CHƯƠNG 9 BÓNG TỐI SÁNG TRẮNG
Anh nghĩ thế nào?" Tôi hỏi Kennedy lúc chúng tôi đã ăn hết phân nửa bữa tối tại một nhà hàng tí hon mạn trên khu Broadway.
"Chúng ta vẫn đang mày mò trong bóng tối," anh đáp.
"Ta có chiếc khăn tắm..."
"Vâng, và gần như bất cứ ai trong số 9 kẻ tình nghi Mackay đã liệt kê ra đều có thể đặt nó vào trong nhà vệ sinh ấy."
"À thì...", tôi quyết tâm dụ anh nói ra phỏng đoán của mình. Xin thú thực rằng riêng về phần mình thì tôi đang rối rắm vô cùng. "Manton đứng đầu danh sách," tôi đề xuất. "Ai cũng nói cô ấy có qua lại với ông ta."
"Có thể Manton đã ve vãn cô ấy. Chắc chắn ông ta có ý đồ riêng với tất cả những ngôi sao của mình." Tôi thấy Kennedy có vẻ đang nhớ lại cách nhà quảng bá ấy chú tâm đặc biệt đến Enid Faye. "Nhưng Walter à, dẫu sao thì Manton vẫn là một doanh nhân, và đó là ưu tiên số một của ông ta. Thứ ông ta thực sự đam mê là tiền bạc, và Millard thậm chí còn ám chỉ rằng ông ta không phải hạng người ngay thẳng."
"Nếu ông ta mà có dan díu với Stella," tôi đáp, "và cô ấy tỏ thái độ trịch thượng, như tờ giấy ghi chú anh tìm ra đã cho thấy, thì có thể Manton trong lúc bốc đồng..."
"Không!" Kennedy chặn họng tôi lại. "Đừng quên rằng đây là một vụ án máu lạnh, được tính toán kỹ lưỡng. Tôi vẫn chưa loại trừ Manton đâu, nhưng cho đến khi chúng ta tìm được bằng chứng cụ thể nào đó về việc giữa Stella và ông ta có xích mích, chúng ta không thể giả định rằng ông ta sẵn sàng giết người phụ nữ đã mang lại cho mình có lẽ một triệu đô. Mọi động cơ Manton sở hữu đều cho thấy ông ta không có cớ gì để xuống tay gây án cả."
"Vậy tức là Phelps cũng bị loại trừ. Ông ta gần như làm chủ cả công ty rồi còn gì."
"Phải, trừ khi có điều gì đó xảy ra, đủ nghiêm trọng để lấn át mối quan tâm về tài chính trong tâm trí của ông ta."
"Lạy Chúa! Kennedy ơi là Kennedy," tôi phản đối. "Nếu anh cứ tiếp tục như thế thì anh sẽ không loại trừ được bất kỳ ai đâu."
"Tôi chưa thể làm vậy được," anh kiên nhẫn giải thích. "Như tôi đã nói rồi đấy. Chúng ta đang hoàn toàn mò mẫm trong bóng tối. Cho đến nay, chúng ta vẫn chưa có bất kỳ một dữ kiện nền tảng nào để xây dựng một giả thuyết. Chúng ta phải tiếp tục mày mò. Công việc tìm kiếm các dữ kiện xoay quanh những con người này tôi xin được trông cậy vào anh. Mọi mẩu tin ngồi lê đôi mách hay tin đồn hay bất cứ thứ gì khác. Tôi sẽ đem kỹ năng khoa học của mình ra áp dụng, nhưng tôi chẳng thể làm được gì ngoại trừ phân tích những thứ chứa trong dạ dày của Stella và các đốm trên chiếc khăn tắm. Ý tôi là tôi sẽ chỉ có thể làm được như vậy cho đến khi chúng ta nắm được một manh mối cụ thể hơn những gì mình có tính đến nay."
"Đêm nay tôi có thể làm được gì không?"
"Có chứ!" Anh nhìn đồng hồ của mình. "Có hai người hết sức thân cận với cô Lamar. Jack Gordon đã đính hôn với cô ấy, Merle Shirley có vẻ đã qua lại nhiều với cô ấy. Dân điện ảnh ai cũng có những chốn hay lai vãng lúc đêm hôm. Xem thử xem anh có khám phá được điều gì về hai người ấy hay không."
"Nhưng đi tìm họ một cách bất chợt thế này thì tôi không biết phải đến đâu hết, với cả..."
"Chắc cả hai cùng là thành viên của câu lạc bộ Goats đấy. Thử bắt đầu từ đó xem."
Tôi gật đầu và nhanh chóng giải quyết món tráng miệng của mình. Nhưng tôi không thể kiềm chế được ham muốn hỏi han anh.
"Anh nghĩ họ là những người đáng nghi nhất à?"
"Không, nhưng họ có quan hệ rất thân thiết với cô Lamar ngoài đời thường, và họ là hai người mà chúng ta nắm giữ thông tin ít nhất."
"Ồ!" Tôi cảm thấy thất vọng. Thế rồi tôi cố gắng thăm dò anh lần chót. "Ai là người dễ có khả năng là thủ phạm nhất thế? Tôi hỏi cho đỡ tò mò thôi ấy mà, Craig."
Anh lôi một mẩu giấy gập nhỏ từ trong túi và mở nó ra. Đó chính là tờ ghi chú lấy từ bàn của Manton mà tôi đã nhắc đến. Trong nháy mắt, tôi hiểu ra ngay.
"Werner!" Tôi thốt lên. "Người ta có nói ông này cũng có dan díu với cô ấy nốt. Ông ta là người đầu tiên quay trở lại và ra khỏi xe, và ông ta có đủ thời gian để chùi sạch một mũi kim trên chiếc khăn tắm, có nhiều cơ hội hơn bất cứ ai khác. Thêm nữa...", tôi bắt đầu trở nên phấn khích, "... trong phân cảnh ấy thì ông ta nằm gần chỗ cô ấy trên sàn nhà, và có thể dễ dàng dùng một mũi kim đâm cô, và... và ông ta lo lắng vô cùng lúc bị anh thẩm vấn, là người tỏ vẻ lo lắng nhất trong số họ, và... và cuối cùng, ông ta có một động cơ, ông ta muốn kéo Enid Faye về hãng phim Manton Pictures, như trong mẩu giấy này có ghi."
"Giỏi lắm, Walter." Mắt Kennedy ánh lên vẻ thích chí. "Đúng là theo như những gì chúng ta biết tính đến nay, Werner sở hữu động cơ khả dĩ nhất, nhưng nó không phải là một động cơ tử tế. Không ai lại đi thực hiện một vụ án mạng máu lạnh chỉ để tạo chỗ trống cho một ngôi sao điện ảnh cả. Nếu Werner mà định giết cô Lamar, ông ta sẽ chẳng bao giờ viết mẩu ghi chú về cô Faye thế này hết."
"Trừ khi là để tránh bị nghi ngờ," tôi đề xuất.
Anh lắc đầu. "Toàn bộ vụ việc này quái đản thật đấy."
"Werner nằm gần vị trí cô ấy trong bóng tối. Mọi manh mối khác cũng đều quy tội cho ông ta, phải không?"
"Thật đáng tiếc là tất cả bọn họ không bị lục soát," Kennedy thừa nhận. "Nhưng dẫu sao, tại thời điểm đó tôi nhận ra Werner là người có cơ hội gây án hoàn hảo nhất, và tôi đã quan sát ông ta rất kỹ lưỡng, bắt ông ta thực hiện mọi động tác để mình còn nghiên cứu ông ta. Tôi tin rằng ông ta vô tội - ít nhất theo như những gì tôi đã thu lượm được về vụ việc này tính tới nay."
Tôi quyết giữ vững lập trường. "Tôi tin thủ phạm là Werner," tôi khăng khăng.
"Lúc mò ra hết những tin đồn về Gordon và Shirley thì anh sẽ không còn chắc chắn được như thế nữa đâu, Walter à."
Tuy nhiên, tôi vẫn cứ đinh ninh là vậy. Kennedy không sành sỏi thế giới điện ảnh bằng tôi. Tôi từng được nghe kể quá nhiều câu chuyện thật còn kỳ lạ, quái đản và phi thực hơn bất cứ điều gì những người trong các lĩnh vực khác có thể tưởng tượng ra. Dân tham gia trò chơi điện ảnh, như cách họ gọi nó, có một cuộc đời vô cùng dị thường, và tất cả mọi thứ đều bị thổi phồng hết lên. Có thể Werner xuống tay không chỉ đơn thuần vì muốn tạo vị trí trống cho Enid, trong trường hợp ông là thủ phạm. Nhưng dẫu sao, nó vẫn rất có khả năng là một phần động cơ. Và tôi bất chợt nhận ra một điều, một lập luận mới. Trong số tất cả bọn họ, Werner là người nắm rõ kịch bản nhất. Ông đã tự cho bản thân vào vai ông Remsen già. Không một tiểu tiết nào lại không thể được ông dàn xếp một cách đầy khéo léo.
Tại câu lạc bộ Goats, tôi may mắn vớ được một thành viên mình đủ quen biết để tin tưởng nói thật cho biết nhiệm vụ của mình. Anh ta là một trong những cựu nhà báo đặc biệt của tờ Star, đồng thời còn là một sinh viên khóa trên trong trường đại học Kennedy và tôi từng theo học.
"Merle Shirley không phải là một thành viên ở đây," anh ta nói. "Thực tình mà nói, tôi mới chỉ nghe đến cái tên ấy thôi. Nhưng Jack Gordon thì là một thành viên của Goats, thế mới xui xẻo chứ. Cái thằng cha đó là một diễn viên tệ hại - ngoài đời thật - và một nỗi ô nhục đối với tất cả chúng tôi."
"Kể cho tôi tất cả những gì anh biết về anh ta được không?" Tôi hỏi.
"Đây, ví dụ cho anh thế này nhé, mới khoảng một tuần trước thôi, hắn có đến đây. Lúc đang ngồi bên khu thịt nướng, ăn tối sau khi đi xem phim về, thì tôi nghe thấy một vụ huyên náo kinh khủng. Hắn và Emery Phelps, ông giám đốc ngân hàng, anh biết chứ, bấy giờ đang xông vào choảng nhau ngay trong tiền sảnh. Phải mất đến ba người mới tách được họ ra."
"Nguyên nhân là gì vậy?"
"À thì, Gordon nợ tiền đủ các chỗ, không chỉ một vài trăm hay mấy khoản nợ con con như thế đâu, mà là tận những hàng ngàn đô. Tôi nghe một thành viên khác ở đây bảo là hắn dạo này chơi chứng khoán tại trung tâm thành phố, nhưng để lỗ liên tục. Hơn nữa, hắn đã đính hôn với Stella Lamar - vụ đó anh biết chứ? - và hắn vung tiền ra phục dịch cô nàng. Thế rồi người ta bảo với tôi rằng sự nghiệp của hắn đang gặp vấn đề, rằng mấy lần lên màn bạc gần đây của hắn thảm lắm. Chắc tại phải làm việc muộn và phải lo nghĩ."
"Vụ ẩu đả với Phelps là về chuyện tiền nong à?"
"Tất nhiên! Tôi đoán hắn cứ ăn lố vào lương của mình ở trường quay cho đến khi công ty làm phim không chấp nhận nữa. Thế rồi chắc hắn bắt đầu vay mượn của Phelps, người bây giờ đang tài trợ cho Manton, cho đến khi ông giám đốc ngân hàng cũng cấm cửa hắn nốt. Bất kể sự tình có như thế nào, Phelps cũng đã bắt đầu đòi nợ hắn, và nó dẫn đến vụ ẩu đả ấy."
"Đó là tất cả những gì anh biết về Gordon sao?"
"Trời đất ơi! Thế còn chưa đủ à?"
Tôi bước ra khỏi câu lạc bộ và tiến về phía Broadway, vừa đi vừa suy ngẫm về thông tin này. Có khi nào các khoản nợ của Gordon có liên quan đến vụ án không? Bất thình lình tôi nghĩ đến một khả năng. Anh ta đã vay mượn của Phelps. Có thể anh ta cũng đã vay mượn từ Stella. Có thể đó là nguyên nhân cuộc cãi vã của họ. Có thể cô đã đe dọa sẽ gây chuyện - đây là một động cơ không vững chãi lắm, nhưng vẫn đáng nói cho Kennedy biết.
Tuy nhiên, vấn đề hiện tại của tôi là làm sao để kiếm được thông tin về Merle Shirley. Mới đầu tôi tưởng mình sẽ phải lượn một vòng các quán cà phê nổi tiếng, nhưng công việc ấy xem chừng vô vọng quá. Bất chợt tôi nhớ ra Belle Balcom, hồi trước từng làm ở tờ Star. Tôi nhớ lại một vụ án Kennedy từng giải quyết, và cô ta với tôi tranh giành nhau đưa tin. Tôi nhớ lại chúng tôi từng cùng nhau đi đến làng Greenwich. Belle biết nhiều người trong thành phố này hơn bất cứ nhà báo nào khác. Hiện tại, cô đã đầu quân cho Screenings được mấy tháng, một tạp chí hàng đầu về điện ảnh do "người hâm mộ" thực hiện, và chắc chắn sẽ biết các thông tin về những nhân vật trong giới phim trường.
May mắn thay, tôi gọi được cho cô ta ở nhà.
"Cảm ơn anh," cô ta vui mừng nói với tôi như vậy trên điện thoại, "tôi đang thèm có người đưa mình đi chơi đêm nay đây. Chúng ta sẽ đi đến quán Midnight Fads, và nếu Shirley mà không có ở đó thì anh bồi bàn trưởng sẽ kể cho anh tất cả những gì tôi không nhớ. Trận đấy kịch tính lắm."
Cô không nói thêm gì nữa trên điện thoại, nhưng tôi cảm thấy tò mò vô cùng. Phải chăng lại có thêm một vụ thượng cẳng tay, hạ cẳng chân nữa? Và đã có những ai liên đới vậy?
Khi cuối cùng cũng gặp tôi tại ga tàu điện ngầm, và khi chúng tôi đã kiếm được một bàn trong góc vắng tại quán Fads, cô giải thích tất cả. Có vẻ là Shirley đã gặp gỡ Stella ở đây mấy lần rồi, và Gordon cuối cùng cũng hay tin. Đầu tiên Gordon đích thân đến, năn nỉ Stella rất lặng lẽ. Cô lúc ấy mang tâm trạng kênh kiệu, và thậm chí còn không buồn lắng nghe anh ta. Thế rồi anh ta chuyển sang dùng lời lẽ xúc phạm. Đến đấy thì Shirley đánh gục anh ta.
Anh bồi bàn trưởng, nhân chứng toàn bộ vụ việc, ra lệnh đuổi Gordon ra ngoài, nhưng không yêu cầu Shirley hay Stella rời đi, bởi vì rõ ràng anh chàng kia là người gây hấn. Hon một giờ sau, Gordon quay trở lại, lặng lẽ và kín đáo, và đi cùng với một cô gái khác. Căn cứ trên miêu tả của Belle, tôi biết đó chính là Marilyn Loring. Họ ngồi vào một bàn khác, và Marilyn trừng mắt nhìn Shirley đầy trách móc, trong khi Gordon lừ lừ nhìn Stella.
Shirley cũng chỉ chịu đựng được một lúc. Theo lời Belle miêu tả, mặt anh ta dần dần trở nên mỗi lúc một đỏ hơn, và anh ta khó khăn lắm mới kiềm chế được bản thân. Nhận thấy dông tố đang ùn ùn kéo đến, Stella cố gắng bảo anh ta rời đi. Anh ta không chịu. Cô đe dọa sẽ bỏ anh ta lại đây. Anh ta không chút quan tâm. Bất thình lình cơn giận của anh ta tràn ly, và anh ta hùng hục bước lại chỗ Gordon và quật cho anh chàng kia văng khắp nhà hàng. Nam diễn viên chính không tài nào kháng cự nổi trước những cú đòn của anh người miền Tây đang nổi cơn điên. Mấy người bồi bàn vào can ngăn đều bị hất văng đi hết. Chỉ khi Shirley bắt đầu bình tĩnh lại thì họ mới có thể tách hai con người này ra. Trước đó thì cả Stella và Marilyn đều đã bỏ về, nhưng không đi cùng nhau. Kể từ đó đến nay, chẳng ai trong số họ từng quay trở lại quán Fads nữa, hay ít nhất đó là những gì anh bồi bàn trưởng kể với chúng tôi sau khi được Belle gọi lại.
Cuối cùng, vì không thể kiếm thêm được bất cứ thông tin đáng chú ý nào khác, tôi quay trở về căn hộ mình thuê chung với Kennedy. Đầu tiên anh lắng nghe tôi tường thuật lại mọi sự, trông hứng thú ra mặt. Thế rồi, sau khi tôi chốt lại câu chuyện, anh đứng dậy và nhìn tôi đầy vẻ nghiêm trọng.
"Sự tình đang ngày một trở nên phức tạp, Walter ạ," anh thốt lên. "Sau khi anh rời đi, tôi nhớ ra rằng có một điểm điều tra nữa mà mình chưa xử lý - nhà của cô Lamar, ngay bên trong thành phố này đây. Tôi đánh điện cho ông bạn cũ của chúng ta, Phó Cảnh sát trưởng O'Connor, và được biết rằng khi nhận được yêu cầu từ phía Mackay tại Tarrytown, họ đã cử một người lên canh chừng nơi ấy, và tầm một tiếng gì đó trước khi tôi gọi đến, họ đã tìm thấy người hầu gái da màu của cô ấy và hiện đang lưu cô ta lại. Tôi vội vã qua bên trụ sở cảnh sát và thẩm vấn cô ta."
"Và sao?" Tôi thấy nghe chuyện này có vẻ hứa hẹn.
"Riêng về vụ án thì cô da đen kia không biết gì hết," Kennedy nói tiếp, "nhưng tôi đã tìm hiểu được khá nhiều về đời tư của ngôi sao điện ảnh kia."
"Ý anh là..."
"Ý tôi là tôi biết những ai từng lai vãng căn hộ của cô Lamar, mặc dù ngoài việc cô ấy đã đón tiếp họ thì tôi chẳng thể xác minh được điều gì khác, bởi lẽ cứ đêm đến là cô ấy cho người hầu gái về nhà. Không có chỗ ở cho cô hầu."
"Vậy là có thể họ chẳng hề làm gì trong các chuyến ghé thăm của mình?"
"Tất nhiên! Chúng ta chỉ có thể tự rút ra kết luận mà thôi."
"Những người hay ghé nhà cô ấy là ai?"
"Jack Gordon..."
"Chồng chưa cưới của cô ấy!"
"Merle Shirley..."
"Shirley đã thừa nhận điều đó khi anh thẩm vấn anh ta."
"Manton..."
"Tất cả mọi người đều biết điều đó!"
"Werner..." Anh liếc nhìn tôi.
Tôi lặng thinh, vẻ mặt của tôi đã phát biểu thay tôi rồi.
"Và Emery Phelps!"
Đến đoạn này thì tôi để lộ vẻ ngạc nhiên. Mặc dù Mackay đã ám chỉ đến điều ấy, tôi từ trước đến nay chưa hề thực sự nghiêm túc tính gộp ông giám đốc ngân hàng vào.
"Lạy Chúa! Kennedy," tôi thốt lên. "Cô ấy qua lại với gần như tất cả mọi người trong công ty."
"Chính xác!" Như thường lệ, trông anh vẫn điềm tĩnh và lãnh đạm.
Tôi càng lúc càng thấy bàng hoàng trước vụ án này - bao xúc cảm cay đắng, mâu thuẫn giữa Manton và Phelps, giữa Daring, Shirley, và Millard. Và cô nàng xinh đẹp gây rắc rối cho tất cả bọn họ chính là Stella.
"Làm sao mà tất cả bọn họ đều vẫn có thể tiếp tục ở trong cùng một công ty vậy nhỉ?" Tôi nói ra sự ngạc nhiên của mình trước tình hình ấy.
Kennedy thoáng cân nhắc, thế rồi anh đáp:
"Chỉ cần suy nghĩ một chút là anh sẽ có câu trả lời ngay. Walter à, tôi tin rằng họ hoặc bị hợp đồng ràng buộc, hoặc đã đầu tư tiền vào công ty. Họ không thể cứ thế bỏ đi được."
"Có lẽ vậy. Điều tôi băn khoăn là Marilyn liệu có ghen tuông với Stella ngang mức các nhân vật trên màn ảnh của mình trong một bộ phim mình đóng không? Cô ấy là người duy nhất chúng ta còn chưa biết nhiều lắm."
Trông Kennedy không có vẻ gì là coi trọng nó như những mối quan hệ tài chính nhập nhằng đang dần hé lộ trong vụ án, ít nhất là tại thời điểm hiện tại.
Như về sau tôi được biết, ngay lúc ấy Manton đang mải bận làm xấu mặt giới làm phim trên phố Wall, với những nỗ lực có lẽ hơn hẳn bất kỳ ai khác.