← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6 MANH MỐI ĐẦU TIÊN

Xe của Manton là một chiếc limousine đắt tiền, mã lực lớn, bên trong được trang bị đủ mọi thứ tiện nghi mà đến cả một nữ ca sĩ chính trong nhà hát opéra cũng khó có thể tưởng tượng ra hết nổi. Nó được sơn vàng chóe, và hẳn sẽ thu hút hết mọi sự chú ý ngay cả khi đi trên các tuyến đường quen thuộc của mình. Nó rất hợp với tính cách chủ nhân của nó, bởi lẽ chúng tôi phát hiện ra rằng Manton chẳng bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để tự quảng bá bản thân cả.

Ngồi phía ghế sau cùng với chúng tôi là Werner, trong khi các thành viên khác của công ty thì vẫn bị bỏ lại ở đấy, và sẽ quay trở về thành phố bằng hai chiếc xe của trường quay mà hồi sáng đã đưa họ ra đây. Tuy nhiên, ông đạo diễn có vẻ mải mê chìm đắm trong các tâm tư của riêng mình. Ông không tham gia vào cuộc trò chuyện, không mảy may quan tâm gì đến chúng tôi trong suốt toàn bộ hành trình.

Manton có vẻ bận tâm đến những vấn đề nảy sinh từ cái chết của Stella hơn là bản thân tấn thảm kịch. Biên tập viên phim kịch của tờ Star đã có lần bình phẩm với tôi rằng chín mươi phần trăm bản chất của cái ông làm quảng bá này là "ba xạo", và chỉ có mười phần trăm tài năng. Tôi nhận thấy ước lượng như vậy là không được công bằng cho lắm. Bất chấp cái trò tự lăng xê bản thân và tính cách khá khó chịu của mình, Manton là một giám đốc điều hành rất tài ba trong một ngành chẳng mấy ai có năng lực và quy củ làm việc cả.

"Ngay từ đầu cái bộ phim này đã gặp toàn xui xẻo rồi," ông ta bất chợt thốt lên. "Chúng tôi đã bị ám quẻ nặng. Chắc chắn đã có kẻ nào đó ếm bùa nguyền rủa chúng tôi."

Tôi để ý thấy Kennedy lắng nghe, nghiên cứu người đàn ông này một cách rất thận trọng từ bên khóe mắt, nhưng không chủ động mồi chài cho ông ta nói gì hết.

"Đầu tiên là cần phải sửa lại kịch bản, và Millard thì cứ lề mà lề mề. Thế rồi chúng tôi nhận được quá nhiều âm bản bị ố trong máy đục lỗ, một chuyện mà họa có ngàn năm cũng chẳng ai gặp lần nào. Nhưng nó lại xảy ra đúng lúc chúng tôi cho người ra khe nước Delaware. Chúng tôi lập tức phí nguyên mười ngày tráng phim. Chẳng nhân viên quay phim nào phát hiện ra vết ố ấy lúc họ kiểm tra thử, bởi lẽ nó nằm ở ngay khúc giữa hai cuộn phim. Thế là phải làm lại từ đầu tất cả mọi thứ.

Và còn các tai nạn nữa chứ! Chúng tôi đã cẩn thận ghi hình tòng phạm chính của 'Nỗi kinh hoàng Màu đen', một tay gù nhỏ con với gương mặt đủ khiến cho ta phải lạnh sống lưng. Sau khi chúng tôi đã cho quay hắn trong tầm một nửa các phân cảnh hành động, hắn lăn ra ốm và chết vì cúm. Đầu tiên chúng tôi đợi vài ngày; thế rồi chúng tôi phải quay hết lại từ đầu.

Lượng tiền công chúng tôi phải trả cho bộ phim này cao chót vót. Đối với một người đã có hợp đồng từ lâu như Stella, mức thù lao ba ngàn một tuần của cô ấy là rất rẻ mạt, nhưng vẫn là rất nhiều tiền bị đem đốt. Giai đoạn hai tuần cô ấy bị ốm khiến chúng tôi bị thiệt mất sáu ngàn đô tiền lương, và có cả nửa tuần chúng tôi không thể làm được việc gì vì thiếu cô ấy. Gordon và Shirley và Marilyn Loring ngốn hết một ngàn bảy trăm đô một tuần tất cả. Lương ông đạo diễn chỉ thấp hơn ba con người kia có đúng hai trăm đô. Tính tổng thể, 'Nỗi kinh hoàng Màu đen' đã khiến chúng tôi bị vượt mức kinh phí ước lượng ban đầu một trăm ngàn đô rồi.

Và bây giờ..." tôi thấy Manton như rên rỉ hẳn ra miệng, "... vì Stella Lamar đã chết... cho tôi xin lỗi vì nhìn nhận vấn đề như thế này, nhưng, xét cho cùng, đây là công việc kinh doanh, và tôi là giám đốc đứng đầu công ty... bây giờ chúng tôi phải đi tìm một ngôi sao mới, ở đâu thì có Chúa mới biết, và chúng tôi phải quay lại mọi cảnh có sự xuất hiện của Stella. Chừng ấy... chừng ấy là đủ để làm hãng phim Manton Pictures phá sản vĩnh viễn."

"Chẳng nhẽ ông không thể thay đổi cốt truyện theo kiểu nào đó để những đoạn phim cô ấy đã ghi hình không bị mất giá trị sao?" Kennedy hỏi.

"Không thể nào! Chúng tôi đã có thông báo phát hành, và buộc phải đâm đầu theo lao thôi. May mắn thay, một vài bối cảnh công phu nhất chưa được khởi quay."

Chiếc xe đỗ két lại rất điệu nghệ trước trường quay Manton, một khối công trình bê tông cốt thép rộng mênh mang ngự tại vùng thượng Bronx. Thế rồi, đáp lại tiếng còi xe của chúng tôi, một cửa đôi lớn mở ra, cho chúng tôi đi qua tòa nhà, vào trong một khu sân trong rộng lớn, vây quanh bởi đủ khu nhà khác nhau.

Tại đây, chẳng có dấu hiệu gì cho thấy ngôi sao chủ chốt của công ty vừa mới qua đời trong một hoàn cảnh hết sức bí ẩn và đáng ngờ. Có thể nếu quen với sự tất bật thường lệ của nơi này, tôi sẽ nhận ra một sự khác biệt nào đó. Quả thật là tôi đã để ý thấy rải rác đó đây có mấy nhóm người đang bàn tán về tấn thảm kịch, nhưng tất cả mọi thứ đều bị lu mờ đi mất trước phân cảnh dưới nước đang được quay bên trong sân cho một bộ phim khác nào đó của hãng Manton. Khoảng không gian chật chội xung quanh bể bê tông ấy nhộn nhịp toàn người là người, một đám đông các diễn viên phụ và nhân viên hậu đài và đủ kiểu nhân viên khác. Kennedy và tôi bị cảnh tượng ấy hút mắt một hồi. Tôi lấy làm mừng khi Manton dẫn cả đoàn đi qua một hành lang dài, vào trong tòa văn phòng tương đối im lặng. Bên trong phòng tiếp tân, mọi thứ yên tĩnh thấy rõ.

"Millard có đây không?", ông ta hỏi cậu thanh niên ngồi ở bàn thông tin.

"Không, thưa ông," cậu ta lễ phép đáp. "Anh ấy có ở đây sáng hôm nay và một lúc ngày hôm qua."

"Anh thấy không!" Manton giận dữ nói với Kennedy. "Đây là một trong những thứ chúng tôi buộc phải chấp nhận trong cái ngành này. Tôi cho Millard một văn phòng nhưng anh ta cứ thích một mình một kiểu. Tính khí dân làm nghệ thuật nó thế đấy. Nếu tôi can thiệp vào thì anh ta sẽ nói mình không thể viết được và không cho ra bản thảo nào hết. Bình thường thì anh ta không bao giờ thèm làm việc tại trường quay. Nhưng...", ông ta nói với vẻ triết lý, "... nhìn chung thì tôi biết phải tìm anh ta ở đâu. Anh ta chủ yếu viết lách bên trong phòng của mình tại trung tâm thành phố; nói rằng sự xô bồ của Broadway mang lại nhiều cảm hứng hơn là miền hoang dã của Bronx. Tôi sẽ gọi điện cho anh ta."

Chúng tôi theo chân nhà quảng bá leo cầu thang lên tầng hai, đồng thời cũng là tầng trên cùng. Tại đây, một hành lang dẫn vào đủ loại văn phòng quản lý. Cứ cách một đoạn là lại có một cửa sổ nhìn xuống dưới sân và khung cảnh hỗn độn lúc bấy giờ.

Werner ban nãy đã vào trong tòa nhà trước chúng tôi, và giờ ông lại xuất hiện. Trong lúc Manton vội vã vào trong văn phòng của mình để dùng điện thoại, ông đạo diễn quay sang phía Kennedy, chỉ vào khung cửa kế bên.

"Đây là văn phòng của tôi," ông giải thích. "Một bên của nó thông với văn phòng của Manton qua phòng tiếp tân của ông ta. Bên cạnh chỉ đạo Stella Lamar diễn xuất, tôi còn là người quản lý công việc sản xuất phim nói chung, và tuyển diễn viên chủ yếu là do tôi phụ trách."

Kennedy bước vào sau Werner với vẻ hứng thú, và tôi bám theo bọn họ. Cửa dẫn vào phòng tiếp tân được để mở, và bên kia là cửa dẫn vào phòng của Manton. Tôi có thể thấy nhà quảng bá đang ở bên bàn làm việc của mình, ống nghe áp bên tai, và mặt mang vẻ nôn nóng. Bên trong phòng tiếp tân là một cô gái khá xinh xắn, trẻ tuổi, và như tôi cảm nhận thì thuộc kiểu người đầu óc nông cạn, đang bận bịu gõ chiếc máy đánh chữ lạch cạch. Cô ta đứng dậy và đóng cửa phòng lại phía Manton, để không làm phiền đến ông ta.

"Văn phòng kế bên ở mạn này là văn phòng của Millard," Werner tự nói. "Anh ta là biên kịch viên duy nhất có văn phòng bên trong tòa nhà này."

"Manton còn có các biên kịch viên khác nữa, phải không?" Kennedy hỏi.

"Vâng, ban biên soạn kịch bản nằm trên tầng ba tòa nhà phía bên kia sân, bên trên phòng thí nghiệm và phòng biên tập phim."

"Còn ai khác ở bên trong tòa nhà này nữa không?"

"Trên tầng này có sáu phòng," Werner đáp. "Phòng của Manton, phòng chờ, phòng của tôi, phòng của Millard, và phòng của hai đạo diễn khác. Bên dưới là phòng tiếp tân chung, phòng thu ngân, phòng kế toán và phòng tốc ký."

Trong lúc Manton chắc còn đang loay hoay nối máy, và lúc Kennedy tiếp tục hỏi han Werner về cách bày bố của các tầng khác nhau trong các tòa nhà khác nhau quanh sân, những điều tôi chẳng thấy có gì thú vị cả, tôi quyết định tự mình đi ngó nghiêng xung quanh một chút. Tôi vẫn rất muốn sử dụng lượng kiến thức về lĩnh vực điện ảnh chuyên sâu hơn của mình để thực sự hỗ trợ được Kennedy một lần.

Sau khi bước ra ngoài hành lang, tôi lại chỗ cửa phòng của Millard. Thất vọng làm sao, nó đã bị khóa. Khi tiếp tục bước dọc hành lang, tôi lén liếc vào trong phòng của hai ông đạo diễn nhưng chẳng thấy gì khơi dậy sự nghi ngờ hay đáng để mình phải đi vào cả. Qua chỗ hai căn phòng ấy, tôi thấy có một nhà vệ sinh. Đột nhiên nhận ra trên đường từ Tarrytown đến đây, bụi bặm đã bám đầy lên người mình như thế nào, tôi bước vào để rửa ráy ít nhất hai tay và mặt mũi. Thôi thúc ấy của tôi là cả một may mắn trời ban.

Trong trường hợp của Manton, lượng tiền kiếm được từ phim ảnh đã giúp ông ta trang bị được các vật dụng sang trọng cho mọi phòng ban tại trường quay của mình. Tôi đã để ý thấy nội thất bên trong các văn phòng sang trọng chẳng kém gì một ngân hàng hay tổ chức lớn nào đó tại trung tâm thành phố. Giờ đây, bên trong nhà vệ sinh sạch bóng với những viên gạch lát trắng và các món đồ hết sức hiện đại, tôi thấy một ngăn kệ chứa đầy khăn lạnh chất lượng thượng hạng, mặc dù thời nay người ta đã chuyển sang dùng giấy hết.

Trong lúc vặn nước vào bồn, thứ nước vừa tuôn ra khỏi vòi đã nóng luôn, tôi để ý thấy một chiếc khăn tắm dính đầy những đốm vàng lạ thường, thò ra một nửa từ giỏ mây bên dưới kệ. Ngay lập tức máu nghi ngờ của tôi trỗi dậy. Tôi thận trọng nhặt nó lên. Khi nhìn gần, tôi nhận ra rằng các đốm ấy là chất trang điểm màu vàng tươi, nhưng cũng có mấy đốm kiểu khác. Tôi không dừng lại để nghĩ về chuyện trong bối cảnh hiện thời thì khó có khả năng mình phát hiện ra được một manh mối thực sự nào, nhưng lát sau Kennedy sẽ phân tích. Tôi vội vã gập chiếc khăn tắm lại và mau mau chóng chóng quay trở lại chỗ anh để đưa nó cho anh xem.

Tôi thấy anh đang đứng cùng với Werner, chờ đợi kết quả từ sự nỗ lực tìm kiếm Millard của Manton. Gần như đúng lúc tôi nhập bọn lại với hai người kia, một cậu thanh niên đến gọi Werner ra chỗ trường quay trên sân. Kennedy và tôi chỉ còn có một mình. Tôi cho anh xem chiếc khăn tắm.

Mới đầu anh cười phá lên, "Anh sẽ không bao giờ trở thành một thám tử được, Walter à," anh nhận định. "Đây chỉ đơn thuần là chất màu - nói chính xác là vàng thư hoàng. Với cả, anh nói cho tôi biết luôn đi...", giọng anh trở nên đầy mỉa mai,"... sao anh lại trông đợi sẽ tìm thấy manh mối cho một vụ án mạng diễn ra tại Tarrytown ở tại đây trong khi tất cả những người có mặt ở phim trường đều bị giữ lại ở đó và thẩm vấn, còn chúng ta là những người đầu tiên quay trở lại đây?

Như anh biết đấy, màu vàng khi lên hình sẽ trở thành màu trắng. Vàng thư hoàng chủ yếu được sử dụng làm chất trang điểm trong các trường quay thay cho trắng bởi vì nó không gây lóa ảnh, một hiện tượng dân làm phim rất kỵ. Màu trắng chói quá, và đôi khi các tia sáng nó phản chiếu sẽ khiến cho ảnh bị nhòe đi.

Lần tiếp theo chứng kiến người ta quay một phân cảnh, nếu để ý, anh sẽ thấy gương mặt của các diễn viên được nhuộm màu vàng. Ngay cả khăn trải bàn và khăn ăn và các kiểu váy vóc 'trắng' cũng thường xuyên mang một sắc vàng nhạt, mặc dù xanh nhạt cũng sở hữu đặc tính quang học của trắng khi quay, và có lẽ giờ còn được sử dụng thường xuyên hơn vàng."

Thế là tôi đã ăn một bài khiển trách ra trò. Trên thực tế, mặc dù không nói gì nhiều, tôi gần như đã quyết định sẽ để cho anh tự mình giải quyết vụ án này.

Kennedy nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu của tôi và hiếu ra sự tình. Anh sắp sửa động viên tôi câu gì đó trong lúc đưa lại chiếc khăn tắm thì mắt anh nhìn xuống một đầu của nó, nơi bản thân tôi cũng đã để ý thấy.

Anh trấn tĩnh lại ngay lập tức và nghiên cứu các đốm màu khác. Thực tình mà nói, tôi không quan sát chúng kỹ cho lắm. Chúng là vệt ố rất mờ của một thứ chất màu vàng gì đó khác, một chất dịch đã khô đi và không rụng ra như chất trang điểm, đồng thời còn có cả vài đốm tròn nhỏ màu đỏ sẫm, gần như lẫn hẳn vào những nét bay bướm màu đỏ của dòng chữ "Tập đoàn Manton Pictures" trên chiếc khăn. Riêng mấy đốm đỏ ấy thì ban nãy tôi hoàn toàn không để ý thấy.

"Máu!" Kennedy thốt lên. Rồi sau đó là, "Nhìn đây này!" Vệt chất lỏng vàng nhạt kéo dài thành một vệt máu thanh mảnh. "Trông như thể đã có ai đó chùi một mũi kim lên trên này," anh lẩm bẩm, "và kẻ đó làm rất vội vã."

Tôi nhớ lại câu bình luận ban nãy của anh. Vụ án mạng diễn ra ở Tarrytown. Chúng tôi chỉ vừa mới đến đây.

"Liệu có ai đủ thời gian thực hiện chuyện này không?" Tôi hỏi.

"Kẻ sử dụng chiếc khăn tắm này đã chùi một cách vội vã," anh nhắc lại với giọng nghiêm túc. "Có thể đó chính là một kẻ không muốn để sót lại bất cứ manh mối nào tại nhà của Phelps. Xung quanh có quá nhiều người quan sát. Có vẻ đáng nhẽ ra, đánh liều chấp nhận rủi ro bị chúng ta tiến hành lục soát còn thượng sách hơn. Vì trên người cô Lamar không có bất cứ dấu hiệu của một vết thương nào, khả năng cao là cả Mackay lẫn tôi đều sẽ không khám xét tất cả mọi người. Đâu phải là chúng ta muốn tìm một khẩu súng lục, trong trường hợp cô ấy bị bắn, hay một con dao, trong trường hợp cô ấy bị đâm. Và...", anh không thể kiềm chế được ham muốn chọc ngoáy tôi thêm phát nữa, "... và việc chúng ta sẽ đi vào một nhà vệ sinh ở tận đây để tìm kiếm một chiếc khăn tắm thật sự là một ý tưởng chẳng ai nghĩ đến, ngoại trừ một nhà thám tử hết sức nghiệp dư và ngớ ngẩn. Đúng là chó ngáp phải ruồi, Walter ạ, đúng là chó ngáp phải ruồi."

Tôi ngó lơ phần châm chích trong câu bình phẩm của anh. "Ai có thể vào trong nhà vệ sinh trước tôi đây?" Tôi hỏi.

Bất chợt anh vội vã băng qua phòng chờ và ra cửa văn phòng Manton, mở thẳng nó ra, không buồn giữ lễ. Manton đã bỏ đi đâu mất. Chúng tôi nhìn nhau. Tôi nhớ rằng Werner đã lên trên tầng trước chúng tôi. "Thế tức là Werner hay chính Manton," tôi thì thầm để cô gái ngồi ngay đằng sau chúng tôi không nghe thấy được.

Kennedy bước ra ngoài hành lang, và lại chỗ một cửa sổ nhìn xuống dưới sân. Một lát sau, anh đưa tay chỉ. Tôi nhận ra cả hai chiếc xe đã chở cả đoàn đến nhà của Emery Phelps. Không có dấu hiệu gì cho thấy có chiếc nào chỉ vừa mới đến nơi cả, bởi lẽ đến cả anh tài xế cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, có lẽ đã hòa lẫn vào trong đám đông túm tụm quanh cái bể trong góc sân.

"Họ hẳn đã đến ngay sau chúng ta," Kennedy nhận định. "Chúng ta còn đã để lãng phí mất mấy phút quý giá đứng ngắm nước ngắm nôi nữa chứ."

Đúng lúc ấy giọng của Werner vọng đến từ phòng tiếp tân bên dưới. Có khả năng ông sẽ lên trên này và gia nhập lại nhóm chúng tôi. Tôi nhớ rằng ông không hề thoải mái chút nào lúc bị Kennedy thẩm vấn tại Tarrytown. Ngoài ra, khi đến trường quay này, ông có vẻ muốn bám sát bước chúng tôi thấy rõ. Tôi cảm thấy một nỗi nghi ngờ dấy lên trong lòng mình.

"Nghe này, Craig," tôi hạ giọng lẩm bẩm. "Manton không có cơ hội nào để lén lút đi dọc hành lang sau khi cô kia đóng cửa lại, và..."

"Tại sao lại không!", anh ngắt ngang, phản bác lời tôi. "Chúng ta quay lưng lại cửa trong lúc nói chuyện với Werner."

"Ừ thì, bất kể có là thế nào đi chăng nữa, ta cũng đã thu hẹp được đối tượng tình nghi xuống chỉ còn Manton và Werner, bởi lẽ nhà vệ sinh ấy chỉ dùng để phục vụ các văn phòng trên này..."

"Suỵt!" Kennedy chặn họng tôi lại trong lúc Werner leo lên cầu thang. Anh quay sang ông đạo diễn với vẻ lãnh đạm giả vờ. "Mấy chiếc xe kia ở đó bao lâu rồi?", anh hỏi. "Tôi cứ tưởng chúng ta đến đây nhanh lắm cơ."

Werner mỉm cười. "Tôi đoán bọn họ đã phát ngấy Tarrytown rồi. Cả hai chiếc cùng lái vào trong sân trong lúc anh và anh Jameson và Manton còn đang mải đứng xem người ta vầy nước."

"Tôi hiểu rồi!" Kennedy đánh mắt liếc tôi một cái. "Các phòng thay đồ nằm ở đâu?", anh hỏi. Câu hỏi ấy được đưa ra rất ngẫu nhiên.

Werner chỉ về phía cuối hành lang, chỗ nhà vệ sinh. "Trong tòa nhà bên cạnh, trên tầng này - đó là phòng thay đồ của các diễn viên chính. Bố trí phòng kiểu này rất dở," ông nói thêm. "Đôi khi họ vào đây và dùng nhà vệ sinh của chúng tôi, bởi vì nó sang trọng hơn một chút và bởi vì nó giúp họ đỡ phải leo xuống cầu thang. Tin tôi đi, Manton già khó chịu với chuyện ấy lắm."