CHƯƠNG 16 ENID HỖ TRỢ
"Một thứ chất độc tinh tế hơn bất cứ thứ gì từng được con người pha chế ra!" Kennedy lặp lại.
Đó là một tuyên bố hết sức giật mình, và khiến tôi chết lặng một lúc.
"Chúng ta gần như chẳng biết gì về thành phần các protein có chứa trong nọc rắn, thứ chất có thể gây ra những tác động sinh lý học rất khủng khiếp và nhanh chóng cho con người," Kennedy nói tiếp. "Đúng là chúng đã được nghiên cứu rất kỹ càng, nhưng khó có thể khẳng định được rằng trên đời tồn tại bất cứ phương pháp thử nghiệm nào đủ khả năng nhận diện các protein ấy.
Tuy nhiên, bây giờ tất cả mọi manh mối đều cho thấy rằng nó là nọc độc rắn, và các thí nghiệm sinh lý tôi thực hiện trên con chuột lang có vẻ cũng xác nhận điều ấy. Hiện giờ tôi chẳng thấy có lý do gì để nghi ngờ nó không phải là nọc độc rắn cả. Trên thực tế, nọc rắn có lẽ là thứ thuốc độc an toàn nhất để tên tội phạm sử dụng, bởi lẽ chúng khiến cho mọi phân tích hóa học trở nên khó khăn. Đây lại là một bằng chứng nữa cho thấy thủ phạm của chúng ta sở hữu một khối óc thông minh quỷ quyệt đến nhường nào, bất kể đó có là ai.
Lát nữa tôi sẽ xác định cụ thể loại nọc độc được sử dụng. Bây giờ thì tôi tin việc tìm hiểu động cơ gây án thực sự sẽ là việc quan trọng hơn. Hồi sáng tôi có lập ra một kế hoạch có thể sẽ giúp tôi nhẹ việc bên trong phòng thí nghiệm, nhưng đêm nay thì tôi nghĩ mình xứng đáng được nghỉ ngơi, và...", anh nở một nụ cười, "... tôi sẽ nghỉ ngơi bằng cách tìm hiểu thêm chút nữa về động cơ của những con người tính khí thất thường trong giới điện ảnh này." Vừa nói anh vừa cởi bỏ chiếc áo khoác ố màu axit của mình.
“Ý anh là sao?" vẫn như thường lệ, anh làm tôi ngớ cả người.
"Giờ đã gần đến giờ ăn tối rồi, Walter ạ, và chúng ta sẽ cùng nhau đi đến nhà hàng Jacques'."
"Tại sao lại đến nhà hàng Jacques'?"
"Bởi vì tôi đã gọi điện cho Belle Balcom, bạn của anh, và cô ấy nói cho tôi biết rằng đó là nơi chúng ta nhiều khả năng sẽ bắt gặp những thành phần tinh túy trong lĩnh vực điện ảnh đến ăn uống."
Tất nhiên tôi tán đồng. Đầu tiên chúng tôi nhanh chóng tạt qua căn hộ để thay đồ và thực hiện vài bước chuẩn bị cần thiết, sau đó chúng tôi lên taxi khởi hành đi ra khu quảng trường Times.
"Tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện nọc độc rắn được sử dụng," tôi nhận định sau khi đã ngả người ra lớp gối phía sau, "... ý là được một tên tội phạm cố tình sử dụng để đầu độc người khác."
"Đã có mấy vụ như vậy rồi," Craig lơ đễnh đáp.
"Cơ chế hoạt động của nọc độc là như thế nào vậy?"
"Tôi tin giới khoa học vẫn hay chấp nhận rằng bên trong chất nọc tiết ra sẽ bao gồm hai tác nhân. Một là một dạng chất peptone, và hai là một dạng globulin. Một là chất độc thần kinh, một là chất gây tan huyết. Nó không chỉ tấn công hệ thần kinh tổng quát ngay lập tức, mà còn hủy hoại khả năng đông của máu. Một tác nhân trong nọc độc sẽ tấn công các tế bào thần kinh; tác nhân còn lại phá hủy hồng cầu."
"Vậy là lúc mới khám nghiệm Stella Lamar, anh đã nghi ngờ điều này rồi, đúng không?"
"Chính xác! Thế này nhé, nạn nhân bị rắn cắn thường không thể cử động hay nói năng gì được. Bác sĩ Blake đã thấy ngôi sao bị trúng độc có những biểu hiện như vậy. Thần kinh của cô ấy bị ảnh hưởng, khiến cho các cơ tim và phổi bị tê liệt, và tạo ra cho chúng ta một số triệu chứng của hiện tượng ngạt thở. Thế rồi sau khi tấn công, nọc độc luôn để lại hệ lụy là làm cho máu thẫm màu và chảy lỏng. Tôi cũng đã quan sát thấy hiện tượng ấy trong mẫu vật được gửi đến cho mình từ Tarrytown."
"Con rắn," Kennedy nói tiếp, "truyền nọc độc bằng những chiếc răng nanh mỏng manh hơn bất cứ mũi tiêm nào. Công cụ do thiên nhiên tạo ra còn chuẩn xác hơn cả các món đồ tinh tế nhất do những người chế tạo thiết bị của chúng ta làm ra nhằm phục vụ công việc của một bác sĩ phẫu thuật. Bộ nanh chẳng khác nào những mũi kim với đầu nhọn chéo xiên và nơi tiết độc hẹp như khe. Các tuyến nọc cũng tương tự như phần ống chứa của một kim tiêm. Trên thực tế, chúng là các tuyến nước bọt đã được biến đổi rất nhiều. Khi con rắn tấn công, một chất dịch nhợt nhạt màu vàng rơm, hơi nhơn nhớt sẽ tiết ra từ chúng. Anh có thể thoải mái nuốt nó vào trong người. Nhưng một khi đã lọt vào trong máu thông qua một vết cắt hay một vết thương, nó sẽ trở nên độc chết người."
"Trong vụ án này không thể có con rắn nào được," tôi nhận định. "Răng của một con rắn sẽ tạo ra hai lỗ thủng, đúng không; trong khi ở đây thì chỉ có đúng một vết xước..."
"Tất nhiên chẳng có nanh vuốt gì can dự lúc chất độc được tiêm," anh nôn nóng đáp. "Chúng ta đã lần ngược mọi thứ về với mũi kim gài trong rèm treo, và tôi tin rằng nó được gắn với một ống tiêm làm hoàn toàn bằng thủy tinh với đầu nhọn làm từ hợp kim bạch kim và iridium. Khó có chuyện nó là một thứ tương tự kiểu ống tiêm thô do Werner sử dụng, và tôi cũng chẳng nghĩ rằng đầu nhọn của một mũi kim bình thường lại có thể chứa đủ nọc độc, bởi lẽ nó sẽ khô đi và hình thành một lớp phủ giống như phần cặn đóng vảy bên trong chiếc ống bóng McGroarty phát hiện ra."
"Đó là nọc độc ư?" Tôi hỏi.
"Phải, tôi đã tìm thấy nó bên trong chiếc ống bóng và trong vết ố trên tấm rèm treo, nơi mũi kim đã đâm xuyên qua."
"Nhưng còn chiếc khăn tắm..."
"Thì lại là thứ gì đó khác. Tôi xin hứa với anh rằng sáng ra, việc đầu tiên chúng ta làm sẽ là điều tra nó. Còn bây giờ, hãy cùng tập trung vào động cơ nào."
Chứng thực cho danh tiếng của nhà hàng Jacques' là một hàng dài các xe riêng và xe taxi đỗ bên ngoài nó. Đứng bên cửa là một thanh niên người da đen khổng lồ, vạm vỡ, rực rỡ trong bộ đồng phục lộng lẫy rất bắt mắt của mình. Tôi thấy ai nấy cũng đang đổ xô hết vào nơi đây, bởi lẽ nó được quảng bá như một tâm điểm của cuộc sống vui thú ban đêm một cách rất tài tình.
Bên trong, ban nhạc jazz da đen nổi tiếng đang chơi hết sức sôi nổi. Giai điệu được chơi bởi những nghệ sĩ da đen mỉm cười toe toét này nghe thật du dương và nhịp nhàng, và mọi cánh tay, bàn chân, vai và đầu rảnh ra của họ đều đong đưa theo nhịp điệu bản nhạc đảo phách mình đang chơi.
Chúng tôi được dẫn đến một bàn nằm trên một ban công hay tầng lửng gì đó, trải rộng bao quanh ba bức tường bên trong nhà hàng. Bên dưới, ở vị trí trung tâm, là khu vực nhảy, bao quanh bởi các nhóm và các cặp thực khách. Ở cả hai bên ban công đều có cầu thang dẫn lên, như thể đội ngũ quản lý tin rằng khách của mình sẽ không tài nào cưỡng lại được sức hấp dẫn của điệu nhảy giữa lúc các món ăn được mang ra. Tôi để ý thấy ban nhạc đứng ở đầu xa của nhà hàng, trên một bệ cao, để cho các diễn viên vươn lên trên đầu những người trên sàn nhảy, và mọi động tác múa may của họ đều có thể được quan sát.
Chúng tôi ngồi bên lan can, thế nên có thể nhìn bao quát toàn bộ nhà hàng. Tôi đoán mình có được vị trí này là bởi Kennedy đã nói chuyện với anh bồi bàn trưởng. Các bàn duy nhất chúng tôi không thể theo dõi được là những bàn nằm thẳng bên dưới ban công, nhưng nếu muốn quan sát họ thì chỉ cần đơn giản đi vòng sang bên trong bất cứ điệu nhảy nào là được.
Lúc chúng tôi ngồi xuống, đèn đóm bỗng dưng mờ hết đi. Tôi nhận ra chúng tôi đã đến giữa lúc có chương trình carabet, và giờ là lượt của một người biểu diễn. Tuy nhiên, trông Kennedy có vẻ hứng thú với màn giải trí này. Đây là một minh chứng cho khả năng cứ muốn là sẽ tiêu khiển được của anh, bất cứ lúc nào và theo bất kỳ phương thức nào. Anh có thể thư giãn trong những tình huống lạ lùng nhất hay bình thường nhất, với bất kể thứ gì, từ những con người băng ngang trên phố cho đến một buổi hòa nhạc ngẫu hứng của một ban nhạc đường phố. Với bộ đồ thiếu vải, dưới ánh sáng một ngọn đèn rọi đa sắc, cô nghệ sĩ nhảy một điệu lai tạp giữa mọi phong cách khác nhau, từ điệu nhảy ăn mừng thời cổ đại của Hy Lạp cho đến điệu được gọi là Apache mới nhất du nhập từ Paris về.
Tôi vẫn thường hay tò mò về nhà hàng Jacques' và những nơi tương tự khác. Sự đan xen giữa ăn uống và nhảy nhót mới kỳ lạ làm sao. Thật khó mà hiểu nổi vũ điệu quái đản này sẽ tác động gì đến khuynh hướng lựa chọn món ăn của khán giả.
Đèn lại bật sáng trưng hết lên và Kennedy gọi đồ cho chúng tôi. Trong khi ấy, tôi liếc mắt quan sát một loạt những người ngồi bên dưới chúng tôi. Tôi chẳng thấy một ai mình quen cả, cho đến khi tôi rướn hẳn người qua lan can. Ngay khi đã thực hiện hành động ấy, tôi cảm thấy một cơn rùng mình đầy phấn khích chạy dọc xương sống tôi, bởi lẽ tôi vừa phát hiện ra rằng có một nhóm bốn người ngồi tại một vị trí rất dễ thấy ở tận mép sàn nhảy, với ba người trong số đó rất đáng để chúng tôi quan tâm. Người đang mặc đồ tiệc tùng và quay lưng lại với khoảng không gian bóng lộn phía đằng sau chính là Lloyd Manton, không thể lẫn đi đâu được. Bộ đồ xếp nếp lại quanh cổ ông ta, bộc lộ dáng điệu gù gù quen thuộc của ông ta một cách chí công vô tư chẳng kém gì bộ vét. Lawrence Millard ngồi đối diện với ông ta và cũng đang ườn người ra trên bàn, nhưng áo quần gọn gàng và may đẹp hơn. Tôi để ý thấy anh nhà văn đang vung vẩy chiếc bót thuốc lá dài tận ba mươi phân, đồng thời đưa ngón thứ hai bên tay trái làm một động tác khá đặc trưng nhằm nhấn mạnh các câu bình phẩm của mình với cô gái đang ngồi bên phải. Cô gái ấy là Enid, tràn đầy tự tin bên trong một chiếc váy có mặc cũng như không. Các câu bình phẩm ấy rõ ràng là rất riêng tư. Cô gái còn lại, người đang mê mải tiếp chuyện Manton, trông có vẻ trẻ tuổi kinh khủng và thật bẽn lẽn. Tóc cô đỏ rực một màu hung sáng, và cô cứ lo mãi về phần cổ của mình, mặc dù cô để hở chỉ bằng phân nửa Enid.
"Kennedy! Nhìn kìa!" Tôi với sang gọi anh.
"Không hiểu cô gái thứ hai là ai vậy nhỉ?" Anh trở nên quan tâm chẳng kém gì tôi.
Với một động tác múa kèn saxophone, coocnê và khí cụ gõ hoa mỹ, ban nhạc bắt đầu chơi một điệu fox-trot đậm chất jazz. Ngay lập tức có một dòng người đổ xô từ các bàn ăn lên sàn nhảy. Enid nhảy bật dậy, đong đưa đôi vai trần theo điệu nhạc. Thế rồi Millard túm chắc lấy cô, và họ len lỏi bước vào trong đám đông. Như tôi thấy thì ngôi sao nhỏ nhắn này chẳng khác nào hiện thân của điệu nhảy. Tôi ghen tị với bạn nhảy của cô hơn những gì tôi dám thừa nhận với bản thân.
Manton và cô gái đi cùng cũng đứng dậy, nhưng từ tốn hơn. Khi đã đứng lên, cô gái ấy trông không còn trẻ măng như ban đầu nữa, mặc dù có khả năng cảm nhận mới này xuất phát từ chiều dài chiếc váy của cô cũng như những đường dài mảnh mai của nó. Chúng tôi theo dõi cả hai cặp đôi ấy trong suốt điệu nhảy, sau đó chuyển sang tập trung vào chỗ đồ ăn mình đã gọi. Khi chuyển sang một điệu nhảy mới, một điệu valse cải biên, chúng tôi thấy Enid bên trong vòng tay của Manton. Tôi thử nhìn vào hành động của cô để xác định xem liệu cô có cảm tình gì với ông nhà sản xuất không, hay với Millard không khi cô một lần nữa ra sàn nhảy cùng với anh ta. Tất nhiên tôi chỉ quan sát chơi chơi thôi. Trong lúc chúng tôi ngồi ăn, khách trong nhà hàng tràn ra sàn nhảy tầm ba hay bốn lần gì đó. Lần nào có nhạc, nhóm người ngồi bên dưới cũng nhảy bật dậy. Cuối cùng, khi chúng tôi bắt đầu hút xì gà, tôi quay sang quan sát những thực khách khác, tự hỏi chúng tôi đã thu lượm được gì khi đến đây.
Bất chợt tôi nhận ra Kennedy đang đứng lên để chào ai đó, bấy giờ đang tiến lại gần bàn của chúng tôi. Tôi quay người và cũng đứng dậy nốt, thế rồi cảm thấy khốn đốn đủ đường, chẳng khác nào một chàng trai si tình rụt rè. Người ấy chính là Enid.
"Tôi trông thấy anh nhìn qua lan can trong lúc tôi đang nhảy," cô bảo với Kennedy, ngồi xuống một chiếc ghế vừa được cậu bồi bàn kéo ra cho. "Tôi biết anh đã nhìn thấy tôi. Ngoài ra, tôi liếc nhìn lên và thấy anh biết rất rõ vị trí bàn của chúng tôi. Thật đúng là...", cô nói với một giọng duyên dáng, "... cái đồ khó gần! Tại sao anh không xuống chào chúng tôi một câu hay mời tôi nhảy một điệu?"
"Có thể là vì tôi định một lát nữa sẽ xuống."
"Phải rồi!", cô thốt lên với vẻ chế nhạo. "Anh thấy đấy, bởi vì thánh địa Mecca không chịu xuống gặp người hành hương, người hành hương sẽ phải lên đây gặp thánh địa Mecca."
"Cô có biết đến cầu ngạn ngữ về Mohammed và ngọn núi * không, cô Faye?" Kennedy hỏi.
"Tất nhiên! Đó là câu người ta vẫn hay dùng. Nhưng tôi đồng quan điểm với Bamum. Ông ta từng nói rằng, một số người chỉ có thể thỉnh thoảng mới độc đáo trong khi một số người có thể lúc nào cũng độc đáo, và tôi muốn là người luôn độc đáo, như một đứa bé nghịch mật đường vậy."
Kennedy cười phá lên, bởi lẽ cô quả là có sức quyến rũ không thể nào cưỡng lại được. Thế rồi cô quay sang phía tôi, đặt một bàn tay nhỏ nhắn ấm áp lên trên bàn tay tôi.
"Và còn Jamie nữa!", cô nói ngọt xót. "Anh quên hẳn Enid bé bỏng rồi sao? Anh sẽ... ANH sẽ xuống nhảy chứ?"
"Tôi... tôi không thể!" Tôi đau khổ thốt lên. "Tôi không biết nhảy thế nào cả!" Tôi sẽ chẳng đời nào dám tin tưởng bản thân khi được bờ vai sáng bóng của cô áp sát lấy mình, khi cánh tay trần thanh mảnh của cô choàng quanh cổ tôi như cách tôi đã thấy nó choàng quanh cổ áo của Millard.
"Bây giờ, vì người hành hương đã đến thánh địa Mecca...", Kennedy mở lời, ngắt ngang theo kiểu mà như cảm nhận của tôi là rất nhẫn tâm.
"À!" Chỉ trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình đã bị quên khuấy đi mất. Đau lòng thật đấy. "Có một chuyện mới được lộ ra tại trường quay chiều hôm nay," cô bắt đầu nói, "và tôi chẳng rõ anh có biết không. Larry - ý là anh Millard ấy - cam đoan với tôi chuyện này là thật, và... và tôi nghĩ anh cần được biết về nó. Tôi... tôi muốn hỗ trợ hết mức có thể trong việc giải mã bí ẩn cái chết của Stella Lamar, cho dù số phận bi thảm của Stella đã mang lại cơ hội cho tôi."
"Chuyện gì vậy, cô Faye?" Kennedy soi xét cô.
"Chuyện này liên quan đến Jack Gordon. Anh ta đang cố đòi công ty trả một ngàn năm trăm đô một tuần, tức là tăng gấp đôi mức lương của mình - anh chắc đã biết rồi nhỉ?"
Kennedy gật đầu, mặc dù tin này anh chưa biết. "Tôi cũng đang nghĩ đến Gordon," anh lẩm bẩm.
"Tiếp này," cô nói tiếp, "người ta đồn rằng anh ta đang cực kỳ cần tiền, và đó là lý do anh ta cứ khăng khăng đòi tăng lương. Có vẻ anh ta nợ tiền tất cả mọi người. Đặc biệt, anh ta nợ Phelps một khoản khổng lồ, và Phelps già cứ bám riết lấy anh ta, gào réo và làm loạn hết cả lên. Anh biết đấy, bản thân Phelps cũng đang cần phải dùng đến tiền. Anh nghe tin này chưa?"
Lại một lần nữa, Kennedy không đưa ra câu trả lời trực tiếp nào hết. "Tiền bạc hẳn là đang rất eo hẹp," anh nhận định, khích lệ cô nói tiếp.
"Vâng," cô lặp lại, "Phelps đang hết sức thiếu thốn và đang lùng Gordon. Và đó vẫn chưa phải là tất cả những gì anh chàng diễn viên chính điển trai của chúng ta đã làm đâu, anh Kennedy ạ." Cô rướn tới trước. Giọng cô phần nào trở nên kích động hơn. Cô bắt đầu mân mê tay áo của anh với những ngón tay thanh mảnh ở một bên bàn tay, như thể muốn làm anh chú ý hơn. "Anh biết đấy, Stella Lamar thực sự yêu Jack Gordon. Thực tình mà nói, cô ấy say mê anh ta đến gàn dở. Và giờ thì tôi đã phát hiện ra rằng anh ta toàn vay mượn tiền cô ấy, đem nướng gần như mọi xu cô ấy kiếm được vào các vụ đầu cơ của mình. Anh có hiểu không?" Enid chớp mắt rất nhanh.
Riêng tôi thì chắc chắn hiểu. Tôi biết rất rõ kiểu người như Stella. Cô đã khiến cho nhiều người phải dâng tặng cho mình xe hơi, áo lông đắt tiền, nữ trang, đủ thứ quà trên trời dưới biển. Nhưng cuối cùng, cô lại tìm thấy một người đàn ông mà mình sẵn sàng hiến dâng tất cả. Nhưng còn về phần anh ta thì sao?
"Người ta bảo với tôi là trong vòng mấy tuần vừa rồi, Stella tội nghiệp đã phải đem bán nhiều món quà đắt giá do Manton và Phelps và những người khác giống như họ tặng, tất cả chỉ để có tiền đưa cho anh ta. Cuối cùng cô ấy thậm chí còn dùng cả nữ trang của mình để kiếm tiền. Tôi... tôi nghĩ nếu điều tra, anh sẽ thấy tất cả bọn chúng đều đã được mang đi cầm. Tôi tin chắc rằng Stella tội nghiệp chết đi trong cảnh không một xu dính túi."
Thông tin này làm tôi ngạc nhiên đến nỗi quên cả soi xét mặt Kennedy. Tôi bị kéo giật hẳn ra khỏi công việc mê mẩn nhìn ngắm những đường cong vô cùng mềm mại trên lưng Enid mà mình thực hiện nãy giờ. Cuối cùng cũng có một động cơ! Gordon là một nghi phạm tiềm năng mà tôi thậm chí còn chẳng buồn coi trọng. Ấy nhưng nam diễn viên chính này đang hết sức túng tiền, và như chúng tôi đã biết thì còn từng có một trận ẩu đả rất đáng xấu hổ với Phelps. Ngoài ra, anh ta không chỉ nợ vợ chưa cưới của mình một khoản tiền khổng lồ như Enid đã giải thích, mà theo như chính lời khai của anh ta trong cuộc điều tra tại Tarrytown thì còn cãi vã với cô ngay trước khi cô chết.
Bất chợt nhạc lại nổi lên. Enid đứng dậy, chỉnh lại đai váy của mình.
"Đó!", cô thốt lên, bỗng dưng nhoẻn miệng cười. "Mặc dù ghét lan truyền tin đồn, nhưng tôi nghĩ anh cần phải biết điều ấy. Giờ tôi phải nhanh chóng quay trở lại đây. Tôi bỏ đi đã đủ lâu rồi. Nhưng lát nữa nhớ xuống và nhảy nhé."
Cô lướt đi luôn, không khách sáo thêm gì nữa. Chỉ nháy mắt sau, chúng tôi lại thấy cô trong vòng tay Millard. Chúng tôi quan sát cô trong lúc bản nhạc được chơi và cả khi nó được trình diễn lại; thế rồi Kennedy gọi thanh toán.
"Quay trở lại căn hộ đi," anh đề xuất. "Tôi muốn bàn lại mấy điều với anh. Làm vậy sẽ giúp những suy nghĩ của bản thân tôi trở nên rành mạch hơn."
Lúc xuống dưới ban công, tôi để ý thấy Kennedy quay lại liếc nhìn nhóm của Manton lần cuối. Tôi cũng dừng chân quan sát. Enid bấy giờ đang rướn tới trước, nói chuyện với Millard rất hăng say, nhấn mạnh những gì mình nói với động tác đầu đặc trưng.
"Cô ấy đang dò hỏi thêm thông tin về Stella Lamar từ Millard," tôi nhận định.
Kennedy không bình phẩm gì cả.