← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8 LAWRENCE MILLARD

Trên đường đi đến căn hộ của Manton, tôi nhận thấy dân làm phim là kiểu người vô cảm tuyệt đối. Họ thậm chí còn chẳng buồn quan tâm đến cái chết của Stella Lamar, trừ những khía cạnh có liên quan đến công việc của mình. Werner xin phép không đi cùng chúng tôi, bởi lẽ ông phải sắp đặt lại hoàn toàn quy trình sản xuất nhằm giúp Enid thế chân Stella. Như tôi thấy thì ông phần nào phấn chấn trước vấn đề mình phải giải quyết, gần như mừng rỡ vì trời đã run rủi đưa Enid đến cho ông. Những lời cuối cùng ông nói với Manton là nhớ yêu cầu Millard sửa lại mọi tình tiết có thể trong các phân cảnh để Enid thể hiện được cá tính riêng của mình một cách dễ dàng hơn.

Tôi ngạc nhiên khi nhận ra rằng mặc dù thi thể Stella Lamar còn chưa lạnh ngắt được bao lâu, những người này đã mãi đi tìm ngôi sao điện ảnh thế chỗ cô rồi.

Trong lúc Manton mải nói chuyện, một dòng suy nghĩ chợt nảy ra trong óc tôi. Con người này không cần quản lý truyền thông. Tôi gạt bỏ ý nghĩ ông ta thậm chí còn có thể xuống tay giết người để tạo hiệu ứng truyền thông. Nhưng ít nhất nó cũng giúp ta hiểu trong cuộc chơi này, người ta sẵn sàng sử dụng những phương thức gì.

Lúc xe của chúng tôi lên đại lộ Concourse và rẽ về phía Manhattan, tôi khó chịu thấy rõ. Manton hoàn toàn độc chiếm Enid, cứ tán hươu tán vượn đủ thứ trên trời dưới bể, từ những bộ trang phục cô sẽ cần để đóng vai của Stella và chiến dịch quảng bá cá nhân phù hợp nhất đối với cô, cho đến buổi tối đầu tiên cô rảnh để đi ăn tối cùng với ông ta được.

Cô ngồi ở băng ghế sau, giữa Kennedy và nhà quảng bá, và điều ấy không khiến tôi thêm thoải mái chút nào. Vị trí ngồi của tôi chỉ có một điểm an ủi duy nhất, đó là tôi rất tiện ngắm nhìn cô. Và vì Manton hút hết sự chú ý của cô ấy, tôi có thể thoải mái làm thế mà không bị cô phát hiện ra. Nhưng bởi vì đã bị cô làm cho quá choáng, tôi chẳng làm như vậy. Tôi biết chúng tôi đang ngồi cùng người phụ nữ xinh đẹp nhất New York, nhưng tôi không biết tóc hay mắt cô màu gì, hay thậm chí cô đội mũ hay mặc váy gì. Nói cho gọn, tôi bị sững sờ.

Cuối cùng chúng tôi dừng lại tại một căn hộ khổng lồ, trang trí hào nhoáng tại đường Riverside, và Manton dẫn cả đoàn băng qua cánh cổng thời Phục Hưng rộng lớn và sảnh đường đá cẩm thạch sang trọng, ra chỗ chiếc thang máy. Nơi ông ta sống nằm ở tầng trên cùng, nhìn ra phía sông, với những món đồ nội thất lộng lẫy vừa xa hoa mà lại vừa nguyên thủy, trông khá ngoại lai. Lúc chúng tôi bước vào nơi đây, ấn tượng đầu tiên của tôi là Manton đã cố tình lắp đặt những ngọn đèn mờ màu vàng ấm cúng và để cho một mùi hương đậm chất Á Đông vương vấn, lơ lửng trên tất cả mọi vật nhằm tạo ra một bầu không khí đê mê và lôi cuốn. Những chiếc ghế và các bậu ngồi bọc đệm rộng bên cửa sổ, những chiếc đi văng mềm mại, đàn hồi đặt trong ít nhất hai góc phòng cùng với mớ gối tí hon chẳng khác nào những ngọn núi tí hon của chúng, tất cả đều rất thoải mái và khiến ta không khỏi mường tượng ra cảnh hưởng lạc cũng như chuyến hồi hương sắp sửa trôi vào quên lãng. Nơi đây có khói nhang, không thể lẫn đi đâu được. Có thuốc lá và xì gà đặt trên một chiếc ghế đẩu, và đằng sau bức rèm treo dày, tôi liếc thấy một tủ buýp phê và mấy bình pha lê, bên trong chứa đầy nước và được đặt rất dễ nhìn.

Một ông quản gia - người được Manton gọi là Huroki - đón lấy mũ của chúng tôi và lui đi, điệu bộ hết sức lặng lẽ. Tôi mới chỉ từng thấy kiểu lặng lẽ ấy đúng một lần, lúc cậu người hầu người châu Á rời khỏi chỗ tôi trong chuyến ghé thăm một ổ nghiện ở khu Hoa kiều tôi từng thực hiện.

Một lát sau, Millard đứng dậy chào chúng tôi. Anh ta đã đợi sẵn từ lâu.

Tôi tin rằng nếu có tình cờ bắt gặp anh ta ở bất cứ nơi đâu bên trong thành phố thì mình cũng sẽ đoán được anh ta là một nhà văn. Mọi cử chỉ và phong thái của anh ta đều mang đậm dấu ấn nghề nghiệp của mình, nhưng vẫn rất tao nhã. Tôi để ý thấy bên trong căn phòng nhỏ nơi Huroki đặt mũ của chúng tôi có một cây gậy Malacca đơn khớp, một chiếc mũ phớt vành mềm sẫm màu, cùng với một chiếc cặp táp cũ sờn. Chắc chắn chúng là của Millard. Bản thân con người này thì cao ráo và tay chân lòng thòng, đậm người nhưng lại trông có vẻ mảnh mai. Anh ta sở hữu gương mặt điển trai, đầy vẻ tri thức bất chấp cặp kính gọng sừng lớn mình đang đeo, chứ không phải nhờ có nó mới trông như vậy. Miệng và cằm của anh ta toát lên vẻ mạnh mẽ và cương quyết, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Thật tình mà nói, anh ta không để lộ ra chút chất nghệ sĩ nào hết. Lawrence Millard kiếm ăn bằng nghiệp viết lách, nhưng không phải là người mơ mộng.

Đầu tiên anh ta chào Enid, nắm lấy cả hai bàn tay cô. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, toàn bộ mối tình lãng mạn của tôi tan biến hết. Nguyên do là bởi tôi không thể giả mù trước cái cách nét biểu cảm trên mặt anh ta mềm ra, cách mặt cô sáng bừng lên đầy vẻ chào đón, cách ngón tay của họ đan xen vào với nhau rất lâu.

Và rồi một ý nghĩ khác nảy sinh trong đầu tôi, được sự ghen tuông của tôi hối thúc, tiếp lửa và thổi bùng lên. Lời khai đã được niêm phong trong vụ kiện của vợ chồng nhà Millard! Có khi nào Enid có dính líu đến vụ việc đó không?

Sau một thoáng, tôi xua tan ý nghĩ đó đi, hay ít nhất tôi tin mình đã làm như vậy. Tôi thử hình dung những việc Enid từng làm ở bờ Tây, nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi cô qua bên bờ Đông. Có thể Millard quen cô từ trước khi cô sang Los Angeles, nhưng khả năng ấy rất khó xảy ra.

Tiếp theo, Millard quay sang phía Kennedy.

"Tôi vừa mới hay tin về tấn thảm kịch cách đây ít lâu, giáo sư à," anh ta thốt lên. "Thật kinh khủng, và cũng hết sức bất thình lình nữa! Tôi... tôi đau lòng vô cùng. Xin hãy cho tôi biết anh đã tìm thấy gì chưa? Anh đã phát hiện ra bất cứ manh mối khả dĩ nào chưa? Tôi có thể giúp được gì không?"

"Tôi muốn được hỏi anh một vài câu," Kennedy giải thích.

"Xin anh cứ tự nhiên!"

Anh ta chìa một bàn tay ra cho tôi, và tôi thấy nó vừa ẩm vừa nhũn nhão, như thể anh ta cảm thấy lo lắng hơn những gì mình thể hiện ra ngoài. Tuy nhiên, anh ta lại ngay lập tức quay sang Kennedy.

"Stella và tôi không hàn gắn cuộc sống hôn nhân của mình được chút nào hết," anh ta thẳng thắn nói tiếp. "Tôi cảm thấy rất tiếc, bởi vì tôi thực sự thích cô ấy."

"Lần gần đây nhất anh gặp cô ấy là khi nào?"

"Stella ấy hả? Đã hơn một tháng rồi tôi chưa nhìn mặt cô ấy... có thể còn lâu hơn thế."

Manton tóm lấy tay Enid. Đây rõ ràng là lần đầu tiên cô ghé thăm căn hộ và ông ta rất nóng lòng muốn được dẫn cô đi xem các thứ bảo vật của mình.

Millard, Kennedy, và tôi tìm được một góc nhìn ra sông Hudson. Sau khi Kennedy đã tả lại vắn tắt hoàn cảnh cái chết của Stella vì được Millard yêu cầu, anh chìa mẩu giấy mình đã tìm thấy bên trong túi xách của cô ra. Anh chàng nhà văn nhận ra nó ngay lập tức, thậm chí không cần phải đọc.

"Vâng, tôi đã viết nó đấy!" Khi nói câu này, một chút xúc cảm lẫn vào trong giọng của anh ta.

"Tôi đã quá muộn," anh ta lẩm bẩm.

"Anh muốn nói gì với cô ấy?" Kennedy hỏi.

Millard liếc sang Manton và Enid, vẻ mặt mang nét lo lắng. Tôi có thể thấy nhà quảng bá đang tận dụng tối đa quãng thời gian được nói chuyện riêng với cô gái, nhưng cô trông có vẻ hết sức thoải mái và thừa đủ khả năng đối phó với ông ta, còn riêng về phần mình thì tôi chắc chắn cảm thấy quan ngại hơn về sự lo lắng của Millard.

"Tôi tin mình cần phải nói với Stella về một chuyện liên quan đến bộ phim này," cuối cùng anh ta đáp. "Hãng phim Manton Pictures đang trong tình cảnh khá bấp bênh."

"Ồ! Thế tức là Manton không hề làm màu khi bảo với cô Faye rằng công ty của mình cháy túi rồi à?"

"Tất nhiên là không rồi! Trên thực tế, chẳng phải Enid sẽ ký hợp đồng với riêng Manton trên danh nghĩa cá nhân đó sao? Tôi đã khuyên cô ấy làm vậy đấy."

Kennedy gật đầu. "Nhưng bản thân Manton có ổn định về mặt tài chính không?"

Millard cười phá. "Lloyd Manton luôn có cả chục lá bài giấu trong tay áo. Có thể lão đang có sẵn một triệu hay đang nợ ai một triệu." Giọng anh nhà văn không có chút tôn trọng nào đối với chủ của mình hết. Một chút hằn học lẫn vào trong tông giọng của anh ta. "Manton sẽ kiếm ra tiền cho bất kỳ ai có thể tạo ra tiền cho lão," anh ta bổ sung thêm, "đó là nếu lão buộc phải làm vậy."

Kennedy và tôi nhìn nhau. Đây có thể coi như một lời cam đoan rằng con người kia hết sức gian xảo. Đúng lúc ấy Huroki khẽ chân đi tới, lặng lẽ như một hồn ma.

"Sao vậy, Huroki?" Ông chủ của ông ta quay lại hỏi.

"Ông Leigh đã đến," ông quản gia thông báo.

"Dẫn ông ấy vào đi," Manton nói. Thế rồi ông ta vội ra chỗ chúng tôi. "Courtlandt Leigh, ông giám đốc ngân hàng ấy mà.”

Tôi tin mình vừa để lộ vẻ ngạc nhiên, bởi lẽ Kennedy mỉm cười khi nhìn thấy mặt tôi. Leigh là người còn khủng hơn cả Phelps, có chức vị cao nhất trong giới tài chính tại trung tâm thành phố. Nếu Manton mà đã lôi kéo được Courtlandt Leigh vào trong lĩnh vực phim ảnh thì ông ta quả là một tay phù thủy.

Như tôi thấy thì ông giám đốc ngân hàng vừa mới đặt chân vào đến căn hộ là đã để ý đến Enid luôn. Và kể từ lúc đó, ông ta chỉ mải mê chú ý đến cô gái kia, không còn biết trời đất là gì nữa. Về phần Enid, xin được công nhận rằng cô quả là một người phi thường. Cô có vẻ đã nhận ra tình cảm sét đánh của người đàn ông kia và ngay lập tức cô bắt tay vào đánh gục ông ta hoàn toàn, mặc dù không để cho ông ta chạm đến người mình.

"Mọi người cho chúng tôi xin phép nhé?" Manton nói nhẹ tênh trong lúc kéo Leigh và Enid đi chỗ khác.

"Thấy chưa!" Millard khẽ giọng rít lên, vừa nhíu mày vừa theo dõi cô gái. "Manton thông minh lắm! Tôi chưa bao giờ thấy lão không moi được tiền cả, và đó là lý do tôi muốn Enid ký riêng hợp đồng với cá nhân lão. Nếu hãng phim Manton Pictures mà có nổ tung lên trời thì lão cũng sẽ chuyển cô ấy sang công ty nào đó khác được."

"Ông ta có hơn một công ty sao?" Kennedy có vẻ cảm thấy chưng hửng trước điều này.

"Lão có cổ phần ở nhiều công ty lắm," Millard giải thích. "Giờ thì lão đã thành lập một công ty mới, nhưng cho đến nay điều đó vẫn còn là một bí mật. Có lẽ hai người đã nghe đến Fortune Features rồi nhỉ?"

Kennedy nhìn tôi, nhưng tôi lắc đầu.

"'Fortune Features' là gì vậy?" Kennedy hỏi Millard.

"Lại một công ty khác mà Manton có cổ phần ấy mà," anh ta thản nhiên đáp. "Đó là lý do tôi nói tôi khuyên Enid nên ký hợp đồng riêng với Manton. Nếu hãng phim Manton Pictures mà sụp đổ, lão sẽ phải đẩy cô ấy vào trong Fortune Features - hãng phim khác của Manton. Mọi người hiểu ra vấn đề không?" Anh ta dừng lại, sau đó bổ sung thêm: "Nhân tiện, ra ngoài đường đừng hở ra gì cho ai về chuyện đó. Không phải ai cũng biết đâu - và ngay khi một người hay tin thì tất cả mọi người trong làng phim sẽ đều biết hết. Hai người không biết tin đồn lan tỏa nhanh đến chừng nào trong cái ngành này đâu."

Kennedy hỏi một vài câu cá nhân về Stella, nhưng các câu trả lời của Millard cho thấy rằng anh ta không nghĩ đến chuyện hay thậm chí hy vọng họ sẽ hòa giải được, và mối quan hệ của anh ta với vợ cũ giờ đã trở thành tình bạn thuần túy. Tuy nhiên, lúc bấy giờ thì trông anh ta có vẻ không cách nào loại bỏ được Manton ra khỏi tâm trí mình.

"Ôi, Manton thông minh lắm!", anh ta khẽ giọng nói với Kennedy trong lúc quan sát nhà quảng bá khéo léo đưa Leigh và Enid vào vị trí đứng cạnh nhau.

Và quả thật, trong lúc Millard nói, tôi bắt đầu lờ mờ nhận ra ván bài Manton chơi thông minh đến mức nào.

"Ôi," Millard nói tiếp, bắt đầu hào hứng với câu chuyện của mình. Đối với anh ta, kể lại một câu chuyện hay sẽ là ưu tiên số một, bất kể hậu quả có là như thế nào, "... tôi biết có mấy buổi chiều lão ta ghé thăm phố Wall - xuống đó để gặp mặt mấy tay sư tử già ngay tại hang ổ của họ. Lão luôn đến vào khoảng lúc sàn giao dịch đóng cửa.

Tôi biết lão hay vào trong văn phòng của những người như Leigh hay Phelps. Thế rồi lão sẽ bắt đầu nói về triển vọng xán lạn của lão trong công ty lão muốn quảng bá lúc ấy. Nếu mà nghe lời Manton là coi như anh rồi đời. Tôi biết rõ lắm. Tôi từng nghe lão dụ rồi," anh ta đế thêm với giọng trêu ngươi.

"Thế rồi," anh ta nói tiếp, "một lúc sau, ông giám đốc ngân hàng sẽ bắt đầu cảm thấy bồn chồn - không phải vì khó chịu với Manton, mà là vì chưa được về nhà. 'Xe của tôi đỗ ở bên ngoài,’ Manton sẽ nói. 'Để tôi chở ông đi.’ Tất nhiên, ông giám đốc ngân hàng chẳng thể làm gì khác ngoài chấp nhận lời mời ấy, và ngay khi đặt chân vào trong xe của Manton, ông ta sẽ rất mừng rỡ. Tôi chưa thấy một ai chọn đồ sang trọng giỏi như lão. Ôi trời, cái lão ấy mà có rỗng túi bước vào khu bán xe thì cũng sẽ có người BIẾU không cho lão một chiếc xe."

"Ông ta làm vậy kiểu gì?" Tôi hỏi anh ta.

"Một con cá bơi kiểu gì?" Millard vừa nói vừa mỉm cười. "Lão thông minh lắm, tôi xin khẳng định với các anh như vậy. Một khi lão đã dụ được ông giám đốc ngân hàng vào trong xe, có thể họ sẽ dừng lại một chút tại một câu lạc bộ nào đó. Bất kể câu chuyện có diễn tiến ra sao, Manton thường sẽ trù liệu sao cho khi họ đến gần căn hộ của lão, bài nói của lão đã khiến cho ông giám đốc ngân hàng kia cảm thấy hứng thú thực sự. Hai người biết đấy, gần như chẳng đề tài nào có thể được người ta đem ra nói chuyện với nhau lâu hơn phim ảnh.

Rồi thì với một lý do nào đó, Manton thường sẽ thuyết phục ông giám đốc ngân hàng lên thăm nhà mình một lát. Tội nghiệp con người khờ khạo ấy! Khi ấy ông ta coi như đã vào trong rọ. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên nổi Phelps cảm thấy ấn tượng đến chừng nào với nơi này khi lần đầu tiên lên thăm nó. Kia kìa, bây giờ thì cứ nhìn cái ông Leigh kia đi. Ông ta tưởng nơi đây đáng giá triệu đô. Tất cả chúng ta đều đang ở đây, chơi trò chơi của Manton. Chúng ta là thú kiểng của lão - lão là Barnum *. Tôi khẳng định với hai người, Leigh đã vào rọ, vào rọ!"

Tôi không biết phải nghĩ sao về tràng nhạo báng của Millard. Có phải anh ta đang lôi Manton ra để pha trò không? Tôi để ý thấy bản thân anh ta thì chẳng mỉm cười chút nào. Mặc dù đang nói chuyện với chúng tôi, kỳ thực thì tâm trí anh ta chẳng tập trung vào chúng tôi. Anh ta vẫn đang quan sát Enid.

"Thế rồi Stella xuất hiện, như thể một sự tình cờ."

Millard cay đắng dừng lại, như thể không hứng thú gì với việc kể nó. Nhưng vì cảm nhận được rằng rốt cuộc Kennedy cũng sẽ moi ra được nó từ miệng mình hay người nào khác, anh ta quyết định thà nói thẳng luôn ra.

"Vâng," anh ta trầm ngâm nói, "nhưng xét cho cùng, thực ra thì không phải tất cả đều là lỗi của Manton. Stella quá thích lối sống phóng túng, trong khi ở trên này, Manton diễn trò phóng túng hết sức tuyệt vời. Stella không sao chịu đựng nổi. Thế rồi, khi Phelps xuất hiện và bị dụ vào tròng, cô lăn vào vòng tay lão luôn. Thế là tạm biệt Millard tội nghiệp! Tôi không đủ nhanh nhẹn để đối phó với đám người ấy."

Tôi bắt đầu gần như cảm thấy thương hại cho Millard. Vì miếng cơm manh áo, cái nghề của người đàn ông này đã buộc anh ta phải giao du với họ. Tôi cũng nhận ra rằng trên thực tế, ông giám đốc ngân hàng, con cáo già phố Wall kia, mới là kẻ ngớ ngẩn.

Quả thật, như lời kể của Millard, tôi có thể dễ dàng hiểu được sự cám dỗ đối với Stella. Tôi nghĩ đây phần nào cũng là lỗi của cô, bởi lẽ đáng nhẽ ra cô phải biết về trò chơi này từ trước, biết tỉnh táo hơn là để bị lừa lọc. Tôi ngạc nhiên là trong tình cảnh như thế này mà Millard vẫn còn giữ được quan hệ với Manton. Tuy nhiên, tôi lại tự luận rằng nếu Stella đã chọn sẽ đóng vai kẻ ngốc, tại sao Millard lại phải để điều đó làm ảnh hưởng đến cơ hội thành công của mình?

Điều tôi quan tâm bây giờ là việc Millard trông không chút vui vẻ trước cảnh ông giám đốc ngân hàng cứ chăm chăm chú ý đến Enid. Phải chăng Manton lại đang chơi bài tương tự với Leigh?

Tuy nhiên, khi Enid nhanh chóng bắn một ánh nhìn sang cho Millard giữa lúc trò chuyện, kèm theo một cú nháy mắt vui vẻ, tôi thấy Millard thả lỏng hẳn người ra, mặc dù vẫn còn vẻ nghi ngờ.

Rõ ràng là có một sự thấu hiểu ngầm giữa hai người này.

Kennedy liếc nhìn sang phía tôi. Tiểu sử lỗ chỗ của Stella Lamar đang trở nên sáng tỏ từng chút, từng chút một.

Tôi bắt đầu nhìn nhận được vấn đề một cách rõ ràng hơn. Sau khi bỏ Millard và bị Manton cùng với trò chơi của ông ta hớp hồn, cô đã bị lợi dụng để câu Phelps đầu tư vào công ty. Thế rồi cô lại bị lóa mắt trước chỗ vàng lấp lánh của Phelps. Ngay cả với nhà sản xuất kiêm nhà quảng bá kia, cô cũng chẳng chút trung thành.

Tôi thầm nghĩ rằng có lẽ đó là lý do Millard trông có vẻ tự mãn đến vậy. Trong tình cảnh như thế này thì chẳng ai có thể mong đợi anh ta nổi cơn điên lên cả. Anh ta mang thái độ của một người với tư tưởng, "Cô ấy thiếu chút nữa là đã làm mình suy sụp rồi; hãy để cô ấy đánh quỵ ai đó khác."

Tuy nhiên, hiện tại thì đó lại không phải là thái độ anh ta dành cho Enid. Thực tình mà nói, anh ta trông có vẻ lo lắng thật sự, không muốn cô sa vào vết xe đổ ấy.

Về sau, tôi được biết rằng câu chuyện đời của Stella không chỉ dừng lại ở đó. Lượng tiền một ngàn năm trăm đô một tuần mà mình kiếm được, chưa kể còn những món quà xa xỉ nữa, đã là quá dư thừa đối với cô. Ngay cả tiền của Phelps cũng không có sức hấp dẫn quá mạnh mẽ đối với cô. Cả một thế giới rộng mở trước mắt cô, hay ít nhất là giới dành tiền đi xem kịch Broadway. Jack Daring đã hớp hồn cô được một thời gian - bởi vậy họ mới đính hôn với nhau, về phần Shirley thì tôi chẳng biết gì hết. Có thể các vai tội phạm tài ba anh ta đóng hứa hẹn sẽ mang lại một niềm phấn khích mới, và có khả năng các vai diễn ấy giúp thể hiện một mặt bản chất tiềm ẩn bên trong anh ta. Bất kể nguyên do có là gì, cô cũng đã nô giỡn với anh ta, khiến cho Marilyn sửng sốt và thất kinh vô cùng. Riêng chuyện ấy thì chúng tôi đã biết.

Đã sắp đến giờ ăn tối, và bất chấp lời mời mọc nhiệt tình của Manton, Leigh buộc phải xin phép cáo lui vì đã có hẹn trước. Nhưng tôi có cảm tưởng là ông ta sẽ sẵn sàng hủy hẹn nếu Enid tham gia khẩn nài. Nhưng cô không làm vậy, và Millard nhẹ nhõm cả người. Manton chấp nhận lời từ chối một cách vui vẻ. Có thể ông ta đủ khôn ngoan để biết rằng trong tương lai vẫn còn nhiều buổi chiều khác nữa.

"Manton đang mưu mô gì vậy?" Kennedy hỏi Millard. "Có phải là ông ta có mới nới cũ không? Có phải Phelps sẽ bị vứt bỏ như một trái chanh đã vắt kiệt, còn Leigh thì sẽ đóng vai một quả chanh mới không?"

Millard mỉm cười. Anh ta chẳng nói gì hết, nhưng ánh nhìn đầy hàm ý ấy là đã đủ để xác nhận rằng theo quan điểm của anh ta, Kennedy đã nhận định rất đúng sự tình.

Millard vội vàng đến bên Enid ngay lập tức, và khi ấy chúng tôi được biết họ có hẹn sẽ đi xem phim với nhau, và vé đang nằm trong túi của Millard. Một lần nữa tôi nhận ra rằng hai người này không phải mới quen nhau gần đây. Thêm một lần nữa, tôi tự hỏi ai là người đã bị nêu tên trong đơn ly dị của Stella Lamar, và lại gạt bỏ ý nghĩ rằng người đó có thể là Enid.

Kennedy lấy mũ và đưa cho tôi mũ của mình. "Chúng tôi cũng phải ăn như những người khác thôi, Walter," anh nói trong lúc Manton dẫn tất cả ra cửa.

Tôi không muốn rời đi chút nào, và có lẽ tôi đã để lộ điều ấy ra ngoài mặt. Xin thú thật rằng Enid Faye bé nhỏ đã hớp hồn tôi. Khó khăn lắm tôi mới dứt đi được.

Ra đến cửa thì tôi lưỡng lự, băn khoăn không biết mình có nên chào tạm biệt cô không. Trông cô có vẻ đang dồn hết tâm trí cho Millard.

Thế rồi cô lại cho tôi một phen choáng váng ngây ngất. Trong lúc tôi đứng đực mặt ra đó, cô rời Millard và chạy tới chỗ tôi, chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô để nó nắm lấy tay tôi.

"Chúng ta chẳng có cơ hội làm quen với nhau gì cả, anh Jameson à," cô phàn nàn, và trong giọng nói du dương nhẹ nhàng của cô là vẻ tiếc nuối thật sự. "Thỉnh thoảng anh gọi điện cho tôi nhé? Tên của tôi có trong danh bạ điện thoại đấy, không thì tôi sẽ có mặt ở trường quay..."

Tôi cứng đờ hết miệng lưỡi. Lúc liếc đi chỗ khác, không nhìn cô nữa bởi tôi bỗng dưng cảm thấy tự ngán ngại bản thân, tôi bắt gặp ánh mắt của Millard, bấy giờ đang theo dõi mình từ phía đằng sau. Khi ấy, tôi phát hiện ra mắt anh nhà văn bừng lên một ngọn lửa ghen tuông không lẫn đi đâu được. Tôi tin mình không có tố chất của một người biết yêu say đắm. Một cơn run sợ chạy dọc xương sống tôi. Tôi buông tay Enid ra và quay ngoắt đi.