← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10 NGHIÊN CỨU HÓA HỌC

Sáng hôm sau, tôi thấy Kennedy đã dậy trước mình, và tôi tin chắc rằng anh đã đi đến phòng thí nghiệm. Quả đúng vậy, tôi bắt gặp anh đang hí húi giữa vô số các thiết bị khoa học mình tích lũy được sau bao năm giải quyết đủ kiểu vụ án.

Như thường lệ, bao quanh anh là một mớ tạp nham những ống nghiệm, cốc thí nghiệm, thuốc thử, kính hiển vi, lam kính mang mẫu vật, và ống lấy mẫu nghiệm. Anh đã cắt các đốm lạ thường ra khỏi chiếc khăn tắm được tôi phát hiện và bấy giờ đang nghiên cứu chúng để xác định bản chất của chúng. Căn cứ vào mớ dụng cụ này, tôi biết anh không hề bỏ qua bất cứ trường hợp khả dĩ nào có tiềm năng giúp hé mở một sự thật giấu kín, hay giúp mang lại một manh mối cho vụ án.

"Anh đã phát hiện được điều gì chưa?" Tôi hỏi.

"Mấy đốm màu nâu này là máu. Điều đó hiển nhiên rồi, anh đáp lúc tạm ngưng công việc một lát. "Trong chỗ máu ấy tôi tìm thấy một chất nào đó khác, mặc dù tôi chưa thể xác định được nó. Sẽ cần thêm một thời gian nữa. Tôi tin đó là một thứ thuốc hay chất độc, nhưng trông nó không có vẻ là như vậy. Ít nhất không phải loại ta vẫn thường trông đợi sẽ gặp phải."

"Thế còn các đốm còn lại thì sao, các đốm không phải màu vàng thư hoàng ấy?"

"Lại thêm một vấn đề nữa tôi chưa giải quyết được. Tôi đã cho hòa tan đủ lượng của chúng, dư thừa vật liệu để nghiên cứu nếu không dùng phung phí. Nhưng cho đến nay, tôi vẫn chưa xác định được danh tính chất này với những gì tôi biết. Walter à, còn phải loại trừ nhiều lắm thì chúng ta mới bắt đầu có hướng giải quyết vụ án này. Thứ chất dây trên chiếc khăn tắm rất bất thường. Như những gì tôi có thể xác định được, chúng là một dạng hợp chất protein. Nhưng nó không hẳn là một chất độc, mặc dù nhiều protein có độc tính rất cao và vô cùng khó xác định bởi chúng là chất hữu cơ."

Tôi cảm thấy thất vọng. Như tôi thấy thì cuộc điều tra của anh chưa tiến triển được bao lăm.

"Có một điều thế này," anh bổ sung thêm. "Các mẫu dịch cơ thể nạn nhân đã được anh điều tra viên tại Tarrytown gửi đến, và tôi đã phân tích chúng. Mặc dù tôi vẫn chưa chốt được thứ gì đã giết chết Stella Lamar, tôi ít nhất cũng tin rằng chúng có liên quan đến các đốm trên chiếc khăn tắm. Chúng không hẳn giống nhau - trên thực tế, tôi tin chúng bổ trợ cho nhau, hoặc hay hơn, tương khắc lẫn nhau."

"Vậy tức là vệt kia không xuất xứ từ mũi kim đã đâm xước cô ấy à?"

"Mới đầu tôi cũng nghĩ như thế, nghĩ rằng mũi kim gây án đã được chùi đi bằng chiếc khăn tắm. Thế rồi tôi lại quyết định là các đốm này chẳng liên quan gì đến vụ án cả. Giờ thì tôi lại tin rằng rốt cuộc chúng có liên quan."

"Tôi... tôi không hiểu," tôi nói.

"Chuyện này rất khó hiểu," anh đồng tình một cách lơ đễnh.

"Nếu chiếc khăn tắm không được dùng để lau sạch mũi kim sát thương," tôi nói tiếp, "thế thì có khả năng nó đã được sử dụng từ trước khi họ ra Tarrytown thay vì sau đó."

"Chính xác. Trên thực tế, nếu hôm qua mà không bị các tình tiết của vụ án, bị lượng người đông đảo có liên quan làm cho rối hết lên, tôi hẳn chỉ cần liếc qua thôi là sẽ nhận ra luôn rằng các vệt máu trên chiếc khăn tắm không thể là do đã có ai đó dùng nó chùi mũi kim mà để lại được. Và bất cứ giả thuyết nào liên quan đến việc nó đã được sử dụng tại Tarrytown sẽ là lố bịch, bởi vì cô Lamar chỉ bị xước một vệt rất nhỏ và không mất máu. Chỉ cần thông minh hơn một chút thôi là có khi tôi đã bị thông minh quá lố. Chưa biết chừng tôi đã quăng chiếc khăn tắm đi, bởi vì chắc chắn không có lý do logic nào để gắn nó với vụ án cả."

"Thế theo anh thì Stella bị đâm khi nào?" Tôi hỏi.

"Đó là một chi tiết then chốt cân được cân nhắc. Hiện tại tôi không biết chất độc là gì, thế nên không thể nói chính xác được nó phát tác nhanh chóng cỡ nào." Anh bắt đầu đặt mớ dụng cụ của mình sang bên. "Giả sử chúng ta tiếp cận vấn đề bằng phương pháp suy luận thay vì sử dụng phân tích khoa học đi." Anh ngồi xuống một bên góc ghế. "Chúng ta sẽ phát hiện thấy gì nào?", anh bắt đầu.

"Trong lúc làm việc với ống nghiệm và kính hiển vi tại đây, tôi cố gắng tái tạo câu chuyện đã diễn ra, cố gắng lần ngược lại mọi hành động Stella Lamar thực hiện một cách chính xác hết mức có thể. Hiện tại thì tôi không nghĩ chúng ta cần phải quay về tận lúc họ mới đến ngôi nhà kia. Có vẻ họ đã ở đó một hồi lâu trước khi tiến hành quay phân cảnh ấy, bởi vì có mười hai phân cảnh khác được quay trước nó và sẽ phải mất thời gian dựng đèn và nối dây điện, cũng như lắp đặt các máy quay, tiến hành quay thử, sắp xếp lại bàn ghế, và bao việc linh tinh khác nữa.

Họ đi hai xe đến ngôi nhà kia, ngoại trừ Phelps, bởi ông ta ở đó sẵn rồi, và Manton, bởi ông ta đi xe limo riêng đến. Thế tức là trên đường ra nơi đó, cô Lamar có người ngồi cùng. Các diễn viên chính chắc đi chung với nhau một xe. Khi đến ngôi nhà, tất cả bọn họ về cơ bản là luôn đi cùng nhau. Lúc nào cũng có người ở quanh, và xem chừng cơ hội để bất kỳ ai chọc xước và giết chết cô ấy là rất nhỏ. Tôi không muốn nói châm cô ấy là điều bất khả thi. Ý tôi là cô ấy sẽ cảm nhận được cú châm của mũi kim. Nhiều khả năng cô ấy sẽ la toáng lên và liếc nhìn xung quanh. Hôm nào thử tự lấy một mũi kim châm mình đi, Walter, và thử làm thế nào để tạo ra một vết xước tương tự trên tay của chính mình nhưng bản thân mình không cảm thấy đi.

Như anh thấy đấy, tôi đang đặt hy vọng vào việc cô Lamar đã kêu lên. Nếu cô ấy mà bị tiêm thuốc độc trong lúc có người khác ở quanh, chắc chắn sẽ có ai nhớ một tiếng kêu, một ánh nhìn thắc mắc, một động tác nắm lấy cánh tay thật vội vã, bởi lẽ thần kinh dưới da ở chỗ đó rất nhạy cảm..."

"Nhưng không ai nhớ một chuyện như vậy xảy ra cả," tôi ngắt ngang.

"Tôi đang hy vọng sẽ tận dụng được chính dữ kiện ấy để suy luận ra điều gì đó đây. Giờ hãy dùng trí tưởng tượng để cùng theo chân cô ấy vào phòng thay đồ nhỏ nhé. Đây là một phần của phòng khách, nơi tất cả những người còn lại đang đợi. Nếu mà bị cào xước đằng sau cặp rèm treo lụa mỏng ấy, tiếng kêu của cô ấy sẽ được nghe thấy. Điều ấy chưa chắc đã xảy ra, nhưng nó cũng là một phỏng đoán khá khả thi. Điều thậm chí còn khả thi hơn là cô ấy sẽ vội vã bước ra ngoài, hay ít nhất thò đầu ra để xem ai là người đã chọc mình.

Tôi đã rất cẩn thận kiểm tra hốc tường nhỏ kia với suy nghĩ rằng có thể thủ phạm đã sử dụng một tiểu xảo nào đó. Tôi nhận ra rằng có khả năng một mũi kim tẩm độc đã được nhét vào trong đồ đạc của cô ấy theo cách nào đó để cô ấy tự tay đẩy mình vào chỗ chết. Nếu chẳng hạn bị một mũi kim trong túi đâm phải, cô ấy sẽ không giật mình đến mức gây náo loạn cả lên. Trong trường hợp đó, có thể cô ấy sẽ ghìm tiếng kêu lại, bởi vì cô ấy sẽ tự trách bản thân mình.

Nhưng tôi chẳng thấy bất kỳ thứ gì trong tư trang của cô ấy cả, và tôi cũng chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì bên trong thư viện. Bởi vậy, tôi tin rằng chúng ta sẽ phải truy tìm một tác nhân con người trực tiếp."

Tôi chợt nảy ra một ý và vội vàng đề xuất nó. "Có khi nào một thiết bị nào đó đã được gài vào trong quần áo của cô ấy không, Craig? Một thứ tương tự như mấy chiếc nhẫn độc thời Trung Cổ, một vật thể kim loại tí hon mà khi được áp vào người cô ấy giữa lúc diễn các phân cảnh thì sẽ bật tung ra và để lộ đầu nhọn của mình ấy?"

"Lúc đó tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ấy. Đó là lý do tôi đề nghị Mackay gửi hết quần áo của cô ấy sang đây, không chừa một mẩu vải nào. Sáng hôm nay tôi đã kiểm tra hết sạch mọi thứ rồi. Tôi chẳng những đã kiểm tra đủ mọi thứ vải xem có vết ố nào không mà còn đã kiểm tra từng chiếc móc, lỗ, khuy và ghim cài. Tôi đã hết sức rất cẩn thận kiểm nghiệm khả năng đó."

"Vậy tức là anh nghĩ rằng cô ấy đã bị ai đó cố ý cào xước trong lúc đang quay dở các phân cảnh à?"

"Nếu chịu khó lần theo mạch suy luận của tôi, anh sẽ nhận thấy rằng đó chính là giả thuyết chúng ta suy ra được. Có thể lát nữa tôi sẽ tiến hành thí nghiệm với một số cô gái sở hữu độ tuổi và mẫu người và tính khí tương tự như Stella để chứng minh rằng họ sẽ phải kêu lên nếu bị một mũi kim mỏng bất ngờ chọc vào. Sẽ hết sức vô lý nếu nghĩ rằng một tiếng kêu do cô Lamar thốt lên, ngay cả nếu nó chỉ là một lời than, lại không bị ai để ý cả. Trừ khi lúc ấy họ đang bận rộn quay phân cảnh."

Lại một ý tưởng khác vụt xuất hiện trong đầu tôi, nhưng tôi e ngại không dám nêu nó ra. Giả thuyết này xem chừng táo bạo quá. "Liệu có khả năng nào cô ấy chết do bị nhiễm chất độc theo cách nào đó khác không, chẳng hạn như thứ gì đó cô ấy ăn phải?" Tôi thử đoán. "Chẳng nhẽ vết xước không thể chỉ là một chi tiết tình cờ thôi sao?"

Kennedy lắc đầu. "Vẫn còn kết quả phân tích hóa học và các thử nghiệm khoa học của chúng ta nữa. Các chất bên trong dạ dày của cô ấy chỉ đơn thuần cho thấy rằng chúng đã bị tác động khi thể trạng cô ấy yếu đi. Dựa trên báo cáo của bác sĩ Blake - và hãy nhớ, ông ấy không phát hiện ra bất cứ triệu chứng thông thường nào hết - cùng với cả quan sát của cá nhân mình, tôi có thể dễ dàng chứng minh trước tòa là cô ấy đã bị sát hại bởi vết xước nhỏ đến mức hoàn toàn không bị ông bác sĩ để ý kia."

Tôi quay đi. Một lần nữa, mạch lập luận của Kennedy có vẻ lại dẫn vào trong một mê cung suy diễn nằm ngoài khả năng lĩnh hội của tôi. Phương pháp suy luận làm sao đủ sức mang lại kết quả gì trong một vụ án bí ẩn như thế này được cơ chứ?

"Sau khi đã xác định được một cách chuẩn xác hết mức có thể rằng cô Lamar bị tiêm chất độc trong quá trình quay một phân cảnh nào đó," Kennedy nói tiếp, "chúng ta sẽ nhìn nhận lại từng phân cảnh, từ cảnh được ghi hình cuối cùng cho đến cảnh đầu tiên, và lần lượt phân tích chúng. Hãy nhớ rằng chúng ta cần tìm một tình huống mà vừa cho phép thủ phạm dùng kim châm cô ấy, vừa là lúc một tiếng kêu sẽ bị át đi hay không nghe thấy được."

Giờ tôi đã để ý thấy rằng Kennedy đã mang xấp kịch bản bộ phim "Nỗi kinh hoàng Màu đen" theo. Và, như hồi trước vẫn hay làm, tôi lại một lần nữa phải ngỡ ngàng trước khả năng chú tâm đến tiểu tiết tuyệt diệu của anh.

"'Cây đèn pin chiếu lên sàn nhà, để lộ cảnh cô gái khóc bên thi thể ông triệu phú'," anh đọc to, vẻ trầm ngâm. "Hừm! 'Cô gào thét và kêu khóc.’ Thế rồi những người khác xộc vào."

Kennedy đi đi lại lại trong phòng thí nghiệm một hồi, tập bản thảo để mở trong tay.

"Chúng ta đã dượt lại phân cảnh ấy cùng với Werner; và chúng ta cũng đã thẩm vấn tất cả mọi người. Và có điều này cần nhớ! Thay vì gào lên đúng như kịch bản, cô Lamar lại lặng lẽ sụm người xuống. Thế nên...", anh lật ngược lại một trang giấy, "... chúng ta quay trở lại phân cảnh thứ mười hai. Cô ấy... cô ấy không có trong phân cảnh này chút nào. Phân cảnh thứ mười một..."

Kennedy đảo qua từng phân cảnh một cho đến phân cảnh đầu tiên một cách chậm rãi, cẩn thận. "Đây thực sự là một cảnh mở đầu đầy kịch tính đối với một bộ phim trinh thám," anh bất chợt nhận định, như thể tâm trí đã đi lạc từ vấn đề cần giải quyết sang những thứ khác. "Phải công nhận rằng Millard viết kịch bản phim giỏi thật đấy."

Tôi hoàn toàn không muốn đồng ý với Kennedy, mặc dù biết rất rõ rằng anh nói đúng. Nguyên do có thể là vì tị nạnh nghề nghiệp, hoặc vì nghĩ đến Enid chứ không phải nhớ lại những nỗ lực viết kịch bản thảm hại của bản thân.

"Đây!" Anh đẩy xấp bản thảo vào trong tay tôi. "Đọc phân cảnh đầu tiên đi," anh ra lệnh. "Trong khi ấy, tôi sẽ đi gọi điện thoại cho Mackay để đảm bảo rằng anh ta đã cắt cử người canh gác ngôi nhà, và đặc biệt là không cho ai lai vãng lại gần thư viện. Chúng ta sẽ quay trở lại Tarrytown, Walter à, và cần phải đi thật khẩn cấp."

"Có chuyện gì vậy, Craig?" Cứ mỗi lần Kennedy nổi chứng tỏ vẻ bí bí ẩn ẩn là óc tò mò của tôi lại khơi dậy. Đây là một nét tính cách đặc trưng của anh, và thường nó sẽ rất cần thiết khi các giả thuyết của anh hãy còn đang quá dang dở và hỗn độn, chưa thể giải thích được.

Anh có vẻ không nghe thấy tôi nói gì. Bấy giờ anh đã ở bên chiếc điện thoại, nôn nóng cầm tai nghe lên. "Tôi quả là một tên đần!", anh thốt lên, giọng tràn đầy xúc cảm. "Quả... quả là một tên đại đần!"

Hiểu rằng bây giờ mình sẽ chẳng tài nào hỏi han gì được anh, tôi hướng sự chú ý của mình vào các phân cảnh, đọc chúng như anh đã bảo. Mới đầu tôi không thể thấy các tình tiết có gì liên quan đến Stella Lamar. Thế rồi tôi đọc đến đoạn miêu tả cảnh cô xuất hiện, lúc khán giả lần đầu được thấy cô trong bộ phim. Các dòng chữ đánh máy bất chợt hiện ra lồ lộ trước mặt tôi, hết sức rõ ràng và đầy sự ám chỉ.

Ánh đèn rọi trong tay một bóng người đen ngòm chiếu vơ vẩn trên tường và rồi ra đến hai bức rèm treo. Trong lúc nó đang dừng lại ở đó, cặp rèm treo lay động và trên mép tấm lụa xuất hiện những ngón tay của một cô gái. Một cánh tay trần xinh đẹp thọc qua tấm rèm treo, sâu gần đến vai, và nó bắt đầu đẩy rèm sang bên, đồng thời với lên trên để tẽ chúng ra ở chỗ móc treo.

"Anh nghĩ rằng cặp rèm treo có vấn đề...", tôi dợm nói.

Đúng lúc đó tôi thấy Kennedy đã nối được máy, và có điều gì đó đang khiến anh thấy lo lắng, có tin gì từ đầu dây bên kia khiến anh cảm thấy bất ngờ.

"Chính anh cũng đang định gọi cho tôi à, Mackay? Anh có chuyện cần nói với tôi và muốn tôi qua đó luôn... anh cũng đã triệu tập Phelps và ông ta đang trên đường từ thành phố đến sao...?"

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tôi hỏi ngay khi Kennedy cúp máy.

"Tôi không biết, Walter à. Mackay nói anh ta không muốn nói chuyện qua điện thoại, và chúng ta có vừa đủ thời gian để bắt chuyến tàu tốc hành."

"Nhưng..."

"Nhanh lên!" Anh liếc nhìn xung quanh như thể tự hỏi liệu có món nào trong mớ dụng cụ làm khoa học của mình sẽ giúp ích được cho mình hay không.