CHƯƠNG 7 ENID FAYE
Đằng sau Werner là anh trợ lý đạo diễn. Lúc thẩm vấn mọi người trong thư viện của Phelps, tôi chẳng để ý đến anh ta mấy. Ngay cả bây giờ, anh ta vẫn mang lại cho tôi ấn tượng mình thuộc một kiểu người không phô trương rất hiếm gặp. Cho dù thường thì mẫu người này sẽ có thực tài và làm việc rất hiệu quả, họ lại không sở hữu bất cứ đặc điểm nổi bật nào. Họ có thể coi như một chủng người máy, không bị yêu hay ghét gì cả, không bao giờ chen vào việc của ai, ấy nhưng luôn có mặt mỗi khi cần.
"Đây là Carey Drexel, trợ lý của tôi," Werner nói, quên mất rằng Kennedy đã thẩm vấn anh ta tại Tarrytown, và thế tức là đã biết anh ta rồi. "Có vài người tôi bắt buộc phải đi gặp mặt, thế nên tôi có lẽ sẽ bận mất khoảng nửa giờ. Manton vẫn đang ở dưới tầng, cố gắng tìm Millard cho anh. Nhưng Carey thì sẽ sẵn sàng hỗ trợ anh, anh Kennedy à. Anh ta sẽ dẫn anh đi xem cách bố trí của trường quay và hợp tác với anh hết lòng nếu anh tin rằng có khả năng mình sẽ tìm thấy thứ gì đó giúp làm sáng tỏ cái chết của Stella tại đây."
Nếu Werner mà đúng là người đã dùng chiếc khăn tắm thì ông này thật đúng là một diễn viên tài ba và một ác nhân mặt lạnh như tiền. Tất nhiên là chưa một ai biết được rằng chúng tôi đã phát hiện ra nó, nhưng chính kiểu chiếc khăn bị quăng vào trong giỏ một cách dửng dưng như vậy đã thể hiện sự táo tợn của thủ phạm. Đây không đơn thuần là do thói bất cẩn. Chẳng có tình tiết nào trong vụ án này bị thực hiện một cách cẩu thả hết.
Kennedy cảm ơn Werner và đề nghị được dẫn đi thăm các khu trường quay được sử dụng để ghi hình bộ phim "Nỗi kinh hoàng Màu đen". Carey dẫn đường, giải thích rằng thực chất có hai trường quay nằm ở hai bên đầu sân, tiếp nối với các tòa nhà khác ở cả hai bên đầu. Văn phòng và các phòng thay đồ và bộ phận phục trang và đạo cụ nằm ở bên nhìn ra phố. Các phòng thí nghiệm kỹ thuật và tất cả những ban bộ liên quan đến sản xuất phim đều nằm ở trong một tòa nhà cao bốn tầng phía đằng sau. Hầu hết các phim của Werner được sản xuất ở trường quay lớn, trải dài từ cuối hành lang nơi chúng tôi đứng cho đến các phòng thay đồ.
Tôi đã từng đặt chân đến các xưởng sản xuất phim, nhưng khi chúng tôi bước vào trong khu nhà trần kính khổng lồ bên kia dãy hành lang phòng thay đồ dài, tôi cảm thấy ấn tượng trước sự rộng lớn thực thụ của nơi đây. Nó tấp nập và náo nhiệt hơn tất cả những gì tôi từng tưởng tượng ra. Tuy nhiên, bởi vì tiết trời âm u cuối năm, mái trần kính đã bị sơn che hết đi. Trong các trường quay của Manton, soi sáng các sân diễn bây giờ là ánh sáng nhân tạo đồng đều, thế chỗ ánh nắng mặt trời thất thường và không đáng tin cậy.
Hai khu bối cảnh lớn từng được Manton nhắc đến, một phòng tiệc và một phòng khiêu vũ, đang được dựng lên cùng một lúc. Những người thợ mộc đang cầm cưa búa chú tâm làm việc. Đạo diễn kỹ thuật của Werner đang quát thét một nhóm nhân viên hậu đài, bấy giờ đang đặt một chiếc gương ngoại cỡ ở cuối phòng tiệc. Vật trang trí tài tình ấy sẽ giúp cho căn phòng trông dài ít nhất gấp đôi chiều dài thực tế của nó. Trong một góc, mấy anh thợ điện và một trợ lý quay phim đang thử nghiệm với một ụ đèn có dáng vẻ khác thường. Bên trong bối cảnh phòng khiêu vũ, nơi các tấm phẳng, hay các bức tường, đã được dựng lên, một ông nhân viên dán tường hờ hững đang bận bịu với mớ đồ nghề của mình, không hiểu sao trông cứ lạc lõng giữa khung cảnh hỗn loạn này.
Thật khó mà tin nổi rằng có bất cứ một tôn ti trật tự hay hệ thống tổ chức nào nằm sau khung cảnh hoạt động như mớ bòng bong ấy, và sự kiện khiến cho Carey Drexel buộc phải rời chỗ chúng tôi chỉ càng khiến tôi thêm băn khoăn, không tài nào hiểu nổi làm sao mà họ hoàn tất được việc gì cụ thể nữa.
"A, anh Carey!" Một trợ lý đạo diễn khác, hay có thể đây chỉ là một cậu phụ trách đạo cụ, hộc tốc chạy đến ngay khi vừa nhìn thấy Drexel. "Chị Miller đang lên cơn tam bành bởi vì cây đại dương cầm anh hứa sẽ kiếm cho chị ấy bây giờ vẫn chưa được gửi đến căn hộ của chị, và Bessie Terry thì đang khóc bù lu bù loa lên bởi vì chị ấy để con vẹt ở lại đây qua đêm theo đề xuất của anh, và đã có ai đó dạy con chim chửi thề." Nhân vật vừa mới chen ngang vào nhóm chúng tôi, một cậu thanh niên có lẽ mới mười tám tuổi, nói với giọng nghiêm túc cực kỳ. "Lạy Chúa, anh Carey," cậu ta nói tiếp, "chỉ em cách làm con chim rú rít điếc tai của Bessie quên mấy từ đó đi đi, không là chúng ta sẽ chẳng quay nổi cảnh nào hôm nay đâu."
Carey Drexel nhìn Kennedy với vẻ bất lực.
Với tất cả những rắc rối như thế này, làm sao mà anh ta có thể dẫn chúng tôi đi thăm thú đây? Về sau chúng tôi được biết rằng một khi đã dấn sâu vào vào lĩnh vực làm phim, chuyện này sẽ chẳng có gì mới mẻ cả. Đạo cụ, hay công cụ phục vụ diễn xuất, đặc biệt là những sinh vật sống, gây náo loạn gần ngang ngửa với tính khí thất thường của các nam và nữ diễn viên. Đôi khi vấn đề chỉ là thứ nào sẽ gây ra chuyện lố bịch nhất.
Kennedy có vẻ đã hài lòng với chuyến tham quan sơ lược sân trường quay của mình.
"Chúng tôi có thể tự mình quay trở lại văn phòng của Manton," anh bảo với Drexel. "Chúng tôi sẽ tiếp tục đi vòng vòng quanh sân."
Anh trợ lý đạo diễn nhẹ cả người, chỉ về phía cửa tòa nhà sản xuất, tên gọi của tòa nhà cao bốn tầng phía đằng sau.
Thế rồi anh ta vội vã bỏ đi cùng với cậu thanh niên kia, trông bản thân cũng có vẻ điềm tĩnh.
Lúc băng qua cánh cửa thoát hiểm thép nặng trịch, chúng tôi thấy mình đứng trong một hành lang dài khác, làm từ gạch chịu lửa và bê tông cốt thép. Chắc chắn một điều là không một nơi nào trong cơ xưởng của Manton có nguy cơ xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng, bất chấp độ bén lửa cao của phim, của những bối cảnh quay mỏng manh, của gần như tất cả mọi thứ sử dụng trong quá trình sản xuất phim.
Ngay khi đặt chân vào trong tòa nhà này, tôi phát hiện ra một mùi hương lạ thường, và liền hăng hái hít ngửi. Nó gợi cho tôi nhớ lại mùi hạnh nhân cháy của xyanua. Liệu đây có phải là một manh mối nữa không?
Tôi quay sang phía Kennedy nhưng anh mỉm cười, đoán trước được tôi đang nghĩ gì.
"Dầu chuối đấy, Walter," anh giải thích với vẻ hơi ngạo mạn. "Tôi tin nó rất hay được sử dụng trong ngành này. Dù sao thì...", anh cười khúc khích, "... đừng trông đợi may rủi mang lại cả lố manh mối cho anh. Hôm nay anh làm được như vậy là đã tốt lắm rồi."
Chợt một tiếng vo vo vọng ra từ một cánh cửa để mở dọc hành lang hút lấy sự chú ý của chúng tôi, và chúng tôi dừng lại. Tôi đoán đây là một phòng biên tập phim. Trong này có một số bàn thép cùng với ghế thép cao. Kê sát tường là các tủ hồ sơ làm từ chất liệu tương tự. Mỗi bàn có hai thiết bị quấn với hai tay vặn, một ở bên tay phải người điều khiển và một ở bên tay trái anh ta để anh ta có thể cuốn hay tháo phim từ cuộn này sang cuộn khác, chuyền nó tới lui phía trước mắt mình.
Trực bên các bàn là những cô gái, ngoại trừ bàn gần hành lang nhất. Tại đó, một người đàn ông thỉnh thoảng lại dừng tay để quan sát một dải phim, hay cắt bỏ một phần, thả phần vứt đi vào trong một thùng rác chống cháy và nối hai đầu của dải phim chính vào với nhau bằng keo dán phim lỏng đựng trong một chai nhỏ. Anh ta ngước lên nhìn khi cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi.
"Thật đúng là địa ngục đấy nhỉ?", anh ta bình phẩm với giọng thân tình. "Tôi phải cắt hết Stella Lamar ra khỏi 'Nỗi kinh hoàng Màu đen', để họ có thể thay thế các phân cảnh của cô ấy với một ngôi sao khác, và trong khi ấy, chúng tôi đã cắt ghép sẵn phân nửa chỗ âm bản và bôi màu và nối thành cuộn, sẵn sàng đem đi in."
Không buồn chờ chúng tôi đáp lời, hay có thể vốn ngay từ đầu đã chẳng mong đợi điều ấy, anh ta quay tít một cuộn phim của mình, tạo ra cái tiếng vo vo kia. Thế rồi anh ta tóm lấy cả hai cuộn phim giữa các ngón tay, giữ cho chúng dừng phắt lại, xác định đoạn tiếp theo cần loại ra. Trông kiểu anh ta làm mà tôi chẳng tài nào hiểu nổi tại sao con người này không bị ma sát làm bỏng.
Chúng tôi đi dọc hành lang, vào trong trường quay nhỏ, và thấy ở đó có một đoàn đóng phim hài đang làm việc.
Không dừng lại ngắm các diễn viên trông tái mét dưới ánh đèn hồ quang, chúng tôi mò ra một con đường nguy hiểm phía sau khu bối cảnh và bên dưới giằng chống sân khấu, dẫn đến cây cầu che một lần nữa đưa mình quay trở lại hành lang bên ngoài văn phòng của Manton.
Cô gái kia giờ đã không còn ngồi ở phòng chờ nhỏ. Cửa phòng Manton mở toang. Không buồn giữ lễ, Kennedy đi thẳng vào và ngồi sụp xuống bên chiếc bàn gỗ gụ khổng lồ của nhà quảng bá.
"Tôi mệt lử rồi, Walter ạ," anh nói. "Thêm nữa, tôi cảm thấy cái thế giới điện ảnh của anh chẳng khác nào một nhà thương điên. Công việc chúng ta phải giải quyết khó nhằn lắm đây."
"Anh định sẽ tiến hành giải quyết kiểu gì?" Tôi hỏi.
"Tôi e rằng ta sẽ cần phải xử lý vụ án này thông qua các phản ứng tâm lý thuần túy. Anh và tôi sẽ phải tìm hiểu cuộc sống tại trường quay cũng như ở nhà của tất cả những người có trong danh sách nghi phạm dài dằng dặc ấy. Tôi sẽ phân tích các chất dịch cơ thể của cô gái quá cố và xác định nguyên nhân tử vong, và tôi sẽ tìm hiểu xem chất trên chiếc khăn tắm là gì, nhưng...", anh thở dài, "... có quá nhiều nhánh khác nhau, quá nhiều..."
Bất chợt anh liếc thấy góc một mảnh giấy nhét dưới mặt kính che bàn của Manton. Anh lôi nó ra, sau đó đưa nó cho tôi.
THƯ BÁO GỬI ÔNG MANTON
Đã biết tin Enid Faye vừa rời khỏi hãng Pentangle và có thế được thuê với mức giá tầm một ngàn hai trăm đô nếu ông hành động mau chóng. Tại sao ta không hủy hợp đồng của Lamar sau "Nỗi kinh hoàng Màu đen" nếu cô ta tiếp tục lên mặt trịch thượng như vậy?
WERNER.
"Tôi nhìn thấy tên của Lamar," Kennedy giải thích. Thế rồi trên mặt anh xuất hiện một vẻ thích thú. "Cô Lamar 'trịch thượng' à?", anh trầm ngâm. "Đây là một thuật ngữ sân khấu để chỉ sự xấu tính, phải không?"
Tôi chẳng để ý mấy đến lời anh. Cái tên Enid Faye đã thu hút sự chú ý của tôi. Đây là cô gái táo bạo đã xộc vào giới làm phim miền Tây duyên hải và càn quét tất cả mọi thứ đặt ra trước mặt. Không chỉ thể hiện một nghị lực đáng nể bất chấp giới tính và vóc người của mình, cô còn sở hữu một gương mặt xinh xắn và thân hình tuyệt đẹp, và hành xử một cách rất tự nhiên dù là đang trong một phòng khiêu vũ hay mặc một bộ đồ tắm Annette Kellermann. Trong vòng chưa đầy sáu tháng, cô đã học được cách diễn xuất và đã được đưa đến các trường quay bờ Đông của hãng Pentangle. Giờ có khả năng cô sẽ được Manton chèo kéo về, sẽ được ông ta đem đi trình chiếu trên khắp đất nước, sẽ trở thành một ngôi sao mới dưới bàn tay nhào nặn của ông ta.
"Đi thôi nào, Walter!" Kennedy nói với giọng nôn nóng, đồng thời đứng dậy. Tôi để ý thấy rằng anh đã gập mẩu giấy nhỏ kia lại, bỏ nó vào trong túi của mình.
Khi ra ngoài hành lang, chúng tôi nghe thấy giọng người vọng đến từ văn phòng của Werner. Sau một chút lưỡng lự, Kennedy mở tung cửa ra, không chút khách khí. Ngồi bên chiếc bàn ngổn ngang bản thiết kế và tranh vẽ và bản khắc màu của các cảnh nội thất nhà nổi tiếng là ông đạo diễn. Ngồi cùng với ông là Manton. Ngồi đối diện với họ là một cô gái nhỏ thó rất thú vị, bấy giờ đang mang tâm trạng vui vẻ hiếm hoi.
Nhà quảng bá đứng dậy. "Giáo sư Kennedy, tôi muốn anh gặp cô Enid Faye, một trong những diễn viên hết sức triển vọng của chúng tôi. Và đây là anh Jameson của tờ New York Star, Enid à."
Cô duyên dáng đáp lễ khi được giới thiệu với Kennedy. Thế rồi cô quay người, đứng dậy, và lao về phía tôi một cách vồn vã, dẫn tôi ra chỗ một chiếc đi văng bọc da và kéo tôi ngồi xuống bên cạnh mình.
"Anh Jameson," cô ngọt giọng nói. "Tôi mê dân làm báo lắm đấy. Tôi thấy họ lúc nào cũng tuyệt vời ghê cơ. Nói tôi nghe đi, anh có ưa Enid bé bỏng không?"
Tôi gật đầu, cảm thấy vừa bối rối vừa khổ sở, đồng thời đỏ bừng mặt như một cậu học trò.
"Thế là được rồi," cô nói tiếp bằng chất giọng ngân nga và tuyệt diệu nhất tôi tin mình từng nghe thấy. "Tôi thích anh và tôi biết chúng ta sẽ rất thân nhau. Cho tôi biết tên riêng của anh với nhé?"
"Nào, Enid," Manton quở trách bằng giọng hiền hậu như một ông bố, "lát nữa cô sẽ có dư thừa thời gian để mồi chài người ta lăng xê cho mình. Bây giờ thì xin hãy lắng nghe tôi đã. Chúng ta đang bàn chuyện công việc."
"Bắn bay mọi sợi tóc của cái lão đầu bạc này đi!", cô bướng bỉnh ra lệnh.
Tuy nhiên, cô không bỏ đi đâu hết, và tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của cô, có thể ngửi thấy hương nước hoa tinh tế cô xức trên người. Tôi để ý cách những ngón tay thanh mảnh của cô đánh nhịp, nét gọn ghẽ của mắt cá cô, vẻ sắc bén của một chiếc mũi xoay ngang về phía tôi - và ngoài đó ra thì chẳng còn thứ nào khác lọt vào đầu nữa.
"Đây là cơ hội của cô đấy, Enid," Manton nói tiếp, giọng hết sức chân thành và có phần hào hứng. "Cô biết bộ phim này sẽ được mọi người bàn tán nhiều nhất năm nay. Chúng tôi đã có bên Merritt đợi sẵn để viết bài, và họ là công cụ quảng bá hiệu quả nhất thế giới. Tất cả mọi người sẽ biết cô đã thế chỗ Stella, và... ái chà, cô sẽ chiếm hẳn ngôi vị của cô ấy cho xem."
Cô ngắm nghía mũi giày của mình, duỗi dài cặp tay chân đầy vẻ trẻ con ra trước mặt, sau đó vuốt phẳng những nếp nhăn mờ trên váy.
"Nói chuyện tiền nong với tôi đi nào, ông Man!", cô bảo. "Bàn về seken * đi, về những đồng seken vàng đi nào."
"Chúng tôi cháy túi cả rồi," ông ta phản đối. "Một ngàn..."
Cô lắc đầu.
Werner chen vào, bất chợt trở nên bồn chồn. "Đừng bỏ lỡ cơ hội này, Enid," ông nài. "Hãng Pentangle sẽ làm được gì cho cô nào? Với cả tôi vốn luôn muốn được làm đạo diễn của cô thêm một lần nữa..."
"Tôi sẽ nâng lên mức một ngàn hai trăm," Manton ngắt ngang, "nếu cô chấp nhận ký hợp đồng với riêng tôi. Thế rồi nếu hãng phim Manton Pictures..."
"Được rồi!" Cô nhảy bật dậy, chìa thẳng một bàn tay về phía mỗi người, tay phải cho Manton, tay trái cho Werner. "Tôi đồng ý!"
Tôi có cảm giác mình đã bị quên bẵng mất. Một cơn ghen tuông dâng lên trong lòng tôi. Xét cho cùng, cô chỉ đơn thuần muốn tôi viết bài quảng bá cho mình. Trong lúc còn đang choáng váng, tôi nghe thấy Manton nói.
"Cô là một người thông minh đấy, Enid," ông ta bảo với cô. "Nếu biết phối hợp khôn khéo với tôi, cô sẽ leo lên đỉnh cao. Giờ thì chẳng còn giới hạn gì nữa. Tôi sẽ biến cô... biến cô thành một ngôi sao lớn!"
Với một nụ cười toe toét, nồng ấm, cô quay sang phía tôi, và thế là tôi nhận ra rốt cuộc thì mình không hề bị coi khinh.
"Đúng như những gì Longfellow * nói, phải thế không, anh Jameson?"
"Sao cơ?" Tim của tôi bắt đầu đập như một cái máy nện búa.
"Excelsior *! Excelsior! Rất hút khán giả!"
Cô cười phá lên, giòn giã đến mức nó lây sang tất cả chúng tôi. Thế rồi Manton quay sang phía Kennedy.
"Tôi đã tìm được Millard cho anh. Anh ta sẽ gặp chúng ta tại căn hộ của tôi vào lúc 7 giờ. Hiện tại đã là 6 giờ 30. Và cả cô nữa, cô Enid...", ông ta quay sang cô, "... nếu cô có thể đi cùng, có một người nữa tôi muốn cô gặp, và tất nhiên, Larry sẽ có mặt ở đó..."
Enid nhìn Kennedy. Anh bấy giờ đang tỏ vẻ lưỡng lự như thể không chắc có nên đi cùng Manton hay không. Tôi chẳng hiểu nổi anh còn định làm gì khác nữa.
Nhưng tôi nhận thấy rằng ngôi sao nhỏ nhắn với gương mặt linh lợi, nghếch lên trời này có vẻ háo hức muốn có Kennedy đi cùng hơn là gặp mặt nhân vật vô danh bí ẩn đã được Manton nhắc đến. Trong thoáng chốc, cô tính sẽ nói chuyện thẳng với anh, chắc chắn sẽ vẫn theo cái kiểu cợt nhả của mình. Nhưng rồi thì tôi tin rằng cô cảm thấy hơi choáng trước danh tiếng của Craig.
Bất thình lình cô nhún vai và quay sang phía tôi, kéo ống tay áo của tôi, nét mặt sáng bừng lên, khó có thể cưỡng lại được. "Anh cũng sẽ đi nhé...", cô mỉm cười, để lộ ra cặp lúm đồng tiền,"... Jamie!"