← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13 -MARILYN LORING

Nhờ sự nhiệm màu của cái tên Manton, chúng tôi được cho vào sân trong của trường quay, và ngay lập tức, tôi bị một phen sững sờ trước những thay đổi so với ngày hôm trước. Cái bể nước bây giờ là một vùng bê tông trũng nông, khô cằn, trống rỗng. Cảnh quan trang trí, tất cả những thứ dụng cụ từng được quy tụ xung quanh để ghi hình cảnh nước, đều đã biến mất. Ngoại trừ mấy chiếc xe đỗ trong một góc và một vài bóng người lảng vảng đó đây, khoảnh sân lớn trông hoàn toàn hoang vắng.

Bên trong phòng tiếp tân chung, Kennedy hỏi gặp Millard, nhưng được cho biết là kể từ ngày hôm trước đến nay, anh ta không đến trường quay. Chúng tôi cũng đã đoán trước được điều ấy. Nhưng hóa ra Manton cũng không có mặt ở đây. Ông ta đã gọi điện thông báo rằng mình sẽ bị kẹt đến tận chiều muộn vì phải giải quyết một công việc quan trọng. Về phần mình, tôi tự hỏi liệu nó có liên quan gì đến Fortune Features không.

"Thế cũng tốt," Kennedy nhận định, sau khi đã thuyết phục cậu trực bàn tiếp tân rằng Manton muốn chúng tôi vào thăm nơi này. "Mục đích thật của tôi khi đến đây là quan sát dàn diễn viên làm việc."

Chúng tôi đi đến trường quay nhỏ. Gọi như vậy là do nó được đem ra so sánh với trường quay lớn hơn, nơi họ đang cho dựng bối cảnh phòng khiêu vũ và phòng tiệc khổng lồ. Trên thực tế, nơi này sở hữu diện tích sàn mênh mông. Bởi vì cái chết của Stella Lamar đã tạo ra một tình huống khẩn cấp, tất cả các nhóm diễn viên khác bấy giờ đều đã bị ép phải nhường chỗ cho "Nỗi kinh hoàng Màu đen", và có rất nhiều bối cảnh được vội vã dựng lên để ghi hình lại những phân cảnh Stella đã xuất hiện. Trước mắt một người quan sát không liên can, mọi thứ trông hết sức quái dị. Như thể vừa có một trận lốc xoáy càn quét qua một thành phố và thu thập đủ loại lát cắt và góc và phân đoạn của các phòng ốc, các hành lang và các căn gác, tất cả đều có kèm đầy đủ bàn ghế và đồ bày biện, rèm treo, thảm lót, và màn trang trí, sau đó đặt chúng ở đây. Chỉ trừ có các đồ vật trong vùng thu hình hạn hẹp của máy quay là còn được sắp xếp hài hòa một cách rất nghệ thuật, còn ngoài ra thì chẳng thứ gì bên trong cái nơi chẳng khác nào một kho vũ khí này có liên quan gì đến nhau hết. Một số bối cảnh được chiếu đèn sáng trưng, với các diễn viên và đội ngũ nhân viên kỹ thuật mê mải làm việc. Một số khác thì tối om, sẵn sàng được sử dụng. Còn cả một số đang trong quá trình được dựng lên hay phá đi dang dở. Trong số các ấn tượng nơi đây mang lại, nổi bật nhất là tiếng ồn. Nơi đây náo loạn vô cùng.

Chúng tôi thấy Werner đang làm việc trong một góc phía xa và bước lại đó. Ông đạo diễn đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Chắc chắn áp lực phải chuẩn bị cho bộ phim sẵn sàng đem công chiếu theo đúng một ngày được thông báo từ trước đã khiến cho họ phải vội vã như vậy, thậm chí còn không dành ra được một ngày ngơi nghỉ để tưởng nhớ ngôi sao màn bạc quá cố, ấy nhưng tôi cứ thấy nó có phần máu lạnh và vụ lợi. Tôi cảm thấy rằng một dự án dửng dưng trước tính mạng con người, không chút quý trọng nỗ lực của con người như thế này thì không xứng đáng gặt hái được thành công.

Phần lớn dàn diễn viên đang đứng chờ đợi. Các phân cảnh được quay diễn ra trong một căn phòng nhỏ, bài trí như một văn phòng hay phòng riêng, nhưng nội thất rất sang trọng. Về sau tôi được biết đấy là phòng bên trong nhà của ông triệu phú, Remsen, tách biệt khỏi thư viện, nơi họ ghi hình với thư viện thật trong nhà của Phelps.

Tôi để ý thấy Shirley và Gordon né xa nhau hết mức có thể. Đó là một hành động đầy chủ đích, và lại một lần nữa, tôi bắt gặp ánh nhìn hiếu chiến giữa hai người bọn họ. Mặt khác, cả Enid lẫn Marilyn Loring đều bình thản và điềm tĩnh. Dầu vậy, tôi nhận thấy có một sự lạnh lùng, một thỏa thuận đình chiến giữa hai con người này. Đôi bên đều cảm thấy rằng chỉ cần thừa nhận một cách có ý thức về sự hiện diện gần kề của đối phương thôi là sẽ chẳng khác nào thể hiện mình là kẻ yếu đuối.

Werner bấy giờ đang hết sức bẳn tính, chỉ cần hơi bị kích động thôi là sẽ chửi thề loạn xạ, nổi khùng với mọi sai sót bất kể nhỏ đến đâu.

"Nhanh nào," ông quát trong lúc chúng tôi lại gần, "quay xong phân cảnh này đi thôi - số một trăm hai mươi sáu. Loring - Gordon! Nhanh chân lên - đây, tôi sẽ đọc lại một lần nữa. 'Daring bước vào. Anh chỉ vừa mới ngồi xuống bàn, liếc nhìn mớ giấy tờ thì Zelda đã bước vào trong một bộ áo ngủ mỏng manh. Daring ngước lên nhìn với vẻ sửng sốt và Zelda giả vờ hết sức bồn chồn. Daring đối đáp với cô ta tử tế. Anh bảo với cô ta là mình hiện chưa phát hiện ra di chúc. Lời thoại: 'Tôi tin chắc mình sẽ tìm ra được một bản di chúc, và cô sẽ được chu cấp đầy đủ.' Cảnh tiếp theo, Daring nói câu như trên. Zelda cảm ơn anh và tiến về phía cánh cửa với dáng điệu đong đưa trứ danh của một cô gái lăng loàn. Daring quay trở về với mớ giấy tờ của mình và không còn ngắm nhìn cô ta nữa. Cô ta liếc nhìn ra sau vai, sau đó bước ra ngoài, tỏ vẻ rồi mình sẽ nắm thóp được anh.'" Werner hạ xấp kịch bản của mình xuống. "Hiểu chưa?", ông quát. "Giờ diễn nhanh đi. Chúng ta đáng nhẽ ra không phải diễn lại cảnh này thêm lần nào nữa, nhưng cả hai người lúc trước diễn tồi quá!"

Gordon dập tắt một điếu thuốc lá và bước vào trong bối cảnh với một vẻ mặt cau có. Marilyn đứng dậy và cởi bỏ một chiếc áo choàng tắm lốm đốm chất trang điểm và ngả màu sạm đen vì đã được sử dụng trong các trường quay suốt bao lâu. Ôm lấy thân mình cô bên dưới lớp áo là một tấm vải len mỏng vô cùng. Trong thực tại và dưới ánh đèn trường quay rực sáng, trông nó gợi cảm hơn gấp bội phần trên màn ảnh. Tôi để ý thấy dáng hình thanh mảnh gọn gàng của cô - không thể nào làm khác được. Và tôi còn thấy rằng cô hơi rụt lại chút xíu trước khi bước vào vị trí của mình bên cửa. Đó chính là sự e lệ, một nét ngại ngùng nữ tính thực sự. Chỉ trong khoảnh khắc, tôi thay đổi cách nhìn nhận của mình đối với cô. Lúc trước, tôi chẳng tài nào xác định nổi liệu Marilyn Loring là một người phụ nữ được trời phú cho diện mạo trẻ trung, hay một cô gái mới lớn với nét tinh tế khó hiểu mà rất nhiều người trong số họ sở hữu ngày nay. Giờ thì tôi đã biết cô là một người con gái đúng chất, chắc đầu độ tuổi hai mươi. Khoảnh khắc ngượng nghịu thoáng qua ấy đã để lộ bản chất của cô.

Khi vào quay phân cảnh, cô thay đổi. Marilyn Loring là một diễn viên. Ngay khoảnh khắc cô nghe thấy tiếng tách của chiếc máy quay, quanh miệng cô xuất hiện một nét cứng rắn, một xíu gian xảo hòa vào trong ánh mắt của cô, một sự gan dạ trâng tráo toát ra từ phong thái của cô, giấu kín mà như chẳng giấu giếm gì. Chỉ trong vòng một giây, cô không còn là Marilyn, mà là Zelda, con nuôi của ông Remsen già, một đồng minh vô đạo đức và hăng hái của "Nỗi kinh hoàng Màu đen".

Werner chửi thề về lượng phim phải sử dụng để phục vụ phân cảnh ấy, sau đó chuyển sang phân cảnh tiếp theo, với Enid và Gordon, trong cùng bối cảnh này. Phân cảnh của họ là một trong những cảnh cần được quay lại, và là lý do căn phòng này được dựng lên thêm lần nữa.

Enid chưa để ý thấy tôi, và không hiểu sao tôi chẳng tài nào rũ bỏ cảm giác sợ sệt lĩnh phải từ cú liếc nhìn của Millard. Tôi thật chết nhát, và vấn đề nằm ở chỗ tôi vẫn chưa chiếm được trái tim cô gái xinh đẹp kia. Để tự bào chữa cho bản thân, tôi giả vờ coi như bên dưới ánh đèn, cô là một người khác. Quả đúng là dưới vai diễn Stella Remsen, Enid không phải cô gái thú vị tôi từng được gặp bên trong văn phòng của Werner. Lông mi cô tô Mascaro quá đậm, lớp chất trang điểm của cô có quá nhiều màu đỏ và xanh và thậm chí cả vàng tươi. Cô tương phản hẳn với lượng phấn màu ít ỏi Stella Lamar sử dụng, hay thậm chí là cả Marilyn Loring.

Cảnh của Enid là một cảnh quay cận cảnh, lúc cô gái có tình ý với nhân vật chính trong phim bắt đầu xuất hiện. Tôi để ý thấy trong lúc các máy quay thu hình, cô cứ dịch vị trí của mình từng phân một, gần như không thể nhận thấy được, cho đến khi cô nhìn thẳng vào ống kính máy quay. Hậu quả là Gordon, người thủ vai anh người yêu, cũng buộc phải dịch chuyển để nhìn theo mặt cô, và thế là lưng anh ta bị quay về phía máy quay. Đây là một tiểu xảo điện ảnh, được biết đến dưới cái tên "cướp hình" từ bạn diễn. Enid là một người "tham ống kính".

Ngay khi phân cảnh được quay xong, Gordon lao đến chỗ Werner để phản đối. Vì đang vừa khó chịu lại vừa vội vã, ông đạo diễn không chiều ý anh ta gì cả. Cả hai diễn viên bị yêu cầu đứng trở lại bên dưới ánh đèn để sẵn sàng cho cảnh quay tiếp theo. Lúc Werner quay lưng lại, Enid biếu cho Gordon một ánh nhìn tinh nghịch, hiểm độc. Theo những gì tôi được biết, anh nam diễn viên chính này có rất ít bạn bè. Ngôi sao màn bạc mới rõ ràng không muốn trở thành một người trong số họ.

"Cùng qua chào hỏi xã giao nào," Kennedy đề xuất, kéo lấy cùi chỏ của tôi.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh và thấy rằng Marilyn đang ngồi một mình, tách biệt khỏi những người khác, trông có vẻ cô đơn. Lúc chúng tôi lại gần, cô kéo tấm áo choàng sát lại quanh mình và mỉm cười. Mặt cô sáng bừng lên cùng với nụ cười ấy. Trong những khoảnh khắc hiếm hoi như khi nụ cười nở rộng trên mặt, cô trông thật xinh đẹp, xinh một cách khác thường.

"Giáo sư Kennedy," cô thốt lên. "Và cả anh Jameson nữa! Ngồi xuống xem ngôi sao mới của chúng tôi đi."

"Cô nghĩ sao về cô ấy?" Kennedy hỏi.

"Enid ư?" mặt Marilyn mang vẻ ngạc nhiên. "Tôi nghĩ cô ấy là một cô gái thông minh."

"Cô nói như vậy là có ý gì đó, phải không?" Kennedy hỏi.

Cô trấn tĩnh lại. "Không! Thật đấy!" Cô thoáng nhìn ngắm anh với một ánh nhìn rất trực diện mà nếu phải hứng chịu thì tôi sẽ thấy rất bất an. "Đừng bảo với tôi...", cô trêu đùa, lại một lần nữa để cho một nụ cười khiến các đường nét trên mặt mình sáng rõ lên, "... đừng bảo với tôi là giáo sư Kennedy lừng danh và nổi tiếng giờ lại đi nghi ngờ Enid Faye là người đã sát hại Stella để chiếm lấy vị trí của cô ấy đấy nhé."

Kennedy cười phá lên, sau đó quay sang phía tôi. "Phụ nữ là thế đấy," anh nhận định. "Chúng ta có thể suy luận và phân tích và phân loại mọi dữ kiện khoa học, nhưng...", anh xòe rộng hai bàn tay ra để diễn tả, "... đem so với linh cảm của một người phụ nữ thì chúng chẳng là gì hết." Thế rồi anh lại quay sang Marilyn, và nói thẳng. "Cô đã đoán chính xác những gì tôi đang suy nghĩ, mặc dù nó không đến nỗi như thế đâu. Tôi chỉ đơn thuần tò mò muốn biết liệu cô Faye có gì liên đới đến vụ việc này hay không mà thôi."

"Tại sao vậy?" Giờ tôi đã nhận ra rằng bên cạnh kỹ năng diễn xuất đáng nể, bên cạnh vẻ đẹp trên màn bạc hiếm ai có, cô gái tên Loring này còn sở hữu một não bộ linh lợi và rất biết cách vận dụng nó. Cô bắt nhịp được với Kennedy một cách dễ dàng hơn tôi, dù tôi biết rõ anh.

"Tại sao vậy?", cô lặp lại.

"Có thể đó là linh cảm của đàn ông," anh ngần ngừ nói.

Cô lắc đầu. "Linh cảm của một người đàn ông không đáng tin cậy đâu. Anh phải hiểu thế này, một người phụ nữ sẽ có linh cảm trước và điều chỉnh các dữ kiện sao cho phù hợp với nó, còn một người đàn ông thì sẽ biết về một dữ kiện và sau đó được linh tính khiến cho cảm hứng bùng nổ. Phụ nữ sẽ suy xét đến các dữ kiện thật cuối cùng, thế nên không bị bất ngờ khi chúng không chính xác, và thường chúng vẫn hay như thế. Nhưng còn đàn ông thì... Giáo sư Kennedy à, tôi tin rằng anh đã lưu sẵn trong đầu một số dữ kiện nào đó về Enid, và đó là lý do anh nghĩ câu nói của tôi có ẩn ý. Tôi nói thế có đúng không?"

Anh mỉm cười. "Tôi xin đầu hàng, cô Loring. Cô nói đúng."

"Dữ kiện nhỏ đó là gì vậy? Có thể tôi sẽ giúp được anh."

"Cô Faye và Lawrence Millard có vẻ đã quen nhau lâu." "À! Chắc anh đang băn khoăn về nội dung của lời khai niêm phong trong vụ kiện của vợ chồng nhà Millard nhỉ?"

Kennedy gật đầu.

"Anh có muốn biết tôi nghĩ gì không?", cô hỏi.

"Xin cô cứ nói."

"Tôi đã làm việc với Stella được gần một năm rồi. Theo quan điểm của tôi, cô ấy ly dị Millard bởi lẽ anh ta đã yêu cầu cô ấy làm thế."

"Không, không!" Tôi chen ngang, không đồng tình với điều đó. "Anh ta có thể đích thân ly dị nếu muốn. Stella Lamar và Manton..."

"Đó chỉ là lời đồn!", cô phản bác, bộc lộ cảm xúc rất mạnh mẽ. "Đây là điều tôi ghét cay ghét đắng về giới làm phim. Lúc nào cũng có lời đồn, lời đồn, lời đồn! Tôi không muốn nói Stella và Bố già Lloyd, như cách chúng tôi hồi trước gọi ông ta, không bao giờ dan díu gì với nhau, nhưng lặp lại một chuyện ngồi lê đôi mách và chứng minh nó là hai việc khác hẳn. Tôi không phải hạng người sẵn sàng giúp bất cứ tin đồn về một mối quan hệ trái luân thường nào lan tỏa cho đến khi đã biết hết sức chắc chắn điều ấy là sự thật."

"Cô nghĩ cô Lamar không tệ hại như người đời mô tả sao?" Kennedy hỏi.

"Tôi tin chắc là như vậy, anh Kennedy à. Tôi biết Stella và tôi từng quen những người khác giống như cô ấy. Trong thâm tâm, họ là những người tử tế nhất, chân thành nhất, tốt bụng nhất trên đời. Hồi Stella và tôi còn dùng chung một phòng thay đồ, tôi thường xuyên bắt gặp cảnh cô ấy cho đi không thứ này thì thứ khác - thường toàn là những thứ bản thân cô ấy cũng đang cần. Tôi biết cô ấy từng xin ứng trước lương để cho một nam diễn viên hay nữ diễn viên nào đó vay tiền, mặc dù cô ấy biết thừa người đó sẽ không đời nào trả nợ cho mình. Điểm yếu lớn nhất của Stella là cô ấy quá cảm thông. Nếu cô ấy mà có dính líu vào với ai thì anh có thể tin rằng đó là bởi nhân vật kia đã lợi dụng tình cảm của cô ấy."

"Cô có bất cứ giả thuyết nào về việc ai đã giết cô ây không?" Đây là một câu hỏi trực tiếp.

"Không!" Câu trả lời được đưa ra rất nhanh chóng, nhưng rồi một chuyện khác thường xảy ra. Marilyn tự nhiên đỏ mặt lên. Sắc đỏ tụ lại quanh mắt cô, nổi hẳn lên trên lớp trang điểm, và gợi cho tôi nghĩ đến một cô gái thôn quê. Cô dợm nói gì đó khác nhưng rồi lại ngậm tăm. Sự bối rối ấy của cô thật đáng ngạc nhiên, chắc là do câu hỏi của Kennedy quá bất ngờ.

Kennedy có vẻ muốn tha cho cô. Chắc chắn lời phủ nhận chóng vánh của cô là sự thật. Một suy nghĩ theo sau nào đó đã khiến cô mất tự chủ. "Nói tôi nghe tại sao cô lại bảo cô Faye là một cô gái thông minh đi," anh ra lệnh.

"Đơn thuần là bởi cô ấy đặt tham vọng của mình lên trên tất cả mọi thứ khác và làm việc rất cần mẫn, thành thật, chân tình, và sẽ đạt được những gì mình muốn. Người ta gọi thông minh là như thế đấy."

"Tôi hiểu rồi."

Giọng của Werner ồn ã vang lên qua một chiếc loa, thông báo đến giờ nghỉ ăn trưa. Marilyn đứng dậy, giờ đã cười đùa được, nhưng hãy còn ửng đỏ, có thể cô thấy ngượng vì đã để lộ ra một dòng cảm xúc mạnh mẽ ẩn sâu trong lòng.

"Nếu hai anh có thể hộ tống tôi đến phòng thay đồ," cô ngọt giọng nói, "và đợi cho đến khi tôi mặc váy với áo vào, tôi sẽ giới thiệu với hai anh quán McCann's bên kia phố. Tất cả chúng tôi đều ăn ở đó, các diễn viên, nhân viên hậu đài, tài xế - tất cả ngoại trừ các ngôi sao. Họ có xe đưa đi chỗ khác."

Kennedy liếc nhìn tôi. "Chúng tôi rất hân hạnh!", tôi nói.

"Chúng ta không có nhiều thời gian đâu," cô nói tiếp trong lúc dẫn bọn họ đi. "Ngày hôm nay Werner hung dữ kinh khủng."

"Bình thường ông ta không như thế à?"

"Tôi đoán là do cái chết của Stella." Cô mở một cánh cửa thoát hiểm thép. "Nhưng ông ta toàn hành xử kiểu thế cứ mỗi khi đêm hôm trước có việc ra ngoài khuya."

Tôi bắn cho Kennedy một ánh nhìn. Có khi nào Werner đã có mặt tại Tarrytown không?

Bên trong dãy hành lang các phòng thay đồ dài, Marilyn dừng lại, nắm lấy tay nắm cửa. "Tôi sẽ chỉ mất...", cô dợm nói.

Thế rồi mặt cô trở nên tái nhợt như lớp bê tông không tì vết trên sàn nhà. Một nét biểu cảm không rõ là sợ hãi, hay kinh hoàng, hay căm ghét, hay cả ba, lan tỏa trên gương mặt cô, biến đổi cô.

Liếc theo hướng ánh nhìn của cô, tôi thấy Shirley đang đứng dọc hành lang, vừa mới dừng lại trước cửa phòng của mình. Anh ta bất chợt phát hiện thấy ánh mắt của cô, và mặt của anh ta đỏ lựng lên. Tôi tin rằng mình thấy đôi bàn tay anh ta run rẩy.

Marilyn quay ngoắt lại, môi mím chặt. Cô mở tung cửa ra, xộc vào trong phòng mình, đóng sầm nó lại, nghe vang vọng khắp khu hành lang nhỏ. Cô đã quên hẳn sự hiện diện của chúng tôi.