CHƯƠNG 12 EMERY PHELPS
“Có… có vấn đề gì với cặp rèm treo à?" Phelps hỏi. Kennedy chỉ vào hai lỗ thủng và các đốm màu. "Cô Lamar chết do bị một mũi kim đã chuẩn bị từ trước cào xước một vết tí hon và tiêm chất độc vào người."
"Vâng?" Phelps giờ đã có vẻ bình thản, và điềm tĩnh. Tôi tự hỏi liệu có phải là ông ta đang giả vờ hay không. "Mấy vết nhỏ xíu này thì liên quan gì đến điều đó?"
"Ông không nhận ra sao?" Kennedy đáp. "Nếu có ai đó đến đây trước khi phân cảnh trong phim được khởi quay và thọc một mũi kim nhỏ, có khả năng là mũi rỗng của một ống kim tiêm, qua lớp lụa dày này - thọc nó vào đây, đầu nhọn tòi ra ở đây - thì nó sẽ để lại hai lỗ thủng tại nơi phần chỉ thêu bị tẽ ra trên rèm, như thế này này!" Kennedy lôi ghim cài ca vát của mình ra để thể hiện.
"Sao mà nó lại có thể gây ra cái chết của Stella được?" Phelps hỏi. Lúc mới đầu ông ta chỉ có vẻ hơi bực mình trước phát hiện của Kennedy, còn bây giờ thì đã lại mang thái độ thù địch. Câu hỏi của ông ta nghe đầy vẻ hoài nghi.
"Thử nhớ lại các hành động của cô Lamar xem," Kennedy kiên nhẫn nói tiếp. "Cô ấy sẽ phải làm gì ngay trong phân cảnh đầu tiên? 'Cặp rèm treo lay động và trên mép tấm lụa xuất hiện những ngón tay của một cô gái. Một cánh tay trần và xinh đẹp thọc qua tấm rèm treo, sâu gần đến vai, và nó bắt đầu đẩy rèm sang bên, đồng thời với lên trên để tẽ chúng ra ở chỗ móc treo'."
"Có phải anh định nói với tôi là...", mắt Phelps mở lớn, và ông ta ngưng lại, đã hiểu ra mưu kế sử dụng, ấy nhưng cảm thấy không tài nào tin nổi - trừ khi tất cả chỉ là một màn diễn rất tài ba, "... có phải anh định nói với tôi là ta có thể tính toán được một chuyện như vậy không? Làm sao mà ai biết được tay cô ấy sẽ đặt vào chỗ nào?"
"Nói thì nghe phức tạp nhưng thực chất đơn giản lắm, ông Phelps." Giọng Kennedy bỗng dưng trở nên cục cằn. "Trong bối cảnh đó thì một cánh tay sẽ chỉ có một cử động tự nhiên duy nhất. Thủ phạm chắc chắn nắm rõ chiều cao của cô Lamar và tác phong hành xử của cô ấy. Hành động kia phải được lặp lại cả trong phân cảnh quay xa lẫn phân cảnh quay gần. Anh Jameson có thể cho ông biết mỗi phân cảnh được dượt đi dượt lại đến bao nhiêu lần. Chắc có đến cả chục cơ hội để mũi kim kiểu gì cũng đâm trúng vào lớp thịt để trần của cô ấy. Căn cứ trên vị trí của các lỗ, ông sẽ thấy rằng mũi kim được gài sao cho đầu nhọn chúc xuống dưới và hơi hướng vào trong, và còn được gài vào một nếp gấp cụ thể trong rèm nữa. Điều này chứng tỏ đã có kẻ nào đó gài nó vào đây sau khi đã tính toán kỹ càng. Thêm nữa, nó nằm ở vị trí đủ cao để giảm thiểu khả năng có ai khác bị châm ngoại trừ ngôi sao điện ảnh, người mà tên thủ phạm muốn phải chết."
Phelps xem chừng hoặc đã bị thuyết phục, hoặc cảm thấy mình không nên tỏ vẻ hoài nghi để khêu gan Kennedy thêm nữa.
Tuy nhiên, tôi nhận ra một điều. "Nghe này, Craig!" Tôi hạ giọng nói. "Đừng quên anh đã nhấn mạnh việc cô ấy sẽ phải kêu lên như thế nào. Đáng nhẽ ra trong phân cảnh đầu tiên, cô ấy sẽ không kêu gì hết."
"Đúng thế, Walter à, nhưng nếu anh đọc phân cảnh thứ hai, lúc quay cận cảnh, anh sẽ thấy rằng kịch bản có yêu cầu phải kêu lên. Thử giả sử cô ấy kêu lên một tiếng trong phân cảnh đầu nhé. Sẽ chẳng ai để ý gì chuyện ấy hết. Họ sẽ tưởng là cô ấy có lẽ diễn vai của mình hơi lấn lên một chút.
Với cả còn điều này nữa! Chắc chắn khi bị cào xước, cô Lamar sẽ kêu lên. Nhưng cô ấy đã đứng trước máy quay suốt bao nhiêu năm rồi, và cô ấy đã được tập cho quen với nếp nghĩ không được để phim bị lãng phí. Cô ấy sẽ không ngưng diễn chỉ vì một vết xước nhỏ, bởi lẽ với bối cảnh lúc bấy giờ thì bất cứ động tác giật mình nào cũng sẽ hợp với cảnh diễn. Đến lúc diễn xong hết phân cảnh thì cô ấy đã quên vụ việc kia đi rồi. Vì còn đang mải bận biến nhân vật giả tưởng Stella Remsen trở thành một con người có da có thịt thật sự, một chuyện như thế chẳng có gì to tát đối với cô ấy cả. Tuy nhiên, chất độc thì lại đã bắt đầu phát huy tác dụng chết người của mình."
"Chẳng phải có khả năng nó sẽ phát tác ngay trước phân cảnh thứ mười ba...", tôi dợm nói.
"Không nhất thiết như vậy. Trên thực tế, trong lúc mê mải với công việc, một nữ diễn viên có thể sẽ chống chịu được các tác động của nó trong một khoảng thời gian lâu hơn một người đã nhận ra mình không khỏe. Một ngày nào đó, tôi sẽ viết một cuốn sách về đề tài này. Tôi sẽ thu thập hàng trăm ví dụ về những người cứ tiếp tục gồng mình lên làm việc tiếp bởi vì họ dứt khoát không chịu thừa nhận mình bị làm sao. Nó cũng tương tự như cậu đưa thư của Napoleon nhất quyết không gục ngã cho đến khi đã truyền tải được thông điệp của mình và đưa tay chào kiểu quân đội lần cuối cùng."
Tôi lại nảy ra một ý tưởng khác. "Nếu đúng như anh đã nói là vết xước không gây chảy máu thì các đốm máu trên tấm rèm không thể nào là của cô Lamar được."
"Thế còn vị khách giữa đêm hôm, người đã tháo mũi kim ra trong bóng tối thì sao? Anh không nghĩ là hắn đã tự chọc tóe máu trong lúc vội vã ư?"
"Lạy Chúa!" Tôi cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc xương sống. "Vậy là có thể sẽ xảy ra một ca tử vong nữa!" Tôi thốt lên.
Kennedy tỏ vẻ dửng dưng. "Công lý mà không được thực thi chỉ vì như vậy thì dở thật," anh nhận định.
Từ nãy đến giờ, Phelps lắng nghe chúng tôi một cách nôn nóng. Cuối cùng ông ta quay sang Mackay.
"Anh gọi tôi ra đây chỉ vì như vậy thôi sao? Anh chỉ muốn cho tôi thấy mấy lỗ kim châm trên cặp rèm treo thôi à?"
"Không hẳn," Mackay đáp, đồng thời nhìn ông ta với ánh mắt sắc lẻm. "Đêm qua đã có ai đó cạy cửa đột nhập vào trong thư viện này. Người canh gác của tôi đã nhìn thấy hắn, và còn thấy cả một kẻ thứ hai nấp ở trong bụi cây bên ngoài, và có vẻ theo dõi tên thứ nhất. Đã có một phát súng được khai hỏa, nhưng cả hai tên đều trốn thoát. Có một chiếc xe đợi sẵn, có thể là hai chiếc."
"Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi?" Phelps cao giọng giận dữ. Ông ta bước vào trong thư viện và ra chỗ cặp cửa sổ kiểu Pháp, kiểm tra thiệt hại trên lớp gỗ đẹp, mặt càng lúc càng đỏ lên. Thế rồi ông ta nhanh chóng quay trở lại bên Mackay.
"Đây là lỗi của anh, ủy viên công tố quận Mackay à," ông ta nói, thể hiện rất rõ sự bực tức của mình. "Anh gần như đã đuổi tôi ra khỏi nhà riêng của mình. Anh đuổi người hầu của tôi đi. Anh cho một đám các phụ tá của mình trông chừng ngôi nhà, mà lại toàn là những người non trẻ, thiếu kinh nghiệm, trời mưa còn không biết đường chạy vào nhà. Giờ thì anh bắt tôi phải đi ra đây giữa giờ làm việc chỉ để cho tôi thấy nơi một mũi kim được gài vào trong một tấm rèm và nơi một cặp khung cửa sổ nhập ngoại bị phá hỏng."
Mackay không chút nao núng. "Ông Phelps à, ông cần phải kiểm tra lại căn phòng này xem còn gì khác bị làm xáo trộn không, còn thiệt hại gì nữa không. Thêm nữa, tôi tin rằng ông có thể sẽ quan tâm, có thể sẽ muốn giúp chúng tôi xác định danh tính của kẻ đột nhập."
"Nếu tôi mà có thể thực sự giúp đỡ mọi người làm được điều đó theo bất cứ cách nào...", ông ta nói với giọng mỉa mai, "... thì tôi sẽ hết sức sẵn lòng."
"Ông có mặt ở đây vào đêm trước hôm vụ án mạng diễn ra không?" Mackay hỏi.
"Anh biết tôi hiếm khi qua đêm tại Tarrytown mà. Tôi có nhà ở New York, ở câu lạc bộ, dạo gần đây tôi phải dành toàn bộ thời gian ở New York, bởi vì công việc kinh doanh trong lĩnh vực điện ảnh đang có vấn đề."
"Vậy tức là ông không có mặt ở đây vào đêm trước hôm vụ án mạng diễn ra?"
"Không!"
"Nhưng ông có mặt ở đây hôm qua, trước khi các diễn viên đến, trước khi Manton hay bất cứ ai trong số các nhân viên kỹ thuật và đội ngũ làm phim của ông ta đến?"
"Tôi dậy từ rất sớm để đảm bảo những người hầu đã giúp cho ngôi nhà sẵn sàng đón khách." Phelps giờ đã đỏ bừng cả mặt mày. "Anh đang định ám chỉ gì à, Mackay?"
Anh chàng ủy viên công tố quận nhỏ thó bộc lộ mình là người có bản lĩnh kiên trì rất gan góc. "Đã có ai đó gài mũi kim vào trong tấm rèm treo trước khi đoàn diễn viên đến. Ông chắc đã có mặt bên trong ngôi nhà tại thời điểm ấy, hay ít nhất là người hầu của ông. Người làm chuyện ấy chính là kẻ đã sát hại Stella Lamar."
"Và đó," Phelps đáp trả với vẻ chua cay, "cũng chính là kẻ đột nhập vào đây đêm qua và làm hỏng khung cửa sổ phòng tôi. Nếu anh mà cắt cử người tử tế hơn canh gác nhà, chưa biết chừng anh đã tóm được hắn!"
"Ông có thực sự tin tưởng người hầu của mình không? Họ có đáng tin cậy không..."
"Tôi không hề ngờ được là một vụ sát hại sẽ xảy ra, thế nên lúc thuê họ vào làm tôi không hỏi họ có hay đầu độc người khác không. Nhưng anh biết họ đang ở đâu và anh có thể thẩm vấn họ. Mackay à, nếu tôi mà là anh..."
"Nào các vị!" Kennedy vội vã chấm dứt cuộc nói chuyện đó lại trước khi nó trở thành một vụ ẩu đả thực sự. Thế rồi anh quay sang ông giám đốc ngân hàng.
"Ông Phelps," giọng của Kennedy nghe thật nhẹ nhàng, ngọt ngào, "tôi không nghĩ anh Mackay thực sự hiểu đâu. Nếu ông có thể kiểm tra lướt qua ngôi nhà thì sẽ tốt cho tôi lắm. Ông biết rõ các thứ đồ vật ở đây, đủ để khẳng định có thứ nào bị xáo trộn đáng kể hay không. Xin ông hiểu cho, chúng tôi không biết rõ đồ đạc trong nhà được bày biện như thế nào trước khi sự việc không hay này xảy ra."
Phelps bước lên bậc thang với vẻ hậm hực, chấp nhận làm theo yêu cầu của Kennedy, nhưng khinh khỉnh không buồn trả lời.
Kennedy quay sang Mackay ngay khi ông giám đốc ngân hàng đi khuất dạng và ra khỏi tầm tai. "Đó là để cho ông ta bình tĩnh lại một chút. Mọi thứ tôi đến nơi này để tìm đều đã ở ngay đây rồi." Anh lấy ra một cây kéo bỏ túi, cắt phần lụa bị chọc thủng và lốm đốm màu ra khỏi cặp rèm treo không chút thương tiếc. Hành động phá hoại này là cần thiết.
"Chất độc được sử dụng là gì vậy, anh Kennedy?" Mackay khẽ giọng hỏi.
"Tôi tin nó rất gần với nhóm chất xyanua vì độc tính của nó rất mạnh mẽ."
"Nhưng anh vẫn chưa xác định được danh tính nó sao?"
"Chưa. Cho đến nay tôi vẫn chưa hề biết bản chất thực sự của nó là gì. Xem chừng nó có ái lực mạnh mẽ đối với các trung khu thần kinh quan trọng điều khiển hô hấp và phối hợp cơ bắp, đồng thời còn có xu hướng gây tan máu. Tôi tin rằng nó gây tử vong bằng cách làm tê liệt hệ hô hấp và gây co giật. Như suy đoán của tôi thì nó là một bản sao y hệt của axit xyanhydric, mặc dù có thể không mạnh bằng. Nhưng đó không phải là nó, không thì tôi đã chứng minh được từ trước khi đến đây rồi."
Mackay gật đầu, im lặng lắng nghe.
"Anh sẽ không đả động gì đến chuyện này chứ?" Kennedy hỏi thêm.
"Tất nhiên tôi sẽ giữ mồm giữ miệng."
Tiếng bước chân nặng nề từ phía đằng sau vọng đến báo hiệu Phelps đã quay trở lại. Ông ta đã kiểm tra hết các tầng trên, đi xuống dưới theo cầu thang sau nhà để kiểm tra nhà bếp.
"Mọi thứ đều có vẻ không sao hết," ông ta nhận định với giọng phần nào tử tế.
Kennedy dẫn cả đoàn ra hiên trước. Ra đến nơi, anh xem chừng quan tâm đến thời tiết nhiều hơn là đến vụ án, bởi vì anh ngắm nhìn bầu trời rất chăm chú. Liếc nhìn lên, tôi thấy bầu trời buổi sáng hãy còn xám xịt và nhiều mây, không hứa hẹn gì là mặt trời sẽ có thể lọt qua được làn hơi ẩm lơ lửng đó cả.
"Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ quay trở lại thành phố - ý là quay vào hẳn trung tâm ấy," anh nhận định, nói thay cho cả hai người chúng tôi. "Tôi muốn qua trường quay Manton trước. Hôm nay không phải ngày phù hợp để quay cảnh ngoài trời, thế nên họ chắc sẽ quay trong đó." Anh mỉm cười với Phelps. "Tôi muốn xem có ai trong số những kẻ tình nghi của chúng tôi trông như thể đã đi ra ngoài chơi đêm hay không."
Phelps lúc ấy đang dụi mắt. Ông ta buông rơi bàn tay xuống lẹ làng đến mức làm tôi chỉ muốn nhoẻn miệng cười. Thế rồi, để che đậy sự bối rối của mình, ông ta lập tức đề nghị được lái xe chở chúng tôi vào trong thành phố. Cùng lúc ấy, Mackay cũng đưa ra lời mời tương tự.
Kennedy chấp nhận lời mời của Mackay. Trong lúc anh cảm ơn ông giám đốc ngân hàng, tôi tự hỏi liệu anh có đang nghi ngờ gì nhân vật này không. Phelps chắc chắn đã để lại cho tôi một ấn tượng rất xấu với thái độ thù địch, với kiểu luôn sẵn sàng biến mọi câu hỏi thành một sự xúc phạm cá nhân của ông ta.
"Còn điều này nữa, ông Phelps," Kennedy thốt lên lúc chúng tôi sắp sửa xuống thang và ra chỗ xe của Mackay. "Tại sao ông lại muốn các phân cảnh của phim 'Nỗi kinh hoàng Màu đen' được quay trực tiếp bên trong thư viện của ông?"
Kennedy đã từng hỏi câu hỏi này rồi. Hay là anh quên? Tôi liếc nhìn ông giám đốc ngân hàng, và căn cứ vào vẻ mặt thì ông ta cũng đang nghĩ điều tương tự.
"Tôi... tôi tự hào về thư viện của mình và tôi muốn được thấy nó xuất hiện trong phim," ông ta đáp, sau khi lưỡng lự một lúc và bằng một giọng hơi bực bội.
"Không phải là để tiết kiệm tiền à?"
"Nó chẳng tiết kiệm được bao nhiêu đâu."
"Tôi hiểu rồi." Kennedy nói từ tốn như trêu ngươi. "Ông là cổ đông nắm quyền kiểm soát hãng phim Manton Pictures được bao lâu rồi, ông Phelps?"
"Ờm...", ông ta có vẻ ngạc nhiên, "... gần một năm."
"Thế thì chỉ cần yêu cầu một tiếng là ông đã có thể cho thư viện của mình lên hình bất cứ lúc nào, giống như lần này ông đang làm đây. Trong quãng thời gian một năm đó, họ đã cho quay những phim cũng phù hợp với mục đích ấy chẳng kém gì bộ phim này; thật tình mà nói là còn phù hợp hơn, bởi vì trong bộ phim đang quay, thư viện gần như tối om. Các phim khác chắc sẽ có vô số cơ hội tử tế hơn để trưng căn phòng này ra. Tại sao ông lại đợi đến tận 'Nỗi kinh hoàng Màu đen'?"
Khi Phelps bắt đầu hiểu rõ câu hỏi của Kennedy cũng như tất cả những ẩn ý đi kèm, ông ta đỏ ửng lên vì giận dữ, đến mức tôi cứ đinh ninh con người này sẽ nổ bục ra ngay tại đây.
"Bởi vì hồi trước tôi chưa nghĩ đến việc ấy," ông ta lắp bắp.
"Ông nói công việc kinh doanh trong lĩnh vực điện ảnh đang có vấn đề, thế nên ông cần phải ở lại trong thành phố. Manton với ông đang có lục đục gì à?"
"Không hề!"
"Stella Lamar hồi trước có gây rắc rối gì về mặt công việc kinh doanh, chẳng hạn như đe dọa sẽ bỏ hãng phim Manton Pictures?"
"Không!", mắt Phelps giờ đã nheo lại thành hai khe hẹp.
"Ông có chắc không?"
Phelps phải cố gắng lắm mới giữ được một chút tự chủ. Ông ta nặn ra một nụ cười. Tôi biết lời đáp vẻ bông đùa của ông ta chỉ mang tính che đậy cảm xúc thực sự của con người này.
"Anh Kennedy à, chắc chắn," ông ta đáp, vẫn kinh sợ danh tiếng của Kennedy ngay cả khi cơn giận đang ồng ộc dâng lên trong lòng, "chắc chắn chẳng kém gì việc tôi biết mình rất thèm được quăng anh xuống dưới chân mấy bậc thang này!"