiên, không phải giữ những đường nét hà khắc cho hợp với vai cô gái lăng loàn, có một lúm đồng tiền hơi hiện ra, và cô về cơ bản trông rất nữ tính. Mỗi khi trên mặt cô xuất hiện bất kỳ một nét cảm xúc hay tình cảm nào, sự nữ tính ấy lại hiện ra rất rõ rệt. Chẳng rõ cô mới mười bảy hay đã ba mươi bảy tuổi rồi nữa.
Tôi ngạc nhiên khi thấy Kennedy không buồn đào xới thêm thông tin về những mối thù hằn cá nhân giữa những con người này. Có thể anh cảm thấy nó là một mê trận tình cảm quá lằng nhằng, không thể phân tách rạch ròi hẳn được trong cuộc điều tra sơ bộ này. Lúc phát hiện ra Marilyn đã theo dõi quá trình quay các phân cảnh kia, anh so sánh lời khai của cô với những gì mình đã biết sẵn. Thế rồi anh cho cô lui ra.
Bởi vì giờ đã nôn nóng muốn được triển khai thực hiện các phương pháp điều tra khác, anh cho gọi các nhân chứng khả dĩ còn sót lại của tấn thảm kịch và thẩm vấn họ rất chóng vánh. Họ bao gồm hai diễn viên phụ - ông quản gia và cô hầu gái, anh trợ lý đạo diễn, những người hầu của Phelps, và bản thân Emery Phelps. Vì lý do bí hiểm nào đó, anh để chừa lại ông chủ ngôi nhà đến cuối cùng.
"Tại sao ông lại muốn quay các phân cảnh ấy ở tận đây?", anh hỏi.
"Bởi vì tôi muốn được thấy thư viện của mình xuất hiện trên phim."
"Ông có quan sát lúc họ quay các phân cảnh kia không?"
"Có!"
"Ông miêu tả lại giúp tôi chuyện gì đã xảy ra nhé?"
Mặt Phelps đỏ ửng lên. Ông ta cảm thấy khó chịu và không muốn phải hầu chuyện chúng tôi hơn mức cần thiết. Ông này có lẽ tầm bốn mươi tuổi, mang vẻ mập mạp phương phi thường hay đi kèm với sự thành đạt trong các thị trường tài chính, và đã quen với việc được người khác vâng lời hơn là chấp nhận tự vâng lời. Ông ta hiện vẫn chưa lập gia đình, và theo lời đồn của báo giới thì chỉ xây căn nhà này để trưng bày chứ hiếm khi sống trong nó.
"Chẳng phải đã có cả chục người miêu tả cho anh nghe rồi đó sao?", ông ta hỏi, giọng nghe bực bội thấy rõ.
Kennedy mỉm cười. "Ông có để ý thấy bất cứ điều gì khác thường, bất cứ điều gì có thể là manh mối tiết lộ cho ta biết nguyên cớ cô Lamar chết không?"
Thái độ của Phelps trở nên thù địch thấy rõ. "Nếu tôi hay nếu bất cứ ai trong số chúng tôi mà đã thấy một thứ như thế thì chúng tôi sẽ chẳng việc gì phải cho gọi giáo sư Craig Kennedy hay...", ông ta quay sang phía tôi, "... đại diện của tờ New York Star đến đây cả."
Không chút nao núng, Kennedy bước đến bên cạnh Mackay. "Tôi sẽ giao phó cho anh trọng trách canh chừng ông Phelps và căn nhà của ông ta," anh hạ giọng nói.
Mackay mỉm cười nhăn nhở. Tôi nhận thấy rằng anh ủy viên công tố quận chẳng ưa thích gì ông chủ khu đất tại Tarrytown này cả.
Kennedy dẫn cả đoàn vào trong phòng khách. Ngay lập tức, những người anh đã thẩm vấn túm tụm hết lại, mỗi người bồn chồn theo một mức khác nhau. Bí ẩn đã được giải mã chưa?
Nhưng anh không chiều ý họ, mà lại tìm gặp một mình Manton. Ông ta bấy giờ có vẻ chỉ muốn mau mau chóng chóng rời khỏi nơi này.
"Millard đang ở đâu? Tôi muốn được nói chuyện với anh ta."
"Tôi sẽ thử tìm anh ta cho anh. Hay là...", Manton nhìn đồng hồ của mình. "Tôi cần phải có mặt tại trường quay," ông ta giải thích. "Chắc mọi thứ đều đang trì trệ, và... và hay là anh và anh Jameson đi cùng xe với tôi đi. Chưa biết chừng Millard sẽ có ở đó."
Kennedy tươi tỉnh hẳn lên. "Tốt!" Thế rồi anh quay lại và thấy Mackay đang nhìn mình. "Giờ thì cho tất cả mọi người về đi," anh ra lệnh. "Đừng quên gửi cho tôi các mẫu dịch cơ thể và...", anh bổ sung thêm, "... anh nhớ canh chừng ngôi nhà nhé."