← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14 MỘT MANH MỐI MỚI-

Kennedy nhìn tôi với vẻ thắc mắc. "Tôi đoán chúng ta không nên đợi cô Loring giới thiệu quán McCann's cho mình nữa," anh nhận định.

Chúng tôi quay trở ra sân, và đang trên đường ra cổng thì một chàng trai trẻ tuổi đội mũ và mặc đồng phục tài xế chặn chúng tôi lại. Tôi đã để ý thấy anh ta tiến ra từ một trong những chiếc xe đỗ bên trong sân, nhưng không nhận ra anh chàng này.

"Tôi có thể nói chuyện với anh một lúc được không, giáo sư Kennedy? Nói chuyện riêng thôi?"

"Anh Jameson là cộng sự của tôi, và anh ấy sẽ hỗ trợ tôi giải quyết vụ việc này, nếu nó có liên quan đến cái chết của cô Lamar."

"Có đấy, thưa anh. Hôm qua tôi nhìn thấy anh ở tại Tarrytown. Tên của tôi là McGroarty, và tôi lái một trong những chiếc xe dùng để chở đội ngũ làm phim đến. Họ chỉ cho tôi biết anh là ai, và tôi đã từng đọc về anh, và ban nãy tôi tự nhủ rằng có điều này mình cần phải cho anh biết."

"Đúng rồi." Kennedy châm một điếu xì gà, đồng thời mời anh tài xế một điếu. "Tôi không sở hữu năng lực siêu nhiên, và thường thì tôi chỉ có thể giải quyết được một bí ẩn khi nhận được sự trợ giúp từ những người muốn công lý được thực thi giống như mình."

"Vâng! Tôi cũng nhìn nhận vấn đề như vậy. Thì...", McGroarty thổi ra một đám mây khói với vẻ đầy cảm kích,"... tôi rất hay lái xe cho những người này, và sáng hôm nay trời vừa nhiều mây mà lại vừa u ám, không thích hợp quay các cảnh ngoài trời, nhưng nó lại trông như thể sẽ quang quẻ bất kỳ lúc nào, thế nên tôi được gọi đến. Tôi lái xe đến và để nó đỗ bên trong sân trong lúc tôi qua quán McCann's - nơi ăn trưa, anh biết chứ - để làm một tách cà phê. Khi tôi quay trở lại...", anh ta lại rít một hơi xì gà,"... vẫn chẳng có gì để làm hết. Thế là, anh biết đấy, tôi tính sẽ dọn dẹp lại khoang sau chiếc xe cũ kỹ của mình. Làm vậy là để giết thời gian, mặc dù không phải việc ấy có gì thừa thãi. Thế là tôi lôi tấm thảm chùi chân nâu ra để đập, và thứ tôi tìm thấy tiên sàn xe, chắc là giữa tấm thảm và ghế sau, là thứ này."

Anh ta đưa cho Kennedy một vật thể nhỏ lấp loáng trong ánh sáng. Khi quan sát kỹ, tôi thấy nó là một ống thủy tinh nhỏ có hình dạng khác thường.

"Một ống bóng," Kennedy giải thích. "Đó là từ chuyên môn các bác sĩ dùng để gọi một ống chứa như thế."

"Nó hẳn đã nằm giữa tấm thảm và ghế sau," anh tài xế lặp lại. Thế rồi anh ta phát hiện ra điếu xì gà của mình đã tắt ngấm. Anh ta quẹt một que diêm lên.

Kennedy lật đi lật lại mẩu thủy tinh bên trong lòng bàn tay, khám xét nó thật cẩn thận. Tôi cảm thấy khá sợ, tự hỏi liệu nó có chứa tàn dư gì của thứ chất độc chết người đã sát hại Stella Lamar một cách hết sức chóng vánh không. Tôi thậm chí còn phần nào nghĩ rằng sẽ thấy Kennedy phát hiện ra một cạnh lởm chởm nhỏ xíu nào đó hay một đầu nhọn, thứ có thể đã được dùng để gây ra vết xước chết người kia. Thế rồi tôi nhận ra rằng McGroarty đã cầm nó một cách rất bất cẩn, có thể còn mang nó theo mình nguyên nửa ngày nữa.

Kennedy lấy ghim cài khăn choàng của mình ra. Bên ngoài chiếc ống nhỏ này không có vết tích nhãn hiệu hay đánh dấu gì hết. Tuy nhiên, ở khắp xung quanh mặt trong, chiếc ống lốm đốm những vệt vàng nhạt cáu khô, trông giống như các tinh thể, và mới đầu thì ngay cả cặp mắt soi mới tinh tường nhất cũng có thể sẽ bỏ lỡ chúng. Với chiếc ghim, Kennedy cạo một mẩu ra và đặt nó xuống bên dưới chiếc kính lúp bỏ túi của mình. Nhưng anh không đưa ra kết luận gì hết. Với thái độ bối rối và bồn chồn, anh bỏ mẩu chất tí hon lại vào trong ống, sau đó gài lại ghim vào trong khăn choàng của mình, và cẩn thận nhét món bằng chứng tiềm tàng mới nhất này vào trong túi.

"Anh nghĩ nó lọt vào trong xe kiểu gì?", anh hỏi.

"Chắc hẳn ai đó đã để rơi nó, và nó hẳn đã lăn vào chỗ cạnh mép thảm," anh tài xế đáp. "Có vừa đủ chỗ cho nó! Tôi sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra nó nếu không nhấc tấm thảm lên."

"Nó không thể bị đạp vỡ hay gì ư?"

"Không! Không thể nào như vậy được!"

"Nó có thể ở đây được bao lâu rồi?"

"Hai hay ba hay bốn ngày gì đó, tính từ lần cuối cùng tôi dọn dẹp."

Tôi nhớ lại sự thông minh của thủ phạm khi gài mũi kim trên bức rèm. Khó có khả năng đây chỉ là một sự tình cờ. "Chẳng phải cũng có khả năng," tôi đề xuất, "đây là một âm mưu gài bẫy, và chiếc ống được cố tình đặt ở đó nhằm đánh lạc hướng chúng ta sao?"

"Rất có khả năng như vậy," anh thừa nhận. "Mặt khác, Walter à, ngay cả tên tội phạm thông minh nhất cũng sẽ mắc phải sai lầm ngớ ngẩn nho nhỏ nào đó, đủ để phá hỏng những kế hoạch cũng như trù liệu cẩn thận nhất." Anh quay sang phía McGroarty. "Hôm qua có những người nào ngồi trong xe của anh?"

"Xe của tôi là xe chở các diễn viên chính," McGroarty khoe. "Lúc đi tôi chở cô Lamar, cô Loring, anh Gordon, anh Shirley, và ông Werner. Lúc quay trở về thì ông Werner đi cùng với anh, còn cô Lamar thì... chà, chỉ có cô Loring anh Gordon và anh Shirley."

"Anh có để ý cách họ hành xử không?"

"Họ chẳng nói với nhau lấy một lời nào trên đường quay trở lại, nhưng sau những gì đã xảy ra thì tôi không nghĩ chuyện ấy có gì là kỳ lạ hết, mặc dù bình thường họ luôn cười đùa."

"Anh đưa cả ba người bọn họ đến trường quay này à?"

"Vâng. Họ phải tẩy trang."

"Anh khi ấy có rời xe không?"

"Không, tôi đưa nó vào nhà để xe ngay lập tức."

"Anh có rời chiếc xe trong lúc ở tại Tarrytown không?"

"Tất nhiên rồi! Phải đợi lâu lắm. Peters, tài xế của Manton, và tôi tìm thấy mấy chiếc móng ngựa và phần lớn thời gian chúng tôi thi nhau quăng chúng."

"Sáng hôm nay chiếc xe ở một mình trong sân bao lâu?"

"Có khi mấy tiếng. Tôi biết chiếc xe hơi cũ kỹ này sẽ được an toàn, và nếu người ta mà cần đến tôi thì họ sẽ qua quán McCann's tìm."

"Được rồi," Kennedy chìa bàn tay ra, "xin được cảm ơn anh, và tôi sẽ không quên công lao của anh đâu, McGroarty."

Ngay khi anh tài xế ra khỏi tầm tai, tôi quay sang Kennedy với vẻ khá phấn khích, quyết tâm đón đầu anh trong trường hợp anh cũng đã rút ra cùng một kết luận như mình.

"Thấy chưa! Đúng như tôi đã nghĩ ngày hôm qua!"

"Đúng kiểu gì vậy, Walter?"

"Werner! Ông ta đi chiếc xe này ra Tarrytown, nhưng không đi nó quay trở lại. Suốt lúc ngồi bên trong xe của Manton, ông ta cứ đứng ngồi không yên. Chắc ông ta biết mình đã đánh rơi chiếc ống. Thế rồi ông ta vội vã lên trước chúng ta và chùi mũi kim đi...", tôi chợt ngừng lại, bỏ lửng câu nói.

Kennedy mỉm cười. "Thấy không, anh đang nhảy đến kết luận quá nhanh. Anh giờ đã nhớ ra rằng chúng ta đã quyết định là chiếc khăn tắm không có gì liên quan trực tiếp đến thứ thuốc độc kia cả. Theo một cách nhìn nhận khác thì anh cũng không thể giả định rằng ống bóng này có gì liên đới đến nó hết, mặc dù bản thân tôi thì rất tin tưởng vào điều đó. Nhưng dù sao đi nữa thì ta vẫn không loại trừ ai cả. Đúng là Werner không quay trở về trong cùng một chiếc xe. Nhưng cũng đúng là ông ta có rất ít cơ hội để thả rơi nó trong lúc những người khác đang ngồi trong xe cùng với ông ta. Lúc McGroarty rời xe thì bất cứ ai cũng có thể là người đã để mất nó, hay - như anh đã đề xuất ban nãy - cố ý gài nó ở đó để đánh lạc hướng sự nghi ngờ."

Tôi cảm thấy một cơn đau đầu do tất cả những manh mối bí ẩn nhập nhằng này gây ra đang sắp sửa ập đến. "Chẳng nhẽ... Chẳng nhẽ không có ai để chúng ta có thể ít nhất khẳng định là vô tội, ngay cả khi chúng ta chưa thể bắt đầu quy tội tình cho ai đó khác sao?" Tôi nài nỉ.

Kennedy lắc đầu. "Ở giai đoạn này thì cả hai bên đều khó như nhau mà thôi. Thu thập được nhiều thứ để tiến hành phân tích chất độc như hiện tại là tôi đã coi bản thân may mắn lắm rồi đấy." Anh vỗ lên túi mình một cú rất kêu.

"Êuuu!" Một giọng yểu điệu lanh lảnh cất lên gọi chúng tôi, ngắt ngang mạch cuộc trò chuyện. Cả hai chúng tôi cùng quay người lại, và thấy Marilyn Loring đang mau chân tiến về phía mình.

"Các anh tưởng tôi sẽ bỏ quên các anh ư?", cô hỏi, giọng nghe khá giống đang trách cứ chúng tôi và đã hụt hẳn hơi. "Nhanh lên nào," cô nói thêm. "Ngày hôm nay có thịt bò nướng đấy."

Một lần nữa, chúng tôi lại tiến về phía cánh cổng, với Marilyn đi giữa, dáng điệu hoạt bát và rất duyên dáng. Tôi để ý thấy cô không đả động gì đến vụ việc bên trong hành lang, đến việc cô hấp tấp bỏ chúng tôi lại và vẻ bối rối thấy rõ của Merle Shirley. Cả Kennedy cũng có vẻ muốn lờ sự việc ấy đi, mặc dù nó hiển nhiên có ý nghĩa quan trọng. Vì lý do nào đó, tâm trí anh cứ để ở đâu đâu, thế nên tôi phải một mình tiếp chuyện cô gái ấy.

Tôi nhận thấy rằng cô chính ra cũng hấp dẫn. Ngay lúc này đây, tôi thấy cô vô cùng xinh đẹp.

"Tại sao cô lại đóng vai 'cô gái lăng loàn'?" Tôi thật thà hỏi. "Mong cô bỏ quá cho câu bình phẩm cá nhân này, nhưng mà như tôi thấy thì cô không giống kiểu người ấy chút nào."

Cô cười phá lên. "Lỗi của công chúng tất đấy. Họ cứ nhất mực khăng khăng rằng tôi phải vào vai một cô gái lăng loàn. Tôi muốn đóng các vai nữ tính, nhưng công chúng sẽ không chấp nhận; họ sẽ không đến xem phim. Họ phàn nàn với người trình chiếu, và ông ta nói lại cho nhà sản xuất biết, và thế là tôi lại phải vào vai lăng loàn. Buồn cười thật đấy nhỉ?" Cô dừng lại một lát. "Nhìn thử Gordon mà xem. Anh có thấy buồn cười với cái cách công chúng nghĩ về anh ta không - đàng hoàng, anh hùng, và mấy thứ kiểu như vậy ấy? Họ chẳng biết sự thật như thế nào đâu!"

Bất thình lình Kennedy dừng phắt lại. Chúng tôi đã gần đến cửa, nơi một chiếc xe mui trần lịch lãm màu xanh nhạt viền trắng đang đỗ bên rìa vỉa hè hẹp. Sau nguyên một buổi sáng lưỡng lự, mặt trời cuối cùng cũng đã chiếu xuyên qua làn mây mù, và nó soi rọi gương mặt cùng mái tóc Marilyn đẹp mê ly trong lúc cả hai người chúng tôi cùng quay lại, phần nào ngạc nhiên.

"Tôi biết cô sẽ không bao giờ lượng thứ nổi cho tôi, cô Loring à," Kennedy mở lời, "nhưng vấn đề là ngay trước khi cô bước ra, chúng tôi đã tình cờ tìm thấy một bằng chứng mới cho vụ án, và tôi tin rằng Jameson cùng với tôi sẽ phải nhanh chóng về phòng thí nghiệm. Mặc dù tôi rất muốn được ăn trưa cùng với cô, và có thể là nói chuyện thêm chút nữa trong lúc quay phim buổi chiều nay..."

Tôi thấy mắt cô hơi mở lớn ra một chút. Trên mặt cô chắc chắn đã có một sự thay đổi thấy rõ. Nó thể hiện sự hứng thú, nhưng chắc chắn còn một điều gì đó hơn thế. Tôi cảm thấy cô muốn được xuyên thủng qua lớp mặt nạ biểu cảm Kennedy mang trên mặt, và có thể tìm hiểu xem bên trong tâm trí anh đang là các dữ kiện và giả thuyết như thế nào.

"Đó có..." Bất chợt cô mỉm cười, nhận ra rằng Kennedy sẽ chỉ để lộ ra chút thông tin nếu nó phục vụ mục đích của mình mà thôi. "Đó có phải là một điều mà anh sẽ có thể nói cho tôi biết không?", cô nói nốt.

Anh lắc đầu. Câu trả lời của anh như trêu ngươi, ánh nhìn của anh đầy vẻ dò xét và không buồn giấu giếm. "Chỉ là một thứ liên quan đến công việc phân tích thành phần hóa học của chất độc thôi mà."

"Ra vậy!" Nếu cô mà biết về chiếc ống bóng, cô sẽ hiểu ý nghĩa câu đáp ấy. Như hiện tại, mặt cô chẳng để lộ điều gì cả. "Thế thì chắc tôi sẽ một mình qua đó vậy," cô nói thêm. Cô chìa một bàn tay ra cho từng người chúng tôi. Nắm tay của cô thật ấm áp và thân tình và bộc trực. "Tạm biệt nhé, và... và chúc may mắn, vì Stella!"

"Xin chào mọi người!"

Giọng nô đùa nhí nhảnh cùng với điệu cười lanh canh như bạc vang lên từ phía đằng sau chúng tôi chắc chắn chỉ có thể thuộc về Enid Faye. Tôi nhận ra rằng chiếc xe Kennedy đang dựa người vào chính là xe của cô. Tôi hơi há hốc miệng ra một chút khi thấy cô đứng ngay cạnh mình, chiếc áo khoác đi đường thanh nhã màu vàng lợt của cô quẹt vào ống tay áo tôi, vầng dương càng lúc càng chói lọi lốm đốm hắt bóng lên mặt cô qua phần vành trong suốt của chiếc mũ nhấp nhô trên đầu cô, chẳng khác nào một câu cợt nhả đáp lại ánh vui vẻ trong mắt cô.

Cô thoáng dõi mắt nhìn theo Marilyn, bấy giờ đang dần bước ra xa.

"Tạm biệt nhé, Marilyn YÊU DẤU!", cô chụm hai bàn tay lại thành cái loa và hô.

Cô gái kia không đáp gì hết. Enid cười phá lên và tuồn một bàn tay xuống dưới cánh tay tôi. Lực ấn chắc khỏe của ngón tay cô làm tôi thấy phấn khích. Tuy nhiên cô lại nói chuyện với Kennedy.

"Anh có muốn đi nhờ một cuốc xe vào trong thành phố không, cả hai người các anh ấy?"

Kennedy tươi tỉnh hẳn lên. "Được vậy thì tốt quá! Cô sẽ vào đến đâu?"

"Burrage. Tôi có một cái hẹn ăn trưa. Nó nằm ở phố 44th."

"Cô có thể cho chúng tôi xuống chỗ trường đại học được không?"

"Tất nhiên rồi! Leo vào đi. Ba người cùng ngồi trong ghế thì sẽ chật chội phết đấy, nhưng sẽ vui lắm. Và...", cô quay sang tôi, "... tôi muốn Jamie ngồi giữa chúng ta, bên cạnh tôi!"

Lúc lăn bánh ra khỏi khu sân trường quay, cô rướn tới trước vô lăng để hỏi han Kennedy.

"Marilyn Loring muốn gì vậy? Ban nãy mọi người có vẻ đang nói dở chuyện gì riêng tư lắm!"

"Cô ấy tình nguyện giới thiệu chúng tôi với quán McCann's, phía bên kia phố."

"À!" Cô trượt qua một góc đường một cách điêu luyện. "Và..."

"À thì, chúng tôi tình cờ tìm thấy một bằng chứng mới, và tôi tin rằng thay vì đi cùng cô ấy, Jameson với tôi cần phải nhanh chóng đến phòng thí nghiệm của tôi."

"Tôi dám cá...", Enid cười khúc khích, chỉnh lại mũ khi bị gió tạt, "... tôi dám cá cô ta muốn biết anh đã phát hiện ra thứ gì ngay lập tức. Có phải vậy không?"

"Đúng rồi!", mặt Kennedy không để lộ gì cả, "Tại sao cô lại nói vậy?"

"Bởi vì sáng hôm nay cô ta đã vào trong phòng của tôi, ngay lúc chúng tôi đang chuẩn bị đi quay. Có thể tôi nhầm, nhưng căn cứ vào cái cách cô ta cứ hỏi han tôi về tất cả mọi người, kể từ Manton trở xuống, tôi có cảm tưởng cô ta đang thăm dò tôi, để xem tôi biết những gì. Tất nhiên đây mới chỉ là ngày đầu tiên tôi đến quay, nhưng như tôi thấy thì Marilyn nói chuyện rất nhiều, nhưng lại chẳng hở ra gì mấy. Tôi đã rút ra kết luận là cô ta biết nhiều hơn những gì mình nói cho bất cứ ai khác biết, và cô ta muốn tìm hiểu xem tất cả những người khác biết được gì rồi."

Kennedy gật đầu gần như là lơ đễnh, không trả lời gì thêm nữa.

"À...", Enid tăng tốc thêm một chút, "... không phải tôi muốn đổi đề tài đâu, nhưng tôi tin mình sẽ thích hợp tác cùng hãng phim Manton Pictures."

"Để cô đóng trong một bộ phim đang quay dang dở như thế này," Kennedy hỏi, "thì liệu họ có thực sự giúp cô thể hiện được tài nghệ của mình không?"

"Đó chính là cái may của tôi, may mắn thật sự. Hồi trước Werner đã từng làm đạo diễn cho tôi rồi, và biết rất rõ cách tận dụng tôi."

"Thế còn về nội dung câu chuyện thì sao? Nó được viết cho Stella mà, đúng không?"

"Vâng, nhưng họ đang thay đổi rải rác mấy chỗ để cho phù hợp với tôi. Larry cũng quen với kiểu diễn xuất của tôi nữa! Enid bé nhỏ lại gặp may thêm một lần nữa."

"Cô quen Millard đã bao lâu rồi?" Trong chớp mắt, tôi nhận ra sự thông minh của Kennedy. Đây là thông tin anh muốn biết. Câu hỏi được đưa ra tự nhiên hết sức có thể. Anh đã dẫn dắt đến nó một cách đầy chủ đích. Tôi tin chắc là như vậy.

"Bốn, gần năm năm," cô đáp, không chút nghi ngờ. Thế rồi tự nhiên cô cắn môi, mặc dù nét biểu cảm của cô được che đậy rất kỹ. "Ý tôi là," cô nói thêm, phần nào yếu ớt, "... ý tôi là, quen theo kiểu bình thường thôi, như gần như tất cả mọi người trong lĩnh vực điện ảnh ai cũng biết nhau hết ấy."

"À!" Kennedy lẩm bẩm, sau đó rơi vào im lặng.